Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Chương 18
130@-
Đỗ Tiêu không hề hay biết về chàng trai âm thầm để ý mình trên tàu điện ngầm, và đương nhiên cũng không biết rằng anh ta đã hoảng loạn thế nào khi mất dấu cô.
Đêm thứ Hai là đêm đầu tiên cô ngủ lại ở căn phòng thuê. Tiết Duyệt về muộn hơn cô, và khi về đến nhà, thấy mọi thứ sạch sẽ gọn gàng, cô ấy rất hài lòng với người bạn cùng phòng mới của mình.
“Mình mua sữa chua này, cậu uống đi, đừng khách sáo nhé,” Tiết Duyệt nói.
Đỗ Tiêu cảm thấy việc ở ghép cũng đơn giản thôi, chẳng khác gì hồi ở ký túc xá đại học. Giờ còn có phòng riêng, không gian riêng tư tốt hơn nhiều, coi như một bản nâng cấp vậy.
Đang ngồi trong phòng lướt web thì điện thoại của anh trai Đỗ Cẩm gọi đến.
“Tiêu Tiêu, em dọn ra ngoài ở thật à?” Giọng anh không còn ấm áp như thường ngày, nghe nặng trĩu u ám.
Đỗ Tiêu im lặng một lát rồi đáp: “Vâng.”
Đầu dây bên kia cũng im lặng nặng nề, một lúc sau Đỗ Cẩm mới lên tiếng: “Về nhà đi em. Mẹ đang ngồi bên giường em, khóc mãi đó.”
Nước mắt lập tức dâng lên trong khóe mắt Đỗ Tiêu.
Cô che micro điện thoại lại, hít một hơi thật sâu để giọng được vững vàng rồi mới cầm điện thoại lên, bình tĩnh nói: “Anh à, em 25 tuổi rồi. Người trẻ tuổi như em tự thuê nhà ở riêng là chuyện bình thường. Mẹ chỉ là… chỉ là quá lo lắng thôi. Em có phải là không về nhà nữa đâu, chỉ là dọn ra ngoài ở thôi mà. Mẹ có thể sẽ buồn một thời gian, nhưng rồi sẽ quen thôi.”
Đỗ Cẩm lại im lặng thật lâu trước khi nói: “Tiêu Tiêu, về nhà đi em…”
Đỗ Tiêu hiểu rõ. Câu trước anh nói thay mẹ, còn câu này là lời của chính anh.
“Anh à, mọi người đều xem thường em quá.” Cô cố gắng cười, “Căn phòng em thuê tốt lắm, đi làm chỉ cần bắt tuyến số một, tiện lợi cực kỳ. Anh à…”
Cô ngừng lại, hít một hơi rồi nói tiếp: “Con nhà người ta còn tự thuê nhà, tự chuyển nhà, tự đi thành phố khác lập nghiệp được. Tại sao em lại không thể chứ?”
Đó hoàn toàn là chuyện khác, Đỗ Cẩm biết Đỗ Tiêu dọn đi không phải vì muốn lập nghiệp hay độc lập gì cả, mà đơn giản là vì ở nhà quá chật chội. Nguyên nhân đều nằm ở anh cả.
“Tiêu Tiêu…” Qua điện thoại truyền đến giọng mũi nặng trĩu của Đỗ Cẩm, anh hạ giọng thật thấp: “Anh xin lỗi…”
Đỗ Tiêu ngước nhìn trần nhà, cố nén nước mắt: “Không sao đâu anh. Em chỉ mong mọi người… đều ổn là được.”
Đỗ Cẩm “ừm” một tiếng nghẹn ngào. Sau đó anh hỏi địa chỉ cụ thể và tình hình bạn cùng phòng của Đỗ Tiêu, đòi số điện thoại bàn.
“Phòng này không có điện thoại bàn đâu, anh cần tìm em thì gọi di động là được.” Đỗ Tiêu nói.
“Vậy em đưa tên và số điện thoại bạn cùng phòng cho anh,” Đỗ Cẩm dặn, “Đưa số của anh cho bạn ấy nữa, nói là người liên hệ khẩn cấp, nếu có chuyện gì thì bảo bạn ấy gọi cho anh.”
Đỗ Tiêu đồng ý.
Sau khi cúp máy, cô đi tìm Tiết Duyệt xin số điện thoại, thêm WeChat cho nhau. Rồi nói về chuyện liên hệ khẩn cấp, đưa số của Đỗ Cẩm cho Tiết Duyệt.
