Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Chương 65
216@-
Vừa rồi quả thật đáng sợ, tim Đỗ Tiêu vẫn còn đập thình thịch không ngừng.
Khi môi Thạch Thiên chạm vào cổ, cơ thể cô như có dòng điện chạy qua, bụng dưới bỗng nóng ran. Cảm giác ấy lan tỏa khắp người, khiến toàn thân nóng bừng lên.
Đỗ Tiêu hiểu rõ phản ứng hóa học này là gì, và điều đó khiến cô sợ hãi. Cô nghĩ… mình cần phải nói chuyện với Thạch Thiên.
Ngước mắt lên, cô thấy gương mặt anh gần trong gang tấc. Ánh mắt anh hoang mang, nôn nóng nhưng cố kiềm chế, chân thành không hiểu vì sao cô lại muốn trốn tránh.
“Thạch Thiên, anh… em…” Đỗ Tiêu hít một hơi sâu, “Em thấy… anh dạo này hơi… hơi đáng sợ.”
“Sao cơ?” Thạch Thiên hơi giật mình.
Anh chớp mắt nhìn Đỗ Tiêu, rồi bỗng hiểu ra. Cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Thế này à?”
Đỗ Tiêu nín thở.
Thạch Thiên nhìn cô, tay từ má trượt xuống cổ: “Hay là thế này?” Anh khẽ ngậm lấy vành tai cô.
“Thạch Thiên!” Đỗ Tiêu nhắm chặt mắt, thốt lên. Thạch Thiên cười khẽ.
Vì khoảng cách quá gần, Đỗ Tiêu có thể cảm nhận được lồng ngực anh rung lên. Người con trai trẻ áp sát, cơ thể rắn chắc, cứng cáp và nóng bỏng. Đỗ Tiêu mở mắt, chạm phải đôi mắt hẹp dài có ý cười của Thạch Thiên.
“Sao vậy?” Một tay anh chống cửa, tay kia đặt sau gáy cô, “Anh là bạn trai em mà… sao không được?”
Anh cúi xuống hôn cô, môi kề môi thì thầm: “Hơn nữa em… rõ ràng cũng rất thích…”
Đầu óc Đỗ Tiêu như nổ tung.
Cô không nhớ rõ mình bị ép vào cửa như thế nào, chỉ nhớ có vùng vẫy, có ôm chặt không kiểm soát. Môi bị m*t cắn, khoang miệng bị chiếm
đóng, thở không ra hơi. Cô nghe thấy tiếng th* d*c của mình, cũng nghe rõ hơi thở hỗn loạn của Thạch Thiên.
Điều kéo cô về thực tại là cơn đau nhẹ trước ngực, Thạch Thiên cuối cùng cũng chạm được vào nơi anh hằng mơ ước.
Đỗ Tiêu hoàn hồn trong hoảng hốt.
“Thạch Thiên…” Cô gọi tên anh, muốn ngăn lại.
Nhưng giọng nói bị bóp nghẹn thành từng mảnh vụn bởi những v**t v* của anh.
Hormone trong cơ thể tán loạn.
Đây là một vụ nổ hormone. Thuần khiết và tự nhiên, từ sâu thẳm cơ thể của đôi nam nữ trẻ tuổi.
Hơi thở Thạch Thiên trở nên gấp gáp, lý trí mơ hồ, muốn tiến xa hơn. Giọng Đỗ Tiêu đầy van xin, vỡ vụn đến mức có thể khơi dậy bản năng của bất cứ người đàn ông nào.
Nhưng khi ngước lên, anh thấy đôi mắt cô ướt đẫm, trong đáy mắt là nỗi sợ hãi và lo lắng rõ ràng.
Cô là cô gái hoàn toàn không có kinh nghiệm, cô chưa sẵn sàng, mà Thạch Thiên lại tiến quá nhanh.
Thạch Thiên nuốt khan, ôm chặt cô, trán tựa trán, thân thể áp sát thân thể, nhắm mắt lại.
Anh nhận ra mấy ngày qua mình chỉ lo nghĩ đến niềm vui của bản thân, khiến cô sợ hãi. Đúng vậy, ngay cả anh cũng thấy những ngày qua mọi thứ tiến triển quá nhanh.
Tay Thạch Thiên tuy vẫn đặt ở nơi đó nhưng không còn v**t v*. Đỗ Tiêu cũng cố điều hòa hơi thở, cố kiểm soát những xung động đang gào thét trong cơ thể.
Thạch Thiên nói không sai, cô… thực ra cũng thích. Vừa sợ hãi, vừa thích.
Điều cô thực sự sợ không phải Thạch Thiên từng bước áp sát, xâm chiếm. So với anh, cô còn sợ hơn cả những h*m m**n trong chính mình vừa được đánh thức như vỡ đê.
