[gl]kẻ Thao Túng
C2: Chương 2
Bé cưng ngoan, lại chỗ tôi nào.
Đối phương ngồi trên ghế cao, ánh mắt khinh bỉ như đang xem một sinh vật thấp hèn, mà lại còn tự thân quỳ rạp trên đất, giống như một con chó cưng đã được huấn luyện, chỉ cần đối phương nói nhẹ một câu, cô không có cách nào để phản kháng.
Nhấc cái mông lên, uầy, nhìn cái thân hình quyến rũ này xem, mong ngóng lắm đúng không?
Cô bò đến bên cạnh người phụ nữ kia, đối phương ghé sát bên tai mình nhẹ nhàng nói:
Nói, em yêu tôi, em muốn được tôi đ*.
Cô vốn dĩ đang mím chặt môi, nghe xong những lời đối phương nói, liền phục tùng mệnh lệnh rặn ra từng câu từng chữ, nói xong, cô chớp chớp mắt, đôi mắt ngân ngấn lệ, tất cả đều vì người phụ nữ cô sùng bái trước mặt, cô cúi đầu liếm láp đầu ngón chân của đối phương, chủ động bò lên người của chị ta, để chị ta vuốt ve cơ thể mình, kề sát bên tai đối phương buông ra những lời nói tục tĩu d*m đãng.
Em cảm thấy làm như vầy, là tôi sẽ thèm muốn em sao?
Đối phương cười nói, dùng tay hất cô xuống khỏi người mình, đầu cô đập xuống đất, trong đầu phát ra tiếng ong ong, nhưng giây tiếp theo cô lại bò dậy, không màng đến vết thương mà cứ bò tới người đối diện trước mặt.
Van... Van xin chị... Hãy đ* em...
Được thôi, vào phòng bếp, cho tay vào máy xay đi.
Cô thực sự đã làm theo, hai mắt cô vô hồn mà đi đến phòng bếp, cho tay vào chiếc máy thương ngày vẫn dùng để ép nước hoa quả, sau đó cắm điện vào.
Trong nháy mắt máu thịt đã lẫn lộn, cơn đau truyền khắp toàn thân, cô thét đến chói tai nhưng vẫn không có cách nào rút tay ra được.
AAAAAAAAAAAAAA!!
————————————————————————————————————————————————
Trác Thế Tuyết hét lên, cả người đổ mồ hôi lạnh từ trong mơ bừng tỉnh, cô sợ hãi nhìn lại đôi tay mình, chúng nguyên vẹn và không bị gì cả, hết thảy đều chỉ là mơ, người kia không thể, không thể không thể đâu, là mơ, chỉ là mơ thôi!
Từ trên giường cô ngồi dậy, lấy tay đỡ trán, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, là 3 giờ sáng.
"Không phải chị ta thanh toán, chắc chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi mà đúng không, có thể là Hạ Đồng muốn cho mình bất ngờ..."
"Đã chạy trốn xa vậy rồi, chị ta sao có thể tìm ra mình được chứ? Không có lý nào đâu, không có khả năng, chị ta không có khả năng biết nơi mình đang ở đâu."
Cô trông như một kẻ điên vùi đầu vào trong chăn tự lẩm bẩm một mình, nhưng lúc này ngoài cửa sổ chim đã hót, trời đã sáng.
————————————————————————————————————————————————
Trác Thế Tuyết cũng như bao nhân viên văn phòng bình thường khác, cô rất bận, bộ phận của cô trong công ty không mấy nổi bật, nhưng lại có rất nhiều việc để làm, giống như người ta thường bảo vị trí của cô chẳng ai thay thế được, như một con ốc vít mà thôi, để không bị sa thải, cô cần cẩn trọng làm tròn bổn phận công việc của mình, để tránh ẩu đả, đôi khi có vài lần dù đó không phải bổn phận công việc của cô nhưng vì vài lần chào hỏi nhau giữa các đồng nghiệp khi gặp gỡ nhau mà âm thầm đón nhận lấy làm, cô thừa biết chính mình không phải như vậy, rõ ràng có để lao vào văn phòng của người kia ném tập tài liệu lên bàn làm, hét lớn: "Đ*t m* m*y, đây là việc của ông thì ông phải làm!" Khi ấy đối phương sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn cô, về sau câm miệng không dám đẩy việc cho cô nữa.
Vốn dĩ cô biết bản thân có thể làm được nhiều việc, lại luôn khó lòng từ chối, phẩm tính nhẫn nhục chịu đựng đặc trưng của người Trung Quốc được miêu tả vô cùng sinh động trên thân thể cô.
Hôm nay cũng là như vậy.
"Tiểu Tuyết, bảng báo cáo này em sẵn tay thì viết luôn đi. Tôi có chút việc gấp." Là Lại Minh – đồng nghiệp chung văn phòng với cô bước đến trước chỗ bàn làm việc, đặt xấp tài liệu lên bàn.
Cái này có phải việc của tôi đâu. Trác Thế Tuyết muốn nói ra câu này nhưng khi miệng mở lại không có bất kỳ âm thanh nào.
Lại Minh là nhân viên cũ chung văn phòng với cô, đã 45 tuổi, ngoại trừ phó giám đốc, chị ấy là người trụ lại lâu nhất trong công ty.
"Hả? Em tiện tay viết đại là được, không khó đâu, em là sinh viên kia mà."
"Ý em không phải vậy... Cái này em không..."
