Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh
Chương 84: Ngôi Sao Nhỏ của họ bắt đầu tỏa sáng lấp lánh
Lúc Ngôi Sao Nhỏ học được một ít từ ngữ, Hạ Lan Tương hy vọng bé có thể giao lưu với bạn bè cùng tuổi nhiều hơn.
Biệt thự Hồ Quang là khu biệt thư được khai phá vào những năm 90, trẻ con tương đối nhiều. Khi có thời gian Nguyễn Tư Nhàn sẽ dẫn Ngôi Sao Nhỏ đến đó tìm Hạ Lan Tương, sau đó ba người cùng nhau đi đến bãi cỏ tìm bạn giao lưu.
Ngôi Sao Nhỏ trước sau như một, không phải là một người chủ động, nhiệt tình. Nhưng bé đứng ở nơi đó thì đã có rất nhiều bạn nhỏ ở đó nhìn chằm chằm bé.
Nhìn cháu gái của mình tuổi còn nhỏ đã dựa vào dáng vẻ xinh đẹp của mình hấp dẫn người khác, quý bà Hạ Lan Tương kiêu ngạo nhưng không tự mãn, vỗ vỗ cánh tay nhỏ của bé, nói: “Ngôi Sao đi chơi với các bạn đi.”
Ngôi Sao Nhỏ chỉ cần bước ra nửa bước đã có một bé trai chạy đến chủ động bắt chuyện.
“Chào cậu ~”
“Xin chào.”
Mẹ của cậu bé ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn Ngôi Sao Nhỏ, đồng thời chỉ con trai mình: “Con tự giới thiệu với bạn một chút đi.”
“Tớ tên Tư Duệ Trạch.”
Cậu bé có nề nếp mà nói:“Cậu tên gì thế?”
“Tớ tên Quảng Chí.”
Nụ cười của mẹ cậu bé cứng lại: “Tên của em gái còn rất đặc biệt.”
Nguyễn Tư Nhàn thiếu chút nữa tức giận đến choáng váng, xách theo Ngôi Sao Nhỏ về nhà, xông thẳng đến phòng sách của Phó Minh Dư.
“Anh có phải lại lén em gọi con là Quảng Chí hay không?!”
“Anh không có.”
Phó Minh Dư từ trước máy tính ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Hôm nay con ở trước mặt các bạn khác giới thiệu, con nói mình tên Quảng Chí!”
“Phải không?”
Phó Minh Dư cong cong khóe miệng: “Xem ra con rất thích cái tên này.”
“Được.”
Nguyễn Tư Nhàn hít sâu một hơi, gật gật đầu: “Em thấy anh cũng rất thích phòng sách. Tối nay cứ ngủ ở đây đi.”
Sau khi đóng cửa phòng sách lại, Nguyễn Tư Nhàn xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn thấy con gái mình ôm một quyển sách chạy đến phòng sách.
Nhìn dáng vẻ là muốn tìm Phó Minh Dư.
Nguyễn Tư Nhàn vội vàng vẫy tay với bé: “Quảng Chí ——”
Cô dừng một chút, đơ tại chỗ, âm thầm cắn răng.
Ngôi Sao Nhỏ dừng lại, ngửa đầu hỏi: “Mẹ gọi con làm gì vậy?”
Vốn định bảo bé đừng quấy rầy Phó Minh Dư làm việc. Nhưng lúc này, Nguyễn Tư Nhàn đã bị bản thân buột miệng thốt ra “Quảng Chí” đả kích đến thần chí không rõ.
“Không có gì.”
Cô từ trên cao nhìn xuống con gái nhỏ của mình: “Sau này con vì cái tên cúng cơm này mà bị cười nhạo. Mẹ nói cho con biết đây đều là do con tự tìm lấy.”
Nét mặt của Tiểu Tinh Tinh như kiểu “Không nghe hiểu mẹ đang nói cái gì” mà lộc cộc chạy đi.
Cửa phòng sách nhẹ nhàng được mở ra, Ngôi Sao Nhỏ đưa đầu vào dò xét.
Phó Minh Dư ngẩng đầu nhìn về phía cửa cười nói: “Quảng Chí, tìm ba ba?”
“Dạ!”
Tiểu Tinh Tinh vừa dứt lời, phía sau truyền đến một âm thanh phẫn nộ ngút ngàn:
“Phó! Minh! Dư!”
Bị bắt tại trận, Phó Minh Dư khép máy tính lại, đi đến trước mặt bé, xoa xoa đầu bé: “Ba ba đi dỗ dành mẹ một chút đã.”
Ngôi Sao Nhỏ ngoan ngoãn ở trong phòng sách của một đêm nhưng cũng không đợi được ba ba quay lại đọc sách với cô. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau, ba ba cuối cùng cũng thật sự không kêu bé là “Quảng Chí” nữa.
