Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 62

163@-

Thạch Thiên vừa đỗ xe xong, liền cắt vài miếng bánh ngọt cho Đỗ Tiêu. Vặn đèn xe lớn, anh vừa kéo phanh tay vừa hỏi cô: “Bạn em nói gì về anh vậy?”


 


Đỗ Tiêu biết ngay anh đã phát hiện ra các tin nhắn WeChat giữa cô và Hoàng Thán. Cô cười đến híp cả mắt.


 


“Dĩ nhiên là khen anh vừa đẹp trai vừa tâm lý rồi!”


 


“Cô ấy còn bảo nhờ anh giới thiệu cho cô ấy một người, tốt nhất là giúp cô ấy thoát ế luôn.” Đỗ Tiêu bật cười, “Cô ấy cũng muốn có người yêu.”


 


“Không thành vấn đề.” Thạch Thiên nhận lời ngay, “Văn phòng anh độc thân nhiều như rươi.”


 


Chỉ cần vung tay là có cả đống.


 


Xe lại lăn bánh, chạy vào đường chính. Đỗ Tiêu chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi Thạch Thiên: “Xe SMART giá bao nhiêu vậy anh?”


 


Thạch Thiên suy nghĩ một lúc, đáp: “Chắc hơn trăm triệu? Rẻ thì trăm triệu, mắc có thể tầm một trăm bảy tám chục triệu? Tùy cấu hình thôi.”


 


“À…” Đỗ Tiêu nói, “Hoàng Thán có năm chục triệu rồi, cô ấy bảo phần còn lại bố mẹ sẽ cho.”


 


“Xe đó phù hợp con gái lắm. Dễ đỗ nữa.” Thạch Thiên thuận miệng đáp.


 


Đỗ Tiêu tựa lưng vào ghế, ngắm nhìn cảnh đêm Bắc Kinh, không khỏi suy nghĩ… Hoàng Thán sắp mua xe rồi. Chỉ trong hai năm mà Hoàng Thán đã tích góp được năm chục triệu, quả thật rất giỏi.


 


Đỗ Tiêu vốn có hơn hai chục triệu tiền tiết kiệm, trước đây mỗi tháng cô đều có thể để dành được một ít, nhưng từ khi ra ngoài thuê nhà, cô phát hiện việc tiết kiệm tiền thật sự khó khăn. Dù Thạch Thiên gần như bao hết tiền ăn tối cho cô. Ngoài tiền thuê nhà ra, rời khỏi nhà, không biết sao chi tiêu lại tăng lên nhiều thế. Những khoản lặt vặt trước đây đều


 


dùng chung với gia đình, không cảm thấy gì, giờ một mình gánh vác, mới thấy được áp lực.


 


Nói cho cùng, vẫn là do cô kém cỏi. Lương của cô cộng thêm phụ cấp, được 7 triệu 5, đối với một sinh viên chính quy làm việc hai năm mà nói, chỉ có thể gọi là bình thường, rất bình thường.


 


Lương Hoàng Thán cao hơn cô, họ vừa mới nói chuyện với nhau hôm nay, một tháng cô ấy được 12 triệu.


 


Hồi đó điểm số của Hoàng Thán và cô không chênh nhau là mấy, nhưng cô ấy đi nơi khác, học trường 211, trường tốt hơn cô. Cô ấy một mình ở nơi khác học bốn năm đại học, rồi trở về Bắc Kinh, Đỗ Tiêu có thể cảm nhận được sự độc lập của Hoàng Thán vượt xa cô. Cô ấy chịu khổ được hơn và làm việc giỏi hơn cô. Điều này, trong năm đầu đi làm, khi thường xuyên tụ tập than thở về công việc, cô đã cảm nhận được rõ.



 


Thật ra Đỗ Tiêu trước đây cũng biết thu nhập của Hoàng Thán cao hơn mình, nhưng khi còn được nuông chiều ở nhà, cô nghĩ rằng tiền kiếm được chỉ cần đủ tiêu xài, không phải xin tiền bố mẹ là được. Cô chưa bao giờ để tâm đến những chuyện này.