Cô đang trên con đường tiến hóa từ một cô gái thành người phụ nữ. Con đường này toàn những trải nghiệm mới mẻ, nắm tay và lời âu yếm làm tim rung động, nụ hôn và v**t v* khiến thân thể run rẩy. Từ cái trước đến cái sau, không có giới hạn và khó lòng cưỡng lại, kh*** c*m truyền qua da thịt, như thuốc phiện, có độc mà khiến người ta sa đắm, khát khao.
Thạch Thiên cuối cùng cũng gắng gượng buông ra, rút tay về.
“Đừng sợ…” Anh tựa trán vào trán cô, điều hòa hơi thở, nói nhẹ nhàng.
Nhưng Đỗ Tiêu vẫn nắm chặt vạt áo anh, đôi mắt ướt đẫm như một con thú nhỏ yếu ớt, Thạch Thiên không kìm được lại hôn cô vài cái, rồi ôm cô vào lòng.
“Tiêu Tiêu…” Anh thì thầm, “… anh yêu em.” “Anh yêu em, nên mới đối xử với em như vậy.”
“Anh yêu em, nên mới có những khao khát với em.”
“Anh yêu em, nên mới trêu ghẹo em, và chỉ trêu ghẹo mình em thôi.” “Đừng sợ.”
Đỗ Tiêu dựa vào ngực Thạch Thiên, chỉ khẽ “ừm” một tiếng không rõ ý. “Em phải về rồi,” cô nói.
Cúi đầu xuống mới phát hiện chiếc áo khoác đang mặc dở từ lúc nào đã rơi xuống đất. Nhặt lên phủi phủi rồi mặc vào, Thạch Thiên cũng đã khoác áo: “Đi thôi.”
Đỗ Tiêu đến nhà Thạch Thiên chơi với mèo, tối về đương nhiên là anh phải đưa. Dù chỉ cách một khu chung cư nhưng anh không để cô đi một mình trong đêm tối.
Đến cửa tòa nhà của Đỗ Tiêu, cô bảo anh về. Thạch Thiên không chịu.
“Gần Tết rồi, dễ xảy ra chuyện lắm,” anh nói. “Năm ngoái có đồng nghiệp của anh bị cướp ngay trước cửa nhà.”
Thạch Thiên ôm Đỗ Tiêu, kiên quyết đưa cô đến tận cửa. Chia tay ở cửa, anh lưu luyến không rời.
Với chàng trai trẻ vừa có bước tiến mới trong tình yêu, vừa được nếm vị ngọt ngào, đây đúng là giai đoạn cuồng nhiệt nhất – một giây cũng muốn dính lấy bạn gái.
Anh lại ôm Đỗ Tiêu hôn thêm một lúc lâu mới chịu buông ra.
Cửa mở, nhưng Đỗ Tiêu đứng ở ngưỡng cửa, tay vẫn đặt trên khung cửa, không có ý định mời anh vào.
Sau khi Thạch Thiên đi, Đỗ Tiêu khóa cửa cẩn thận, cởi áo khoác treo lên rồi ngả người xuống sofa. Nằm một lúc, cô trở mình lấy túi xách lục lọi nhưng không thấy điện thoại đâu. Lẩm bẩm một tiếng, cô đứng dậy ra cửa lục túi áo khoác, vẫn không thấy.
Điện thoại để quên ở nhà Thạch Thiên rồi.
Trong nhà không có điện thoại bàn, nghĩ đến gió lạnh bên ngoài, Đỗ Tiêu đành thôi, mai lấy vậy.
Thạch Thiên đội gió rét về đến nhà, dù có Nguyên Bảo bầu bạn nhưng căn phòng bỗng trở nên trống trải. Nguyên Bảo là một cô mèo hay bám người, thấy anh về liền nhảy khỏi sofa, chạy đến cọ chân anh.
“Chỉ có mày là hay bám người.” Thạch Thiên cười nói, cởi áo khoác, cúi xuống bế nó lên, “Đúng là đồ bám dính!”
Người nào đó nói câu này mà quên mất mỗi ngày tan sở là dính lấy bạn gái thế nào, đúng là ngọn đèn cao tám thước không rọi được chân mình.
Vừa đi vào trong vừa v**t v* Nguyên Bảo. Nó thoải mái “meo” một tiếng rồi dựa vào ngực anh. Dáng vẻ đó khiến Thạch Thiên không khỏi nghĩ đến Đỗ Tiêu. Em ấy cũng mềm mại dựa vào ngực anh như thế.
Thạch Thiên ôm Nguyên Bảo ngồi phịch xuống sofa, thở dài một hơi, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, nhìn trần nhà, nhớ lại đủ thứ của đêm nay.
Mọi khoảnh khắc đầu tiên trong tình yêu đều khiến người ta muốn ngẩn ngơ thế này.
Cảm giác mềm mại ấm áp của cô gái dường như vẫn còn đọng lại trên lòng bàn tay, đẹp đẽ đến rung động, khiến máu nóng sôi trào.