Ngược lại là sáng hôm sau, mẹ thức dậy rất trễ, lúc ăn cơm sáng: “Anh muốn gọi thì cứ gọi đi.”
Ba ba lắc đầu: “Không gọi, đã đồng ý với em. Anh nói được làm được.”
Mẹ cười lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.
Tết Âm Lịch lại đến, nhóm nhân viên ở trụ sở của Thế Hàng bận bịu như đáng giặc để chuẩn bị ăn tết. Cuỗi cùng cùng cầm được tiền thưởng gấp mấy lần về nhà ăn bữa cơm tất niên.
Buổi chiều ở hành lang yêu tĩnh không ít, cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm và tiếng chuyện động của bánh xe.
“Cơ trưởng Nguyễn!”
Bách Dương giờ đã là giám đốc tổ kế hoạch phi hành. Cậu mới vừa họp xong, dẫn theo trợ lý từ văn phòng ra, nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, vội vàng gọi cô lại.
“Tổng bộ phận phi hành đã thực hiện điều chỉnh lớn kê hoạch bay của mùa xuân năm mới, cô xem qua rồi chứ, thấy thế nào?”
“Cũng được.”
Nguyễn Tư Nhàn tùy tiện đáp, cúi đầu thấy nhẫn trên tay cậu:“Nghe nói cậu sắp kết hôn?”
“Đúng vậy.” Cậu cúi đầu nhìn cô bé phía sau Nguyễn Tư Nhàn: “Ngôi Sao Nhỏ tan học rồi?”
Tiểu Tinh Tinh giờ đã là một học sinh của nhà trẻ Anh Đào.
“Dạ.”
Bách Dương mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo, mắt kính nhẹ nhàng đẩy lên, đã từng thu phục không ít trái tim của một số cô gái chưa lập gia đình ở Thế Hàng.
Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu trêu ghẹo Ngôi Sao Nhỏ: “Chú Bách Dương có đẹp trai không?”
Bách Dương chỉnh chỉnh cà vạt, mặt đầy ý cười mà nhìn bé.
Ngôi Sao Nhỏ nhìn chằm chằm Bách Dương chớp chớp mắt: “Cũng được.”
Bách Dương: “……”
“Chúng tôi đi trước đây.”
Nguyễn Tư Nhàn có chút xấu hổ, nói với Bách Dương: “Kiểu mắt kính mới này rất hợp với cậu.”
Nhìn dáng vẻ của Bách Dương giống như có chút bị đả kích, Nguyễn Tư Nhàn xoay người, bóp giọng nói nhỏ giọng nói: “Vẹt con đi thôi!”
“Đi thôi mẹ.”
Nguyễn Tư Nhàn nhắm mắt thở dài, “Nhóc lười, mẹ không phải đã nói vali không phải là xe đẩy nhỏ sao?”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nguyễn Tư Nhàn gọi bé là nhóc lười.
Đứa nhỏ này tuy rằng nhìn là một người có chủ ý, nhưng thật ra càng lớn càng lười. Thậm chí cô còn nghi ngờ Ngôi Sao Nhỏ mấy năm trước không chịu mở miệng nói chuyện có phải vì lười không?
Chiều hôm nọ, Nguyễn Tư Nhàn chuẩn bị cháo cho Ngôi Sao Nhỏ đặt được trước bàn ghế của em bé. Ngôi Sao Nhỏ lại không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
“Tự mình ăn nha.” Nguyễn Tư Nhàn xoa xoa đầu bé: “Con đã học được cách tự dùng muỗng rồi mà.”
Chỉ là Nguyễn Tư Nhàn quay đầu vừa đi, Ngôi Sao Nhỏ đã quay đầu nhìn về phía Phó Minh Dư.
Dường như là cảm nhận được ánh mắy, Phó Minh Dư buông di động, cùng bé nhìn nhau, đi đến chỗ bé.
Đến khi Nguyễn Tư Nhàn từ trên lầu xuống, cháo yến mạch trong tay Phó Minh Dư đã thấy đáy.
Người đàn ông ngồi trước bàn ghế em bé, đút cho bé từng muỗng từng muỗng, động tác vô cùng dịu dàng.
“Anh thật là……”
Nguyễn Tư Nhàn buồn bực nói thầm: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi anh còn đút con bé ăn cái gì.”
Phó Minh Dư lấy khăn giấy lau miệng cho Ngôi Sao Nhỏ, đứng dậy lúc đi ngang qua Nguyễn Tư Nhàn, nhỏ giọng nói: “Em cũng đã bao nhiêu tuổi không phải có khi cũng đòi anh đút.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
“Tùy mấy người.”
Sau khi ăn xong, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư thay quần áo chuẩn bị dẫn Ngôi Sao Nhỏ ra ngoài chơi.
