Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 63: NT1: Tinh Tinh /Viết thiệp mời

107@-

“Tinh Tinh” sinh ra vào mùa hè nắng chói như lửa.


Mùng 8 tháng 8, một ngày lành.


Theo lời một người bạn cao nhân khá am hiểu mệnh lý của Diệp Bỉnh Sơn, cô bé này phúc vận sâu dày, quý giá khó nói thành lời.


Nói chung toàn lời tốt đẹp, đối với em bé mới chào đời, vị cao nhân chẳng nói lấy một câu lấp lửng nào.


Khi Diệp Thanh Lan chào đời năm ấy, cũng chính vị cao nhân này xem mệnh, ngay cả hai chữ “Thanh Lan” cũng do ông định ra.


Tên của Tinh Tinh thì lại không phiền đến lão nhân kia, Diệp Bỉnh Sơn mặt mày hớn hở, đích thân cầm bút đặt cho cô bé hai chữ “Ngọc Chương”.


Ngọc dùng trong lễ được gọi là Chương, Chu Ngọc Chương.


Sau khi Tinh Tinh chào đời, suốt một thời gian dài Diệp Thanh Lan vẫn thấy rất không thật.


Phòng em bé là do Trần Tố và Hướng Vân Khanh cùng sắp xếp, hai bà mẹ đều đã từng nuôi con, đối với cô cháu gái nhỏ thì yêu thương không rời, hận không thể thứ gì cũng mua loại tốt nhất.


Diệp Thanh Lan tựa vào mép giường, nhìn Tinh Tinh đang ngủ say, dùng ngón tay khẽ chạm vào nắm tay nhỏ đang siết chặt của con.


Lúc mới sinh cô bé còn nhăn nheo, nay hơn ba tháng, khuôn mặt nhỏ đã dần nở nét, trắng trẻo mũm mĩm, nằm ngủ trên giường như một cục nhỏ xíu.


Quả thật rất đáng yêu, ngón tay của Diệp Thanh Lan vừa khẽ chạm tới, Tinh Tinh liền như cảm nhận được hơi thở của cô, mở bàn tay bé xíu nắm lấy đầu ngón tay cô.


Ngay sau đó, cô bé mơ màng mở đôi mắt đang say ngủ, con ngươi trong sáng tựa như hai vũng thủy ngân đen.


Cô bé vừa tỉnh dậy, không khóc cũng không quấy, chỉ chăm chú nhìn mẹ.


Diệp Thanh Lan cong khóe môi, cúi người xuống, dùng chiếc trường mệnh tỏa khẽ chạm vào má cô bé: “Tinh Tinh.”


Cô bé phản ứng sau vài giây, liền múa tay đạp chân vui mừng hướng về mẹ.


Đây là con của cô và Chu Biệt Hạc, là sự kết nối giữa hai sinh mệnh, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất kỳ diệu.


Diệp Thanh Lan vừa tan làm trở về, đùa với con gái một lúc rồi đi ăn tối.


Buổi chiều Chu Biệt Hạc gửi tin nhắn nói sẽ về muộn, vì thế sau khi ăn tối, Diệp Thanh Lan ngồi một mình trên bàn trà phòng khách viết thiệp mời.


Hôn lễ của họ, mọi việc khác đã được Hướng Vân Khanh và Trần Tố thu xếp ổn thỏa, Diệp Bỉnh Sơn tuổi cao, không thể đi máy bay, vì thế hôn lễ được tổ chức trong nước.



Chỉ riêng phần thiệp mời, Diệp Thanh Lan tự mình thiết kế.


Thiệp mời là kiểu mở dạng phong bì màu xanh nhạt, kết hợp yếu tố biển và sao, chạm nổi ép nhũ vàng, tinh xảo trang nhã.


Thiệp mời hôm nay vừa được mang tới, Diệp Thanh Lan dùng một cây bút lông dê loại tiểu khải, chấm vào mực đỏ hoa hồng ánh vàng, viết tên khách mời cùng tên của hai người họ.


Cô cẩn thận thử cách viết các tên, từ khi đi làm đã rất lâu không dùng bút lông viết nhiều chữ như vậy, bất giác đắm chìm vào, ngay cả khi Chu Biệt Hạc về lúc nào cũng chẳng hay.


Chu Biệt Hạc cởi áo khoác, vắt trên cánh tay, từ huyền quan bước vào.


Một luồng hương ấm áp ập tới, Diệp Thanh Lan đã ở trong ngôi nhà này khá lâu, từng ngóc ngách đều vương mùi hương từ những vật dụng hằng ngày của cô.


