Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan

Chương 142

14@-

Góc Nhìn Thứ Tư Chương 142

 

"À... không ai thương, không ai yêu, 004 là cọng cải thìa bé nhỏ trong đất ~"

 

"Cải thìa mọc trên đất."

 

004: "..."

 

Trong lồng kính, người máy nhỏ tức giận giơ hai cánh tay máy mảnh khảnh, lắc lư: "Đại ca! Em chỉ hát có vậy thôi, sao anh cứ phá đám em mãi thế! Em rốt cuộc có còn là đứa em trai ngoan cưng yêu nhất của anh nữa không!" Giọng trẻ con the thé vang vọng khắp kho ngầm.

 

Dây thường xuân: "..."

 

Miễn là em vui.

 

Hùng hùng hổ hổ hét loạn một lúc, người máy nhỏ cuối cùng cũng mệt, nghỉ một lát để thở.

 

004: "(3′) Đại ca đáng ghét thật, cả ngày chọc tức em. Ưm, điện sắp bị anh làm cho tức hết sạch rồi, em sạc một lát." Vội vàng tự sạc điện cho mình, người máy nhỏ cuối cùng cũng có thời gian, nhớ ra: "À đúng rồi, lão b**n th** sao cứ ở mãi trên đầu em thế nhỉ, lão ta làm gì vậy?"

 

"Không phải chỉ có một mình hắn."

 

"(⊙_⊙)"

 

Dây thường xuân chậm rãi: "Trên đầu có bốn con người. Ngoài A01, còn có một người từng đưa tôi vào đây, một người khá mạnh. Và người mà em đã gặp, người xấu xí đó."

 

"Người xấu xí? Ai vậy, sao em không biết..." Sau một lúc phản ứng, người máy nhỏ đột nhiên: "..."

 

"Khụ! Đại ca anh phá đám em thì thôi đi, sao anh có thể nói ba... nói hắn ta xấu xí chứ! Đại ca anh mới là đồ xấu xí xấu xí xấu xí xấu xí!"

 

Dây thường xuân: "...Ai."

 

Những ngày qua, 004 đã sớm nắm rõ tính cách của người anh trai bất đắc dĩ này. Nó biết chắc dây thường xuân sẽ không đánh mình, một là vì lười, hai là thật sự không có hứng thú. Vừa sạc điện, nó vừa nghĩ: "Lão đang làm gì trên đầu mình thế nhỉ, sao không xuống thăm 004 đáng yêu một chút... Ê!"

 

Dây thường xuân một phiến lá cũng không hề nhúc nhích.

 

Người máy nhỏ ngẩng đầu lên, trên màn hình máy tính bảng rộng lớn ở đầu nó, vô số dòng chữ lướt qua. Cuối cùng dừng lại ở –

 

[Bảng xếp hạng người dùng Hoa Hạ - Cấp A
A01 - Ẩn danh - Cấp 6
A02 - Ẩn danh - Cấp 6


A03 - Ẩn danh - Cấp 6
...
A77 - Góc Nhìn Thứ Tư- Cấp 3

A79 - Samba Gợi Cảm- Cấp 4
...]

 

*******
Cùng lúc đó.

 

Kho ngầm Đội Thanh trừng Trung Đô, tầng hầm 34.

 

"Tim đang đau đúng không?" Tiêu Cẩn Dư: "Ông tưởng rằng, ông vì đau buồn mà có phản ứng đau tim bình thường. Nhưng thực ra, đây nên được coi là hội chứng tim tan vỡ, một loại đau bệnh lý. Có một nhân quả, khi ông cảm thấy đau buồn, tim sẽ co thắt, không kiểm soát được. Vì vậy..." Cậu quay sang nhìn Triệu Hận: "Triệu ca, bây giờ anh có thể tìm một thiết bị để kiểm tra cho ông ta, xem ông ta có bị co thắt tim sinh lý hay không."

 

Triệu Hận: "À, được. Mà Tiêu Cẩn Dư, đây là chuỗi logic gì vậy?"

 

Tiêu Cẩn Dư khẽ khựng người, cậu đang định giải thích, chợt nghe Túc Cửu Châu đột nhiên nói: "Không phải chuỗi logic, là vật chất ô nhiễm."

 

Triệu Hận: "Hả?"

 

Túc Cửu Châu bất động thanh sắc nhìn thanh niên đang ngẩn người, cười nói: "Tôi mang từ thủ đô về, ở trong túi của tôi. Muốn xem không?"

 

"Vậy không cần đâu. Tôi đi tìm một thiết bị y tế ngay đây."

