Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 35: Cô là lần quay đầu duy nhất của anh.

211@-

Hương hoa vây quanh khiến người ta hơi say say.

Ngón tay của Diệp Thanh Lan tì lên bờ vai rộng của Chu Biệt Hạc, chỉ đẩy ra trong một giây, rồi liền ngoan ngoãn hé môi, tiếp tục hôn anh.

Ánh sáng lượn lờ như phù điêu đổ xuống thân ảnh hai người.

Vẫn là nụ hôn ở ngay huyền quan, nhưng lần này lại khác với đêm qua, khi đó cô ở trạng thái mơ hồ, thụ động chịu đựng, còn lúc này cô đang chủ động, cố gắng đáp lại Chu Biệt Hạc.

h*m m**n tình cảm là bản năng giữa nam và nữ, cô cũng có điều đó.

Cảm nhận được sự chủ động hiếm hoi ấy, Chu Biệt Hạc nâng tay khẽ giữ lấy cằm cô, hơi mở mắt ra một chút, trong tầm mắt là gương mặt phớt hồng, khóe mắt hơi ươn ướt, vô tình toát ra vẻ quyến rũ khiến người say lòng.

Hơi thở dồn dập, khoảng cách ngắn ngủi giữa hai người vừa rời ra đã lại gần kề, cơ thể Diệp Thanh Lan phập phồng theo nhịp oxy đang dần bị cướp đi, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, giọng nói dính lấy vài phần mềm mỏng: “... Mấy giờ em đặt vé máy bay về Lăng Giang thì hợp lý?”

Giọng Chu Biệt Hạc trầm và lạnh: “Em định đi?”

“Ừm…” Cô nói thêm, “Về trước lúc đi làm ngày là được.”

“….” Chu Biệt Hạc kề trán vào mũi cô, khẽ cười bất lực, nhất thời không biết nên xử lý thế nào với sự nghiêm túc của cô, nhưng cũng không thể để cô rời đi nữa. Anh cúi người, bế cô lên bằng hai tay, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, ngắn gọn đáp hai chữ, “Xin nghỉ.”

Diệp Thanh Lan mất thăng bằng, theo phản xạ ôm chặt lấy anh, được anh bế đi vòng qua tấm bình phong, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng khách, từng luồng không khí đều nhuốm đầy mùi hoa, như thể cả người rơi vào biển hoa rực rỡ lóa mắt.

Tim cô đập hơi nhanh, miệng bất giác khô khốc: “Em có thể uống chút nước trước được không?”

Âm cuối trong trẻo pha chút ngọt ngào, nghe đến khiến lòng người mềm nhũn, Chu Biệt Hạc ôm cô đến chỗ quầy bar đá cẩm thạch, ngồi xuống, quay người lấy từ tủ lạnh ra một chai nước cam.

Quầy bar đá cẩm thạch lạnh dưới người làm dịu bớt cảm giác nóng bức, Diệp Thanh Lan vươn tay muốn lấy chai nước cam, nhưng bị anh giữ chặt tay, buộc phải ngửa mặt lên.

Đầu ngón tay Chu Biệt Hạc lấy một giọt nước đọng trên chai thủy tinh, quệt nhẹ lên môi cô, giọng trầm khàn: “Muốn uống không?”

Cô theo bản năng l**m đi giọt nước đó bằng đầu lưỡi, gật đầu.

Chiếc váy đã bị vò nhẹ nên hơi nhăn, dây vai mảnh mai tinh tế, bên dưới là đường nét vai và cổ trắng nõn nà, cổ áo rất thấp, vừa đủ để ôm lấy những đường cong quyến rũ.

Tóc dài đen như mây mực, phủ xuống sau lưng.

Cô không nhìn thấy mình đẹp đến nhường nào, nhưng có người lại nhìn trọn vẹn vẻ đẹp ấy trong tầm mắt.

Ánh mắt Chu Biệt Hạc dần trở nên sâu thẳm, anh khép nhẹ mí mắt, dịu dàng nói: “Rất lạnh, để anh cho em uống.”

Ngậm một ngụm nước cam lạnh và thanh ngọt, anh cúi người, chặn lấy đôi môi cô.


Diệp Thanh Lan th* d*c một chút, cô thở không đều, sự thân mật như thế này khiến đầu óc cô choáng váng, lại còn bởi vì quá khát, cô hút lấy nước cam anh đưa cho.

