[h] Chị Nuôi Luôn Con Em
C52: 52. Chỉ Cần Nói Em Còn Yêu Chị
Charlotte quần áo đã chỉnh tề, ngồi trên giường mà buộc tóc mình
Phía cửa phòng mở ra thì nàng xoay lại tay còn buộc tóc dang dở, nhìn thấy Engfa dùng chân đóng cửa phòng lại, tay bận bê khay đồ tay kia thì cầm bịch thuốc
Không nói gì mà loạt hành động đặt khay cùng bịch thuốc lên bàn nhỏ đa năng đẩy tới giường, xoay người rời đi thì giọng nàng vang lên đầy uỷ khuất:
"Em quan tâm chị...cho chót có được không?"
Engfa dừng chân không xoay lại mà im lặng đứng đó, không rõ biểu cảm hay đang nghĩ gì
Ngay sau đó, thở dài có chút bất lực quay lại đáp:
"Tôi không rảnh đi quan tâm chị!
Chompu người yêu tôi còn chưa tới lượt, chẳng qua nhóc Daeng nhờ tôi mang vào mà thôi..."
Có dốt mới tin lời nguỵ biện xàm xí của Engfa vừa thốt ra, chỉ duy Engfa rõ nhất rằng nàng bị đêm qua hành nên không đi được nên mới bưng đồ ăn sáng vào còn nữa cả thân nàng sốt nên mới mua thuốc cho chứ Daeng nào nhờ, nhóc đó có biết gì đâu!
Charlotte nàng hiển biên biết hơn nữa sau khi tỉnh giấc nàng đâu đó cảm nhận Engfa dường như thay đổi không ít. Nhưng nàng lại bị sự vô tư công khai người yêu mới của Engfa làm nàng một lần nữa xua tan đi cái hy vọng kia...
Nàng mĩm cười trái lòng mình, dời ánh mắt né tránh nhìn Engfa tự thân cầm đũa chuẩn bị dùng, nàng nói:
"Thì ra chị ảo tưởng...
Không sao, dù gì cũng cảm ơn em nhé!"
Dứt lời, tay cầm đũa cũng rung lên gượng gạo gắp sợi phở lên...
Engfa nghe không ít lời luỵ tình cầu xin từ nàng từ lúc sự thật kia bùng nổ sớm đã chai sạn bỏ lơ ấy vậy ngày hôm nay nghe nàng nói lời tự giễu này thật bị khuấy động đến điên người cùng dáng vẻ yếu ớt gầy đi nhiều kia...
Đau lòng không thôi!
Engfa bất giác bước chân lại phía nàng với ý nghĩ ngọt ngào đút nàng ăn, đến bước thứ hai thì bị tiếng chuông điện thoại của mình reo lên phía tủ đầu giường bỏ quên
Lúc này, Charlotte ngừng đũa quay lại cười chua chát bảo:
"Quên mất nói với em...
Chompu gọi em không ít lần rồi!
Chị không bắt máy hộ vì không muốn cô ấy hiểu lầm!"
Engfa đi nhanh về phía ấy lấy điện thoại ấn xuống bắt máy:
"Có chuyện gì?"
"..."
Engfa không đáp gì, tuyệt tình thôi nghe tắt máy
Charlotte nảy giờ vẫn làm ra dáng an nhàn ăn bữa bất đắc dĩ lâu lắm rồi Engfa mới mua, mà lòng cuồn cuộn sóng trào đau đớn...
Engfa đứng chôn chân tại đó một hồi lâu nhìn nàng gắp từng đũa phở đưa lên miệng ăn nhẹ nhàng nuốt xuống, không rõ vì sao mình phút chốc ngây người như vậy!
Cho đến khi, bụng Engfa nhói lên vì đói kéo tâm tình lại...
Hít một hơi dài thở ra một phần vì nén đau hai là vì hành động tiếp theo
Engfa đi lại phía bàn, tay gỡ bịch thuốc ra triệu hồi trí nhớ những bác sĩ căn dặn mà lấy từ viên thuốc ra xoay người tiến tới máy lọc nước chỉnh chế độ nước ấm mà đặt ly vào
Đem lại để lên bàn không nói lời nào suốt cả quá trình nàng không ngẩng nhìn, Engfa cũng vậy
Lúc Engfa xoay tay nắm cửa, rời khỏi...
Nàng khẽ lên tiếng tự cho mình hồ đồ, vờ muốn để người ta nghe mà lên tiếng:
"Chỉ cần nói em còn yêu chị..."
Hiển nhiên, Engfa nghe thấy chân cũng vậy mà khựng giữa không trung...
Và rồi dứt khoát đặt xuống nền nhà, đóng cửa khuất sau cánh cửa
Charlotte lập tức buông đũa...
"Nước mắt chan cơm!" Như nàng lúc này, những giọt nước mắt rơi xuống tô phở hoà cùng nước lèo kia...
Ý kia cũng còn thiếu...
"Chỉ cần nói em còn yêu chị...
Chị không ngại để em dày vò, bởi vì...Chị yêu em ngay khi em làm chị đau!"
Bát phở vơi đi hai ba gắp, thuốc đã uống còn lại vỏ trên bàn
Charlotte mệt mà ngủ lì bì quên mất bữa trưa cho nàng và Daeng
Điều đáng nói, chính là Engfa sau khi rời phòng không có bỏ mặc Daeng mà nán lại thay đồ đẹp dắt Daeng đi trung tâm vui chơi giải trí
Chơi không tiếc tiền như xưa, Engfa háo thắng cùng Daeng chơi tới bến quẹt thẻ không chần chừ
Daeng vui lắm!
Đã lâu mới cùng mama ra ngoài cùng chơi xả láng như vầy
Còn dắt đi ăn gà rán, uống trà sữa xoài điều nhóc con tò mò không nguôi suốt quãng đường từ nhà hàng về nhà là...
Mama còn mua cho mẹ Char nữa!
Thật lòng muốn hỏi là có phải hai người đã làm lành hay không nhưng Daeng không dám, bởi vì mama đã khác rất dễ nổi giận như mẹ Char miêu tả đó là hoá điên...
Mở cửa nhà cũng là lúc Charlotte hớt hãi mặt mày tái xanh, nước mắt lưng tròng không ngừng gọi tên Daeng
Ngay sau đó, Daeng buông tay Engfa chạy nhanh đến ôm chầm lấy Charlotte, điệu bộ còn vuốt vuốt lưng trấn an
"Chúa tôi!
Con đây rồi...Daeng, mẹ xin lỗi vì ngủ thiếp đi quên mất con..."
"Con đi...đi với Eng
Đi chơi game, ăn gà rán, uống sữa xoài có mua về cho mẹ nữa..."
Engfa ung dung đi lướt qua nàng cùng Daeng vào nhà, cũng không nói năng giải thích sự đột ngột dắt Daeng đi ra ngoài không đánh thức báo nàng một tiếng để nàng sốt ruột như vậy
Dắt tay Daeng vào nhà, tướng của nàng có chút kì quặc vẫn là sự áp bức của Engfa tối qua, đi có chút chậm hơn nữa hơi hai hàng
Engfa hiển nhiên biết chứ vì vậy mà thay đổi ý định ban đầu để túi đồ ăn kia nàng tự bày ra mà ăn, thì bây giờ sẽ đích thân đi bỏ ra dĩa lấy muỗng đũa các kiểu
Charlotte chưa kịp đụng vào túi đồ ăn phút chốc phía sau khí băng lãnh ùa đến chụp lấy, khiến tay lơ lững ở không trung trong lòng thầm nghĩ có phải Engfa tuyệt tình đến mức không cho mình ăn mà lấy lại hay không?
Nhưng chỉ vài phút sau, Engfa đã bày đầy đủ ngay ngắn ở bàn còn ân cần kéo sẵn ghế rồi liền rời đi ra phía sofa
Charlotte đứng chôn chân cả thân bất động không hiểu Engfa rốt cuốc là đang làm việc này với ý gì
"Mẹ...mẹ ăn đi rồi uống thuốc
Con thấy...tay mẹ và người mẹ còn nóng lắm"
Daeng kéo tâm tư của nàng lại mà nhắc nhở cũng bởi vì lúc nảy ôm còn nóng hổi
Khi nảy lúc đi chơi rủ mẹ mà Engfa không cho nói mẹ bị bệnh cần nghỉ ngơi nên Daeng mới biết
Charlotte ậm ừ rồi bước hai bước tới bàn ăn, ngồi xuống cũng vì uống thuốc nên bụng nhanh đói trở nên cồn cào
Nàng ăn một hơi không dám ngẩn lên nhìn vì trực giác mách bảo người ngồi đối diện tuy nhìn là ôm Daeng coi tivi nhưng lại đăm đăm nhìn mình
Đúng vậy nha, Engfa là lâu lâu liếc sang nhìn nàng đã ăn xong chưa đặng canh đi lấy thuốc mắc công nàng lại phải đi tới lui chạm vào chỗ kia
Dọn gọn đĩa nĩa lại, Engfa lập tức vứt Daeng sang một bên mà vào phòng nhanh chóng trở ra tay mang bịch thuốc đi tới bàn ăn vẫn như lúc sáng lấy sẵn thuốc cho nàng
Charlotte thấy vậy không có đứng lên, ngồi đó chỉ hưởng thụ sự sủng nịnh ngắn ngủi mà Engfa ban cho
"Chị đừng có mà tưởng bở là tôi quan tâm chăm sóc cho chị, chẳng qua chị bệnh sức đâu lo cho Daeng!
Chị cũng biết đấy, tôi nuôi hơn 5 năm rồi...Công bằng mà nói tôi bây giờ nên có cuộc sống riêng, Daeng là nợ mà chị phải gánh cho người em cùng cha khác mẹ của chị!"
Chết tiệt quá đỗi đắng cay, Charlotte không nhịn được cũng không chịu được mà quơ tay hất toàn bộ đĩa nĩa nảy ăn cùng những viên thuốc xuống nền gạch lạnh tanh như lòng nàng lạnh điếng người
"TẠI SAO EM CỨ CHÀ ĐẠP CHỊ NHƯ VẬY HẢ, ENGFA?"
Cùng lúc đó phải cửa nhà đột nhiên bị một cú đạp mạnh như phá cửa toang ra, Akira sắc mặt hiện rõ lo lắng miệng thốt lên:
"Charlotte!
Em đâu rồi? Có sao không?"
Engfa tính đáp lại gì đó nhưng lại đổi ý khi thấy tên khốn Akira, đanh mặt nhếch môi cười khinh tay còn lưu manh vuốt ve mặt nàng bảo:
"Tình nhân của chị đến rồi kìa..."
Dứt lời cũng là lúc Charlotte không kiềm được giáng xuống cho Engfa một bạt tay in đậm dấu...
Trời đất quay cuồng, người ra tay đánh là nàng nhưng lại hoá tối mù ngất đi
[h] Chị Nuôi Luôn Con Em