Thạch Thiên đang mơ màng hồi tưởng, thưởng thức vẻ đẹp vừa rồi thì trên bàn trà vang lên tiếng “đinh” khẽ. Anh ngồi dậy nhìn, điện thoại của Đỗ Tiêu nằm im lìm ở đó, phát ra ánh sáng mỏng manh.
Màn hình khóa hiển thị có một tin nhắn WeChat. Jack: [Em đã tiêm vaccine phòng dại đúng hạn chưa?] Ánh mắt Thạch Thiên hơi ngưng lại.
Ai vậy nhỉ? Chuyện tuần trước rồi còn gì. Chính Thạch Thiên đã đưa Đỗ Tiêu đi tiêm mũi cuối mà. Anh sợ cô đi một mình sẽ gặp bác sĩ Tằng – người rõ ràng có ý với cô ấy.
Nhìn tin nhắn WeChat này, Thạch Thiên có linh cảm không hay. Anh không nhịn được click mở WeChat của Đỗ Tiêu, lục tìm đoạn chat với “Jack”, lướt lên trên xem, quả nhiên là bác sĩ Tằng Kỳ!
Anh đã bị loại bỏ rồi còn gì? OUT đi! Đừng có nhớ thương bạn gái của tôi!
Thạch Thiên thấy ngứa răng, tay cũng ngứa luôn.
Anh nghiến răng, lại nghiến răng, cuối cùng vẫn không chịu nổi việc bạn gái mình bị trai khác thả thính. Ngón tay lướt nhanh, anh trả lời: [Đã tiêm đúng hạn, cảm ơn sự quan tâm của anh.]
Sau đó còn gõ thêm hai chữ “Tạm biệt” rồi block luôn “Jack”.
Tự tay tiêu diệt tình địch thì sảng khoái thật, như táo bón bỗng thông suốt vậy. Nhưng đây là WeChat của Đỗ Tiêu, anh xóa người trong danh bạ của cô. Thạch Thiên sau khi hành động nóng vội thì lại đâm lo.
Làm vậy có phù hợp không? Đỗ Tiêu có giận không? Mà… sao em ấy vẫn chưa xóa anh chàng được mai mối kia?
Trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, mọi thứ liên quan đến đối phương đều bị phóng đại vô hạn. Thạch Thiên trong lòng không thể nào yên.
Anh bĩu môi ngước mắt nhìn về phía cửa. Cửa sổ đã đóng kín mà vẫn nghe được tiếng gió bắc rít qua đồng bằng Hoa Bắc mùa đông.
Thạch Thiên bĩu môi nhìn sang hướng khác, đắn đo một giây rồi đột nhiên nhẹ nhàng đặt Nguyên Bảo đang dựa người anh sang một bên. Nguyên Bảo ngạc nhiên “meo” một tiếng.
Thạch Thiên trợn mắt đứng dậy, dùng sức nhảy qua bàn trà, khoác áo vào, cầm điện thoại của Đỗ Tiêu, kéo cửa chạy ra ngoài. Với đôi chân dài của Thạch Thiên, quãng đường vài phút giữa hai khu chung cư vút qua trong chớp mắt.
Đỗ Tiêu đang tắm thì chuông cửa reo. Đêm hôm thế này là ai nhỉ? Chuông cứ reo liên hồi không ngớt.
Cô vội vàng tắm nhanh, lau qua loa, quấn khăn tắm ra xem thì lại là Thạch Thiên. Đêm khuya thế này cũng chẳng có mấy người qua lại, muốn đột nhập vào cũng không được, bên ngoài lạnh quá, Đỗ Tiêu vội mở cổng cho anh. Trong lúc cô vào phòng mặc đồ thì Thạch Thiên đã lên đến tầng.
“Đến ngay!” Đỗ Tiêu vừa dùng khăn lau tóc vừa nhanh chân ra cửa.
Thạch Thiên dựa vai vào tường, điện thoại của Đỗ Tiêu xoay trong những ngón tay dài của anh như quân bài.
Theo tiếng bước chân lép bép từ trong phòng vọng ra, cửa đột ngột mở. Thạch Thiên ngước nhìn, chưa kịp thấy rõ Đỗ Tiêu thì hơi nước và mùi thơm đã ập vào mặt.
Toàn là mùi hương của Đỗ Tiêu.
Thạch Thiên theo bản năng hít một hơi, nhìn gương mặt ửng hồng như phủ một lớp sương của cô gái.
Ánh mắt khao khát và h*m m**n của anh, khóe môi khẽ động, yết hầu lên xuống, tất cả đều lọt vào mắt Đỗ Tiêu. Trong tình yêu, mọi chi tiết nhỏ đều được phóng đại, với cả hai người.
Đỗ Tiêu do dự một chút, bước ra ngoài nửa bước, đến ngưỡng cửa.
