Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 44: “Ngoài tình yêu, anh đối với em không còn mong cầu gì khác.”
Tay anh vẫn còn vương mùi thơm mát lạnh của thuốc mỡ, hai cơ thể kề sát nhau hôn nhau trên chiếc ghế sofa chật hẹp.
Diệp Thanh Lan cũng không phân biệt được, nhiệt độ trên cơ thể mình là do sốt nhiều hơn, hay là do Chu Biệt Hạc nhiều hơn.
Cô tựa đầu vào lưng ghế sofa, ngẩng mặt nhìn Chu Biệt Hạc, ánh đèn không quá sáng khiến những đường nét trên khuôn mặt anh trở nên càng sâu và rõ ràng hơn.
Tay quấn nhẹ lấy áo sơ mi của anh——
“Hôn thêm một lúc nữa, được không?”
Khi chữ “hôn” vừa thốt ra, Chu Biệt Hạc liền cúi đầu xuống, lòng bàn tay giữ chặt eo cô, nuốt lấy âm cuối dịu dàng như viên kẹo bạc hà tan chảy của cô.
Diệp Thanh Lan phát ra vài tiếng “ưm”, tay nắm lấy cúc áo của anh, cổ ngửa ra để lộ đường cong mảnh mai xinh đẹp.
Tư thế này chỉ thích hợp cho nụ hôn nhẹ ban nãy, không phù hợp cho nụ hôn sâu lúc này, khi cô ngửa đầu đến mỏi, Chu Biệt Hạc bế cô lên, để cô ngồi lên đùi mình tiếp tục hôn.
Điều hoà bật rất lạnh, như từng sợi tuyết thổi lên da, nhưng lập tức bị làn hơi nóng cuồng nhiệt làm tan chảy. Chu Biệt Hạc siết lấy mái tóc dài hơi ẩm của Diệp Thanh Lan, tay kia trượt đi theo dòng d*c v*ng.
Anh vốn chỉ định hôn nhẹ một chút rồi rời đi, nào ngờ cô lại chủ động mở miệng giữ anh lại, muốn hôn thêm một lúc nữa, hoàn toàn không biết câu nói đó có sức sát thương thế nào với đàn ông.
Bàn tay nổi rõ gân xanh của anh vuốt lên sống lưng cong quyến rũ của cô qua một lớp vải mỏng, chiếc váy ngủ mát mẻ với cổ áo mở rộng, để lộ một mảng da lớn, bị anh x** n*n bằng lực không quá nhẹ cũng không quá mạnh.
Sự thân thuộc giữa vợ chồng khiến anh gần như biết rõ từng điểm trên cơ thể cô.
Cánh tay Diệp Thanh Lan nổi lên một lớp da gà, rời khỏi môi Chu Biệt Hạc, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cúi đầu nhìn cảnh phần thịt mềm tràn ra khỏi kẽ tay của anh, như một con bồ câu trắng muốt bị chơi đùa trong tay, đầu ngón tay bám trên vai anh bất giác co lại.
Anh dường như đã quyết tâm làm một quân tử không nhân lúc người khác yếu đuối để chiếm lợi, nên vẫn ăn mặc chỉnh tề, từ tốn trêu ghẹo cô.
Điều này chẳng khác gì lăng trì, Diệp Thanh Lan tựa đầu lên vai anh, cơ thể mềm nhũn như nước.
Váy ngủ trượt xuống ngang eo, Chu Biệt Hạc hôn lên má cô, điều chỉnh hơi thở, nhấc lại hai dây váy, mặc lại đồ cho cô.
“Hôn đủ chưa?”
Giọng anh khàn khàn mà dịu dàng, như là cố ý hỏi vậy.
Diệp Thanh Lan rất muốn đưa tay bịt miệng anh.
Hai người ôm nhau trên ghế sofa một lúc, nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống, tác dụng thuốc bắt đầu lan ra, khiến người ta không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, Diệp Thanh Lan ngáp một cái: “Tối nay anh còn đi không?”
Chu Biệt Hạc cảm nhận được cô đã buồn ngủ, liền bế cô lên, đặt xuống giường.
