Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 35

187@-

Trong khu nhà đó có ba căn hộ cho thuê chung – một căn hai phòng, một căn ba phòng, và một căn một phòng riêng biệt. Đỗ Tiêu xem xong, chỉ nói với người môi giới rằng cô ấy sẽ cân nhắc thêm.


 


Khi người môi giới đi rồi, Thạch Thiên liền hỏi: “Em có kiêng thịt dê không?”


 


“Anh dẫn em đi uống nước dùng dê ngon lắm.” Anh nói.


 


Qua vài con phố, anh dẫn Đỗ Tiêu đến một con đường nhỏ nằm giữa mấy khu nhà và tìm được một quán ăn. Quán này nổi tiếng với món nước dùng dê và bánh nướng thơm ngon, đặc biệt là bánh nướng được nướng vàng giòn bên ngoài, mềm mịn bên trong, rắc một chút muối và tiêu, hương vị tuyệt hảo. Trong tiết trời đông lạnh giá này, một bát nước dùng dê nóng hổi cùng hai chiếc bánh nướng khiến cả người ấm áp dễ chịu.


 


Tất nhiên, một mình Thạch Thiên đã xơi hết sáu cái bánh nướng, dạ dày anh quả thực như không đáy vậy.


 


“Anh biết cả những nơi ẩn náu thế này sao!” Đỗ Tiêu khen ngợi, “Làm sao anh tìm được chỗ này vậy?”


 


Thực ra đơn giản thôi, anh chỉ cần xuống lầu, đi dạo một vòng là tìm được, vì đối diện chính là khu nhà anh ở mà.


 


Thạch Thiên cười đáp: “Đồng nghiệp ở Bắc Kinh giới thiệu cho anh đấy, anh ấy ở gần đây.” Nói dối mà chẳng chớp mắt.


 


Trên tàu điện ngầm, Thạch Thiên hỏi: “Em thấy mấy căn nhà thế nào?” Đỗ Tiêu thở dài: “Không ưng cái nào cả.”


“Căn hai phòng kia bẩn thỉu quá. Mà cô gái kia nữa, em nhìn mái tóc của cô ta, chắc cả tuần không gội đầu rồi. Em gặp người như vậy là chịu không nổi.” Đỗ Tiêu có chút sạch sẽ, không nói là quá mức, nhưng từ nhỏ đã thích sự ngăn nắp, sạch sẽ.


 


“Căn ba phòng kia phòng ngủ chính còn tạm được. Nhưng hai phòng phụ kia có bốn người ở, toàn là các cặp đôi, em thì chỉ muốn ở nơi nào không phải nhìn thấy con trai là tốt nhất.”


 


Sau trải nghiệm với Tiết Duyệt và gã bạn trai chơi bass rock and roll của cô ta cả ngày làm người khác ghê tởm, Đỗ Tiêu đã trở nên nhạy cảm với việc ở chung.


 


Điều này, Thạch Thiên hoàn toàn đồng ý, ngay cả anh cũng không chịu nổi việc mấy gã con trai ở chung một nơi với Đỗ Tiêu, dù chỉ cách nhau một cánh cửa.


 


“Căn một phòng kia còn được.” Anh nói.


 


Đỗ Tiêu phồng má, buồn rầu nói: “Vượt ngân sách quá. Em chỉ đủ tiền thuê chung với người khác thôi, không thì gánh nặng quá lớn.”


 


Khi mới nảy sinh ý định rời nhà, Đỗ Tiêu còn mơ mộng nhiều về việc thuê nhà ở.


 


Lúc đó cô chỉ mong một nơi sáng sủa, sạch sẽ, bạn cùng phòng hòa thuận, thậm chí còn nghĩ nếu vì một môi trường sống tốt mà vượt chút ngân sách cũng không sao. May mắn thay, Vương Tử Đồng giới thiệu cho cô đến ở cùng Tiết Duyệt, giá thuê rất hợp lý.


