Giữa Biển Người - Tụ Trặc

Chương 100

172@-

Đỗ Tiêu tự nhận mình là một cô gái vô cùng may mắn. Là một người con gái bình thường không có gì nổi bật, vậy mà lại có thể gặp được Thạch Thiên – một chàng trai tài giỏi, đẹp trai và xuất thân từ gia đình giàu có. Cô cũng không hiểu phúc phần này của mình đến từ đâu.


 


Nếu nói vì cô xinh đẹp ư? Con gái xinh đẹp nhiều vô kể, đâu phải ai cũng may mắn như vậy.


 


Nhưng tình yêu chỉ dựa vào ngoại hình thì còn kém xa so với cụm từ “môn đăng hộ đối” mà người ta vẫn thường nói. Đỗ Tiêu hiểu rõ trong lòng rằng, với khoảng cách về năng lực giữa cô và Thạch Thiên, có lẽ sẽ chẳng bao giờ đạt được cái gọi là “môn đăng hộ đối” đó.


 


Dù vậy, ngay cả khi Thạch Thiên âu yếm nói “Anh sẽ lo cho em”, Đỗ Tiêu vẫn muốn nghe theo lời Chương Hoan nói.


 


Không chỉ vì cô đang cố gắng hướng tới “mối tình đẹp nhất”, mà còn bởi vì người từng bị người thân ruột thịt từ bỏ trước những lựa chọn, trừ phi mất trí nhớ, nếu không… Đỗ Tiêu kiên quyết không còn can đảm đặt kỳ vọng cuộc đời mình lên vai người khác một lần nữa.


 


Thứ bảy, Thạch Thiên đưa cô về nhà và hỏi có muốn anh lên chào chú dì không. Đỗ Tiêu từ chối khéo.


 


Thạch Thiên cũng nghĩ hôm nay tay không đến thăm không thích hợp nên thôi.


 


Về đến nhà, mẹ Đỗ liên tục nhắc nhở Đỗ Tiêu rằng đã yêu nhau lâu như vậy mà vẫn chưa tìm hiểu rõ hoàn cảnh gia đình người ta. Bà lo lắng sau này Đỗ Tiêu “về nhà chồng” sẽ không thể ứng phó được.


 


Đỗ Tiêu im lặng lắng nghe, bỗng nhiên ngẩng mặt lên: “Con và Thạch Thiên chính thức yêu nhau đến giờ mới có sáu tuần. Theo như mẹ từng dạy con, không nên vội vã dẫn anh ấy về nhà sớm như vậy. Mẹ muốn con hỏi han về nhà cửa và tài sản của người ta khi mới quen nhau hơn một tháng sao?”


 


Cô nhẹ nhàng và bình tĩnh chất vấn: “Hơn nữa từ nhỏ mẹ đã dạy con phải xem người ta qua nhân cách. Khi còn là bạn bè, con thấy anh ấy là người tốt. Nhưng giờ mẹ lại muốn con dò hỏi về của cải của người ta sao?”


 


Cô con gái út của gia đình này, khi nói chuyện với người mẹ mà cô vẫn luôn e sợ, đôi mắt tối lại.


 


“Mẹ à, điều này khác xa với những gì mẹ từng dạy con.” Cô nói.


 


Mẹ Đỗ không khỏi ngẩn người.


 


Đỗ Tiêu không làm nũng cũng không trách móc, không mềm mại cũng chẳng kiều diễm, chỉ bình tĩnh trình bày và phản bác hợp lý, khiến mẹ Đỗ cảm thấy con gái mình bỗng trở nên xa lạ.


 


Trong bữa trưa, bà lặng lẽ quan sát con gái út của mình qua bát cơm, và nhận ra vẻ ngây thơ, trẻ con ngày nào giữa đôi mày con bé không biết đã biến mất từ bao giờ. Nhìn con như một cô gái trưởng thành thực sự, có suy nghĩ và chủ kiến riêng, không còn là cô bé ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói gì cũng gật đầu vâng dạ nữa.


 


Con bé mới chỉ dọn ra ngoài ở được hơn hai tháng thôi, vậy mà đã bắt đầu lột xác, trưởng thành và chín chắn.


 


Đó là vì cuộc sống đã mài giũa nó.



 


Nhận thức này khiến mẹ Đỗ cảm thấy cơm trong miệng bỗng nhạt thếch.


 


Khi Đỗ Tiêu ra về vào chiều tối, bà không còm lải nhải nữa. Chỉ đứng ở cửa nhìn con gái xỏ giày và nói: “Con cứ tốt với tiểu Thạch nhé, bảo cậu ấy có dịp ghé chơi.”