Anh đặt cô xuống, tay chống lên hai bên: “Vừa mới đến đã muốn đuổi anh đi sao?”
Diệp Thanh Lan hơi động người, kéo chăn lên: “Em không biết anh có thời gian ở lại không. Anh bay từ New York đến à?”
“Có thời gian.” Chu Biệt Hạc nói cho cô biết kế hoạch của mình, “Hôm qua anh đến Hồng Kông, đến xem bên này thế nào rồi.”
“Có thể ở lại bao lâu?”
“Tối mai về.”
Chu Biệt Hạc nói, nhẹ nhàng véo đầu mũi cô: “Có vẻ anh đến không đúng lúc, mấy ngày nay em với Quảng Dụ khá thân nhau nhỉ.”
“Chỉ là quan hệ công việc thôi.” Diệp Thanh Lan không hiểu sao anh vẫn còn để ý, đầu cô tựa lên một chút, “Em với anh ta không có tiếp xúc gì khác.”
Chu Biệt Hạc nhướn mày rất nhẹ, đưa tay véo má cô.
Sau khi anh đi tắm, Diệp Thanh Lan nằm một mình trên giường, thuốc gây buồn ngủ dần lan ra, khi cô mơ màng sắp ngủ thiếp đi, bỗng nhiên một suy nghĩ sáng rõ lóe lên trong đầu cô.
Chu Biệt Hạc là đang ghen sao?
Thần kinh khẽ giật, tâm tư của Diệp Thanh Lan đều trở nên linh hoạt thêm vài phần.
Với địa vị cao quyền trọng của anh, cuộc đời mà điều gì mong muốn cũng đều có được dễ như trở bàn tay.
Không ngờ cũng sẽ vì cô, mà ghen với một người đàn ông khác sao?
Một đêm ngủ ngon, Diệp Thanh Lan uống thuốc, nửa đêm ra mồ hôi hết lần này đến lần khác, lại còn bị người ta ôm trong lòng mà ngủ, buổi sáng tỉnh dậy thì trên người dính dính nhầy nhụa.
Nhưng may mắn là, cơn sốt đã lui rồi.
Tuy rằng cơn sốt đã lui, nhưng ăn sáng xong, Chu Biệt Hạc vẫn để cô uống hai viên thuốc tiêu viêm.
Diệp Thanh Lan soi gương trong khách sạn nhìn mặt và cánh tay mình, thuốc mỡ Mạnh Kha đưa cho cô quả nhiên hiệu quả rõ rệt, chỉ qua một đêm, những nốt mẩn đỏ đã không còn ngứa, thậm chí mơ hồ có cảm giác thuyên giảm.
Đoán chừng bôi thêm hai ba ngày, thì có thể khỏi hẳn rồi.
Chu Biệt Hạc buổi tối mới trở về Hồng Kông, anh cùng Diệp Thanh Lan đi đến hiện trường quay phim.
Kế hoạch quay hôm nay tiếp nối ngày hôm qua, vẫn là khu vực thư giãn nghỉ ngơi, Diệp Thanh Lan muốn những cảnh quay ngoài trời thể hiện sự thay đổi bốn thời khắc trong một ngày, vì thế vừa đến phim trường, cô liền tập hợp tổ quay phim và tổ ánh sáng họp bàn thảo luận chi tiết.
Không có phòng họp chính thức, mọi người liền quây lại trên ghế sofa hình vòng cung ngoài ban công để thảo luận.
Khi Mạnh Kha đến, bầu không khí tại hiện trường vừa bận rộn lại vừa yên tĩnh, mọi người đều đang làm việc trong tay, hầu như không có một câu chuyện phiếm thừa thãi nào.
Sự yên tĩnh này có chút kỳ lạ.
Quay nhiều ngày như vậy, bởi vì Diệp Thanh Lan vốn không phải là một giám chế ép người, trái lại, cô rất có nguyên tắc của riêng mình, cho nên bầu không khí trong đoàn luôn khá hài hòa thân mật.
