Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Chương 74
172@-
“Hơn nữa, như anh đã biết, anh ta có quan hệ với một phụ nữ đã có gia đình trong công ty em” Đỗ Tiêu nói với Thạch Thiên. “Có vẻ như chẳng ai phát hiện ra cả, cả hai ở công ty luôn tỏ ra như không hề quen biết nhau vậy.”
Vừa nghe đến chuyện tình cảm của đối thủ, Thạch Thiên có chút căng thẳng. Nhưng sau khi nghe Đỗ Tiêu kể xong, anh thở phào nhẹ nhõm. Người này còn chẳng đáng ngại bằng bác sĩ Tằng kia.
Nhân lúc tắc đường, anh liếc nhìn Đỗ Tiêu. “Sao thế?” Đỗ Tiêu ngạc nhiên.
Thạch Thiên thở dài: “Ngày nào anh cũng phải đề phòng, lúc nào cũng có người muốn đào góc tường của anh.” Đệt mẹ!
Đỗ Tiêu bật cười khúc khích. Xe lại chạy tiếp.
Sau một hồi im lặng, Đỗ Tiêu hỏi: “Tâm trạng anh đã khá hơn chưa?”
Thạch Thiên biết cô đã sớm nhận ra tâm trạng của mình. Anh mím môi, khẽ “ừm” một tiếng.
“Có chuyện gì vậy? Liên quan đến công ty à?” Đỗ Tiêu hỏi tiếp.
Thạch Thiên không muốn nói, im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Tiêu Tiêu này, em thấy đi làm công có ý nghĩa không?”
“Hả?” Đỗ Tiêu hơi bối rối, ngập ngừng đáp, “Có… chứ?”
Thạch Thiên không nói gì. Đỗ Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước hết… em phải tự nuôi sống bản thân đã. Tuy lương không nhiều lắm, nhưng ít ra công việc cho em cái ăn cái ở, không đến nỗi chết đói. Ừm… em biết đây chỉ là nhu cầu cơ bản thôi… hơi low.”
“Nhưng như anh này, như anh trai em này, các anh kiếm vài chục triệu một tháng cũng để sống mà. Người kiếm được nhiều thì chi tiêu cũng nhiều, chất lượng cuộc sống cao hơn một chút. Tuy không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng… cũng phải đảm bảo mức sống không tụt xuống chứ.”
“Nếu không làm công…” Đỗ Tiêu ngừng một lát, “thì chỉ có tự khởi nghiệp thôi. Nhưng khởi nghiệp khó lắm đúng không? Bao nhiêu người khởi nghiệp thất bại, cuối cùng chỉ có số ít người đặc biệt có năng lực hoặc đặc biệt có tầm nhìn mới thành công. Nhưng những người này phải trả giá, chắc chắn vất vả hơn đi làm công nhiều, đúng không?”
Thạch Thiên lắng nghe từ đầu đến cuối. Im lặng một lúc, anh nói: “Em nói rất đúng.”
Nhưng Đỗ Tiêu tự hiểu những gì mình nói đều là chuyện hiển nhiên, đều là điều Thạch Thiên đã sớm biết rõ. Bản thân cô còn đang ở mức lo cái ăn cái mặc, làm sao có thể đưa ra ý kiến hay ho gì về vấn đề này chứ?
Thế nên cô im lặng.
Có lẽ tâm trạng của Thạch Thiên hôm nay thật sự có liên quan đến công việc, cô nghĩ thầm.
Nhưng có vẻ như Thạch Thiên không có ý định kể cho cô nghe. Đỗ Tiêu không khỏi hơi buồn.
Chiều nay hai người đã hẹn về nhà Đỗ Tiêu nấu cơm, xe chạy đến khu nhà Thạch Thiên thì điện thoại anh đổ chuông.
Đỗ Tiêu đi được vài bước, không thấy Thạch Thiên theo kịp, quay đầu nhìn lại.