 


Nhưng sau gần một tháng sống độc lập, khi cân nhắc chuyện đổi nhà, cô không còn dám nghĩ đến chuyện “vượt ngân sách cũng được” nữa.


 


Rời khỏi nhà mới nhận ra, cái gì cũng tốn tiền. Mất tiền đặt cọc là khoản lớn nhất, tiêm phòng dại hơn bảy trăm, ở chỗ không được nấu ăn nên ngày nào cũng phải ăn ngoài, rồi vừa đúng mùa ĐSng nên phải sắm thêm vài bộ quần áo mới. Đỗ Tiêu chợt nhận ra… tài chính đang dần eo hẹp.



 


Nhờ mẹ quản lý chặt chẽ từ trước nên cô còn có chút tiền tiết kiệm. Nhưng vấn đề là, cô đã nhận thức được rằng sau khi ra ở riêng, lương của cô khó có thể dư dả như trước, mỗi tháng còn tiết kiệm được một ít. Rất có thể cô sẽ trở thành dân “viên chức nghèo”.


 


Vốn luôn có ý thức tích lũy, giờ sau khi rời nhà lại càng thấm thía tầm quan trọng của đồng tiền, nghĩ đến viễn cảnh tháng nào cũng cháy túi, Đỗ Tiêu… cảm thấy cuộc sống không còn an yên như trước.


 


Cô chỉ mới cảm thấy bất an mơ hồ trong lòng, cô đơn trống trải, mà chưa nhận ra rằng thực chất cô đã đánh mất cảm giác an toàn.


 


Mái nhà che mưa che gió ngày nào giờ không thể quay về. Bàn tay che chở của cha mẹ anh trai đã không còn.


 


Từ nay về sau, mọi phong ba bão táp đều phải tự mình đối mặt.


 


Đêm nay Đỗ Tiêu nằm mơ, thấy mình trên một chiếc thuyền con lênh đênh giữa mặt nước đen kịt. Nhìn xa xa bờ bên kia, hình như có ánh đèn dầu, mơ hồ thấy ba bóng người quen thuộc. Cô liều mạng vẫy tay về phía họ. Nhưng rồi lại có thêm một người nữa xuất hiện, người đó còn bế một đứa trẻ, che khuất những bóng dáng quen thuộc kia.


 


Chiếc thuyền dưới chân cô cứ trôi xa dần, xa dần… Sáng thứ sáu, mắt cô đã thâm quầng.


Thạch Thiên hỏi thăm, cô đáp: “Em ngủ không sâu giấc, cứ nằm mơ liên miên, cũng chẳng nhớ mơ gì, chỉ thấy trong mơ buồn khổ lắm.”


 


“Em ngủ một lát đi.” Thạch Thiên dịu dàng nói, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.


 


Mỗi ngày anh đều che chở cho cô, cùng nhau chen chúc vào góc toa tàu. Từ cửa tàu đến góc ghế tạo thành một góc nhỏ, anh dang hai tay ra, tạo cho cô một không gian riêng.


 


Đỗ Tiêu nghe lời nhắm mắt nghỉ ngơi. Quá mệt mỏi nên cô thiếp đi, đầu nghiêng sang va vào ngực Thạch Thiên.


 


Cô lập tức tỉnh giấc, mở choàng mắt. Mũi thoang thoảng hương thơm nam tính. Hoàn toàn khác với mùi hương của con gái, chỉ cần nhắm mắt cũng biết đó là mùi của một chàng trai cao lớn, mạnh mẽ và đẹp trai, tràn ngập dopamine và hormone.


 


Cảm giác kỳ lạ, nóng bức và bất an dâng lên từ sâu trong cơ thể. Toa tàu như nóng hơn, mặt cô như đang sốt.


 


Đỗ Tiêu nhanh trí làm ra vẻ còn ngái ngủ, tựa đầu vào cửa tàu và nhắm nghiền mắt, không dám nhìn Thạch Thiên.


 


Thạch Thiên quay đầu đi, nhìn những cái đầu đen nghịt xung quanh và phía xa, không dám cúi xuống nhìn Đỗ Tiêu.