 


Đỗ Tiêu đứng dậy, cảm thấy giọng điệu mẹ nói chuyện với mình khác hẳn ngày thường. Cứ như thể dáng người mẹ bỗng thấp đi, tạo cảm giác như cô đột nhiên cao lớn hơn.


 


Có lẽ vì cô đang đi giày cao gót.


 


Trong thang máy, cô nghĩ, “phản bác” hóa ra không khó như cô tưởng. Sau khi cô phản bác khiến mẹ cứng họng, không gian giữa hai mẹ con đã thay đổi.


 


Cô ngước nhìn bóng mình trong gương thang máy.


 


Trong sáu tuần yêu nhau với Thạch Thiên, kể từ khi anh vô tình nhắc đến chuyện “nuôi cô”, cô chưa một lần hỏi han về gia đình anh.


Lúc này Đỗ Tiêu nhìn vào chính mình, thấu hiểu tâm can của mình. Cô đã trải qua những thực tế gai góc, khi đang chìm trong khó khăn thì


Thạch Thiên như từ trên trời rơi xuống. Anh mang theo ánh sáng và hơi ấm, trở thành điều tuyệt vời nhất mà cô có thể nắm bắt trong khoảng thời gian ấy. Cô thực sự, thực sự sợ hãi nếu tìm hiểu sâu hơn, sẽ phát hiện ra dưới vẻ ngoài hoàn hảo của anh cũng có những thực tế khó khăn và bất đắc dĩ. Cô thực sự, thực sự không thể chấp nhận việc ảo tưởng được cứu vớt tan biến.


 


Mong được yêu thương, được bảo vệ, được cứu vớt, tất cả đều mang chữ “được”.


 


Sự nhút nhát của cô xuất phát từ tận đáy lòng. Đỗ Tiêu nhìn bóng mình trong gương, cắn môi.


Ra khỏi tòa nhà, cô thấy ngay ánh đèn quen thuộc. Vừa lên xe đã thấy Thạch Thiên có vẻ hơi mệt mỏi giữa đôi mày.


 


“Hôm nay làm gì vậy?” Cô hỏi, “Đi bơi à?”


 


“Không.” Thạch Thiên hôn nhẹ má cô và nói, “Lắp đồ văn phòng, đi dây điện, làm cả ngày.”


 


Anh cài dây an toàn xong, có vẻ khó chịu nói với cô: “Anh vẫn còn ngốc lắm.”


 


“Ai? Sao thế?” Đỗ Tiêu hỏi.


 


“Chuyện đồ văn phòng ấy.” Thạch Thiên nói, “Lúc ký hợp đồng thuê đáng lẽ phải nói rõ, thỏa thuận tốt thì có thể được họ tính luôn vào tiền thuê, tiết kiệm được một khoản. Lúc đó không nghĩ ra, chỉ quan tâm đến vị trí, giao thông các thứ, toàn tập trung vào tiền thuê. Haiz, vẫn thiếu kinh nghiệm.”


 


Thạch Thiên cũng lần đầu khởi nghiệp, tự mình xoay sở văn phòng các thứ, cũng là lần đầu tiên trong đời.


 



Nhưng Đỗ Tiêu thấy anh đã rất giỏi rồi, một mình anh có thể lo được nhiều việc. “Trải qua lần này, sau này sẽ có kinh nghiệm thôi.” Cô an ủi.


 


Thạch Thiên không phải người hay than thân trách phận, anh thở dài: “Ừ nhỉ, nhiều việc vẫn phải từ từ mò mẫm thôi.”


 


Đỗ Tiêu liền hỏi: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa? Ngày mai còn việc gì phải làm không?”


 


Thạch Thiên đáp: “Hôm nay đồ văn phòng mới về một đống, chưa kịp mở ra, ngày mai phải dỡ ra, còn phải lắp đặt, lung tung đủ thứ việc.”


 


Đỗ Tiêu tự nguyện đề nghị: “Em đi với anh nhé, dù sao buổi sáng em cũng rảnh. Em chỉ có lớp buổi chiều thôi.”


 


“Được chứ, lao động miễn phí!” Thạch Thiên rất vui. Anh thực sự vui khi đang bận rộn mà Đỗ Tiêu vẫn có thể ở bên cạnh bầu bạn.


 


Dĩ nhiên anh không định để Đỗ Tiêu làm việc gì thực sự. Nhưng Đỗ Tiêu lại thật lòng muốn giúp anh làm việc. Thạch Thiên đã làm cho cô quá


 


nhiều, còn cô thì làm được cho anh quá ít. Dù chỉ là giúp anh làm chút việc vặt, cô cũng rất muốn góp sức.