Hôm nay vốn không rảnh, nhưng một hội nghị về tư liệu hàng không được sắp xếp trước đó của Phó Minh Dư vì nhà sản xuất không thể tham dự, nên anh vội vàng về nhà với vợ và con.
Bởi vậy cũng không có kế hoạch trước.
Nguyễn Tư Nhàn vừa mặc áo khoác vừa hỏi: “Ngôi Sao hôm nay con muốn đi đâu chơi?”
Ngôi Sao Nhỏ cúi đầu, hai tay nhỏ không kiên nhẫn mà kéo đai hơi chặt: “Tùy mấy người.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Phó Minh Dư: “……”
Cuối cùng họ dẫn Ngôi Sao Nhỏ đi công viên.
Đứa nhỏ tay chân nhỏ nhắn, không chạy không nhảy, toàn bộ hành trình được Phó Minh Dư ôm, xoay tròng mắt đánh giá xung quanh.
Nguyễn Tư Nhàn thấy rất nhiều đứa trẻ đeo các cài lỗ tai hình thù trên đầu, cô cũng chạy đến cửa hàng chọn cây cài hình tai nai.
“Mẹ chọn rất lâu.”
Nguyễn Tư Nhàn cầm cài tai nhỏ ở trước mặt Ngôi Sao Nhỏ lắc lắc: “Ngôi Sao, thích không?”
Đôi mắt Ngôi Sao Nhỏ chớp chớp, gật gật đầu.
“Cũng được.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……?”
Tiểu Tinh Tinh lại quay đầu nhìn về lâu đài ở nơi xa, để lại Nguyễn Tư Nhàn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cài tai nai trong tay mình.
Vài giây sau, cô nghe được một tiếng cười khẽ.
“Buồn cười sao?” Nguyễn Tư Nhàn giơ tay, gắn cài tai nai lên đầu Phó Minh Dư: “Đừng lãng phí.”
Du khách chen chúc xung quang, chen vai thích cánh, Phó Minh Dư nhíu nhíu mày: “Tháo xuống đi.”
Nguyễn Tư Nhàn làm như không nghe được, xoay người đánh giá lâu đài phía trước.
“Thật là đẹp—— nha!”
Trên đồ đột nhiên lại có thêm một món đồ, Nguyễn Tư Nhàn vốn định quay đầu xem người khởi xướng, lại nghe thấy Ngôi Sao Nhỏ cười khanh khách lên.
Được thôi.
Vì làm cho con nở nụ cười.
Nguyễn Tư Nhàn ấn cài tai nai trên đầu, bĩu môi trừng mắt liếc Phó Minh Dư một cái.
“Đi thôi.” Phó Minh Dư một tay ôm Ngôi Sao Nhỏ, một tay khác dắt Nguyễn Tư Nhàn: “Nai mẹ.”
Lần đầu tiên Ngôi Sao Nhỏ đến công viên giải trí.
Lúc vừa tiến vào còn xoắn thân thể nhìn khắp nơi, đến sau lại liền ghé vào bả vai Phó Minh Dư, chỉ trợn tròn mắt.
Màn đêm buông xuống, đầu người chen chúc trước lâu đài, tiếng người ồn ào.
Trên lầu chỗ ngắm cảnh tầm mắt trống trải, lúc pháo bông nở rộ, toàn bộ bầu trời đêm sáng như ban ngày. Người lớn trẻ nhỏ kinh ngạc cảm thán hết đợt này đến đợt khác.
Mà Ngôi Sao Nhỏ ở xe đẩy ngủ thật sự rất ngon.
Nguyễn Tư Nhàn cũng có chút mệt mỏi, sườn mặt dựa vào vai Phó Minh Dư, đôi mắt mơ màng mông lung.
“Anh nhìn con gái anh đi. Sau này lớn lên nhất định không phải là người dễ ở chung”
“Làm sao?” Phó Minh Dư hỏi: “Có gì không tốt sao?”
Nguyễn Tư Nhàn không nói chuyện, nhìn cô bé trong xe đẩy, không nhẹ không nặng mà thở dài.
Pháo hoa ở bầu trời đêm biến ảo hình dạng, nhiều màu sắc sáng lạng, chiếu lên khuôn mặt của Ngôi Sao Nhỏ đủ màu sắc.
Dưới hoàn cảnh như thế cô bé vẫn ngủ ngon không tỉnh.
“Con gái chúng ta không cần phải là một người khéo léo. Chỉ cần có anh ở đay con bé vĩnh viễn có cạnh có góc, vĩnh viễn tỏa sáng.”
Phó Minh Dư quay đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn: “Em cũng vậy.”
Không biết là đứa nhỏ nhà ai đang chạy loạn, không cẩn thận đụng phải Nguyễn Tư Nhàn một chút.
Cô được Phó Minh Dư ôm vào không lòng.