“Anh trai cậu còn quan tâm cậu ghê.” Tiết Duyệt có vẻ ngưỡng mộ.
“Còn cậu?” Đỗ Tiêu hỏi, “Cậu có muốn tớ lưu một số liên hệ khẩn cấp không?”
Tiết Duyệt suy nghĩ một lát rồi nói: “Được.”
Cô ấy ngồi xuống sofa, vừa lật danh bạ điện thoại vừa kể: “Mới đây có tin một cô gái ở một mình, bị viêm não cấp tính gì đó, ngã xuống đất không dậy nổi, nằm hai ngày trời. May có người bạn hẹn ăn cơm, đợi mãi không thấy, gọi điện liên lạc cũng không được, cảm thấy có gì đó không ổn nên báo công an phá cửa vào. Lúc đó mới đưa được đi cấp cứu. Suýt chết luôn đấy. Đấy, thanh niên thời nay sống một mình là thế. Haiz, ra đường ở riêng, không dễ dàng gì.”
Cô ấy gửi một dãy số cho Đỗ Tiêu. “Đây là số ai vậy?” Đỗ Tiêu hỏi.
“Bạn trai tớ. Nếu tớ có chuyện gì thì cậu cứ gọi cho anh ấy.” Tiết Duyệt đáp.
“À, cậu là người Bắc Kinh à?” Tiết Duyệt đột nhiên hỏi. “Sao một cô gái Bắc Kinh như cậu lại không ở nhà?”
“Nhà tớ đông người, vừa chật vừa lộn xộn, chi bằng ra ngoài ở cho thoải mái.” Đỗ Tiêu trả lời ngắn gọn.
Tiết Duyệt gật đầu, không hỏi thêm, có vẻ không mấy hứng thú với hoàn cảnh gia đình hay chuyện nhà của Đỗ Tiêu. Cô ấy đứng dậy đi lấy nước, chiếc áo ngủ rộng trễ vai trượt sang một bên, để lộ tấm lưng trần với hình xăm bắt mắt trước mặt Đỗ Tiêu.
“Hình xăm của cậu…” Đỗ Tiêu thốt lên kinh ngạc, mất vài giây mới nói được: “To quá…”
Tiết Duyệt quay đầu nháy mắt: “Đẹp không?”
Đỗ Tiêu không phải có thành kiến gì với con gái xăm mình, dù mẹ cô nghiêm cấm con cái xăm hình nhưng cô vẫn thấy con gái xăm vài hình nhỏ ở những vị trí riêng tư trông vừa gợi cảm vừa đẹp. Nhưng hình xăm của Tiết Duyệt… quá khủng! Nhìn phần lộ ra thì có vẻ phủ kín cả lưng, là một nhân vật gì đó không rõ, cau mày trợn mắt, trông khá đáng sợ.
Quá khoa trương như thế này thì Đỗ Tiêu thật sự chẳng thấy đẹp chút nào. May mà công việc tiếp xúc với khách hàng đã rèn cho cô khả năng cười tươi nói những lời trái với lòng mình. Cô liền khen ngay: “Đẹp lắm ạ!”
Tiết Duyệt mỉm cười duyên dáng: “Khổng Tước Minh Vương.”
Đỗ Tiêu thầm nghĩ cô bạn cùng phòng này cũng dễ chung sống. Cô liền hỏi: “Này Tiết Duyệt, cậu làm nghề gì vậy?”
“Tớ là giáo viên dạy nhảy.” Tiết Duyệt đáp.
“Ồ hay quá!” Đỗ Tiêu thích thú, “Cậu dạy điệu nhảy gì?”
“Street dance, hip-hop, breaking, dạy đủ cả. Hôm nay hơi mệt, để hôm nào tớ nhảy cho cậu xem nhé.”
Sáng thứ ba khi tỉnh giấc, Đỗ Tiêu nhìn khung cảnh xa lạ chợt ngớ người. Định thần lại mới nhớ mình đã chuyển ra khỏi nhà. Cô ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng còn chưa quen thuộc và thở dài.
Chuyển ra ngoài ở cũng chỉ vậy thôi. Cũng chỉ là đổi chỗ ở, bên cạnh là bạn cùng phòng chứ không phải người thân. Có gì đâu mà ghê gớm. Đỗ Tiêu nhớ lại những ngày bị mẹ quản từng li từng tí, cấm đoán đủ thứ, không được làm này làm nọ… Nghĩ lại thấy mình ngày xưa thật là… ngoan quá.
