Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 127

181@-
Trường Nhạc Cung.

“Ôn bảo lâm mời dùng trà.”

Cung nữ dâng trà và điểm tâm lên, Nhan Hoan Hoan thấy thái độ của nàng ta e ngại thì biết tâm lý nàng ta vẫn chưa chuyển từ bình dân đến chủ tử, nhìn cũng hơi có chút thú vị. Tính cách nàng vốn là loại dễ tương khắc, thấy người kiêu ngạo giống mình thì không vừa mắt, cún con thành thật cúi đầu khom lưng, ngược lại có thể khiến nàng khoan dung ba phần.

Nói trắng ra, chính là nơi này chỉ có thể có một người ra vẻ, đó chính là nàng.

Nhan Hoan Hoan cầm lấy một miếng bánh tử ngọc đưa vào trong miệng, giây lát sau mới đánh gãy ánh nhìn chăm chú của Ôn lệnh nghi: “Ngươi đã nhìn đủ chưa? Đang ăn thì có cái gì đẹp?”

“Tỳ thiếp, tỳ thiếp thất lễ.…”

Ôn lệnh nghi cuống quít thu hồi ánh mắt.

Nhưng còn cách nào khác chứ?

Tay của Quý Phi nương nương trắng nõn thon dài giống như ngọc, khi cầm khối điểm tâm màu tím lên, màu sắc đối lập càng khiến làn da trắng như tuyết, môi đỏ khẽ nhếch, hàm răng chỉnh tề khẽ cắn nhẹ vào miếng bánh, là phong cảnh khiến người khó quên, hơn nữa còn muốn nhìn mãi, dư vị không thôi.

Một thoáng kinh diễm khi ở trên điện tuyển, Ôn lệnh nghi đã tưởng tượng qua vô số lần dáng vẻ thầm kín của Quý Phi nương nương.

Khi chân chính nhìn thấy, nàng mới thấy hổ thẹn với sự thiếu hụt trong sức tưởng tượng của bản thân, thật không thể sánh với một sợi tóc của nương nương. Nàng chưa va chạm nhiều, nghĩ cái gì đều viết hết ở trên mặt, Nhan Hoan Hoan thu vào đáy mắt, bật cười: “Không cần quá khẩn trương, tùy tiện nói chuyện là được, trên người ngươi cũng không có chỗ nào có thể lợi dụng.”

Cho dù đối phương biểu hiện chân thành như thế nào, nàng đều sẽ không tin tưởng nàng ta.

Cái này vốn không cần thiết, cũng không có giá trị.

Có điều, nếu như đã chọc đến tận cửa, đúng lúc tâm tình nàng vui vẻ có hứng thú thì vui đùa một chút để giải sầu.

“Tỳ thiếp sẽ cố gắng trở thành người có thể được nương nương lợi dụng!”

“Ồ,”

Nhan Hoan Hoan dùng đầu ngón tay chọc chọc nàng ta: “Nếu như ngươi được sủng ái, ta chỉ muốn đàn áp ngươi, nào, nói nguyên nhân ngươi tới tìm ta tỏ lòng trung thành xem.”

Tuy rằng không tin, nhưng nghe chút cho vui cũng không phải là không thể.


“Nương nương có thể không tin….”

“Ừ, ta không tin.”

Ôn lệnh nghi không hề bị đả kích đến: “Tỳ thiếp ở trên điện tuyển từng gặp qua nương nương, khi nhìn thấy quả thực đã rất kinh ngạc, muốn kết giao với một mỹ nhân như nương nương.”

“Chỉ vậy thôi?”

Nàng ta gật gật đầu.

“Lại đây.”

Ôn lệnh nghi ngoan ngoãn đi tới, Nhan Hoan Hoan chỉ giáo: “Cúi đầu lại đây.”

Bàn tay đặt xuống trên cái đầu đang cúi xuống của nàng, cưng chiều mà sờ sờ: “Để bổn cung nhìn xem hôm nay ngươi có mang não ra cửa không.”

[Chúc mừng ký chủ kích hoạt “để ta nhìn xem hôm nay ngươi có mang não ra cửa không” của gói biểu cảm Donald Trump, mười phút tiếp theo, chỉ cần ký chủ chạm vào đầu đối phương là có thể cảm nhận được ý nghĩ của đối phương.]

“Đợi đã, kỹ năng thần kỳ như vậy, không thể cất đi sau này hẵng dùng sao!?”