Ban đầu là muốn giải khát, nhưng càng uống càng thấy khát, trong người cô trào dâng một cảm giác rung động lạ lẫm, đôi tay không tự chủ ôm chặt lấy eo Chu Biệt Hạc, cố gắng dựa sát vào anh để xoa dịu cơn khát này.

Qua lớp áo sơ mi mỏng, ngực anh nóng hơn cô.

“Chu Biệt Hạc…”

Diệp Thanh Lan vô thức cất tiếng gọi tên anh trong những nụ hôn ấy, giọng thì thầm mềm mại khiến thái dương anh hơi nhíu lại, anh lùi ra một chút rồi hôn nhẹ vào khóe môi cô.

Anh đặt tay lên lưng trần hơi hở của cô, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ, chiếc váy voan kiểu dây buộc, như đang mở một món quà thật sự.

Vai Diệp Thanh Lan hơi co rúm lại, kiểu âu yếm không đúng chỗ như “gãi ngứa ngoài giày” này đã không thể làm thỏa mãn nhau nữa, anh nhanh chóng luồn qua khe gối cô, ôm cô đi về phía phòng ngủ.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, sự căng thẳng bỗng chốc trở nên rõ ràng và hiện thực.

Chu Biệt Hạc không buông cô xuống, mà để cô ngồi lên đùi mình, Diệp Thanh Lan rõ ràng cảm nhận được sự căng thẳng trong anh, nhưng anh không lập tức thỏa mãn, vẫn nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hôn một cách tinh tế.

Đôi đầu ngón tay thon dài khéo léo tháo dây buộc váy, chiếc váy voan trượt xuống, cơ thể cô bỗng nhiên mềm nhũn trong vòng tay anh.

Diệp Thanh Lan đỏ mặt, th* d*c rồi giấu mặt vào cổ anh.

Chất liệu vải sơ mi cứng cáp, giống như các khớp xương trên tay anh, ấn lên eo cô, từ từ hướng lên trên, nắm lấy sự mềm mại tràn đầy, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay quanh đầu nh* h**.

Diệp Thanh Lan cứng người trong chốc lát, mắt nhắm chặt, thậm chí không dám cúi đầu nhìn.

Anh chậm rãi khám phá, cô chợt cảm nhận được sự độc ác tiềm ẩn trong con người anh, anh không phải đang kiềm chế đủ, mà là đang tận hưởng sự thỏa mãn bị trì hoãn.

“Thanh Lan.” Hơi thở nóng bám vào vành tai cô, giọng Chu Biệt Hạc trầm thấp, “Mềm quá…”

Đâu đâu cũng mềm mại, như những bông tuyết không thể giữ được.

Diệp Thanh Lan thở dồn dập đến mức không thể kiểm soát, cô cắn môi, đưa tay ra gỡ cúc áo sơ mi của anh.

Khó gỡ quá… cô rất muốn cắn phăng luôn.

Hơi thở nặng trĩu của Chu Biệt Hạc rơi lên hõm cổ cô, yết hầu chuyển động theo tiếng cười nhẹ, anh nắm tay cô giúp gỡ cúc.

Từng cái một, cho đến khi gỡ mở khóa kim loại của dây thắt lưng.

Diệp Thanh Lan bị còng tay rồi bị đè xuống chăn.


Hơi mở mắt ra, nhìn thấy cơ bắp rõ ràng như thành lũy của người đàn ông, ngón tay Chu Biệt Hạc chen vào giữa các ngón tay cô, trong lúc mười ngón tay đan vào nhau thì cúi đầu nhìn vào mắt cô.

...Ánh nhìn như vậy, cô thấy mí mắt nóng ran, rõ ràng cảm nhận được cơ thể đang ẩm ướt.

Làn da trắng như tuyết, bằng mắt thường có thể thấy được là đang ửng hồng, váy voan màu xanh nước vẫn còn xếp chồng ở eo cô, Chu Biệt Hạc vô ý kéo đi, cúi người xuống, hôn dọc theo xương đòn cô xuống dưới.

Ngậm chặt nhịp tim, cảm nhận được đầu ngón tay cô đột ngột siết lại.

Diệp Thanh Lan theo bản năng cong gối khép lại, cắn chặt môi, khoảnh khắc tiếp theo, Chu Biệt Hạc dùng tay thay cho nụ hôn mà x** n*n, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi cô, dỗ dành: “Ngoan, ở đây không có ai...”

Cô khó kiềm chế mà khẽ rên một tiếng, nhắm mắt tìm kiếm nụ hôn, rèm nhung khép kín không lọt ánh trăng hay ánh neon nào, cả căn phòng ngủ như một hòn đảo tuyệt đối bí mật, chỉ còn lại tiếng r*n r* và hơi thở dồn dập đan xen.

Nụ hôn càng lúc càng nóng, như cát mịn bị lửa thiêu đốt.

Chu Biệt Hạc khẽ chống người dậy, một tay v**t v* thái dương cô nơi hơi rịn mồ hôi, tay kia trượt vào trong vạt váy.

Da đầu Diệp Thanh Lan tê rần, mở hàng mi ướt át.

Khóe mắt cô ửng đỏ, ánh mắt anh sâu thẳm, ngón tay càng thêm ướt.

“Chu Biệt Hạc...” Cô đưa tay ôm lấy anh, chưa từng cảm nhận sự trống rỗng khó chịu đến mức này.

“Nhiều quá...” Chu Biệt Hạc vòng tay đỡ lưng cô, nụ hôn in hằn lên bên má, “Nếu không có anh, em sẽ kết hôn với người khác sao?”

.....

Lý trí bị tan chảy, cô không thể trả lời câu hỏi của anh.

“Thanh Lan.” Anh nhất định muốn cô phải trả lời.

Diệp Thanh Lan bị treo lơ lửng, há miệng cắn vào vai anh: “Sẽ không...”

Nghe ra giống như chỉ thuận miệng dỗ dành anh.

Nhưng Chu Biệt Hạc lại dùng lòng bàn tay v**t v* sau gáy cô, khẽ cười: “Được.”

Diệp Thanh Lan không ngờ anh lại dễ dỗ như vậy, vừa nghiêng đầu định giải thích thêm hai câu, nhưng anh lại không cho cô cơ hội, nghiêng tay lấy chiếc hộp nhỏ ở đầu giường, hạ người xuống đồng thời chặn môi cô.

Đầu óc cô lập tức trống rỗng.

Cơ thể Diệp Thanh Lan co lại, Chu Biệt Hạc cắn môi cô, một tiếng th* d*c khẽ như than thở vang lên.


Như một kẻ săn mồi kiên nhẫn và tao nhã, cô không còn đường thoát, anh gạt bỏ vẻ dịu dàng, để lộ sự mạnh mẽ tận trong xương tủy, siết chặt cổ tay cô, kéo cô chìm vào biển tình đang cuộn trào.

Quần áo vương vãi khắp nơi, như những con thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt biển. Trong bóng tối, giọng cô dần vỡ vụn, anh cúi xuống, mồ hôi thấm ướt, hôn đi giọt lệ lấp lánh nơi khóe mắt cô.

Tiếng kim giây của chiếc đồng hồ treo tường tráng men hoàn toàn bị lãng quên.

Đêm tân hôn thực sự, dài dằng dặc, quấn quýt không dứt, cho đến khi Diệp Thanh Lan cạn kiệt đến giọt sức lực cuối cùng.

Chu Biệt Hạc dùng áo choàng tắm quấn lấy người trong ngực, bế cô sang một phòng ngủ khác.

Cô vừa khát vừa mệt, lúc anh đút nước, nũng nịu đến mức mí mắt cũng không mở.

Anh không kìm được khẽ nhéo chóp mũi cô.

Thanh Lan của anh, vợ của anh.

Cả đời anh chưa từng ngoái đầu nhìn lại, cô là lần quay đầu duy nhất của anh.



Khi Diệp Thanh Lan tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh tối tĩnh lặng, không rõ hôm nay đã là ngày nào.

Cô hít sâu một hơi, sau khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, liền bị cơn kiệt sức lan khắp cơ thể.

Không muốn động…

Cô không nhớ tối qua kéo dài đến mấy giờ, chỉ nhớ khi tất cả kết thúc, Chu Biệt Hạc kề sát chóp mũi ướt đẫm mồ hôi của cô, hỏi: “Còn muốn về Lăng Giang không?”

.....

Diệp Thanh Lan hít sâu một hơi, với tay tìm chiếc điều khiển ở đầu giường, bật đèn và mở rèm cửa.

Ánh nắng chói chang lập tức tràn ngập khắp sàn nhà, nhìn độ cao của mặt trời, chắc là đã gần trưa rồi.

Cô mệt đến kiệt sức, vậy mà lại ngủ mê man không biết gì, đến tận giờ mới dậy.

Diệp Thanh Lan chậm rãi ngồi dậy, trên người là một chiếc váy ngủ dây, cô cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay và xương quai xanh vẫn còn lưu lại dấu vết ám muội.

Lông mi cô khẽ run, đi vào phòng tắm rửa mặt, từ chiếc vali mang theo chọn một chiếc sơ mi mặc vào, cài kín đến tận khuy cuối cùng.

Làm xong tất cả, cô mới nhớ ra phải tìm Chu Biệt Hạc.


Điện thoại không có tin nhắn, trên đầu giường đặt một chai nước đã được vặn lỏng nắp, Diệp Thanh Lan cầm lên, phát hiện bên dưới ép một tờ giấy ghi chú.

Nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ: “Tỉnh dậy thì gọi cho anh.”

Cô thì chẳng muốn gọi điện cho anh chút nào.

Diệp Thanh Lan vò tờ ghi chú trong lòng bàn tay thành một cục, mím môi uống nước, nhớ lại tối qua anh siết chặt cổ tay cô, hết lần này đến lần khác hôn đi nước mắt cô.

Bước ra khỏi phòng ngủ, toàn thân cô chẳng còn chút sức lực, trước tiên gửi tin nhắn cho Giang Thư Loan xin nghỉ một ngày, rồi trả lời mấy tin công việc khẩn cấp.

Vẫn thấy khát, Diệp Thanh Lan định đến quầy bar lấy nước, khi đi ngang phòng họp bên hành lang, khóe mắt cô chợt thoáng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc trong bộ âu phục chỉnh tề.

Cửa khép hờ, chỉ để lại một khe nhỏ, Chu Biệt Hạc ngồi trước bàn dài, trong tay lật những tờ tài liệu trắng muốt.

Đôi chân dài của anh bắt chéo, dáng vẻ cao quý, toàn thân toát ra một thứ áp lực mơ hồ.

So với lúc trên giường, như biến thành một người hoàn toàn khác.

Diệp Thanh Lan nhìn chằm chằm mấy giây, tâm trạng xao động, cô bước tới, không nghĩ nhiều mà đẩy cửa, cất giọng: “Chu Biệt Hạc, em đói rồi.”

Khoảnh khắc tiếp theo, từ phía chếch đối diện, một hàng ánh mắt đồng loạt hướng về phía cô.

Vừa rồi cửa mở hé một khe, cô chỉ thấy một mình Chu Biệt Hạc, không thấy ở phía đối diện anh còn có bảy tám vị lãnh đạo cấp cao đang ngồi im thin thít.

Phòng họp rộng rãi sáng sủa, bầu không khí vốn trang nghiêm bị một giọng nữ bất ngờ xông vào phá vỡ, các phó tổng của chi nhánh Bắc Thành không dám thở mạnh, ánh mắt kinh ngạc hoặc ngỡ ngàng đều đổ dồn về người đứng ở cửa.

Đây là… kim ốc tàng kiều sao?

Ánh mắt của Chu Biệt Hạc cũng nhìn sang đó.

Người đứng ở cửa rõ ràng sững lại, áo sơ mi trắng, quần dài ôm dáng, cô tự bọc mình kín mít, nhưng lại dùng giọng điệu gần như nũng nịu để nói cô đói rồi.

Anh khẽ nhếch môi, đặt tập tài liệu trong tay xuống, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người về trước đi.”

Anh lại giới thiệu: “Đây là vợ tôi, người sáng lập của Đế Thính, họ Diệp.”

Các lãnh đạo cấp cao thở phào một hơi, lần lượt đứng dậy, mỉm cười chào hỏi Diệp Thanh Lan.

Diệp Thanh Lan gắng gượng nở nụ cười, khẽ gật đầu chào: “Chào mọi người.”

Đợi đến khi mọi người đi hết, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, xoay người định trở về phòng ngủ để lấy lại bình tĩnh, thì bị Chu Biệt Hạc kéo từ phía sau, ngã vào lòng anh.

Anh khẽ bật cười, ngón tay nhẹ cọ qua gương mặt đỏ ửng của cô: “Muốn ăn gì?”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 35: Cô là lần quay đầu duy nhất của anh.
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...