Cô bắt tàu số 1 từ trạm Tứ Huệ Đông đi làm. Tàu dừng ở trạm Quốc Mậu hai phút rồi lại rú ga phóng đi. Đỗ Tiêu nắm thanh vịn, mặt quay về phía thành tàu, chán nản ngắm những tấm quảng cáo trên tường. Cô nào hay biết, ngay phía sau mình, trên sân ga bên ngoài toa tàu, có một chàng trai cao ráo trẻ tuổi đang đeo khẩu trang, khổ sở tìm kiếm bóng dáng cô giữa biển người.
Khi tàu của cô chạy đi, anh chàng kia vẫn đứng đó thêm một lúc, cuối cùng kéo khẩu trang xuống để lộ gương mặt điển trai, thở dài thất vọng rồi lên chuyến tàu tiếp theo.
Trưa thứ ba, cô gọi điện cho Hoàng Thán – cô bạn thân:
“Cũng ổn mà, thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm đâu.” Cô tâm sự. “Bạn cùng phòng á? Cũng dễ thương lắm, là cô giáo dạy nhảy, sau lưng xăm một hình to đùng, Khổng Tước Minh Vương, hoành tráng cực.”
Vừa cúp máy Hoàng Thán thì ba gọi tới. Đỗ Tiêu mím môi trước khi nghe máy: “Ba?”
“Tiêu Tiêu à, con ổn không? Ở ngoài đã quen chưa?” Ba cô hỏi.
Thực ra ba không phản đối việc Đỗ Tiêu chuyển ra ngoài ở. Cô nói chuyện với ba nhẹ nhàng hơn so với mẹ, kể lại mọi thứ như vừa tâm sự với Hoàng Thán. Nhưng cô khôn khéo giấu đi chuyện hình xăm hoành tráng của bạn cùng phòng. Ba cô dù cởi mở hơn mẹ nhưng không có nghĩa ông thích điều đó. Phần lớn người già thường phản đối xăm mình, đặc biệt là con gái xăm mình.
Ba dặn dò cô tự chăm sóc bản thân thật tốt, cô đều vâng dạ.
Cuối cùng, ba hỏi: “Tiêu Tiêu này, chuyện nhà cửa, nếu con giận thì giận ba mẹ thôi, đừng giận anh con nhé.”
Đỗ Tiêu im lặng một lúc rồi nói: “Ba à, con không giận đâu.” Con chỉ là… buồn thôi.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài của ba. Hồi lâu, ba chậm rãi nói: “Nếu được, ba mẹ mong muốn mua cho mỗi đứa một căn nhà, nhưng chúng ta không có điều kiện. Nhà mình chỉ có mỗi căn này, anh con có vợ có con, chúng ta đành phải lo cho anh con trước…”
“Ba à… thôi ạ.” Đỗ Tiêu nhỏ nhẹ, “Con hiểu mà.”
Ba thở dài một tiếng rồi nói: “Cuối tuần về nhà đi con.” Đỗ Tiêu đáp: “Đợi mẹ hết giận đã ạ.”
Tối đó ăn cơm xong ở công ty, Đỗ Tiêu lên tàu điện ngầm muộn hơn Thạch Thiên khoảng nửa tiếng. Đến Tứ Huệ Đông, cô không vội về nhà ngay mà ghé vào tiệm thú cưng nhỏ mà cô đã thấy ở siêu thị hôm chủ nhật. Đã chuyển ra ngoài ở một mình, cô quyết định nuôi một con thú cưng làm bạn.
Tất nhiên là cô muốn nuôi mèo nhất, nhưng đang ở chung với người khác nên phải cân nhắc, thôi thì nuôi một con thú nhỏ có thể nhốt trong phòng vậy. Thế nên Đỗ Tiêu vui vẻ xách con hamster mới mua về căn hộ thuê – giờ đây nên gọi là về nhà mới đúng.
Hamster cũng là loài thú cưng rất đáng yêu có thể xoa dịu tâm hồn, Đỗ Tiêu chỉ cần nhìn nó ăn thôi cũng có thể ngắm được cả chục phút. Cô thử thò tay vào lồng v**t v* nó. Con hamster mới mua còn sợ người lạ, vừa chạm vào đã “tách” một cái quay phắt đi. Nhưng không sao, nuôi một thời gian sẽ quen, lúc đó muốn sờ thế nào cũng được, nằm lên tay luôn, cực kỳ dễ thương.