 


Nhưng bây giờ, Đỗ Tiêu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong lòng lại len lỏi nỗi bất an và sợ hãi.


 


Hai năm, mới đi làm có hai năm, trước đây nhìn đều không khác nhau là mấy, nhưng giờ cô và Hoàng Thán… đã có khoảng cách. Vậy sau này thì sao?


 


Đỗ Tiêu vốn biết mình không phải người xuất sắc, nhưng chưa bao giờ như lúc này, cảm thấy lo lắng vì sự không đủ xuất sắc của bản thân. Cô không biết nỗi lo này đến từ đâu. Cô xoay người không thoải mái. Xe vừa dừng ở đèn đỏ, Thạch Thiên gài số, tranh thủ lúc này, tay phải anh vươn ra nắm lấy bàn tay nhỏ của Đỗ Tiêu.


 


Đỗ Tiêu quay đầu, thấy chàng trai trẻ bên cạnh nhìn cô với ánh mắt cười.


 


Trong mắt Thạch Thiên tràn ngập tình cảm, như thể ở bên Đỗ Tiêu anh luôn rất hạnh phúc. Niềm hạnh phúc ngọt ngào ấy cũng lan tỏa sang Đỗ Tiêu, xua tan nỗi bất an sợ hãi trong lòng cô.


 


Cô nắm lại tay anh, như tìm được điểm tựa.


 


Sáng thứ bảy, Đỗ Cẩm tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc xe màu xanh sáng bóng đang hướng về tòa nhà của nhà anh.


 


Anh quay đầu nói: “Tiêu Tiêu về rồi.” Mẹ Đỗ hỏi: “Sao con biết?”


Đỗ Cẩm đáp: “Thấy.” Anh không nói là thấy xe của bạn trai Đỗ Tiêu. Đỗ Tiêu yêu người con trai này mới được một tháng, chưa đến mức giới thiệu với gia đình.


 


Cuối tuần này về nhà, sắc mặt Đỗ Tiêu hồng hào, trong mắt ánh lên niềm vui. Không cần cô nói, người nhà cũng nhìn ra được cô sống một mình bên ngoài rất tốt. Người nhà cũng quen với việc Đỗ Tiêu sống bên ngoài, không còn lo lắng như trước, mỗi tuần về nhà đều hỏi đông hỏi tây.


 


Nhưng chuyện bạn trai thì Đỗ Tiêu vẫn phải báo cáo với mẹ.


 


“Con đã hỏi rồi.” Cô nói, “Anh ấy có hộ khẩu thành phố, nhưng bố mẹ anh ấy có vẻ thích sống ở nông thôn hơn. Anh ấy là con một, không có anh chị em. Bố mẹ anh ấy còn trẻ lắm, mẹ anh ấy mới 48 tuổi.”


 


Nghe đến tuổi của mẹ Thạch Thiên, tay mẹ Đỗ khựng lại. Trẻ như vậy, chẳng phải vì ở nông thôn nên cưới sớm, sinh con sớm sao!


 


Con một ở nông thôn, nghĩa là sau này việc phụng dưỡng già yếu đều là trách nhiệm của một mình cậu ta. Hơn nữa con trai nông thôn lập nghiệp ở thành phố, rất có khả năng tương lai bố mẹ chồng nông thôn sẽ cùng vào thành. Mẹ Đỗ đã nghe quá nhiều chuyện không hay về các bà nông thôn và họ hàng nông thôn từ hội chị em và nhóm bạn nhảy quảng trường của bà.


 


Trong lòng bà rất không vui. Nhưng giờ bà cũng mơ hồ cảm nhận được Đỗ Tiêu khác với trước đây, hơn nữa Vu Lệ Thanh cũng đã khuyên bà, dù có không ưng bạn trai của Đỗ Tiêu cũng đừng nói quá thẳng, mấy đứa trẻ yêu đương rất dễ phản kháng, càng nói chúng càng chống đối. Mẹ Đỗ đành nén không vui trong lòng, hỏi: “Một tháng cậu ta kiếm được bao nhiêu? Ở Bắc Kinh có mua nhà không?”


 



“Lập trình viên.” Nhanh chóng đáp lời. Cô cảm thấy lần trước mình thật ngốc, đáng lẽ nên nói thẳng với mẹ Thạch Thiên kiếm được bao nhiêu, cô có thể cảm nhận được mẹ rất quan tâm những chuyện này. “Anh ấy là trưởng nhóm lập trình, tức là người đứng đầu các lập trình viên, chức vụ ở công ty là giám đốc cao cấp. Dưới quyền anh ấy quản lý hơn bốn mươi lập trình viên đấy.”


 


Mẹ Đỗ dừng lại một chút, hỏi: “Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?” Đỗ Tiêu đáp: “26.”


Mẹ Đỗ không thể không khen một câu: “Giỏi thật.”


 


Đỗ Tiêu lập tức vui vẻ hẳn lên, như thể chính mình được khen vậy. Cô vốn không giấu được cảm xúc, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.


 


Mẹ Đỗ nhìn cô một cái, thở dài, nói: “Con ra lấy thịt đi.”


 


Hai mẹ con vì muốn nói chuyện riêng, đã đuổi chị Mã và Vu Lệ Thanh ra ngoài trông Tiểu Bân Bân, họ chen chúc trong bếp chuẩn bị bữa trưa. So với đồ ăn chị Mã nấu, thật ra Đỗ Tiêu vẫn thích hương vị do mẹ tự tay làm hơn.


 


Hương vị nhà.


 


Đỗ Tiêu kéo ngăn tủ đông, không thấy thịt đâu, chỉ thấy một đống đồ trông như đá đông.


 


“Này, thịt ở ngăn dưới kia kìa.” Mẹ Đỗ nói, “Đừng động vào cái đó.” “Cái gì vậy ạ?” Đỗ Tiêu cầm lên một cái hỏi.


“Sữa mẹ. Chị dâu con vắt đấy” Mẹ Đỗ nói, “Nó đâu có cách nào khác khi phải đi làm lại? Mẹ đã bảo cho Bân Bân cai sữa mẹ đi, chuyển qua uống sữa công thức thôi, dù sao sữa của nó cũng không nhiều lắm.


Nhưng nó không chịu, giờ ngày nào cũng mang máy hút sữa đi công ty, rồi lại mang về nhà cho Bân Bân uống.”


 


“Vắt sữa ạ? con biết, công ty con cũng có người như vậy.” Đỗ Tiêu dừng lại một chút rồi nói, “Vất vả lắm.”


 


Mẹ Đỗ thở dài: “Lúc trước ở nhà, sữa của nó không tốt lắm, phải pha thêm sữa công thức. Ai ngờ đi làm lại, sữa lại dồi dào hơn. Giờ Bân Bân hầu như không cần uống sữa công thức nữa, chỉ với sữa mẹ là đủ rồi.”


 


Tình trạng cơ thể của sản phụ đôi khi chịu ảnh hưởng rất nhiều từ tâm trạng, nghe có vẻ không khoa học cho lắm, như thể chẳng có nguyên lý nào để giải thích cả, nhưng nó lại là sự thật, và ta có thể tìm thấy những


 


ví dụ thực tế ngay bên cạnh. Như Vũ Lệ Thanh, khi ở nhà nghỉ sinh, tâm trạng buồn bực nên sữa rất ít. Đến khi cuộc sống ổn định trở lại, tâm trạng vui vẻ, cô tranh thủ thời gian vắt sữa, thì lượng sữa kỳ diệu tăng lên.


 


“Chị dâu con..” Mẹ Đỗ thật lòng khen ngợi, “Giỏi thật.”


 


Con dâu bà làm việc năng nổ, kiếm được không ít tiền, về nhà còn chăm sóc cháu nội tốt, mọi thứ đều chu toàn, quan trọng hơn là cô ấy đối xử với con trai bà rất tốt. Nếu không có chuyện căn nhà kia, mẹ Đỗ thật chẳng tìm ra được khuyết điểm nào ở cô con dâu này.


 


Về chuyện căn nhà đó, thực ra trong lòng mẹ Đỗ, người bà thật sự trách chính là bản thân mình. Bà chỉ giận con dâu một thời gian ngắn rồi dần nguôi giận.



 


Nói cho cùng, việc không mua được nhà, đều là do bà cả.


 


Vũ Lệ Thanh nháo đi nháo lại không phải vì không muốn sống cùng Đỗ Cẩm. Ngược lại, con dâu bà thật sự muốn cùng anh đi tiếp con đường phía trước. Vũ Lệ Thanh yêu Đỗ Cẩm, cũng yêu Tiểu Bân Bân. Sau chuyện căn nhà, cô đối với bố mẹ chồng càng thêm kính trọng, với Đỗ Tiêu vẫn quan tâm như trước.


 


Mẹ Đỗ đang thái thịt, liếc nhìn Đỗ Tiêu, bỗng thở dài một hơi. Tiếng thở dài này tưởng chừng không đầu không cuối, nhưng có lẽ vì tình mẹ con thân thiết, Đỗ Tiêu lại kỳ lạ thay hiểu được.


 


Mẹ Đỗ thở dài vì… Đỗ Tiêu không bằng Vũ Lệ Thanh.


 


Trong lòng bà, vẫn luôn xem con gái như đứa trẻ nhỏ, nghĩ rằng việc gì cũng có người lớn lo. Cho đến khi Đỗ Tiêu dọn ra khỏi nhà, bà chợt nhận ra con gái thật sự đã không còn nhỏ nữa. Lúc này nhìn Đỗ Tiêu


 


bằng con mắt của người lớn, bà không thể không thừa nhận, con gái bà nuôi dạy… không xuất sắc bằng con gái nhà họ Vũ.


 


Bà chợt lo lắng. Con gái sớm muộn cũng phải gả về nhà người ta, không biết khi Đỗ Tiêu gả đi, liệu có thể chu toàn mọi việc như Vũ Lệ Thanh không?


 


Đỗ Tiêu mơ hồ hiểu được tâm tư của mẹ, trong lòng lại dấy lên sự bồn chồn và bất an không rõ nguyên do.


 


Vũ Lệ Thanh ở trong phòng khẽ hỏi Đỗ Cẩm: “Tiêu Tiêu còn quen với anh lập trình viên đó không?”


 


“Tiểu Thạch á? Chắc là còn, sáng nay anh thấy Tiểu Thạch lái xe đưa em ấy đến đây.” Đỗ Cẩm nói, “Tiểu Thạch, cũng không tệ.”


 


Đỗ Cẩm có ấn tượng khá tốt về Thạch Thiên. Nhưng rõ ràng “không tệ” của Đỗ Cẩm không phải “không tệ” của Vũ Lệ Thanh. Chỉ dựa vào thông tin Đỗ Cẩm cung cấp, Vũ Lệ Thanh đã phân tích và kết luận rằng Thạch Thiên hoàn toàn không có khả năng mua nhà ở Bắc Kinh, và đã sớm gạch tên anh ta trong lòng.


 


“Lần trước có người bạn học giới thiệu một người, em ấy lại từ chối thẳng thừng.” Vũ Lệ Thanh nói, “Em thấy Tiêu Tiêu không cần phải cứng nhắc quá, em ấy với anh chàng này cũng mới quen không lâu, không cần thiết phải từ chối dứt khoát thế, ít ra cũng nên gặp mặt một lần.”


 


“Anh họ của bạn em à? Có phải hơi lớn tuổi không? Bao nhiêu tuổi rồi?” Đỗ Cẩm hỏi.


 


“Nhỏ hơn anh.” Vũ Lệ Thanh đáp, “Anh họ xa thôi, chắc 28 hoặc 29, dù sao chưa đến 30.”


 


“Chênh lệch hơi nhiều.” Đỗ Cẩm nhíu mày.


 


Trong cảm nhận của Đỗ Cẩm, em gái vẫn là cô em gái bé nhỏ, còn trẻ, nên ở bên cạnh những chàng trai trẻ trung nhiệt huyết như Thạch Thiên. Tuy nhỏ tuổi hơn anh, nhưng người hai mươi mấy tuổi miễn là không ngốc thì cơ bản đã trải đời. Trong lòng, Đỗ Cẩm không mấy muốn giới thiệu những người đã trải đời như vậy cho em gái.



“Cũng chỉ hơn bốn năm tuổi, sao lại nhiều?” Vũ Lệ Thanh nói, “Anh đừng cứ xem Tiêu Tiêu như trẻ con nữa, em ấy sắp 25 rồi.”


 


Thật vậy, em gái đã 25 tuổi rồi. Đỗ Cẩm cũng hơi buồn.


 


Nhưng anh đã từng thấy Đỗ Tiêu và Thạch Thiên ở bên nhau, trông họ ngọt ngào và ngốc nghếch biết bao, biết rằng họ đang trong giai đoạn tình yêu nồng cháy. Lúc này mà nói chuyện mai mối với Đỗ Tiêu, chắc chắn em ấy sẽ không vui.


 


“Già quá.” Anh phản đối. Vũ Lệ Thanh nhướng mày.


Không phải không có người trẻ, vấn đề là người trẻ có nhà không? Người trẻ có nhà thì cô cũng đã giới thiệu cho Đỗ Tiêu rồi, vấn đề là Đỗ Tiêu nhất quyết bảo không có cảm giác.


 


Nói chuyện với Đỗ Cẩm xem ra vô ích, Vũ Lệ Thanh nghĩ, vẫn nên nói chuyện với mẹ chồng thì hơn. Cô nhất định sẽ cố hết sức giúp Đỗ Tiêu tìm một người đàn ông vừa xuất sắc vừa có nhà.


 


Chỉ khi Đỗ Tiêu có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, cả gia đình mới thật sự vững vàng.


 


Còn trong bếp, mẹ Đỗ vẫn đang trò chuyện riêng với Đỗ Tiêu, vẻ mặt bà nghiêm túc, lần đầu tiên chính thức nói với Đỗ Tiêu về vấn đề tài sản trong nhà.


 


“Con muốn quen với chàng trai này, mẹ cũng không ngăn cản. Nhưng con đừng vội, còn trẻ mà, chuyện cả đời, lấy nhầm là hỏng cả đời.” Mẹ Đỗ nói.


 


Đỗ Tiêu im lặng: “Mẹ nghĩ xa quá. Bọn con mới quen nhau được một tháng thôi.”


 


“Mẹ chỉ nói vậy thôi. Còn nữa…” Mẹ Đỗ nghiêm túc nói, “Chuyện này mẹ vẫn chưa nói với con. Mẹ đã bàn với ba con rồi, đợi đến khi con cưới, số tiền chúng ta có trong tay, sẽ cho con hết.”


 


Đỗ Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu. Cô định nói gì đó nhưng đã bị mẹ Đỗ xua tay ngắt lời.


 


“Con cũng đừng lo cho ba mẹ, chúng ta đều có lương hưu, sau này chắc chắn sẽ sống cùng anh chị con, không cần con phải lo. Căn nhà này để lại cho anh con, nhưng không thể để con ra đi tay trắng được. Đến lúc đó mẹ sẽ nói với anh con, bảo anh con giúp đỡ con một chút.”


 


Đỗ Tiêu chợt nhớ đến tờ giấy nợ đã bị cô xé vụn ném vào bồn cầu.


 


“Mẹ…” Cô do dự hỏi, “Chuyện anh viết giấy nợ cho con, ba mẹ có biết không?”


 


Mẹ Đỗ ngạc nhiên: “Giấy nợ gì cơ?”


 


Biểu cảm của mẹ cho Đỗ Tiêu biết bà rõ ràng không hay biết gì. Vậy thì… Đỗ Tiêu không khỏi tự hỏi, chị dâu có biết không?


------oOo------


Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Story Chương 62
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...