“Em đây không có gì báo đáp.”
Nguyễn Tư Nhàn dựa vào trước ngực anh:“Chỉ có thể vĩnh viễn yêu anh.”
Phó Minh Dư cúi đầu hôn hôn tóc cô, mà cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua pháo hoa, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
“Chờ Quảng…… Ngôi Sao lớn thêm chút nữa, chúng ta dắt con đi đảo Nguyên Hồ ngắm sao băng đi.”
Không đợi Phó Minh Dư nói chuyện, trên xe đẩy truyền đến một giọng sữa: “Được nha được nha!”
Vào tháng tám năm sau, mưa sao băng chòm Sư Tử sẽ rơi ở độ cao 3000 mét trên đảo Nguyên Hồ.
Ngôi Sao Nhỏ đã hơn 4 tuổi hưng phẩn mà lăn lộn dưới cỏ, một thân dính bùn.
Bé từng ngày lớn lên, vẫn không thích nói chuyện như cũ, nhưng thật khỏe mạnh hiếu động, trong mắt thường xuyên mang theo ánh lấp lánh.
Làm cha mẹ, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư cuối cùng cũng mò mẫm ra được sở thích của bé.
Năm đó lúc 6 tuổi, bé ăn sinh nhật trên máy bay.
Máy bay riêng đi ở trên không Bắc Băng Dương, bé ngồi ở khoang điều khiển, nửa giương cái miệng nhỏ nhìn cực quang ngoài cửa sổ.
Tám tuổi năm ấy, bé đã là một học sinh tiểu học.
Tiết khoa học tự nhiên, giáo viên chiếu ảnh chụp sấm chớp lên. Năm ấy nghỉ hè, bé ở trên máy bay đi Châu Âu, gặp phải xóc nảy. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy tia chớp từ tầng bình lưu xuyên thấu tầng mây.
Ngôi Sao Nhỏ giống như chịu phải chấn động rất lớn, cho đến sau khi đáp đất vẫn ngẩng đầu nhìn lên.
Mười tuổi năm ấy, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư dẫn bé đi xem hẻm núi lớn Colorado, là cái khe núi lớn nhất trên trái đất.
Hẻm núi uốn lượn khúc chiết, kéo dài vô ngần, Giống như một con trăn khổng lồ bị phủ bụi từ xa xưa đến nay, nó phủ phục trên cao nguyên Kaibab.
Mười hai tuổi năm ấy, một nhà ba người họ Phó đi Châu Phi, đứng ở trước thác nước Victoria, nhìn thấy cái gì là “Mây mù rít gào”.
Ngôi Sao Nhỏ không hợp thời tiết, bị bệnh một trận, trong lúc ngủ mơ còn ở nỉ non: “Còn lớn hơn thác nước Niagara ……”
Dần dần, vóc dáng bé càng ngày càng cao, chân càng ngày càng dài, thời gian ở nhà càng ít đi.
Nguyễn Tư Nhàn chuyển lên làm huấn luyện viên, thời gian rảnh rất nhiều. Nhưng hình như không theo kịp bước chân bay nhảy ra ngoài của Ngôi Sao Nhỏ.
Năm 15 tuổi, cuối cùng một mình cô bé vác theo hành lý, chui vào cái động voi Ma-mút ở châu ngầm Kentucky.
Hang động voi ma mút này thống trị thế giới về số lượng hang động, kỳ quan và sự vĩ đại, nhưng kích thước cụ thể vẫn còn là một bí ẩn, và Ngôi Sao Nhỏ chưa biết.
Năm 17 tuổi, Tiểu Tinh Tinh lưu lại dấu chân ở sông băng Alaska.
Sông băng đang chảy trong vịnh lớn, Ngôi Sao Nhỏ đã khắc tên của Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn trên băng.
Đến năm cô bé 18 tuổi, là lúc nên lựa ngành vào đại học, nhưng Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn dường như không thể nào nhúng tay vào.
Ngày hè dong dài khiến người ta cảm thấy lười biếng.
Hai người ngồi phơi nắng trên ghế ngoài ban công, vẫn luôn có một com mèo nhỏ màu quất nhảy lên đùi Phó Minh Dư, duỗi cổ liếm mu bàn tay Nguyễn Tư Nhàn.
Họ lật xem album, những bức ảnh chụp mà Tiểu Tinh Tinh gửi về, lại có thể làm thành một quyển tập tranh tên là Kỳ quan thế giới .
Khép lại album, là ảnh chụp mới nhất của Ngôi Sao Nhỏ.
Hôm nay, bé đã chụp một bức ảnh về chòm sao Sư Tử tại Đài quan sát Mauna Kea.
Tinh cầu nhỏ màu lam dưới chân này dường như không thể làm thỏa mãn cô bé.