Mạnh Kha cảm thấy kỳ lạ, bảo trợ lý chia cà phê đã mua cho mọi người, đồng thời dò hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Trợ lý nhanh chóng chạy bước nhỏ trở về, mang theo một tin nội bộ: “Chị, Chu tổng đến rồi.”
Mạnh Kha ngồi trước bàn trang điểm, nghe vậy liền nâng mí mắt lên.
Hôm qua cô ta đã biết Chu Biệt Hạc đến rồi.
Khi trong phòng Diệp Thanh Lan trông thấy bóng dáng kia, phản ứng đầu tiên của cô ta là sững sờ, sau đó trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc phức tạp.
Không phải là không hiểu Chu Biệt Hạc. Đối với anh mà nói, điều quý giá nhất chính là thời gian, có thể khiến anh cam tâm tình nguyện lãng phí thời gian, ắt hẳn là người mà anh coi là trân trọng vô cùng.
Trước khi gặp Diệp Thanh Lan, vợ của Chu Biệt Hạc đối với cô ta, chỉ là một hình bóng hư ảo mơ hồ.
Anh kết hôn, cũng không ngăn cản cô ta tiếp tục thích anh, dù sao thì cô ta sẽ không quấy rầy anh, chỉ là sự ngưỡng mộ đã thành thói quen suốt ngần ấy năm.
Bây giờ hình như không thể nữa rồi.
Chuyên viên trang điểm chỉnh xong lớp son cuối cùng cho cô ta, thân thiết nói: “Cô Mạnh, xong rồi, cô có thể đi thay đồ rồi.”
Mạnh Kha gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi sang phòng khác thay quần áo.
Khi quay đầu lại, cô ta vừa khéo nhìn thấy hai người đang trò chuyện ở góc ban công.
Chu Biệt Hạc mặc một thân đồ đen, cổ áo sơ mi cởi hai khuy, dáng người vừa thẳng tắp vừa nhàn nhã, một tay đặt trên lan can thủy tinh, đang thong thả nhìn người đối diện.
Diệp Thanh Lan ăn mặc đơn giản như thường lệ, áo thun trắng, quần dài, tóc búi ra sau đầu, giản dị mà gọn gàng, không ảnh hưởng đến công việc.
Cô nói chuyện với anh, hai tay chắp lại, anh khẽ mỉm cười.
Sự dịu dàng sâu rộng như biển ấy, Mạnh Kha chưa từng thấy bao giờ.
Thì ra phải thấy dáng vẻ anh yêu người khác, mới có thể hoàn toàn chết tâm.
–
“Làm ơn.” Bất đắc dĩ, Diệp Thanh Lan chắp hai tay, “Anh đi chỗ khác ngồi một lát, được không?”
Cô đang thương lượng với Chu Biệt Hạc chuyện để anh rời khỏi phim trường, anh mà ở đây, chẳng bao lâu, mọi người trong đoàn đã không còn cách nào chuyên tâm quay chụp nữa.
Đặc biệt là quản lý Đường, người phụ trách do khách sạn cử tới, luôn thấp thỏm lo sợ, e rằng sếp lớn mở miệng, nêu ra vấn đề gì đó.
Nếu cứ tiếp tục thế này, kế hoạch quay chụp hôm nay chắc chắn sẽ không thể hoàn thành.
Chu Biệt Hạc chống tay lên lan can, một tay đưa ra sờ trán Diệp Thanh Lan, cô toát chút mồ hôi, nhưng nhiệt độ vẫn bình thường.
Anh khẽ cười một tiếng, chậm rãi hỏi: “Thanh Lan, trời nóng thế này, em muốn đuổi anh đi đâu?”
Diệp Thanh Lan không kìm được mà khựng lại một thoáng.
Sao có thể gọi là “đuổi” chứ, nghe giống như cô chẳng hề quan tâm đến anh vậy.
Cô đổi cách nói, khuyên nhủ khéo léo: “Ở đây đông người, nên mới nóng. Quán cà phê tầng một vừa yên tĩnh lại mát mẻ, anh tới đó chờ em được không?”