 


Cả hai đều không nhìn thấy đối phương, không biết rằng một người tai ửng hồng, một người má đỏ bừng.


 


Hồi lâu sau, Đỗ Tiêu khẽ nhếch môi cười. Mỗi ngày hơn mười phút như thế này thật tuyệt, sao mà thích đi cùng đường với Thạch Thiên đến vậy?


 


Thạch Thiên quay lại, bắt gặp nụ cười nhẹ nhàng, thanh thản nơi khóe môi Đỗ Tiêu. Ánh mắt anh dịu lại. Mỗi ngày hơn mười phút thế này thật tuyệt, sao mà thích nhìn cô đến vậy?


 


Sáng sớm, Đỗ Tiêu không thể ngờ tối thứ sáu cô sẽ gặp Tiết Duyệt và bạn trai trong phòng thuê. Chẳng phải họ thường nửa đêm mới về sao?



 


“Sao hai người lại… ở đây?” Sắc mặt Đỗ Tiêu không được tốt.


 


“Ban nhạc ở quán bar đang sửa chữa, chưa tìm được chỗ mới.” Tiết Duyệt thản nhiên nói. Cô ta nhảy múa theo giờ trong hộp đêm, có thể tính tiền và nghỉ bất cứ lúc nào. Thời gian rất linh động.


 


Gã trai xăm trổ cười: “Mấy ngày tới ở đây nhé, nhờ chăm sóc đấy mỹ nữ.”


 


Đỗ Tiêu tin chắc mặt mình rất khó coi, vì khóe môi hai người kia đều nở nụ cười khiêu khích, châm chọc.


 


Đỗ Tiêu quay vào phòng, khóa cửa cẩn thận, chặn ghế và vali thật kỹ. Cô đeo nút bịt tai bằng xốp và cuộn mình trong chăn ngủ.


 


Ngủ một giấc đến khi tỉnh vì buồn tiểu. Hai người kia vẫn ở ngoài, cô cố nhịn không ra. Nhìn điện thoại đã hơn 2 giờ sáng, chắc họ đã nghỉ.


 


Còn một tuần nữa mới có máy sưởi, phòng khách không bật điều hòa nên hơi lạnh. Cô khoác áo ngủ bông, khẽ mở cửa đi vệ sinh.


 


Ở hành lang ngắn, rõ ràng nghe thấy từ phòng bên tiếng r*n r* của nam nữ. Kiểu rên la dồn hết sức lực, như sợ người khác không biết họ đang làm gì vậy. Thật kinh tởm.


 


Từ tuần trước bị Tiết Duyệt dọa, Đỗ Tiêu đã tìm hiểu trên Baidu. Thực sự có người có sở thích này, thích khỏa thân, thích hành vi t*nh d*c của mình bị nhìn trộm, bị theo dõi.


 


Đỗ Tiêu thật không may gặp phải một cặp b*nh h**n như vậy.


 


Chuyện xúi quẩy này khiến cô buồn bực, nhưng về nhà hôm sau vẫn không nói gì. Người nhà hỏi ở ngoài thế nào, ăn ngon không, ngủ ngon không, ở chung với bạn cùng phòng ra sao, cô đều chỉ đáp: “Tốt mà, yên tâm đi.”


 


Ở nhà được cưng chiều đủ đường, nhưng khi ra ngoài, cô học được cách chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.


 


Căn phòng đó Đỗ Cẩm đã đích thân đi xem, về nhà báo cáo đầy đủ mọi thứ với ba mẹ. Đỗ Tiêu về nhà chỉ báo bình an, toàn chọn chuyện tốt để nói. Cô vốn là đứa ngoan ngoãn không biết nói dối, nên nhà họ Đỗ cũng không phát hiện điều gì khác lạ.


 


“Sáng thứ hai, chưa tới 7 giờ, có điện thoại gọi đến máy bàn phòng ngủ. Mẹ con giật mình tỉnh liền.” Ba Đỗ kể, “Con biết mẹ khi mới tỉnh, huyết áp thấp không ngồi dậy được, bà ấy liền la lên.”


 


“Bà ấy hét: Tiêu Tiêu! Nhanh lên! Có phải Tiêu Tiêu xảy ra chuyện gì không?!”


 


“Kết quả ba nhấc máy… hóa ra là gọi nhầm số.” Ba Đỗ đẩy kính cười.


 


Đỗ Tiêu cảm thấy mắt cay cay, giọng nghẹn ngào, vừa chua xót vừa đắng chát, thật khó chịu.


 


Mùa đông, trời tối sớm và lạnh. Đỗ Tiêu từ chối nhưng Đỗ Cẩm vẫn lái xe đưa cô về.


 



 


Đỗ Tiêu nghĩ mình đã hứa với gia đình sẽ thử ở chung với Tằng Kỳ, nên trả lời: “Được. Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”


 


Tằng Kỳ gửi lại một emoji mặt cười ngượng ngùng.


 


Nhanh chóng tới phòng thuê, Đỗ Cẩm thả cô ở khu nhà rồi lái xe về.


 


Trước khi lên lầu, Đỗ Tiêu ngước nhìn, đèn tắt. Lên đến nơi cẩn thận mở cửa xem, quả nhiên không có ai, hai tên lưu manh đó đều đi vắng. Cô hơi vui vui, thầm cầu nguyện hai người đó tốt nhất sáng mai mới về, rồi ngủ một giấc đến tối, như vậy có thể tránh mặt cô hoàn hảo.


 


Đáng tiếc trời không chiều lòng người, cô đang ngủ thì bị đánh thức. Hai người đó đã về lúc hơn một giờ. Còn gây ồn ào rất lớn.


 


“Đỗ Tiêu~ Đỗ Tiêu đâu rồi?” Tiết Duyệt gọi cô, “Hắc hắc, ha ha, ha hả…”


 


Đỗ Tiêu tỉnh dậy, ngồi lên nghe ngóng, có vẻ hai người đều say rượu.


 


“Đỗ Tiêu ra đây nào!” Tiết Duyệt đến gõ cửa phòng cô, cười một cách phóng túng.


 


Gã đàn ông cũng vậy, tiếng cười của hắn càng chói tai: “Ra đây đi mỹ nữ, tụi anh… cho em xem phim… phim hành động…” Lưỡi hắn líu lại.


 


Đỗ Tiêu không phản ứng ngay được phim động tác là gì, cô kéo ngăn kéo định lấy nút bịt tai.


 


Bên ngoài đột nhiên im bặt, Đỗ Tiêu dừng lại, hơi nghi hoặc. Nhưng rất nhanh cô đã hiểu.


 


Ngoài cửa vang lên tiếng r*n r* của nam nữ, ban đầu chỉ là âm thanh thân mật, sau đó là những tiếng va chạm cơ thể đáng sợ hơn. Đỗ Tiêu không thể tin được, hai người đó làm ngay ở phòng khách! Cuối cùng cô cũng hiểu “phim hành động” là có ý gì.


 


Đỗ Tiêu ngồi trên giường, cuối cùng đã khóc vì tức giận.


 


Trong cơn giận dữ, cô nhất thời mất lý trí, không màng đến an toàn của mình, đẩy ghế ra khỏi cửa, mở cửa hét vào phòng khách: “Đủ rồi! Đồ lưu manh, tôi sẽ báo cảnh sát!”


 


Cửa phòng cô mở ra, bên trái là toilet, bên phải là phòng Tiết Duyệt, ba cánh cửa tạo thành hình chữ U. Cửa phòng cô đối diện là cửa chính.


Phòng khách và bếp đều ở bên trái cửa chính, đứng ở cửa phòng mình cô không nhìn thấy phòng khách. Phòng khách không bật đèn, tối om.


 


Sau khi cô hét xong, phòng khách im lặng, rồi nghe thấy tiếng bàn trà bị va vào phát ra tiếng động nhỏ, và một hộp bánh quy trên bàn lăn xuống sàn.