 

Triệu Hận vừa nói vừa định đi tìm dụng cụ y tế, Tiêu Cẩn Dư nhìn người đàn ông đứng bên cạnh. Người sau nhận ra ánh mắt của cậu, anh một tay đút túi, như thể thực sự đang nắm giữ một vật ô nhiễm bí ẩn. Đôi mắt sắc lạnh khẽ cười, nháy mắt với Tiêu Cẩn Dư.

 

Tiêu Cẩn Dư: "..."

 

.......

 

A08 - Vườn Địa Đàng, là một người không thể lay chuyển.

 

Triệu Hận đã phái người từ bệnh viện điều động tới một thiết bị chuyên dụng để đo nhịp tim. Với những tiến bộ mới nhất trong công nghệ y tế, thiết bị này có thể không cần tiếp xúc với cơ thể, trực tiếp từ bên ngoài phòng giam bằng kính, phát hiện được hoạt động cơ bản của tim.

 

Hồ Hiếu Khang đang đau lòng.

 

Đây là một nỗi đau buồn không thể kìm nén.

 

Gã ta biết rõ rằng chỉ cần mình đau buồn, tim sẽ đau, và nỗi đau này sẽ bị phát hiện, tương đương với việc bị nắm được điểm yếu. Nhưng gã không thể kiểm soát.

 

Người dùng cấp 5 hàng đầu này, có thể cố tỏ ra bình tĩnh bên ngoài, nhưng lại không có biện pháp ngừng đau lòng.

 

Trên bảng điều khiển của thiết bị hiển thị rõ ràng một trái tim trông như quả dừa đang co thắt bất thường với tốc độ cực nhanh, Tiêu Cẩn Dư ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang bình tĩnh ngồi trên ghế nhựa: "Quả nhiên, con trai đầu lòng của ông Hồ Tư An, ảnh hưởng rất lớn đến ông."

 

Cho đến bây giờ, ông ta cũng không thể ngụy trang cảm xúc.

 

Tuy nhiên lần này, Vườn Địa Đàng chỉ cười, lại không hề hé miệng.

 

Tiêu Cẩn Dư: "Ông và anh ta là người đã ở bên nhau lâu nhất. Ngay cả khi anh ta chết vào năm 2024, thì lúc đó anh ta cũng đã tám tuổi rồi. Hai người ít nhất đã ở bên nhau tám năm. Còn tám đứa con sau này của ông, ông nhiều nhất cũng chỉ ở bên đến khi chúng hai tuổi, rồi bỏ vợ con mà đi."

 

Vườn Địa Đàng vẫn không mở miệng.

 

Tiêu Cẩn Dư cau mày: "Ông không chịu nói nữa rồi."

 

Vườn Địa Đàng lần này lại nói: "Đúng vậy."

 

"Vì chúng tôi đã chạm đến điểm yếu của ông."

 

"Đúng vậy, các cậu đã nắm được điểm yếu lớn nhất của tôi. Chỉ là rất tiếc..." Gã béo mập giơ khuôn mặt tròn xoe như chiếc bánh lên, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn trần treo trên trần kính. Ánh đèn rất sáng, người bình thường nhìn thẳng vào ánh đèn công suất cao như vậy hẳn sẽ ch** n**c mắt, nhưng ông ta là A08. Ông ta không hề khó chịu, ngược lại còn nhìn thấy những nguồn sáng LED rực rỡ ẩn sâu bên trong qua ánh sáng chói chang.

 

Hồ Hiếu Khang đột nhiên nói một câu ngoài lề: "Càng mạnh mẽ, càng sẽ không bị những ngụy trang hư vô này lừa dối. Trung tâm của đèn, ngược lại lại là màu đen a."

 

Triệu Hận: "Ông nói cái gì?"

 

Hồ Hiếu Khang chợt nhìn về phía Tiêu Cẩn Dư: "Đây là điểm yếu của tôi, là nhược điểm của tôi. Nhưng nó đã chết rồi, tôi cũng sắp chết rồi." Ông ta ngồi trên chiếc ghế nhựa, vươn vai, cảm thán: "Haizz, tôi không hiểu, tại sao các cậu cứ phải xoáy vào động cơ giết người của tôi khi sử dụng chuỗi logic. Tôi sắp chết rồi, sau này cũng sẽ không có nạn nhân mới nữa. Dù tôi thực sự có tình cảm với đứa con đầu lòng, thì sao chứ. Con ruột đã chết, mấy chục năm sau người cha nhớ lại vẫn đau lòng, có vấn đề gì sao, rất hợp lý mà."

 

Như thể đã hiểu ra điều gì đó, Vườn Địa Đàng đột nhiên ngồi thẳng lưng, ông ta dường như muốn thuyết phục chính mình, lặp lại ba lần: "Tôi rất đau lòng, tôi rất khổ sở. Tôi nhớ nó, tôi chính là rất thương tâm."

