Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 47

164@-

Đỗ Tiêu cùng Thạch Thiên ghé quán ăn gần dinh thự họ Vương.


 


Thạch Thiên có khả năng “tiêu thụ” thịt siêu đẳng. Trước đây khi đi ăn với Hoàng Thán, hai cô gái chỉ ăn hết chưa đến 200 đồng, vậy mà giờ đi với Thạch Thiên, một bữa đã ngốn hết hơn 400 đồng tiền thịt, khiến Đỗ Tiêu chỉ biết trợn mắt nhìn không chớp.


 


Khi Đỗ Tiêu định thanh toán, Thạch Thiên đã nhanh tay giật lấy điện thoại của cô. “Đừng động vào.” Anh nói.


 


“Em đâu thể để anh trả tiền mãi được.” Đỗ Tiêu vươn tay định lấy lại điện thoại.


 


“Lần sau em trả.” Thạch Thiên không chịu đưa, còn nhanh chóng mở Alipay của mình để nhân viên quét mã QR.


 


Trên đường đến rạp chiếu phim, Đỗ Tiêu chợt nhớ ra, lần cuối cùng cô được trả tiền đã là mấy bữa trước, những lần sau đó đều do Thạch Thiên thanh toán. Hơn nữa, trong suốt thời gian qua, cô chỉ được trả tiền hai lần và toàn là những món rẻ tiền. Hễ cứ đắt một chút là Thạch Thiên không cho cô thanh toán.


 


Đỗ Tiêu không thấy khó chịu về điều này. Cô có anh trai, và từ khi đi làm anh ấy luôn cho cô tiền tiêu vặt. Cô cũng thấy anh Đỗ Cẩm khi yêu Vu Lệ Thanh cũng gánh hết phần lớn chi phí. Cô không phải kiểu con gái đòi AA mọi thứ với bạn trai, mà khá truyền thống, cho rằng chi tiêu trong tình yêu nên theo tỷ lệ 2/8, 3/7 hoặc 4/6 là hợp lý.


 


Nhưng Đỗ Tiêu bỗng tò mò về thu nhập của Thạch Thiên, cô phân vân không biết có nên hỏi không.


 


“Sao thế?” Thạch Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, “Đang nghĩ gì vậy?”


 


Đỗ Tiêu cân nhắc một lúc rồi rụt rè hỏi: “Em có thể hỏi về thu nhập của anh không?”


 


“Dĩ nhiên là được!” Thu nhập là điều kiện cứng của đàn ông mà!


 


“Công ty tụi anh chia lương tháng và thưởng cuối năm. Tính theo thu nhập cả năm thì… ừm… khoảng từ 600 đến 700 triệu một năm.”


 


Đỗ Tiêu lại một lần nữa bị Thạch Thiên làm cho sốc.


 


Ban đầu cô cứ nghĩ anh chỉ là một lập trình viên bình thường, thu nhập năm chắc dao động từ 150 đến 250 triệu. Sau khi biết anh là trưởng nhóm lập trình, chức danh giám đốc cấp cao, cô nghĩ chắc thu nhập năm cũng phải 300 đến 400 triệu là khá lắm rồi. Dù sao Thạch Thiên mới có 26 tuổi, còn trẻ hơn cả Tào Vân và Vương Tử Đồng.


 


Thực ra con số Thạch Thiên đưa ra còn khiêm tốn. Năm nay game “Tiên Tình” có nhiều đột phá mới và cực kỳ hot, dự đoán thưởng cuối năm, thu nhập năm nay còn không chỉ dừng ở con số 700 triệu.


 


Anh chàng bạn trai đang thầm tự hào nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bạn gái, khóe môi nhếch lên hỏi: “Sao thế em?”



 


Đỗ Tiêu thở dài thườn thượt: “Nhiều quá!”


 


“Em mỗi tháng mới có 7 triệu rưỡi thôi.” Cô cúi gằm mặt xuống.


 


Hồi còn ở nhà thì thấy cũng tạm ổn, nhưng từ khi dọn ra ngoài phải gánh tiền thuê nhà, cô mới thấy chật vật. Giờ dọn về chỗ mới thì đỡ hơn chỗ thuê chung trước đó, nhưng đó là vì anh Đỗ Cẩm đã gánh phần lớn chi phí giúp cô.


 


Đỗ Tiêu vừa cảm thấy xấu hổ, vừa bị thu nhập khủng của Thạch Thiên làm cho choáng ngợp.


 


Thạch Thiên cười đến híp cả mắt.


 


Anh xoa đầu Đỗ Tiêu và nói: “Không sao đâu, cuối tháng nếu em hết tiền, anh cho em tiền tiêu vặt.”


 


“Hả?” Đỗ Tiêu ngẩng phắt đầu lên.


 


“Bạn trai cho bạn gái tiền tiêu vặt,” Thạch Thiên nghiêm túc nói, “Không phải là chuyện hiển nhiên sao?”


 


Đôi mắt một mí dài hẹp của anh vẫn còn ánh cười, toát lên vẻ quyến rũ khó tả.