Đỗ Tiêu đóng lồng lại, nhìn con thú cưng mới, không kìm được nở nụ cười hạnh phúc.
Thật ra, những chuyện gấp gáp trong nhà, chẳng phải chỉ cần cô chuyển ra ngoài là giải quyết được hết sao. Đơn giản vậy thôi mà.
Nhiều khi không phải vấn đề quá khó xử, mà là người ta tự làm khó mình, rồi cũng làm khó người khác.
Trong khi cuộc sống của Đỗ Tiêu mở ra chương mới, thì Thạch Thiên lại rơi vào tâm trạng u mê.
Tính từ thứ sáu tuần trước đến thứ năm này, đã năm ngày làm việc trôi qua mà không thấy bóng dáng Đỗ Tiêu đâu. Thạch Thiên cảm thấy anh có lẽ sắp không chịu nổi nữa.
Cô gái trên tàu điện ngầm của anh xuất hiện như một giấc mơ rồi tan biến như bọt biển, không để lại dấu vết. Anh mới nhận ra mình ngốc đến mức ngay cả một tấm ảnh chụp lén cũng không có. Tám phút mỗi ngày quá ngắn ngủi và chen chúc, anh chỉ lo xuyên qua đám đông để ngắm nhìn cô, mơ mộng về vẻ đẹp đáng yêu của cô. Kết quả là giờ đây anh thậm chí không có bất cứ bằng chứng nào để chứng minh cô gái ấy từng tồn tại, chứ không phải do anh tưởng tượng ra.
“Sếp ơi, sếp!” Chàng trai Tứ Xuyên có khuôn mặt thanh tú tên Trương quay lại gọi, “Anh xem qua email này ạ”
Thạch Thiên chuyển tab, check email. Email từ nhà xuất bản gửi đến, anh liếc qua rồi nổi giận. Lập tức chộp lấy điện thoại bàn, bấm số gọi đi.
------oOo------
Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Đỗ Tiêu không hề hay biết về chàng trai âm thầm để ý mình trên tàu điện ngầm, và đương nhiên cũng không biết rằng anh ta đã hoảng loạn thế nào khi mất dấu cô.
Đêm thứ Hai là đêm đầu tiên cô ngủ lại ở căn phòng thuê. Tiết Duyệt về muộn hơn cô, và khi về đến nhà, thấy mọi thứ sạch sẽ gọn gàng, cô ấy rất hài lòng với người bạn cùng phòng mới của mình.
“Mình mua sữa chua này, cậu uống đi, đừng khách sáo nhé,” Tiết Duyệt nói.
Đỗ Tiêu cảm thấy việc ở ghép cũng đơn giản thôi, chẳng khác gì hồi ở ký túc xá đại học. Giờ còn có phòng riêng, không gian riêng tư tốt hơn nhiều, coi như một bản nâng cấp vậy.
Đang ngồi trong phòng lướt web thì điện thoại của anh trai Đỗ Cẩm gọi đến.
“Tiêu Tiêu, em dọn ra ngoài ở thật à?” Giọng anh không còn ấm áp như thường ngày, nghe nặng trĩu u ám.
Đỗ Tiêu im lặng một lát rồi đáp: “Vâng.”
Đầu dây bên kia cũng im lặng nặng nề, một lúc sau Đỗ Cẩm mới lên tiếng: “Về nhà đi em. Mẹ đang ngồi bên giường em, khóc mãi đó.”
Nước mắt lập tức dâng lên trong khóe mắt Đỗ Tiêu.
Cô che micro điện thoại lại, hít một hơi thật sâu để giọng được vững vàng rồi mới cầm điện thoại lên, bình tĩnh nói: “Anh à, em 25 tuổi rồi. Người trẻ tuổi như em tự thuê nhà ở riêng là chuyện bình thường. Mẹ chỉ là… chỉ là quá lo lắng thôi. Em có phải là không về nhà nữa đâu, chỉ là dọn ra ngoài ở thôi mà. Mẹ có thể sẽ buồn một thời gian, nhưng rồi sẽ quen thôi.”