[Thật đáng tiếc, không thể.]

Nhan Hoan Hoan cảm thấy có chút tiếc nuối, hận không thể chạy đến trước mặt Hoàng Thượng, sờ sờ đầu của hắn ngay bây giờ.

Thật đáng tiếc, cho dù Hoàng Thượng đồng ý gặp nàng ngay lập tức, lại cho nàng sờ đầu, dựa vào hoàng cung to lớn này, e là chỉ có lái xe máy mới có thể miễn cưỡng hoàn thành.

Người trước mắt có thể sờ đầu, cũng chỉ còn lại cô gái nhỏ bị nàng chế nhạo xong còn bày ra vẻ mặt say mê này.

“Trả lời bổn cung vài vấn đề.”

“Vâng, nương nương.”

“Vì sao ngươi nhiệt tình với bổn cung như vậy?”

Nàng căn bản không nghe đáp án của nàng ta, chỉ cảm thấy hứng thú với suy nghĩ trong đầu nàng ta.


Đọc suy nghĩ là một thể nghiệm thú vị, trong hỗn loạn có trật tự, âm thanh có to có nhỏ, tựa như người khác hỏi ngươi “tên của ngươi là?”, thì nội tâm sẽ hiện lên tên thật của chính ngươi, sau đó sẽ là “ôi chao hắn hỏi tên của ta làm gì? Có phải là muốn viết vào bút ký không” hoặc là “hài âm* của Dương Vĩ* nghe có vẻ rất rõ ràng không?”

(*: âm đọc gần giống hoặc giống nhau, trong trường hợp này có lẽ là chuyển tên của Dương Vỹ sang tiếng anh theo những âm đọc giống tên ông nhất.)

(*: Tra Baidu thì đây là một kỹ sư, là người thiết kế tiêm kích J-20, nhận định F-22 của Mỹ bị hạn chế khả năng khi hoạt động ở khu vực châu Á - Thái Bình Dương.)

Từ đó tìm ra được tin tức hữu dụng, không tốn chút công sức nào.

Sau khi đọc xong suy nghĩ của Ôn Lệnh Nghi, Nhan Hoan Hoan như đang suy tư gì đó, cuối cùng đưa ra phán đoán tàn khốc.

Nàng cười: “Hóa ra ngươi thật sự không mang não tiến cung.”

Ôn lệnh nghi ngẩng mặt, chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn nàng, lại không có sự tức giận nên có khi bị châm biếm.

Nhan Hoan Hoan lại biết, trong đầu đứa nhỏ này đang diễn ra cảnh đạn mạc bay loạn.

“Quý Phi nương nương thật xinh đẹp, nàng là đang mắng ta sao? Mắng ta sao? Ta có nên tức giận không? Nhưng phân vị của ta thấp như vậy không thể tức giận với nương nương được, hơn nữa nương nương đẹp như vậy, giọng nói cũng rất dễ nghe, còn muốn nghe nàng mắng nhiều hơn chút nữa…”

Thật là một đứa thần kinh thành thật.

Nhan Hoan Hoan nhất thời cảm thấy có chút thú vị, Ôn Lệnh Nghi là xuất thân bình dân thật sự, khi nghe chuyện tuyển tú tiến cung, nhìn thấy rất nhiều cô nương xinh đẹp có xuất thân thế gia, cực kỳ quy củ, tưởng rằng bản thân không đến lượt, chỉ là tới hoàng cung dạo chơi một ngày, không ngờ lại bị Hoàng Thượng chọn trúng.

Nếu như dựa theo sự phát triển này, bước tiếp theo cô nương rất thanh thuần rất không ra vẻ này nên cứu rỗi trái tim thâm cung tịch mịch không biết chân tình của tên hoàng đế kia.

Khiến Nhan Hoan Hoan sửng sốt chính là, vật nhỏ này đã thật sự nhất kiến chung tình với nàng.

Cung hoa tịch mịch hồng*, tuy không bằng nam phong thịnh hành*, nhưng Đại Tấn cũng có sự tồn tại của ma kính*, Ôn Lệnh Nghi tuổi còn nhỏ, nhà lại nghèo, chỉ có một khuôn mặt tương đối trắng nõn thanh tú, tầm nhìn hẹp đến mức chỉ có khuê phòng nhỏ trong nhà trước kia, đừng nói đến chuyện tình yêu giữa nữ với nữ, chuyện giữa nam nữ cũng chưa từng học qua.