“Sao anh lại qua đây?” Cô hỏi. Khăn tắm trùm đầu, ngẩng mặt lên, trông như cô gái Ấn Độ hay Ả Rập vậy.
Lúc nào cũng đáng yêu thế! Lòng Thạch Thiên lại bắt đầu xao động.
Nhưng anh tự ý trả lời tin nhắn WeChat của Đỗ Tiêu còn block luôn người ta, nên hơi ngượng, chu môi đưa điện thoại cho cô: “Điện thoại của em.”
“Mai đưa cũng được mà, đêm hôm thế này anh còn chạy một chuyến làm gì.” Đỗ Tiêu nói, đưa tay ra cầm.
Cầm được, kéo, nhưng không rút được khỏi tay Thạch Thiên. Đỗ Tiêu ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh.
Thạch Thiên c*n m** d***, nói: “Có người tên Jack nhắn tin cho em.” “Jack?” Đỗ Tiêu nghĩ không ra, “Ai vậy?”
Đôi mắt cô trong vắt tinh anh, không chút giả vờ, là thực sự không nhớ Jack là ai. Đúng vậy, Thạch Thiên nhớ ra, lần chat cuối cùng trong đoạn hội thoại đã là gần một tháng trước.
Nỗi bực bội, khó chịu và ghen tuông vừa nãy của Thạch Thiên tan biến hết. Lòng anh định lại, không còn bồn chồn, lại càng thêm hăng hái.
“Vậy sao em không xóa anh ta đi?” Anh chất vấn.
“Hả?” Đỗ Tiêu càng không hiểu, “Em còn không nhớ người này là ai, ai vậy?”
Thạch Thiên mặt căng ra, nói: “Là bác sĩ người Bắc họ Tằng đó.”
Người này Đỗ Tiêu đã quẳng ra sau đầu từ lâu, nên phải mất một giây cô mới nhớ ra anh ta là ai. Đó không phải… người được mai mối sao?
Đỗ Tiêu chớp chớp mắt.
Thạch Thiên cuối cùng cũng buông điện thoại của Đỗ Tiêu ra, không tự nhiên dời ánh mắt đi: “Sao không xóa anh ta đi, hả?”
Cái “hả” ấy lộ rõ vẻ ngượng ngùng của người biết mình có lỗi. Đỗ Tiêu không nhịn được cười.
“Còn cười.” Thạch Thiên nghiến răng, hai tay bóp má cô.
“Nhẹ thôi.” Đỗ Tiêu che mặt, “Em không nghĩ ra. Có lẽ lúc đó định xóa? Nhưng chắc bị gián đoạn gì đó nên quên luôn?”
Thạch Thiên “hừ” một tiếng, nhân cơ hội thanh minh: “Anh xóa giùm em rồi.”
Hả? Đỗ Tiêu đâu có ngốc, nghĩ một chút liền hiểu ra: “Anh đọc WeChat của em? Còn xóa người trong danh bạ của em?”
Bị, bị phát hiện rồi.
Thạch Thiên ngước mắt nhìn khung cửa trên đầu. “Thạch… Thiên!” Đỗ Tiêu gọi tên anh.
Cô không giỏi cãi vã, chỉ nhìn anh như vậy thôi. Mắt phượng mở to tròn. Khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay, vừa tắm xong hồng hào mịn màng, trên đầu còn quấn khăn tắm, thực ra chẳng có chút uy h**p nào, không thể dọa được bất kỳ ai trên đời này.
Ngoại trừ Thạch Thiên.
Vài giây sau, Thạch Thiên cúi đầu: “Xin lỗi em…” Đỗ Tiêu nhìn anh ủ rũ như thế, khụt khịt mũi, thở dài. “Sau này đừng thế nữa nhé.” Cô nói.
Thạch Thiên đang chuẩn bị tinh thần bị mắng thì ngớ người ra. Vậy, thế là xong sao? Không giận sao? Không mắng anh sao? Bạn gái của Lão Trương nổi giận, hôm sau anh ta đến công ty mặt còn in mấy vết máu!
“Em không giận anh sao?” Anh không thể tin được mà hỏi.
“Giận chứ.” Đỗ Tiêu nói, “Nhưng anh đã xin lỗi rồi mà? Sau này đừng thế nữa, như vậy không tôn trọng quyền riêng tư của người khác.”
Thạch Thiên nhất thời nghẹn lời.
Trên đường đến đây, dù trong lòng có hơi áy náy nhưng Thạch Thiên vẫn âm thầm nghĩ “Sao em không xóa người mai mối đi”, “Em không đúng trước” để chuẩn bị dùng làm lý do phản công khi Đỗ Tiêu cãi nhau với anh, tự cho mình đứng ở thế đạo đức cao hơn.
Kết quả…
Bạn gái của anh à, tính tình tốt đến mức nào vậy? Em ấy thật sự dịu dàng ôn hòa đến thế sao!