Sau khi Tinh Tinh ra đời, trong nhà lại càng thêm mấy phần hương sữa.


Trong phòng khách rộng rãi chỉ có một mình Diệp Thanh Lan. Cô rõ ràng vừa tắm xong, thay một chiếc váy mặc ở nhà, khoác chiếc cardigan mỏng mềm màu yến mạch, ngồi xếp bằng trên tấm thảm. Tóc cô được cài hờ bằng một cây trâm, búi tùy ý, vài lọn tóc rơi xuống bên má trắng nõn, cô đang chăm chú viết thiệp mời.


Cảnh tượng này rơi vào mắt khiến Chu Biệt Hạc nhớ lại lmấy tháng trước lúc cô nghỉ thai sản.


Kỳ nghỉ thai sản của Diệp Thanh Lan bắt đầu từ tháng Tám.


Cô bẩm sinh mảnh mai, lại còn cố ý kiêng ăn để kiểm soát cân nặng, đến giai đoạn cuối thai kỳ cũng không trông nặng nề.


Vốn dĩ cô không định nghỉ sớm như vậy, nhưng Giang Thư Loan lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hết lần này đến lần khác khẩn khoản, cuối cùng mới mời cô về được.


Hai tháng đó, mỗi lần Chu Biệt Hạc về nhà, trong nhà đều có người đang đợi anh.


Cô thích thu mình trên chiếc ghế cạnh cửa sổ sát đất để đọc sách, thỉnh thoảng không chống lại nổi cơn buồn ngủ mà lim dim, chị Chương sẽ lấy một tấm chăn đắp cho cô.


Đợi Chu Biệt Hạc về, anh sẽ lấy cuốn sách trên mặt cô xuống, cô mơ màng tỉnh dậy, ngáp một cái nhìn anh.


Hai tháng đó, Diệp Thanh Lan rất dựa dẫm vào anh.


Vì sự dao động của hoóc-môn, đôi khi cô bỗng trở nên nhạy cảm, u sầu vô cớ, chẳng muốn nói chuyện, cũng chẳng muốn ăn, Chu Biệt Hạc gác công việc công ty sang một bên, lái xe đưa cô tới khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô để thư giãn.


Đúng lúc đầu hạ, sau khi tắm xong, họ ngồi trên ban công, cô thu mình trong vòng tay anh, còn anh kiên nhẫn sấy tóc cho cô.


Nhìn ra phong cảnh núi non, hồ nước xanh tươi tốt bên ngoài, tâm trạng của Diệp Thanh Lan sẽ khá lên nhiều.


Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong trẻo mềm mại, vô thức làm nũng, hy vọng anh đến hôn cô.


Trong hai tháng đó, ngoài việc phải kiềm chế một chuyện ra, hầu như đó là khoảng thời gian quấn quýt nhất sau khi họ kết hôn.



Sau đó, Tinh Tinh chào đời, tâm trạng của Diệp Thanh Lan vốn chịu ảnh hưởng hoóc-môn thai kỳ cũng đã bình phục, cô không còn dính lấy anh như lúc mang thai nữa.


Chu Biệt Hạc bước tới.


Diệp Thanh Lan cúi đầu viết, vì quá chuyên tâm nên mãi đến khi người đàn ông ngồi xuống sofa, cúi người ôm lấy cô, cô mới nhận ra.


“Anh về rồi à?” Cô quay đầu lại.


Cô vẫn đang cầm bút trong tay, ánh mắt của Chu Biệt Hạc rơi xuống gương mặt cô, khựng lại một chút, không nhịn được khẽ nhếch môi.


Sự trêu đùa trong mắt anh quá rõ ràng, Diệp Thanh Lan hơi sững lại, mang theo chút bối rối: “Sao thế, mặt em có gì à?”


Quả thật là có, trên gương mặt thanh nhã trắng trẻo ấy dính hai vệt màu đỏ, cộng với vẻ mặt hoàn toàn không hay biết của cô, trông như một con mèo nhỏ loang lổ.


Chu Biệt Hạc nén ý cười, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, còn chấm một chút rồi chấm lên chóp mũi cô.


Diệp Thanh Lan chợt nhận ra, trong mắt vừa thẹn vừa bực: “Chu Biệt Hạc!”


Cô xoay người quỳ trên tấm thảm, trên tay dính đầy mực màu rực rỡ, định bôi lên người anh.


Chu Biệt Hạc bật cười thành tiếng, hơi ngả người ra sau, vòng tay nắm cổ tay cô một cách nhẹ nhàng, ôm cô vào trong ngực: “Sao lại làm cho người mình dính đầy màu thế?”


