Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan

Chương 123

200@-

Góc Nhìn Thứ Tư - Chương 123


 


"Cậu đau lòng rồi sao?"


 


"Trái tim anh..." Những từ còn lại chưa kịp thốt ra, Tiêu Cẩn Dư thanh âm dừng lại. Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc đồ đen trước mặt, chỉ thấy Túc Cửu Châu cũng cúi đầu nhìn mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.


 


Túc Cửu Châu nói ngắn gọn: "Tôi muốn xác nhận trước một chút, đôi mắt cậu đã đau dữ dội đến mức cậu chắc chắn mình đã đi vào chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim, hơn nữa còn cảm thấy đau lòng?"


 


Tiêu Cẩn Dư: "Đúng vậy, mặc dù cảm xúc đau lòng khó chịu này vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng tôi xác nhận, tôi chắc chắn đã có cảm giác bi thương, tôi đã bị cuốn vào chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim. Nhưng là, bây giờ trái tim tôi hơi đau." Cậu không chút do dự, hỏi lại: "Còn anh, cũng cảm thấy đau lòng sao?"


 


"Đúng vậy."


 


Trong màn đêm, mùi tanh nồng của đất núi len lỏi vào khoang mũi.


 


Nơi hoang vắng ít người ở thường định sẵn không khí trong lành, ánh trăng sáng tỏ, nhưng giờ khắc này, Tiêu Cẩn Dư không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh tươi đẹp của khu du lịch Tây Sơn 4 sao của thành phố Trung Đô. Cậu mở điện thoại, tìm tài liệu Triệu Hận đã gửi—


 


[ID người dùng: Kẻ Đâm Tim]
[Tên thật: Ngô Sâm (đã mất)]


 


...


 


[Chuỗi logic: ...
Các đối tượng bị chuỗi logic bắt giữ, có bốn giai đoạn biểu hiện hành vi
------------
Giai đoạn một: Đau lòng, buồn bã, trầm uất không thể kiểm soát.


 


...


 


Giai đoạn ba: Cảm nhận được trái tim hơi nhói nhẹ...]


 


Tiêu Cẩn Dư hít sâu một hơi: "Theo quan sát của Ủy ban, chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim có 4 giai đoạn biểu hiện rất rõ ràng. Giai đoạn đầu tiên là thương tâm, nhưng không đau tim. Mãi đến giai đoạn thứ ba mới có cảm giác đau tim, và chuyển thành cơn đau dữ dội không thể chịu đựng được ở giai đoạn thứ tư, cuối cùng là cái chết. Nhưng anh và tôi bây giờ đều rõ ràng cảm thấy đau tim." Dừng lại một chút, cậu bổ sung: "Đau theo nghĩa vật lý."


 


Túc Cửu Châu rất hiểu chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim, anh không xem tài liệu, nói thẳng: "Cơn đau tim của Kẻ Đâm Tim là đau vật lý, nhưng dù sao đi nữa, không thể cảm thấy đau ngay từ đầu. Hơn nữa, còn bỏ qua một giai đoạn rất quan trọng."


 


"Rơi nước mắt?"


 


"Đúng."


 


Giai đoạn thứ hai: Khóc thút thít, và dần dần gào khóc.


 


Muốn giải quyết cơn bão logic do chuỗi logic sụp đổ gây ra, cần phải làm được hai điều.


 


Thứ nhất, đi hết chuỗi logic của người dùng đó một cách trọn vẹn, giúp nó làm rõ nhân quả trên chuỗi logic.



 


Thứ hai, g**t ch*t người dùng.


 


Khi Tiêu Cẩn Dư bị cuốn vào cơn bão logic của Bạch Viện Tử, vì Bạch Viện Tử đã chết về thể xác, nên điều kiện thứ hai đã được thỏa mãn ngay từ đầu. Khi cậu đi hết chuỗi logic của Bạch Viện Tử, thuận lợi rời khỏi không gian của Bạch Viện Tử, cậu đã làm rõ nhân quả của chuỗi logic này, và kết thúc cơn bão logic đó.


 


Tuy nhiên bây giờ, chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim đã xuất hiện biến hóa.


 


Túc Cửu Châu: "Cơn bão logic có khả năng khiến chuỗi logic của người dùng thay đổi."


 


Tiêu Cẩn Dư gật đầu: "Tôi nghe Tề Tư Mẫn nói, lúc đó chuỗi logic của Bạch Viện Tử đã xảy ra biến cố. Họ thử tư thế 'Kim Kê Độc Lập' để đi vào cơn bão logic của Bạch Viện Tử, nhưng luôn thất bại. Cho đến khi tôi phá vỡ chuỗi logic thành công, họ vẫn không thể đi vào không gian của Bạch Viện Tử."


