Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 59: “Thư ký.”

221@-

Bước sang tháng Mười Hai, thời tiết ngày một lạnh hơn từng ngày.

Sau lần ở chỗ Diệp Bỉnh Sơn bị buồn nôn vì canh cá, suốt một tuần liền, Diệp Thanh Lan không đụng được bất kỳ món ăn nào làm từ thịt cá, thứ mà trước đây cô thích nhất, giờ chỉ cần ngửi thấy đã muốn nôn.

Chu Biệt Hạc bảo người dọn hết tất cả bể cá và đồ trang trí hình cá trong nhà, mỗi lần tan làm về, anh cũng rửa tay thay đồ trước rồi mới đến nói chuyện với cô.

Chỉ cần không tiếp xúc với những mùi khiến cô nhạy cảm, tình trạng của cô vẫn bình thường như trước.

Khi được khoảng mười tuần, Diệp Thanh Lan đến bệnh viện làm thủ tục lập hồ sơ và kiểm tra NT*, người phụ trách vẫn là bác sĩ Trạch, lật xem báo cáo của cô rồi nói: “Mọi thứ đều bình thường, tình trạng cơ thể đã tốt hơn nhiều so với tháng trước, nhưng vẫn phải chú ý ăn uống và nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.”

(*) Nuchal Translucency: Đo độ mờ da gáy thai.

“Ốm nghén có cách nào giải quyết không?” Chu Biệt Hạc hỏi.

Bác sĩ Trạch đẩy gọng kính, ôn hòa nói: “Chỉ cần không quá nghiêm trọng, hằng ngày tránh xa những thứ gây nôn. Ba tháng đầu sẽ có một số phản ứng, đó là vì thai nhi chưa ổn định, dần dần sẽ hết thôi.”

Tuy nói là vậy, Chu Biệt Hạc vẫn hỏi bác sĩ Trạch một vài cách thường ngày có thể làm dịu bớt.


Cả hai đều là lần đầu làm ba mẹ, tuy bên cạnh có các chuyên gia và bác sĩ vây quanh, nhưng nhiều việc vẫn phải tự mình trải qua rồi từ từ tìm cách.

Làm xong kiểm tra, Diệp Thanh Lan quay lại công ty làm việc.

Gần cuối năm, các dự án trong tay không nhiều, năm nay Giang Thư Loan dự định tổ chức một buổi tiệc tất niên đàng hoàng, phòng nhân sự dạo này đang đau đầu vì phải tìm một nơi tươm tất trong khoản ngân sách ít ỏi của sếp.

Bận một lúc với công việc trong tay, Diệp Thanh Lan nhận được tin nhắn của Tưởng Tư Hiền:SOS! Thanh Lan, nếu mẹ tớ đến tìm cậu hỏi tung tích của tớ, cậu cứ nói không biết, nếu thật sự không được thì giả vờ ngất, dù sao bây giờ cậu đang mang thai bà ấy cũng không dám làm gì cậu.

Diệp Thanh Lan hiểu ra:Dì Hà lại ép cưới rồi à?

Tưởng Tư Hiền gửi đến một biểu cảm nằm bẹp:Tớ không chịu nổi nữa, đi nước ngoài tránh sóng gió đây. Mẹ tớ hỏi gì cậu cũng đừng nói.

Diệp Thanh Lan nói không thành vấn đề, rồi lập tức nhớ ra một chuyện khác:Cuối tuần này Quý Chuẩn mở tiệc mừng sinh nhật, nhờ tớ mang một tấm thiệp mời đến cho cậu, cậu còn đi không?

Tưởng Tư Hiền:Không đi nữa, giữ mạng quan trọng hơn, giúp tớ nói lời xin lỗi với anh ta.

Hai người trò chuyện vài câu đơn giản, Diệp Thanh Lan liền đặt điện thoại xuống, dồn sự chú ý vào công việc.

Nghĩ đến buổi tiệc cuối tuần, đây vẫn là lần đầu sau khi kết hôn cô và Chu Biệt Hạc cùng tham dự, bản thân anh vốn không hứng thú lắm với những bữa tiệc tối, nếu không thật sự cần thiết thì chỉ có những người bạn thân tình lắm mới mời được anh.