------oOo------
Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Vừa rồi quả thật đáng sợ, tim Đỗ Tiêu vẫn còn đập thình thịch không ngừng.
Khi môi Thạch Thiên chạm vào cổ, cơ thể cô như có dòng điện chạy qua, bụng dưới bỗng nóng ran. Cảm giác ấy lan tỏa khắp người, khiến toàn thân nóng bừng lên.
Đỗ Tiêu hiểu rõ phản ứng hóa học này là gì, và điều đó khiến cô sợ hãi. Cô nghĩ… mình cần phải nói chuyện với Thạch Thiên.
Ngước mắt lên, cô thấy gương mặt anh gần trong gang tấc. Ánh mắt anh hoang mang, nôn nóng nhưng cố kiềm chế, chân thành không hiểu vì sao cô lại muốn trốn tránh.
“Thạch Thiên, anh… em…” Đỗ Tiêu hít một hơi sâu, “Em thấy… anh dạo này hơi… hơi đáng sợ.”
“Sao cơ?” Thạch Thiên hơi giật mình.
Anh chớp mắt nhìn Đỗ Tiêu, rồi bỗng hiểu ra. Cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Thế này à?”
Đỗ Tiêu nín thở.
Thạch Thiên nhìn cô, tay từ má trượt xuống cổ: “Hay là thế này?” Anh khẽ ngậm lấy vành tai cô.
“Thạch Thiên!” Đỗ Tiêu nhắm chặt mắt, thốt lên. Thạch Thiên cười khẽ.
Vì khoảng cách quá gần, Đỗ Tiêu có thể cảm nhận được lồng ngực anh rung lên. Người con trai trẻ áp sát, cơ thể rắn chắc, cứng cáp và nóng bỏng. Đỗ Tiêu mở mắt, chạm phải đôi mắt hẹp dài có ý cười của Thạch Thiên.
“Sao vậy?” Một tay anh chống cửa, tay kia đặt sau gáy cô, “Anh là bạn trai em mà… sao không được?”
Anh cúi xuống hôn cô, môi kề môi thì thầm: “Hơn nữa em… rõ ràng cũng rất thích…”
Đầu óc Đỗ Tiêu như nổ tung.
Cô không nhớ rõ mình bị ép vào cửa như thế nào, chỉ nhớ có vùng vẫy, có ôm chặt không kiểm soát. Môi bị m*t cắn, khoang miệng bị chiếm
đóng, thở không ra hơi. Cô nghe thấy tiếng th* d*c của mình, cũng nghe rõ hơi thở hỗn loạn của Thạch Thiên.
Điều kéo cô về thực tại là cơn đau nhẹ trước ngực, Thạch Thiên cuối cùng cũng chạm được vào nơi anh hằng mơ ước.
Đỗ Tiêu hoàn hồn trong hoảng hốt.
“Thạch Thiên…” Cô gọi tên anh, muốn ngăn lại.
Nhưng giọng nói bị bóp nghẹn thành từng mảnh vụn bởi những v**t v* của anh.
Hormone trong cơ thể tán loạn.
Đây là một vụ nổ hormone. Thuần khiết và tự nhiên, từ sâu thẳm cơ thể của đôi nam nữ trẻ tuổi.
Hơi thở Thạch Thiên trở nên gấp gáp, lý trí mơ hồ, muốn tiến xa hơn. Giọng Đỗ Tiêu đầy van xin, vỡ vụn đến mức có thể khơi dậy bản năng của bất cứ người đàn ông nào.
Nhưng khi ngước lên, anh thấy đôi mắt cô ướt đẫm, trong đáy mắt là nỗi sợ hãi và lo lắng rõ ràng.
Cô là cô gái hoàn toàn không có kinh nghiệm, cô chưa sẵn sàng, mà Thạch Thiên lại tiến quá nhanh.
Thạch Thiên nuốt khan, ôm chặt cô, trán tựa trán, thân thể áp sát thân thể, nhắm mắt lại.
Anh nhận ra mấy ngày qua mình chỉ lo nghĩ đến niềm vui của bản thân, khiến cô sợ hãi. Đúng vậy, ngay cả anh cũng thấy những ngày qua mọi thứ tiến triển quá nhanh.
Tay Thạch Thiên tuy vẫn đặt ở nơi đó nhưng không còn v**t v*. Đỗ Tiêu cũng cố điều hòa hơi thở, cố kiểm soát những xung động đang gào thét trong cơ thể.
Thạch Thiên nói không sai, cô… thực ra cũng thích. Vừa sợ hãi, vừa thích.
Điều cô thực sự sợ không phải Thạch Thiên từng bước áp sát, xâm chiếm. So với anh, cô còn sợ hơn cả những h*m m**n trong chính mình vừa được đánh thức như vỡ đê.