 


Vì chuỗi logic đã sụp đổ, việc nhân quả trên chuỗi đó thay đổi cũng dễ hiểu.


 


Nhưng sắc mặt Tiêu Cẩn Dư trở nên nặng nề.


 


Sau khi thuận lợi đi vào chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim, cậu đã không còn bắt buộc sử dụng Góc Nhìn Thứ Tư nữa, cảm giác đau rát ở mắt cũng dần giảm đi.


 


"Chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim đã thay đổi, nhưng kết quả của nó thì chắc không thay đổi." Tiêu Cẩn Dư suy nghĩ, "Thực ra chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim rất đơn giản, chỉ cần hắn giữ được ý thức tỉnh táo, thì đối tượng đi vào chuỗi logic của hắn ta sẽ bị 'đâm tim' vô thời hạn. Muốn rời đi cũng rất đơn giản, chỉ cần khiến não bộ của hắn ta 'mất ý thức' là được."


 


Túc Cửu Châu: "Hiện tại phải cẩn thận chính là phiên bản biến dị của Kẻ Đâm Tim. Cố gắng tăng tốc, tìm thấy cơ thể hắn."


 


Chuyện không nên chậm trễ, chờ đôi mắt dễ chịu hơn một chút, Tiêu Cẩn Dư lập tức vuốt nhẹ mí mắt, mở Góc Nhìn Thứ Tư.


 


Trong khoảnh khắc, hàng vạn điểm sáng màu sắc rực rỡ xuất hiện.


 


Tây Sơn rất lớn, muốn tìm một "thi thể" đã mất hơi thở trong vùng núi hoang dã này có thể nói là mò kim đáy bể. Nhưng với Góc Nhìn Thứ Tư, một chuỗi logic chuyên môn nhằm vào các nhân tố logic, mọi việc trở nên dễ dàng như nước chảy thành sông.


 


"Ở đây."


 


Hai người đi theo hướng tay Tiêu Cẩn Dư chỉ, tiếp tục tiến về phía trước.


 


Tuy nhiên, càng đi về phía trước, không khí càng lạnh buốt thấu xương.


 


Đêm dần buông sâu, hơi ẩm ướt trong thung lũng ập vào mặt. Tiêu Cẩn Dư sử dụng Góc Nhìn Thứ Tư ngắt quãng, cậu cố gắng hết sức đi theo nơi các điểm sáng màu sắc rực rỡ tập trung. Nhưng khi đến một hõm núi, cậu dừng bước.


 


Túc Cửu Châu: "Sao vậy?"


 


Tiêu Cẩn Dư nhíu mày: "Tất cả đều dính chặt vào nhau rồi."


 


Chỉ thấy trong màn đêm đen kịt, vô số điểm sáng màu sắc như dòng sông, cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng đổ về, cuối cùng tụ lại thành một đại dương mênh mông ở đây.



 


Tiêu Cẩn Dư lùi lại phía sau trăm mét, đứng trên một tảng đá lớn nhô lên, nhìn xuống khu vực thung lũng này.


 


Dòng chảy màu sắc do nhân tố logic tạo thành giống như một quả trứng hình bầu dục khổng lồ, xoay tròn giữa những cây cối trong hõm núi.


 


Tiêu Cẩn Dư: "Ước tính, khoảng từ cây tùng đón khách phía tây đến cuối con suối nhỏ phía đông, là khu vực tập trung nhân tố logic dày đặc nhất của Kẻ Đâm Tim. Phần nhân tố logic này đã dày đặc đến mức không thể nhìn thấy bất kỳ sự khác biệt về nồng độ nào bằng mắt thường. Nhưng may mắn thay, chỉ dài khoảng 3km, rộng chưa đầy 20m..." cậu ta dừng lại, "Kẻ Đâm Tim đang ở trong đó!"


 


Vừa dứt lời, Tiêu Cẩn Dư khẽ rên lên một tiếng. Cậu hít thở đều đặn, đang định đi theo Túc Cửu Châu vào biển màu sắc này, một bàn tay chặn trước mặt cậu.


 


Tiêu Cẩn Dư sửng sốt.


 


Người đàn ông không quay đầu lại.


 


Túc Cửu Châu nhanh chóng quan sát toàn bộ môi trường xung quanh.


