[gl]kẻ Thao Túng
C6: Chương 6
Do tiếng la của Trác Thế Tuyết, nên ánh mắt của mọi người trong quán rượu đều đổ dồn về phía bàn của cô, thế nhưng người phụ nữ được Trác Thế Tuyết gọi là Isabella chẳng thèm đoái hoài những cái nhìn đó, chỉ dịu dàng nhìn mỗi Trác Thế Tuyết.
Trác Thế Tuyết vì những ánh mắt đầy dò xét để ý tới, khí thế nhanh chóng bị đàn áp, tay không ngừng run rẩy, vẫn còn nguyên nhân khác khiến khí thế cô chùng xuống, đấy chính là cái người phụ nữ tóc bạch kim trước mặt này.
"Tiểu Tuyết, lâu lắm rồi không gặp, có biết tôi nhớ em đến nhường nào không?"
"Tôi, tôi không muốn biết..." Trác Thế Tuyết bật dậy xách đồ của mình lên, bất chợt bả vai của cô lại bị đè xuống, một người đàn ông mặc vest đứng cạnh cô ép buộc cô ngồi xuống lại, mặt Trác Thế Tuyết có chút sợ hãi.
Isabella chú ý đến biểu cảm của Trác Thế Tuyết, liền đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông kia sau đó hắn mới chịu lùi lại đứng sang một bên, những tiếng xì xầm nói nhỏ của khách trong quán rượu dần một lớn hơn.
"Không sao đâu, lần này tôi sẽ không cưỡng ép em nữa." Isabella bày ra vẻ mặt tươi cười, "Tôi không muốn em bé của mình có ấn tượng xấu về tôi."
"Đừng, đừng có gọi cái danh xưng ấy, coi như tôi cầu xin chị..." Trác Thế Tuyết ôm đầu lắc nguầy nguậy, hiện giờ trong đầu cô toàn là một mớ hỗn độn, "Tôi thật sự không nghĩ sẽ gặp lại chị."
Thế quái nào lại chạm mặt chị ta ở đây, cô rõ ràng chỉ muốn tới đây ăn một bữa cơm rồi về nhà nghỉ ngơi thôi mà.
"Tại sao vậy?"
Isabella hỏi một cách khó hiểu, nghe chị ta hỏi lại, Trác Thế Tuyết liền tức giận, cô nhìn tứ phía rồi nhỏ giọng nói:
"Chị có bệnh không? Tôi luôn cảm thấy dường như chị có bệnh đấy?" Trác Thế Tuyết vừa nói vừa phẫn nộ mà chỉ vào đầu mình, "Chị lấy tôi ra làm vật thí nghiệm, đây là chuyện thứ nhất, chị còn theo dõi sinh hoạt của tôi, quản thúc cuộc đời của tôi, biết tôi thành một con rối vô tri vô trác, chị còn hỏi tại sao à?"
Nghe thấy Trác Thế Tuyết buộc tội, Isabell bắt đầu nghịch tóc, "Đúng vậy, ngay từ lúc bắt đầu, chẳng phải em cũng rất tán thành cách làm của tôi sao?"
"Cái... Đó là tôi không biết chị là một kẻ biến thái!" Trác Thế Tuyết tức đến nỗi không thở được, vào thời điểm mà cô với Isabella xảy ra tranh chấp, hai tay vẫn không ngừng run, "Nếu tôi không chạy trốn, xem chừng chị đã huỷ hoại tôi rồi, biến tôi thành một người máy chỉ biết theo mệnh lệnh, đây là điều chị muốn sao?"
"Có gì không tốt?" Isabella cười nói, "Tiểu Tuyết, em nên thừa nhận là có tôi chăm sóc em, em sẽ có được cuộc sống tốt hơn hiện tại nhiều, em không cần phải đi làm, không cần phải xã giao, không cần phải làm những việc mà mình không thích."
Nghe Isabella nói thế, Trác Thế Tuyết liền nghĩ đến cảnh sinh hoạt dạo gần đây của mình, đúng thật vậy, phải làm những công việc không thuộc chuyên môn của mình, để rồi cuối cùng công lao lại thuộc về người khác, cầm ba bốn ngàn tiền lương, phải ở trong một chung cư giá rẻ, còn cắm trên đầu cặp sừng hai năm của bạn gái, lại còn thường xuyên bị ba mẹ thúc giục kết hôn.
Mỗi một sự kiện đều khiến cho Trác Thế Tuyết gần như suy sụp.
"Tiểu Tuyết, tôi hiểu vì sao em lại muốn thoát khỏi tôi, em muốn được tự do, nhưng trên thực tế em nào có tự do đâu, nhìn những người ăn cơm ở đây xem, em có nghĩ bọn họ được tự do không? Lấy thí dụ như ông chú đang ngồi uống bia bên cạnh em, ăn xong những món ngon ấy còn phải quay về làm việc, bằng không sẽ bị ai đó trách phạt rồi đuổi việc, trong nhà vợ và con chỉ biết dựa dẫm vào ông ấy."