 


Đỗ Tiêu lý trí trở lại trong tích tắc, cô đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm! Cô phản ứng chính xác nhất có thể – đột ngột đóng sầm cửa lại, lập tức vặn khóa!


 


Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô thấy một bóng người từ phòng khách lao về phía mình. Vì quá nhanh, không rõ là Tiết Duyệt hay gã bạn trai xăm trổ. Nhưng bóng người mờ ảo đó đủ khiến Đỗ Tiêu dựng tóc gáy!



 


Cô vội vàng cài then cửa! Móc dây xích! Đẩy lại ghế chắn cửa! Cửa bị đập thình thình.


 


“Mở cửa nào… mỹ nữ…” Gã đàn ông gọi cô từ ngoài cửa. Đỗ Tiêu bắt đầu cảm thấy sợ hãi.


Ngay sau đó Tiết Duyệt cũng đến gõ cửa.


 


“Ra đi, chúng tôi cho cậu chơi cùng! Tuyệt lắm, vui lắm!”


 


Giọng Tiết Duyệt lộ rõ vẻ không tỉnh táo và mất kiểm soát. Đỗ Tiêu chợt nhớ lời cảnh báo của người thuê trước.


 


“Em nghi ngờ gã ta dùng m* t**, em nghi ngờ hắn còn lôi kéo Tiết Duyệt cùng hút”, cô ta đã nói vậy.


 


Cơn giận của Đỗ Tiêu dần được thay thế bằng nỗi sợ hãi. Cô hoảng loạn lùi về mép giường cầm điện thoại, theo bản năng muốn gọi cho Đỗ Cẩm.


 


Nhưng cô không bấm được. Cô cảm thấy dù thế nào cũng không đủ can đảm để bấm cuộc gọi cầu cứu Đỗ Cẩm.


 


Một giờ sáng, cuộc gọi này sẽ làm tất cả mọi người hoảng hốt, tất cả, kể cả ba mẹ, kể cả Tiểu Bân Bân.


 


Rồi họ sẽ biết, sau khi giận dỗi bỏ nhà ra đi, cuộc sống của cô không hề tốt đẹp.


 


Nước mắt Đỗ Tiêu lại trào ra.


 


Đúng lúc đó, điện thoại khẽ rung. Thạch Thiên gửi đến một đoạn tin nhắn.


 


“Có bà vợ gọi điện cho chồng là lập trình viên: ‘Tan làm tiện đường mua về ba cái bánh bao, nếu thấy bán dưa hấu thì mua một quả.’ Tối đó, anh chồng lập trình viên bưng một cái bánh bao về nhà… Vợ tức giận nói: ‘Sao anh chỉ mua có một cái bánh bao?!’ Chồng đáp: ‘Vì em bảo nếu thấy dưa hấu thì mua một quả.'”


 


“Truyện cười của bọn lập trình viên tụi anh đấy. (cười toe)”


 


Anh thường xuyên mang việc về nhà làm thêm, thỉnh thoảng đêm khuya sẽ gửi cho cô mấy thứ hài hước, cô sẽ xem khi thức dậy vào buổi sáng, rồi cười một cái rồi mới ngồi dậy.


 


Lúc này, Đỗ Tiêu chẳng còn tâm trạng xem truyện cười có buồn cười hay không.


 


Cô chỉ thấy đó như cọng rơm cứu mạng.


 


“Thạch Thiên…” Cô bấm gọi cho Thạch Thiên, vừa mở miệng đã không kìm được khóc, “Thạch Thiên…”


 


Người con trai cao lớn mỗi ngày trên tàu điện ngầm dùng đôi tay vững chãi tạo cho cô một khoảng không gian riêng ấy, giờ phút này cô cần anh hơn bất cứ lúc nào, cần đôi tay mạnh mẽ, vững chắc của anh hơn bao giờ hết!


------oOo------


Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Story Chương 35
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...