Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 39: “Gọi một tiếng chồng được không?”
Chu Biệt Hạc hờ hững liếc cậu một cái.
Bị kẹp giữa hai vợ chồng, Chu Yến Thâm uống cũng không được, không uống cũng không xong. Đón lấy ánh mắt của anh trai, cậu vẫn nhấp một ngụm.
“Trà ngon thật.” Chu Yến Thâm khen ngợi, “Chị dâu đúng là người sành sỏi.”
.....
Chu Biệt Hạc đứng dậy, liếc nhạt: “Vậy thì em cứ từ từ mà uống.”
Chu Yến Thâm khẽ ho một tiếng, đặt chén xuống, tốt bụng nhắc nhở: “Nghe cô Hướng nói, hôm nay Mạnh Kha đã đến bệnh viện thăm bà ấy.”
Bên kia, Diệp Thanh Lan vô thức đã đi đến vườn sau.
Dưới hành lang có ghế mây và bàn nhỏ trong vườn, cô đặt khay xuống, trà Bích Loa Xuân đã pha xong bị lắc đến nhiệt độ vừa vặn để uống, cô nhấp vài ngụm, vẫn không thể đè nén sự bức bối trong lòng.
Đã không nhớ bao lâu rồi chưa từng nổi cáu với người khác như thế này.
Trong đám bạn bè, cô là người điềm đạm nhất, trong mắt người lớn, cô cũng là người hiểu chuyện nhất, chưa từng có giai đoạn nổi loạn kinh thiên động địa.
Tại sao lại đặc biệt để tâm đến Chu Biệt Hạc.
Quan tâm đến tình cảm của anh, quá khứ của anh, những suy nghĩ trong lòng anh.
Diệp Thanh Lan biết là không nên, sự bắt đầu của họ là hôn nhân, có thể thân mật đến mức này đã vượt quá sự kỳ vọng “tôn trọng nhau như khách”.
Cô ngắm nhìn hoa hải đường đong đưa khắp vườn dưới màn đêm, không biết dùng cách gì để chăm sóc mà bốn mùa chẳng tàn, một kỳ hoa nở đẹp đẽ và dài lâu như thế.
Giống như tình cảm trong lý tưởng.
Cúi đầu, khẽ thở ra một hơi gần như không thể nhận ra. Diệp Thanh Lan nâng tách trà lên, còn chưa kịp uống thì đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Ngay sau đó, trên mặt nước trà hiện lên một bóng đổ.
Vai cô chợt trĩu xuống, bị một chiếc áo vest mang hơi ấm quen thuộc bao phủ.
Theo bản năng muốn gạt ra, nhưng tay lại bị Chu Biệt Hạc nắm lấy, ngón cái anh ấn vào mặt trong cổ tay cô, khẽ vuốt qua độ ấm, nửa quỳ trước mặt cô.
Diệp Thanh Lan quay người đi.
Đầu gối để lộ ngược lại vô tình chạm vào quần tây của người đàn ông, đen và trắng đối lập, bầu không khí tự dưng thêm vài phần ái muội.
Chu Biệt Hạc khẽ gỡ tay cô ra, lấy đi chén trà Bích Loa Xuân, giọng trầm ấm: “Đang kỳ kinh nguyệt thì đừng uống trà, anh đã bảo dì hầm cho em thịt dê với táo đỏ và đảng sâm.”
Diệp Thanh Lan vẫn không nhìn anh: “Em không thích ăn thịt dê.”
Không khí lặng đi một thoáng, Chu Biệt Hạc cũng không giận, xoay xoay chén bát vuông Nhữ diêu trong tay, trên miệng chén có một vệt son nhạt, ánh sáng phản chiếu trên mặt trà, anh thong thả uống hết nửa chén trà còn lại.
Diệp Thanh Lan thoáng thấy bằng khóe mắt anh hờ hững uống chén trà cô đã uống qua, ngay cả chỗ uống cũng là cùng một chỗ, đầu ngón tay cô không tự chủ được mà co lại.
Hôn là một chuyện, còn đây lại là một chuyện khác, từ nhỏ đến lớn, ngay cả với Trần Tố cô cũng chưa từng dùng chung một cái cốc.