Chu Biệt Hạc nhìn cô, khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu ôn hòa, thong thả: “Chẳng lẽ em không biết, chỗ này còn chưa khai trương sao, đồ uống dĩ nhiên cũng chưa cung cấp.”
Diệp Thanh Lan nghẹn lời.
Cô không chắc Chu Biệt Hạc có phải đang lừa mình không, tuy chưa chính thức khai trương, nhưng sếp lớn đích thân ghé qua, làm gì có lý nào không chiêu đãi chứ.
Chẳng lẽ cà phê lại không thể phục vụ được sao?
Giọng điệu anh thản nhiên, khiến cô thoáng do dự.
Khi cô tới Bắc Thành, giữa trăm công nghìn việc Chu Biệt Hạc còn tranh thủ dành ra một ngày để ở bên cô, đến lượt cô, lại định bỏ mặc anh một mình.
Diệp Thanh Lan không còn cách nào, lịch trình dày đặc, cô không thể vì việc riêng mà làm chậm tiến độ.
Đúng lúc cô đang do dự, cửa kính ban công bị trợ lý đạo cụ gõ vang, một cô gái trẻ mới đi làm chưa đầy hai năm, nói năng làm việc dè dặt cẩn thận: “Cô Diệp, bên này máy móc gặp chút trục trặc, cần cô qua xem một chút.”
“Tới ngay.”
Nói xong, Diệp Thanh Lan quay sang Chu Biệt Hạc, cô vẫn chưa quyết định được: “Vậy còn anh…”
Lời còn chưa dứt, cổ tay đã bị Chu Biệt Hạc vòng lấy, kéo nhẹ vào lòng.
“Được rồi.” Anh cong ngón tay chạm nhẹ mũi cô, mang theo nụ cười thản nhiên, “Anh xuống dưới lầu đợi em, mấy giờ có thể quay xong?”
Diệp Thanh Lan cam đoan: “Muộn nhất là sáu giờ.”
–
Sau khi Chu Biệt Hạc rời đi, bầu không khí ở phim trường rõ ràng thoải mái hơn hẳn.
Chỉ là ánh mắt của mọi người, đặc biệt là quản lý Đường, khi nhìn cô đã khác đi, không còn đơn thuần như trước nữa.
Diệp Thanh Lan thì cũng không quá để tâm, cô và Chu Biệt Hạc vốn không phải kiểu ẩn hôn, thì tất nhiên phải thản nhiên đối diện với những ánh mắt và lời bàn tán này.
Lúc tan làm, thời gian sớm hơn dự tính, mới chỉ hơn năm giờ.
Đạo cụ và ánh sáng đều đã dọn xong, Diệp Thanh Lan kiểm tra lại hiện trường một lượt, là người cuối cùng rời đi, không ngờ Mạnh Kha – người đã sớm kết thúc công việc vẫn chưa đi, như thể đang cố tình đợi cô.
Diệp Thanh Lan cầm theo đồ, cùng Mạnh Kha bước vào thang máy, ấn nút tầng một, chủ động mở miệng: “Thuốc bôi rất hiệu nghiệm, mẩn đỏ trên người tôi đã bớt đi nhiều, cảm ơn cô đã để tâm.”
Giọng điệu của cô tự nhiên, trong trẻo và ôn hòa, dường như hoàn toàn không có khúc mắc gì với chuyện trước đó, Mạnh Kha khựng lại một chút: “Không cần cảm ơn, nếu cô muốn cách liên lạc của vị Đông y này, tôi có thể gửi cho cô.”
“Có tiện không?”
“Tiện.”
Hai chữ vừa nói ra, điện thoại Diệp Thanh Lan rung lên, nhận được yêu cầu kết bạn mà Mạnh Kha thêm từ trong nhóm, cô bấm chấp nhận, Mạnh Kha lập tức gửi qua một tấm danh thiếp Đông y có ảnh đại diện là một ông lão tóc hoa râm.
Cô lại một lần nữa nói lời cảm ơn.
Mạnh Kha im lặng một chút, chậm rãi mở miệng: “Không cần cảm ơn. Trước đây… lúc tôi đi gặp cô Hướng nói những lời kia, cô đừng để trong lòng.”
“Giữa tôi và Chu tổng không có quan hệ riêng tư gì, mong là sẽ không dẫn đến sự hiểu lầm trước đây giữa hai người.”
“Còn nữa, nếu sau này có buổi chụp nào thích hợp, cô vẫn có thể tìm tôi.”
Diệp Thanh Lan hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng: “Những gì tôi chụp thường đều là quảng cáo, cô nhận không?”
Mạnh Kha cũng nhìn cô: “Trước đây thì không nhận, về sau chắc sẽ nhận.”
Thang máy ổn định hạ xuống tầng trệt.
Diệp Thanh Lan xách túi đi đến quán cà phê tìm Chu Biệt Hạc.
Quán cà phê của Vạn Ẩn thiết kế vẫn như thường lệ, khiêm nhường mà xa hoa, trong không gian rộng lớn chỉ có một mình Chu Biệt Hạc, anh vắt chân ngồi trên ghế sofa màu đen, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, nhuộm sáng bàn tay đang nghe điện thoại của anh, cùng với chiếc nhẫn cưới trên tay.
Diệp Thanh Lan đi tới, không có ý định quấy rầy, bước chân rất nhẹ.
Nhưng vẫn bị nhận ra, Chu Biệt Hạc ngẩng mắt, đập vào mắt là một dáng hình trẻ trung thon dài, cô ăn mặc càng đơn giản, ngũ quan càng hiện rõ ràng.
Anh cúp máy, nắm tay cô.
Cô ngẩng đầu, để mặc anh rút một tờ giấy, lau mồ hôi trên trán cô.
Chu Biệt Hạc dùng ngón tay nâng cằm Diệp Thanh Lan, xem những nốt mẩn đỏ của cô có bị mồ hôi thấm vào làm nặng hơn không, da cô quá mỏng, chỉ cần hôn nhẹ cũng để lại dấu vết, nay lại mọc mẩn đỏ, càng trở nên nhạy cảm hơn.
“Sao thế?” Diệp Thanh Lan hỏi.
Chu Biệt Hạc cúi mắt hỏi: “Có đau không?”
Thì ra là đang nhìn cái này, cô lắc đầu: “Không đau, dùng thuốc mỡ Mạnh Kha đưa, đã khá hơn nhiều rồi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa nắm tay đi ra ngoài, trong thời tiết này nắm tay thực ra có hơi nóng, nhưng Diệp Thanh Lan không muốn buông ra.
Cô nghiêng người hỏi Chu Biệt Hạc: “Mấy giờ anh đi?”
“Mười giờ.”
Đi tới trước xe, Chu Biệt Hạc dùng chìa khóa mở cửa xe, kéo cửa ghế phụ ra.
“Vậy,” Diệp Thanh Lan thuận theo sức kéo của anh ngồi vào trong, ngẩng đầu lên, “Nhà hát lớn Quảng Châu lúc sáu giờ có một suất diễn Bóng ma trong nhà hát rất hiếm có…”
Chu Biệt Hạc chống tay lên cửa xe cúi người xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt cô, nhếch môi đón lấy lời nói tiếp theo: “Anh sẽ đi xem cùng em.”
Vở nhạc kịch này Diệp Thanh Lan rất thích.
Trước đây khi còn đi học, cô từng cùng Tưởng Tư Hiền xem phiên bản tiếng Trung, đáng tiếc mới xem được một nửa thì bị một cuộc điện thoại khẩn cấp từ cố vấn gọi về trường, vẫn luôn coi đó là một điều tiếc nuối sâu sắc.
Lần này Nhà hát lớn Quảng Châu diễn bản gốc tiếng Anh, vừa hay cô đang ở đây, vốn đã mua vé, định đi xem một mình.
Sự xuất hiện của Chu Biệt Hạc là một niềm vui bất ngờ.
Hai người ăn cơm xong, lái xe đi đến nhà hát.