Thạch Thiên vẫn đứng bên xe, anh đã nghe xong điện thoại nhưng vẫn đứng đó nhìn màn hình điện thoại như người mất hồn.
Đỗ Tiêu cảm thấy có gì đó bất thường, cô gọi: “Thạch Thiên?” Thạch Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hoang mang.
Đỗ Tiêu chưa từng thấy Thạch Thiên như thế này, anh luôn tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết, đôi mắt luôn sáng ngời, khi nào anh từng hoang mang như vậy?
Tim Đỗ Tiêu thắt lại, cô vội bước về phía anh, hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
Thạch Thiên ngước mắt lên, ánh mắt vẫn còn hoang mang. Một lúc sau, anh mới như tỉnh lại, nói như người mộng du: “Đồng nghiệp của anh… đồng nghiệp anh mất rồi.”
Nỗi lo trong lòng Đỗ Tiêu được giải tỏa.
Dù nghe tin có người qua đời không nên thấy nhẹ nhõm như vậy. Nhưng chuyện không xảy ra với Thạch Thiên, cũng không phải bạn thân hay người thân của anh, Đỗ Tiêu vẫn không khỏi thở phào.
Cô hỏi: “Là người anh thân thiết à?”
Thạch Thiên càng thêm hoang mang. Anh sững người một lúc, mới khẽ đáp: “Không, là đối thủ cạnh tranh…”
Dù là đối thủ cạnh tranh, nhưng dù sao cũng là người quen biết, chắc ít nhiều cũng sẽ buồn, Đỗ Tiêu nghĩ. Cô liền đưa tay nắm lấy ngón tay Thạch Thiên, dịu dàng nói: “Anh đừng buồn, chuyện này không ai có thể ngăn được. Đi thôi… để em nấu cơm cho anh ăn.”
Ngón tay Đỗ Tiêu nắm nhẹ nhàng, Thạch Thiên để cô nắm tay, người đàn ông cao lớn trẻ tuổi bất giác để cô dẫn đi.
Về đến nhà, Thạch Thiên cứ ngồi trên sofa phát ngốc.
Mới chiều nay anh còn thầm cầu nguyện, hy vọng Phương Vĩ không sao. Dù những năm gần đây tin tức về người trẻ đột tử ở văn phòng không hiếm, nhưng khi nó thực sự xảy ra bên cạnh mình, xảy ra với đồng nghiệp mình quen biết, vẫn khiến người ta… khó lòng chấp nhận được.
Điện thoại là lão Trương gọi tới, hỏi anh đã xem thông báo tang lễ HR đăng trong nhóm chưa. Bình thường lão Trương chê bai Phương Vĩ nhiều nhất, vậy mà giọng điện thoại cũng trở nên ủ rũ.
“Nghe nói anh ta là người nông thôn, ba chị gái đều lấy chồng từ sớm, góp tiền cho anh ta đi học. Sau này anh ta kiếm được tiền, không chỉ phụng dưỡng bố mẹ, mà còn lo cho các chị và cháu nữa. Cả nhà đều trông cậy vào anh ta.” Lão Trương nói, “Trách sao anh ta lại cạnh tranh quyết liệt như thế…”
Thạch Thiên một tay ôm ngực, tay kia không kìm được đưa lên miệng, cắn khớp ngón tay.
Bỗng có tiếng thịt xèo xèo từ nhà bếp vọng ra, kéo anh về thực tại. Anh quay đầu nhìn, qua khe cửa hé mở, có thể thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Đỗ Tiêu đang bận rộn trước bếp.
Anh buông ngón tay đã bị cắn in dấu răng, hít sâu một hơi, nhắm mắt xoa mặt.
Khác với những bữa ăn ngọt ngào thường ngày, bữa cơm hôm nay diễn ra trong im lặng đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng đũa chạm bát đĩa và tiếng nhai nuốt của hai người.
Đỗ Tiêu nhiều lần ngước mắt nhìn Thạch Thiên. Thạch Thiên chỉ cụp mi, lặng lẽ ăn cơm.