 

Tiêu Cẩn Dư: "Ông —"

 

Xoạt một cái, Vườn Địa Đàng nhìn về phía cậu, khuôn mặt giống như tượng Phật lạnh lẽo vô sắc. Nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt Tiêu Cẩn Dư, ông ta chậm rãi nở nụ cười: "Ba mẹ cậu không khóc vì cậu, không có nghĩa là ba mẹ người khác sẽ không khóc vì con cái của họ."

 

Lòng Tiêu Cẩn Dư chợt chùng xuống: "Ông rốt cuộc có ý gì, ông có phải nhận biết cha mẹ tôi?!"

 

"Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha... ha ha ha ha ha..."

 

Vườn Địa Đàng ha hả cười điên cuồng.

 

*******

 

"Tôi không nghĩ có bất cứ thứ gì có thể dùng làm nhược điểm để uy h**p Vườn Địa Đàng, buộc ông ta hỗ trợ chúng ta điều tra." Triệu Hận vẻ mặt nghiêm trọng, "Tiêu Cẩn Dư, Thượng tá Túc, tôi cũng biết, rõ ràng đây không phải là một sự kiện chuỗi logic đơn giản."

 

Các sự kiện chuỗi logic thông thường, chủ yếu chia thành hai loại.

 

Loại thứ nhất, là các vụ án hình sự do người dùng gây ra.

 

Không phải người dùng nào cũng có phẩm chất cao quý, sự thức tỉnh của chuỗi logic không phân biệt người. Một số người vốn có phẩm chất tồi tệ, có ý đồ phạm tội, việc thức tỉnh chuỗi logic tương đương với việc giúp họ có thêm một phương tiện phạm tội, và cũng rất khó bắt giữ họ.

 

Loại thứ hai, là người dùng sắp sụp đổ, cùng đường bí lối bắt đầu thực hiện một số hành vi trả thù xã hội.

 

Cuộc diễu hành ngắt đầu do Hiến Tế Thần Thánh chủ mưu cũng thuộc loại này. Một người dùng cấp 5 mạnh mẽ sắp sụp đổ, cô ta không thể chấp nhận sự thật rằng mình sắp chết, liền tìm mọi cách, dùng phương thức giết người để nâng cấp chuỗi logic của mình, tìm kiếm đường sống.

 

Tiêu Cẩn Dư: "Hành vi của Hồ Hiếu Khang không giống như liên quan đến sự sụp đổ logic. Ông ta làm những việc này, không chỉ vì bản thân sắp chết, chuỗi logic sụp đổ chỉ là một cơ hội. Ông ta không hề sợ cái chết, ông ta làm những điều này, chỉ vì ông ta muốn làm."

 

Triệu Hận vội vàng nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy! Hắn ta không sợ chết, ông ta căn bản không sợ chuỗi logic sụp đổ. Ông ta về Trung Đô, là muốn hồn về cố hương; ông ta sử dụng chuỗi logic giết người... đại khái là tâm lý b**n th**. Bám riết Họa Sĩ Minh Họa không buông, là lo lắng Họa Sĩ Minh Họa sẽ lộ ra thân phận của mình."

 

Tiêu Cẩn Dư: "Mấu chốt của vấn đề, nằm ở bảy đứa con đã chết của ông ta!"

 

Túc Cửu Châu: "Khám nghiệm tử thi?"

 

Tiêu Cẩn Dư và Triệu Hận ngẩn người, nhìn người đàn ông đang nói.

 

Túc Cửu Châu cười nói: "Hồ Tư An tạm thời không biết chết ở đâu, nhưng sáu đứa con còn lại có giấy chứng tử, và cũng có mẹ. Ừm, trừ đứa con thứ sáu chết vì hỏa hoạn, hẳn là chết một cách bình thường. Năm đứa còn lại hẳn là có thể tìm thấy thi thể, xem nguyên nhân cái chết cụ thể?"

 

Triệu Hận gật đầu: "Tôi sẽ liên hệ với Ủy ban ngay, để họ liên hệ với các ủy ban ở Hải Đô, Thanh Châu, và thủ đô. Tôi nhớ Thanh Châu có phong tục, không thích hỏa táng, mà tuân theo quy tắc chôn cất ở nông thôn. Một số vùng của họ vẫn giữ truyền thống chôn cất. Nếu có thể tìm thấy thi thể, chúng ta có thể tiến hành khám nghiệm tử thi. Nhưng tôi có một thắc mắc."

 

"Thắc mắc gì?"

 

Hán tử da ngăm gãi đầu: "Tại sao, hai người đều rất muốn biết sự thật về việc Vườn Địa Đàng mất bảy đứa con trong 36 năm?"

 

Tiêu Cẩn Dư lộ ra vẻ mặt cổ quái: "...Anh thực sự nghĩ đó chỉ là tai nạn sao?"

