Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 50

186@-

Đỗ Tiêu nói với anh rằng thứ bảy này cô muốn ở nhà ăn cơm tối xong mới về. Sau khi đưa Đỗ Tiêu về, Thạch Thiên đi bơi để giải tỏa. Anh cảm thấy tràn đầy năng lượng, nếu không phát tiết ra sẽ sinh bệnh mất. Thật là một buổi bơi sảng khoái, cho đến khi cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thư thái, anh mới lên bờ.


 


Bữa trưa một mình thật quạnh quẽ và lạnh lẽo. Muốn gọi điện cho Đỗ Tiêu nhưng lại không muốn làm phiền thời gian cô ở bên gia đình, sợ cô nghĩ mình quá dính như sam và không chín chắn, Thạch Thiên đành kìm nén. Anh lấy điện thoại ra, mở group chat, đăng tấm ảnh chụp một đôi đũa, một cái đĩa và một bát cơm.


 


[……]


 


[Đây là kiểu chat bằng hình à? Tôi đoán là… “Ăn no rồi”?]


 


[Không, tôi thấy giống như đồ cúng. Mà Tết Thanh Minh còn lâu mà?]


 


Thạch Thiên: […..] Anh gõ nhanh rồi gửi một tấm ảnh “Một quyển Đạo Đức Kinh.jpg”


 


Thạch Thiên: [Tôi về nhà rồi, ăn cơm một mình, buồn quá.]


 


[…. Sư phụ ơi, ít nhất thứ hai đến thứ sáu anh còn được đi làm và ăn cơm cùng em ấy mà. Bọn độc thân này ghen tị quá, tự kỷ một lúc đây.]


 


[Không có người yêu +1] [Không có người yêu +10086]


 


Thạch Thiên khoe nhẹ một chút rồi hỏi: [Em ấy thích mèo, tôi mua cho em ấy một con thế nào? Các cậu thấy sao?]


 


[Được đấy. Đây là mơ ước của nhiều cô gái mà. Giúp em ấy thực hiện đi, đại thần.]


 


Thạch Thiên: [Nhưng chỗ em ấy ở chỉ được nuôi chuột hamster, mua thì chỉ có thể nuôi ở nhà tôi. Vậy em ấy có thích không?]


 


[……]


 


[……]


 


[Thần tượng ơi, anh khiến em thất vọng quá! Chiêu trò trơ trẽn thế này mà anh cũng nghĩ ra được! Xin nhận cái quỳ của em!]


 


Thạch Thiên: [Người đen với dấu hỏi.jpg]


 


[Sư phụ ơi, anh không phải đang định dùng mèo để dụ em ấy đến nhà anh mỗi ngày đấy chứ? Không phải hai người ở gần nhau, đi bộ là đến được sao? Em nghĩ vì được sờ mèo, chắc em ấy sẽ chịu đi đoạn đường đó đấy!]


 


Hả? Không, anh đâu có… Khoan đã!


 



Thạch Thiên trầm ngâm một lúc rồi trả lời đầy thâm thúy: [Hay lắm, quyết định vậy đi!]


 


[Sư phụ này, anh với em ấy ở bên nhau cũng nửa tháng rồi đúng không? Giờ tiến triển đến đâu rồi? Base 1? Base 2? Base 3? Hay là… home run? (thèm thuồng) (thèm thuồng) (thèm thuồng)]


 


Thạch Thiên suy nghĩ một lát rồi kiêu hãnh trả lời: [Giờ có thể nắm tay em ấy thoải mái rồi! (xoa đầu.jpg)]


 


[……] [(Móc mũi)]


[(Móc mũi)]


 


[(Móc mũi)]


 


[(Móc mũi)]


 


Thạch Thiên: [Đột đột] Một lũ độc thân! Hừ!


 


Thạch Thiên khinh thường nhìn bọn họ một lúc rồi ăn no và khởi hành đến cửa hàng thú cưng.


 


Ăn cơm tối xong và ở với bố mẹ một lát, Đỗ Tiêu chuẩn bị về. “Đỗ Cẩm à, đưa em gái con về nhé.” Mẹ Đỗ gọi con trai.


Đỗ Cẩm đã thay đồ xong, nghe Đỗ Tiêu nói: “Không cần đâu ạ, con tự về được. Con đi tàu điện ngầm là đến ngay thôi.”


 


Anh trai hiểu em gái hơn ai hết, Đỗ Cẩm vừa nghe đã thấy giọng điệu em không bình thường. Liếc mắt nhìn, thấy Đỗ Tiêu đang ra hiệu điên cuồng.


 


Đỗ Cẩm: “…”


 


“Mẹ à, không sao đâu, Đỗ Tiêu lớn thế này rồi, đâu còn bé nữa.” Đỗ Cẩm nói, “Chưa đến 8 giờ mà, giờ này vòng 3 phía Đông mới bắt đầu nhộn nhịp, qua một tiếng nữa còn kẹt xe nữa ấy.”


“Nói bậy, tối khuya thế này làm gì có kẹt xe.” Mẹ Đỗ không tin. “Thật đấy ạ, mẹ. Cuối tuần, buổi tối vòng 3 phía Đông hay kẹt xe lắm.


Bên đó nhiều chỗ chơi, con nghe mấy bạn nữ ở công ty nói, cuối tuần tối họ đi bar các kiểu, 8 rưỡi mới ra khỏi nhà. Giờ này chắc họ còn đang trang điểm ấy.” Đỗ Tiêu vội vàng giải thích.


 


Mẹ Đỗ nhắc nhở: “Mấy chỗ đó con ít đi thôi.”


 


Đỗ Tiêu oan ức: “Con lớn thế này mà chưa đi bao giờ!”


 


“Thôi được rồi.” Đỗ Cẩm cắt ngang, “Để Đỗ Tiêu đi tàu điện ngầm. con đưa em ấy ra trạm.”


 


Đỗ Cẩm nói xong, bỏ qua ánh mắt phản đối của Đỗ Tiêu, ấn đầu em gái ra ngoài. Vũ Lệ Thanh nghi hoặc nhìn hai anh em họ.


 


Chờ con dâu về phòng, mẹ Đỗ ngồi trên sofa trầm lặng khác thường. Ba Đỗ ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”



 


Mẹ Đỗ chỉ lắc đầu, không nói gì.


 


Khi Đỗ Cẩm đề nghị để Đỗ Tiêu tự đi tàu điện ngầm, bà thật sự bất ngờ. Bà cứ nghĩ trời lạnh thế này, con trai nhất định sẽ kiên quyết đưa em gái về, rõ ràng trước đây nó luôn yêu thương, lo lắng cho em gái như vậy.


 


Hay là tại vì giờ nó đã có vợ con riêng? Mẹ Đỗ hiểu rằng, một khi người ta có con cái riêng, dù trước đây có thân thiết với người nhà đến đâu, từ lúc đó trở đi, người quan trọng nhất trong mắt họ chỉ có thể là con cái


 


ruột thịt của mình. Xem ra dù là anh trai cũng không thể cả đời chăm sóc em gái được.


 


Khi mẹ Đỗ nhận ra điều này, bà nghĩ, có lẽ bà nên sớm dạy Đỗ Tiêu biết tự lập.


 


Cửa thang máy đóng lại.


 


Đỗ Tiêu hai tay đập loạn trên đầu: “Buông ra! Buông ra! Nhanh lên, bỏ tay ra!”


 


Đỗ Cẩm ấn thêm một cái nữa mới buông tay, thản nhiên nói: “Tiểu Thạch đến đón em à?”


 


Đỗ Tiêu hơi ngượng ngùng, vừa mơ màng “hehe” một tràng, vừa hỏi: “Sao anh biết?”


 


Đỗ Cẩm “À” một tiếng: “Nhìn cái dáng vẻ lấm lét của em, còn ai hiểu rõ em hơn anh nữa?”


 


Mặt Đỗ Tiêu hơi đỏ: “Sau này đừng nói kiểu đó nữa. Khó nghe lắm.” Thạch Thiên đang đợi cô dưới nhà, nghe thấy thì ngượng chết.


 


Dù giờ Đỗ Tiêu với Thạch Thiên đang yêu đương ngọt ngào, vừa tan làm là muốn ở bên nhau, nhưng vẫn đang trong giai đoạn rất để ý hình tượng trước mặt đối phương, sợ mình làm gì không tốt, hoặc có điểm nào không hoàn hảo.


 


Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đó, rõ là đang trong cơn say tình yêu mà, Đỗ Cẩm nghĩ.


 


Khi ra cửa tòa nhà, trời lạnh cóng, có một anh chàng ngốc nghếch khác.


 


Đỗ Tiêu vội vàng chạy tới: “Sao anh lại đứng đây đợi em? Em đã bảo anh ngồi trong xe chờ là được mà.”


 


Thạch Thiên cười đến đôi mắt cong cong: “Xe đậu hơi xa, anh sợ em tìm không thấy.”


 


Đỗ Cẩm đành phải “khụ” một tiếng, Thạch Thiên mới cuối cùng phát hiện: “Anh.” Lập tức đứng thẳng người hơn.


 


Đỗ Cẩm cười rất lịch sự: “Phiền cậu nhé.”


 



Thạch Thiên cũng rất lịch sự: “Dạ, đương nhiên ạ.”


 


“Về sớm nhé.” Đỗ Cẩm nhìn chằm chằm Thạch Thiên, nhấn mạnh từng chữ, “An. Toàn.”


 


Thạch Thiên ngầm hiểu, cam đoan: “Em rất tuân thủ luật… À, em nói lái xe ấy ạ.”


 


Đỗ Cẩm cười từ ái: “Vậy được.”


 


Nhìn hai người ngốc nghếch nắm tay nhau đi như học sinh tiểu học, Đỗ Cẩm mới quay vào tòa nhà.


 


Lạnh quá!


 


Thạch Thiên cảm thấy hôm nay Đỗ Tiêu im lặng khác thường.


 


Khi mới quen cô, anh thấy cô rất văn tĩnh, ít nói. Sau khi hai người xác định quan hệ, tan làm là dính lấy nhau, cô nói nhiều hẳn lên, không chỉ


 


cô mà cả anh cũng trở nên nói nhiều, lúc nào cũng có chuyện để trò chuyện.


 


Nhưng lúc này, Thạch Thiên cảm thấy Đỗ Tiêu im lặng quá mức. Đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, anh rất nhạy cảm với những thay đổi cảm xúc của Đỗ Tiêu. Lên cầu Quốc Mậu, vòng 3 phía Đông thật sự bắt đầu kẹt xe. Nhân lúc xe chạy chậm, anh liếc nhìn cô, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Hôm nay ở nhà có chuyện gì không?”


 


“Hả?” Đang suy nghĩ Đỗ Tiêu mới hoàn hồn, thuận miệng nói, “Tốt mà, thằng cháu giờ biết lẫy rồi.”


 


Thạch Thiên hỏi: “Em muốn nghe nhạc không?”


 


Đỗ Tiêu chưa nói “muốn” hay “được”, cô dừng một chút rồi nói: “Hôm nay em nói với mẹ về anh.”


 


Thạch Thiên vừa mừng vừa lo: “Thật sao?” Với tính cách nhút nhát của Đỗ Tiêu, anh thật sự lo cô về nhà gặp mẹ lại không dám nói.


 


Nhận ra mình bị xem thường, Đỗ Tiêu tức giận nói: “Đương nhiên rồi. Em đã hứa với anh mà!”


 


“Vậy… bác trai bác gái nói sao?” Thạch Thiên hơi lo lắng. Trong đầu đã bắt đầu nghĩ xem lần đầu đến nhà nên mang quà gì…


 


“Em chưa nói với ba, chỉ mới nói với mẹ thôi. Nhà em thì chủ yếu mẹ quản em nhiều.” Đỗ Tiêu nói.


 


“Thế bác gái nói sao?” Thạch Thiên nóng lòng muốn biết phản ứng của mẹ Đỗ Tiêu.


 


Đỗ Tiêu thở dài.



 


Tim Thạch Thiên như treo lên.


 


Đỗ Tiêu hỏi: “Thạch Thiên, anh là con một phải không?” “Ừ, sao vậy?” Thạch Thiên hỏi.


Đỗ Tiêu nói: “Em vừa nói xong, mẹ em hỏi một đống câu hỏi, em không trả lời được câu nào hết.”


 


Thạch Thiên hiểu ra: “Kiểu tra hộ khẩu ấy hả?” Đỗ Tiêu “ừm” một tiếng, gật đầu.


Thạch Thiên thẳng thắn: “Em cứ hỏi, anh trả lời.”


 


Đỗ Tiêu bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Ừm, con một, cái này em biết rồi. Nên cũng không có anh chị em. Ừm… ba mẹ anh làm gì…?”


 


“Nông nghiệp.” Thạch Thiên không chút do dự trả lời. Trong nhận thức của anh, “nông nghiệp” chỉ đơn giản là nhà anh cũng kinh doanh ngành trồng trọt, hơn nữa anh cũng không thấy từ “nông nghiệp” có gì không tốt.


 


“Rồi hỏi tuổi ba mẹ anh nữa.”


 


“Mẹ anh 48, ba anh 51.” Thạch Thiên nói.


 


Đỗ Tiêu giật mình: “Trẻ vậy sao?” So với ba mẹ em thì trẻ quá.


 


“Quê anh người ta hay cưới sớm.” Thạch Thiên nói, “Anh có mấy người bạn từ nhỏ, tuổi không chênh nhau mấy, giờ đều có hai ba đứa con rồi, bốn năm đứa cũng có.”


 


“Bây giờ mới cho sinh hai con thôi mà, sao sinh nhiều vậy được?” Đỗ Tiêu lập tức kéo Thạch Thiên về thực tại.


 


“Không sao mà, nộp phạt là được.” Thạch Thiên nói, rồi lại kéo về chuyện ban nãy, “Em còn muốn hỏi gì nữa?”


 


“Ừm, mẹ em còn hỏi hộ khẩu.” Đỗ Tiêu nói. Thạch Thiên nói: “Hộ khẩu anh vẫn ở quê.” “Hộ khẩu nông thôn à?”


“Thị trấn. Nhà anh ở trong huyện. Nhưng ba mẹ anh vẫn thích ở nông thôn hơn.” Thạch Thiên nói, “Còn gì nữa không?”


 


Đỗ Tiêu bẻ bẻ ngón tay, nghĩ về đống câu hỏi của mẹ, đột nhiên chán nản: “Thôi không hỏi nữa, chán quá.”


 


Thạch Thiên cười: “Sao vậy?”


 


Đỗ Tiêu bực bội: “Chán thật đó! Em nói với mẹ là em có người yêu. Em lớn thế này, lần đầu tiên yêu đương đấy! Mẹ không vui cho em chút nào, còn hỏi đông hỏi tây, như thẩm vấn phạm nhân


 


Tai Thạch Thiên “tạch” một cái dựng lên, lập tức bắt được từ khóa quan trọng “lần đầu tiên”!


 


Anh luôn tò mò, sao một người dễ thương như cô lại chưa từng yêu đương, tại sao nhỉ?


------oOo------


Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Story Chương 50
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...