Không chịu nổi sự thân mật khiến tim run rẩy này, cô vươn tay giật lấy chén trà trong tay Chu Biệt Hạc, động tác không vững vàng đặt trở lại khay.
Chu Biệt Hạc nhếch môi: “Đến nước cũng không cho uống à?”
“Bảo dì lấy cho anh cái cốc mới.”
“Sau đó thì sao?”
Diệp Thanh Lan hơi bực, nhìn anh: “Sau đó thì anh tự pha đi.”
Cô nói xong, cảm thấy không thể tiếp tục ở cùng anh, nắm tay vịn ghế đẩy ra sau một chút, chừa ra khoảng trống rồi đứng dậy bỏ đi.
Áo vest cũng bị ném trả lại vào ngực Chu Biệt Hạc.
Khu vườn rất rộng, hành lang treo chuông gió, theo gió vang lên leng keng, Diệp Thanh Lan bước đi trên giày cao gót, phía sau là tiếng bước chân trầm ổn của người đàn ông theo sát.
Bên tay phải có cánh cửa kính chạm hoa văn dẫn vào phòng khách, cô giơ tay định đẩy ra thì eo bỗng bị một lực kéo lại, kéo cô vào trong lòng.
“Chu Biệt Hạc——”
Cơ thể cô hơi căng cứng, một tư thế chống cự không mấy hợp tác.
Chu Biệt Hạc áp sát cơ thể vào lưng cô, cằm tì lên vai cô, hơi thở nóng ấm phả bên mặt: “Tại sao lại giận anh, nói với anh được không?”
Giọng điệu dịu dàng, trầm thấp như dòng chảy mềm mại tan vào tai, nhẹ nhàng dỗ dành, Diệp Thanh Lan khẽ cứng người, d** tai theo phản ứng sinh lý nóng bừng.
Cô hạ tay xuống, cố gắng gỡ đôi tay đang ôm eo mình của Chu Biệt Hạc, nhưng ngược lại bị anh giữ chặt, mười ngón đan khít ép sát vào bụng dưới cô, dòng nhiệt không ngừng xoa dịu cảm giác nặng và căng tức nhẹ của kỳ kinh nguyệt.
Anh kề sát bên tai cô, tiếp tục hỏi: “Là vì Mạnh Kha sao?”
Cô không nói gì.
Chu Biệt Hạc nghiêng đầu, nhìn hàng mi hơi rũ xuống của cô: “Thanh Lan, anh và cô ta không có quan hệ gì, cô ta chỉ là học trò trước đây từng được cô Hướng tài trợ.”
“Vậy sao?” Diệp Thanh Lan khẽ mím môi, “Người ta nói anh có ơn với cô ta.”
“Người có ơn với cô ta là cô Hướng, chỉ là sau này bà ấy không còn quản nhiều việc, giao quỹ từ thiện lại cho anh.”
Anh vừa nói, môi chạm lên vành tai cô, hơi nóng tê dại từng luồng từng luồng khiến lòng người mềm nhũn.
Diệp Thanh Lan biết sự ghen tuông này của mình đến cũng thật kỳ lạ, chỉ vì một câu mơ hồ, nửa thật nửa giả. Với thân phận và địa vị của Chu Biệt Hạc, bên cạnh làm sao có thể thiếu những người ngưỡng mộ anh.
Cô im lặng, lòng bàn tay Chu Biệt Hạc phủ lên bụng dưới của cô, hỏi: “Bụng có khó chịu không? Nếu em không thích ăn thịt cừu thì để dì đổi món khác.”
Thật ra Diệp Thanh Lan không hề kén ăn, chỉ là cô không chịu thừa nhận vừa rồi mình chỉ đang gây gổ với anh, khẽ nói mơ hồ: “Ăn được, không cần phiền dì thế đâu.”
“Vậy còn muốn hỏi gì khác không?”
Diệp Thanh Lan đã bị anh dỗ dành đến mức cơn bức bối tiêu tan, cô xoay người trong lòng anh, ngẩng đầu nói: “Xin lỗi, hôm nay là em tùy hứng nổi cáu.”