 


Không có Góc Nhìn Thứ Tư, trong tầm nhìn của Túc Cửu Châu, đây chỉ là một thung lũng bị bóng tối bao phủ. Vì nằm ở phía khuất núi, ánh trăng cũng không thể chiếu sáng đến đây, ánh sáng từ đèn pin điện thoại chiếu sáng từng khu vực nhỏ riêng biệt.


 


Đêm đen bao trùm, tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng gió thổi cây cỏ, và tiếng đá vụn lăn loảng xoảng.


 


"Tôi đi một mình."


 


Ánh mắt Tiêu Cẩn Dư khẽ động, cậu lặng lẽ nhìn người trước mặt.


 


Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Túc Cửu Châu quay người lại. Trong màn đêm tĩnh mịch, khuôn mặt anh bị bóng đêm lạnh lẽo nuốt chửng, chỉ lộ ra đôi mắt bình tĩnh đạm mạc.


 


"Càng đến gần trung tâm cơn bão logic, tốc độ chuỗi logic tiến đến kết quả sẽ càng nhanh. Bây giờ tim cậu có rất đau không?"


 


Im lặng một lát, chàng trai thành thật trả lời câu hỏi: "Giống như bị vật cùn chậm rãi nặng nề đập vào."


 


Túc Cửu Châu nheo mắt: "Cậu hãy rời khỏi đây trước đi."


 


Chỉ một giây do dự ngắn ngủi, Tiêu Cẩn Dư khẽ gật đầu.


 


Xác định phạm vi, tìm vị trí "thi thể" của Kẻ Đâm Tim, đó là nhiệm vụ của cậu. Nếu ngay cả Thương Phán Quyết cũng không thể giải quyết chuỗi logic rối loạn này, thì cậu cũng không thể giúp được gì, ngược lại còn có thể gây thêm rắc rối vì cảm giác đau tim ngày càng mạnh mẽ.


 


Hai người trao đổi thông tin ngắn gọn, Túc Cửu Châu bật đèn pin đi vào sâu trong hõm núi. Tiêu Cẩn Dư nhìn anh thật sâu, không hiểu sao, cậu đưa tay sờ lên lồng ngực đang đau quặn.


 


Im lặng một lúc, thanh niên quay lưng rời đi.


 


Đi được khoảng 200 mét, điện thoại của Tiêu Cẩn Dư nhận được tin nhắn từ Triệu Hận.



 


[Triệu Hận: Chúng tôi đã tìm thấy hơn 30 người bị thương trong núi, công việc tìm kiếm vẫn đang tiếp tục.]


 


Tiêu Cẩn Dư trả lời tin nhắn qua app Trường Não.


 


Giây tiếp theo.


 


[Baba (3′)!]


 


Tiêu Cẩn Dư: "?!"


 


Trong lòng giật mình, thanh niên lập tức quay đầu nhìn về phía bóng tối sau lưng. May mắn thay, vị người dùng nào đó cấp A01 không cầm dao xuất hiện, chém 004 đột nhiên ngoi đầu.


 


Tiêu Cẩn Dư suy nghĩ một chút: [Túc Cửu Châu bây giờ không cảm ứng được con?]


 


[Ưm, nhân tố logic ở đây hỗn loạn như vậy, lão b**n th** còn ốc không mang nổi mình ốc, làm sao mà cảm ứng được con chứ.]


 


[Còn có, baba sao lại bắt đầu gọi thẳng tên lão b**n th** rồi.]


 


Ánh mắt Tiêu Cẩn Dư lướt qua dòng chữ này.


 


Trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ "gọi tên có ý nghĩa gì", cậu nhất thời không hiểu ý của 004, hoặc tại sao nhóc con lại hỏi câu hỏi này.


 


Tiêu Cẩn Dư nhớ đến một chuyện quan trọng hơn.


 


[Hôm nay thành phố Trung Đô có người dùng mới thức tỉnh không?]


 


[Có chứ, sao vậy baba (=·ω·=)m~]


 


Bước chân Tiêu Cẩn Dư khựng lại.


 


Cùng lúc đó, điện thoại của Triệu Hận gọi đến qua app Trường Não.


 


Tiêu Cẩn Dư bắt máy.


 


"Tiêu Cẩn Dư! Tôi đã cho Ủy ban Người dùng xác nhận rồi, hôm nay thành phố Trung Đô đã thức tỉnh một người dùng mới! Phán đoán của cậu và Thượng tá Túc là chính xác." Giọng Triệu Hận nôn nóng, "Khả năng rất lớn, người dùng mới đó đang ở gần đây, thức tỉnh là do cơn bão logic của Kẻ Đâm Tim. Điều này quá nguy hiểm, chuỗi logic của người dùng mới còn chưa ổn định, hắn lại gặp phải sự kiện sụp đổ logic mạnh mẽ như vậy, hắn bây giờ còn nguy hiểm hơn những nạn nhân bình thường khác!"