Nhưng anh ăn ít hơn ngày thường rất nhiều, bình thường anh có thể ăn ba bốn bát cơm, hôm nay không chỉ ăn chậm rãi mà chỉ ăn một bát đã bỏ đũa. Đỗ Tiêu cũng chẳng nuốt nổi. Hai người cùng nhau bưng bát đĩa vào bếp.
“Để em làm.” Đỗ Tiêu nói, “Anh ra chơi game đi, giúp em cày level.”
Thường ngày nếu Đỗ Tiêu nấu cơm thì Thạch Thiên sẽ rửa bát, hai người chia công việc như vậy.
Nói xong, cô đưa tay định tháo tạp dề treo sau cửa. Nhưng Thạch Thiên giữ cổ tay cô lại.
“Đừng động.” Anh cụp mắt nói, “Em ở bên anh một lát.”
Đỗ Tiêu “ừm” một tiếng, nói: “Được.”
Cô đi pha hai ly sô-cô-la nóng Swiss Miss, cầm một ly và đưa một ly cho Thạch Thiên. Tia nói, khi tâm trạng không tốt, cho anh ấy một ly đồ uống nóng. Đỗ Tiêu rất đồng ý với điều này.
“Đồng nghiệp của anh…” Đỗ Tiêu định hỏi có phải rất thân không, nhưng nhớ ra dưới lầu anh đã nói là đối thủ cạnh tranh, nên đổi câu hỏi, “Mất như thế nào vậy anh? Bị bệnh à?”
Thạch Thiên im lặng một lúc rồi nói: “Rất đột ngột, sáng còn bình thường, đến trưa thì đột nhiên ngất đi.”
Rồi đến chiều tối, người đã không còn.
Vậy chẳng phải là…
“Đột tử sao?” Đỗ Tiêu kinh ngạc. Thạch Thiên gật đầu, cam chịu.
Đỗ Tiêu xoay xoay tách sứ trong tay, nhíu mày hỏi: “Công ty các anh áp lực công việc lớn vậy sao? Em thấy trong tin tức nói mấy vụ đột tử kiểu này đều do thường xuyên thức đêm tăng ca.”
Thạch Thiên hít vào một hơi, rồi thở dài. Anh liếc nhìn Đỗ Tiêu, đặt ly sô-cô-la nóng xuống, đưa tay về phía cô: “Lại đây.”
Đỗ Tiêu cũng đặt ly xuống, đứng dậy định ngồi xuống bên cạnh anh. Thạch Thiên nắm cổ tay cô kéo vào lòng, Đỗ Tiêu ngã ngồi lên đùi Thạch Thiên, bị anh ôm chặt.
“Để anh ôm một lát…” Thạch Thiên nói khẽ. Anh vùi đầu vào vai Đỗ Tiêu, hơi thở nặng nề.
Lòng Đỗ Tiêu mềm nhũn, vươn tay ôm lấy vai anh.
“Anh ta là người nông thôn…” Một lúc sau, Thạch Thiên bỗng cất tiếng, giọng trầm thấp, “Nghe nói cả nhà góp tiền cho một mình anh ta đi học, anh ta kiếm được tiền thì phải lo cho bố mẹ và các chị gái.”
“Tên đó thực sự đáng ghét. Anh ta phụ trách thiết kế, anh phụ trách chương trình, ngày nào cũng… cứ như nước với lửa vậy. Anh ta cản đường anh không biết bao nhiêu lần rồi.” Thạch Thiên nói.
Đỗ Tiêu nhớ ra, người đó họ Phương. Hầu hết các vấn đề scandal văn phòng của Thạch Thiên đều do anh ta gây ra. Thạch Thiên đã từng than phiền về hắn rất nhiều.
“Nhưng thật ra… anh ta rất giỏi.” Thạch Thiên bất ngờ thốt lên.