"Tôi không nghe, tôi không muốn nghe! Tôi cần cuộc sống của chính mình, được tự mình lựa chọn, tôi biết rõ năng lực thuyết phục của chị rất mạnh, nếu không thì sao chị làm được bác sĩ tâm lý chứ!"
"Vẫn còn một điểm quan trọng nhất." Isabella vuốt vuốt cằm của mình, đôi môi hé mở rồi cười nói, "Tiểu Tuyết này, em trước giờ chưa từng yêu bản thân mình, đúng không nào?"
"Tôi..."
Trác Thế Tuyết bị câu nói này của Isabella trấn giữ, cô hốt hoảng nhìn Isabella.
"Em chỉ biết tổn thương chính mình, tình yêu mà em đang có, tôi không tính những cuộc tình hai năm trước đây của em." Isabella búng tay một cách, tên vệ sĩ mặc vest lúc nãy liền đem một tập tài liệu.
Isabella mở tập tài liệu ra, lấy ra một tấm card đặt lên bàn cơm, đều là ảnh chụp Hạ Đồng, nội dung giống hệt những tấm hình cô xem từ USB.
"Buổi tối hôm đó em rõ ràng thấy cô ả đi cùng một người đàn ông khác rất thân mật, nhưng lại tự thuyết phục chính mình nó không phải sự thật, hôm sau đi làm em vẫn một mực không dám đề cập chuyện chia tay." Isabella đưa tay lên một tấm ảnh gõ nhẹ, "Em xem, những tấm ảnh này không phải ghép, nó là thật, ngay cả khi tôi đã gửi USB cho em thế mà em vẫn muốn trốn tránh."
"Em lúc nào cũng tự làm mình bị thương khắp người, sau đó mới đồng ý đoạn tuyệt quan hệ."
Lời nói của Isabella như xé toạc miệng vết thương của Trác Thế Tuyết ra sâu và to hơn, máu tươi chảy đầm đìa.
"Tôi..."
"Em đã không yêu bản thân mình, vậy thì để tôi yêu em không phải tốt hơn sao?" Isabella đặt tay lên mu bàn tay của Trác Thế Tuyết, Trác Thế Tuyết cảm nhận được muốn rút ra thì đã bị Isabella nắm chặt.
"Tiểu Tuyết, chẳng phải em vẫn luôn muốn tìm một người không phản bội em, không bỏ rơi em, yêu em sâu đậm, thế chả phải tôi là lựa chọn tốt nhất sao?" Lời thì thầm của Isabella như cơn ác mộng, "Ngay từ khi em bắt đầu quen biết tôi, em đã biết tôi là người như thế nào, tôi yêu em, tôi sẵn sàng mang hết những thứ tốt nhất trên thế giới này cho em, chỉ cần ở bên tôi, em không cần phải làm trong cái công ty rác rưởi kia, ba mẹ em cũng không có cách nào ép em kết hôn, tôi sẽ khiến bọn họ câm miệng vĩnh viễn."
"Tôi là giải pháp tối ưu để giải quyết hết mọi vấn đề của em, lẽ nào không phải?"
Cứu tôi, cứu tôi với...
Trác Thế Tuyết dùng sức giằng tay ra khỏi Isabella, song phát giác được Isabella mạnh hơn cô nên phải dùng cả hai tay để gỡ tay của Isabella ra.
"Vì sao không được?" Isabella tiếp tục truy hỏi, "Tôi có thể thực hiện những gì tôi vừa hứa hẹn."
"Vấn đề không nằm ở hứa hẹn hay không." Trác Thế Tuyết rốt cục cũng rút được tay mình ra, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Isabella, "Tại sao lại là tôi? Tại sao, người trên thế giới này nhiều như vậy, chị không chọn, nhất định phải chọn lấy tôi? Bất kể năng lực hay gì tôi đều không có, lấy tư cách gì mà lại lọt vào tầm mắt chị?"
"Em muốn biết tại sao không~" Isabella đan tay lại chống dưới cằm, mang theo giọng điệu cực kỳ mờ ám đầy nguy hiểm.
"Tôi muốn biết."
"Được thôi, bé à, có thể giải quyết nghi vấn của em, là vinh hạnh của tôi." Isabella vui vẻ cười tươi, "Đã lâu lắm rồi mới gặp lại mà em vẫn còn đáng yêu như vậy."
"Nói nhanh!" Thái độ của Trác Thế Tuyết không hề vui.
"Giá mà em đừng có hung dữ như thế thì tốt hơn đấy nhưng tôi rất thích, tôi có thể coi đó là chút tình thú giữa đôi ta?"
"Chị..." Mặt của Trác Thế Tuyết cảm thấy ghê tởm đến đỉnh điểm.
"Rồi rồi, em bé ơi." Isabella huơ huơ tay lên giữa không trung, "Câu trả rất đơn giản, tôi cho rằng em đã đoán ra được rồi."
"Gì chứ?"
"Đó là do em dễ bị khống chế, dễ dàng kiểm soát, tôi chọn em là vì những người kiểu như em không hề có sức phản kháng nào."
[gl]kẻ Thao Túng