Cô đang trên con đường tiến hóa từ một cô gái thành người phụ nữ. Con đường này toàn những trải nghiệm mới mẻ, nắm tay và lời âu yếm làm tim rung động, nụ hôn và v**t v* khiến thân thể run rẩy. Từ cái trước đến cái sau, không có giới hạn và khó lòng cưỡng lại, kh*** c*m truyền qua da thịt, như thuốc phiện, có độc mà khiến người ta sa đắm, khát khao.
Thạch Thiên cuối cùng cũng gắng gượng buông ra, rút tay về.
“Đừng sợ…” Anh tựa trán vào trán cô, điều hòa hơi thở, nói nhẹ nhàng.
Nhưng Đỗ Tiêu vẫn nắm chặt vạt áo anh, đôi mắt ướt đẫm như một con thú nhỏ yếu ớt, Thạch Thiên không kìm được lại hôn cô vài cái, rồi ôm cô vào lòng.
“Tiêu Tiêu…” Anh thì thầm, “… anh yêu em.” “Anh yêu em, nên mới đối xử với em như vậy.”
“Anh yêu em, nên mới có những khao khát với em.”
“Anh yêu em, nên mới trêu ghẹo em, và chỉ trêu ghẹo mình em thôi.” “Đừng sợ.”
Đỗ Tiêu dựa vào ngực Thạch Thiên, chỉ khẽ “ừm” một tiếng không rõ ý. “Em phải về rồi,” cô nói.
Cúi đầu xuống mới phát hiện chiếc áo khoác đang mặc dở từ lúc nào đã rơi xuống đất. Nhặt lên phủi phủi rồi mặc vào, Thạch Thiên cũng đã khoác áo: “Đi thôi.”
Đỗ Tiêu đến nhà Thạch Thiên chơi với mèo, tối về đương nhiên là anh phải đưa. Dù chỉ cách một khu chung cư nhưng anh không để cô đi một mình trong đêm tối.
Đến cửa tòa nhà của Đỗ Tiêu, cô bảo anh về. Thạch Thiên không chịu.
“Gần Tết rồi, dễ xảy ra chuyện lắm,” anh nói. “Năm ngoái có đồng nghiệp của anh bị cướp ngay trước cửa nhà.”
Thạch Thiên ôm Đỗ Tiêu, kiên quyết đưa cô đến tận cửa. Chia tay ở cửa, anh lưu luyến không rời.
Với chàng trai trẻ vừa có bước tiến mới trong tình yêu, vừa được nếm vị ngọt ngào, đây đúng là giai đoạn cuồng nhiệt nhất – một giây cũng muốn dính lấy bạn gái.
Anh lại ôm Đỗ Tiêu hôn thêm một lúc lâu mới chịu buông ra.
Cửa mở, nhưng Đỗ Tiêu đứng ở ngưỡng cửa, tay vẫn đặt trên khung cửa, không có ý định mời anh vào.
Sau khi Thạch Thiên đi, Đỗ Tiêu khóa cửa cẩn thận, cởi áo khoác treo lên rồi ngả người xuống sofa. Nằm một lúc, cô trở mình lấy túi xách lục lọi nhưng không thấy điện thoại đâu. Lẩm bẩm một tiếng, cô đứng dậy ra cửa lục túi áo khoác, vẫn không thấy.
Điện thoại để quên ở nhà Thạch Thiên rồi.
Trong nhà không có điện thoại bàn, nghĩ đến gió lạnh bên ngoài, Đỗ Tiêu đành thôi, mai lấy vậy.
Thạch Thiên đội gió rét về đến nhà, dù có Nguyên Bảo bầu bạn nhưng căn phòng bỗng trở nên trống trải. Nguyên Bảo là một cô mèo hay bám người, thấy anh về liền nhảy khỏi sofa, chạy đến cọ chân anh.
“Chỉ có mày là hay bám người.” Thạch Thiên cười nói, cởi áo khoác, cúi xuống bế nó lên, “Đúng là đồ bám dính!”
Người nào đó nói câu này mà quên mất mỗi ngày tan sở là dính lấy bạn gái thế nào, đúng là ngọn đèn cao tám thước không rọi được chân mình.
Vừa đi vào trong vừa v**t v* Nguyên Bảo. Nó thoải mái “meo” một tiếng rồi dựa vào ngực anh. Dáng vẻ đó khiến Thạch Thiên không khỏi nghĩ đến Đỗ Tiêu. Em ấy cũng mềm mại dựa vào ngực anh như thế.
Thạch Thiên ôm Nguyên Bảo ngồi phịch xuống sofa, thở dài một hơi, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, nhìn trần nhà, nhớ lại đủ thứ của đêm nay.
Mọi khoảnh khắc đầu tiên trong tình yêu đều khiến người ta muốn ngẩn ngơ thế này.
Cảm giác mềm mại ấm áp của cô gái dường như vẫn còn đọng lại trên lòng bàn tay, đẹp đẽ đến rung động, khiến máu nóng sôi trào.
Thạch Thiên đang mơ màng hồi tưởng, thưởng thức vẻ đẹp vừa rồi thì trên bàn trà vang lên tiếng “đinh” khẽ. Anh ngồi dậy nhìn, điện thoại của Đỗ Tiêu nằm im lìm ở đó, phát ra ánh sáng mỏng manh.
Màn hình khóa hiển thị có một tin nhắn WeChat. Jack: [Em đã tiêm vaccine phòng dại đúng hạn chưa?] Ánh mắt Thạch Thiên hơi ngưng lại.
Ai vậy nhỉ? Chuyện tuần trước rồi còn gì. Chính Thạch Thiên đã đưa Đỗ Tiêu đi tiêm mũi cuối mà. Anh sợ cô đi một mình sẽ gặp bác sĩ Tằng – người rõ ràng có ý với cô ấy.
Nhìn tin nhắn WeChat này, Thạch Thiên có linh cảm không hay. Anh không nhịn được click mở WeChat của Đỗ Tiêu, lục tìm đoạn chat với “Jack”, lướt lên trên xem, quả nhiên là bác sĩ Tằng Kỳ!
Anh đã bị loại bỏ rồi còn gì? OUT đi! Đừng có nhớ thương bạn gái của tôi!
Thạch Thiên thấy ngứa răng, tay cũng ngứa luôn.
Anh nghiến răng, lại nghiến răng, cuối cùng vẫn không chịu nổi việc bạn gái mình bị trai khác thả thính. Ngón tay lướt nhanh, anh trả lời: [Đã tiêm đúng hạn, cảm ơn sự quan tâm của anh.]
Sau đó còn gõ thêm hai chữ “Tạm biệt” rồi block luôn “Jack”.
Tự tay tiêu diệt tình địch thì sảng khoái thật, như táo bón bỗng thông suốt vậy. Nhưng đây là WeChat của Đỗ Tiêu, anh xóa người trong danh bạ của cô. Thạch Thiên sau khi hành động nóng vội thì lại đâm lo.
Làm vậy có phù hợp không? Đỗ Tiêu có giận không? Mà… sao em ấy vẫn chưa xóa anh chàng được mai mối kia?
Trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, mọi thứ liên quan đến đối phương đều bị phóng đại vô hạn. Thạch Thiên trong lòng không thể nào yên.
Anh bĩu môi ngước mắt nhìn về phía cửa. Cửa sổ đã đóng kín mà vẫn nghe được tiếng gió bắc rít qua đồng bằng Hoa Bắc mùa đông.
Thạch Thiên bĩu môi nhìn sang hướng khác, đắn đo một giây rồi đột nhiên nhẹ nhàng đặt Nguyên Bảo đang dựa người anh sang một bên. Nguyên Bảo ngạc nhiên “meo” một tiếng.
Thạch Thiên trợn mắt đứng dậy, dùng sức nhảy qua bàn trà, khoác áo vào, cầm điện thoại của Đỗ Tiêu, kéo cửa chạy ra ngoài. Với đôi chân dài của Thạch Thiên, quãng đường vài phút giữa hai khu chung cư vút qua trong chớp mắt.
Đỗ Tiêu đang tắm thì chuông cửa reo. Đêm hôm thế này là ai nhỉ? Chuông cứ reo liên hồi không ngớt.
Cô vội vàng tắm nhanh, lau qua loa, quấn khăn tắm ra xem thì lại là Thạch Thiên. Đêm khuya thế này cũng chẳng có mấy người qua lại, muốn đột nhập vào cũng không được, bên ngoài lạnh quá, Đỗ Tiêu vội mở cổng cho anh. Trong lúc cô vào phòng mặc đồ thì Thạch Thiên đã lên đến tầng.
“Đến ngay!” Đỗ Tiêu vừa dùng khăn lau tóc vừa nhanh chân ra cửa.
Thạch Thiên dựa vai vào tường, điện thoại của Đỗ Tiêu xoay trong những ngón tay dài của anh như quân bài.
Theo tiếng bước chân lép bép từ trong phòng vọng ra, cửa đột ngột mở. Thạch Thiên ngước nhìn, chưa kịp thấy rõ Đỗ Tiêu thì hơi nước và mùi thơm đã ập vào mặt.
Toàn là mùi hương của Đỗ Tiêu.
Thạch Thiên theo bản năng hít một hơi, nhìn gương mặt ửng hồng như phủ một lớp sương của cô gái.
Ánh mắt khao khát và h*m m**n của anh, khóe môi khẽ động, yết hầu lên xuống, tất cả đều lọt vào mắt Đỗ Tiêu. Trong tình yêu, mọi chi tiết nhỏ đều được phóng đại, với cả hai người.
Đỗ Tiêu do dự một chút, bước ra ngoài nửa bước, đến ngưỡng cửa.
“Sao anh lại qua đây?” Cô hỏi. Khăn tắm trùm đầu, ngẩng mặt lên, trông như cô gái Ấn Độ hay Ả Rập vậy.