Trước đây anh chỉ chê bai Phương Vĩ là kẻ tiểu nhân, xảo quyệt. Đỗ Tiêu không ngờ hôm nay lại được nghe một lời đánh giá như vậy từ anh. Cô ôm lấy vai Thạch Thiên, lặng lẽ lắng nghe.
“Những người có thể làm leader đều không phải người đơn giản. Đôi khi nhìn họ có vẻ nhẹ nhàng, nhưng việc họ có thể đứng ra làm người dẫn đầu đã chứng tỏ hoặc họ có năng lực hơn mình, hoặc họ chăm chỉ gấp mười lần mình.”
“Phương Vĩ là típ người chăm chỉ đó. Anh ta là kiểu người có thể bức bản thân đến mức tàn nhẫn.”
“sếp của anh từ chức rồi. Hiện tại game ‘Tiên Tình’ đang hot như vậy, khả năng thuê người ngoài không cao. sếp tổng chắc chín mươi phần trăm sẽ đề bạt một người thực sự am hiểu game này nhất”
“Anh và anh ta, cả hai đều nhắm đến vị trí đó.”
“Họ nói với anh là anh ta đã thức trắng cả tuần, hôm qua anh ta lại thức đêm…”
“Tiêu Tiêu…” Thạch Thiên siết chặt tay, giọng anh trầm xuống, hơi khàn: “Anh, anh đã bức anh ta quá nhiều rồi, Anh đã gây sức ép lên anh ta…!”
“Anh…” Thạch Thiên không nói được nữa. Anh vùi mặt vào vai Đỗ Tiêu.
Đỗ Tiêu hiểu.
“Sao anh có thể tự trách mình như vậy?” Cô trách nhẹ, “Anh ta tranh đấu vì một vị trí cao, dù không có anh thì cũng sẽ có người khác tranh với anh ta mà? Anh không thể đổ mọi chuyện lên đầu mình được.”
Những gì cô nói đều đúng.
Nhưng Thạch Thiên không thể nói cho cô biết điều thực sự khiến anh khó chịu là… thật ra anh không khao khát vị trí đó như Phương Vĩ, không nhất định phải có bằng được.
Bởi vì gia đình anh chưa bao giờ thực sự muốn anh đi làm công. Vì anh không có cha mẹ ở quê và ba chị gái đã hy sinh vì anh cần anh phụng
dưỡng. Vì gia đình chỉ kỳ vọng anh “vui vẻ là được”, chứ không trông chờ anh có “tiền đồ”, không trông chờ anh có thể dẫn dắt cả nhà thoát nghèo!
Chức vụ giám đốc dự án có thực sự quan trọng không? Với Thạch Thiên, nó chỉ là một cách để chứng minh bản thân mà thôi.
Nhưng Phương Vĩ đã dùng cả mạng sống để tranh đấu!
Thạch Thiên biết suy nghĩ của mình có thể quá thánh thiện, nhưng anh không kiểm soát được cảm giác áp lực khó chịu trong lòng.
Bởi vì Phương Vĩ đã chết!
Đây là một mạng người, là hy vọng và gửi gắm của cả một gia đình! Trên đời này không có gì đáng để đánh đổi bằng một mạng người!
Một chức vụ, một khoản tăng lương, càng không đáng!
Thạch Thiên nhắm mắt lại, cảm giác khó chịu trong lòng dâng trào.
Bỗng có bàn tay dịu dàng nâng lấy mặt anh, vén những sợi tóc mai. Đôi môi ấm áp chạm lên trán anh, trao một nụ hôn nhẹ nhàng.
Thạch Thiên mở mắt.
Đỗ Tiêu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng mang theo tia sáng của sự che chở. Tất cả những day dứt đều lắng xuống.
Chỉ có em, Thạch Thiên nghĩ, chỉ có cô gái của anh mới có thể chữa lành vết thương trong anh.
Như một thiên thần.
Anh đặt tay sau gáy cô khẽ dùng lực. Thiên thần cúi xuống, hôn lên môi anh.