Anh lấy một gói khăn giấy từ trong ngăn kéo, thong thả lau những ngón tay thon dài của cô.


“Em đang pha màu.” Diệp Thanh Lan nhấc một tờ giấy đầy vết thử mực đưa tới trước mặt anh, “Màu đỏ nào đẹp nhất?”


Cô “đội” một khuôn mặt lem luốc đầy màu, vẻ mặt nghiêm túc, Chu Biệt Hạc ngắm nhìn mấy lần, đầu ngón tay mát lạnh hơi ẩm nhẹ bóp cằm cô: “Cái này trên mặt là đẹp nhất.”


“Thật sao?” Cô nghi ngờ hỏi.


“Đương nhiên.” Anh cúi đầu hôn cô, “Rất hợp với màu da của em.”


Diệp Thanh Lan bị hôn chặt lấy môi, đầu theo bản năng ngửa ra sau, vòng eo được cánh tay Chu Biệt Hạc đỡ lấy, bộ đồ ở nhà cô mặc khá rộng, bị anh ôm như thế, những đường cong đẹp đẽ mơ hồ ẩn hiện.


Tầng một không có ai khác, chị Chương và bảo mẫu đều đang trên tầng hai trông cho Tinh Tinh ngủ. Hôn một lúc, Diệp Thanh Lan nếm thấy trong hơi thở Chu Biệt Hạc phảng phất mùi rượu, liền khẽ đẩy anh ra: “Anh uống rượu à?”


“Hai ly.” Anh nới lỏng cúc trên cùng của chiếc sơ mi, ánh mắt hơi lười nhác.


Diệp Thanh Lan lấy chiếc cốc thủy tinh đặt ở góc, đưa cho Chu Biệt Hạc: “Uống chút nước đi.”


Ly nước đó cô đã uống một nửa, Chu Biệt Hạc đỡ tay cô, thuận thế uống hết nửa còn lại.



Chu Biệt Hạc đi rửa tay, rồi quay lại cùng cô viết.


Diệp Thanh Lan đưa anh một cây bút mới, định dịch sang bên nhường chỗ cho anh, nào ngờ lại bị Chu Biệt Hạc kéo trở về trong lòng, anh ôm lấy cô, cầm bút chấm mực, trước tiên viết tên cô.


Diệp Thanh Lan.


Cổ tay người đàn ông nổi rõ gân xanh, nét bút mạnh mẽ, ba chữ này được anh viết thành ra cứng cáp mà rắn rỏi, đặt cạnh tên anh do cô viết, tựa như một đôi trời sinh.


Diệp Thanh Lan nhấc bút, thử bắt chước nét chữ của anh.


Nhưng Chu Biệt Hạc vẫn ôm cô, tay cô khó xoay về phía sau, cô quay đầu chạm vào anh: “Anh như thế này thì làm sao em viết được?”


“Để anh viết.” Chu Biệt Hạc tựa cằm lên vai cô, “Ngày đầu đi làm, mệt không?”


Hôm nay là ngày đầu Diệp Thanh Lan đi làm lại, nghỉ thai sản suốt năm tháng, cả đời cô chưa từng nghỉ dài như thế.


“Không mệt, họ còn chuẩn bị cho em một chiếc bánh mừng đi làm lại.”


“Công việc thì sao?”


“Em đang xem bản tổng kết dự án trong thời gian vừa rồi.”


.....


Hai người trò chuyện thoải mái, Diệp Thanh Lan dịch người trong vòng tay Chu Biệt Hạc tìm một tư thế dễ chịu, cũng giúp anh cùng viết.


Khách mời khá đông, người thân bạn bè của hai nhà, thêm đồng nghiệp của Diệp Thanh Lan, cùng các đối tác làm ăn của Chu Biệt Hạc, tổng cộng lẫn lộn mấy trăm người.


Diệp Thanh Lan viết không nhiều, phần lớn là Chu Biệt Hạc viết, cô nghiêng mắt nhìn anh, lúc anh tập trung, lông mày và ánh mắt trầm ổn, đã ngoài ba mươi, đường nét khuôn mặt nghiêng tuấn tú, dứt khoát.


Cô giả vờ như vô tình nhấc tay, quệt một vệt màu vào đúng chỗ tương tự trên mặt anh.


Chu Biệt Hạc không dừng bút, khẽ liếc xuống nhìn cô một cái, rồi tiếp tục viết.


Diệp Thanh Lan nhận ra lực cánh tay anh siết chặt hơn một chút.


