Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 54

168@-

Đỗ Tiêu tỉnh dậy với cơn đau đầu dữ dội.


 


Cô thấy lạ sao đầu mình đau đến vậy. Dù biết đến khái niệm “say rượu” nhưng cô vẫn nghĩ đó là thứ chẳng liên quan gì đến mình cả.


 


Nằm trên giường một lúc, cô chậm rãi kéo chăn ngồi dậy. Căn phòng quen thuộc, đồ đạc quen thuộc. Cô lảo đảo đứng lên, định đi vệ sinh, chợt nhận ra mình vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua chứ không phải bộ đồ ngủ thường ngày.


 


Khi Đỗ Tiêu nắm lấy tay nắm cửa nhà vệ sinh, cô nghe thấy tiếng nước chảy văng vẳng bên trong. Nhưng lúc này đầu óc cô vẫn còn mơ màng vì men rượu, phản ứng chậm chạp, cô xoa xoa đầu đang nhức như búa bổ, chẳng suy nghĩ gì nhiều liền ấn tay nắm xuống, đẩy cửa bước vào.


 


Vòi sen trong phòng tắm đang xối nước ấm ào ạt. Thạch Thiên nghe tiếng cửa mở, giật mình, vội lau mặt quay người lại, và bắt gặp Đỗ Tiêu với mái tóc rối bù, ánh mắt ngơ ngác nhìn anh, có vẻ chưa hiểu rõ tình huống trước mắt.


 


Qua lớp kính trong suốt, hai con người vô tội, hai gương mặt ngây thơ, hai đôi mắt ngờ nghệch nhìn nhau.


 


Cả hai đều choáng váng.


 


Đỗ Tiêu há hốc mồm, ngây ngốc nhìn chàng trai không mảnh vải che thân. Từ khuôn mặt điển trai đến đôi vai rộng, từ đôi vai rộng đến bờ ngực săn chắc, từ bờ ngực săn chắc đến cơ bụng sáu múi rõ ràng, xuống nữa…, rồi xuống nữa, đôi chân dài đến tận gót.


 


Rồi ánh mắt ngây dại của Đỗ Tiêu từ từ dời lên, không kiểm soát được dừng lại ở một vùng bí ẩn mà cô chưa từng thấy bao giờ. Trân trối nhìn “vật thể lạ” ấy từ mềm thành cứng, từ rủ xuống thành vươn lên, gần như dán sát vào bụng.


 


Dù kính tắm có hơi nước mờ mờ, nhưng vẫn nhìn thấy… khá rõ ràng. Đỗ Tiêu đứng chết trân.


 


Thạch Thiên, anh hoàn toàn không thể tin được!


 


Không, tôi không phải b**n th**! Tôi thật sự không phải b**n th** mà! – Anh đứng cứng đờ, trong lòng gào thét điên cuồng!


 


Loại phản ứng sinh lý do k*ch th*ch bên ngoài này làm sao có thể kiểm soát được chứ!


 


Nhưng tiếng gào thét trong lòng anh hoàn toàn bị tiếng nước át đi. Hai người chỉ nghe thấy tiếng nước ấm “xối xả”, “ào ào” không ngừng.


 


Một giây sau, Đỗ Tiêu phát ra một tiếng thét thảm thiết, bỏ chạy như bay về phòng ngủ! “Rầm” một tiếng đóng sập cửa, “cạch” một tiếng khóa trái lại!


 


Cô tựa lưng vào cửa thở hổn hển, trái tim đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. th* d*c vài hơi, cô nhìn quanh căn phòng, mới nhận ra đây không phải phòng của mình.


 



Này, đây không phải phòng của Thạch Thiên sao?


 


Đúng rồi, đây là phòng của Thạch Thiên! Đỗ Tiêu từng ở đây một tuần, rất quen thuộc với nơi này, lúc mới tỉnh dậy còn mơ màng nên không nhận ra ngay.


 


Tiếng nước ấm vẫn ào ạt tuôn chảy.