------oOo------
Giữa Biển Người - Tụ Trặc
“Hơn nữa, như anh đã biết, anh ta có quan hệ với một phụ nữ đã có gia đình trong công ty em” Đỗ Tiêu nói với Thạch Thiên. “Có vẻ như chẳng ai phát hiện ra cả, cả hai ở công ty luôn tỏ ra như không hề quen biết nhau vậy.”
Vừa nghe đến chuyện tình cảm của đối thủ, Thạch Thiên có chút căng thẳng. Nhưng sau khi nghe Đỗ Tiêu kể xong, anh thở phào nhẹ nhõm. Người này còn chẳng đáng ngại bằng bác sĩ Tằng kia.
Nhân lúc tắc đường, anh liếc nhìn Đỗ Tiêu. “Sao thế?” Đỗ Tiêu ngạc nhiên.
Thạch Thiên thở dài: “Ngày nào anh cũng phải đề phòng, lúc nào cũng có người muốn đào góc tường của anh.” Đệt mẹ!
Đỗ Tiêu bật cười khúc khích. Xe lại chạy tiếp.
Sau một hồi im lặng, Đỗ Tiêu hỏi: “Tâm trạng anh đã khá hơn chưa?”
Thạch Thiên biết cô đã sớm nhận ra tâm trạng của mình. Anh mím môi, khẽ “ừm” một tiếng.
“Có chuyện gì vậy? Liên quan đến công ty à?” Đỗ Tiêu hỏi tiếp.
Thạch Thiên không muốn nói, im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Tiêu Tiêu này, em thấy đi làm công có ý nghĩa không?”
“Hả?” Đỗ Tiêu hơi bối rối, ngập ngừng đáp, “Có… chứ?”
Thạch Thiên không nói gì. Đỗ Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước hết… em phải tự nuôi sống bản thân đã. Tuy lương không nhiều lắm, nhưng ít ra công việc cho em cái ăn cái ở, không đến nỗi chết đói. Ừm… em biết đây chỉ là nhu cầu cơ bản thôi… hơi low.”
“Nhưng như anh này, như anh trai em này, các anh kiếm vài chục triệu một tháng cũng để sống mà. Người kiếm được nhiều thì chi tiêu cũng nhiều, chất lượng cuộc sống cao hơn một chút. Tuy không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng… cũng phải đảm bảo mức sống không tụt xuống chứ.”
“Nếu không làm công…” Đỗ Tiêu ngừng một lát, “thì chỉ có tự khởi nghiệp thôi. Nhưng khởi nghiệp khó lắm đúng không? Bao nhiêu người khởi nghiệp thất bại, cuối cùng chỉ có số ít người đặc biệt có năng lực hoặc đặc biệt có tầm nhìn mới thành công. Nhưng những người này phải trả giá, chắc chắn vất vả hơn đi làm công nhiều, đúng không?”
Thạch Thiên lắng nghe từ đầu đến cuối. Im lặng một lúc, anh nói: “Em nói rất đúng.”
Nhưng Đỗ Tiêu tự hiểu những gì mình nói đều là chuyện hiển nhiên, đều là điều Thạch Thiên đã sớm biết rõ. Bản thân cô còn đang ở mức lo cái ăn cái mặc, làm sao có thể đưa ra ý kiến hay ho gì về vấn đề này chứ?
Thế nên cô im lặng.
Có lẽ tâm trạng của Thạch Thiên hôm nay thật sự có liên quan đến công việc, cô nghĩ thầm.
Nhưng có vẻ như Thạch Thiên không có ý định kể cho cô nghe. Đỗ Tiêu không khỏi hơi buồn.
Chiều nay hai người đã hẹn về nhà Đỗ Tiêu nấu cơm, xe chạy đến khu nhà Thạch Thiên thì điện thoại anh đổ chuông.
Đỗ Tiêu đi được vài bước, không thấy Thạch Thiên theo kịp, quay đầu nhìn lại.
Thạch Thiên vẫn đứng bên xe, anh đã nghe xong điện thoại nhưng vẫn đứng đó nhìn màn hình điện thoại như người mất hồn.