Ngôi Sao Nhỏ của họ bắt đầu tỏa sáng lấp lánh.
Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh
Biệt thự Hồ Quang là khu biệt thư được khai phá vào những năm 90, trẻ con tương đối nhiều. Khi có thời gian Nguyễn Tư Nhàn sẽ dẫn Ngôi Sao Nhỏ đến đó tìm Hạ Lan Tương, sau đó ba người cùng nhau đi đến bãi cỏ tìm bạn giao lưu.
Ngôi Sao Nhỏ trước sau như một, không phải là một người chủ động, nhiệt tình. Nhưng bé đứng ở nơi đó thì đã có rất nhiều bạn nhỏ ở đó nhìn chằm chằm bé.
Nhìn cháu gái của mình tuổi còn nhỏ đã dựa vào dáng vẻ xinh đẹp của mình hấp dẫn người khác, quý bà Hạ Lan Tương kiêu ngạo nhưng không tự mãn, vỗ vỗ cánh tay nhỏ của bé, nói: “Ngôi Sao đi chơi với các bạn đi.”
Ngôi Sao Nhỏ chỉ cần bước ra nửa bước đã có một bé trai chạy đến chủ động bắt chuyện.
“Chào cậu ~”
“Xin chào.”
Mẹ của cậu bé ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn Ngôi Sao Nhỏ, đồng thời chỉ con trai mình: “Con tự giới thiệu với bạn một chút đi.”
“Tớ tên Tư Duệ Trạch.”
Cậu bé có nề nếp mà nói:“Cậu tên gì thế?”
“Tớ tên Quảng Chí.”
Nụ cười của mẹ cậu bé cứng lại: “Tên của em gái còn rất đặc biệt.”
Nguyễn Tư Nhàn thiếu chút nữa tức giận đến choáng váng, xách theo Ngôi Sao Nhỏ về nhà, xông thẳng đến phòng sách của Phó Minh Dư.
“Anh có phải lại lén em gọi con là Quảng Chí hay không?!”
“Anh không có.”
Phó Minh Dư từ trước máy tính ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Hôm nay con ở trước mặt các bạn khác giới thiệu, con nói mình tên Quảng Chí!”
“Phải không?”
Phó Minh Dư cong cong khóe miệng: “Xem ra con rất thích cái tên này.”
“Được.”
Nguyễn Tư Nhàn hít sâu một hơi, gật gật đầu: “Em thấy anh cũng rất thích phòng sách. Tối nay cứ ngủ ở đây đi.”
Sau khi đóng cửa phòng sách lại, Nguyễn Tư Nhàn xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn thấy con gái mình ôm một quyển sách chạy đến phòng sách.
Nhìn dáng vẻ là muốn tìm Phó Minh Dư.
Nguyễn Tư Nhàn vội vàng vẫy tay với bé: “Quảng Chí ——”
Cô dừng một chút, đơ tại chỗ, âm thầm cắn răng.
Ngôi Sao Nhỏ dừng lại, ngửa đầu hỏi: “Mẹ gọi con làm gì vậy?”
Vốn định bảo bé đừng quấy rầy Phó Minh Dư làm việc. Nhưng lúc này, Nguyễn Tư Nhàn đã bị bản thân buột miệng thốt ra “Quảng Chí” đả kích đến thần chí không rõ.
“Không có gì.”
Cô từ trên cao nhìn xuống con gái nhỏ của mình: “Sau này con vì cái tên cúng cơm này mà bị cười nhạo. Mẹ nói cho con biết đây đều là do con tự tìm lấy.”
Nét mặt của Tiểu Tinh Tinh như kiểu “Không nghe hiểu mẹ đang nói cái gì” mà lộc cộc chạy đi.
Cửa phòng sách nhẹ nhàng được mở ra, Ngôi Sao Nhỏ đưa đầu vào dò xét.
Phó Minh Dư ngẩng đầu nhìn về phía cửa cười nói: “Quảng Chí, tìm ba ba?”
“Dạ!”
Tiểu Tinh Tinh vừa dứt lời, phía sau truyền đến một âm thanh phẫn nộ ngút ngàn:
“Phó! Minh! Dư!”
Bị bắt tại trận, Phó Minh Dư khép máy tính lại, đi đến trước mặt bé, xoa xoa đầu bé: “Ba ba đi dỗ dành mẹ một chút đã.”
Ngôi Sao Nhỏ ngoan ngoãn ở trong phòng sách của một đêm nhưng cũng không đợi được ba ba quay lại đọc sách với cô. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau, ba ba cuối cùng cũng thật sự không kêu bé là “Quảng Chí” nữa.
Ngược lại là sáng hôm sau, mẹ thức dậy rất trễ, lúc ăn cơm sáng: “Anh muốn gọi thì cứ gọi đi.”
Ba ba lắc đầu: “Không gọi, đã đồng ý với em. Anh nói được làm được.”