Cuối tuần, mưa nhỏ lất phất.

Tiệc sinh nhật của Quý Chuẩn được tổ chức trong một dinh thự riêng, đi qua con đường xanh rợp trồng đầy cây tùng, sẽ đến một tòa nhà đơn lập có mặt ngoài màu vàng sậm.

Biết họ sắp đến, Quý Chuẩn và Mạnh Kha ra trước đón khách.


Nhiệt độ lạnh lẽo, gần sát không độ C, Mạnh Kha khoác một chiếc áo choàng lông chồn, đứng cạnh Quý Chuẩn toát ra vẻ đẹp lạnh lùng kiêu sa.

Diệp Thanh Lan bước xuống xe, tay đặt vào lòng bàn tay Chu Biệt Hạc, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông luôn cao hơn cô, anh cầm ô, ôm eo cô bước vào trong.

“Thanh Lan.” Mạnh Kha chào cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp chẳng hề thay đổi của cô, “Cô chẳng thay đổi chút nào, ai mà nhìn ra được cô đang mang thai.”

Mạnh Kha vừa nói vừa kéo cánh tay Diệp Thanh Lan: “Đi thôi, chúng ta vào trong.”

Chu Biệt Hạc buông eo cô ra, khẽ gạt mấy sợi tóc của cô, giọng điệu dặn dò: “Đừng đụng vào rượu, anh đã bảo Quý Chuẩn chuẩn bị cho em trà vỏ quýt pha gừng.”

Diệp Thanh Lan hơi bất đắc dĩ: “Biết rồi mà.”

Mạnh Kha nhìn toàn bộ quá trình, thật sự khó mà tưởng tượng Chu Biệt Hạc khi chăm sóc người mình yêu lại tỉ mỉ đến mức này.

Hai người cùng bước vào trong, trong phòng tiệc hơi ấm dồi dào, chỉ dùng một ít hoa tươi để trang trí, hương thơm và âm nhạc cũng đều nhẹ nhàng. Mạnh Kha bưng từ bàn lên một ly trà vỏ quýt ấm đưa cho Diệp Thanh Lan: “Là tôi sắp xếp đó, đặc biệt để ý đến cô. Thế nào, không thấy khó chịu chứ?”

Diệp Thanh Lan cảm kích sự chu đáo của cô ấy: “Cảm ơn. Cô và Quý Chuẩn ở bên nhau từ khi nào vậy?”

Mạnh Kha đang uống sâm panh thì bị sặc.

Diệp Thanh Lan lấy một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy: “Xin lỗi, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, có phải mạo phạm cô rồi không?”

Mạnh Kha lau nhẹ khóe môi, trấn tĩnh lại cơn tim đập dồn: “Rõ ràng lắm sao?”

“Dường như hai người cũng chẳng giấu giếm gì.”

Lúc nãy khi đón khách, sự gần gũi kề vai, tay áo chạm vào nhau ấy hoàn toàn khác hẳn trạng thái giữa bạn bè.

“Được rồi.” Mạnh Kha vốn thẳng thắn, hào sảng thừa nhận, “Hôm đó ở quán bar khuyên cô, sau khi về tôi tự mình nghĩ lại, đúng là người trong cuộc thì mê muội.”

Diệp Thanh Lan: “Vậy là——”

“Đừng nói về tôi nữa.” Mạnh Kha rót lại cho mình một ly sâm panh, dắt Diệp Thanh Lan đi về phía cửa sổ, do dự nói, “Đoàn Sướng sắp rời khỏi nước rồi, chuyến bay tối mai, cô có định tiễn anh ta lần cuối không?”

“Không đi.” Diệp Thanh Lan ôm trong tay ly trà vỏ quýt tỏa hơi ấm, bình tĩnh lắc đầu, “Giữa tôi và anh ta từ lâu đã chẳng còn lý do để gặp lại, tôi không nợ anh ta điều gì.”

Mạnh Kha: “Anh ta đoán cô sẽ nói như vậy, nên nhờ tôi chuyển lại một câu, là bạn, tôi cũng khó mà từ chối.”

“Anh ta nói, xin lỗi.”

Vì năm xưa đã làm cô tổn thương.

Mạnh Kha hỏi: “Cô có gì muốn tôi nhắn lại cho anh ta không?”


Diệp Thanh Lan nhấp một ngụm trà: “Không.”

Ngay từ đầu cô đã không muốn cùng Đoàn Sướng dây dưa lằng nhằng, sau khi biết lễ hội diều là do Chu Biệt Hạc sắp đặt, chút vương vấn đẹp đẽ duy nhất trong ký ức cũng tan biến theo đó.

Hãy để quá khứ trở thành quá khứ, để hồi ức chỉ là hồi ức.

Mạnh Kha vốn biết cô sẽ trả lời như vậy, khẽ cụng ly với Diệp Thanh Lan, cô ấy thích sự thản nhiên dứt khoát của Diệp Thanh Lan, đây mới là lý do họ có thể trở thành bạn bè.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc bên cửa sổ, rồi quay trở vào, Mạnh Kha chợt nhớ ra, hỏi: “Cô Tưởng, bạn cô đâu, sao không thấy tới?”

“Cô ấy đang trốn vụ ép cưới.” Diệp Thanh Lan vừa nói vừa nhìn thấy trên bàn đồ Nhật có xếp thành hàng những đĩa sushi, cô bước tới, định chọn một miếng mà mình có thể ăn được.

Đang lúc suy nghĩ, bóng dáng một người đàn ông phủ xuống.

Cô quay đầu, thấy Chu Biệt Hạc, anh vừa nãy vẫn ở ngoài nói chuyện với người khác, chiếc áo khoác còn vắt trên cánh tay, bên trong mặc một chiếc áo len đen, được đôi vai rộng chống đỡ, chững chạc và tuấn tú.

Chu Biệt Hạc liếc qua bàn đồ Nhật liền biết cô đang nghĩ gì, nắm lấy tay cô: “Anh đưa em đi ăn món khác.”

Ánh mắt Diệp Thanh Lan như bị dính chặt, hoàn toàn không thể rời đi.

Trước đây cô thích nhất là ăn sashimi và sushi, dạo này hễ nhìn thấy thịt cá là muốn nôn, giờ lại đột nhiên hết hẳn.

Lý trí nói với cô rằng không thể ăn, còn cảm tính thì muốn nhìn thêm một chút nữa.

Chu Biệt Hạc rất muốn chiều cô, suy nghĩ một lát: “Thế này đi, em muốn ăn loại nào thì bảo đầu bếp rán chín rồi hãy ăn.”

“Không cần đâu.” Diệp Thanh Lan vẫn có thể nhịn được, đầu ngón tay khẽ chạm vào đĩa, bỗng lóe lên một ý tưởng, cô nhìn Chu Biệt Hạc, “Hay là, anh ăn giúp em hai miếng, coi như em đã ăn, được không?”

Cái này tính là gì, ngậm mận để giải khát à?

Khóe môi Chu Biệt Hạc khẽ cong, khi những ngón tay thon trắng đưa một miếng sushi cá tráp tới bên môi anh, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt tràn đầy mong đợi của cô, khẽ khựng lại, rồi cúi người vòng tay giữ lấy cổ tay cô, ăn miếng sushi ấy.

“Ngon không?” Diệp Thanh Lan nhìn anh, ánh mắt hơi sáng lên.

Chu Biệt Hạc chậm rãi khẽ cọ vào khóe môi cô: “Đừng ch** n**c miếng nữa.”

Cô liên tiếp đút anh ăn mấy miếng, ăn xong, Chu Biệt Hạc uống nửa ly rượu vang đỏ.

Khách khứa lần lượt bước vào, từng người một chào hỏi Quý Chuẩn, chẳng bao lâu, Hàn Sách cũng dẫn Tiểu Phảng đến, nhìn thấy cảnh ấy, khẽ nhướng mày.

Quý Chuẩn hơi lười nhác cúi người trêu Tiểu Phảng, đứng dậy theo ánh mắt của Hàn Sách nhìn sang, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Đó là gì, sashimi à? Sao tôi nhớ anh Biệt Hạc không ăn sashimi nhỉ?”

Họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Chu Biệt Hạc sẽ không biểu lộ rõ ràng thích hay ghét, điều duy nhất Quý Chuẩn nhớ rất rõ là anh rất ghét đồ sống.


Đến nỗi trong những buổi tiệc xã giao có anh tham dự, quản lý đều sẽ đặc biệt chú ý đến thực đơn.

Hàn Sách chẳng thấy lạ: “Vợ cậu ấy đưa gì thì cậu ấy cũng ăn.”

Tiểu Phảng bị Quý Chuẩn véo má, khó chịu vỗ tay anh ta một cái, hừ một tiếng rồi chạy về phía Diệp Thanh Lan: “Mợ!”

Diệp Thanh Lan nghe thấy tiếng liền quay đầu, mỉm cười: “Tiểu Phảng.”

Cô bé ôm lấy chân cô, ngẩng đầu, giọng rất phấn khởi: “Mợ ơi, mẹ bảo trong bụng mợ có em bé phải không ạ?”

“Đúng vậy.” Diệp Thanh Lan cúi người nói chuyện với cô bé, “Mẹ cháu đâu?”

“Mẹ đang kẹt xe, ba đưa cháu tới trước.”

Diệp Thanh Lan gật gật đầu, ngoái nhìn Chu Biệt Hạc một cái, ra hiệu mình sẽ dẫn Tiểu Phảng đi tìm Mạnh Kha chơi.

Tiểu Phảng được dắt tay, tung tăng nhảy nhót đi theo cô.

Tuy chỉ là tiệc riêng, nhưng những hạng người “ba giáo chín lưu*” tìm đủ mọi cách đến chúc mừng sinh nhật Quý Chuẩn vẫn không ít. Diệp Thanh Lan và Mạnh Kha dẫn Tiểu Phảng ăn chút đồ ngọt, bên kia khai mở tháp champagne, trong tiếng chạm cốc rộn ràng, mùi rượu nồng nặc lan tỏa trong không khí.

(*) Ý chỉ đủ tầng lớp xã hội.

Diệp Thanh Lan ngửi thấy, về mặt sinh lý hơi khó chịu.

Dạo gần đây, Chu Biệt Hạc rất ít tham gia các cuộc xã giao, hiếm hoi lắm mới có vài lần, cũng đều ở phòng khách chờ mùi rượu tản hết rồi mới trở về phòng ngủ.

Cô giao Tiểu Phảng cho Mạnh Kha, tự mình ra ngoài hít thở không khí.

Dưới mái hiên che mưa của dinh thự riêng đặt mấy bàn ghế, cắm sẵn hoa, để khách dự tiệc có chỗ hít thở nghỉ chân, phối cùng màn mưa lất phất và cảnh đông lạnh lẽo phía xa, quả thực rất có thi vị.

Diệp Thanh Lan ngồi bên ngoài một lúc, thì tình cờ gặp Lâm Sơ đến muộn.

Lâm Sơ xuống xe, thẳng tay giương ô bước về phía cô, trông như thể là cố ý đến tìm cô vậy.

Đến trước mặt Diệp Thanh Lan, Lâm Sơ thu ô lại, mấp máy môi, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.

Diệp Thanh Lan đoán được cô ấy muốn nói gì, chủ động mở lời: “Cô không phải là người gây ra hiểu lầm giữa chúng tôi, đừng áy náy.”

Lâm Sơ gần như không thể nhận ra là đã thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống, nét mặt phức tạp, nói: “Xin lỗi, hôm đó tôi cãi nhau với Hàn Sách, mất bình tĩnh, gì cũng nói hết, cô đừng để bụng.”

“Tôi biết.”

Diệp Thanh Lan chưa bao giờ cảm thấy đó là lỗi của Lâm Sơ, Lâm Sơ chỉ đơn thuần là nói cho cô biết thông tin của mình, còn giữa cô và Chu Biệt Hạc, hiểu lầm là do chính lựa chọn của họ gây ra.


Lâm Sơ im lặng một lúc: “Thật ra chuyện đó, có lẽ chỉ là suy đoán của riêng Hàn Sách, con người anh ta vốn dĩ không đáng tin, Chu Biệt Hạc chưa chắc đã từng thật sự thích ai cả.”

Diệp Thanh Lan dùng ngón tay cuộn lấy tay áo, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn hơi ngẩng đầu lên: “Anh ấy... năm đó là vì tôi. Thật ra là do tôi tự nghĩ quẩn, chỉ cần mở miệng hỏi anh ấy, thì đã chẳng có nhiều chuyện đến vậy.”

Sắc mặt của Lâm Sơ thoáng ngẩn ra một cách đột ngột.

Cô ấy xưa nay luôn là một nữ cường nhân nghiêm túc ít nói, cho dù có kinh ngạc, biểu cảm cũng chỉ dao động đôi chút.

Diệp Thanh Lan thấy cô ấy quay đầu, nhìn về phía Hàn Sách đang ngồi xổm trong sảnh tiệc để lau miệng cho Tiểu Phảng.

Diệp Thanh Lan không xen vào nữa, từ trước đến nay cô vốn không can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác.

Lâm Sơ vào trong tìm con gái, Diệp Thanh Lan thảnh thơi ngắm mưa một lúc, lúc đang định quay về thì nhận được cuộc gọi từ Chu Biệt Hạc.

“Em đi đâu rồi?”

Cô trả lời: “Trong đó ngột ngạt quá, nên em ra ngoài ngồi một chút.”

Đầu dây bên kia có tiếng người đang trò chuyện với Chu Biệt Hạc, anh giữa tiếng ồn ào vẫn nói với giọng trầm nhẹ: “Tầng trên có phòng riêng, rẽ trái phòng thứ hai, anh đã bảo Quý Chuẩn giữ lại cho em nghỉ ngơi rồi.”

Diệp Thanh Lan mang đôi bốt cao cổ đế thấp, người gác cửa đẩy cánh cửa kính nặng ra, cô vừa bước vào vừa nói: “Vâng, Chu tổng, em đi ngay đây.”

Cố ý dùng giọng điệu trang trọng, Chu Biệt Hạc khẽ cười.

Diệp Thanh Lan đặt điện thoại xuống, khóe môi còn chưa kịp thu lại nụ cười nhàn nhạt, thì đã va phải một mùi nước hoa nồng đậm, trước mặt cô là người phụ nữ lạ vừa cùng cô bước vào lúc nãy, tay vẫn cầm thiệp mời.

Một ngày đông lạnh lẽo, người phụ nữ ấy mặc váy dạ hội nhung hở vai, môi đỏ rực rỡ, liếc nhìn cô mấy lần rồi hỏi: “Cô là thư ký của Chu tổng à?”

Diệp Thanh Lan ngẩn ra một chút khi bị hỏi vậy.

Nghĩ lại thì hiểu ra, có lẽ là do giọng điệu ban nãy khiến người ta hiểu lầm.

Thêm vào đó, cô ăn mặc cũng đơn giản, một chiếc váy len cashmere màu đen, trang điểm cũng nhẹ, trông không giống người đến dự tiệc.

Thấy cô không phủ nhận ngay, người phụ nữ khẽ giơ chiếc túi xách vuông trong tay lên, giọng tuy lịch sự nhưng đầy kiêu ngạo: “Tôi đã hẹn với Chu tổng rồi, phiền cô dẫn đường.”

Diệp Thanh Lan cũng không biết Chu Biệt Hạc đang ở đâu, chỉ có thể dựa vào trực giác mà dẫn đường, càng đi sâu vào trong, ánh đèn vàng càng thêm mê hoặc, xa hoa. Cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa lắng nghe ai đó nói chuyện, bèn đưa người phụ nữ tới đó.

“Chu tổng.”

Chu Biệt Hạc nghe thấy một giọng nói trong trẻo lạnh lùng quen thuộc, nhưng ngữ điệu lại khác với mọi khi, anh ngẩng đầu lên, thấy Diệp Thanh Lan nghiêng người nói: “Vị tiểu thư này tìm anh.”

?

Còn chưa kịp để anh đứng dậy, Diệp Thanh Lan đã điềm tĩnh khẽ gật đầu: “Hai người cứ nói chuyện, tôi đi trước.”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 59: “Thư ký.”
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...