Đỗ Tiêu cảm thấy có gì đó bất thường, cô gọi: “Thạch Thiên?” Thạch Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hoang mang.
Đỗ Tiêu chưa từng thấy Thạch Thiên như thế này, anh luôn tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết, đôi mắt luôn sáng ngời, khi nào anh từng hoang mang như vậy?
Tim Đỗ Tiêu thắt lại, cô vội bước về phía anh, hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
Thạch Thiên ngước mắt lên, ánh mắt vẫn còn hoang mang. Một lúc sau, anh mới như tỉnh lại, nói như người mộng du: “Đồng nghiệp của anh… đồng nghiệp anh mất rồi.”
Nỗi lo trong lòng Đỗ Tiêu được giải tỏa.
Dù nghe tin có người qua đời không nên thấy nhẹ nhõm như vậy. Nhưng chuyện không xảy ra với Thạch Thiên, cũng không phải bạn thân hay người thân của anh, Đỗ Tiêu vẫn không khỏi thở phào.
Cô hỏi: “Là người anh thân thiết à?”
Thạch Thiên càng thêm hoang mang. Anh sững người một lúc, mới khẽ đáp: “Không, là đối thủ cạnh tranh…”
Dù là đối thủ cạnh tranh, nhưng dù sao cũng là người quen biết, chắc ít nhiều cũng sẽ buồn, Đỗ Tiêu nghĩ. Cô liền đưa tay nắm lấy ngón tay Thạch Thiên, dịu dàng nói: “Anh đừng buồn, chuyện này không ai có thể ngăn được. Đi thôi… để em nấu cơm cho anh ăn.”
Ngón tay Đỗ Tiêu nắm nhẹ nhàng, Thạch Thiên để cô nắm tay, người đàn ông cao lớn trẻ tuổi bất giác để cô dẫn đi.
Về đến nhà, Thạch Thiên cứ ngồi trên sofa phát ngốc.
Mới chiều nay anh còn thầm cầu nguyện, hy vọng Phương Vĩ không sao. Dù những năm gần đây tin tức về người trẻ đột tử ở văn phòng không hiếm, nhưng khi nó thực sự xảy ra bên cạnh mình, xảy ra với đồng nghiệp mình quen biết, vẫn khiến người ta… khó lòng chấp nhận được.
Điện thoại là lão Trương gọi tới, hỏi anh đã xem thông báo tang lễ HR đăng trong nhóm chưa. Bình thường lão Trương chê bai Phương Vĩ nhiều nhất, vậy mà giọng điện thoại cũng trở nên ủ rũ.
“Nghe nói anh ta là người nông thôn, ba chị gái đều lấy chồng từ sớm, góp tiền cho anh ta đi học. Sau này anh ta kiếm được tiền, không chỉ phụng dưỡng bố mẹ, mà còn lo cho các chị và cháu nữa. Cả nhà đều trông cậy vào anh ta.” Lão Trương nói, “Trách sao anh ta lại cạnh tranh quyết liệt như thế…”
Thạch Thiên một tay ôm ngực, tay kia không kìm được đưa lên miệng, cắn khớp ngón tay.
Bỗng có tiếng thịt xèo xèo từ nhà bếp vọng ra, kéo anh về thực tại. Anh quay đầu nhìn, qua khe cửa hé mở, có thể thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Đỗ Tiêu đang bận rộn trước bếp.
Anh buông ngón tay đã bị cắn in dấu răng, hít sâu một hơi, nhắm mắt xoa mặt.
Khác với những bữa ăn ngọt ngào thường ngày, bữa cơm hôm nay diễn ra trong im lặng đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng đũa chạm bát đĩa và tiếng nhai nuốt của hai người.
Đỗ Tiêu nhiều lần ngước mắt nhìn Thạch Thiên. Thạch Thiên chỉ cụp mi, lặng lẽ ăn cơm.