Mẹ cười lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.
Tết Âm Lịch lại đến, nhóm nhân viên ở trụ sở của Thế Hàng bận bịu như đáng giặc để chuẩn bị ăn tết. Cuỗi cùng cùng cầm được tiền thưởng gấp mấy lần về nhà ăn bữa cơm tất niên.
Buổi chiều ở hành lang yêu tĩnh không ít, cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm và tiếng chuyện động của bánh xe.
“Cơ trưởng Nguyễn!”
Bách Dương giờ đã là giám đốc tổ kế hoạch phi hành. Cậu mới vừa họp xong, dẫn theo trợ lý từ văn phòng ra, nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, vội vàng gọi cô lại.
“Tổng bộ phận phi hành đã thực hiện điều chỉnh lớn kê hoạch bay của mùa xuân năm mới, cô xem qua rồi chứ, thấy thế nào?”
“Cũng được.”
Nguyễn Tư Nhàn tùy tiện đáp, cúi đầu thấy nhẫn trên tay cậu:“Nghe nói cậu sắp kết hôn?”
“Đúng vậy.” Cậu cúi đầu nhìn cô bé phía sau Nguyễn Tư Nhàn: “Ngôi Sao Nhỏ tan học rồi?”
Tiểu Tinh Tinh giờ đã là một học sinh của nhà trẻ Anh Đào.
“Dạ.”
Bách Dương mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo, mắt kính nhẹ nhàng đẩy lên, đã từng thu phục không ít trái tim của một số cô gái chưa lập gia đình ở Thế Hàng.
Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu trêu ghẹo Ngôi Sao Nhỏ: “Chú Bách Dương có đẹp trai không?”
Bách Dương chỉnh chỉnh cà vạt, mặt đầy ý cười mà nhìn bé.
Ngôi Sao Nhỏ nhìn chằm chằm Bách Dương chớp chớp mắt: “Cũng được.”
Bách Dương: “……”
“Chúng tôi đi trước đây.”
Nguyễn Tư Nhàn có chút xấu hổ, nói với Bách Dương: “Kiểu mắt kính mới này rất hợp với cậu.”
Nhìn dáng vẻ của Bách Dương giống như có chút bị đả kích, Nguyễn Tư Nhàn xoay người, bóp giọng nói nhỏ giọng nói: “Vẹt con đi thôi!”
“Đi thôi mẹ.”
Nguyễn Tư Nhàn nhắm mắt thở dài, “Nhóc lười, mẹ không phải đã nói vali không phải là xe đẩy nhỏ sao?”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nguyễn Tư Nhàn gọi bé là nhóc lười.
Đứa nhỏ này tuy rằng nhìn là một người có chủ ý, nhưng thật ra càng lớn càng lười. Thậm chí cô còn nghi ngờ Ngôi Sao Nhỏ mấy năm trước không chịu mở miệng nói chuyện có phải vì lười không?
Chiều hôm nọ, Nguyễn Tư Nhàn chuẩn bị cháo cho Ngôi Sao Nhỏ đặt được trước bàn ghế của em bé. Ngôi Sao Nhỏ lại không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
“Tự mình ăn nha.” Nguyễn Tư Nhàn xoa xoa đầu bé: “Con đã học được cách tự dùng muỗng rồi mà.”
Chỉ là Nguyễn Tư Nhàn quay đầu vừa đi, Ngôi Sao Nhỏ đã quay đầu nhìn về phía Phó Minh Dư.
Dường như là cảm nhận được ánh mắy, Phó Minh Dư buông di động, cùng bé nhìn nhau, đi đến chỗ bé.
Đến khi Nguyễn Tư Nhàn từ trên lầu xuống, cháo yến mạch trong tay Phó Minh Dư đã thấy đáy.
Người đàn ông ngồi trước bàn ghế em bé, đút cho bé từng muỗng từng muỗng, động tác vô cùng dịu dàng.
“Anh thật là……”
Nguyễn Tư Nhàn buồn bực nói thầm: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi anh còn đút con bé ăn cái gì.”
Phó Minh Dư lấy khăn giấy lau miệng cho Ngôi Sao Nhỏ, đứng dậy lúc đi ngang qua Nguyễn Tư Nhàn, nhỏ giọng nói: “Em cũng đã bao nhiêu tuổi không phải có khi cũng đòi anh đút.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
“Tùy mấy người.”
Sau khi ăn xong, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư thay quần áo chuẩn bị dẫn Ngôi Sao Nhỏ ra ngoài chơi.
Hôm nay vốn không rảnh, nhưng một hội nghị về tư liệu hàng không được sắp xếp trước đó của Phó Minh Dư vì nhà sản xuất không thể tham dự, nên anh vội vàng về nhà với vợ và con.
Bởi vậy cũng không có kế hoạch trước.