Lại Minh như là không nghe thấy, trở lại ngồi vào bàn làm việc của mình bắt đầu xem phim truyền hình.
Trong lòng Trác Thế Tuyết tức không tả nổi nhưng vì e dè địa vị giữa mình và Lại Minh trong công ty nên suy cho cùng chẳng thể nói được gì, hơn nữa cô nào dám đắc tội với đối phương, bằng không cô khó lòng mà hòa thuận được với cái văn phòng này.
Thật sự muốn giãi bày những điều chất chứa trong lòng.
Hôm nay vì bảng báo cáo của Lại Minh, mà 6 giờ chiều rồi cô vẫn chưa tan làm, cô vừa viết cái báo cáo vừa khổ sở trong lòng, cô buồn rầu bản thân vì cái gì mà luôn làm như vậy, không thể làm việc mình thích.
Những lúc như thế này, cô sẽ luôn nhớ về những chuyện rất lâu trước đây.
————————————————————————————————————————————
"Em không tìm được việc." Cô ủ rũ cụp mi xuống nhìn về phía đối phương, "Đây đã là lần thứ mười nộp hồ sơ rồi, vì cớ gì mà chả có nổi một công ty chịu tuyển dụng em vậy?"
"Lại đây, ôm cái nào." Đối phương vươn tay về phía cô, "Không cần phải làm vẻ mặt ấy, sẽ tìm được thôi, bé cưng nóng vội làm gì?"
"Em không tìm nữa, em không thấy những ánh mắt sắc lạnh mỗi khi phỏng vấn, ta không muốn..." Cô được ôm, cảm nhận hơi ấm từ người kia, do vì quá ấm áp nên cô đã âm thầm rơi lệ.
"Đừng khóc đừng khóc." Đối phương vừa cười vừa vuốt ve mặt cô, "Thật sự mất hứng không còn muốn tìm nữa à?"
"Đúng vậy..."
"Tôi sẽ nuôi em."
————————————————————————————————————————————
Tôi sẽ nuôi em.
Những lời cứ luẩn quẩn trong đầu Trác Thế Tuyết, nhìn báo cáo mới viết được một nửa trước mặt, cô chìm vào hồi ức, cô thử hỏi, nếu cô không bỏ trốn, có phải mọi thứ đều sẽ khác hay không? Cô không cần phải làm cái công việc này, không cần phải nhiều ấm ức như vậy, cô cũng sẽ không quen biết Hạ Đồng, những lúc đang nói về vấn đề thực tại của bản thân thì cô bạn gái vẫn luôn trốn tránh.
"Không không không! Mình không thể nghĩ như vậy, chết tiệt."
Cô nhận thức được bản thân mình có ý nghĩ đó liền nhanh chóng vỗ một cái thật mạnh vào đầu, nhằm xua đi cái ý nghĩ đó, cô sợ hãi, cô sợ hãi chính mình sẽ lại nhu nhược và yếu đuối rơi vào vực sâu thêm một lần nữa.
Ting ting ting.
Điện thoại của cô kêu lên, đánh tan hồi ức của cô, trên màn hình hiển thị cuộc gọi của mẹ gọi tới.
"Alo? Mẹ?"
"Thêm mấy ngày nữa con sẽ về." Trác Thế Tuyết cười nói, "Đừng nóng lòng quá, tháng trước chả phải mới về nhà sao?"
"Không phải vậy, hàng xóm mới giới thiệu một người đàn ông, vừa hay lại làm gần chỗ con, người ta với nhà mình là đồng hương, mẹ nói qua mấy ngày nữa là con về rồi dẫn con sang ra mắt người ta."
Nụ cười của Trác Thế Tuyệt dần dần tắt lịm, lại nữa rồi.
"Mẹ thay con đồng ý?" Giọng điệu của Trác Thế Tuyết trở nên lạnh lùng.
"Đúng thế, người ta làm ở chỗ con, một tháng tiền lương hơn 10 vạn, con đã 29 tuổi rồi, còn không chịu chuẩn bị thì sau này làm sao mà sinh được con."
"Đừng có lo cho con nữa được không!!!" Đột nhiên Trác Thế Tuyết quát lên, "Mẹ lúc nào cũng như vậy!? Mắc cái gì mà cứ sắp xếp xem mắt cho con vậy, con đã bảo sẽ không đi xem mắt rồi kia mà?!"
"Điều kiện nhà trai bên kia rất tốt, con mà không kết hôn thì ai mà muốn nữa."
"Con không quan tâm muốn hay không muốn!" Trác Thế Tuyết tức giận đến nỗi vừa nói vừa khóc, "Con mặc kệ! Con không kết hôn! Mẹ hiểu chưa!"
"Mẹ đây cũng vì muốn tốt cho con, đến khi con già rồi thì phải làm sao? Mẹ với ba con đều đã lớn tuổi."
"Già rồi thì chết thôi, còn có thể làm gì? Cùng lắm con ra đường cho xe cán chết, như thế thì hai người vẫn nhận được tiền bảo hiểm, an dưỡng tuổi già." Trác Thế Tuyết thét lên với đầu dây bên kia một cách vỡ oà.
Tút tút tút.
Đầu dây bên kia truyền lại tiếng báo bận, Trác Thế Tuyết nắm chặt điện thoại, cố kiềm chế ý nghĩ ném điện thoại ra ngoài, sau đó lặng lẽ gục mặt xuống bàn làm việc mà khóc nức nở.
[gl]kẻ Thao Túng