 

"Không phải, rất có thể chính là Vườn Địa Đàng tự tay giết."

 

"Vậy anh có nghĩ tại sao hắn ta lại tìm mọi cách giết hại con ruột của mình?"

 

"Tại sao? Nâng cấp chuỗi logic? Phương pháp này Hiến Tế Thần Thánh đã sử dụng, sử dụng chuỗi logic trên diện rộng, có thể tăng nồng độ nhân tố logic, có lẽ có thể nâng cấp."

 

Tiêu Cẩn Dư: "Vậy thì có thể tùy tiện bắt người qua đường vào chuỗi logic của mình, không cần phải giết con mình."

 

Triệu Hận ngẩn ra.

 

Cha mẹ cậu không khóc vì cậu, không có nghĩa là cha mẹ người khác sẽ không khóc vì con cái của họ.

 

Tiêu Cẩn Dư vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: "Thượng tá Túc từng nói, người dùng cần duy trì suy nghĩ. Nhưng suy nghĩ không chỉ là suy luận phỏng đoán, mà còn là một trực giác."

 

Nghe thanh niên nhắc đến tên mình, Túc Cửu Châu cười: "Cũng có lý."

 

Tiêu Cẩn Dư liếc anh: "Tôi nghĩ, cái chết của bảy đứa con của Vườn Địa Đàng, không đơn giản chỉ là để nâng cấp chuỗi logic của ông ta."

 

.......

 

"Tôi sẽ liên hệ với Lý Tiếu Tiếu ngay!" Tráng hán da ngăm lấy điện thoại ra, gọi điện. Điện thoại vừa kết nối, hắn vừa nói một tiếng "Alo", chỉ nghe thấy tiếng cười kinh ngạc và vui vẻ của phụ nữ từ đầu dây bên kia: "Vừa định nhắn tin cho Tiêu Cẩn Dư, không ngờ điện thoại của anh lại đến rồi. Mọi người đã lên khỏi nhà tù ngầm rồi sao?"

 

Tín hiệu nhà tù ngầm cực kém, không thể gọi điện nếu không trở về mặt đất.

 

Triệu Hận: "Chúng tôi vừa lên. Cô gọi điện cho Tiêu Cẩn Dư, có chuyện gì sao? Cô tìm cậu ấy có việc gì à?"

 

Lý Tiếu Tiếu kinh ngạc nói: "Mọi người không xem bảng xếp hạng người dùng của App Trường Não sao?"

 

"Cái gì vậy?"

 

Tiêu Cẩn Dư cũng có chút ngạc nhiên, cậu rút điện thoại ra, chuẩn bị mở app Trường Não.

 

Triệu Hận lẩm bẩm: "Bảng xếp hạng thì sao, cô tìm Tiêu Cẩn Dư. Chẳng lẽ cậu ấy vượt qua B01 hiện tại, trở thành hạng... nhất..."

 

Nhìn rõ dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, Samba Gợi Cảm: "..."

 

Triệu Hận: "Tại sao cậu còn xếp hạng cao hơn tôi!!!"

 

Tiêu Cẩn Dư: "Hả?"

 

Túc Cửu Châu: "Ồ?"

 

Lý Tiếu Tiếu: "..."


Lý Tiếu Tiếu không nói nên lời: "Trọng điểm không phải là, Tiêu Cẩn Dư là người dùng cấp ba mà vào được bảng xếp hạng cấp A thì thôi đi, tại sao còn có thể xếp hạng cao như vậy! Tiêu Cẩn Dư, rốt cuộc cậu đã làm thế nào?"

 

Lời tác giả:
004: Ta ba tui chính là nhất! (^)!

 

.........
Lời tui:

 

Nhìn Dây thường xuân với 004 tui lại nghĩ ra vô số kịch bản huhu

 

******

 

Xã hội đen không xứng chức và tiểu bá vương mỗi ngày ồn ào của hắn

 

******

 

Nhóc ồn ào được phần tử kh*ng b* chỉ thích yên tĩnh cưng chiều mỗi ngày

 

*****"
004: Anh ơi lão b**n th** tới rồi, anh đánh lão, em yểm trợ, chúng ta cùng hướng tới tự do

 

Dây/Phần tử kh*ng b*/ thường /chỉ thích giả câm/ xuân: có thể đánh, nhưng giáo huấn một chút là được rồi.

 

Túc /vươn tay muốn đánh/ Cửu /bị con rể nhìn/ Châu: Được

 

004: ??????? Huhuhu anh không thương em nữa. Lão b**n th** đừng qua đâyyyyy

 

Dây thường xuân: Aiii

 

Túc Cửu Châu: gọi baba.



Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan Truyện Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan Story Chương 142
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...