 


Thạch Thiên đứng ngây một lúc lâu, cúi đầu nhìn xuống. Nhờ tiếng thét thất thanh của Đỗ Tiêu, “thủ phạm” đã ngoan ngoãn cúi đầu, như thể vừa rồi không phải nó “trêu ghẹo” cô gái.


 


Thạch Thiên lau mặt, vô cùng bất lực. Đỗ Tiêu vừa trải qua cú sốc lớn nhất đời.


Cô trượt dần xuống theo cánh cửa, ngồi bệt xuống sàn. Thứ vừa nhìn thấy quá, quá, quá kinh khủng!


 


Đỗ Tiêu dĩ nhiên biết đó là cái gì, cũng biết quá trình đó diễn ra thế nào! Vấn đề là, “hiểu biết” và “tận mắt chứng kiến” hoàn toàn là hai chuyện khác nhau! Đỗ Tiêu cảm thấy cả người như bốc cháy!


 


Hình ảnh cơ thể Thạch Thiên vẫn lập lòe trước mắt. Bờ ngực ấy, cơ bụng ấy, đường V-line ấy! Và cả cái thứ… đáng sợ kia nữa!


 


Đỗ Tiêu cảm thấy như muốn nổ tung vì xấu hổ!


 


Cô vừa làm gì thế này! Thạch Thiên đang tắm mà! Tiếng nước chảy ào ào vậy mà cô lại không suy nghĩ gì cứ thế xông vào! Không không, còn tệ hơn nữa là… chẳng lẽ cô… cô… cô đã… nhìn chằm chằm vào chỗ đó của anh ấy sao?


 


Lúc này, Đỗ Tiêu ngây thơ hoàn toàn không nghĩ ra được vì sao khi Thạch Thiên thấy cô, anh lại có phản ứng sinh lý từ “rũ xuống” đến “ngẩng cao” như thế.


 


Trời ơi! Đỗ Tiêu tuyệt vọng nghĩ, cô còn mặt mũi nào gặp Thạch Thiên nữa đây! Không thể sống nổi rồi!


 


“Meo ~”


 


Đỗ Tiêu: “…”


 


Cô nghe nhầm chăng? Sao lại có tiếng mèo kêu?


 


“Meo ~” Lại một tiếng mèo kêu nữa, dù rất nhẹ nhàng và mềm mại nhưng vẫn rõ ràng vọng đến tai Đỗ Tiêu.


 


Đỗ Tiêu căng thẳng, từ tư thế ngồi bệt dưới đất chuyển sang quỳ, hai tay chống xuống sàn, cúi người nhìn. Cô vừa nghe rất rõ, âm thanh đó hình như… phát ra từ dưới gầm giường.


 



 


Động vật có vú khi còn nhỏ thường có đôi mắt to. Con mèo này đặc biệt rõ nét, cặp mắt đen láy chiếm đến một phần ba khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.


 


Đỗ Tiêu ngẩn người.


 


Sinh vật nhỏ bé đứng cách xa quan sát Đỗ Tiêu một lúc, có vẻ như cảm thấy cô không gây hại gì, nó lại “meo ~” một tiếng rồi rụt rè bước những bước chân ngắn ngủn, thản nhiên tiến về phía Đỗ Tiêu.


 


Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.


 


Thạch Thiên đứng ngoài cửa, hỏi khẽ: “Đỗ Tiêu, Đỗ Tiêu… em, em không sao chứ?”


 


Thạch Thiên phải mất thêm một phút trong phòng tắm mới dám bước ra. Anh không giống Đỗ Tiêu, người nóng bừng như sắp nổ tung, anh chỉ là… mặt hơi nóng thôi.


 


Bị Đỗ Tiêu nhìn thấy hết rồi. Còn có phản ứng sinh lý xấu hổ trước mặt cô nữa chứ. Dù anh là con trai, nhưng cũng ngại ngùng lắm chứ.


 


Mặc quần áo chỉnh tề, kín mít đến nỗi gió cũng không lọt vào được, anh thò đầu ra từ phòng tắm. Cửa phòng ngủ đóng chặt, không một tiếng động. Thạch Thiên đi vòng quanh phòng khách một lúc, suy nghĩ rồi đành đánh liều đến gõ cửa.


 


Anh đã ngại như vậy rồi, Đỗ Tiêu chắc còn xấu hổ chết mất. Anh không thể đợi, phải chủ động hóa giải tình huống này thôi.


 


“Đỗ Tiêu, em mở cửa đi.” Thạch Thiên gắng gượng nói.


 


Không ngờ cửa thật sự mở ra. Thạch Thiên đang định gõ cửa tiếp thì trợn tròn mắt ngạc nhiên.


 


Đỗ Tiêu mặt đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào Thạch Thiên, chỉ dám nhìn xuống ngực anh, hỏi: “Thạch Thiên, sao nhà anh có mèo vậy?”


 


Trong lòng cô ôm một sinh vật nhỏ, là một bé mèo Mỹ lông ngắn mới vài tháng tuổi, thoải mái dựa vào b* ng*c m*m m** của cô gái, vẻ mặt thích thú.


 


Ôi trời! Anh quên mất con mèo này rồi!


 


Thạch Thiên mua mèo hôm qua, định tối về khoe công với Đỗ Tiêu, ai ngờ lúc đó nảy hứng rủ nhau đi bar, về đến nhà đã gần 2 giờ sáng. Đỗ Tiêu còn say, anh còn phải bế cô về nhà, cởi giày đắp chăn cho cô, rồi tự mình đi tắm ngủ, hoàn toàn quên béng mất con mèo nhỏ.


 


Nhưng giờ phút này, Thạch Thiên cảm thấy quyết định mua mèo hôm qua của mình quá sáng suốt! Nhìn kìa, bạn gái anh đã mượn cớ con mèo để quên đi chuyện xấu hổ vừa rồi rồi.


 



Thạch Thiên cũng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, làm bộ vừa sực nhớ ra: “À, anh quên mất. Anh mua hôm qua.”


 


“Sao anh đột nhiên nghĩ đến việc nuôi mèo vậy?” Đỗ Tiêu hỏi như không có chuyện gì, ánh mắt vẫn đặt ở vùng vai ngực Thạch Thiên.


 


Thạch Thiên đáp: “Em không phải muốn nuôi mà không được sao? Vậy để anh nuôi vậy.”


 


Đỗ Tiêu sững người, ngẩng mặt lên. Bạn trai cô với vẻ mặt vô tội đang nhìn cô.


 


Em muốn nuôi, nên anh nuôi thay em.


 


Đỗ Tiêu bỗng không biết nói gì. Cô nhìn vào đôi mắt đen như mực của Thạch Thiên, trong lòng chợt rối bời.


 


“Nó là bé gái hay bé trai vậy?” Cô vội chuyển chủ đề, lật con mèo lại xem giới tính, “À, ra là một cô bé đáng yêu.”


 


Vừa dứt lời, không khí lại trở nên kỳ quặc. Chỉ vài phút trước, Đỗ Tiêu cũng vừa… kiểm tra giới tính Thạch Thiên như vậy… Hình ảnh quá trình từ “rũ xuống” đến “ngẩng cao” lại bắt đầu tái hiện trong đầu…


 


Con mèo con vừa được xác định là bé gái đang nằm trong tay Đỗ Tiêu, còn vô tư dang chân ra nữa chứ.


 


Mặt Đỗ Tiêu và Thạch Thiên đều đỏ bừng.


 


“Khụ khụ!” Thạch Thiên đưa tay lên miệng ho khan, “Nó vẫn chưa có tên, em đặt tên cho nó đi.”


 


“Ừm, để em nghĩ…” Đỗ Tiêu cúi đầu, giả vờ v**t v* con mèo, “Trước đây em từng nuôi một con mèo, đặt tên là ‘Đồng Tiền’, nhưng anh trai em dị ứng mèo nên phải cho người khác. Cô bé này… ừm… em đáng yêu thế, gọi là ‘Nguyên Bảo’ thế nào?”


