Hạ Tân Triều
Chương 17
Nam Uyển cung nằm ở phía nam kinh đô, quanh năm đều có lực lượng quân đội hùng hậu canh gác, yến tiệc mừng sinh nhật mười tuổi của hoàn trưởng tôn quyết định tổ chức tại đây.
Nếu di chuyển bằng xe ngựa từ Thẩm phủ đến Nam Uyển tốn khoảng hai canh giờ, hôm nay, trời còn chưa sáng, Kỷ Trăn đã bị Cát An gọi tỉnh dậy rửa mặt vệ sinh, khiến cho y cứ mơ mơ màng màng ngáp cả buổi trời, nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh đã ăn mặc chỉnh tề, bèn chẳng dám rề rà thêm nữa.
Bởi vì đây không phải cung yến, quan chức đều có thể mặc thường phục tham dự.
Thẩm Nhạn Thanh buộc cao phân nửa mái tóc đội ngân quan(*), một thân mặc trường bào màu trắng, áo khoác voan mỏng phủ lên họa tiết lá sen, trong lúc bước đi phần ống tay hình đuôi cá theo động tác phất phơ, thoạt nhìn như chú cá đang bơi dạo trong nước, phong thái toát lên đầy nét thanh tao nhã nhặn.
Hằng ngày, Thẩm Nhạn Thanh ăn mặc cực kỳ giản dị, chỉ khi nào trong cung tổ chức đại yến mới diện lên những bộ trang phục long trọng như vậy.
Kỷ Trăn nhìn đến si mê, chờ đến khi Thẩm Nhạn Thanh cảm nhận được mà quay đầu nhìn lại, hai gò má y bị bắt gặp mà ửng đỏ lên.
Cát An cầm hai bộ y phục đến chỗ Kỷ Trăn khoa tay múa chân: "Công tử mặc bộ nào?"
Kỷ Trăn vẫn nhìn về phía Thẩm Nhạn Thanh, hỏi đối phương: "Huynh thấy cái nào đẹp hơn?"
"Nào cũng được."
Kỷ Trăn có chút thất vọng phồng má, thoáng nhìn trên phần tay áo của bộ màu tím nhạt có đồ lại tranh hoa sen, trong lòng cảm thấy vui vẻ chỉ tay: "Vậy bộ này đi."
Vừa hay trông xứng với áo khoác hình lá sen của Thẩm Nhạn Thanh.
Nói xong cũng đi thay xêm y, sau đó lại đeo một chiếc phát quan có kiểu dáng gần giống với Nhạn Thanh, cực kỳ phấn khích đứng trước gương đồng, dùng tay cuộn cuộn đuôi tóc mình hỏi hắn: "Huynh thấy sao?"
Lúc này Thẩm Nhạn Thanh mới nhìn về phía Kỷ Trăn.
Màu tím nhạt càng làm nổi bật lên sự xinh đẹp của Kỷ Trăn, hệt như một cành hoa mẫu đơn đọng sương thu rực rỡ nhất trong khe núi, vừa tươi mới, lại đẹp đẽ.
Vốn là khung cảnh đáng thưởng thức, thế nhưng Thẩm Nhạn Thanh lạnh nhạt nói: "Phô trương quá mức."
Kỷ Trăn xụ mặt thành một đống, rụt người vân vê ống tay áo.
Gia quy Thẩm gia mộc mạc chất phát, không thích đồ vật xa xỉ phung phí, còn Kỷ Trăn mặc đều là những thứ tốt nhất, mượn bộ y phục hôm nay ra làm ví dụ, chỉ riêng hoa văn trước ngực nhờ tú nương thêu tận hai tháng mới xong, cộng với thắt lưng nạm ngọc mã não cùng phát quan trên đầu đính phỉ thúy tím quý hiếm, tiện tay lấy một thứ trên bộ y phục cũng đủ cho một người chi tiêu đến hết cả đời.
Kỷ Trăn thấy Thẩm Nhạn Thanh nhíu mày, khẽ nhỏ giọng thôi: "Vậy ta đi thay đồ?"
Thẩm Nhạn Thanh đứng dậy, "Không cần, còn trì hoãn sẽ trễ giờ."
Hai người một trước một sau ra Thẩm phủ.
Thẩm phụ hiện tại đảm nhiệm vị trí Đô ngự phó sử, cũng phải tham dự, Thẩm mẫu không có cáo mệnh(*), thành ra chỉ có thể ở trong phủ.
(*) phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến
Trước khi đi, Thẩm mẫu cầm tay Thẩm Nhạn Thanh dặn dò: "Mọi việc đều phải cẩn thận."
Đảo mắt nhìn thấy Kỷ Trăn đang cụi đầu ngắm nghía thắt lưng mình, bà chợt dừng một chút, mới nói: "Ngươi cũng vậy."
Kỷ Trăn nghe xong vui vẻ ngẩng đầu cao giọng đáp lời: "Đa tạ mẫu thân."
Thẩm Nhạn Thanh cùng Thẩm phụ đi lên xe ngựa trước, Kỷ Trăn đạp lên ghế để vào, bởi vì câu nói ban nãy của Thẩm mẫu mà phấn khích đến mức suýt đụng trúng đầu.
Thẩm Nhạn Thanh kéo y ngồi xuống, Kỷ Trăn cười nói: "Ban nãy mẫu thân vừa căn dặn ta đó."
"Có nghe thấy."
Kỷ Trăn đắc ý hớn hở tựa bên người Thẩm Nhạn Thanh, Thẩm phụ khẽ ho một tiếng, y mới chực nhớ bên trong xe ngựa không chỉ có hai người, hấp tấp ngồi đàng hoàng lại, thế nhưng vẫn không giấu nổi sự mừng rỡ, đôi mắt cứ cong tít cả lên lén lút nắm lấy ống tay áo của Nhạn Thanh.
Thẩm Nhạn Thanh mặc kệ y: "Dụ Hòa, lên đường."
Xe ngựa lăn bánh trên con đường tờ mờ sáng.
Hai cha con Thẩm gia tinh lực tràn đầy, hiện tại đang nhỏ giọng thảo luận chút chuyện vặt vãnh, Kỷ Trăn buồn ngủ đến mi mắt đánh nhau, thế nhưng ngay trước mặt hai người không dám ngã đầu ngủ, bèn không thể làm gì khác hơn là nỗ lực mở to mắt mình.
Kỷ Trăn vốn đã chuẩn bị tinh thần việc Thẩm Nhạn Thanh không dẫn mình đi dự tiệc, không ngờ rằng hôm qua, Thẩm Nhạn Thanh chủ động đề cập chuyện này.
Rõ một câu bình thường "Ngày mai hoàng trưởng tôn tổ chức tiệc sinh nhật, quan chức có thể dẫn người nhà theo, ngươi đồng hành cùng ta." Khi lọt vào trong tai Kỷ Trăn, hai chữ "người nhà" kia quanh quẩn mãi trong đầu cả buổi tối, khiến cho y nằm lăn qua lăn lại hệt như bánh được rán trên chảo vậy.
Thẩm Nhạn Thanh bị y làm phiền ngủ không yên, dùng hai chân mình đè đối phương nằm im, song cũng khiển trách y không nề nếp.
Kỷ Trăn bị trách chẳng hề tỏ ra tức giận, nếu như Thẩm Nhạn Thanh có thể đối xử với y như người nhà, cho dù bị mắng một trăm một nghìn câu thì có làm sao chứ?
Vì là vùng ngoại ô, đường khá khó đi, Kỷ Trăn vốn đang ngủ gà ngủ gật, xe ngựa bất ngờ chao đảo mạnh, khiến y ngồi không vững ập thẳng xuống dưới sàn xe.
Thẩm Nhạn Thanh đang trò chuyện nhanh chóng ôm lấy eo Kỷ Trăn kéo cả người lại, trầm giọng: "Đứng như tùng, ngồi như chuông, nhìn xem ngươi giống kiểu gì?"
Kỷ Trăn xoa cặp mắt mơ mơ màng màng nũng nịu: "Thẩm Nhạn Thanh, ta buồn ngủ."
Thẩm phụ hắng giọng, quay đầu đi không nhìn nữa.
Thẩm Nhạn Thanh dường như hết cách với Kỷ Trăn, khẽ hít sâu mà nói: "Nằm xuống."
Kỷ Trăn e dè nhìn Thẩm phụ, thấy trưởng bối im lặng không phản đối, đành xoay người định cởi giày ra.
Thẩm Nhạn Thanh đè tay y lại: "Không cần."
"Nhưng mà..." Kỷ Trăn chạm trúng ánh mắt của đối phương, lẩm bẩm: "Sẽ bẩn mất."
Cũng do thức dậy quá sớm, Kỷ Trăn lúc này buồn ngủ không chịu nổi, chẳng sức đâu lo có trưởng bối ở đây, mắt vừa khép lại đã ngủ say.
Cha con Thẩm gia liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Nhạn Thanh nhẹ giọng nói: "Phụ thân đừng tính toán với y, y..."
Thẩm phụ cực kỳ hiểu mà thay hắn nói tiếp: "Tính tình còn trẻ con đúng không?"
Thẩm Nhạn Thanh áp lòng bàn tay kề sát lên tai Kỷ Trăn, bất chốc cười phớt qua: "Đúng vậy."
Sau một canh giờ rưỡi, Kỷ Trăn đã ngủ no giấc tinh thần sảng khoái nhảy xuống xe, thỏa mãn duỗi eo thả lỏng người.
Thẩm Nhạn Thanh nắm tay đang giơ cao của đối phương xuống: "Đứng đàng hoàng."
Kỷ Trăn đang định đáp lời, chợt liếc nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu cách đó không xa, Kỷ Quyết mặc cẩm bào hoa xanh xốc rèm bước ra, vui vẻ cất tiếng gọi: "Ca ca!"
Tiếng gọi trong trẻo lảnh lót, khiến các quan chức xung quanh cũng nhìn sang.
Tưởng Uẩn Ngọc đưa Xích Kim giao cho người hầu, cũng bị thanh âm Kỷ Trăn hấp dẫn.
Kỷ Trăn không biết bản thân trở thành tâm điểm chú ý, cất bước muốn chạy lại chỗ huynh trưởng, bị Thẩm Nhạn Thanh nắm cổ tay giữ lại.
"Phải vào trong rồi."
"Ta muốn sang chào hỏi ca ca."
Thẩm Nhạn Thanh tỏ vẻ cấm cho nói leo: "Vào trong."
Kỷ Trăn nhìn quan viên tụm năm tụm ba tiến vào Nam Uyển, đành chỉ có thể nói với Kỷ Quyết: "Ca ca, lát nữa ta tới tìm huynh sau."
Kỷ Quyết phía xa mỉm cười ra hiệu.
Thẩm Nhạn Thanh dẫn Kỷ Trăn đi đến cổng chính, đúng lúc Tưởng Uẩn Ngọc cũng tới.
Ba người nhìn nhau, Thẩm Nhạn Thanh khẽ gật đầu chào hỏi.
Thế nhưng Tưởng Uẩn Ngọc chỉ nhìn mỗi một mình Kỷ Trăn, đến khi Kỷ Trăn xoay sang nhìn lại mới thu hồi ánh mắt, ngạo nghễ lướt qua hai người đi vào cổng.
Sao cái người này lúc nào cũng muốn tranh cao thấp cứ như sợ mình giành đi trước vậy? Kỷ Trăn chợt cảm thấy khó hiểu, ngấm ngầm trừng bóng lưng Uẩn Ngọc hết một lúc.
Phía cổ tay truyền đến một cảm giác bị siết căng, Kỹ Trăn khó hiểu hỏi: "Sao huynh nắm tay ta?"
Thẩm Nhạn Thanh mím môi không đáp, nhanh chóng buông lỏng tay Kỷ Trăn ra.
Nội thị dẫn đường cung kính hành lễ, giơ tay nói: "Thẩm đại nhân, Tiểu Kỷ công tử, nô tài dẫn hai người lại chỗ người."
"Làm phiền nội giám."
Y cứ vậy mà lải nhải không ngừng, mãi đến tận khi ngồi vào chỗ cũng không cho Thẩm Nhạn Thanh có cơ hội buông tay mình ra.
Tuy Thẩm Nhạn Thanh là một thiếu niên xuất chúng, thế nhưng tính ra cũng chỉ nhậm chức được ba năm, chức quan ngũ phẩm, cho nên ghế ngồi ở phía dưới, cách chỗ ngồi vua chúa một khoảng xa.
Dạo trước Kỷ Trăn đi dự tiệc cùng huynh trưởng, không lần nào mà không ngồi cạnh hoàng thân quốc thích, bởi vậy luôn nghe lời huynh trưởng căn dặn chẳng dám ăn, bây giờ rời xa vị trí trung tâm, tính ra cũng thoải mái hơn nhiều.
Kỷ Trăn chống tay lên bàn rướn cổ nhìn về trước tìm kiếm bóng hình phụ thân và huynh trưởng, không ngờ rằng chưa tìm thấy người đã đụng phải ánh mắt Tưởng Uẩn Ngọc, cứ như đối phương lúc nào cũng quan sát từng hành động của mình vậy.
Hôm nay Tưởng Uẩn Ngọc diện một bộ y phục đen viền vàng, tóc cột cao, đôi mắt phượng ngập tràn vẻ cao ngạo.
Kỷ Trăn nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở cổng lúc nãy, bèn hừ một cái quay đầu đi.
Vị trí Kỷ Quyết ngay dưới hoàng tử, chỗ Kỷ gia chỉ có một vị trí, phụ thân không tham dự sao?
Trong lòng Kỷ Trăn cảm thấy quái lạ, nhưng bản thân ở hơi xa không thể hỏi huynh trưởng, đành tạm thời ngồi xuống sát bên Nhạn Thanh, cầm lấy quả táo xanh trên bàn ngồi ăn.
Y gặm trông đến ngon lành, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người, khi ngẩng đầu lên suýt bị dọa mắc nghẹn.
"Tam điện hạ."
Thẩm Nhạn Thanh kéo Kỷ Trăn đứng lên, trong miệng Kỷ Trăn vẫn còn đồ ăn, cũng vội ậm ờ hô.
Đôi mắt hẹp dài của Lý Mộ Hồi ngập ý cười: "Sao Thẩm khanh ngồi xa như vậy, hay để bổn điện kêu nội giám đổi cả hai lên phía trước?"
Thẩm Nhạn Thanh chưa nói gì, Kỷ Trăn đã lên tiếng từ chối trước: "Ta không muốn."
Vất vả lắm mới kiếm được một chỗ yên tĩnh, vì sao phải đổi?
Lý Mộ Hồi đáp: "Lát sau có tiết mục hồ cơ ca múa, ngồi ở đây sợ là nhìn không thấy."
Kỷ Trăn thầm nói: "Cũng đâu phải chưa từng xem..."
Nói xong lại nhớ tới mấy lời đồn về Lý Mộ Hồi, sợ mình đắc tội đối phương, bèn e dè quan sát sắc mặc hắn.
Thấy Lý Mộ Hồi vẫn cười, tựa như không chút nào để bụng bị mạo phạm, bỗng nhiên lại cảm thấy tam điện hạ cũng không quá đáng sợ như mấy lời truyền miệng ngoài kia.
"Thần xin nhận lòng tốt của tam điện hạ." Thẩm Nhạn Thanh nói, "Chỉ là thần muốn tuân thủ lễ pháp, không dám làm trái quy củ."
Lý Mộ Hồi cũng không ép buộc, chỉ ở lại nói thêm vài câu thăm hỏi liền rời đi.
Kỷ Trăn ném hột táo vào chậu sứ, tiến đến bên tai Thẩm Nhạn Thanh nhỏ giọng hỏi: "Người ta nói tam điện hạ lột da người làm thành mặt trống, chuyện này có thật không?"
"Huynh không nói, ta không nói, ai biết chúng ta đang bàn chuyện về hắn chứ?" Kỷ Trăn ngòi thẳng lại, cầm dây tua rua treo bên hông tung qua tung lại chơi đùa: "Chỉ là ta cảm thấy tin đồn có vẻ là sai, đối phương..."
Thẩm Nhạn Thanh bất ngờ giữ lại năm ngón tay của Kỷ Trăn, nghiêm mặt: "Bớt nói đến chuyện của tam điện hạ."
Kỷ Trăn bị giọng điệu nghiêm khắc làm cho sợ hết hồn, cảm thấy khó hiểu: "Ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi."
Lúc này Thẩm Nhạn Thanh mới buông tay y ra.
Kỷ Trăn cầm lấy một miếng bánh hoa quế nhân hạt dẻ, chiếc bánh nhìn trong như ngọc, cắn một cái, mùi quể hoa thơm ngát cùng vị hạt dẻ nhàn nhạt, cảm giác ngọt thanh ngon miệng, trong nháy mắt tan vào trong miệng.
Ánh mắt y sáng ngời, vội đưa miếng bánh mềm kia đến bên miệng Nhạn Thanh: "Huynh nếm thử đi."
Mặc dù cả hai ngồi khá xa, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người quan sát bọn họ.
Thẩm Nhạn Thanh hơi ngửa đầu tránh: "Ta không ăn."
Kỷ Trăn nắm lấy y phục cản lại, ý đồ giấu đầu lòi đuôi: Hiện tại không ai nhìn thấy đâu mà."
Thẩm Nhạn Thanh đối diện ánh mắt niềm nở của Kỷ Trăn, nếu như hiện tại hắn ăn bánh ngọt Kỷ Trăn đút cho ở trước mặt mọi người, những tin đồn phu thê bất hòa có lẽ sẽ không cánh mà bay...
Chốc lát, đôi môi mỏng khẽ động đậy, vừa chạm đến chiếc bánh mềm kia, giọng nói cao vút sắc bén của nội thị từ xa truyền đến:"Bệ hạ giá đáo, hoàng hậu nương nương giá đáo!"
Quan chức xung quanh đứng dậy kính cẩn nghiêng mình.
Kỷ Trăn có chút thất vọng thu tay về, đem nửa phần còn dư nhét vào trong miệng mình.
Thẩm Nhạn Thanh nhíu mày, đè xuống cảm xúc không vui mấy của mình, cúi đầu chấp tay.
Kỷ Trăn ở cạnh vừa hành lễ vừa nhai bánh ăn, nhưng cái bánh thơm ngọt ban nãy vì bị Thẩm Nhạn Thanh từ chối mà hiện tại trở nên cay đắng.
Hai hàng lông mày của y nhíu lại, thoáng thở dài, vẫn không quên quan sát người đang đến.
Cổng lớn hoa lệ, xung quanh nội thị bao vây, đế hậu uy nghi thiên hạ dần tiến vào trong.
Chúng thần đồng loạt hô to: "Chúng thần bái kiến bệ hạ, hoàng hậu nương nương."
Kỷ Trăn theo tiếng hô nhìn tới, nhìn thấy thiên tử khoác hoàng bào tuổi gần năm mươi, vẻ mặt trang nghiêm, quang minh lẫm liệt.
Rốt cuộc cũng ăn xong miếng bánh, cùng mọi người hô: "Ngô hoàng vạn tuế, ngô hậu thiên tuế..".
Hạ Tân Triều