 


“Ngày mai còn có thêm một người nữa.” Thạch Thiên nói, “Anh tuyển được một nhân viên.”


 


“Nhanh vậy sao?” Đỗ Tiêu ngạc nhiên.


 


“Đồng nghiệp anh giới thiệu, người thân của anh ấy, vừa hay vẫn luôn muốn tìm việc ở công ty game.” Thạch Thiên giải thích.


 


“Nhân viên đó làm gì vậy?” Đỗ Tiêu tò mò.


 


“Sau này khi có game online, cậu ấy sẽ làm chăm sóc khách hàng. Trước mắt thì giúp anh làm đủ thứ việc. Giai đoạn này lung tung đủ việc lắm, cần có người chạy việc, anh không thể mắc kẹt trong mấy việc này được.” Thạch Thiên khen, “Người Tứ Xuyên, rất chăm chỉ, trông cũng được.”


 


Thực ra đây là em họ của anh Trương, vừa hay chỗ Thạch Thiên đang cần người, anh Trương liền giới thiệu em qua.


 


Thạch Thiên bắt đầu sắp xếp cho ngày mai: “Ba người chúng ta, chắc buổi sáng sẽ làm xong. Ăn trưa xong anh đưa em về nghỉ ngơi một chút, chiều học xong, anh đón em đi biển luôn.”


 


Thạch Thiên đã nói với Đỗ Tiêu là tối Giáng sinh sẽ cùng mấy người bạn học tụ tập. Trong số đó có người độc thân, có người sẽ dẫn bạn gái đi.


Lần này Thạch Thiên muốn chính thức giới thiệu cô với bạn bè anh, Đỗ Tiêu hơi căng thẳng nhưng cũng có chút mong đợi.


 


Sáng chủ nhật dậy sớm, cùng Thạch Thiên đến khu Tây Tam. Lần trước đến còn trống trơn, giờ văn phòng đã có hình hài, chỉ là hơi lộn xộn, đầy



thùng các thứ.


 


Đồ văn phòng Thạch Thiên nói hóa ra là một đống linh kiện máy tính. Khi hai người đến, cửa đã mở, có một chàng trai trẻ ngồi bệt dưới đất, đang miệt mài lắp ráp theo danh sách Thạch Thiên đưa.


 


Em họ anh Trương có thể gọi là Tiểu Trương, có lẽ mới hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn cả Đỗ Tiêu. Nhìn ra được đúng là một chàng trai rất chăm chỉ.


 


Thạch Thiên lắp máy tính rất nhanh, cậu thanh niên này tay cũng không chậm, Đỗ Tiêu phụ giúp hai người, cả ba làm việc cả buổi sáng và thật sự hoàn thành.


 


Ba người cùng ăn trưa, trước khi về Thạch Thiên dặn dò cậu: “Chuyện anh nói với cậu hôm qua phải nhanh lên nhé. Sau đó còn vụ nhà cửa nữa, phải xác định xong trước khi họ đến, hai phòng là được, cố gắng gần đây một chút hoặc tiện đường đi lại…”


 


Anh giao một đống việc lặt vặt, Tiểu Trương giơ tay chữ V: “Được ạ.” Trên đường về Đỗ Tiêu nói: “Nhìn đúng là người rất chăm chỉ.”


Thạch Thiên cười: “Được bà chủ chứng nhận thì chắc không thành vấn đề rồi.”


 


Đỗ Tiêu bĩu môi: “Xì!”


 


Thạch Thiên cười xong mới nói tiếp: “Cậu ấy mới học hết cấp ba, tự học lập trình, một lòng muốn làm game. Nhưng bằng cấp thấp, lại không có kinh nghiệm, những công ty lớn như Du Dịch cậu ấy không vào được.


Công ty nhỏ tuyển lập trình viên lại thực tế hơn, muốn người có thể làm


 


được ngay. Anh hứa với cậu ấy sẽ cho cơ hội học tập và thực hành, nếu cậu ấy kiên trì làm, anh có thể đào tạo cậu ấy thành công.”


 


Cậu bé còn rất trẻ, nhìn mặt đã thấy. Cả buổi sáng nay, Đỗ Tiêu có thể thấy cậu rất nhiệt tình với công việc này, dù hiện tại chỉ làm những việc lặt vặt, vụn vặt.


 


Chàng trai trẻ này đang nỗ lực vì ước mơ lập trình của mình.


 


So với Thạch Thiên xuất thân chính quy, bắt đầu đã là lập trình viên cao cấp, Tiểu Trương khởi điểm thấp hơn nhiều, nhưng điều đó không cản được cậu tràn đầy nhiệt huyết, dốc sức vì ước mơ ở Bắc Kinh này.