 


Đỗ Tiêu thực ra không nghĩ việc bạn trai chu cấp tiền cho bạn gái là điều đương nhiên. Cô cho rằng trong tình yêu, đôi bên nên chia sẻ mọi thứ cùng nhau. Nếu người con gái có năng lực tốt, kiếm được nhiều tiền thì có thể gánh vác nhiều hơn. Còn nếu năng lực kém hơn, thu nhập thấp hơn bạn trai thì cũng được bạn trai chăm sóc nhiều hơn, tùy theo khả năng của mỗi người.


 


Nhưng khi người yêu cô nghiêm túc nói rằng việc anh chu cấp tiền cho cô là lẽ đương nhiên… sao nghe mà khiến lòng cô vui đến thế?


 


Cô phồng má, ngước nhìn anh đầy tình tứ: “Anh giàu có vậy sao?”


 


Dưới ánh đèn sáng của trung tâm thương mại, đôi mắt tròn và má phúng phính của cô trông y hệt chú chuột hamster nhỏ cô nuôi.


 


Thạch Thiên thấy ngứa ngáy trong lòng, đưa ngón trỏ và ngón cái ra bóp má cô. “Phụp”, má Đỗ Tiêu bị anh véo méo đi.


 


Bạn gái anh đáng yêu đến phạm quy mất rồi!


 


“Dĩ nhiên rồi.” Thạch Thiên cười đến híp cả mắt, nắm chặt bàn tay nhỏ của Đỗ Tiêu, “À, để anh nghĩ xem, chúng ta bắt đầu mua từ… kem nhé.”



Thạch Thiên kéo Đỗ Tiêu đến quầy kem, mua hai cây ốc quế cỡ lớn. Sau khi thanh toán xong, anh cầm hai cây kem quay người định đưa cho Đỗ Tiêu.


 


Nhưng Đỗ Tiêu lại bảo: “Em no quá rồi, không ăn nổi nữa đâu. Anh không thấy no à? Ăn nhiều thịt thế này, anh để vào đâu vậy?”


 


Vừa nói, cô vừa nhìn chiếc bụng phẳng lì của Thạch Thiên, thật sự tò mò. Cô vừa tận mắt thấy anh một mình ăn hết mấy đĩa thịt cơ mà!


Không kìm được, cô đưa tay sờ sờ bụng anh.


 


Thạch Thiên vừa quay người với hai cây kem trên tay đã bị Đỗ Tiêu “tập kích”, giật mình đứng sững. Anh cứng đờ một lúc, cho đến khi bàn tay mềm mại vô tội kia sờ loạn vài cái rồi rút đi, anh mới bình tĩnh đưa kem cho cô.


 


Tưởng đã qua chuyện, Đỗ Tiêu nhận lấy kem quay người, lẩm bẩm một câu: “Cứng thật.”


 


Rắc một tiếng, Thạch Thiên bóp vỡ cây kem.


 


Đừng, đừng nói nữa! Nói tiếp thì thật sự sẽ cứng mất!


 


Từ nhỏ đến lớn chưa từng có tiếp xúc thân mật với con trai, phản xạ có điều kiện của Đỗ Tiêu thực sự rất chậm.


 


Còn 40 phút nữa mới chiếu phim, cô vừa l**m kem vừa nắm tay Thạch Thiên đi dạo trong trung tâm thương mại, chậm rãi, chậm rãi… mặt mới bắt đầu nóng lên.


 


Lúc nãy theo phản xạ tự nhiên, cô chẳng nghĩ gì cả. Giờ đã qua vài phút, không hiểu sao cảm giác cứng rắn ấy vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay, không tài nào quên được.


 


Không hoàn toàn phẳng, mà là từng múi từng múi hơi nhô lên, rất cứng, rất rắn chắc. Có phải… có phải cô vừa sờ cơ bụng của Thạch Thiên không?


 


Đỗ Tiêu không dám quay lại nhìn Thạch Thiên, chỉ nắm tay anh đi dạo vô định, cố che giấu nhiệt độ vô cớ dâng lên khắp người mình.


 


Không thể nghĩ, càng nghĩ càng hoang mang, lại thấy ngứa ngáy.


 


Thạch Thiên cũng đang thất thần, tâm trí chẳng còn ở cây kem hay việc đi dạo nữa. Anh để mặc Đỗ Tiêu kéo đi, như người đang lạc vào cõi mộng.


 


“Cứng thật”, cô đã nói vậy.


 


Anh hy vọng một ngày nào đó, trong một tình huống khác, cũng được nghe cô nói câu này.



Đương nhiên, khi đàn ông nghĩ đến chuyện đó, họ không cho rằng mình đang bậy bạ, mà đó là… một kỳ vọng tốt đẹp!


 


May mắn là hai người đang hoang mang vẫn nhớ phải xem giờ. Họ cứ thế đi dạo đến rạp chiếu phim. Kem đã ăn xong từ nửa đường, Thạch Thiên lại chạy đi mua một xô bắp rang lớn và hai ly Coca.


 


Đỗ Tiêu ôm bụng: “Em thật sự không ăn nổi nữa đâu.”


 


Thạch Thiên nói: “Xem phim mà không có bắp rang với Coca thì cảm giác như đang xem phim giả vậy.”


 


Nghe cũng có lý.


 


Đỗ Tiêu vừa nhận ly Coca thì điện thoại reo. Tay trái cầm Coca, tay phải móc điện thoại từ túi áo khoác ra xem, là số máy bàn nhà.


 


“Alô?” Đỗ Tiêu bắt máy, gọi một tiếng: “Mẹ!”


 


Thạch Thiên giống như bao chàng trai đi hẹn hò xem phim khác, tay phải cầm Coca, tay trái ôm xô bắp rang siêu to, đứng ngây ra bên cạnh bạn gái.


 


Nhưng vì người đẹp trai, nên dù có ngốc cũng là ngốc đẹp trai! Các cô gái qua lại không khỏi liếc nhìn anh vài lần, khiến bạn trai của họ bực mình trừng mắt với Thạch Thiên.


 


Thạch Thiên chẳng quan tâm đến những người qua đường ấy, anh chỉ ôm bắp rang, ngoan ngoãn đi theo bạn gái, rồi nghe thấy cô nói: “Hả? Lại mai mối ạ?”


 


Tai Thạch Thiên lập tức dựng lên.


 


Anh nghe bạn gái cố gắng từ chối: “Con không đi đâu. Sao mẹ không hỏi ý con trước rồi mới nhận lời người ta chứ!”


 


Tiếp tục nỗ lực từ chối: “Không được, con bảo là không đi mà. Hả? Tại sao ạ? Không, không có gì cả.”


 


Cố phân trần: “Không không không mẹ không thể thế được ạ. Mẹ không thể không quan tâm đến ý con chứ. Con phải đi làm mà. Buổi tối? Con còn phải tăng ca nữa!”


 


Tuyên bố thất bại: “Mẹ không thể thế được! Mẹ không thể tự ý sắp xếp thời gian của con chứ. Con… Không có, con không cãi với mẹ đâu. Mẹ đừng tự quyết định vậy mà. Alô? Alô alô?”


 


Thạch Thiên: “…”


 



 


“Em… em đã cố gắng rồi, nhưng mà… mẹ em không nghe.” Đỗ Tiêu nói với vẻ áy náy.


 


Thạch Thiên càng thêm oán trách.


 


Nhìn đi, tại em không chịu thừa nhận với mẹ là yêu sớm, à không, là đang yêu, nên mới ra cớ sự này đấy.


 


“Em… không thật sự đi chứ?” Anh oán trách hỏi, cảm thấy vị trí của mình không những đang gặp nguy hiểm, mà còn chẳng được củng cố gì cả.


 


“Để em nghĩ cách!” Nhìn bộ dạng oán trách của bạn trai, Đỗ Tiêu cảm thấy với tư cách là một người bạn gái đúng nghĩa, cô cần phải làm gì đó.


 


Đỗ Tiêu liền gọi cho anh trai: “Anh ơi! Cứu em gấp!!! SOS!”


 


Đỗ Cẩm nghe Đỗ Tiêu giải thích tình hình xong, hỏi: “Vậy em định khi nào nói chuyện về Tiểu Thạch với mẹ?”


 


Đỗ Tiêu vừa ngước mắt lên, thấy bạn trai tuy có vẻ đang nhìn xa xăm, nhưng vai hơi nghiêng về phía cô và đôi tai dựng lên đã tố cáo anh đang chú ý lắng nghe cuộc điện thoại này.


 


“Em…” Đỗ Tiêu quyết tâm, “Em sẽ nói với mẹ ngay. Cuối tuần này em về nhà, em sẽ nói chuyện trực tiếp với mẹ.”


 


Bạn trai vẫn giả vờ nhìn xa xăm, nhưng sao khóe miệng anh không kìm được cứ nhếch lên thế kia?


 


“Lần này anh giúp em trước nhé ~” Đỗ Tiêu nũng nịu với Đỗ Cẩm, giọng ngọt ngào run rẩy ba lần. Từ nhỏ cô vẫn thường nũng nịu với anh trai như vậy.


 


“Chỉ giúp em lần này thôi. Sau này mấy chuyện này, em phải tự đứng ra nói. Em là người lớn rồi.” Đỗ Cẩm lải nhải.


 


“Em biết rồi, biết rồi.” Đỗ Tiêu vui vẻ lên, “Yêu anh nhất! Moa~”


 


Thạch Thiên đứng bên cạnh ôm xô bắp rang to đùng vừa nghe, vừa thấy ghét vừa thấy thèm!


 


Làm sao bây giờ, anh, anh cũng muốn Đỗ Tiêu nũng nịu với anh như vậy! Anh cũng muốn được “Moa~”!


 


A a a a ghen tỵ muốn nổ tung lên mất!


------oOo------


Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Story Chương 47
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...