Nhưng anh ăn ít hơn ngày thường rất nhiều, bình thường anh có thể ăn ba bốn bát cơm, hôm nay không chỉ ăn chậm rãi mà chỉ ăn một bát đã bỏ đũa. Đỗ Tiêu cũng chẳng nuốt nổi. Hai người cùng nhau bưng bát đĩa vào bếp.
“Để em làm.” Đỗ Tiêu nói, “Anh ra chơi game đi, giúp em cày level.”
Thường ngày nếu Đỗ Tiêu nấu cơm thì Thạch Thiên sẽ rửa bát, hai người chia công việc như vậy.
Nói xong, cô đưa tay định tháo tạp dề treo sau cửa. Nhưng Thạch Thiên giữ cổ tay cô lại.
“Đừng động.” Anh cụp mắt nói, “Em ở bên anh một lát.”
Đỗ Tiêu “ừm” một tiếng, nói: “Được.”
Cô đi pha hai ly sô-cô-la nóng Swiss Miss, cầm một ly và đưa một ly cho Thạch Thiên. Tia nói, khi tâm trạng không tốt, cho anh ấy một ly đồ uống nóng. Đỗ Tiêu rất đồng ý với điều này.
“Đồng nghiệp của anh…” Đỗ Tiêu định hỏi có phải rất thân không, nhưng nhớ ra dưới lầu anh đã nói là đối thủ cạnh tranh, nên đổi câu hỏi, “Mất như thế nào vậy anh? Bị bệnh à?”
Thạch Thiên im lặng một lúc rồi nói: “Rất đột ngột, sáng còn bình thường, đến trưa thì đột nhiên ngất đi.”
Rồi đến chiều tối, người đã không còn.
Vậy chẳng phải là…
“Đột tử sao?” Đỗ Tiêu kinh ngạc. Thạch Thiên gật đầu, cam chịu.
Đỗ Tiêu xoay xoay tách sứ trong tay, nhíu mày hỏi: “Công ty các anh áp lực công việc lớn vậy sao? Em thấy trong tin tức nói mấy vụ đột tử kiểu này đều do thường xuyên thức đêm tăng ca.”
Thạch Thiên hít vào một hơi, rồi thở dài. Anh liếc nhìn Đỗ Tiêu, đặt ly sô-cô-la nóng xuống, đưa tay về phía cô: “Lại đây.”
Đỗ Tiêu cũng đặt ly xuống, đứng dậy định ngồi xuống bên cạnh anh. Thạch Thiên nắm cổ tay cô kéo vào lòng, Đỗ Tiêu ngã ngồi lên đùi Thạch Thiên, bị anh ôm chặt.
“Để anh ôm một lát…” Thạch Thiên nói khẽ. Anh vùi đầu vào vai Đỗ Tiêu, hơi thở nặng nề.
Lòng Đỗ Tiêu mềm nhũn, vươn tay ôm lấy vai anh.
“Anh ta là người nông thôn…” Một lúc sau, Thạch Thiên bỗng cất tiếng, giọng trầm thấp, “Nghe nói cả nhà góp tiền cho một mình anh ta đi học, anh ta kiếm được tiền thì phải lo cho bố mẹ và các chị gái.”
“Tên đó thực sự đáng ghét. Anh ta phụ trách thiết kế, anh phụ trách chương trình, ngày nào cũng… cứ như nước với lửa vậy. Anh ta cản đường anh không biết bao nhiêu lần rồi.” Thạch Thiên nói.
Đỗ Tiêu nhớ ra, người đó họ Phương. Hầu hết các vấn đề scandal văn phòng của Thạch Thiên đều do anh ta gây ra. Thạch Thiên đã từng than phiền về hắn rất nhiều.
“Nhưng thật ra… anh ta rất giỏi.” Thạch Thiên bất ngờ thốt lên.
Trước đây anh chỉ chê bai Phương Vĩ là kẻ tiểu nhân, xảo quyệt. Đỗ Tiêu không ngờ hôm nay lại được nghe một lời đánh giá như vậy từ anh. Cô ôm lấy vai Thạch Thiên, lặng lẽ lắng nghe.