Trong xe bật điều hòa, Diệp Thanh Lan hạ cửa kính xe xuống một chút để gió nóng thổi vào, khép mắt lại, thoải mái thư thái như thể trở về thời đại học đã lâu không gặp.
Đến trước cửa nhà hát, cô chợt nhớ ra, mình chỉ có một tấm vé.
Cô có chút ngượng ngùng nhìn Chu Biệt Hạc, anh khẽ cười một tiếng, rút lấy tấm vé diễn, nắm tay cô đi tìm nhân viên.
Anh gọi một cú điện thoại, sau đó dùng một tấm vé đổi được hai chỗ ngồi liền kề với tầm nhìn cực tốt.
Nhà hát rất lớn, ba tầng trên dưới, đã gần đến giờ diễn, ánh đèn vàng nhạt bao phủ khắp nơi, trên đầu tựa như bầu trời sao, trên sân khấu lượn lờ làn sương xanh biển, khắp nơi tràn ngập hương vị cổ điển, người vừa bước vào liền như bị kéo thẳng vào bầu không khí Trung Cổ.
Chỗ ngồi của họ ở phía trước, hương thơm rất đậm, tỏa ra từ trang phục diễn viên, Diệp Thanh Lan hơi choáng váng.
Cô điều chỉnh tư thế ngồi, vô thức nghiêng người dựa vào Chu Biệt Hạc.
“Đưa túi cho anh.” Chu Biệt Hạc nhận lấy đồ trong tay cô, hơi nghiêng người về phía cô, để cô dựa vào thoải mái hơn.
Anh vén tóc cô ra sau tai, hạ giọng, trong nhà hát mờ tối, lọt vào tai là giọng điệu dịu dàng và xót thương: “Dạo này có phải em mệt rồi không?”
Diệp Thanh Lan tự nhận mình không phải là người yếu đuối, làm công việc mình yêu thích, cô luôn nỗ lực vì nó, dốc hết tâm huyết cho nó.
Thế nhưng khi bị Chu Biệt Hạc hỏi như vậy, cô bỗng rất muốn, vứt bỏ mọi xiềng xích, dựa lên vai người yêu một chút.
“Ừ.” Cô nói, “Cảm ơn anh đã đến thăm em.”
Cô lại nói cảm ơn, Chu Biệt Hạc cúi đầu, vuốt tóc cô: “Thanh Lan, đừng nói cảm ơn với anh.”
Diệp Thanh Lan ngẩng mặt lên từ vai anh, trên sân khấu các diễn viên đang hát khúc ca tiếng Anh hoa lệ động lòng, cô khẽ thì thầm chỉ để hai người nghe thấy: “Anh chưa từng nghe câu ‘vợ chồng, thân nhất cũng xa nhất’ sao?”
Môi Chu Biệt Hạc khẽ cong, nắm lấy tay cô: “Chúng ta sẽ không bao giờ có ngày trở thành xa lạ.”
Đang nói chuyện, giữa chừng Diệp Thanh Lan lười nhác đổi một tư thế, thành ra không nghe rõ phát âm một câu thoại.
Cô quay sang hỏi Chu Biệt Hạc: “Câu vừa rồi là gì vậy?”
Chu Biệt Hạc ghé sát vào tai cô, có phần hờ hững mà nói: “Christine, ngoài tình yêu, anh đối với em không còn mong cầu gì khác.”
Giọng anh mềm mại đến mức như đang nói lời tình tứ.
Quả thật đúng là lời tình tứ, bởi vì, diễn viên rõ ràng hát bằng tiếng Anh, vậy mà anh lại cứ muốn dùng tiếng Trung nói với cô.
Diệp Thanh Lan nghĩ, nếu anh cố tình lại gần, thì chẳng có người phụ nữ nào có thể chống đỡ nổi.
Hàng mi cô khẽ rung, không cam lòng mà ngược lại siết chặt tay Chu Biệt Hạc, cố tình nghiêng người tới, khẽ mổ một cái lên mặt anh.
Chạm một cái rồi lập tức rời đi.
Sau đó nói: “Em cũng vậy.”
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính