Hạ Xưa
Chương 16
Hai chị em Kim Hoa Ngân Hoa biết Tô Châu đi rồi, lại châm chọc khiêu khích một phen, sau đó lại vui vẻ vì đại tiểu thư một mình ở trong nhà. Nếu khiến đại tiểu thư vui lòng, tiền đồ có thể ngắn ngủn sao?
Nhưng không đợi hai người cao hứng, đại tiểu thư cả ngày bận bịu đến thấy đầu mà không thấy đuôi, tài xế A Đoan và vệ sĩ A Tứ đều cùng nhau bận ra bận vào, nhưng vẫn không thấy bóng người.
Đỗ đại tiểu thư mà bọn trông chờ mỏi con mắt đã không còn đi du ngoạn núi non sông nước nữa, lúc này nàng sắc mặt lạnh nhạt mà đứng cạnh Đỗ tiên sinh, bầu không khí bức bối khiến A Tứ đang cúi đầu, thi thoảng lại dùng dư quang quan sát chủ tịch Ngô ngồi bên cạnh Đỗ tiên sinh đang bưng trà lên chậm rãi mà uống.
Đỗ tiên sinh nói: "Chủ tịch Ngô muốn bà chủ Tô thì nên nói chuyện với bà chủ Tô, tuy rằng tại hạ cũng coi như là một nửa thân thích với bà chủ Tô, nhưng suy cho cùng thì chủ tịch Ngô vẫn nên hỏi thử ý kiến của bà chủ Tô."
Chủ tịch Ngô cười haha: "Đỗ tiên sinh nói cái gì vậy, bà chủ Tô... tính cách thanh cao, thiên kim của Đỗ tiên sinh Ngô mỗ không có ước muốn trèo cao. Nếu Đỗ tiên sinh cho phép tôi trở thành con rể nửa phần, Ngô mỗ sẽ có đại lễ đáp ơn."
Đỗ tiên sinh nâng chung trà lên, mở nắp khoan thai gạt cặn trà, chủ tịch Ngô cúi đầu cũng không thấy được biểu tình của hắn. Đại tiểu thư cười nhạt nói: "Tuy rằng, chị tôi là diễn viên kịch, nhưng đã đặt quan hệ với Đỗ gia chúng tôi. Chủ tịch Ngô, Đỗ gia chúng tôi coi trọng môn đăng hộ đối, vả lại cha tôi là Nho thương nhân nghĩa, ý của chủ tịch Ngô là, muốn cha ép buộc chị gái tôi gả cho ngài sao?"
Chủ tịch Ngô nhìn nhìn Đỗ tiên sinh, lại nhìn nhìn sắc mặt khó coi của đại tiểu thư, vẻ mặt khó chịu nói: "Đỗ tam gia, huynh đệ chúng tôi mấy năm nay đối xử với Đỗ tiên sinh cũng không tồi, tuy bà chủ Tô đã đặt quan hệ với Đỗ phu nhân, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một diễn viên kịch không phải sao? Đại tiểu thư nói môn đăng hộ đối, Ngô mỗ tự ngẫm cũng thấy khá tốt, hẳn là xứng đôi với bà chủ Tô đi? Hơn nữa, đại tiểu thư, thật tốt khi bà chủ Tô là chị gái của cô, nhưng chị gái sớm muộn gì cũng phải xuất giá, Ngô mỗ thật sự thành tâm muốn cưới bà chủ Tô làm vợ lẽ..."
"Chủ tịch Ngô," Đỗ tiên sinh ngẩng đầu khỏi chung trà, hơi trà nóng phả vào mặt hắn, làn khói chuyển động, khiến người ta nhìn không rõ biểu tình. "Trước tiên ngài quay trở về đi. Đỗ mỗ sẽ thay ngài hỏi thử Tô Châu, tối mai tôi mời mấy vị chủ tịch thương hội dùng bữa, mong ngài nhận lời."
Chủ tịch Ngô còn muốn nói gì đó, Đỗ tiên sinh đậy nắp chung trà lại, ngăn chặn hơi nóng thoát ra ngoài, lộ ra vẻ mặt vô cảm, chậm chạp ngẩng đầu, nhìn chủ tịch Ngô một hồi: "A Đoan. Thay ta tiễn chủ tịch Ngô!"
A Đoan ngay tức khắc xuất hiện, khoát tay nói: "Chủ tịch Ngô, xin mời."
"Được rồi, tôi đi trước."
Đợi sau khi chủ tịch Ngô rời đi, đại tiểu thư trong thâm tâm cảnh giác. Tuy chủ tịch Ngô giao thiệp trên tư cách Tô Châu nhưng thực ra là hắn muốn hợp tác với Đỗ tiên sinh. Nếu hai nhà có quan hệ thông gia thì chủ tịch Ngô có thể thu được súng ống đạn dược trong tay Đỗ tiên sinh, mà Đỗ tiên sinh có thể thu được vật tư trong tay chủ tịch Ngô, có thể nói đây là lợi ích liên hợp.
Đỗ tiên sinh đây là không có ý định dùng Tô Châu liên hôn chứ đừng nói tới đại tiểu thư. Đây không phải vì Đỗ tiên sinh tốt bụng mà là Đỗ tiên sinh cho rằng dùng phụ nữ làm cầu nối lợi ích là hành động đê hèn, không cần thiết.
Trốn tránh được lần này, nhưng còn lần sau? Lần sau nữa thì sao? Rồi một ngày, Tô Châu sẽ bị cuốn vào những thứ bẩn thỉu này, trừ phi cô xuất giá. Thế nhưng xuất giá, đại tiểu thư há nào lại chấp nhận.
Đại tiểu thư tuyệt đối không thể để Tô Châu kết hôn với kẻ khác. Bây giờ không có kẻ nào cả gan dám tăm tia đến đại tiểu thư Đỗ gia, nàng càng không phải đối mặt với tình huống như Tô Châu, còn nếu là người khác, có lẽ đại tiểu thư đã vì lợi ích mà hy sinh hạnh phúc của mình rồi.
"Như Mộng." Đỗ tiên sinh trầm mặt, gọi nàng.
"Dạ?"
Đỗ tiên sinh nói: "Tô Châu đang ở đâu?"
"Về minh viên rồi."
Tầm nhìn Đỗ tiên sinh chớp tắt, không nói gì thêm.
Hai người đã về Đỗ gia, Đỗ phu nhân cũng đã trở lại rồi.
Hai chị em Kim Hoa Ngân Hoa không giấu được kích động, bưng trà lên: "Lão gia, đại tiểu thư trở về rồi."
Đỗ tiên sinh ừ một tiếng, quay đầu nhìn đại tiểu thư đang tâm hồn treo ngược cành cây rồi đi lên lầu. Đại tiểu thư đứng đó cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Cái nhìn vừa rồi của Đỗ tiên sinh có thể nói là đầy ẩn ý sâu xa. Nhưng đại tiểu thư lại mơ hồ không hiểu, rốt cuộc là có ý gì? Hẳn là do trước đó nàng đã cãi lại chủ tịch Ngô đi?
Tầm nhìn rơi trên người hai chị em, không nhịn được mà cau mày, lành lạnh nói: "Ở Đỗ gia, cái gì nên làm cái gì không nên làm, cần phải đúng mực." Quay người nói với quản gia, "Từ nay để hai người này ở trong bếp đi."
Quản gia gật đầu.
Ngân Hoa nghe vậy, kêu lên: "Đại tiểu thư! Phất lai tam (Không thể) đuổi a lạp (chúng tôi) đi, a lạp phất dám (không dám) nữa."
Kim Hoa cũng hối hả gật đầu, bô bô một đống phương ngữ Thượng Hải, đại tiểu thư nghe đến choáng đầu váng óc.
Đại tiểu thư có chút không dám tín, chỉ vào hai chị em hỏi quản gia: "Bọn họ nói cái gì thế?"
Không đợi quản gia nói, nàng liền sốt ruột xua xua tay: "Bỏ đi bỏ đi. Nói chung, tôi không muốn thấy hai người này, ở Đỗ gia phải nói tiếng phổ thông, nói tiếng quê Thượng Hải cái gì chứ. Vậy thì, quản gia, hôm nào ông đến hiệu sách mua "Từ điển tiếng phổ thông" do Lê Cẩm Hi, chủ biên Tiền Huyền Đồng, biên soạn từ điển Trung Quốc xuất bản đi, bảo bọn họ luyện tập chăm chỉ."
Quản gia gấp gáp đáp lại. Hai chị em bên cạnh còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng ánh mắt của đại tiểu thư có chút biến đổi, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Trở lại phòng, đại tiểu thư kiệt sức ngồi trên ghế. Nàng nghĩ khắp nơi đều có người tơ tưởng tới Tô Châu, nàng rất khó chịu. Tại sao Tô Châu lại chiêu ong dụ bướm như vậy chứ, nàng tốt biết bao, vừa chung thủy lại vừa có tiền, lại biết phong hỏa hí chư hầu*, lại biết tiêu tiền như nước để đổi lấy một nụ cười của mĩ nhân, cớ gì lại không có ai thích nàng? Lẽ nào là nàng xấu xí? Không thể nào. Nàng nhìn chính mình trong gương, dù sao mũi vẫn là mũi, mắt vẫn là mắt, nhan sắc không tới mức nghiêng nước nghiêng thành, hại nước hại dân nhưng ít nhiều gì cũng là tiểu thư khuê các mà... Ơ, tiểu thư khuê các dùng như vậy có đúng không nhỉ? Dù gì thì nàng cũng không có xấu nha.
*: Xuất phát từ chuyện Chu U Vương nổi lửa "đài tin" trêu gạt chư hầu. Châu U Vương là một hôn quân mất nước thời Tây Chu. Ông được nước Bao hiến tặng một mỹ nữ tên Bao Tự, tuy rất xinh đẹp nhưng chưa bao giờ nở nụ cười. U Vương rất sủng ái Bao Tự nên tìm đủ mọi cách để mong có được nụ cười của nàng nhưng cuối cùng vẫn không được như ý nguyện. Có người hiến kế rằng: "Thiên hạ đã thái bình, các đài lửa báo tin cũng đã tắt hết, nếu như nay cho khói lửa nổi lên trên đài báo tin, các nước chư hầu sẽ lập tức kéo binh đến, bấy giờ hoàng hậu nhất định sẽ cười". Thế là, U Vương liền cho nổi khói mịt mù trên đài báo, quân chư hầu thấy thế nghĩ là U Vương đang có nạn, liền tức tốc kéo quân ứng cứu. Bao Tự vừa thấy cảnh ngàn vạn binh mã khí thế hùng hổ kéo đến, bèn thích thú nhoẻn miệng cười. Đến nơi, quân chư hầu bèn hỏi U Vương: "Đã xảy ra chuyện gì?" Vương đáp rằng: "Chỉ vì muốn hoàng hậu cười thôi". Chư hầu đành tức giận ra về. (Nguồn: dharmasite.net)
Lẽ nào nàng không đủ sức quyến rũ sao? Cũng đâu phải. Khi du học ở Anh, một đám đàn ông đã minh thị ám thị với nàng, như vậy cũng đâu thể nào nói nàng không có sức hấp dẫn được.
Hay là, do tình hình trong nước ở Trung Quốc khác với nước ngoài?
Ừ, rất có khả năng.
Thở dài, đại tiểu thư thiểu não.
Nàng nhớ Tô Châu lắm, cũng không biết Tô Châu có nhớ nàng hay không. Hẳn là nhớ... nhỉ? Nàng muốn gặp Tô Châu, muốn biết mấy ngày nay Tô Châu đang làm gì? Nhưng hiện tại là giai đoạn nhạy cảm, Đỗ tiên sinh dạo gần đây săn sóc nàng quá mức, nàng thậm chí còn cảm thấy, Đỗ tiên sinh đang hoài nghi liệu có phải nàng có suy nghĩ gì với Tô Châu không. Đương nhiên, đây là trực giác phụ nữ của đại tiểu thư, nàng không có gì chứng minh Đỗ tiên sinh đã nhìn thấu cái gì.
"Không đúng!" Đại tiểu thư lẩm bẩm một mình, "Mình vẫn luôn gần gũi với Tô Châu, vẫn luôn dính lấy Tô Châu, sợ cha hoài nghi mình, vậy nên dạo này mình tránh đi gặp Tô Châu, thậm chí còn phải làm bộ thờ ơ lãnh đạm trước tin tức của Tô Châu, nhưng như vậy không phải càng đáng nghi hơn hay sao? Trước đây để tránh bị cha nghi ngờ, mình mới vui vẻ đưa Tô Châu về minh viên, hơn nữa gần đây mình cũng không đi tìm Tô Châu, lão gia tử khẳng định đã tăng thêm nghi ngờ rồi."
Nàng cau mày trầm tư, Đỗ tiên sinh hẳn là đã nghe nói nàng giúp Hạ Vô Thanh lo liệu hậu sự, cũng biết chuyện giữa Hạ Vô Thanh và Văn Khải Minh, liên tưởng đến nàng và Tô Châu... Không đúng không đúng, nếu đúng là như vậy thì Đỗ tiên sinh đã trực tiếp chấp nhận thỉnh cầu của chủ tịch Ngô, tiêu diệt những rắc rối về sau của Tô Châu rồi. Nhưng... chẳng lẽ là tự nàng thần hồn nát thần tính rồi sao? Thật ra Đỗ tiên sinh vốn dĩ không hoài nghi cái gì cả, nếu không thì đã sớm ra tay rồi.
Bỏ đi bỏ đi, Đỗ tiên sinh không biết cái gì là tốt nhất. Đại tiểu thư khổ não xoa bóp thái dương, nàng không có khả năng tranh cãi với Đỗ tiên sinh trong tình cảnh bất lợi này. Thời kỳ nguy hiểm, Đỗ tiên sinh phải chú ý bên ngoài sát phạt, lấy đâu ra thời gian quan tâm tới chuyện tình cảm của đại tiểu thư chứ?
Nếu đã như vậy, không cần che giấu tưởng niệm đối với Tô Châu của mình. Đại tiểu thư đứng dậy mở tủ quần áo, bên trong là những trang phục tặng cho Tô Châu lần trước, Tô Châu chỉ lấy đi một phần, vẫn còn lại vài bộ.
Đại tiểu thư lấy hết trang phục ra rồi ném lên giường, ngẫm nghĩ bây giờ có nên gửi cho Tô Châu hay không. Nhưng nghĩ lại, vẫn chọn ra một bộ trong số đó, lại cảm giác như nàng đã quên mất thứ gì đó.
Nàng đi lại hai vòng, suy tư rốt cuộc mình đã quên cái gì.
Nghe thấy chú Đoan gõ cửa phòng đại tiểu thư, nói: "Đại tiểu thư, có vài người gửi đồ cho cô, nói muốn gặp đại tiểu thư."
Đại tiểu thư mở cửa, hỏi: "Người đâu?"
"Đang ở đại sảnh."
Người được phái đến nhìn thấy đại tiểu thư lập tức tiến tới chào hỏi, là ba hạ nhân Văn gia. Nghĩ lại thì hẳn đây là thuộc hạ của Văn Khải Minh. Người đứng đầu trong ba người nói: "Đại tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi đã dặn dò chúng tôi, nếu ngài qua đời, thì mang món quà này đến tặng cho cô."
Người đứng đầu đưa tay ra, một hạ nhân phía sau đặt một chiếc hộp dài làm bằng gỗ đàn hương lâu năm lên tay hắn, hắn cung kính dâng lên bằng cả hai tay.
Đại tiểu thư nhận lấy, mỉm cười nhẹ: "Đây chính là quà sinh nhật Văn Khải Minh muốn tặng cho tôi sao?" Nàng tỉ mỉ nhìn những hoa văn được khắc chạm rỗng trên hộp, tấm tắc khen, "Xem ra, Văn đại thiếu gia vẫn thật sự không nỡ, thứ này hẳn là rất quý giá phải không? Xem nó được gìn giữ kỹ càng biết mấy."
Người đứng đầu cười nói: "Đại tiểu thư nói đùa rồi. Chúng tôi đã mang đồ đến, tôi và các huynh đệ xin phép trở về lại phục lệnh."
Đại tiểu thư dùng ánh mắt ra hiệu, chú Đoan đi tới, cầm một thứ được đặt trong chiếc bao màu đỏ, "Mời mấy vị huynh đệ uống trà. Tôi mời các vị."
Về phòng, đại tiểu thư mở hộp ra thì thấy là một chiếc quạt xếp. Giấy Tuyên Thành cứng cáp mịn màng, nan quạt được làm bằng gỗ Trinh Nam, mặt chính dùng mực Huy Châu chính tông, vẽ một bức hoa lan hồ điệp vàng, bên phải còn viết dòng chữ "Khai hoa bất cạnh tiết, hàm tú uy vi sương*".
*: Hoa nở nhưng không tranh giành cành với các loài hoa khác, vẻ đẹp quyến rũ dần dần suy tàn trong làn sương mỏng. (Vịnh Lan – Tiêu Sát)
Lan hồ điệp vàng, hay còn gọi là lan vũ nữ, lan văn tâm, tượng trưng cho sự vui vẻ, không ưu sầu, quên đi những phiền muộn. Thế nhưng ngôn ngữ hoa là tình yêu bị giấu kín.
Hoa được vẽ sinh động, những cánh hoa được phác họa sống như như thật chỉ bằng vài nét bút. Những dòng đề tự, có khí khái Chung Vương*, ngang móc gập dọc, mang theo sự êm đềm tựa dòng nước.
*: Chỉ hai nhà thư pháp nổi tiếng Chung Do và Vương Hi Chi
Lật lại, mặt sau cũng vẽ hoa, đề chữ. Hoa là hoa thu hải đường, những cánh hoa nhỏ nhắn tỏa ra rạng rỡ, dáng vẻ như thật, bên cạnh hoa viết "Chỉ khủng dạ thâm hoa thụy khứ, cố thiếu cao chúc chiếu hồng trang*."
*: Chỉ sợ đêm về khuya hoa ngủ hết, (nên) giơ cao ngọn đuốc sáng để chiêm ngưỡng dáng hoa (Hải Đường – Tô Thức)
Hoa hải đường có vẻ ngoài tao nhã, hoa nở như gấm, từ xưa tới nay nó là một loài hoa đẹp sang hèn cùng thưởng thức, được mệnh danh là "thần tiên của các loài hoa", "hoa quý phi", "hoa tôn quý", thường được trồng cùng ngọc lan, mẫu đơn và hoa mộc trong vườn thượng uyển, mang ý cảnh "Ngọc Đường Phú Quý*". Hơn nữa, hoa hải đường còn được gọi là hoa đoạn trường, cỏ tư hương. Ý nghĩa tượng trung cho nỗi nhớ quê nhà của kẻ tha hương, tỏ bày nỗi khổ biệt ly. Và vì bản chất vũ mị động lòng người, đọng lại hương thơm sau cơn mưa, vẻ đẹp khó lòng diễn tả nên còn được dùng để ví với mĩ nhân.
*: Mong muốn thăng tiến địa vị, phú quý và tôn nghiêm.
Thế nhưng ngôn ngữ hoa của hoa hải đường lại là tình yêu đau khổ.
Hải đường là mối tình sinh ly tử biệt.
Đây hẳn là bức tranh do Văn Khải Minh vẽ, chữ cũng là của hắn. Văn Khải Minh tuy xuất thân từ gia đình thương nhân, nhưng bản thân Văn Khải Minh lại có sở trường vẽ hoa cỏ, trước đây khi hắn còn ở bên Hạ Vô Thanh, Văn Khải Minh vẽ một bức về diễn viên kịch, rất sinh động, rất khí khái. Đáng tiếc bức vẽ đã bị Hạ Vô Thanh đốt đi, quả thật đáng tiếc.
Nhưng chiếc quạt xếp này... thật sự là một món quà quý giá.
Văn Khải Minh đã chết, đây kỳ thực là bút tích cuối cùng của Văn Khải Minh. Đồ đạc của Văn Khải Minh không phải bị cho đi thì chính là bị ông cụ Văn tiêu hủy, không biết thời gian là bao lâu, nhưng thế giới này sẽ không còn dấu vết về sự tồn tại của Văn Khải Minh nữa.
Đại tiểu thư gập chiếc quạt và đặt trở lại. Nàng có chút lo âu, nếu một ngày nào đó Đỗ tiên sinh phát hiện ra nàng thích Tô Châu rồi làm hại Tô Châu thì phải làm sao? Nàng không muốn mình và Tô Châu trở thành Văn Khải Minh và Hạ Vô Thanh tiếp theo.
Hiện tại nàng cực kỳ muốn gặp Tô Châu.
Đứng trước cổng minh viên, đại tiểu bất lực đỡ trán. Nàng thật sự quá đỗi... tùy hứng. Nói đến liền đến, hoàn toàn không nhớ chính mình đã xông xuống lầu tìm chú Đoan, sau đó hào hứng ngồi lên xe mà tới.
Minh viên về đêm vẫn luôn rất náo nhiệt, bên trong reo hò ầm ĩ như sấm rền vang vẳng cả ra phía ngoài. Nếu đã đến rồi, hay là vào xem thử nhỉ?
Đường Kiệt nhìn thấy nàng, trong mắt sáng rực, lại gần: "Đại tiểu thư đến tìm bà chủ Tô của chúng tôi sao?"
Bà chủ Tô của chúng tôi!
Sắc mặt đại tiểu thư tối sầm, một kẻ đáng ghê tớm mà lại có thể gọi chị là "bà chủ Tô của chúng tôi", thật sự... quá buồn nôn rồi.
Đại tiểu thư lần này thậm chí còn không cười giả tạo với hắn, nhịn xuống cảm giác muốn giết chết Đường Kiệt, đi ngang qua hắn mà không thèm liếc một cái.
Đường Kiệt làm ngơ trước sắc mặt không vui của đại tiểu thư, nói: "Ầy, đại tiểu thư, tuy rằng bà chủ Tô không ở đây, nhưng có Tiểu Nguyệt nha, đêm nay Tiểu Nguyệt lên sân khấu, không biết đại tiểu thư có cổ vũ cô ấy không?" Chặn đường, không để đại tiểu thư rời đi.
A Tứ vừa nhìn thấy liền bảo hộ đại tiểu thư phía sau, sợ Đường Kiệt sẽ làm gì đó.
"Tránh ra."
"Đại tiểu thư, đêm nay Tiểu Nguyệt diễn rất hay, Tô Châu đợi ở sau sân khấu, đợi diễn xong đã cùng Tiểu Nguyệt rời đi rồi. Tình cảm của hai chị em họ đã khôi phục, nhưng chưa chắc Tô Châu đã đối xử tốt với Tiểu Nguyệt đâu." Đường Kiệt tránh đường, tựa hồ như vô ý tiết lộ tin tức.
"A Tứ." Đại tiểu thư cản vệ sĩ trưởng lại, tầm nhìn rơi trên mặt Đường Kiệt, đột nhiên nở một nụ cười quyến rũ, "Giám đốc Đường, buổi diễn đã bắt đầu từ lâu rồi, giờ tôi mới đến, kịch hay hẳn đã hạ màn rồi."
Đường Kiệt cười haha một tiếng: "Chỉ cần đại tiểu thư muốn xem, kịch hay đều vẫn chưa tính là muộn."
Đại tiểu thư gật gật đâu: "A Tứ, chúng ta mau đi xem, màn kịch hay về tình chị em này thôi."
Không quấy rầy đến các vị khách khác, hai người tiến vào lầu hai, lặng lẽ ngồi xuống vị trí đã được Đường Kiệt sắp xếp. Nơi này trực tiếp đối diện với sân khấu, chỉ cần Lương Tiểu Nguyệt ngẩng đầu thì sẽ ngay lập tức thấy thân ảnh của đại tiểu thư.
Đại tiểu thư vô tình liếc nhìn Lương Hiểu Nguyệt, giật mình. Lương Tiểu Nguyệt lúc đó vậy mà mặc váy xuyên thấu mỏng như sợi sheer, nửa thân trên khỏa thân mà xướng kịch! Cúi đầu, trên mặt mang vẻ ngượng ngùng, rụt rè, hai bông hoa trắng trên ngực... Gò núi cao rung chuyển trong gió.
Wow!!! Đại tiểu thư và vệ sĩ trưởng A Tứ kinh ngạc đến chết lặng.
Cái này, cái này, cái này...
Chẳng trách vừa rồi ở ngoài kia có thể nghe thấy tiếng đàn ông gào khóc thảm thiết và tiếng hét xé ruột xé gan của phụ nữ. Quả thật là! Dựng tóc gáy! Không thể hiểu nổi! Đồi phong bại tục! Trơ tráo đê hèn!
Đại tiểu thư nghe chính mình nuốt nước bọt một cách thô bạo.
Nàng lắp ba lắp bắp hỏi A Tứ: "Từ lâu đã nghe nói Việt kịch có Phấn Hí, vô cùng lộ liễu, dị phong dị tục, chính là quy mô như ở ngay trước mắt đây sao?"
Yết hầu A Tứ trượt lên trượt xuống, khó xử đáp: "Bà chủ Lương vốn nổi tiếng với hát Phấn Hí. Nhưng thế này thì... rất có quy mô, có một không hai."
Nói vậy, tức là nàng đã bắt kịp kịch hay rồi sao? Phi phi phi! Đại tiểu thư thầm phỉ nhổ chính mình, hiện tại hẳn phải nên lo lắng liệu Tô Châu có phải chịu tủi nhục vì thứ này hay không, hoặc là liệu chị có diễn Phấn Hí hay không.
Đại tiểu thư sắp ngất xỉu rồi, nếu có kẻ nào ép Tô Châu làm vậy, nàng nhất định sẽ lột đồ kẻ đó, nhốt hắn vào lồng heo rồi đem đi diễu hành! Thật nhục nhã làm sao! Thật ghê tởm làm sao!
Nàng nhìn những người già trẻ đang trợn tròn mắt xung quanh mình, trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn, không thể chịu đựng, không dám hướng mắt lên sân khấu nữa, đứng dậy đi xuống lầu.
Trên lầu, Đường Kiệt và ông chủ Triệu nhìn nhau cười, trong mắt ông chủ Triệu hiện lên một tia nham hiểm, nhìn kỹ lại thì dường như lại không thấy gì.
A Tứ không yên tâm nói: "Đại tiểu thư, chúng ta về thôi."
"Đều nôn ra hết rồi, trở về không phải việc sắp thành lại hỏng hay sao? Tôi tin Đường Kiệt không chỉ muốn làm tôi nôn đâu, hắn nhất định có âm mưu gì đó." Đại tiểu thư xua đuổi cảm giác mắc ói, phân tích, "Phải rồi, trước đây hắn có đưa cho tôi thiệp mời, nói muốn lấy Lương Tiểu Nguyệt làm vợ lẽ."
"Không thể nào." A Tứ nói, "Gã Đường Kiệt này nổi tiếng là hí bá*, thích rất nhiều diễn viên kịch, cũng từng tán tỉnh rất nhiều diễn viên kịch. Nhưng thực tâm hắn lại cảm thấy hí tử giống như kỹ nữ, không thể nào cưới bà chủ Lương được."
*: Kẻ thường xuyên bắt nạt các diễn viên kịch, thường trịch thượng đòi hỏi đoàn kịch theo ý mình, thậm chí còn có thể kiểm soát thù lao của các diễn viên
Gật gật đầu, đại tiểu thư đồng tình với lời nói của A Tứ: "Không sai. Hắn vẫn luôn ôm hận vì không thu phục được chị gái, sau này lại đến với Lương Tiểu Nguyệt, chỉ sợ hắn ít nhiều có ý định chống lại chị."
A Tứ hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì?"
Đại tiểu thư liếc nhìn A Tứ một cái, đột nhiên thở dài, giọng tiếc nuối: "Lúc trước tôi bảo đội vệ sĩ giúp tôi bắt chị lại mà anh còn không dám, nhìn đi, không bắt thì nguy hiểm tới cỡ nào, xung quanh toàn là sói."
"..." A Tứ không lên tiếng. Đại tiểu thư oán hận hắn chuyện hắn cự tuyệt "cướp" con gái nhà lành...
Thấy trên đài đã hạ màn, A Tứ nhắc nhở đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, kết thúc rồi, chúng ta có vào hậu trường tìm Tô tiểu thư không? Tôi vừa thấy giám đốc Đường đi vào sau sân khấu."
Đại tiểu thư gật đầu. Hai người ăn nhịp với nhau hướng đến hậu trường.
Hậu trường.
Lương Tiểu Nguyệt vừa đi vào liên thấy Tô Châu sắc mặt âm trầm, ngón tay cầm chung trà đều đã trắng bệch, toàn thân tỏa ra khí lạnh. Nhìn thấy cô ta liền đặt trà xuống, sắc mặt dịu lại, cầm chiếc áo vắt sẵn trên tay khoác lên người cô ta, thở dài: "Tiểu Nguyệt, cậu không sao chứ?"
Khuôn mặt Lương Tiểu Nguyệt lộ ra vẻ đau thương, trước sự chăm sóc của cô, trong mắt ngân ngấn lệ, cúi đầu, có chút nghẹn ngào mà nói: "Không sao đâu."
"Cậu đi thay quần áo trước đi, tôi đợi cậu, sau đó chúng ta cùng nhau đi ăn tối, được không?" Tô Châu dịu dàng an ủi cô ta.
Lương Tiểu Nguyệt bần thần gật đầu. Sau đó đi thay đồ.
Lương Tiểu Nguyệt cảm thấy có chút khó tin. Sau khi cô ta và Đường Kiệt quen nhau, Tô Châu chưa bao giờ đối xử với cô ta tốt như trước đây mà là lạnh nhạt và xa cách cô ta. Thế nhưng kể từ lần đó, khi cô ta và Tô Châu đang hát kịch ở Dự viên thì quân Nhật khai chiến, cô ta cùng Tô Châu trải qua thời khắc sinh tử bên nhau, sau đó gặp lại, Tô Châu như thể đã quay trở lại làm Tô Châu ở vùng quê Thặng Châu, cô ta vẫn luôn nhớ đến một Tô Châu yêu mình sâu sắc.
Lương Tiểu Nguyệt thực sự sợ rằng đây sẽ là một giấc mộng, giấc mộng này đã lặp đi lặp lại từ khi rạn nứt với Tô Châu, nhiều lần thức dậy, mơ rồi lại tỉnh hết lần này đến lần khác, tra tấn cô ta nặng nề hơn cả cái chết, tiều tụy xơ xác, suýt nữa điên dại. Bây giờ mơ đã thành thực, cô ta rất sợ sẽ lại phải một lần nữa tỉnh giấc.
Hết thảy đều đã ổn thỏa, Tô Châu của cô ta vẫn là của cô ta, căn bản không có cái gì mà Đường Kiệt, không có cái gì mà Đỗ Như Mộng, chỉ có hai tiểu nha đầu đến từ vùng quê Thượng Châu.
Trong mắt Tô Châu toàn là cô ta, trong lòng cũng chỉ có cô ta, Tô Châu sẽ đợi cô ta xuống sân khấu rồi cùng nhau rời đi như trước đây.
Lương Tiểu Nguyệt mỉm cười hạnh phúc, dòng lệ trong mắt dao động. Tô Châu vẫn thuộc về cô ta, quả nhiên vẫn là của cô ta, không ai có thể bức ép họ chia xa.
Nhất định ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện mỗi ngày mỗi đêm của cô ta, cảm động cô ta hàng ngày hàng đêm rơi lệ, nên mới trả lại Tô Châu cho mình. Như thế này thật tốt.
Như thế này, thật là tốt. Lương Tiểu Nguyệt mỉm cười, nước mắt rơi.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Hạ Xưa
Nhưng không đợi hai người cao hứng, đại tiểu thư cả ngày bận bịu đến thấy đầu mà không thấy đuôi, tài xế A Đoan và vệ sĩ A Tứ đều cùng nhau bận ra bận vào, nhưng vẫn không thấy bóng người.
Đỗ đại tiểu thư mà bọn trông chờ mỏi con mắt đã không còn đi du ngoạn núi non sông nước nữa, lúc này nàng sắc mặt lạnh nhạt mà đứng cạnh Đỗ tiên sinh, bầu không khí bức bối khiến A Tứ đang cúi đầu, thi thoảng lại dùng dư quang quan sát chủ tịch Ngô ngồi bên cạnh Đỗ tiên sinh đang bưng trà lên chậm rãi mà uống.
Đỗ tiên sinh nói: "Chủ tịch Ngô muốn bà chủ Tô thì nên nói chuyện với bà chủ Tô, tuy rằng tại hạ cũng coi như là một nửa thân thích với bà chủ Tô, nhưng suy cho cùng thì chủ tịch Ngô vẫn nên hỏi thử ý kiến của bà chủ Tô."
Chủ tịch Ngô cười haha: "Đỗ tiên sinh nói cái gì vậy, bà chủ Tô... tính cách thanh cao, thiên kim của Đỗ tiên sinh Ngô mỗ không có ước muốn trèo cao. Nếu Đỗ tiên sinh cho phép tôi trở thành con rể nửa phần, Ngô mỗ sẽ có đại lễ đáp ơn."
Đỗ tiên sinh nâng chung trà lên, mở nắp khoan thai gạt cặn trà, chủ tịch Ngô cúi đầu cũng không thấy được biểu tình của hắn. Đại tiểu thư cười nhạt nói: "Tuy rằng, chị tôi là diễn viên kịch, nhưng đã đặt quan hệ với Đỗ gia chúng tôi. Chủ tịch Ngô, Đỗ gia chúng tôi coi trọng môn đăng hộ đối, vả lại cha tôi là Nho thương nhân nghĩa, ý của chủ tịch Ngô là, muốn cha ép buộc chị gái tôi gả cho ngài sao?"
Chủ tịch Ngô nhìn nhìn Đỗ tiên sinh, lại nhìn nhìn sắc mặt khó coi của đại tiểu thư, vẻ mặt khó chịu nói: "Đỗ tam gia, huynh đệ chúng tôi mấy năm nay đối xử với Đỗ tiên sinh cũng không tồi, tuy bà chủ Tô đã đặt quan hệ với Đỗ phu nhân, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một diễn viên kịch không phải sao? Đại tiểu thư nói môn đăng hộ đối, Ngô mỗ tự ngẫm cũng thấy khá tốt, hẳn là xứng đôi với bà chủ Tô đi? Hơn nữa, đại tiểu thư, thật tốt khi bà chủ Tô là chị gái của cô, nhưng chị gái sớm muộn gì cũng phải xuất giá, Ngô mỗ thật sự thành tâm muốn cưới bà chủ Tô làm vợ lẽ..."
"Chủ tịch Ngô," Đỗ tiên sinh ngẩng đầu khỏi chung trà, hơi trà nóng phả vào mặt hắn, làn khói chuyển động, khiến người ta nhìn không rõ biểu tình. "Trước tiên ngài quay trở về đi. Đỗ mỗ sẽ thay ngài hỏi thử Tô Châu, tối mai tôi mời mấy vị chủ tịch thương hội dùng bữa, mong ngài nhận lời."
Chủ tịch Ngô còn muốn nói gì đó, Đỗ tiên sinh đậy nắp chung trà lại, ngăn chặn hơi nóng thoát ra ngoài, lộ ra vẻ mặt vô cảm, chậm chạp ngẩng đầu, nhìn chủ tịch Ngô một hồi: "A Đoan. Thay ta tiễn chủ tịch Ngô!"
A Đoan ngay tức khắc xuất hiện, khoát tay nói: "Chủ tịch Ngô, xin mời."
"Được rồi, tôi đi trước."
Đợi sau khi chủ tịch Ngô rời đi, đại tiểu thư trong thâm tâm cảnh giác. Tuy chủ tịch Ngô giao thiệp trên tư cách Tô Châu nhưng thực ra là hắn muốn hợp tác với Đỗ tiên sinh. Nếu hai nhà có quan hệ thông gia thì chủ tịch Ngô có thể thu được súng ống đạn dược trong tay Đỗ tiên sinh, mà Đỗ tiên sinh có thể thu được vật tư trong tay chủ tịch Ngô, có thể nói đây là lợi ích liên hợp.
Đỗ tiên sinh đây là không có ý định dùng Tô Châu liên hôn chứ đừng nói tới đại tiểu thư. Đây không phải vì Đỗ tiên sinh tốt bụng mà là Đỗ tiên sinh cho rằng dùng phụ nữ làm cầu nối lợi ích là hành động đê hèn, không cần thiết.
Trốn tránh được lần này, nhưng còn lần sau? Lần sau nữa thì sao? Rồi một ngày, Tô Châu sẽ bị cuốn vào những thứ bẩn thỉu này, trừ phi cô xuất giá. Thế nhưng xuất giá, đại tiểu thư há nào lại chấp nhận.
Đại tiểu thư tuyệt đối không thể để Tô Châu kết hôn với kẻ khác. Bây giờ không có kẻ nào cả gan dám tăm tia đến đại tiểu thư Đỗ gia, nàng càng không phải đối mặt với tình huống như Tô Châu, còn nếu là người khác, có lẽ đại tiểu thư đã vì lợi ích mà hy sinh hạnh phúc của mình rồi.
"Như Mộng." Đỗ tiên sinh trầm mặt, gọi nàng.
"Dạ?"
Đỗ tiên sinh nói: "Tô Châu đang ở đâu?"
"Về minh viên rồi."
Tầm nhìn Đỗ tiên sinh chớp tắt, không nói gì thêm.
Hai người đã về Đỗ gia, Đỗ phu nhân cũng đã trở lại rồi.
Hai chị em Kim Hoa Ngân Hoa không giấu được kích động, bưng trà lên: "Lão gia, đại tiểu thư trở về rồi."
Đỗ tiên sinh ừ một tiếng, quay đầu nhìn đại tiểu thư đang tâm hồn treo ngược cành cây rồi đi lên lầu. Đại tiểu thư đứng đó cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Cái nhìn vừa rồi của Đỗ tiên sinh có thể nói là đầy ẩn ý sâu xa. Nhưng đại tiểu thư lại mơ hồ không hiểu, rốt cuộc là có ý gì? Hẳn là do trước đó nàng đã cãi lại chủ tịch Ngô đi?
Tầm nhìn rơi trên người hai chị em, không nhịn được mà cau mày, lành lạnh nói: "Ở Đỗ gia, cái gì nên làm cái gì không nên làm, cần phải đúng mực." Quay người nói với quản gia, "Từ nay để hai người này ở trong bếp đi."
Quản gia gật đầu.
Ngân Hoa nghe vậy, kêu lên: "Đại tiểu thư! Phất lai tam (Không thể) đuổi a lạp (chúng tôi) đi, a lạp phất dám (không dám) nữa."
Kim Hoa cũng hối hả gật đầu, bô bô một đống phương ngữ Thượng Hải, đại tiểu thư nghe đến choáng đầu váng óc.
Đại tiểu thư có chút không dám tín, chỉ vào hai chị em hỏi quản gia: "Bọn họ nói cái gì thế?"
Không đợi quản gia nói, nàng liền sốt ruột xua xua tay: "Bỏ đi bỏ đi. Nói chung, tôi không muốn thấy hai người này, ở Đỗ gia phải nói tiếng phổ thông, nói tiếng quê Thượng Hải cái gì chứ. Vậy thì, quản gia, hôm nào ông đến hiệu sách mua "Từ điển tiếng phổ thông" do Lê Cẩm Hi, chủ biên Tiền Huyền Đồng, biên soạn từ điển Trung Quốc xuất bản đi, bảo bọn họ luyện tập chăm chỉ."
Quản gia gấp gáp đáp lại. Hai chị em bên cạnh còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng ánh mắt của đại tiểu thư có chút biến đổi, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Trở lại phòng, đại tiểu thư kiệt sức ngồi trên ghế. Nàng nghĩ khắp nơi đều có người tơ tưởng tới Tô Châu, nàng rất khó chịu. Tại sao Tô Châu lại chiêu ong dụ bướm như vậy chứ, nàng tốt biết bao, vừa chung thủy lại vừa có tiền, lại biết phong hỏa hí chư hầu*, lại biết tiêu tiền như nước để đổi lấy một nụ cười của mĩ nhân, cớ gì lại không có ai thích nàng? Lẽ nào là nàng xấu xí? Không thể nào. Nàng nhìn chính mình trong gương, dù sao mũi vẫn là mũi, mắt vẫn là mắt, nhan sắc không tới mức nghiêng nước nghiêng thành, hại nước hại dân nhưng ít nhiều gì cũng là tiểu thư khuê các mà... Ơ, tiểu thư khuê các dùng như vậy có đúng không nhỉ? Dù gì thì nàng cũng không có xấu nha.
*: Xuất phát từ chuyện Chu U Vương nổi lửa "đài tin" trêu gạt chư hầu. Châu U Vương là một hôn quân mất nước thời Tây Chu. Ông được nước Bao hiến tặng một mỹ nữ tên Bao Tự, tuy rất xinh đẹp nhưng chưa bao giờ nở nụ cười. U Vương rất sủng ái Bao Tự nên tìm đủ mọi cách để mong có được nụ cười của nàng nhưng cuối cùng vẫn không được như ý nguyện. Có người hiến kế rằng: "Thiên hạ đã thái bình, các đài lửa báo tin cũng đã tắt hết, nếu như nay cho khói lửa nổi lên trên đài báo tin, các nước chư hầu sẽ lập tức kéo binh đến, bấy giờ hoàng hậu nhất định sẽ cười". Thế là, U Vương liền cho nổi khói mịt mù trên đài báo, quân chư hầu thấy thế nghĩ là U Vương đang có nạn, liền tức tốc kéo quân ứng cứu. Bao Tự vừa thấy cảnh ngàn vạn binh mã khí thế hùng hổ kéo đến, bèn thích thú nhoẻn miệng cười. Đến nơi, quân chư hầu bèn hỏi U Vương: "Đã xảy ra chuyện gì?" Vương đáp rằng: "Chỉ vì muốn hoàng hậu cười thôi". Chư hầu đành tức giận ra về. (Nguồn: dharmasite.net)
Lẽ nào nàng không đủ sức quyến rũ sao? Cũng đâu phải. Khi du học ở Anh, một đám đàn ông đã minh thị ám thị với nàng, như vậy cũng đâu thể nào nói nàng không có sức hấp dẫn được.
Hay là, do tình hình trong nước ở Trung Quốc khác với nước ngoài?
Ừ, rất có khả năng.
Thở dài, đại tiểu thư thiểu não.
Nàng nhớ Tô Châu lắm, cũng không biết Tô Châu có nhớ nàng hay không. Hẳn là nhớ... nhỉ? Nàng muốn gặp Tô Châu, muốn biết mấy ngày nay Tô Châu đang làm gì? Nhưng hiện tại là giai đoạn nhạy cảm, Đỗ tiên sinh dạo gần đây săn sóc nàng quá mức, nàng thậm chí còn cảm thấy, Đỗ tiên sinh đang hoài nghi liệu có phải nàng có suy nghĩ gì với Tô Châu không. Đương nhiên, đây là trực giác phụ nữ của đại tiểu thư, nàng không có gì chứng minh Đỗ tiên sinh đã nhìn thấu cái gì.
"Không đúng!" Đại tiểu thư lẩm bẩm một mình, "Mình vẫn luôn gần gũi với Tô Châu, vẫn luôn dính lấy Tô Châu, sợ cha hoài nghi mình, vậy nên dạo này mình tránh đi gặp Tô Châu, thậm chí còn phải làm bộ thờ ơ lãnh đạm trước tin tức của Tô Châu, nhưng như vậy không phải càng đáng nghi hơn hay sao? Trước đây để tránh bị cha nghi ngờ, mình mới vui vẻ đưa Tô Châu về minh viên, hơn nữa gần đây mình cũng không đi tìm Tô Châu, lão gia tử khẳng định đã tăng thêm nghi ngờ rồi."
Nàng cau mày trầm tư, Đỗ tiên sinh hẳn là đã nghe nói nàng giúp Hạ Vô Thanh lo liệu hậu sự, cũng biết chuyện giữa Hạ Vô Thanh và Văn Khải Minh, liên tưởng đến nàng và Tô Châu... Không đúng không đúng, nếu đúng là như vậy thì Đỗ tiên sinh đã trực tiếp chấp nhận thỉnh cầu của chủ tịch Ngô, tiêu diệt những rắc rối về sau của Tô Châu rồi. Nhưng... chẳng lẽ là tự nàng thần hồn nát thần tính rồi sao? Thật ra Đỗ tiên sinh vốn dĩ không hoài nghi cái gì cả, nếu không thì đã sớm ra tay rồi.
Bỏ đi bỏ đi, Đỗ tiên sinh không biết cái gì là tốt nhất. Đại tiểu thư khổ não xoa bóp thái dương, nàng không có khả năng tranh cãi với Đỗ tiên sinh trong tình cảnh bất lợi này. Thời kỳ nguy hiểm, Đỗ tiên sinh phải chú ý bên ngoài sát phạt, lấy đâu ra thời gian quan tâm tới chuyện tình cảm của đại tiểu thư chứ?
Nếu đã như vậy, không cần che giấu tưởng niệm đối với Tô Châu của mình. Đại tiểu thư đứng dậy mở tủ quần áo, bên trong là những trang phục tặng cho Tô Châu lần trước, Tô Châu chỉ lấy đi một phần, vẫn còn lại vài bộ.
Đại tiểu thư lấy hết trang phục ra rồi ném lên giường, ngẫm nghĩ bây giờ có nên gửi cho Tô Châu hay không. Nhưng nghĩ lại, vẫn chọn ra một bộ trong số đó, lại cảm giác như nàng đã quên mất thứ gì đó.
Nàng đi lại hai vòng, suy tư rốt cuộc mình đã quên cái gì.
Nghe thấy chú Đoan gõ cửa phòng đại tiểu thư, nói: "Đại tiểu thư, có vài người gửi đồ cho cô, nói muốn gặp đại tiểu thư."
Đại tiểu thư mở cửa, hỏi: "Người đâu?"
"Đang ở đại sảnh."
Người được phái đến nhìn thấy đại tiểu thư lập tức tiến tới chào hỏi, là ba hạ nhân Văn gia. Nghĩ lại thì hẳn đây là thuộc hạ của Văn Khải Minh. Người đứng đầu trong ba người nói: "Đại tiểu thư, thiếu gia nhà chúng tôi đã dặn dò chúng tôi, nếu ngài qua đời, thì mang món quà này đến tặng cho cô."
Người đứng đầu đưa tay ra, một hạ nhân phía sau đặt một chiếc hộp dài làm bằng gỗ đàn hương lâu năm lên tay hắn, hắn cung kính dâng lên bằng cả hai tay.
Đại tiểu thư nhận lấy, mỉm cười nhẹ: "Đây chính là quà sinh nhật Văn Khải Minh muốn tặng cho tôi sao?" Nàng tỉ mỉ nhìn những hoa văn được khắc chạm rỗng trên hộp, tấm tắc khen, "Xem ra, Văn đại thiếu gia vẫn thật sự không nỡ, thứ này hẳn là rất quý giá phải không? Xem nó được gìn giữ kỹ càng biết mấy."
Người đứng đầu cười nói: "Đại tiểu thư nói đùa rồi. Chúng tôi đã mang đồ đến, tôi và các huynh đệ xin phép trở về lại phục lệnh."
Đại tiểu thư dùng ánh mắt ra hiệu, chú Đoan đi tới, cầm một thứ được đặt trong chiếc bao màu đỏ, "Mời mấy vị huynh đệ uống trà. Tôi mời các vị."
Về phòng, đại tiểu thư mở hộp ra thì thấy là một chiếc quạt xếp. Giấy Tuyên Thành cứng cáp mịn màng, nan quạt được làm bằng gỗ Trinh Nam, mặt chính dùng mực Huy Châu chính tông, vẽ một bức hoa lan hồ điệp vàng, bên phải còn viết dòng chữ "Khai hoa bất cạnh tiết, hàm tú uy vi sương*".
*: Hoa nở nhưng không tranh giành cành với các loài hoa khác, vẻ đẹp quyến rũ dần dần suy tàn trong làn sương mỏng. (Vịnh Lan – Tiêu Sát)
Lan hồ điệp vàng, hay còn gọi là lan vũ nữ, lan văn tâm, tượng trưng cho sự vui vẻ, không ưu sầu, quên đi những phiền muộn. Thế nhưng ngôn ngữ hoa là tình yêu bị giấu kín.
Hoa được vẽ sinh động, những cánh hoa được phác họa sống như như thật chỉ bằng vài nét bút. Những dòng đề tự, có khí khái Chung Vương*, ngang móc gập dọc, mang theo sự êm đềm tựa dòng nước.
*: Chỉ hai nhà thư pháp nổi tiếng Chung Do và Vương Hi Chi
Lật lại, mặt sau cũng vẽ hoa, đề chữ. Hoa là hoa thu hải đường, những cánh hoa nhỏ nhắn tỏa ra rạng rỡ, dáng vẻ như thật, bên cạnh hoa viết "Chỉ khủng dạ thâm hoa thụy khứ, cố thiếu cao chúc chiếu hồng trang*."
*: Chỉ sợ đêm về khuya hoa ngủ hết, (nên) giơ cao ngọn đuốc sáng để chiêm ngưỡng dáng hoa (Hải Đường – Tô Thức)
Hoa hải đường có vẻ ngoài tao nhã, hoa nở như gấm, từ xưa tới nay nó là một loài hoa đẹp sang hèn cùng thưởng thức, được mệnh danh là "thần tiên của các loài hoa", "hoa quý phi", "hoa tôn quý", thường được trồng cùng ngọc lan, mẫu đơn và hoa mộc trong vườn thượng uyển, mang ý cảnh "Ngọc Đường Phú Quý*". Hơn nữa, hoa hải đường còn được gọi là hoa đoạn trường, cỏ tư hương. Ý nghĩa tượng trung cho nỗi nhớ quê nhà của kẻ tha hương, tỏ bày nỗi khổ biệt ly. Và vì bản chất vũ mị động lòng người, đọng lại hương thơm sau cơn mưa, vẻ đẹp khó lòng diễn tả nên còn được dùng để ví với mĩ nhân.
*: Mong muốn thăng tiến địa vị, phú quý và tôn nghiêm.
Thế nhưng ngôn ngữ hoa của hoa hải đường lại là tình yêu đau khổ.
Hải đường là mối tình sinh ly tử biệt.
Đây hẳn là bức tranh do Văn Khải Minh vẽ, chữ cũng là của hắn. Văn Khải Minh tuy xuất thân từ gia đình thương nhân, nhưng bản thân Văn Khải Minh lại có sở trường vẽ hoa cỏ, trước đây khi hắn còn ở bên Hạ Vô Thanh, Văn Khải Minh vẽ một bức về diễn viên kịch, rất sinh động, rất khí khái. Đáng tiếc bức vẽ đã bị Hạ Vô Thanh đốt đi, quả thật đáng tiếc.
Nhưng chiếc quạt xếp này... thật sự là một món quà quý giá.
Văn Khải Minh đã chết, đây kỳ thực là bút tích cuối cùng của Văn Khải Minh. Đồ đạc của Văn Khải Minh không phải bị cho đi thì chính là bị ông cụ Văn tiêu hủy, không biết thời gian là bao lâu, nhưng thế giới này sẽ không còn dấu vết về sự tồn tại của Văn Khải Minh nữa.
Đại tiểu thư gập chiếc quạt và đặt trở lại. Nàng có chút lo âu, nếu một ngày nào đó Đỗ tiên sinh phát hiện ra nàng thích Tô Châu rồi làm hại Tô Châu thì phải làm sao? Nàng không muốn mình và Tô Châu trở thành Văn Khải Minh và Hạ Vô Thanh tiếp theo.
Hiện tại nàng cực kỳ muốn gặp Tô Châu.
Đứng trước cổng minh viên, đại tiểu bất lực đỡ trán. Nàng thật sự quá đỗi... tùy hứng. Nói đến liền đến, hoàn toàn không nhớ chính mình đã xông xuống lầu tìm chú Đoan, sau đó hào hứng ngồi lên xe mà tới.
Minh viên về đêm vẫn luôn rất náo nhiệt, bên trong reo hò ầm ĩ như sấm rền vang vẳng cả ra phía ngoài. Nếu đã đến rồi, hay là vào xem thử nhỉ?
Đường Kiệt nhìn thấy nàng, trong mắt sáng rực, lại gần: "Đại tiểu thư đến tìm bà chủ Tô của chúng tôi sao?"
Bà chủ Tô của chúng tôi!
Sắc mặt đại tiểu thư tối sầm, một kẻ đáng ghê tớm mà lại có thể gọi chị là "bà chủ Tô của chúng tôi", thật sự... quá buồn nôn rồi.
Đại tiểu thư lần này thậm chí còn không cười giả tạo với hắn, nhịn xuống cảm giác muốn giết chết Đường Kiệt, đi ngang qua hắn mà không thèm liếc một cái.
Đường Kiệt làm ngơ trước sắc mặt không vui của đại tiểu thư, nói: "Ầy, đại tiểu thư, tuy rằng bà chủ Tô không ở đây, nhưng có Tiểu Nguyệt nha, đêm nay Tiểu Nguyệt lên sân khấu, không biết đại tiểu thư có cổ vũ cô ấy không?" Chặn đường, không để đại tiểu thư rời đi.
A Tứ vừa nhìn thấy liền bảo hộ đại tiểu thư phía sau, sợ Đường Kiệt sẽ làm gì đó.
"Tránh ra."
"Đại tiểu thư, đêm nay Tiểu Nguyệt diễn rất hay, Tô Châu đợi ở sau sân khấu, đợi diễn xong đã cùng Tiểu Nguyệt rời đi rồi. Tình cảm của hai chị em họ đã khôi phục, nhưng chưa chắc Tô Châu đã đối xử tốt với Tiểu Nguyệt đâu." Đường Kiệt tránh đường, tựa hồ như vô ý tiết lộ tin tức.
"A Tứ." Đại tiểu thư cản vệ sĩ trưởng lại, tầm nhìn rơi trên mặt Đường Kiệt, đột nhiên nở một nụ cười quyến rũ, "Giám đốc Đường, buổi diễn đã bắt đầu từ lâu rồi, giờ tôi mới đến, kịch hay hẳn đã hạ màn rồi."
Đường Kiệt cười haha một tiếng: "Chỉ cần đại tiểu thư muốn xem, kịch hay đều vẫn chưa tính là muộn."
Đại tiểu thư gật gật đâu: "A Tứ, chúng ta mau đi xem, màn kịch hay về tình chị em này thôi."
Không quấy rầy đến các vị khách khác, hai người tiến vào lầu hai, lặng lẽ ngồi xuống vị trí đã được Đường Kiệt sắp xếp. Nơi này trực tiếp đối diện với sân khấu, chỉ cần Lương Tiểu Nguyệt ngẩng đầu thì sẽ ngay lập tức thấy thân ảnh của đại tiểu thư.