Lúc nào cũng đáng yêu thế! Lòng Thạch Thiên lại bắt đầu xao động.
Nhưng anh tự ý trả lời tin nhắn WeChat của Đỗ Tiêu còn block luôn người ta, nên hơi ngượng, chu môi đưa điện thoại cho cô: “Điện thoại của em.”
“Mai đưa cũng được mà, đêm hôm thế này anh còn chạy một chuyến làm gì.” Đỗ Tiêu nói, đưa tay ra cầm.
Cầm được, kéo, nhưng không rút được khỏi tay Thạch Thiên. Đỗ Tiêu ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh.
Thạch Thiên c*n m** d***, nói: “Có người tên Jack nhắn tin cho em.” “Jack?” Đỗ Tiêu nghĩ không ra, “Ai vậy?”
Đôi mắt cô trong vắt tinh anh, không chút giả vờ, là thực sự không nhớ Jack là ai. Đúng vậy, Thạch Thiên nhớ ra, lần chat cuối cùng trong đoạn hội thoại đã là gần một tháng trước.
Nỗi bực bội, khó chịu và ghen tuông vừa nãy của Thạch Thiên tan biến hết. Lòng anh định lại, không còn bồn chồn, lại càng thêm hăng hái.
“Vậy sao em không xóa anh ta đi?” Anh chất vấn.
“Hả?” Đỗ Tiêu càng không hiểu, “Em còn không nhớ người này là ai, ai vậy?”
Thạch Thiên mặt căng ra, nói: “Là bác sĩ người Bắc họ Tằng đó.”
Người này Đỗ Tiêu đã quẳng ra sau đầu từ lâu, nên phải mất một giây cô mới nhớ ra anh ta là ai. Đó không phải… người được mai mối sao?
Đỗ Tiêu chớp chớp mắt.
Thạch Thiên cuối cùng cũng buông điện thoại của Đỗ Tiêu ra, không tự nhiên dời ánh mắt đi: “Sao không xóa anh ta đi, hả?”
Cái “hả” ấy lộ rõ vẻ ngượng ngùng của người biết mình có lỗi. Đỗ Tiêu không nhịn được cười.
“Còn cười.” Thạch Thiên nghiến răng, hai tay bóp má cô.
“Nhẹ thôi.” Đỗ Tiêu che mặt, “Em không nghĩ ra. Có lẽ lúc đó định xóa? Nhưng chắc bị gián đoạn gì đó nên quên luôn?”
Thạch Thiên “hừ” một tiếng, nhân cơ hội thanh minh: “Anh xóa giùm em rồi.”
Hả? Đỗ Tiêu đâu có ngốc, nghĩ một chút liền hiểu ra: “Anh đọc WeChat của em? Còn xóa người trong danh bạ của em?”
Bị, bị phát hiện rồi.
Thạch Thiên ngước mắt nhìn khung cửa trên đầu. “Thạch… Thiên!” Đỗ Tiêu gọi tên anh.
Cô không giỏi cãi vã, chỉ nhìn anh như vậy thôi. Mắt phượng mở to tròn. Khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay, vừa tắm xong hồng hào mịn màng, trên đầu còn quấn khăn tắm, thực ra chẳng có chút uy h**p nào, không thể dọa được bất kỳ ai trên đời này.
Ngoại trừ Thạch Thiên.
Vài giây sau, Thạch Thiên cúi đầu: “Xin lỗi em…” Đỗ Tiêu nhìn anh ủ rũ như thế, khụt khịt mũi, thở dài. “Sau này đừng thế nữa nhé.” Cô nói.
Thạch Thiên đang chuẩn bị tinh thần bị mắng thì ngớ người ra. Vậy, thế là xong sao? Không giận sao? Không mắng anh sao? Bạn gái của Lão Trương nổi giận, hôm sau anh ta đến công ty mặt còn in mấy vết máu!
“Em không giận anh sao?” Anh không thể tin được mà hỏi.
“Giận chứ.” Đỗ Tiêu nói, “Nhưng anh đã xin lỗi rồi mà? Sau này đừng thế nữa, như vậy không tôn trọng quyền riêng tư của người khác.”
Thạch Thiên nhất thời nghẹn lời.
Trên đường đến đây, dù trong lòng có hơi áy náy nhưng Thạch Thiên vẫn âm thầm nghĩ “Sao em không xóa người mai mối đi”, “Em không đúng trước” để chuẩn bị dùng làm lý do phản công khi Đỗ Tiêu cãi nhau với anh, tự cho mình đứng ở thế đạo đức cao hơn.
Kết quả…
Bạn gái của anh à, tính tình tốt đến mức nào vậy? Em ấy thật sự dịu dàng ôn hòa đến thế sao!
------oOo------
Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Đánh giá:
Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Story
Chương 65
10.0/10 từ 23 lượt.