(*: Được trích từ trong bài thơ Hành Cung của Nguyên Chẩn, ý chỉ vườn trong nở đóa hoa hồng quạnh hiu.)

(*: Cách gọi chỉ tình yêu giữa hai người con trai với nhau ở cổ đại)

(*: Cách gọi chỉ tình yêu giữa hai người con gái với nhau ở cổ đại.)

Nàng ta không ý thức được bản thân đối với Quý Phi nương nương là loại thích kia.


“Tỳ thiếp chỉ là, cảm thấy nương nương rất xinh đẹp, giống như thần tiên tỷ tỷ, không có ý gì khác,” nàng ta nhẹ nhàng giải thích, rất sợ Quý Phi hiểu lầm bản thân: “Nếu như nương nương chán ghét tỳ thiếp, sau này tỳ thiếp sẽ đi đường vòng tránh gặp nương nương, khiến nương nương cảm thấy phiền phức.…”

“Từ nãy đến giờ ngươi vẫn luôn lải nhải, đến phiên bổn cung nói chuyện chưa?”

“….Mời nương nương nói.”

Thật ra Ôn Lệnh Nghi chưa nói được mấy câu, chỉ là lời muốn nói trong đầu quá nhiều, giống như phát nổ mà ca tụng mỹ mạo của Nhan Hoan Hoan, vang dội đến mức bên tai nàng đều có tiếng ầm ầm mơ hồ. Nàng lười biếng liếc mắt nhìn nàng một cái, bàn tay còn vuốt vuốt đỉnh đầu nàng ta: “Ta nói ghét ngươi khi nào?”

“Nương nương không nói.”

“Vậy không phải được rồi sao? Muốn làm chó thì phải nghe rõ mệnh lệnh của chủ tử, ta không nói chán ghét ngươi, ngươi không cần tự tiện tưởng tượng những chuyện không tồn tại.”

Bàn tay của Nhan Hoan Hoan lướt xuống, nắm lấy cái cằm tròn vo của nàng ta: “Rất thú vị, có điều ta nói trước, ta sẽ không thích nữ nhân, ngươi không cần có ý nghĩ gì với ta, mà cho dù ngươi có muốn tranh sủng hay không, đều là nữ nhân của Hoàng Thượng.…” Nàng mặt mày cong cong, cười đến thân thương, khuôn mặt tràn ngập mỹ diễm, lại không hiểu sao khiến lòng người kinh hãi: “Đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện được có được mất, rất ngu xuẩn.”

Nàng trầm mặc một lúc, khi Nhan Hoan Hoan tưởng rằng giọng điệu tàn khốc vô tình của mình cuối cùng cũng đã đả kích đến nàng ta, lòng bàn tay theo thói quen sờ sờ đỉnh đầu nàng ta lại truyền đến âm thanh nàng ta đang tự hỏi.

“Nương nương, thật dịu dàng mà, biết ta xuất thân bình dân, sợ ta thấp thỏm lo âu, không hạ quyết tâm hầu hạ Hoàng Thượng, nương nương cố ý nhắc nhở ta phải rõ ràng, có lẽ là sợ ta bị thương trong lúc tranh đấu ở hậu cung đi….Cha đã nói, hậu cung là nơi ăn thịt người, có thể tiến cung đã là phúc khí tu luyện cả ba đời, nhất định phải an phận, giữ được mạng nhỏ là tốt, đừng vọng tưởng phú quý không thuộc về mình, nhưng sau khi nghe Quý Phi tỷ tỷ nói chuyện, ta đã hiểu rõ,”

“Quý Phi nương nương, tỳ thiếp đã hiểu rồi.”

Thức tỉnh rồi sao?

Nhan Hoan Hoan nhướng mày, nhìn vào khuôn mặt tròn xoe đang ngẩng lên của Ôn lệnh nghi, hai tròng mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào mình: “Thần tiên tỷ tỷ dịu dàng thiện lương như vậy…ta nhất định phải bảo vệ nàng!”

Hả?

Nàng thật sự nhịn không được nữa, tóm lấy gáy nàng, vóc người tiểu cô nương rất nặng, nàng dùng hết sức lực mới nhấc được nàng lên lắc lắc hai cái.

“Hệ thống, nghe thấy chưa?”

[Nghe thấy cái gì?]

‘Âm thanh của biển rộng.’

[Không nghe thấy, ký chủ, cô khắc chế bản thân một chút.]