Nguyễn Tư Nhàn vừa mặc áo khoác vừa hỏi: “Ngôi Sao hôm nay con muốn đi đâu chơi?”
Ngôi Sao Nhỏ cúi đầu, hai tay nhỏ không kiên nhẫn mà kéo đai hơi chặt: “Tùy mấy người.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Phó Minh Dư: “……”
Cuối cùng họ dẫn Ngôi Sao Nhỏ đi công viên.
Đứa nhỏ tay chân nhỏ nhắn, không chạy không nhảy, toàn bộ hành trình được Phó Minh Dư ôm, xoay tròng mắt đánh giá xung quanh.
Nguyễn Tư Nhàn thấy rất nhiều đứa trẻ đeo các cài lỗ tai hình thù trên đầu, cô cũng chạy đến cửa hàng chọn cây cài hình tai nai.
“Mẹ chọn rất lâu.”
Nguyễn Tư Nhàn cầm cài tai nhỏ ở trước mặt Ngôi Sao Nhỏ lắc lắc: “Ngôi Sao, thích không?”
Đôi mắt Ngôi Sao Nhỏ chớp chớp, gật gật đầu.
“Cũng được.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……?”
Tiểu Tinh Tinh lại quay đầu nhìn về lâu đài ở nơi xa, để lại Nguyễn Tư Nhàn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cài tai nai trong tay mình.
Vài giây sau, cô nghe được một tiếng cười khẽ.
“Buồn cười sao?” Nguyễn Tư Nhàn giơ tay, gắn cài tai nai lên đầu Phó Minh Dư: “Đừng lãng phí.”
Du khách chen chúc xung quang, chen vai thích cánh, Phó Minh Dư nhíu nhíu mày: “Tháo xuống đi.”
Nguyễn Tư Nhàn làm như không nghe được, xoay người đánh giá lâu đài phía trước.
“Thật là đẹp—— nha!”
Trên đồ đột nhiên lại có thêm một món đồ, Nguyễn Tư Nhàn vốn định quay đầu xem người khởi xướng, lại nghe thấy Ngôi Sao Nhỏ cười khanh khách lên.
Được thôi.
Vì làm cho con nở nụ cười.
Nguyễn Tư Nhàn ấn cài tai nai trên đầu, bĩu môi trừng mắt liếc Phó Minh Dư một cái.
“Đi thôi.” Phó Minh Dư một tay ôm Ngôi Sao Nhỏ, một tay khác dắt Nguyễn Tư Nhàn: “Nai mẹ.”
Lần đầu tiên Ngôi Sao Nhỏ đến công viên giải trí.
Lúc vừa tiến vào còn xoắn thân thể nhìn khắp nơi, đến sau lại liền ghé vào bả vai Phó Minh Dư, chỉ trợn tròn mắt.
Màn đêm buông xuống, đầu người chen chúc trước lâu đài, tiếng người ồn ào.
Trên lầu chỗ ngắm cảnh tầm mắt trống trải, lúc pháo bông nở rộ, toàn bộ bầu trời đêm sáng như ban ngày. Người lớn trẻ nhỏ kinh ngạc cảm thán hết đợt này đến đợt khác.
Mà Ngôi Sao Nhỏ ở xe đẩy ngủ thật sự rất ngon.
Nguyễn Tư Nhàn cũng có chút mệt mỏi, sườn mặt dựa vào vai Phó Minh Dư, đôi mắt mơ màng mông lung.
“Anh nhìn con gái anh đi. Sau này lớn lên nhất định không phải là người dễ ở chung”
“Làm sao?” Phó Minh Dư hỏi: “Có gì không tốt sao?”
Nguyễn Tư Nhàn không nói chuyện, nhìn cô bé trong xe đẩy, không nhẹ không nặng mà thở dài.
Pháo hoa ở bầu trời đêm biến ảo hình dạng, nhiều màu sắc sáng lạng, chiếu lên khuôn mặt của Ngôi Sao Nhỏ đủ màu sắc.
Dưới hoàn cảnh như thế cô bé vẫn ngủ ngon không tỉnh.
“Con gái chúng ta không cần phải là một người khéo léo. Chỉ cần có anh ở đay con bé vĩnh viễn có cạnh có góc, vĩnh viễn tỏa sáng.”
Phó Minh Dư quay đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn: “Em cũng vậy.”
Không biết là đứa nhỏ nhà ai đang chạy loạn, không cẩn thận đụng phải Nguyễn Tư Nhàn một chút.
Cô được Phó Minh Dư ôm vào không lòng.
“Em đây không có gì báo đáp.”
Nguyễn Tư Nhàn dựa vào trước ngực anh:“Chỉ có thể vĩnh viễn yêu anh.”