 


Tiêu Cẩn Dư: "Túc Cửu Châu đã đi giải quyết cơ thể của Kẻ Đâm Tim rồi. Chỉ cần đi hết chuỗi logic của hắn, và hủy diệt não bộ vẫn còn hoạt động của hắn, là có thể kết thúc cơn bão logic lần này."


 


Triệu Hận không ngờ tới Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu đã tìm thấy trung tâm của cơn bão, hắn mừng rỡ nói: "Tốt quá, có Thượng tá Túc ở đó, chắc chắn không có vấn đề gì."



 


Hai người lại trao đổi tình hình một chút, lúc này, Tiêu Cẩn Dư nói: "Chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim dường như đã thay đổi do cơn bão logic, anh có cảm thấy không, Triệu Hận. Ban đầu lẽ ra phải là đau buồn, rồi khóc, cuối cùng mới đau tim. Nhưng lần này tôi và thượng tá Túc đều không khóc, mà nhảy thẳng đến giai đoạn đau tim."


 


Triệu Hận gật đầu nói: "Tôi cũng vậy, bây giờ hơi đau tim, nhưng không quá rõ ràng."


 


Xem ra chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim thực sự đã biến dị.


 


Triệu Hận ở bên ngoại cơn bão logic, tốc độ tiến đến quả của hắn sẽ không nhanh như vậy. Tiêu Cẩn Dư đang ở trung tâm lúc này đã cảm thấy cơn đau tim dữ dội khiến cậu hô hấp khó khăn, cậu đành phải dừng bước, thở hổn hển một hơi.


 


Đột nhiên, cậu hình như nghe thấy một tiếng động gì đó.


 


Nghe kỹ hơn.


 


...........


 


Hai mắt đột nhiên mở to, Tiêu Cẩn Dư vội vàng giữ chặt điện thoại, lớn tiếng hét lên: "Khoan đã đừng cúp máy! Triệu Hận, tiếng gì vậy, bên anh có người đang khóc sao?"


 


Triệu Hận sửng sốt: "À, đúng vậy, là một nạn nhân chúng tôi vừa cứu được."


 


"Có mấy người đang khóc?"


 


"Trong số 30 người, có khoảng mười mấy người. Sao vậy..." Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, Triệu Hận cũng nhận ra một vấn đề, hắn hoảng hốt nắm lấy một cái cáng đang nâng người bị thương, dò hỏi: "Đại ca, cho hỏi một chút, tại sao anh khóc vậy. Anh khóc vì tim quá đau, hay là sợ hãi, hay là..."


 


"Oa oa oa... tôi, tôi không biết nữa oa oa... chỉ là muốn khóc, thì... thì khóc oa oa oa..."


 


Trong điện thoại, Tiêu Cẩn Dư hét lên: "Hỏi anh ta tim có đau không!"


 


Triệu Hận: "Tim anh có đau không?"


 


"Cũng, cũng tạm oa oa... chỉ là khóc hơi khó thở..."


 


Tiêu Cẩn Dư xoẹt một tiếng đứng dậy, trong đêm tối, đôi mắt thanh niên sáng ngời.


 


Vô số hình ảnh nhanh chóng lướt qua trong đầu, Tiêu Cẩn Dư nhắm mắt lại, nói: "Không đúng. Triệu Hận, anh lập tức điều tra xem trong số 30 người, những người khóc và không khóc có gì khác nhau. Chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim có lẽ chưa bao giờ thay đổi, ngay cả khi sụp đổ và hình thành cơn bão logic, chuỗi logic của nó vẫn đang ổn định đi theo nhân quả của chính nó."


 


Triệu Hận: "Ý cậu là gì?"


 


"Những người đang khóc đó họ thực sự đã đi vào chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim, và mới chỉ đến giai đoạn thứ hai. Còn những người không khóc, bao gồm anh, tôi, thượng tá Túc, có lẽ chúng ta căn bản không đi vào chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim!


 


"Hoặc có thể chúng ta đang ở trong chuỗi logic của Kẻ Đâm Tim... nhưng lại bị một chuỗi logic khác ảnh hưởng!"


Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan Truyện Góc Nhìn Thứ Tư - Mạc Thần Hoan Story Chương 123
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...