Thần sắc cô nghiêm túc, Chu Biệt Hạc chăm chú nhìn cô, cúi đầu cười khẽ, nhéo nhẹ d** tai cô: “Ghen thì không cần xin lỗi.”
Ai ghen chứ…
Bữa tối nhanh chóng được dọn lên, hai người trở lại phòng ăn, trước mặt Diệp Thanh Lan quả nhiên có thêm một chén thịt cừu hầm táo đỏ đảng sâm.
Ăn cơm xong, Hướng Vân Khanh giữ họ ở lại nhà họ Chu nghỉ một đêm.
Sau khi kết hôn, cô chưa từng về đây ở cùng Chu Biệt Hạc, ngược lại, anh đã theo cô về chỗ ông mấy lần, nên Diệp Thanh Lan đương nhiên đồng ý.
Cô vẫn chưa từng vào phòng của Chu Biệt Hạc.
Phòng của anh ở tầng ba, sau khi Diệp Thanh Lan bước vào, thấy cuối giường có một bộ đồ ngủ mới được gấp sẵn, là Hướng Vân Khanh đã chuẩn bị từ sớm, để phòng khi họ thỉnh thoảng về ở.
Chu Biệt Hạc đóng cửa lại, tiện tay treo bộ vest lên giá treo đồ.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Diệp Thanh Lan đang quan sát bố cục căn phòng của anh.
Người vợ của anh đang đứng trong căn phòng anh đã ở từ nhỏ đến lớn, đây là một khung cảnh rất kỳ diệu.
Diệp Thanh Lan cũng có cảm giác như mình đột nhiên bước vào cuộc sống trước kia của Chu Biệt Hạc.
Phòng ngủ không rộng bằng ở Lục Khê, nhưng có cả phòng tắm và phòng thay đồ, là một căn suite nhỏ độc lập, thêm một ban công có thể nhìn xuống khu vườn về đêm.
Phong cách đơn giản mà trầm tĩnh, bên cạnh tủ đầu giường là một giá sách âm tường, không hề có đồ vật dư thừa.
Diệp Thanh Lan bước lại gần.
Phía sau cánh cửa kính của giá sách, bày rất nhiều chiếc cúp sáng loáng khiến người ta hoa mắt, xen lẫn vài tấm ảnh thời thiếu niên của Chu Biệt Hạc.
Chu Biệt Hạc năm mười tám tuổi…
Ánh mắt cô bất giác dừng lại.
Thiếu niên với nét mặt thản nhiên, khoác chiếc áo khoác da lộn kiểu phi công mang vẻ buông lơi lạnh nhạt, tràn ngập khí chất công tử nhà giàu.
Cô nhớ, hồi còn trẻ Chu Biệt Hạc rất kiêu ngạo.
Sự kiêu ngạo của anh vốn không phải coi thường người khác, mà là vì tiêu chuẩn quá cao, việc gì cũng làm đến mức tốt nhất, không hề nhập bọn với đám công tử ăn chơi như Hạ Chướng.
Chu Biệt Hạc, Chu Biệt Hạc…
Thuở thiếu nữ, cô thường nghe bạn bè bàn luận về anh.
Biết anh từng phá kỷ lục hạng nhất trên đường đua mà người khác khó khăn lắm mới giành được, biết anh từ mười mấy tuổi đã tham gia quản lý tập đoàn, cũng biết rằng lý do anh ở lại Lăng Giang học đại học là vì ông cụ nhà họ Chu khi ấy bệnh tình nguy kịch.
Người có thiên phú thật sự xuất chúng, học ở đâu cũng thế.
Trước khi kết hôn với anh, cô đã quen biết anh nhiều năm.
Quyết định kết hôn với anh, có lẽ không chỉ là vì một phút bốc đồng.
Chu Biệt Hạc gọi điện xong ngoài ban công, lúc đẩy cửa trở vào thì vừa hay Diệp Thanh Lan tắm xong từ phòng tắm đi ra.
Cô mặc váy ngủ trắng cổ vuông, ngồi bên mép giường, nghiêng đầu dùng khăn thấm nước trên tóc.
Bộ ga giường màu xám đậm tạo thành sự tương phản rõ rệt với màu trắng trên người cô.
Khí chất lạnh lẽo tinh khiết, sáng tươi mà dịu nhẹ.
Anh bước tới gần.
Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, thấy anh đi lại gần, liền hỏi: “Anh có thể rót cho em một cốc nước không, em hơi khát.”
Chu Biệt Hạc xuống lầu rót nước cho cô, chẳng bao lâu đã bưng một chiếc cốc thủy tinh lên.
Diệp Thanh Lan đã lau tóc đến nửa khô, cầm cốc uống nước, chiếc cổ ngẩng lên trắng nõn thon dài.
Uống xong, cô đưa cốc lại cho Chu Biệt Hạc.
Anh tiện tay đặt cốc lên tủ đầu giường, chống tay xuống giường bên cạnh cô, cúi người xuống.
Bóng anh áp sát lại gần, Diệp Thanh Lan tưởng rằng anh sẽ hôn mình, hàng mi khẽ run rẩy, tim cũng theo đó đập nhanh hơn.
Nhưng Chu Biệt Hạc chỉ nhẹ nhàng lau đi giọt nước ở khóe môi cô.
“Tuần sau em có rảnh không? Chúng ta đi gặp nhà thiết kế váy cưới.”
“Ừm?” Diệp Thanh Lan ngẩng mắt lên, hơi sững lại.
Chu Biệt Hạc kề trán mình vào trán cô, khẽ cười: “Đã hứa với em sau khi anh trở về sẽ chụp ảnh cưới, quên rồi à?”
Diệp Thanh Lan nhớ ra rồi, đó là điều anh từng nói trước khi đi Bắc Thành. Hơi thở quấn quýt, hàng mi cô khẽ run: “Khi nào chụp? Em phải sắp xếp trước công việc và xin nghỉ.”
“Không vội, tùy em sắp xếp, để họ thiết kế trước đã.”
Hai người cứ kề trán mà nói chuyện, lại chẳng có hành động nào khác, sự thân mật ngây thơ đến mức không tưởng. Hôm qua Chu Biệt Hạc vừa từ Bắc Thành trở về, lại đúng lúc Diệp Thanh Lan đang trong kỳ kinh, hai người chẳng thể làm gì cả.
“Ăn tủy rồi mới biết vị ngon*”, trước đây Diệp Thanh Lan không biết thì ra bản thân lại có thể mê luyến sự tiếp xúc thân thể với một người đến vậy.
(*) Một khi đã nếm thử thì sẽ nghiện, càng muốn nhiều hơn.
“Chu Biệt Hạc.” Cô hơi nín thở, “Anh không đi tắm à?”
Bị mùi hương trên người cô lôi cuốn, hơi thở của Chu Biệt Hạc trở nên nặng nề, sống mũi cao khẽ hạ xuống: “Lát nữa.”
....
Cô chậm rãi mà nghẹt thở, bị anh hôn lên môi.
Bốn bề yên tĩnh, vì biết rằng chẳng thể làm gì hơn, đôi môi dán vào nhau chỉ đơn thuần cọ xát thật lâu, rồi mới dò sâu vào bên trong, quen thuộc mà hút lấy hơi thở của nhau.
Sự quấn quýt giữa môi răng vang lên những âm thanh khe khẽ.
Diệp Thanh Lan bị hôn đến mức cơ thể dần mềm nhũn, hai tay nắm chặt áo sơ mi anh để mượn lực, eo bị vòng tay anh ôm chặt, bế lên.
Anh ôm cô, vừa đi vừa hôn, đẩy cửa ban công ra.
Cơn gió đêm thổi đến khiến đầu óc Diệp Thanh Lan tỉnh táo hơn đôi chút, cô khẽ ngả người ra sau, ban đầu không hiểu vì sao anh lại bế mình ra ngoài, cho đến khi ánh mắt thoáng thấy cảnh đêm trong vườn.
Đó là thiết kế cảnh quan chỉ có thể ngắm trọn khi nhìn từ trên cao.
Ánh sáng và bóng tối khắc họa nên đường nét sân vườn, khiến không gian như sống động hẳn lên. Đèn nước gợn sóng lấp loáng, đan xen như một dải ngân hà, vừa tĩnh lặng vừa lấp lánh.
Chu Biệt Hạc ôm cô ngồi xuống chiếc ghế mây ngoài ban công.
Đã từng quấn quýt thân mật, vậy mà trong khoảnh khắc thế này, Diệp Thanh Lan vẫn thấy tim mình đập thình thịch.
Cô ôm lấy cổ anh, hai người nhìn nhau một lúc, hơi thở va chạm, lại bắt đầu hôn nhau.
Diệp Thanh Lan có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh áp sát vào mình, nhưng Chu Biệt Hạc rất kiềm chế, không chạm vào bất kỳ nơi nào khác, chỉ duy trì nụ hôn dịu dàng đến mức khiến tim cô run rẩy.
“Chu Biệt Hạc…”
“Ừm?”
Đôi môi ẩm mềm của cô kề sát môi anh, hơi thở nhẹ nhàng quấn quyện: “Anh thích em không?”
Một câu hỏi trong trẻo đến vậy, nhiều khi Chu Biệt Hạc không kìm được mà mềm lòng vì cô.
Anh đã nhìn thấu quá nhiều lòng người phức tạp, càng hiểu cô, lại càng dễ dàng đắm chìm trong sự thuần khiết của cô.
Anh khẽ cười một tiếng, giọng nói dịu dàng, hơi khàn, kéo tay cô trượt xuống dưới: “Em nói xem.”
Diệp Thanh Lan nóng bừng cả người, đầu ngón tay vội rụt về, cấu anh một cái.
Cô điều chỉnh lại nhịp thở, không dám ngồi xuống hẳn: “Thật sự không cần em giúp anh sao?”
Chu Biệt Hạc chống tay lên thái dương, cúi mắt xuống: “Em định giúp anh thế nào?”
.....
Diệp Thanh Lan mơ hồ hối hận vì đã nói ra những lời như thế, xét về trêu ghẹo thì cô hoàn toàn không sánh nổi sự bình thản, tự nhiên của anh.
Cô hít sâu, định rời khỏi người anh: “Vậy thì anh tự——”
Lời còn chưa dứt, gáy đã bị anh giữ lại, ép xuống hôn, Chu Biệt Hạc nắm lấy tay cô, dẫn dắt cởi khuy kim loại của anh, dạy cô nắm lấy.
Hơi nóng từ da truyền qua, trán Diệp Thanh Lan rịn ra chút mồ hôi mỏng.
“Chẳng phải em muốn thử sao?” Chu Biệt Hạc khẽ cắn tai cô, hơi thở nóng rực, lúc này mà vẫn có thể thong thả trêu chọc cô, “Sao lại không động nữa?”
.....
Diệp Thanh Lan nhắm mắt, vùi mặt vào cổ anh, hoàn toàn không nắm được mức độ nặng nhẹ thế nào. Mới vài lần, Chu Biệt Hạc đã giữ chặt lấy tay cô, yết hầu lăn động, thở hắt ra một hơi.
Nghe rất hay, mang thứ quyến rũ được tôi luyện của một người đàn ông trưởng thành.
Diệp Thanh Lan không nhịn được, nói: “Là anh bảo em động mà.”
Lời vừa dứt, anh cách lớp lụa mỏng cắn một cái lên vai cô.
Diệp Thanh Lan ngả người ra sau nhìn anh, đôi mắt trong trẻo diễm lệ, ươn ướt. Hơi thở Chu Biệt Hạc bất lực mà nặng nề, dẫn dắt những ngón tay thon mềm của cô chuyển động.
Điều này với Diệp Thanh Lan cũng là một sự dày vò, cô nhắm mắt, tựa trở lại vào vai anh, cảm nhận khoảnh khắc d*c v*ng tràn trề.
Cơ thể anh càng lúc càng nóng, bị cô khơi gợi.
Không biết đã qua bao lâu, Chu Biệt Hạc cắn lấy vành tai cô, dỗ dành nói: “Thanh Lan, gọi một tiếng ‘chồng’ được không?”
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính