Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 37: “Có nhớ anh không?”
Chiếc máy bay có khắc chữ “ZHOU” trên thân bay lướt qua bầu trời xanh thẳm.
Ngoài sân bay, chiếc Maybach lúc này mới chậm rãi khởi động.
Lúc hoàng hôn đã bận rộn rất lâu, từ sân bay đến khách sạn đi một vòng tiêu tốn không ít thời gian, khi xe lại dừng trước Vạn Ẩn, mưa đêm hơi lành lạnh và tĩnh lặng, nhân viên lễ tân cẩn thận cúi người, giống như mười mấy ngày trước đó.
Chu Biệt Hạc một mình lên lầu, quẹt thẻ mở cửa phòng, hương vị ngọt ngào dính vương của nụ hôn vẫn còn sót lại ở huyền quan, nhưng người thì đã rời đi.
Hai ngày trước, trong một đêm tương tự, anh thoát ra khỏi những cuộc xã giao phiền toái, quay về khách sạn thì xuất hiện ngay trước mặt chính là bóng dáng mơ hồ như khói như sương của cô.
Khoảng thời gian ngắn ngủi, lại trở về yên tĩnh.
Anh đối với người đối với việc xưa nay không bỏ ra quá nhiều tình cảm, từ nhỏ đến lớn, chưa từng trải qua loại cảm giác xa cách lạ lẫm này.
Kéo bỏ cà vạt và áo vest, Chu Biệt Hạc ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi uống một ly nước đá. Trên ghế sofa, hơi thở thuộc về Diệp Thanh Lan càng nồng đậm, nước hoa của cô, mồ hôi mỏng, cùng những giọt lệ nơi khóe mắt tràn ra lúc đôi khi không chịu nổi.
Chu Biệt Hạc không đổi sang thư phòng, cũng không gọi người đến dọn dẹp, chỉ thản nhiên ngồi ở đó xử lý công việc ban ngày chồng chất.
Lúc gần mười một giờ, điện thoại rung lên, ảnh đại diện màu xanh ngọc lam nhảy ra.
Laine:Đến rồi.
Laine:Hình ảnh
Chụp là cảnh ngoài cửa sổ máy bay, Lăng Giang cũng đang mưa như vậy.
Chu Biệt Hạc đặt bản hợp đồng trong tay xuống, với lấy điện thoại, hết sức kiên nhẫn gõ chữ:Gặp chú Bách chưa?
Khung đối thoại yên lặng một lúc, hẳn là cô đang xuống máy bay.
Chưa đến mấy phút, cô trả lời:Gặp rồi.
Chu Biệt Hạc vô thức cong môi, trong đầu tự tưởng tượng ngữ điệu nói chuyện của Diệp Thanh Lan.
Âm sắc thường ngày của cô hơi thiên về trong trẻo lạnh lẽo, vì vậy khi ngữ điệu thả mềm, thả nhẹ thì liền giống như bàn tay trắng ngần khẽ gảy qua cây tỳ bà, từng chuỗi âm điệu mê người vang lên.
Anh cúi mắt xuống, lại gửi thêm một tin:Về đến nhà thì nghỉ sớm một chút.
Laine:Anh cũng vậy.
Đặt điện thoại xuống, kim đồng hồ đã qua mười một giờ, Chu Biệt Hạc lật qua hai trang tài liệu tiếng Anh, đang chuẩn bị vào thư phòng lấy hồ sơ để đối chiếu số liệu thì cửa phòng suite bất ngờ vang lên tiếng gõ.
Một lần bấm chuông cửa, ba lần gõ cửa, là dịch vụ quản gia.
Chu Biệt Hạc đi ra mở cửa, quản gia mặc sơ mi trắng, áo gi-lê đen đẩy theo một chiếc xe phục vụ đồ ăn, lễ độ đứng ngay trước cửa.
“Ngài Chu, đây là bữa khuya cô Diệp nhờ chúng tôi chuẩn bị cho ngài.”
Chu Biệt Hạc khẽ động mày, bảo quản gia đẩy đồ vào, trên khay bằng đồng đặt một cốc sữa nóng và một phần bánh ngọt nhỏ. Sau khi quản gia rời đi, anh mở phong bì giấy da bò có in ký hiệu Vạn Ẩn, được ép dưới đĩa bánh ngọt.
Bên trong chứa một tờ giấy nhắn.
“Ngủ sớm một chút, ngủ ngon. ——Diệp”
Nét chữ tao nhã mềm mại, vừa nhìn đã nhận ra là do chính tay cô viết, chứ không phải nhờ nhân viên khách sạn viết hộ.
Là vào lúc nào chứ?
Chu Biệt Hạc vuốt nhẹ mép tờ giấy nhắn, bỗng nhiên cười một cái.
Anh nhớ ra rồi, là lúc chiều sau khi sấy tóc cho cô xong, trong khoảng trống anh quay lại phòng tắm để tắm rửa.
Cô đã chuẩn bị món quà bất ngờ nửa đêm này, đến đúng hẹn như dự tính.
–
Máy bay hạ cánh, trở về Lục Khê.
Diệp Thanh Lan vừa ngã xuống gối liền ngủ, ngay cả vali cũng vứt trong phòng thay đồ mà lười chẳng buồn thu dọn.
Mệt, quá mệt rồi, còn mệt hơn cả khi chơi với Tiểu Phảng.
Lần đầu nếm trải chuyện tình ái, trong lúc làm thì không cảm thấy gì, sau khi hết tình mới lộ ra sự nhừ mỏi từ trong xương cốt, mệt đến mức ngay cả tay cũng chẳng muốn nhấc.
Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần sảng khoái. Đến công ty, Diệp Thanh Lan xử lý một chút công việc của ngày hôm trước, buổi trưa thì bị Giang Thư Loan gọi ra ngoài xem tòa văn phòng.
Đã định trong kỳ tuyển dụng mùa thu năm nay sẽ tuyển thêm nhiều người, vậy nên khu văn phòng hiện tại đã không đủ dùng nữa.
Đúng lúc hợp đồng thuê hết hạn vào cuối năm, nhân cơ hội này thuê một tầng lớn hơn.
Liên tiếp xem mấy chỗ, ưu khuyết điểm của từng nơi đều rất rõ ràng, không có nơi nào hoàn toàn vừa ý.
Chuyện này không thể vội, Giang Thư Loan tính ép giá với bên môi giới, rồi kéo dài thêm một thời gian nữa.
Cô mua một phần đồ ăn khuya, lái xe đến chỗ Tưởng Tư Hiền ở.
Nơi Tưởng Tư Hiền đang ở hiện tại là Giang Hoàn Tân Phủ, trước Tết mới sửa sang lại rồi dọn vào, Diệp Thanh Lan nhớ chị Chương từng nói qua.
Đường vào kiểm soát nghiêm ngặt, đến tòa số 18 nơi Tưởng Tư Hiền ở, thang máy vừa thấy sắp khép lại, Diệp Thanh Lan đang định ấn nút mở cửa thì từ trong cabin bỗng duỗi ra một bàn tay trắng lạnh, thon mảnh, giúp cô giữ thang máy lại.
“Cảm ơn.” Diệp Thanh Lan bước vào, lên tiếng cảm ơn.
Người phụ nữ tóc xoăn đeo kính râm khẽ gật đầu, coi như chào đáp lễ.
Cô ta xuống ở tầng năm, còn Diệp Thanh Lan thì lên tầng mười.
“Cậu đến rồi à.” Tưởng Tư Hiền ngáp một cái, lê dép ra mở cửa, trên người là chiếc váy ngủ dây áo rơi rớt nửa vời, trông đầy vẻ lười nhác buông thả trong kì nghỉ.
Diệp Thanh Lan vòng qua đống giày Valentino ngổn ngang ở huyền quan mà đi vào, đặt túi xách tay lên bàn ăn: “Mì hoành thánh hải sản cậu muốn đây.”
“Cảm ơn bảo bối đã cố ý vòng đường mua cho tớ.” Tưởng Tư Hiền gửi một nụ hôn gió qua.
Diệp Thanh Lan tự tìm chỗ ngồi: “Cậu nghỉ phép mấy ngày, sao không đi du lịch?”
“Mười ngày, nhưng lười đi, dạo này mắc chứng chán người.”
“Cậu?”
Tưởng Tư Hiền chẳng hề giữ dáng vẻ thục nữ, nuốt ực mì xuống mới nói: “Cậu không biết đâu, dạo này mẹ tớ phát điên lên bắt tớ đi xem mắt, nếu tớ còn chạy ra ngoài nghỉ phép trốn bà ấy, thì bà ấy sẽ lập tức chạy ra mộ tổ nhà tớ mà khóc, nói không biết mình đã tạo nghiệp gì, mà cả tớ với anh trai đều chưa ai kết hôn sinh con cả.”
Tính khí của mẹ Tưởng, Diệp Thanh Lan cũng từng thấy qua rồi.
Trần Tố tính tình dịu dàng, cho dù có thúc giục chuyện hôn nhân, thì những gì Diệp Thanh Lan trải qua cũng ôn hòa hơn nhiều so với Tưởng Tư Hiền.
“Vậy cậu tính sao?”
“Cứ đi xem mắt trước đã, gặp được người hợp nhãn thì kết hôn, mau chóng sinh một đứa chặn miệng mẹ tớ lại.”
Tưởng Tư Hiền vừa nói vừa lấy từ tủ lạnh ra hai lon đồ uống ướp lạnh, khi đưa cho Diệp Thanh Lan thì ánh mắt khựng lại, bỗng cúi đầu sát lại, vén tóc Diệp Thanh Lan ra.
Diệp Thanh Lan không đề phòng, bất ngờ bị cô ấy thấy được vết hôn chỉ còn mờ nhạt.
“Thanh Lan!” Tưởng Tư Hiền trừng to mắt, “Cậu… cậu kết hôn chưa tới một năm, ngoại tình thì không ổn đâu nhỉ?”
“....”
Diệp Thanh Lan bật nắp lon: “Tớ ngoại tình với ai chứ.”
Tưởng Tư Hiền chợt bừng tỉnh: “Cũng đúng, đúng là tớ uống nhiều quá rồi. Nhưng cũng không đúng nhỉ, Chu tổng nhà cậu chẳng phải đi công tác gần một tháng rồi sao?”
Dù giọng điệu của cô đã kìm nén đến mức bình thản, nhưng trong từng lời từng chữ vẫn toát ra sự thân mật, khiến Tưởng Tư Hiền như ôm một nhát kiếm trong tim: “Chu Biệt Hạc đúng là có phúc quá rồi, liên hôn mà cưới được bảo bối nhà chúng ta – một người vợ tốt thế này, chắc kiếp trước anh ta phải đốt hương khấn vái dữ lắm mới được thế.”
Diệp Thanh Lan bị chọc cười, kéo cô ấy ngồi xuống: “Ăn đi, sắp nguội rồi.”
Hai người trò chuyện một lúc, ăn xong mì, Tưởng Tư Hiền nhớ ra chính sự, từ phòng ngủ lấy ra một hộp trang sức, bên trong nằm một viên trân châu vàng Nam Dương tròn trịa to lớn: “Không thể nhận không sườn xám của dì Trần, đây là thứ tớ chọn cho bà ấy, thế nào, đẹp chứ?”
“Cậu tặng thì bà ấy nhất định sẽ thích.” Diệp Thanh Lan thay Trần Tố nhận lấy viên trân châu.
Trời cũng đã không còn sớm, Tưởng Tư Hiền khoác áo tiễn cô xuống lầu, trong thang máy, Diệp Thanh Lan nhớ tới người vừa chạm mặt, nghiêng đầu hỏi Tưởng Tư Hiền: “Lúc nãy tớ đi chung thang máy với Mạnh Kha, cô ta cũng sống ở đây sao?”
“Hình như đúng thế.” Tưởng Tư Hiền nói, “Cô ta hình như ở đây khá lâu rồi, lúc tớ vừa mới dọn đến thì đã gặp cô ta rồi.”
Diệp Thanh Lan gật gật đầu.
“Chuyện này cũng chẳng có gì lạ.” Tưởng Tư Hiền khẽ hất cằm về phía con số tòa nhà, “Tòa này ánh sáng và vị trí đều đủ mạnh, tính riêng tư cũng đủ cao, tuy giá hơi đắt, nhưng cô ta là minh tinh tuyến một, cắn răng thì vẫn mua nổi.”
Diệp Thanh Lan bước ra khỏi thang máy: “Tiễn tới đây thôi, bên ngoài vẫn còn mưa, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Mưa liên tiếp hai ngày, cuối cùng cũng ngớt vào ngày Xử Thử*. Sau một trận mưa, những cây loan ven đường nở hoa, như lời báo hiệu rằng mùa hạ sắp hạ màn.
(*) Một trong 24 tiết khí của lịch Trung Quốc, rơi vào khoảng 23–24/8, báo hiệu cuối hè.
Ban ngày Diệp Thanh Lan bận rộn công việc, nhắn tin với Chu Biệt Hạc cũng không thường xuyên, đến tối thì dễ buồn ngủ, mỗi lần gọi điện với anh, thường chưa nói được mấy câu đã dễ dàng thiếp đi.
Hai tuần sau sinh nhật, công việc của anh ở phương Bắc dần có đoạn kết.
Ngày Thất Tịch rơi đúng vào thứ Sáu.
Trong dịp lễ đặc biệt như thế này, phần lớn mọi người đều không tăng ca, hẹn hò cùng người mình thích. Trước khi tan ca, Lật Tử gõ cửa, mặt mày tươi cười tinh nghịch, tặng cho Diệp Thanh Lan một bông hồng đỏ.
“Chị Lan, Thất Tịch vui vẻ, đừng chê quà sơ sài nhé.”
Diệp Thanh Lan khẽ mỉm cười, cắm hoa vào chiếc bình miệng hẹp trên bàn: “Rất đẹp, em mua à?”
Hai má Lật Tử đỏ lên ngượng ngùng: “Là Trịnh Dục tặng đó, em mang chia cho mỗi người một bông thôi.”
Chuyện mập mờ giữa hai người họ, Diệp Thanh Lan và Giang Thư Loan đều biết rõ trong lòng, chỉ cần không ảnh hưởng công việc thì cứ để mặc họ.
Diệp Thanh Lan khẽ nghịch cánh hoa hồng, suốt cả ngày rồi, ai kia ngay cả một câu “Thất Tịch vui vẻ” cũng không nói với cô.
Thực ra trước đây cô cũng không quá để ý đến mấy kiểu cảm giác nghi thức này, Giáng Sinh, Giao thừa, các loại lễ tết cơ bản toàn là Tưởng Tư Hiền kéo cô đi chơi.
Thế mà bây giờ lại trở nên thấp thỏm lo được lo mất.
Diệp Thanh Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở ra một hơi, e rằng Chu Biệt Hạc thậm chí chưa chắc đã biết hôm nay là Thất Tịch. Hai ngày nay anh sắp quay về, hẳn là bận rộn thu xếp công việc, vậy thì cô còn cần gì phải vì một đóa hồng mà buồn lòng.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Diệp Thanh Lan tắt máy tính rồi tan ca.
Trước tiên cô đến cửa hàng 4S lấy chiếc xe mang đi bảo dưỡng, rồi về Lục Khê ăn tối, chị Chương mang đến một đôi khuy măng-sét bằng kim loại màu đen, nói là lúc ủi quần áo cho cô thì phát hiện trong túi áo cardigan.
Diệp Thanh Lan cụp mắt xuống, đôi khuy măng-sét nằm trong lòng bàn tay, đây là lúc còn ở Bắc Thành, Chu Biệt Hạc tiễn cô ra sân bay, thấy cô thích thì lập tức tháo xuống tặng cho cô.
Ngay khoảnh khắc này, cô nhận ra phản ứng “cai nghiện” đối với Chu Biệt Hạc của mình dường như đã kéo dài hơi quá.
Chẳng lẽ vợ chồng mới cưới đều như vậy sao?
Diệp Thanh Lan biết là không nên, nhưng cô không kìm được nỗi buồn bực trong lòng, khi nằm xuống giường thì có chút mất ngủ, phải qua mười một giờ mới lờ mờ có cảm giác buồn ngủ.
Lâu rồi mới lại mơ, những hình ảnh ngắt quãng chập chờn, có lúc ở thời đại học, có lúc sau khi kết hôn, có cả ở trường đua xe khi cô choáng váng ôm chặt Chu Biệt Hạc, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Trong bóng tối, cô ngủ không yên, cứ trở mình mãi phát ra những tiếng sột soạt khe khẽ, bỗng một nụ hôn lạnh lẽo in lên trán, ngay sau đó là giọng nói khàn khàn nhưng dịu dàng: “Thanh Lan.”
Diệp Thanh Lan bị gọi tỉnh khỏi giấc mơ, mở mắt ra, rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Tiếng tim anh đập trùng khớp với trong mơ.
“Chu Biệt Hạc…”
Chu Biệt Hạc nhẹ nhàng vỗ lưng cô, như thể sợ dọa đến cô: “Có phải gặp ác mộng rồi không?”
Diệp Thanh Lan sững sờ hồi lâu, chắc chắn người trước mắt thật sự là anh, rồi quỳ trong chăn lao tới ôm, hai tay vòng lấy cổ người đàn ông, trong bóng tối lần tìm môi anh.
Nụ hôn của Chu Biệt Hạc từ trán trượt xuống mí mắt cô, cuối cùng ngậm lấy môi cô, lâu rồi mới lại trao đổi hơi thở cùng nhau.
Ý thức của cô mơ hồ, bị anh ghì trong ngực hôn đến mức thiếu dưỡng khí, cảm nhận được sự phong trần vội vã của anh, khuy áo vest và chiếc đồng hồ nơi cổ tay không ngừng cấn vào người cô.
“Không phải nói ngày kia mới về sao?”
“Về trước dự tính.” Chu Biệt Hạc rất dễ dàng bị cô làm cho hơi thở rối loạn, anh đan chặt mười ngón tay với cô, cúi xuống hít lấy mùi hương ấm áp trên người cô, “Có nhớ anh không?”
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính