Hạ Cơ
Quyển 7 - Chương 2
46@-
Hạ Cơ mặc bộ váy đỏ, trang điểm rồi tới khách sạn. Có cô gái thích hợp với màu trắng thanh khiết thoát tục, có nữ sinh thích hợp với màu xanh lục nhẹ nhàng sáng ngời, nguyên chủ lại thích hợp với màu đỏ nhất, thu hút bao ánh nhìn, kinh diễm khinh cuồng. Nguyên chủ cũng từng vì Kha Kỳ mà thay đổi bản thân, biến thành cô gái ngoan ngoãn như bích ngọc, mặc quần áo không phù hợp với bản thân. Không chỉ có khiến cô khó chịu, người khác nhìn cũng thấy xấu hổ.
Hiện tại Hạ Cơ lại khác biệt, là người không để mình chịu khổ. Thích cái gì mặc cái gì, sẽ không vì nhân nhượng người khác mà làm khó bản thân. Người khác ở trong miệng chính là sinh viên đứng đầu nước ngoài - Kha Kỳ, diện mạo nhân phẩm đều tốt nhất. Hạ Cơ ngẫm lại kết cục thất vọng nghèo túng ở kiếp trước của hắn ta, có thể căn cứ được ưu tú của hắn ta là do cha mẹ cung cấp cơ sở kinh tế xã hội lên trên. Nếu mà không có tất cả thứ này, cũng chỉ nhảy nhót không được mấy ngày.
Hạ Cơ ngồi cạnh quầy bar uống rượu một mình, móng tay đỏ tươi cầm chén rượu lên cao, ngón tay trắng nõn mềm mại, nhìn không khỏi mê người. Kha Kỳ làm nhân vật chính tất nhiên là ở trung tâm đám người chịu sự truy hỏi, chắc là quen làm tiêu điểm rồi, hắn ta thuận lợi mọi bề được vây quanh, như cá gặp nước.
Cũng chẳng ra gì cả? Nhìn như một tiểu bạch kiểm. Hạ Cơ sau khi đánh giá thì cảm thấy nhạt nhẽo. Tới chỗ này một chuyến chả có ý nghĩa gì cả?
Hạ Cơ từ trước đến nay luôn hấp dẫn người khác. Lục tục lại có mấy người đàn ông đến gần đây, đều bị Hạ Cơ lễ phép từ chối. Một mỹ nhân như vậy, da thịt trắng như tuyết, bộ ngực cao thẳng, sóng mắt lưu chuyển mười phần Mị Sắc mười phần, hai đôi chân dài thường lắc lư. Mặc dù trên danh nghĩa Kha Kỳ đã có chủ, nhưng hắn ta không ngại tới nói hai câu với mỹ nhân.
“Chào em!” Kha Kỳ đến trước mặt Hạ Cơ, một thân tây trang màu trắng nhàn rỗi, không đến mức nghiêm trang nhưng cũng đủ phong lưu. “Tôi là chủ nhân của yên hội lần này.” Khóe miệng Kha Kỳ giơ lên độ cung thích hợp.
“Chào anh, tôi tới cùng với Lena.” Hạ Cơ giải thích, cô không phải là bạn bè của Kha Kỳ.
Kha Kỳ nhìn người phụ nữ trước mặt, một thân quý khí, mặt mày thản nhiên không thế tục. Hẳn là không phải người mẫu linh tinh được mời đến. Dùng từ cũng tương đối thận trọng.
“Không sao cả, có thể nhìn thấy em là vinh hạnh của tôi.” Kha Kỳ nhìn môi đỏ khẽ nhếch của cô, lời phun ra cũng thấm vào ruột gan.
Hạ Cơ không nghĩ rằng Kha Kỳ dễ dàng cắn câu như vậy, thật là người nguyên chủ đau khổ theo đuổi khoảng thời gian dài cũng không tới tay ư? Nếu không phải nguyên chủ quá mức cho đi, bản thân tự hạ giá, cũng không đến mức này.
“Kha thiếu thật là rộng lượng.” Hạ Cơ đối với loại trường hợp này vẫn sẽ nói.
“Không biết phương danh của tiểu thư?” Kha Kỳ đối với cô cảm thấy hứng thú.
“Tôi họ Hạ.” Hạ Cơ nói.
“Hạ?” Kha Kỳ nghĩ lại hào môn toàn thành, hình như thực sự có một họ Hạ, hai nhà bọn họ còn hợp tác. Nghe được không ít bạn bè nói có người phụ nữ Hạ Cơ, mỹ mạo xuất chúng, chẳng lẽ là cô? Gọi là gì nhỉ? Hạ Cơ sao?
“Hạ Cơ?” Kha Kỳ thử hỏi, kỳ thật trong lòng đã tám chín phần mười xác định.
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Hạ Cơ
Editor: Hạ Cơ
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Ngày lành của Hạ Châu cũng không có bao lâu, khi có thai mẹ Kha không đồng ý sinh mổ, sợ thương đến đứa bé nên cuối cùng khó sinh mà chết.
Hạ Cơ có cảm giác có người đứng phía sau thao túng tất cả mọi việc. Lại đoán không được là ai. Mục đích đầu của nguyên chủ là muốn cảm ơn người đã báo thù giúp cô, nếu tra ra được. Còn chuyện khác, chính là chiếu cố mẹ cô thật tốt, không để bà thống khổ làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hôm nay chính là ngày Kha Kỳ về nước, cũng chính là thời khắc nguyên chủ đối với hắn ta nhất kiến chung tình, cô muốn nhìn xem, cái tên Kha Kỳ này rốt cuộc có năng lực gì?
Hạ Cơ mặc bộ váy đỏ, trang điểm rồi tới khách sạn. Có cô gái thích hợp với màu trắng thanh khiết thoát tục, có nữ sinh thích hợp với màu xanh lục nhẹ nhàng sáng ngời, nguyên chủ lại thích hợp với màu đỏ nhất, thu hút bao ánh nhìn, kinh diễm khinh cuồng. Nguyên chủ cũng từng vì Kha Kỳ mà thay đổi bản thân, biến thành cô gái ngoan ngoãn như bích ngọc, mặc quần áo không phù hợp với bản thân. Không chỉ có khiến cô khó chịu, người khác nhìn cũng thấy xấu hổ.
Hiện tại Hạ Cơ lại khác biệt, là người không để mình chịu khổ. Thích cái gì mặc cái gì, sẽ không vì nhân nhượng người khác mà làm khó bản thân. Người khác ở trong miệng chính là sinh viên đứng đầu nước ngoài - Kha Kỳ, diện mạo nhân phẩm đều tốt nhất. Hạ Cơ ngẫm lại kết cục thất vọng nghèo túng ở kiếp trước của hắn ta, có thể căn cứ được ưu tú của hắn ta là do cha mẹ cung cấp cơ sở kinh tế xã hội lên trên. Nếu mà không có tất cả thứ này, cũng chỉ nhảy nhót không được mấy ngày.
Hạ Cơ ngồi cạnh quầy bar uống rượu một mình, móng tay đỏ tươi cầm chén rượu lên cao, ngón tay trắng nõn mềm mại, nhìn không khỏi mê người. Kha Kỳ làm nhân vật chính tất nhiên là ở trung tâm đám người chịu sự truy hỏi, chắc là quen làm tiêu điểm rồi, hắn ta thuận lợi mọi bề được vây quanh, như cá gặp nước.
Cũng chẳng ra gì cả? Nhìn như một tiểu bạch kiểm. Hạ Cơ sau khi đánh giá thì cảm thấy nhạt nhẽo. Tới chỗ này một chuyến chả có ý nghĩa gì cả?
Hạ Cơ từ trước đến nay luôn hấp dẫn người khác. Lục tục lại có mấy người đàn ông đến gần đây, đều bị Hạ Cơ lễ phép từ chối. Một mỹ nhân như vậy, da thịt trắng như tuyết, bộ ngực cao thẳng, sóng mắt lưu chuyển mười phần Mị Sắc mười phần, hai đôi chân dài thường lắc lư. Mặc dù trên danh nghĩa Kha Kỳ đã có chủ, nhưng hắn ta không ngại tới nói hai câu với mỹ nhân.
“Chào em!” Kha Kỳ đến trước mặt Hạ Cơ, một thân tây trang màu trắng nhàn rỗi, không đến mức nghiêm trang nhưng cũng đủ phong lưu. “Tôi là chủ nhân của yên hội lần này.” Khóe miệng Kha Kỳ giơ lên độ cung thích hợp.
“Chào anh, tôi tới cùng với Lena.” Hạ Cơ giải thích, cô không phải là bạn bè của Kha Kỳ.
Kha Kỳ nhìn người phụ nữ trước mặt, một thân quý khí, mặt mày thản nhiên không thế tục. Hẳn là không phải người mẫu linh tinh được mời đến. Dùng từ cũng tương đối thận trọng.
“Không sao cả, có thể nhìn thấy em là vinh hạnh của tôi.” Kha Kỳ nhìn môi đỏ khẽ nhếch của cô, lời phun ra cũng thấm vào ruột gan.
Hạ Cơ không nghĩ rằng Kha Kỳ dễ dàng cắn câu như vậy, thật là người nguyên chủ đau khổ theo đuổi khoảng thời gian dài cũng không tới tay ư? Nếu không phải nguyên chủ quá mức cho đi, bản thân tự hạ giá, cũng không đến mức này.
“Kha thiếu thật là rộng lượng.” Hạ Cơ đối với loại trường hợp này vẫn sẽ nói.
“Không biết phương danh của tiểu thư?” Kha Kỳ đối với cô cảm thấy hứng thú.
“Tôi họ Hạ.” Hạ Cơ nói.
“Hạ?” Kha Kỳ nghĩ lại hào môn toàn thành, hình như thực sự có một họ Hạ, hai nhà bọn họ còn hợp tác. Nghe được không ít bạn bè nói có người phụ nữ Hạ Cơ, mỹ mạo xuất chúng, chẳng lẽ là cô? Gọi là gì nhỉ? Hạ Cơ sao?
“Hạ Cơ?” Kha Kỳ thử hỏi, kỳ thật trong lòng đã tám chín phần mười xác định.
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Hạ Cơ
Đánh giá:
Truyện Hạ Cơ
Story
Quyển 7 - Chương 2
10.0/10 từ 32 lượt.