Đỗ Cẩm lại im lặng thật lâu trước khi nói: “Tiêu Tiêu, về nhà đi em…”
Đỗ Tiêu hiểu rõ. Câu trước anh nói thay mẹ, còn câu này là lời của chính anh.
“Anh à, mọi người đều xem thường em quá.” Cô cố gắng cười, “Căn phòng em thuê tốt lắm, đi làm chỉ cần bắt tuyến số một, tiện lợi cực kỳ. Anh à…”
Cô ngừng lại, hít một hơi rồi nói tiếp: “Con nhà người ta còn tự thuê nhà, tự chuyển nhà, tự đi thành phố khác lập nghiệp được. Tại sao em lại không thể chứ?”
Đó hoàn toàn là chuyện khác, Đỗ Cẩm biết Đỗ Tiêu dọn đi không phải vì muốn lập nghiệp hay độc lập gì cả, mà đơn giản là vì ở nhà quá chật chội. Nguyên nhân đều nằm ở anh cả.
“Tiêu Tiêu…” Qua điện thoại truyền đến giọng mũi nặng trĩu của Đỗ Cẩm, anh hạ giọng thật thấp: “Anh xin lỗi…”
Đỗ Tiêu ngước nhìn trần nhà, cố nén nước mắt: “Không sao đâu anh. Em chỉ mong mọi người… đều ổn là được.”
Đỗ Cẩm “ừm” một tiếng nghẹn ngào. Sau đó anh hỏi địa chỉ cụ thể và tình hình bạn cùng phòng của Đỗ Tiêu, đòi số điện thoại bàn.
“Phòng này không có điện thoại bàn đâu, anh cần tìm em thì gọi di động là được.” Đỗ Tiêu nói.
“Vậy em đưa tên và số điện thoại bạn cùng phòng cho anh,” Đỗ Cẩm dặn, “Đưa số của anh cho bạn ấy nữa, nói là người liên hệ khẩn cấp, nếu có chuyện gì thì bảo bạn ấy gọi cho anh.”
Đỗ Tiêu đồng ý.
Sau khi cúp máy, cô đi tìm Tiết Duyệt xin số điện thoại, thêm WeChat cho nhau. Rồi nói về chuyện liên hệ khẩn cấp, đưa số của Đỗ Cẩm cho Tiết Duyệt.
“Anh trai cậu còn quan tâm cậu ghê.” Tiết Duyệt có vẻ ngưỡng mộ.
“Còn cậu?” Đỗ Tiêu hỏi, “Cậu có muốn tớ lưu một số liên hệ khẩn cấp không?”
Tiết Duyệt suy nghĩ một lát rồi nói: “Được.”
Cô ấy ngồi xuống sofa, vừa lật danh bạ điện thoại vừa kể: “Mới đây có tin một cô gái ở một mình, bị viêm não cấp tính gì đó, ngã xuống đất không dậy nổi, nằm hai ngày trời. May có người bạn hẹn ăn cơm, đợi mãi không thấy, gọi điện liên lạc cũng không được, cảm thấy có gì đó không ổn nên báo công an phá cửa vào. Lúc đó mới đưa được đi cấp cứu. Suýt chết luôn đấy. Đấy, thanh niên thời nay sống một mình là thế. Haiz, ra đường ở riêng, không dễ dàng gì.”
Cô ấy gửi một dãy số cho Đỗ Tiêu. “Đây là số ai vậy?” Đỗ Tiêu hỏi.
“Bạn trai tớ. Nếu tớ có chuyện gì thì cậu cứ gọi cho anh ấy.” Tiết Duyệt đáp.
“À, cậu là người Bắc Kinh à?” Tiết Duyệt đột nhiên hỏi. “Sao một cô gái Bắc Kinh như cậu lại không ở nhà?”
“Nhà tớ đông người, vừa chật vừa lộn xộn, chi bằng ra ngoài ở cho thoải mái.” Đỗ Tiêu trả lời ngắn gọn.
Tiết Duyệt gật đầu, không hỏi thêm, có vẻ không mấy hứng thú với hoàn cảnh gia đình hay chuyện nhà của Đỗ Tiêu. Cô ấy đứng dậy đi lấy nước, chiếc áo ngủ rộng trễ vai trượt sang một bên, để lộ tấm lưng trần với hình xăm bắt mắt trước mặt Đỗ Tiêu.