 


Cô ngẩng đầu hỏi ý kiến Thạch Thiên. Thạch Thiên cũng đang cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau rồi vội né đi.


 


“Tên… tốt đấy, gọi Nguyên Bảo vậy.” Thạch Thiên nói lảng sang chuyện khác, “Em uống nước chưa? Sáng dậy phải uống một ly nước ấm. Để anh rót nước cho em.”


 


Nói rồi anh lê dép vào bếp.


 


Đỗ Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Cô chợt nhớ ra mình chưa rửa mặt, vội đặt bé Nguyên Bảo lên sofa rồi chạy vào nhà tắm.


 


Khi Đỗ Tiêu rửa mặt xong bước ra, Thạch Thiên đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Anh đã gọi đồ từ sớm.



“Em uống chút cháo đi. Hôm qua em uống rượu, lại để bụng đói lâu thế, uống chút cháo cho ấm dạ dày.” Anh nói.


 


Đỗ Tiêu ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường, giật mình: “Gần 11 giờ rồi sao?”


 


“Ừ, hôm qua về gần 2 giờ mà.” Thạch Thiên đáp.


 


Đỗ Tiêu ngồi xuống, uống một ngụm cháo: “Sao em chẳng nhớ gì về việc mình về nhà thế nào cả?”


 


Thạch Thiên liếc nhìn cô: “Em say rồi.”


 


Đúng là đầu vẫn còn hơi đau, Đỗ Tiêu xoa xoa đầu, vừa uống cháo vừa cố nhớ lại: “Chúng ta đi Tam Lí Truân trước, rồi đến quán bar phải không? Chỗ đó tên MIX?”


 


Nguyên Bảo là một cô bé mèo thích quấn người, nó nhảy khỏi sofa, chạy đến chân Thạch Thiên đòi được cưng nựng. Thạch Thiên bế nó lên lòng, v**t v* bộ lông.


 


Đôi mắt đen thon dài của anh trông có vẻ thờ ơ, nhưng thực ra đang quan sát Đỗ Tiêu cẩn thận. Hôm qua Đỗ Tiêu say rượu, đã bộc lộ những cảm xúc chất chứa sâu trong lòng, Thạch Thiên lo lắng những cảm xúc đó vẫn chưa tan hết.


 


Lo lắng của Thạch Thiên là thừa thãi. Đỗ Tiêu xoa đầu, suy nghĩ một lúc: “Em chỉ nhớ khiêu vũ, nhạc rất to, rồi uống rượu xong cảm thấy rất phê, sau đó không nhớ gì nữa… Em say đến thế sao?”


 


Thạch Thiên nhìn kỹ vào mắt cô, thấy vẫn trong trẻo tinh anh như trước. Cô không nói sai, cô thật sự quên hết. Thạch Thiên biết có người như vậy, sau khi say làm gì thì tỉnh lại không nhớ gì cả.


 


Không nhớ càng tốt, Thạch Thiên thầm thở phào.


 


Đỗ Tiêu ăn sáng, Thạch Thiên ôm mèo lặng lẽ nhìn cô.


 


Giữa đôi mày cô gái bình yên thanh thản, nếu không phải vì hôm qua cô vô tình bộc phát, anh sẽ không bao giờ nghĩ được trong lòng cô còn chất chứa nhiều nỗi buồn và đau khổ đến thế.


 


Anh nhớ lại cảnh cô khóc nghẹn ngào, người run rẩy hôm qua, rồi nhìn dáng vẻ văn nhã, điềm đạm của cô lúc ăn sáng bây giờ, trong lòng anh


 


chợt thấy đau xót.


 


Cô gái của anh đáng lẽ phải được yêu thương đúng cách, được nâng niu trân trọng, được che chở tận tâm mới phải. Dù biết đó là chuyện gia đình người ta, nhưng Thạch Thiên vẫn không khỏi có chút oán trách với cha mẹ và anh trai của Đỗ Tiêu.


 


Nếu họ không làm được, anh nghĩ, vậy hãy để Đỗ Tiêu… giao cho anh đi.


------oOo------


Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Story Chương 54
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...