Không, vấn đề không nằm ở đây.

Cô nương à, sức tưởng tượng của ngươi cũng quá phong phú đi?

Câu nói kia, Nhan Hoan Hoan đơn thuần chỉ là nói ra không chút suy nghĩ. Nàng Độc Cô Cầu Bại* quá lâu, hiếm khi tân nhân tiến cung, hơn nữa còn bổ sung thêm một bộ phim cung đấu, cả đầu óc đều là giọng điệu của cung đấu, vốn không có bao nhiêu thâm ý, không khác biệt là mấy so với “tiện nhân chính là thích ra vẻ”. Nàng không khỏi thắc mắc trong đầu tiểu cô nương này đang chứa vật gì mới có thể tưởng tượng ra nội dung khiến người khác tỉnh ngộ như vậy.

(*: là một nhân vật hư cấu trong các tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung, tên của Độc cô cầu bại có nghĩa là Cô độc một mình mong được bại trận, biểu thị khả năng kiếm thuật thần thông của nhân vật này.)

Nhớ tới chuyện hôm nay mình lừa Đàn Văn khen bản thân thiện lương, Nhan Hoan Hoan suy nghĩ sâu xa, có lẽ là báo ứng.

Nàng vỗ vỗ đầu chó của Ôn Lệnh Nghi: “Cho dù ngươi có ngoan đến cỡ nào, ta cung sẽ không tin ngươi, ta sẽ chỉ lợi dụng ngươi thôi.”

Kỹ năng chỉ có mười phút, mà con người sẽ luôn thay đổi.

“Nương nương, tì thiếp không để ý.”

“Ngươi vui là được.”

Nên nói đều đã nói, Nhan Hoan Hoan ra lệnh cho nàng ta lui ra, thấy dáng vẻ lưu luyến đi một bước lại quay đầu nhìn  một cái của tiểu gia hỏa, không biết còn tưởng rằng nàng mới là hoàng đế. Thâm cung nhàm chán, nhiều thêm vài chuyện mới mẻ giết thời gian cũng tốt, tuy nàng không để ý bị toàn bộ cung phi kính nhi viễn chi, nhưng ngày sau có tên tuỳ tùng đón hùa theo lời nói của nàng, cảm giác cũng không tồi.

Thấy khách đã đi, Đàn Văn mới từ trong chỗ tối lao ra, một bên hiểu chuyện bắt đầu mát xa vai cho chủ tử, một bên tò mò hỏi: “Nương nương tính toán cất nhắc một tên tay sai sao?”

“Sao có thể, ta mới không nuôi lớn lòng h.am muốn của mấy người này, nếu là muốn nhờ vả ta, sau này lỡ như bị người khác khi dễ, ta nói một câu là được, không cần thiết phải nâng phân vị.”

Phân vị là thật, mà chỗ dựa, chẳng qua chỉ là một câu nói của nàng mà thôi.

Mặc kệ nàng có phải chỉ thích nữ nhân hay không, sủng ái do Hoàng Thượng mang đến không chỉ đơn giản là tình yêu, mà là quyền thế danh lợi, ai có thể chống đỡ được loại dụ hoặc này? Đối phương khen mình một hồi, sau đó liền thành thật với nhau, quả thực là quá ngây thơ rồi.

Tựa như cho bạn bè mượn tiền, Nhan Hoan Hoan sẽ chỉ cho mượn một số tiền có thể trực tiếp gây tổn thất.

Cũng giống như vậy, cho đi sự tín nhiệm hết mực, cũng phải chịu đựng được sự phản bội.

Nhan Hoan Hoan thoải mái nheo hai mắt lại, hưởng thụ sự dịu dàng của nàng: “Dù gì ta cũng là Quý Phi, ra cửa không có tên tuỳ tùng nào cũng thật mất mặt, Ôn bảo lâm này nhìn có vẻ trung thành, ta rất vừa ý, dùng để trêu chọc cũng vui, ngày nào đó phiền chán hoặc có lòng gian dối thì đạp xuống là được.”

“Vẫn là nương nương suy nghĩ chu toàn!”

Sáng nay Đàn Văn còn khen ngợi chủ tử thiện lương, hiện tại đã bắt đầu một đợt tâng bốc mang nặng tiêu chuẩn kép.
Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gói Biểu Cảm Cung Đấu Truyện Gói Biểu Cảm Cung Đấu Story Chương 127
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...