Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 3: Chia tay trong hòa bình.
233@-
Diệp Thanh Lan cười một tiếng: “Chẳng phải chính anh nói phải quy phạm xưng hô và cấp bậc sao, như vậy mới trông chính thức.”
“Được thôi, Giám đốc Diệp.”
Diệp Thanh Lan đặt trà xuống, ánh mắt hơi dừng lại trên người Giang Thư Loan, bộ tây trang này có chất liệu không tệ, rất có khí thế, nhưng không hiểu vì sao, trong đầu cô lại thoáng lướt qua một bóng hình khác.
So với anh, Giang Thư Loan liền trở nên ít nổi bật hơn.
Ý nghĩ thoáng qua ấy rất nhanh đã bị gạt bỏ, Diệp Thanh Lan quay lại phòng làm việc của mình, WeChat lóe sáng hai cái, hiện ra tin nhắn Nhiếp Phong gửi đến.
Nhiếp Phong:Trưa nay tôi hạ cánh ở Lăng Giang, mười hai giờ.
Nhiếp Phong:Cô Diệp có rảnh nể mặt dùng bữa trưa không?
Một kiểu khách sáo lịch sự nhưng qua loa, phía Diệp Thanh Lan bên này vừa nhận được cuộc gọi của Trần Tố, thì Nhiếp Phong đã gửi tin nhắn tới, hẳn là cũng bị mẹ mình ép buộc thúc giục.
Còn bản thân anh ta, đối với cô thì lại không có bao nhiêu hứng thú.
Cô trả lời:Xin lỗi, trước đó đã hẹn với người khác rồi.
Nhiếp Phong nhanh chóng trả lời:Không sao, lần sau có cơ hội lại hẹn, tối nay tôi có chuyến bay rời Lăng Giang.
Diệp Thanh Lan:Thượng lộ bình an.
Cô tiện tay chụp màn hình đoạn đối thoại này gửi cho mẹ, tỏ ý rằng cô và Nhiếp Phong thật sự không gặp được nhau.
Uống một ngụm matcha latte, Diệp Thanh Lan dồn tâm trí vào công việc.
Bên A vẫn luôn thúc giục bản đề án, cô chỉ có thể tạm thời gác chuyện với Chu Biệt Hạc sang một bên. Trên thị trường, các thương hiệu đồ dùng giường ngủ muôn hình muôn vẻ, phương thức marketing cũng là đủ loại “ngưu quỷ xà thần” đồng loạt ra trận, muốn nổi bật lên từ trong đó, quả thật không dễ dàng.
Đế Thính chưa từng làm những đề án tầm thường, từ khi thành lập đến nay đã hai năm, mỗi một dự án đều dốc hết tâm huyết, từng gây nên cơn sốt trên mạng.
Hai ngày họp liền, Diệp Thanh Lan đã chết vô số tế bào não.
Chiều thứ Tư, trong khoảng nghỉ trà chiều, cô bưng ly cà phê ra ban công hít thở, bất ngờ có người từ phía sau vỗ vỗ lên vai cô.
Diệp Thanh Lan quay đầu lại, nhìn thấy Giang Thư Loan.
Giang Thư Loan ng một điếu thuốc chưa châm, rồi lấy ra: “Đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế, anh đi tới gần mà em cũng không phát hiện.”
“Còn có thể nghĩ gì chứ.” Cô thở ra một hơi nặng nề, “Đương nhiên là đang nghĩ đến đề án.”
“Thế thì anh cũng lực bất tòng tâm rồi.”
Diệp Thanh Lan vốn dĩ cũng không trông mong Giang Thư Loan có thể đưa ra ý tưởng gì hay ho, cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, lúc này mới phát hiện đã nguội ngắt. Cô ngẩn ngơ nhìn dòng xe cộ tấp nập lâu như vậy, cũng không chỉ nghĩ đến công việc, mà còn đang nghiêm túc cân nhắc chuyện riêng tư.
“Đàn anh.” Diệp Thanh Lan khiêm tốn hỏi ý kiến người có kinh nghiệm, “Anh cảm thấy hôn nhân có ý nghĩa gì?”
Giang Thư Loan liếc cô một cái: “Câu hỏi này của em có thích hợp không?”
“Anh không phải có kinh nghiệm sao, sao lại không thích hợp chứ.”
“Kinh nghiệm ly hôn à?”
Diệp Thanh Lan cúi đầu uống cà phê, che đi nụ cười gượng gạo nơi khóe môi.
Cô quả thật đã quên mất chuyện này, Giang Thư Loan tuy từng kết hôn, nhưng sau đó lại ly hôn.
Giang Thư Loan giật giật khóe môi, hỏi: “Em muốn kết hôn rồi à? Với ai?”
“Người nhà giới thiệu.”
“Nhân phẩm thế nào?”
“Tạm thời chưa biết, là ông nội em coi trọng.”
Nhà Giang Thư Loan vốn dĩ cũng khá giàu, đối với kiểu mô thức này thì rất quen thuộc, gật gật đầu nói: “Không cần lo, người mà trưởng bối đã xem qua, thường thì sẽ không quá tệ.”
Diệp Thanh Lan không tỏ rõ ý kiến.
Giang Thư Loan sợ cô lại buột miệng nói ra lời nào chạm vào tim gan, nên chặn trước: “Anh không thể làm tham khảo đâu, vợ trước của anh là tự mình quen biết, không phải người nhà giới thiệu.”
“….” Giang Thư Loan mặt không biểu cảm nói, “Giờ anh rất hối hận vì năm đó đã thanh toán vé máy bay cho em.”
Quả thật là cái “đồ keo kiệt” trong miệng bọn Lật Tử. Diệp Thanh Lan quay người, lưng tựa vào lan can, nén ý cười, nói: “Em nghiêm túc đấy, kết hôn là cảm giác thế nào?”
“Không có cảm giác.”
Giang Thư Loan khựng lại một chút, rồi bổ sung: “Nếu nhất định phải đưa ra lời khuyên, thì hợp nhau quan trọng hơn tình yêu. Tình cảm có ngày sẽ bị bào mòn cạn kiệt, còn chỉ cần hợp nhau thôi thì phần lớn sẽ không đến mức trở mặt chửi bới nhau.”
“Mọi người đều rất bận, sống ngày qua ngày yên ổn thanh thản là tốt nhất.”
Diệp Thanh Lan ôm ly cà phê đã nguội, ngây người ra.
Cô nhớ lại rất nhiều đêm khuya trước đây, khi Trần Tố khóc nức nở, còn Diệp Lăng Phong thì quỳ gối ngoài cửa cầu xin tha thứ.
Giang Thư Loan ngậm lại điếu thuốc nơi môi: “Em tiếp tục nghĩ về bản đề án đi, anh đổi chỗ hút thuốc.”
Chu Biệt Hạc sẽ là người phù hợp đó sao?
Diệp Thanh Lan không biết, nhưng cô có một trực giác mơ hồ rằng, dù có một ngày họ ly hôn, anh phần lớn cũng sẽ không làm ra cảnh tượng khó xử nào.
Là người đứng đầu của Tập đoàn Quân Hòa, một ngọn núi lớn như vậy đè xuống, cô tin chắc mình có thể lấy được 26% cổ phần từ tay ba.
Huống chi còn có sự hậu thuẫn của ông nội, ông nói quan hệ nhà họ Chu đơn giản, không cần phải ứng phó với cả đống chuyện rối rắm.
Cả đời ông nội lăn lộn thương trường mà lên, con mắt nhìn người không thể gọi là không chuẩn.
Diệp Thanh Lan thu lại dòng suy nghĩ, ánh mắt lướt qua dòng xe cộ tấp nập dưới toà văn phòng, rồi dừng lại ở màn hình điện thoại vừa mới ấn mở.
Đã ba ngày trôi qua kể từ thời gian hẹn lần trước, Chu Biệt Hạc hoàn toàn không có ý thúc giục.
Cô nhấn vào ảnh đại diện của anh:Chu tổng, tiện gặp mặt trao đổi một chút không?
Ngón tay cô gõ nhẹ lên lan can, mười phút sau, Chu Biệt Hạc trả lời:Được.
–
Diệp Thanh Lan là người chọn thời gian, còn địa điểm thì do Chu Biệt Hạc quyết định.
Trước khi tan làm, anh đã gửi địa chỉ cho cô.
Đó là một nhà hàng tên là “Tùng Gian Yến”, cô lái xe đến mất mười lăm phút.
Thời gian hẹn là bảy giờ rưỡi, Diệp Thanh Lan rời công ty lúc hơn sáu giờ, trên đường bị kẹt xe một lúc, khi đến nơi thì vừa đúng còn năm phút nữa là bảy giờ.
Cô giao chìa khóa xe cho nhân viên đậu xe ở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy giữa rặng trúc che phủ có treo một dòng chữ: “Ánh trăng chiếu giữa rặng tùng”.
Trích từ bài “Sơn cư thu mịch” của Vương Duy.
Nữ phục vụ bước đến dẫn đường: “Cô Diệp, mời đi lối này.”
Dãy hành lang dài ánh sáng mờ tối, ánh đèn dịu nhẹ từ tầng hai và tầng ba chiếu xuống, xuyên qua rặng trúc, chỉ còn lại những đốm sáng li ti rơi lốm đốm trên mặt đất.
Diệp Thanh Lan bước qua từng đốm sáng một, càng đi vào trong càng yên tĩnh. Đến chỗ rẽ, nữ phục vụ đẩy một cánh cửa phòng riêng tao nhã ra.
Chiếc sườn xám màu xanh tùng lặng lẽ khuất khỏi tầm mắt, trước mắt cô là người đàn ông đang ngồi trong phòng chờ cô.
Chu Biệt Hạc chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, vai rộng eo thon, làn gió chiều lướt qua bên ngoài cửa sổ khiến gương mặt anh hiện lên một vẻ anh tuấn nhẹ nhàng.
Anh ngồi với tư thế tùy ý, ngón tay lơ đãng đặt lên thành cốc.
Vừa thấy Diệp Thanh Lan xuất hiện, anh liền ngoảnh đầu nhìn theo tiếng động, khẽ mỉm cười với cô.
“Thanh Lan.” Chu Biệt Hạc gọi tên cô.
Diệp Thanh Lan khựng lại một chút: “Chu tổng, để anh đợi lâu rồi.”
“Tôi cũng vừa đến.”
Diệp Thanh Lan đặt túi xuống rồi ngồi vào chỗ, ở đây phục vụ loại trà Cửu Khúc Hồng Mai, nước trà có màu đỏ cam trong sáng, nhân viên phục vụ rót xong trà, liền hỏi cô có kiêng món nào trong thực đơn không.
“Không có.”
Món khai vị được mang lên trước, ngoài các món trong thực đơn đã gọi, còn có thêm một phần bánh trôi trà Long Tĩnh.
Chỉ có một bát, bên phía Chu Biệt Hạc thì không có.
“Đền cho em đấy.” Chu Biệt Hạc nói, “Hôm đó làm phiền em đang ăn cơm.”
Hàng mi Diệp Thanh Lan khẽ động: “Chu tổng khách sáo quá rồi.”
Nói xong cô cúi đầu nếm một viên, coi như chấp nhận ý tốt của đối phương. Bánh trôi dẻo quánh, cô ăn rất chậm, còn Chu Biệt Hạc thì từ tốn nhấp từng ngụm trà ở phía đối diện.
Anh đúng là người cực kỳ kiên nhẫn, hai lần gặp mặt, đều đến sớm và chờ cô, chưa từng một lời thúc giục.
Có lẽ là vì, những chuyện nhỏ nhặt thế này chẳng đáng để anh phải lãng phí cảm xúc.
Diệp Thanh Lan nghĩ, kiểu ở cạnh nhau như thế này hình như cũng không tệ.
Ăn xong, trong đầu cô đã sắp xếp xong lời nói, dùng trà làm ẩm cổ họng, sau đó hỏi Chu Biệt Hạc: “Tiện hỏi một chút, Chu tổng vì sao lại chọn nhà họ Diệp?”
Chu Biệt Hạc tựa lưng vào ghế, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô: “Dùng từ ‘chọn’ có vẻ không hợp lắm.”
Diệp Thanh Lan dừng một chút, đổi cách nói: “Nhà chúng tôi có điểm nào được anh ưu ái sao?”
Anh đáp: “Có lẽ là do duyên phận.”
Được rồi, Diệp Thanh Lan vốn dĩ cũng không tính toán nhiều chuyện này, khả năng lớn là người chọn nhà họ họ chính là mẹ anh – Hướng Vân Khanh, chứ không phải bản thân anh.
Cô nắm nhẹ tách trà, bình tĩnh nói: “Chu tổng , nếu chúng ta kết hôn, có vài yêu cầu, không biết anh có thể chấp nhận không.”
“Em nói đi.”
“Ông nội tôi đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt nên không thể ngồi máy bay, vì vậy tôi muốn hỏi, liệu hôn lễ có thể tổ chức trong nước được không?”
Anh gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
“Tôi không thích trong nhà có quá nhiều người, nên giúp việc nhà tốt nhất không quá hai người.”
Chu Biệt Hạc gật đầu.
Khi cô nói những lời này, anh luôn nhìn cô, ánh mắt tập trung. Diệp Thanh Lan vô tình nhìn anh vài giây, bỗng nhiên quên mất nội dung tiếp theo mình muốn nói.
Ngay lúc cô bị ngắt quãng, nhân viên phục vụ gõ cửa mang đồ ăn vào, mùi thơm của thức ăn cùng lời giới thiệu của nhân viên phục vụ vừa vặn lấp đầy khoảng trống ấy.
Đợi món ăn lên hết, Chu Biệt Hạc nói: “Em nói tiếp đi.”
Diệp Thanh Lan lại ngừng lại một lát.
Cô mặc một bộ vest màu kem hạnh nhân, chiếc khăn lụa màu đỏ gỉ cổ điển lúc vào cửa đã tháo xuống, đặt lên quai túi xách tay.
Cô trầm ngâm, ngón tay dài vô thức nắm lấy một góc khăn và xoa nhẹ.
Cô đang do dự.
Chu Biệt Hạc nhìn vào hàng mi hơi rũ xuống của người phụ nữ, cầm lấy tách trà bên cạnh từ từ nhấp một ngụm, lặng lẽ chờ đợi yêu cầu thứ ba mà cô khó nói ra.
Diệp Thanh Lan suy nghĩ rất nhanh, ngẩng mắt nhìn thẳng vào anh, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát: “Tôi không chấp nhận hôn nhân mở, nếu bên cạnh Chu tổng có người phụ nữ khác, xin vui lòng kết thúc trước khi kết hôn. Nếu sau này anh có người trong lòng, cũng phải báo trước cho tôi, để chúng ta có thể chia tay trong hòa bình.”
Chia tay trong hòa bình.
Nghe có vẻ, còn chưa bắt đầu, cô đã nghĩ đến kết thúc rồi.
Chu Biệt Hạc mỉm cười nhẹ: “Được.”
Anh đồng ý rất dễ dàng, Diệp Thanh Lan hơi ngạc nhiên, cô là người có nguyên tắc khắt khe trong chuyện tình cảm, ngay cả khi chỉ là người bạn đời trên danh nghĩa, cô cũng không thể chấp nhận đối phương không chung thủy trong hôn nhân.
“Tôi đã nói xong những điều mình muốn nói.” Cô một lần nữa khẳng định việc trao đổi với Chu Biệt Hạc rất thuận lợi, không khỏi nhẹ nhõm hơn nhiều, “Chu tổng có gì muốn nói không?”
Chu Biệt Hạc lắc đầu, vẫn như thường lệ rất dịu dàng: “Tôi không có yêu cầu gì với em, Thanh Lan.”
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Diệp Thanh Lan ở trang viên trà bầu bạn với ông nội suốt cả cuối tuần.
Thứ Hai trở lại công ty, cô đem trà mới mang về chia cho đồng nghiệp, nhận được một trận hoan hô.
“Cảm ơn Laine!”
“Chị Thanh Thanh đối với bọn em là tốt nhất!”
“Đúng vậy đúng vậy.”
....
Diệp Thanh Lan xách hộp có số lượng nhiều nhất, mang tính tượng trưng gõ nhẹ lên cửa văn phòng trong cùng.
“Mời vào.”
Cô đẩy cửa ra: “Sếp, đây là hộp của ngài.”
Giang Thư Loan mặc một bộ tây trang màu đen, anh ấy thường xuyên phải giao tiếp đối ngoại, vì thế luôn ăn mặc chỉnh tề trong bộ tây trang giày da, nghe vậy khóe miệng giật giật: “Em có thể đừng gọi anh như thế không, nổi cả da gà.”
Diệp Thanh Lan cười một tiếng: “Chẳng phải chính anh nói phải quy phạm xưng hô và cấp bậc sao, như vậy mới trông chính thức.”
“Được thôi, Giám đốc Diệp.”
Diệp Thanh Lan đặt trà xuống, ánh mắt hơi dừng lại trên người Giang Thư Loan, bộ tây trang này có chất liệu không tệ, rất có khí thế, nhưng không hiểu vì sao, trong đầu cô lại thoáng lướt qua một bóng hình khác.
So với anh, Giang Thư Loan liền trở nên ít nổi bật hơn.
Ý nghĩ thoáng qua ấy rất nhanh đã bị gạt bỏ, Diệp Thanh Lan quay lại phòng làm việc của mình, WeChat lóe sáng hai cái, hiện ra tin nhắn Nhiếp Phong gửi đến.
Nhiếp Phong:Trưa nay tôi hạ cánh ở Lăng Giang, mười hai giờ.
Nhiếp Phong:Cô Diệp có rảnh nể mặt dùng bữa trưa không?
Một kiểu khách sáo lịch sự nhưng qua loa, phía Diệp Thanh Lan bên này vừa nhận được cuộc gọi của Trần Tố, thì Nhiếp Phong đã gửi tin nhắn tới, hẳn là cũng bị mẹ mình ép buộc thúc giục.
Còn bản thân anh ta, đối với cô thì lại không có bao nhiêu hứng thú.
Cô trả lời:Xin lỗi, trước đó đã hẹn với người khác rồi.
Nhiếp Phong nhanh chóng trả lời:Không sao, lần sau có cơ hội lại hẹn, tối nay tôi có chuyến bay rời Lăng Giang.
Diệp Thanh Lan:Thượng lộ bình an.
Cô tiện tay chụp màn hình đoạn đối thoại này gửi cho mẹ, tỏ ý rằng cô và Nhiếp Phong thật sự không gặp được nhau.
Uống một ngụm matcha latte, Diệp Thanh Lan dồn tâm trí vào công việc.
Bên A vẫn luôn thúc giục bản đề án, cô chỉ có thể tạm thời gác chuyện với Chu Biệt Hạc sang một bên. Trên thị trường, các thương hiệu đồ dùng giường ngủ muôn hình muôn vẻ, phương thức marketing cũng là đủ loại “ngưu quỷ xà thần” đồng loạt ra trận, muốn nổi bật lên từ trong đó, quả thật không dễ dàng.
Đế Thính chưa từng làm những đề án tầm thường, từ khi thành lập đến nay đã hai năm, mỗi một dự án đều dốc hết tâm huyết, từng gây nên cơn sốt trên mạng.
Hai ngày họp liền, Diệp Thanh Lan đã chết vô số tế bào não.
Chiều thứ Tư, trong khoảng nghỉ trà chiều, cô bưng ly cà phê ra ban công hít thở, bất ngờ có người từ phía sau vỗ vỗ lên vai cô.
Diệp Thanh Lan quay đầu lại, nhìn thấy Giang Thư Loan.
Giang Thư Loan ng một điếu thuốc chưa châm, rồi lấy ra: “Đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế, anh đi tới gần mà em cũng không phát hiện.”
“Còn có thể nghĩ gì chứ.” Cô thở ra một hơi nặng nề, “Đương nhiên là đang nghĩ đến đề án.”
“Thế thì anh cũng lực bất tòng tâm rồi.”
Diệp Thanh Lan vốn dĩ cũng không trông mong Giang Thư Loan có thể đưa ra ý tưởng gì hay ho, cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, lúc này mới phát hiện đã nguội ngắt. Cô ngẩn ngơ nhìn dòng xe cộ tấp nập lâu như vậy, cũng không chỉ nghĩ đến công việc, mà còn đang nghiêm túc cân nhắc chuyện riêng tư.
“Đàn anh.” Diệp Thanh Lan khiêm tốn hỏi ý kiến người có kinh nghiệm, “Anh cảm thấy hôn nhân có ý nghĩa gì?”
Giang Thư Loan liếc cô một cái: “Câu hỏi này của em có thích hợp không?”
“Anh không phải có kinh nghiệm sao, sao lại không thích hợp chứ.”
“Kinh nghiệm ly hôn à?”
Diệp Thanh Lan cúi đầu uống cà phê, che đi nụ cười gượng gạo nơi khóe môi.
Cô quả thật đã quên mất chuyện này, Giang Thư Loan tuy từng kết hôn, nhưng sau đó lại ly hôn.
Giang Thư Loan giật giật khóe môi, hỏi: “Em muốn kết hôn rồi à? Với ai?”
“Người nhà giới thiệu.”
“Nhân phẩm thế nào?”
“Tạm thời chưa biết, là ông nội em coi trọng.”
Nhà Giang Thư Loan vốn dĩ cũng khá giàu, đối với kiểu mô thức này thì rất quen thuộc, gật gật đầu nói: “Không cần lo, người mà trưởng bối đã xem qua, thường thì sẽ không quá tệ.”
Diệp Thanh Lan không tỏ rõ ý kiến.
Giang Thư Loan sợ cô lại buột miệng nói ra lời nào chạm vào tim gan, nên chặn trước: “Anh không thể làm tham khảo đâu, vợ trước của anh là tự mình quen biết, không phải người nhà giới thiệu.”
“….” Giang Thư Loan mặt không biểu cảm nói, “Giờ anh rất hối hận vì năm đó đã thanh toán vé máy bay cho em.”
Quả thật là cái “đồ keo kiệt” trong miệng bọn Lật Tử. Diệp Thanh Lan quay người, lưng tựa vào lan can, nén ý cười, nói: “Em nghiêm túc đấy, kết hôn là cảm giác thế nào?”
“Không có cảm giác.”
Giang Thư Loan khựng lại một chút, rồi bổ sung: “Nếu nhất định phải đưa ra lời khuyên, thì hợp nhau quan trọng hơn tình yêu. Tình cảm có ngày sẽ bị bào mòn cạn kiệt, còn chỉ cần hợp nhau thôi thì phần lớn sẽ không đến mức trở mặt chửi bới nhau.”
“Mọi người đều rất bận, sống ngày qua ngày yên ổn thanh thản là tốt nhất.”
Diệp Thanh Lan ôm ly cà phê đã nguội, ngây người ra.
Cô nhớ lại rất nhiều đêm khuya trước đây, khi Trần Tố khóc nức nở, còn Diệp Lăng Phong thì quỳ gối ngoài cửa cầu xin tha thứ.
Giang Thư Loan ngậm lại điếu thuốc nơi môi: “Em tiếp tục nghĩ về bản đề án đi, anh đổi chỗ hút thuốc.”
Chu Biệt Hạc sẽ là người phù hợp đó sao?
Diệp Thanh Lan không biết, nhưng cô có một trực giác mơ hồ rằng, dù có một ngày họ ly hôn, anh phần lớn cũng sẽ không làm ra cảnh tượng khó xử nào.
Là người đứng đầu của Tập đoàn Quân Hòa, một ngọn núi lớn như vậy đè xuống, cô tin chắc mình có thể lấy được 26% cổ phần từ tay ba.
Huống chi còn có sự hậu thuẫn của ông nội, ông nói quan hệ nhà họ Chu đơn giản, không cần phải ứng phó với cả đống chuyện rối rắm.
Cả đời ông nội lăn lộn thương trường mà lên, con mắt nhìn người không thể gọi là không chuẩn.
Diệp Thanh Lan thu lại dòng suy nghĩ, ánh mắt lướt qua dòng xe cộ tấp nập dưới toà văn phòng, rồi dừng lại ở màn hình điện thoại vừa mới ấn mở.
Đã ba ngày trôi qua kể từ thời gian hẹn lần trước, Chu Biệt Hạc hoàn toàn không có ý thúc giục.
Cô nhấn vào ảnh đại diện của anh:Chu tổng, tiện gặp mặt trao đổi một chút không?
Ngón tay cô gõ nhẹ lên lan can, mười phút sau, Chu Biệt Hạc trả lời:Được.
–
Diệp Thanh Lan là người chọn thời gian, còn địa điểm thì do Chu Biệt Hạc quyết định.
Trước khi tan làm, anh đã gửi địa chỉ cho cô.
Đó là một nhà hàng tên là “Tùng Gian Yến”, cô lái xe đến mất mười lăm phút.
Thời gian hẹn là bảy giờ rưỡi, Diệp Thanh Lan rời công ty lúc hơn sáu giờ, trên đường bị kẹt xe một lúc, khi đến nơi thì vừa đúng còn năm phút nữa là bảy giờ.
Cô giao chìa khóa xe cho nhân viên đậu xe ở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy giữa rặng trúc che phủ có treo một dòng chữ: “Ánh trăng chiếu giữa rặng tùng”.
Trích từ bài “Sơn cư thu mịch” của Vương Duy.
Nữ phục vụ bước đến dẫn đường: “Cô Diệp, mời đi lối này.”
Diệp Thanh Lan bước qua từng đốm sáng một, càng đi vào trong càng yên tĩnh. Đến chỗ rẽ, nữ phục vụ đẩy một cánh cửa phòng riêng tao nhã ra.
Chiếc sườn xám màu xanh tùng lặng lẽ khuất khỏi tầm mắt, trước mắt cô là người đàn ông đang ngồi trong phòng chờ cô.
Chu Biệt Hạc chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, vai rộng eo thon, làn gió chiều lướt qua bên ngoài cửa sổ khiến gương mặt anh hiện lên một vẻ anh tuấn nhẹ nhàng.
Anh ngồi với tư thế tùy ý, ngón tay lơ đãng đặt lên thành cốc.
Vừa thấy Diệp Thanh Lan xuất hiện, anh liền ngoảnh đầu nhìn theo tiếng động, khẽ mỉm cười với cô.
“Thanh Lan.” Chu Biệt Hạc gọi tên cô.
Diệp Thanh Lan khựng lại một chút: “Chu tổng, để anh đợi lâu rồi.”
“Tôi cũng vừa đến.”
Diệp Thanh Lan đặt túi xuống rồi ngồi vào chỗ, ở đây phục vụ loại trà Cửu Khúc Hồng Mai, nước trà có màu đỏ cam trong sáng, nhân viên phục vụ rót xong trà, liền hỏi cô có kiêng món nào trong thực đơn không.
“Không có.”
Món khai vị được mang lên trước, ngoài các món trong thực đơn đã gọi, còn có thêm một phần bánh trôi trà Long Tĩnh.
Chỉ có một bát, bên phía Chu Biệt Hạc thì không có.
“Đền cho em đấy.” Chu Biệt Hạc nói, “Hôm đó làm phiền em đang ăn cơm.”
Hàng mi Diệp Thanh Lan khẽ động: “Chu tổng khách sáo quá rồi.”
Nói xong cô cúi đầu nếm một viên, coi như chấp nhận ý tốt của đối phương. Bánh trôi dẻo quánh, cô ăn rất chậm, còn Chu Biệt Hạc thì từ tốn nhấp từng ngụm trà ở phía đối diện.
Anh đúng là người cực kỳ kiên nhẫn, hai lần gặp mặt, đều đến sớm và chờ cô, chưa từng một lời thúc giục.
Có lẽ là vì, những chuyện nhỏ nhặt thế này chẳng đáng để anh phải lãng phí cảm xúc.
Diệp Thanh Lan nghĩ, kiểu ở cạnh nhau như thế này hình như cũng không tệ.
Ăn xong, trong đầu cô đã sắp xếp xong lời nói, dùng trà làm ẩm cổ họng, sau đó hỏi Chu Biệt Hạc: “Tiện hỏi một chút, Chu tổng vì sao lại chọn nhà họ Diệp?”
Chu Biệt Hạc tựa lưng vào ghế, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô: “Dùng từ ‘chọn’ có vẻ không hợp lắm.”
Diệp Thanh Lan dừng một chút, đổi cách nói: “Nhà chúng tôi có điểm nào được anh ưu ái sao?”
Anh đáp: “Có lẽ là do duyên phận.”
Được rồi, Diệp Thanh Lan vốn dĩ cũng không tính toán nhiều chuyện này, khả năng lớn là người chọn nhà họ họ chính là mẹ anh – Hướng Vân Khanh, chứ không phải bản thân anh.
Cô nắm nhẹ tách trà, bình tĩnh nói: “Chu tổng , nếu chúng ta kết hôn, có vài yêu cầu, không biết anh có thể chấp nhận không.”
“Em nói đi.”
“Ông nội tôi đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt nên không thể ngồi máy bay, vì vậy tôi muốn hỏi, liệu hôn lễ có thể tổ chức trong nước được không?”
Anh gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
“Tôi không thích trong nhà có quá nhiều người, nên giúp việc nhà tốt nhất không quá hai người.”
Chu Biệt Hạc gật đầu.
Khi cô nói những lời này, anh luôn nhìn cô, ánh mắt tập trung. Diệp Thanh Lan vô tình nhìn anh vài giây, bỗng nhiên quên mất nội dung tiếp theo mình muốn nói.
Ngay lúc cô bị ngắt quãng, nhân viên phục vụ gõ cửa mang đồ ăn vào, mùi thơm của thức ăn cùng lời giới thiệu của nhân viên phục vụ vừa vặn lấp đầy khoảng trống ấy.
Đợi món ăn lên hết, Chu Biệt Hạc nói: “Em nói tiếp đi.”
Diệp Thanh Lan lại ngừng lại một lát.
Cô mặc một bộ vest màu kem hạnh nhân, chiếc khăn lụa màu đỏ gỉ cổ điển lúc vào cửa đã tháo xuống, đặt lên quai túi xách tay.
Cô trầm ngâm, ngón tay dài vô thức nắm lấy một góc khăn và xoa nhẹ.
Cô đang do dự.
Chu Biệt Hạc nhìn vào hàng mi hơi rũ xuống của người phụ nữ, cầm lấy tách trà bên cạnh từ từ nhấp một ngụm, lặng lẽ chờ đợi yêu cầu thứ ba mà cô khó nói ra.
Diệp Thanh Lan suy nghĩ rất nhanh, ngẩng mắt nhìn thẳng vào anh, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát: “Tôi không chấp nhận hôn nhân mở, nếu bên cạnh Chu tổng có người phụ nữ khác, xin vui lòng kết thúc trước khi kết hôn. Nếu sau này anh có người trong lòng, cũng phải báo trước cho tôi, để chúng ta có thể chia tay trong hòa bình.”
Chia tay trong hòa bình.
Nghe có vẻ, còn chưa bắt đầu, cô đã nghĩ đến kết thúc rồi.
Chu Biệt Hạc mỉm cười nhẹ: “Được.”
Anh đồng ý rất dễ dàng, Diệp Thanh Lan hơi ngạc nhiên, cô là người có nguyên tắc khắt khe trong chuyện tình cảm, ngay cả khi chỉ là người bạn đời trên danh nghĩa, cô cũng không thể chấp nhận đối phương không chung thủy trong hôn nhân.
“Tôi đã nói xong những điều mình muốn nói.” Cô một lần nữa khẳng định việc trao đổi với Chu Biệt Hạc rất thuận lợi, không khỏi nhẹ nhõm hơn nhiều, “Chu tổng có gì muốn nói không?”
Chu Biệt Hạc lắc đầu, vẫn như thường lệ rất dịu dàng: “Tôi không có yêu cầu gì với em, Thanh Lan.”
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Story
Chương 3: Chia tay trong hòa bình.
10.0/10 từ 27 lượt.