Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 63: Chương 63:
Trương thị căm hận, đương nhiên không phải là Đoan Thân Vương.
Trong chuyện tình cảm tranh giành ghen tuông, căm hận cũng là căm hận kẻ thứ ba kia, ít khi sẽ căm hận đối phương, thứ nhất là mềm lòng, thứ hai là luôn cảm thấy nếu không có hồ ly tinh đáng giận kia thì đối phương sẽ vẫn chuyên tâm đối xử với mình như bảo bối, chỉ cần kẻ thứ ba biến mất, hắn sẽ về lại với gia đình.
Ý nghĩ rất mỹ mãn còn hiện thực lại rất cứng cáp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gian tình đâu thể một bàn tay mà vang được bạch bạch bạch, vượt qua giới hạn cũng phải hai người đồng ý, mông với mông va chạm, chứ một cái sao vang được.
Thứ Trương thị căm hận là Đoan Thân Vương ở trên giường còn nhắc tới Nhan trắc phi, nhắc nhở nàng ta đừng chọc nàng không vui, trong đêm đầu tiên này, lúc nhắc tới hán thậm chí còn mỉm cười như chỉ cần nhớ tới nàng, cũng đã đủ để hắn thấy vui.
Mà nàng ta nỗ lực cả đêm, Đoan Thân Vương một nụ cười cũng bủn xỉn không bố thí cho mình.
“Trương thị?”
Thấy nàng ta không nói lời nào, Triệu Trạm nhíu mày, chẳng lẽ lại không phục? Tuy nàng ta không giống như Từ Vương Phi, ném chuột cũng phải kiêng dè phủ Quốc Công, nhưng dù gì cũng là người Lương phi mới ban vào, lỡ như không nghe lời làm chuyện gì rối loạn phải dạy dỗ thì sẽ tổn hại đến thể diện của Lương phi. Triệu Trạm là người rất có lương tâm, chỉ cần không đụng đến lợi ích của hắn, hắn đều tôn trọng những bên có thể hợp tác.
Dù cho từ nhỏ Lương phi lạnh nhạt với hắn, hắn cũng chưa từng có ý định làm nhục bà, huống chi mẫu tử buộc chặt, có truyền ra lời bóng gió thì trong mắt người ngoài đều là chuyện cười không đáng xem của Đoan Thân vương gia.
Lúc này, vẻ mặt tuấn tú của Đoan Thân Vương không có một chút vui vẻ nào, Trương thị bị nhìn đến mức giống như bị treo vào phòng băng, lạnh lẽo nhưng trong đầu lại sung huyết. Đối mặt với ánh mắt nhìn sâu của Vương gia, nàng ta ráng ép mình cười một cái, tự biết nụ cười quá giả tạo, bờ vai mềm mại run rẩy: “Vương gia…… Thiếp thân đã biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Biết thì tốt rồi, ngủ đi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Vương gia lướt qua mặt nàng ta, không hề để tâm nàng ta cười thật hay giả.
Hiểu sẽ đỡ bớt việc, đỡ phải để một đấng nam nhi như hắn đi dọa một tiểu cô nương, mất mặt lắm, tỉnh táo thì tốt, đối với hắn lúc này Nhan Hoan cũng chỉ tính là có sức hấp dẫn nhất trong những người đầu ấp tay gối mà hắn muốn kéo vào trong lòng ôm nhau cùng ngủ.
Đêm nay, Trương thị không ngủ ngon.
Cả đầu toàn là khuôn mặt đẹp sắc sảo của Nhan trắc phi, nàng ta nhìn chằm chằm Vương gia, muốn ôm hắn nhưng lại không có lá gan lỗ mãng.
Nhan Hoan Hoan là một khối u trạch đấu trong Đoan Thân vương phủ
Mà mỗi ngày, khối u ác tính còn có thể là hiểm họa trong một khoảng thời gian, Từ Vương Phi cũng chưa nghĩ ra cách đối phó nàng ta, chỉ có thể tự thu lại mình, một lòng một dạ nỗ lực mang thai, huyền học y học đều dùng tới, Đoan Thân Vương cũng rất nể tình, một tuần ít nhất hai ngày ngủ lại chính viện.
Có khi, Nhan Hoan Hoan bóp ngón tay tính Triệu Trạm mỗi tuần muốn làm bao nhiêu lần, tấm tắc nói hoàng gia có phải có cái bí phương bổ thận hay không, sao khí sắc đỉnh thế.
Được sủng ái nhất, dù không qua đêm, Triệu Trạm cũng tới chỗ nàng dùng cơm, hoặc là trò chuyện góp vui cho nàng, tuy thực tế là Nhan Hoan Hoan cảm thấy chính mình góp vui cho hắn. Hắn cho rằng mỗi ngày nàng ở trong phủ nhàm chán đếm ngón tay, nàng cũng vui vẻ để hắn nghĩ thế. Đến mấy lần, bữa tối phong phú hơn, hạ nhân tận tâm hơn, buổi sáng thỉnh an, Từ Vương Phi cũng khách sáo với nàng.
Triệu Trạm vẫn luôn không nhắc tới hắn từng nói gì ở chỗ Trương thị, Nhan Hoan Hoan lý giải bằng suy luậncủa một nam nhân bình thường, cho dù không quá sủng ái, cũng có thể đối đãi bình thường.
Tuy rằng mặt Vương gia thường xuyên lạnh lùng, nhưng với hiểu biết của nàng về hắn, không phải sẽ tuỳ tiện phát tiết lên nữ nhân, cho dù có chuyện không thoải mái trên triều, về nhà cùng lắm là buồn bực, dỗ dành một lúc là tốt lại rồi.
Trương thị nỗ lực giấu cảm xúc của mình, thể hiện chẳng có chút tâm cơ nào, thỉnh an cũng giữ phép tắc, nhưng mà sau khi ngày động phòng nhìn Nhan Hoan Hoan bằng ánh mắt khó chịu, bằng giác quan thứ sáu của phụ nữ, Nhan Hoan Hoan kết luận phải có chuyện gì liên quan đến mình.
Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, Nhan Hoan Hoan ngứa ngáy bởi bị nàng ta nhìn bằng ánh mắt có thể vắt ra mực, hôm sau nàng suy nghĩ cả ngày vẫn không ra manh mối gì. Tò mò thì tò mò, cũng đâu thể sau buổi thỉnh an chạy đến chặn trước mặt Trương thị hét lớn một câu: ‘Nói ra chuyện của ngươi xem nào! ’.
Thần kinh.
Kỳ lạ hơn là sau động phòng của Tống thị, ánh mắt nàng ấy nhìn nnangf cũng mờ ám kỳ lạ
Suy ra không khỏi liên quan đến Vương gia.
Thế là lo nghĩ lung tung chỉ có thể tháo gỡ tò mò ở chỗ Vương gia.
“Vương gia……”
Thế là, trong một buổi tối bầu không khí cũng không tệ lắm, Nhan Hoan Hoan dựa đầu vào ngực Triệu Trạm, nhẹ giọng thử hỏi: “Trương thị mới vào phủ ấy, Vương gia cảm thấy nàng ta thế nào?”
“Chẳng ra làm sao.”
Cho dù đối mặt với sủng phi, Triệu Trạm vẫn thẳng thắn đến mức khiến người khác khó tiếp lời.
Nhưng Nhan Hoan Hoan là người thế nào chứ? Trong chuyện đối phó với Đoan Thân Vương nàng là người lão luyện rồi, có thể ung dung đối mặt mọi tình huống, cho dù trước mắt là đất đá trôi trong thế giới điềm văn thì vẫn có thể sử dụng kỹ thuật điều khiển cao siêu vượt qua núi cao, nàng vẫn mỉm cười: "Ta còn tưởng Vương gia rất thích nàng ta."
“Không ghét,” Triệu Trạm nghĩ nghĩ: “Hôm nay ta vào cung, Lương phi cũng hỏi ta tương tự.”
Người hỏi lại một câu ‘sao lại hỏi như vậy’ sẽ chết sao?
Nói thật, có đôi khi Nhan Hoan Hoan thấy ở chuyện dùng lời nói giết người Đoan Thân Vương rất có thiên phú, người bình thường không học theo được.
“Vậy là không ghét à……”
Nhan Hoan Hoan lấy ra kỹ thuật diễn cả đời của mình, kéo dài âm cuối, chỉ thiếu khắc bốn chữ lên trán. May thay, Triệu Trạm không để nàng mất công diễn, nhận ra sự khác thường của nàng nên hỏi thuận theo ý nàng : “Sao thế? Có chuyện gì sao?”
Vừa nhìn có diễn, nàng ngước mặt vô cùng đáng thương nhìn hắn, mày hắn nhăn lại: “Hay là Trương thị tìm nàng gây sự? Dám cả gan đến tận đây à, ta đã nhắc nhở rồi mà vẫn dám quậy sao.”
Nhan Hoan Hoan nghe, cảm thấy có chỗ không đúng: “Vương gia à, người nhắc thế nào?”
“Hửm? Ta không phải đã nói với nàng rồi sao, có người mới vào phủ cũng không cần lo lắng, ta cũng lo lắng lại có chuyện như lần trước nên có nói với hai nàng ấy một chút.”
Cho dù giữa phu thê cũng chú ý tôn trọng nhau, coi chồng là trời, Triệu Trạm kính trọng Từ Vương Phi, nhưng nàng ta vẫn cần nghe lời hắn, huống chi là cơ thiếp. Tâm tình của Trương thị hắn vốn chưa từng suy nghĩ tới, cũng không cho là đáng giá để nói với Nhan Hoan Hoan, buột miệng nói là xong, thế là nhiều ngày như vậy, Nhan Hoan Hoan cũng chưa từng nghe chuyện này từ miệng hắn.
“Vương gia…… Người nói thế nào?”
Triệu Trạm khó hiểu vì sao Nhan Hoan hỏi vậy nhưng vẫn kiên nhẫn đáp, “Ta nói với hai nnagf ấy, đừng chọc Trắc phi không vui.”
Lợi hại quá, Vương gia của ta.
Việc này cũng không khó lý giải, EQ của Triệu Trạm đủ dùng, thậm chí không thấp, không thấy cần thiết phí cân não lên cơ thiếp. Nói trắng ra là, ở Đại Tấn, phụ nữ không có tiếng nói, có yêu cầu gì cơ thiếp, cứ nói trắng ra. Cũng như hạ lệnh liên quan mạng người, có chủ nào mà phí tâm sức đi suy nghĩ đến cảm giác trong lòng của kẻ hầu đâu?
Trương thị, cùng với các cơ thiếp khác, hay cô gái nào, dù không có quyền lên tiếng, các nàng vẫn là con người.
Sẽ có tức giận vui buồn, sẽ có lòng tự trọng.
Trong lòng Nhan Hoan Hoan thầm than, sau khi thú vị thì thương cảm một chút cho Trương thị, cười vòng lấy cổ Triệu Trạm: “Vương gia ngốc thật.”
“Sao nàng nói vậy?”
“Ta chỉ cần nhìn thấy Vương gia là đã vui rồi, cho dù có xảy ra chuyện không vui gì……” Nàng hôn lên khóe môi hắn: “Cũng sẽ lập tức quên hết.”
“Vậy vì chuyện gì mà nàng nhắc tới Trương thị?”
Vương gia không ngu ngốc, không để nàng cho qua chuyện.
Trong đầu Nhan Hoan Hoan các loại ý tưởng quay một vòng, nàng suy nghĩ lợi và hại với IQ đối phương rồi quyết định nói thật: “Nói đến cũng buồn cười, là ta mẫn cảm, cảm thấy…… từ sau khi Vương gia tới chỗ các nàng thì ánh mắt các nàng nhìn ta có chút, thù địch khó có thể miêu tả,”
Nàng đánh cược xem hắn có thể tự lý giải không: “Mới đầu thì ta lấy làm lạ, nghĩ chẳng lẽ là do ta đẹp nên làm các nàng không dời mắt được chăng? Rồi nghĩ có phải do Vương gia nói gì với các nàng không, nên mới vừa hỏi, đúng là do Vương gia người hết.”
“Hửm?”
Miệng nàng nói trách mà sắc mặt không trách móc chút nào, ngọt ngào đến có thể chạm ra mật: “Vương gia nói như vậy, không phải khiến các nàng biết người thiên vị ta, ghen với ta sao?” Đắc ý đến đuôi ngoắc tận trời luôn.
Triệu Trạm cúi đầu, thấy nụ cười không kiềm chế nổi của nàng giống như bị lây, khóe môi nhếch lên. Nàng luôn không biết che dấu cảm xúc, mỗi lần định nghiêm mặt là phải nhịn cười đến mức mặt đỏ tía tai, vừa đáng thương vừa đáng yêu, nhưng thật ra khiến hắn không nỡ nói nặng lời với nàng: “Nhưng mà nàng muốn nghĩ như vậy, cũng không sao cả.”
Hắn hiếm khi quan tâm huyện hậu viện, thích ai thì sủng ái nhiều hơn thôi, vẫn không chậm trễ chính sự.
“Vậy ta cứ nghĩ như vậy!”
Nhan Hoan Hoan biết ý mà nhận lấy món hời này, không so đo nữa, vậy là sủng còn gì.
“Vẫn trách ta sao?”
“Vương gia đang nói gì vậy? Sao ta có thể trách người chứ,” nàng tùy tiện mà vứt chính lời mình nói vào thùng rác, không chút lưu luyến nào. Nàng ôm chặt hắn không muốn xa rời, rắc đường không cần tiền, nói ra lời tùy hứng cực kỳ ngốc nghếch: “Có trách hết người trong thiên hạ, cũng không trách Vương gia, sai này sai kia cũng là người khác sai.”
Nhẹ nhàng ừ một tiếng, Triệu Trạm chụp lấy gáy nàng, cằm gác lên đỉnh đầu nàng, nửa ngày không nói lời nào. Nhan Hoan Hoan cũng hưởng thụ sự an bình chốc lát này, đây là nơi nàng thoải mái nhất, không cần phải tìm lời nói một khắc không ngừng, để cho không khí lắng đọng cũng rất quan trọng, cũng không bởi vì Vương gia im im mà sợ hắn, đa phần là, đơn giản là…… Hắn không nghĩ ra lời để nói mà thôi.
Vương gia cũng là một người thần kỳ.
Khó có lúc, Triệu Trạm ôm lấy mỹ nhân mà trong lòng không nghĩ tới công văn, hắn đang suy tư, Nhan Hoan vì sao phải hỏi như vậy.
Nhớ lại, chính xác có liên quan tới Trương thị và Tống thị, hai nàng ta không giống như có can đảm tìm Nhan Hoan gây phiền toái, hơn nữa, chưa ngồi nóng mông, lấy đâu ra năng lực đi tìm Nhan Hoan, nàng tìm hai nàng ta tìm thú vui còn được, như vậy còn lại, khả năng lớn nhất là……
Triệu Trạm nhanh trí.
“Nhan Hoan, nàng……” Hắn trầm giọng hỏi: “Ghen phải không?”
Ơ?
Nhan Hoan Hoan cúi đầu, nghe thấy tiếng hắn trầm nhẹ, nhất thời không biết được hắn vui hay giận, câu trả lời ban nãy khiến nàng rất vừa ý, ghi nhận: “Sao được chứ? Vương gia, sao có thể chỉ thương một mình ta đây? Chỉ cần ở cạnh bên ta lúc này, chỉ nghĩ tới một mình ta, ta đã thỏa mãn lắm rồi.”
Nàng mềm giọng nói, lí nhí.
Triệu Trạm hỏi lại: “Không ghen sao?”
Chính hắn cũng không biết cố chấp thứ gì, rõ ràng Nhan Hoan đã là Trắc phi của hắn, động phòng với hắn, ỷ lại hắn, hiểu hắn nhất, bên hắn một vài thời khắc riêng tư nhất mà hắn lại là người luôn thiếu cảm giác an toàn. Theo lý thì Nhan Hoan lúc nào cũng không keo kiệt cho hắn một lời khẳng định, một câu dỗi ‘không yêu hắn’ còn chưa từng nói, vậy mà không thể ngăn hắn bất an.
Đó là tước vị thêm thân, thê thiếp thành đàn cũng không chắp vá nổi tổn thương thời thơ ấu.
Hắn ôm chặt nàng, trong mắt nổi lên chút hoang mang chán ghét bản thân, sao lại yếu ớt, đa nghi, đòi nữ nhân sưởi ấm mình, đúng là nực cười và đáng thương.
Đang lúc Triệu Trạm hoài nghi cuộc đời mình, Nhan Hoan Hoan nhanh chóng quyết định, chui từ ngực hắn ra, vô lễ lấy hai tay ôm mặt hắn.
“Người nghĩ lung tung gì đó?”
Ở khoảng cách cực gần, mỗi người đều chỉ còn lại lớp bọc mỏng manh nhất, trái tim dường như còn muốn móc ra phơi trước mặt nhìn cho kỹ, nhìn đi, nhĩ thất, tâm thất, động mạch chủ……, người có tâm thì sẽ diễn dựa vào ưu điểm đó, vô tâm thì bị nhìn thấu hoàn toàn.
“Ta đương nhiên ghen chứ,”
Trong não Nhan Hoan Hoan nhớ lại mấy bộ phim Hàn mới xem, toàn là thiên tai nhân họa, bệnh ung thư bệnh máu trắng thực đơn rất phong phú,...., thật may là Đoan Thân Vương đủ đẹp trai khiến nàng có thể mượn mẫu nam chính, cuối cùng rơm rớm đỏ cặp mắt, rơi ba giọt pha lê như kỹ thuật diễn, nhỏ giọng nói: “Nhưng người là Vương gia mà, Vương phi nương nương còn chưa dám độc sủng, thì ta dựa vào đâu chứ? Chỉ bằng khuôn mặt ta sao? Lương phi nói ta đẹp, người cũng cảm thấy ta đẹp, nhưng xinh đẹp thì có thể duy trì bao lâu chứ? Ta sợ người ghét bỏ ta, ghen cũng không dám ghen đâu…… Ta có thể làm sao bây giờ? Ta cũng rất tuyệt quá mà!”
[Chúc mừng ký chủ kích hoạt gói biểu tình ‘Ta có thể làm sao bây giờ? Ta cũng rất tuyệt vọng mà! ’, chỉ cần ký chủ liên tục khóc thút thít, hơi thở tuyệt vọng sẽ lây cho người bên cạnh, làm người đó không tự chủ mà xuất hiện cảm giác đồng cảm, bạn à, cậu thấy quá tuyệt vọng ư? Ký chủ muốn kích hoạt luôn giờ không?]
‘Không, giữ lại đi, không phải cậu mới nói câu kích hoạt gói biểu cảm đó chứ? ’
[Ký chủ đừng để ý, hệ thống không có năng lực tự kích hoạt gói biểu cảm được.]
……
Triệu Trạm sửng sốt.
Đối mặt với Nhan Hoan hai mắt đỏ bừng, nước mắt rơi tí tách, nội tâm trống rỗng của hắn lập tức bị lấp đầy.
Một thiếu niên không có cảm giác an toàn, cần người khác yêu hắn đến mức lê hoa đái vũ*, yêu đến tận cùng, lòng đa nghi của hắn mới có thể an ổn, như được ăn một miếng thịt kho tàu, tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
*kiểu khóc nhưng vẫn đẹp
Đoan Thân Vương lúc nào mặt cũng lạnh lùng, lúc này khóe môi tự nhiên giương lên, tràn đầy ý mừng thầm.
Nàng vẫn đang quan tâm ta.
“Đừng khóc,” hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn dán trên mặt mình của cô, ấm nóng rất đáng yêu: “Ta chiều nàng.”
Trong lòng Nhan Hoan Hoan thở dài……
Đúng là khó hầu!
Gói Biểu Cảm Cung Đấu