Phó Minh Dư cúi đầu hôn hôn tóc cô, mà cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua pháo hoa, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
“Chờ Quảng…… Ngôi Sao lớn thêm chút nữa, chúng ta dắt con đi đảo Nguyên Hồ ngắm sao băng đi.”
Không đợi Phó Minh Dư nói chuyện, trên xe đẩy truyền đến một giọng sữa: “Được nha được nha!”
Vào tháng tám năm sau, mưa sao băng chòm Sư Tử sẽ rơi ở độ cao 3000 mét trên đảo Nguyên Hồ.
Ngôi Sao Nhỏ đã hơn 4 tuổi hưng phẩn mà lăn lộn dưới cỏ, một thân dính bùn.
Bé từng ngày lớn lên, vẫn không thích nói chuyện như cũ, nhưng thật khỏe mạnh hiếu động, trong mắt thường xuyên mang theo ánh lấp lánh.
Làm cha mẹ, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư cuối cùng cũng mò mẫm ra được sở thích của bé.
Năm đó lúc 6 tuổi, bé ăn sinh nhật trên máy bay.
Máy bay riêng đi ở trên không Bắc Băng Dương, bé ngồi ở khoang điều khiển, nửa giương cái miệng nhỏ nhìn cực quang ngoài cửa sổ.
Tám tuổi năm ấy, bé đã là một học sinh tiểu học.
Tiết khoa học tự nhiên, giáo viên chiếu ảnh chụp sấm chớp lên. Năm ấy nghỉ hè, bé ở trên máy bay đi Châu Âu, gặp phải xóc nảy. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy tia chớp từ tầng bình lưu xuyên thấu tầng mây.
Ngôi Sao Nhỏ giống như chịu phải chấn động rất lớn, cho đến sau khi đáp đất vẫn ngẩng đầu nhìn lên.
Mười tuổi năm ấy, Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư dẫn bé đi xem hẻm núi lớn Colorado, là cái khe núi lớn nhất trên trái đất.
Hẻm núi uốn lượn khúc chiết, kéo dài vô ngần, Giống như một con trăn khổng lồ bị phủ bụi từ xa xưa đến nay, nó phủ phục trên cao nguyên Kaibab.
Mười hai tuổi năm ấy, một nhà ba người họ Phó đi Châu Phi, đứng ở trước thác nước Victoria, nhìn thấy cái gì là “Mây mù rít gào”.
Ngôi Sao Nhỏ không hợp thời tiết, bị bệnh một trận, trong lúc ngủ mơ còn ở nỉ non: “Còn lớn hơn thác nước Niagara ……”
Dần dần, vóc dáng bé càng ngày càng cao, chân càng ngày càng dài, thời gian ở nhà càng ít đi.
Nguyễn Tư Nhàn chuyển lên làm huấn luyện viên, thời gian rảnh rất nhiều. Nhưng hình như không theo kịp bước chân bay nhảy ra ngoài của Ngôi Sao Nhỏ.
Năm 15 tuổi, cuối cùng một mình cô bé vác theo hành lý, chui vào cái động voi Ma-mút ở châu ngầm Kentucky.
Hang động voi ma mút này thống trị thế giới về số lượng hang động, kỳ quan và sự vĩ đại, nhưng kích thước cụ thể vẫn còn là một bí ẩn, và Ngôi Sao Nhỏ chưa biết.
Năm 17 tuổi, Tiểu Tinh Tinh lưu lại dấu chân ở sông băng Alaska.
Sông băng đang chảy trong vịnh lớn, Ngôi Sao Nhỏ đã khắc tên của Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn trên băng.
Đến năm cô bé 18 tuổi, là lúc nên lựa ngành vào đại học, nhưng Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn dường như không thể nào nhúng tay vào.
Ngày hè dong dài khiến người ta cảm thấy lười biếng.
Hai người ngồi phơi nắng trên ghế ngoài ban công, vẫn luôn có một com mèo nhỏ màu quất nhảy lên đùi Phó Minh Dư, duỗi cổ liếm mu bàn tay Nguyễn Tư Nhàn.
Họ lật xem album, những bức ảnh chụp mà Tiểu Tinh Tinh gửi về, lại có thể làm thành một quyển tập tranh tên là Kỳ quan thế giới .
Khép lại album, là ảnh chụp mới nhất của Ngôi Sao Nhỏ.
Hôm nay, bé đã chụp một bức ảnh về chòm sao Sư Tử tại Đài quan sát Mauna Kea.
Tinh cầu nhỏ màu lam dưới chân này dường như không thể làm thỏa mãn cô bé.
Ngôi Sao Nhỏ của họ bắt đầu tỏa sáng lấp lánh.
Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh
Đánh giá:
Truyện Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh
Story
Chương 84: Ngôi Sao Nhỏ của họ bắt đầu tỏa sáng lấp lánh
10.0/10 từ 35 lượt.