“Những người có thể làm leader đều không phải người đơn giản. Đôi khi nhìn họ có vẻ nhẹ nhàng, nhưng việc họ có thể đứng ra làm người dẫn đầu đã chứng tỏ hoặc họ có năng lực hơn mình, hoặc họ chăm chỉ gấp mười lần mình.”
“Phương Vĩ là típ người chăm chỉ đó. Anh ta là kiểu người có thể bức bản thân đến mức tàn nhẫn.”
“sếp của anh từ chức rồi. Hiện tại game ‘Tiên Tình’ đang hot như vậy, khả năng thuê người ngoài không cao. sếp tổng chắc chín mươi phần trăm sẽ đề bạt một người thực sự am hiểu game này nhất”
“Anh và anh ta, cả hai đều nhắm đến vị trí đó.”
“Họ nói với anh là anh ta đã thức trắng cả tuần, hôm qua anh ta lại thức đêm…”
“Tiêu Tiêu…” Thạch Thiên siết chặt tay, giọng anh trầm xuống, hơi khàn: “Anh, anh đã bức anh ta quá nhiều rồi, Anh đã gây sức ép lên anh ta…!”
“Anh…” Thạch Thiên không nói được nữa. Anh vùi mặt vào vai Đỗ Tiêu.
Đỗ Tiêu hiểu.
“Sao anh có thể tự trách mình như vậy?” Cô trách nhẹ, “Anh ta tranh đấu vì một vị trí cao, dù không có anh thì cũng sẽ có người khác tranh với anh ta mà? Anh không thể đổ mọi chuyện lên đầu mình được.”
Những gì cô nói đều đúng.
Nhưng Thạch Thiên không thể nói cho cô biết điều thực sự khiến anh khó chịu là… thật ra anh không khao khát vị trí đó như Phương Vĩ, không nhất định phải có bằng được.
Bởi vì gia đình anh chưa bao giờ thực sự muốn anh đi làm công. Vì anh không có cha mẹ ở quê và ba chị gái đã hy sinh vì anh cần anh phụng
dưỡng. Vì gia đình chỉ kỳ vọng anh “vui vẻ là được”, chứ không trông chờ anh có “tiền đồ”, không trông chờ anh có thể dẫn dắt cả nhà thoát nghèo!
Chức vụ giám đốc dự án có thực sự quan trọng không? Với Thạch Thiên, nó chỉ là một cách để chứng minh bản thân mà thôi.
Nhưng Phương Vĩ đã dùng cả mạng sống để tranh đấu!
Thạch Thiên biết suy nghĩ của mình có thể quá thánh thiện, nhưng anh không kiểm soát được cảm giác áp lực khó chịu trong lòng.
Bởi vì Phương Vĩ đã chết!
Đây là một mạng người, là hy vọng và gửi gắm của cả một gia đình! Trên đời này không có gì đáng để đánh đổi bằng một mạng người!
Một chức vụ, một khoản tăng lương, càng không đáng!
Thạch Thiên nhắm mắt lại, cảm giác khó chịu trong lòng dâng trào.
Bỗng có bàn tay dịu dàng nâng lấy mặt anh, vén những sợi tóc mai. Đôi môi ấm áp chạm lên trán anh, trao một nụ hôn nhẹ nhàng.
Thạch Thiên mở mắt.
Đỗ Tiêu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng mang theo tia sáng của sự che chở. Tất cả những day dứt đều lắng xuống.
Chỉ có em, Thạch Thiên nghĩ, chỉ có cô gái của anh mới có thể chữa lành vết thương trong anh.
Như một thiên thần.
Anh đặt tay sau gáy cô khẽ dùng lực. Thiên thần cúi xuống, hôn lên môi anh.
------oOo------
Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Đánh giá:
Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Story
Chương 74
10.0/10 từ 23 lượt.