 


Cậu ấy mới có hai mươi tuổi thôi.


 


Vậy Đỗ Tiêu à, cô còn lý do gì để tiếp tục sống không mục đích nữa? Cứ thế này thì thật sự sẽ không kịp nữa đâu.


 


“Em làm sao vậy?” Thạch Thiên gọi cô về thực tại khi dừng đèn đỏ. “Hả?” Đỗ Tiêu hơi ngẩn người.


“Sao lại cắn móng tay?” Thạch Thiên hỏi.


 


Đỗ Tiêu lúc này mới nhận ra mình đang vô thức cắn móng tay.



 


“Không có gì đâu.” Cô nói, “Em không ghé chỗ anh nữa, anh đưa em về nhà thẳng luôn đi.”


 


“Sao vậy?” Thạch Thiên không vui. Còn định dây dưa với cô một buổi trưa cơ.


 


“Tắm rửa, thay đồ.” Đỗ Tiêu liếc anh, “Tối có tiệc, em phải dọn dẹp một chút, trang điểm các thứ.”


 


“Không cần đâu~” Thạch Thiên âu yếm nói, “người yêu anh dù không trang điểm cũng chắc chắn là đẹp nhất rồi!”


“Xấu hổ quá!” Đỗ Tiêu mắng anh, nhưng rồi cũng phải bật cười. Thạch Thiên không muốn rời xa cô nên cứ lẽo đẽo theo vào nhà Đỗ


Tiêu. Dạo này anh mặt dày lắm, không còn là anh chàng kỹ sư IT hay đỏ mặt của hơn một tháng trước nữa. Đỗ Tiêu cũng đành chịu thua anh.


 


“Anh tự ngồi đi nhé. Em đi tắm.” Đỗ Tiêu bỏ anh ở phòng khách, còn mình vào phòng tắm.


 


Thạch Thiên nhìn cánh cửa phòng tắm một lúc, lắc đầu thở dài, đành chấp nhận mở laptop ra làm việc.


 


Anh vẫn chưa nghỉ việc, trên tay còn vài công việc cần hoàn thành. Hoàng tổng đối xử với anh rất tốt, rất ủng hộ người trẻ như anh tự khởi nghiệp, còn chia sẻ nhiều kinh nghiệm khởi nghiệp của mình cho anh. Có qua có lại, anh cũng muốn rời đi một cách đàng hoàng, hoàn thành tốt công việc.


 


Đỗ Tiêu tắm xong, sấy khô tóc bước ra, thấy laptop của Thạch Thiên vứt trên bàn trà, còn người thì đã ngã nghiêng trên ghế sofa ngủ mất rồi.


 


Đỗ Tiêu giật mình, rồi nghĩ chắc Thạch Thiên thức đêm hôm qua, dạo này anh liên tục bận rộn, tuy ngày nào cũng cười rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng thực ra rất vất vả.


 


Ánh mắt Đỗ Tiêu dịu lại, lấy chăn nhỏ trên sofa đắp nhẹ cho anh. Nhìn đường nét gò má sắc cạnh của anh, rất muốn hôn nhẹ một cái, nhưng sợ


 


đánh thức anh nên đành nén lại.


 


Thạch Thiên đã nói sẽ đưa cô đi học buổi chiều, nhưng giờ còn sớm, Đỗ Tiêu bèn lấy một quyển sách ra ngồi bên cạnh đọc. Cô có ý định nạp kiến thức, Chương Hoan đã lập cho cô một danh sách sách, đứng đầu là cuốn “Nghiên cứu hiệu quả quảng cáo”.


 


Đỗ Tiêu vừa gạch chân những điểm quan trọng, vừa không khỏi nhớ đến Tiểu Trương mới gặp sáng nay, rồi lại liếc nhìn Thạch Thiên đang ngủ say trên ghế sofa.


 


Ở những nơi trước đây cô không nhìn thấy, mọi người đều sống nghiêm túc và nỗ lực như vậy, chỉ có mình cô ngây ngô cứ sống qua ngày.


 


Nỗ lực của cô có thể không kinh thiên động địa, không tạo nên sóng gió gì lớn, cũng không thể lột xác thành nữ tổng tài khí chất ngay được.


 


Nhưng dù vậy, dù yếu ớt, Đỗ Tiêu cũng muốn dùng hết khả năng mỏng manh của mình, muốn nắm lấy cuộc đời trong tay mình.


------oOo------


Giữa Biển Người - Tụ Trặc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Truyện Giữa Biển Người - Tụ Trặc Story Chương 100
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...