“Hình xăm của cậu…” Đỗ Tiêu thốt lên kinh ngạc, mất vài giây mới nói được: “To quá…”
Tiết Duyệt quay đầu nháy mắt: “Đẹp không?”
Đỗ Tiêu không phải có thành kiến gì với con gái xăm mình, dù mẹ cô nghiêm cấm con cái xăm hình nhưng cô vẫn thấy con gái xăm vài hình nhỏ ở những vị trí riêng tư trông vừa gợi cảm vừa đẹp. Nhưng hình xăm của Tiết Duyệt… quá khủng! Nhìn phần lộ ra thì có vẻ phủ kín cả lưng, là một nhân vật gì đó không rõ, cau mày trợn mắt, trông khá đáng sợ.
Quá khoa trương như thế này thì Đỗ Tiêu thật sự chẳng thấy đẹp chút nào. May mà công việc tiếp xúc với khách hàng đã rèn cho cô khả năng cười tươi nói những lời trái với lòng mình. Cô liền khen ngay: “Đẹp lắm ạ!”
Tiết Duyệt mỉm cười duyên dáng: “Khổng Tước Minh Vương.”
Đỗ Tiêu thầm nghĩ cô bạn cùng phòng này cũng dễ chung sống. Cô liền hỏi: “Này Tiết Duyệt, cậu làm nghề gì vậy?”
“Tớ là giáo viên dạy nhảy.” Tiết Duyệt đáp.
“Ồ hay quá!” Đỗ Tiêu thích thú, “Cậu dạy điệu nhảy gì?”
“Street dance, hip-hop, breaking, dạy đủ cả. Hôm nay hơi mệt, để hôm nào tớ nhảy cho cậu xem nhé.”
Sáng thứ ba khi tỉnh giấc, Đỗ Tiêu nhìn khung cảnh xa lạ chợt ngớ người. Định thần lại mới nhớ mình đã chuyển ra khỏi nhà. Cô ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng còn chưa quen thuộc và thở dài.
Chuyển ra ngoài ở cũng chỉ vậy thôi. Cũng chỉ là đổi chỗ ở, bên cạnh là bạn cùng phòng chứ không phải người thân. Có gì đâu mà ghê gớm. Đỗ Tiêu nhớ lại những ngày bị mẹ quản từng li từng tí, cấm đoán đủ thứ, không được làm này làm nọ… Nghĩ lại thấy mình ngày xưa thật là… ngoan quá.
Cô bắt tàu số 1 từ trạm Tứ Huệ Đông đi làm. Tàu dừng ở trạm Quốc Mậu hai phút rồi lại rú ga phóng đi. Đỗ Tiêu nắm thanh vịn, mặt quay về phía thành tàu, chán nản ngắm những tấm quảng cáo trên tường. Cô nào hay biết, ngay phía sau mình, trên sân ga bên ngoài toa tàu, có một chàng trai cao ráo trẻ tuổi đang đeo khẩu trang, khổ sở tìm kiếm bóng dáng cô giữa biển người.
Khi tàu của cô chạy đi, anh chàng kia vẫn đứng đó thêm một lúc, cuối cùng kéo khẩu trang xuống để lộ gương mặt điển trai, thở dài thất vọng rồi lên chuyến tàu tiếp theo.
Trưa thứ ba, cô gọi điện cho Hoàng Thán – cô bạn thân:
“Cũng ổn mà, thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm đâu.” Cô tâm sự. “Bạn cùng phòng á? Cũng dễ thương lắm, là cô giáo dạy nhảy, sau lưng xăm một hình to đùng, Khổng Tước Minh Vương, hoành tráng cực.”
Vừa cúp máy Hoàng Thán thì ba gọi tới. Đỗ Tiêu mím môi trước khi nghe máy: “Ba?”
“Tiêu Tiêu à, con ổn không? Ở ngoài đã quen chưa?” Ba cô hỏi.
Thực ra ba không phản đối việc Đỗ Tiêu chuyển ra ngoài ở. Cô nói chuyện với ba nhẹ nhàng hơn so với mẹ, kể lại mọi thứ như vừa tâm sự với Hoàng Thán. Nhưng cô khôn khéo giấu đi chuyện hình xăm hoành tráng của bạn cùng phòng. Ba cô dù cởi mở hơn mẹ nhưng không có nghĩa ông thích điều đó. Phần lớn người già thường phản đối xăm mình, đặc biệt là con gái xăm mình.