Viết thêm một lúc nữa, cô trong vòng tay anh ngồi đứng đều khó yên, đặt bút xuống định rời đi, chưa kịp đứng dậy thì đã bị Chu Biệt Hạc bế ngang lên: “Đi đâu thế?”


Diệp Thanh Lan: “Em đi xem Tinh Tinh một chút...”


“Cùng đi.” Chu Biệt Hạc ôm cô bước lên lầu.



Đến cửa cầu thang anh đặt cô xuống, phòng ngủ của Tinh Tinh và phòng chính của họ nằm ở hai hướng đối nhau. Nhẹ nhàng đẩy cửa, thấy nơi đầu giường có một góc sáng cam mờ ấm, bao bọc lấy một cục nhỏ trên giường.


Bảo mẫu trông trẻ ngủ cùng, thấy vợ chồng họ bước vào liền vội vàng định đứng dậy.


Diệp Thanh Lan vội xua tay ra hiệu không cần, cùng Chu Biệt Hạc đi đến cạnh giường. Tinh Tinh đang ngủ say, trẻ nhỏ còn ít tháng tuổi, mỗi ngày hai mươi bốn tiếng có thể ngủ tới mười sáu tiếng.


Chu Biệt Hạc nhìn con gái, bất giác nhớ đến cuốn album ghi lại quá trình trưởng thành của Diệp Thanh Lan, lông mày và ánh mắt của hai mẹ con giống hệt nhau, sự tiếp nối của sinh mệnh thật kỳ diệu, lại khiến anh được chứng kiến thêm một lần cảnh cô bé từ trong tã lót lớn lên thành người trưởng thành.


Anh cúi người xuống, bộ sơ mi quần âu vốn quý phái, lạnh nhạt của anh dưới ánh đèn lại lộ ra vài phần dịu dàng, anh hôn nhẹ lên trán con gái.


Xem con gái xong, hai vợ chồng quay về phòng ngủ.


Cửa phòng vừa đóng lại, Diệp Thanh Lan bị ép dựa vào cánh cửa, cô ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của Chu Biệt Hạc, đèn chưa bật, trong bóng tối cả hai dễ dàng bị đối phương khơi gợi đến nỗi hơi thở rối loạn.


Đã ba tháng rồi.


Chu Biệt Hạc kh* c*n v*nh t** cô, giọng hơi khàn: “Tinh Tinh rất giống em.”


“Anh cũng nói giống, ông nội và mẹ em cũng bảo giống.” Giọng Diệp Thanh Lan vì bị hôn mà trở nên mềm đi, “Tinh Tinh mới bé xíu, em làm sao thấy giống ở đâu.”


“Ở đây.” Anh hôn lên mí mắt cô, rồi lại rơi xuống chóp mũi, “Còn chỗ này nữa.”


Diệp Thanh Lan khẽ co vai lại, ngón tay bấu lên vai người đàn ông: “Vậy những chỗ khác thì sao, có giống anh không?”


Chu Biệt Hạc mang theo nụ cười trầm thấp, hơi lạnh: “Không thì sao.”


Những nụ hôn quấn quýt, mập mờ.


Cơ thể Diệp Thanh Lan nhanh chóng nóng lên, chiếc áo cardigan bị tuột khỏi vai, trong sắc tối làn da vai cô trắng đến chói mắt, cô khẽ th* d*c, lưng áp lên cánh cửa lạnh buốt.


Một lạnh một nóng, làn sóng tình cảm xa lạ mà cuồng nhiệt tràn ngập khắp cơ thể.


Họ đã rất lâu rồi chưa từng hút lấy nhiệt độ của nhau như thế này.


Cảm nhận được anh tiến vào, Diệp Thanh Lan không quen mà khẽ nhíu mày, lông mi ươn ướt, những giọt nước mắt sinh lý nhanh chóng bị Chu Biệt Hạc hôn đi, anh cứ thế bế cô bước về phía phòng tắm.


Mái tóc dài tán ra, đung đưa trên cánh tay của Chu Biệt Hạc.


Diệp Thanh Lan lập tức cứng đờ, không có chỗ nào chống đỡ, bị buộc phải nằm rạp xuống bờ vai anh, cắn chặt môi, rất lâu sau mới đứt quãng thở ra một hơi, cắn mạnh vào vai Chu Biệt Hạc: “Anh...”


“Ừ.” Chu Biệt Hạc khẽ đỡ cô một chút, hơi thở khàn trầm thay cô nói nốt nửa câu sau, “Anh là đồ khốn.”


 


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 63: NT1: Tinh Tinh /Viết thiệp mời
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...