Đại tiểu thư vô tình liếc nhìn Lương Hiểu Nguyệt, giật mình. Lương Tiểu Nguyệt lúc đó vậy mà mặc váy xuyên thấu mỏng như sợi sheer, nửa thân trên khỏa thân mà xướng kịch! Cúi đầu, trên mặt mang vẻ ngượng ngùng, rụt rè, hai bông hoa trắng trên ngực... Gò núi cao rung chuyển trong gió.
Wow!!! Đại tiểu thư và vệ sĩ trưởng A Tứ kinh ngạc đến chết lặng.
Cái này, cái này, cái này...
Chẳng trách vừa rồi ở ngoài kia có thể nghe thấy tiếng đàn ông gào khóc thảm thiết và tiếng hét xé ruột xé gan của phụ nữ. Quả thật là! Dựng tóc gáy! Không thể hiểu nổi! Đồi phong bại tục! Trơ tráo đê hèn!
Đại tiểu thư nghe chính mình nuốt nước bọt một cách thô bạo.
Nàng lắp ba lắp bắp hỏi A Tứ: "Từ lâu đã nghe nói Việt kịch có Phấn Hí, vô cùng lộ liễu, dị phong dị tục, chính là quy mô như ở ngay trước mắt đây sao?"
Yết hầu A Tứ trượt lên trượt xuống, khó xử đáp: "Bà chủ Lương vốn nổi tiếng với hát Phấn Hí. Nhưng thế này thì... rất có quy mô, có một không hai."
Nói vậy, tức là nàng đã bắt kịp kịch hay rồi sao? Phi phi phi! Đại tiểu thư thầm phỉ nhổ chính mình, hiện tại hẳn phải nên lo lắng liệu Tô Châu có phải chịu tủi nhục vì thứ này hay không, hoặc là liệu chị có diễn Phấn Hí hay không.
Đại tiểu thư sắp ngất xỉu rồi, nếu có kẻ nào ép Tô Châu làm vậy, nàng nhất định sẽ lột đồ kẻ đó, nhốt hắn vào lồng heo rồi đem đi diễu hành! Thật nhục nhã làm sao! Thật ghê tởm làm sao!
Nàng nhìn những người già trẻ đang trợn tròn mắt xung quanh mình, trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn, không thể chịu đựng, không dám hướng mắt lên sân khấu nữa, đứng dậy đi xuống lầu.
Trên lầu, Đường Kiệt và ông chủ Triệu nhìn nhau cười, trong mắt ông chủ Triệu hiện lên một tia nham hiểm, nhìn kỹ lại thì dường như lại không thấy gì.
A Tứ không yên tâm nói: "Đại tiểu thư, chúng ta về thôi."
"Đều nôn ra hết rồi, trở về không phải việc sắp thành lại hỏng hay sao? Tôi tin Đường Kiệt không chỉ muốn làm tôi nôn đâu, hắn nhất định có âm mưu gì đó." Đại tiểu thư xua đuổi cảm giác mắc ói, phân tích, "Phải rồi, trước đây hắn có đưa cho tôi thiệp mời, nói muốn lấy Lương Tiểu Nguyệt làm vợ lẽ."
"Không thể nào." A Tứ nói, "Gã Đường Kiệt này nổi tiếng là hí bá*, thích rất nhiều diễn viên kịch, cũng từng tán tỉnh rất nhiều diễn viên kịch. Nhưng thực tâm hắn lại cảm thấy hí tử giống như kỹ nữ, không thể nào cưới bà chủ Lương được."
*: Kẻ thường xuyên bắt nạt các diễn viên kịch, thường trịch thượng đòi hỏi đoàn kịch theo ý mình, thậm chí còn có thể kiểm soát thù lao của các diễn viên
Gật gật đầu, đại tiểu thư đồng tình với lời nói của A Tứ: "Không sai. Hắn vẫn luôn ôm hận vì không thu phục được chị gái, sau này lại đến với Lương Tiểu Nguyệt, chỉ sợ hắn ít nhiều có ý định chống lại chị."
A Tứ hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì?"
Đại tiểu thư liếc nhìn A Tứ một cái, đột nhiên thở dài, giọng tiếc nuối: "Lúc trước tôi bảo đội vệ sĩ giúp tôi bắt chị lại mà anh còn không dám, nhìn đi, không bắt thì nguy hiểm tới cỡ nào, xung quanh toàn là sói."
"..." A Tứ không lên tiếng. Đại tiểu thư oán hận hắn chuyện hắn cự tuyệt "cướp" con gái nhà lành...
Thấy trên đài đã hạ màn, A Tứ nhắc nhở đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, kết thúc rồi, chúng ta có vào hậu trường tìm Tô tiểu thư không? Tôi vừa thấy giám đốc Đường đi vào sau sân khấu."
Đại tiểu thư gật đầu. Hai người ăn nhịp với nhau hướng đến hậu trường.
Hậu trường.
Lương Tiểu Nguyệt vừa đi vào liên thấy Tô Châu sắc mặt âm trầm, ngón tay cầm chung trà đều đã trắng bệch, toàn thân tỏa ra khí lạnh. Nhìn thấy cô ta liền đặt trà xuống, sắc mặt dịu lại, cầm chiếc áo vắt sẵn trên tay khoác lên người cô ta, thở dài: "Tiểu Nguyệt, cậu không sao chứ?"
Khuôn mặt Lương Tiểu Nguyệt lộ ra vẻ đau thương, trước sự chăm sóc của cô, trong mắt ngân ngấn lệ, cúi đầu, có chút nghẹn ngào mà nói: "Không sao đâu."
"Cậu đi thay quần áo trước đi, tôi đợi cậu, sau đó chúng ta cùng nhau đi ăn tối, được không?" Tô Châu dịu dàng an ủi cô ta.
Lương Tiểu Nguyệt bần thần gật đầu. Sau đó đi thay đồ.
Lương Tiểu Nguyệt cảm thấy có chút khó tin. Sau khi cô ta và Đường Kiệt quen nhau, Tô Châu chưa bao giờ đối xử với cô ta tốt như trước đây mà là lạnh nhạt và xa cách cô ta. Thế nhưng kể từ lần đó, khi cô ta và Tô Châu đang hát kịch ở Dự viên thì quân Nhật khai chiến, cô ta cùng Tô Châu trải qua thời khắc sinh tử bên nhau, sau đó gặp lại, Tô Châu như thể đã quay trở lại làm Tô Châu ở vùng quê Thặng Châu, cô ta vẫn luôn nhớ đến một Tô Châu yêu mình sâu sắc.
Lương Tiểu Nguyệt thực sự sợ rằng đây sẽ là một giấc mộng, giấc mộng này đã lặp đi lặp lại từ khi rạn nứt với Tô Châu, nhiều lần thức dậy, mơ rồi lại tỉnh hết lần này đến lần khác, tra tấn cô ta nặng nề hơn cả cái chết, tiều tụy xơ xác, suýt nữa điên dại. Bây giờ mơ đã thành thực, cô ta rất sợ sẽ lại phải một lần nữa tỉnh giấc.
Hết thảy đều đã ổn thỏa, Tô Châu của cô ta vẫn là của cô ta, căn bản không có cái gì mà Đường Kiệt, không có cái gì mà Đỗ Như Mộng, chỉ có hai tiểu nha đầu đến từ vùng quê Thượng Châu.
Trong mắt Tô Châu toàn là cô ta, trong lòng cũng chỉ có cô ta, Tô Châu sẽ đợi cô ta xuống sân khấu rồi cùng nhau rời đi như trước đây.
Lương Tiểu Nguyệt mỉm cười hạnh phúc, dòng lệ trong mắt dao động. Tô Châu vẫn thuộc về cô ta, quả nhiên vẫn là của cô ta, không ai có thể bức ép họ chia xa.
Nhất định ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện mỗi ngày mỗi đêm của cô ta, cảm động cô ta hàng ngày hàng đêm rơi lệ, nên mới trả lại Tô Châu cho mình. Như thế này thật tốt.
Như thế này, thật là tốt. Lương Tiểu Nguyệt mỉm cười, nước mắt rơi.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Hạ Xưa
Đánh giá:
Truyện Hạ Xưa
Story
Chương 16
10.0/10 từ 42 lượt.