Ba dặn dò cô tự chăm sóc bản thân thật tốt, cô đều vâng dạ.
Cuối cùng, ba hỏi: “Tiêu Tiêu này, chuyện nhà cửa, nếu con giận thì giận ba mẹ thôi, đừng giận anh con nhé.”
Đỗ Tiêu im lặng một lúc rồi nói: “Ba à, con không giận đâu.” Con chỉ là… buồn thôi.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài của ba. Hồi lâu, ba chậm rãi nói: “Nếu được, ba mẹ mong muốn mua cho mỗi đứa một căn nhà, nhưng chúng ta không có điều kiện. Nhà mình chỉ có mỗi căn này, anh con có vợ có con, chúng ta đành phải lo cho anh con trước…”
“Ba à… thôi ạ.” Đỗ Tiêu nhỏ nhẹ, “Con hiểu mà.”
Ba thở dài một tiếng rồi nói: “Cuối tuần về nhà đi con.” Đỗ Tiêu đáp: “Đợi mẹ hết giận đã ạ.”
Tối đó ăn cơm xong ở công ty, Đỗ Tiêu lên tàu điện ngầm muộn hơn Thạch Thiên khoảng nửa tiếng. Đến Tứ Huệ Đông, cô không vội về nhà ngay mà ghé vào tiệm thú cưng nhỏ mà cô đã thấy ở siêu thị hôm chủ nhật. Đã chuyển ra ngoài ở một mình, cô quyết định nuôi một con thú cưng làm bạn.
Tất nhiên là cô muốn nuôi mèo nhất, nhưng đang ở chung với người khác nên phải cân nhắc, thôi thì nuôi một con thú nhỏ có thể nhốt trong phòng vậy. Thế nên Đỗ Tiêu vui vẻ xách con hamster mới mua về căn hộ thuê – giờ đây nên gọi là về nhà mới đúng.
Hamster cũng là loài thú cưng rất đáng yêu có thể xoa dịu tâm hồn, Đỗ Tiêu chỉ cần nhìn nó ăn thôi cũng có thể ngắm được cả chục phút. Cô thử thò tay vào lồng v**t v* nó. Con hamster mới mua còn sợ người lạ, vừa chạm vào đã “tách” một cái quay phắt đi. Nhưng không sao, nuôi một thời gian sẽ quen, lúc đó muốn sờ thế nào cũng được, nằm lên tay luôn, cực kỳ dễ thương.
Đỗ Tiêu đóng lồng lại, nhìn con thú cưng mới, không kìm được nở nụ cười hạnh phúc.
Thật ra, những chuyện gấp gáp trong nhà, chẳng phải chỉ cần cô chuyển ra ngoài là giải quyết được hết sao. Đơn giản vậy thôi mà.
Nhiều khi không phải vấn đề quá khó xử, mà là người ta tự làm khó mình, rồi cũng làm khó người khác.
Trong khi cuộc sống của Đỗ Tiêu mở ra chương mới, thì Thạch Thiên lại rơi vào tâm trạng u mê.
Tính từ thứ sáu tuần trước đến thứ năm này, đã năm ngày làm việc trôi qua mà không thấy bóng dáng Đỗ Tiêu đâu. Thạch Thiên cảm thấy anh có lẽ sắp không chịu nổi nữa.
Cô gái trên tàu điện ngầm của anh xuất hiện như một giấc mơ rồi tan biến như bọt biển, không để lại dấu vết. Anh mới nhận ra mình ngốc đến mức ngay cả một tấm ảnh chụp lén cũng không có. Tám phút mỗi ngày quá ngắn ngủi và chen chúc, anh chỉ lo xuyên qua đám đông để ngắm nhìn cô, mơ mộng về vẻ đẹp đáng yêu của cô. Kết quả là giờ đây anh thậm chí không có bất cứ bằng chứng nào để chứng minh cô gái ấy từng tồn tại, chứ không phải do anh tưởng tượng ra.
“Sếp ơi, sếp!” Chàng trai Tứ Xuyên có khuôn mặt thanh tú tên Trương quay lại gọi, “Anh xem qua email này ạ”
Thạch Thiên chuyển tab, check email. Email từ nhà xuất bản gửi đến, anh liếc qua rồi nổi giận. Lập tức chộp lấy điện thoại bàn, bấm số gọi đi.
------oOo------
Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Đánh giá:
Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Story
Chương 18
10.0/10 từ 23 lượt.