Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 27: Từ lâu đã muốn làm như vậy.
Trong ánh nhìn trầm lặng mà kiên định như thế này, cảm giác buồn nôn nơi ngực Diệp Thanh Lan bị xua tan đi một chút.
Chu Biệt Hạc khom người, tay đặt lên vai cô: “Bao gồm của những người khác, ảnh chụp và bản sao, anh đều hủy hết rồi, đừng lo.”
“Thế còn phía cảnh sát…”
“Có anh ở đây.”
Ba chữ nhàn nhạt ấy khiến người ta vô thức yên lòng.
Chẳng rõ vì sao, Diệp Thanh Lan lại muốn đưa tay ra ôm Chu Biệt Hạc.
Có lẽ vì sự yếu đuối trong cơn bệnh, cũng có lẽ vì buổi sáng từng có nụ hôn gắn bó thân mật, lúc này đây cô lại có chút tham luyến.
Thế nhưng trên giường vẫn còn để bàn nhỏ và máy tính, cô không thể ôm được.
Chu Biệt Hạc tiện tay đặt áo vest lên ghế sofa, rồi đi rót nước cho cô.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi vải lanh đó, trước ngực hơi nhăn, liếc nhìn máy tính: “Cả buổi chiều đều làm việc à?”
Diệp Thanh Lan nhận lấy chiếc cốc sứ trắng, thổi thổi làn hơi nóng: “Không, buổi chiều có ngủ một lát, nó sắp hết pin rồi.”
“Ăn tối chưa?”
Chu Biệt Hạc cất máy tính và bàn nhỏ đi, đưa tay ra: “Đi, đi ăn cơm.”
Diệp Thanh Lan vén chăn lên, vịn tay anh để xuống giường: “Ăn ở nhà ăn bệnh viện hay ra ngoài ăn?”
“Em muốn đi đâu ăn?”
Cô ngẩng đầu: “Nếu ra ngoài ăn thì em muốn thay bộ quần áo khác.”
Quần áo bệnh nhân là áo dài tay quần dài, ngay cả ở trong bệnh viện cô cũng thấy oi nóng, thời tiết thế này ra ngoài chỉ càng nóng bức hơn thôi.
Chu Biệt Hạc cúi đầu cười: “Được, đi thôi, anh chờ em.”
Diệp Thanh Lan cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Quần áo là do chị Chương mang tới lúc trưa khi đưa cơm, một chiếc váy liền chiết eo bằng vải lanh thuần trắng, chất vải mềm mại thoáng khí, thiết kế dài tới mắt cá chân toát ra vẻ thanh lạnh và tao nhã.
Diệp Thanh Lan rửa mặt xong, soi gương thấy gương mặt hơi tái nhợt.
Nằm cả một ngày, ăn uống lại thanh đạm, sắc mặt đã kém đi rồi.
Trên bệ rửa mặt có túi trang điểm chị Chương mang đến cùng, Diệp Thanh Lan chọn một thỏi son hồng nhạt, thoa một lớp mỏng.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Chu Biệt Hạc đang nghe điện thoại bên cửa sổ.
Khi xử lý công việc, giọng điệu của anh luôn trầm tĩnh và ôn hòa, dường như chưa bao giờ để tình cảm xen vào.
Diệp Thanh Lan rút chiếc điện thoại đang sạc ra, chờ một lát, nghe thấy tiếng Chu Biệt Hạc cúp máy, cô ngẩng đầu: “Xong rồi à?”
Khuôn mặt sáng trong, đi cùng chiếc váy dài tựa ánh trăng bạc.
Ánh mắt của Chu Biệt Hạc dừng lại trên người cô.
Diệp Thanh Lan khẽ mím môi, nghiêng người bỏ điện thoại vào túi xách, Chu Biệt Hạc thản nhiên bước đến bên cạnh, nắm lấy bàn tay còn lại của cô.
Cô xoay người, vừa định nói chuyện với anh thì Chu Biệt Hạc đã giữ chặt eo cô, ép sát vào cạnh bàn, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng nhạt ấy.
Diệp Thanh Lan đột nhiên bị giữ chặt, bị hơi nóng từ cơ thể người đàn ông bao phủ, cô khẽ “ưm” một tiếng, nếm được hương vị mát lạnh của chanh dây trong miệng anh.
Anh đã ăn viên kẹo bạc hà mà cô để trên tủ đầu giường.
Khi làm việc mệt mỏi, cô thường ăn cái này để tỉnh táo, mùi vị quen thuộc ấy, giờ lại do Chu Biệt Hạc truyền sang, khiến đầu óc choáng váng.
Diệp Thanh Lan bị hôn đến mức không thở nổi, may mà nụ hôn này không kéo dài lâu, Chu Biệt Hạc chỉ nếm thử một chút rồi dừng lại, chậm rãi rời đi.
Anh cúi đầu, nhìn cô th* d*c nhẹ, gò má ửng đỏ.
Diệp Thanh Lan khó mà chịu nổi ánh nhìn như vậy, cô nghiêng người, tựa mặt vào vai anh, khẽ nói: “Anh ăn kẹo bạc hà của em.”
Chu Biệt Hạc khẽ cười, môi nghiêng tới bên chỗ tai đỏ bừng của cô, mang theo vài phần phong lưu trêu chọc: “Không thể ăn sao?”
Diệp Thanh Lan không nói nữa, cơ thể rất nóng, lần đầu tiên cô biết thì ra mình không kháng cự sự tiếp xúc thân mật như vậy, muốn ôm anh, ôm lâu thêm một chút.
Như Tư Hiền từng nói, họ là người trưởng thành, là vợ chồng hợp pháp, thản nhiên một chút đối mặt với sự hấp dẫn sinh lý của nhau, là chuyện đường hoàng, lẽ đương nhiên.
Cô quyết định khuất phục trước h*m m**n của cơ thể.
Cô vòng tay ôm lấy eo anh, b** ng*c mềm mại phía trước cũng ép sát vào, Chu Biệt Hạc dùng một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, môi áp lên tóc Diệp Thanh Lan, không biết cô tắm lúc nào trong ngày, mái tóc toàn là hương hoa nồng nàn.
Anh hôn d** tai non mịn của cô, bàn tay đặt ở hõm eo, ch*m r** v**t v*.
Diệp Thanh Lan rụt người lại: “Nhột…”
Chu Biệt Hạc lần này thật sự bật cười, lùi ra một chút, thấy son môi của cô đã bị lem, dùng bụng ngón tay lau nhẹ khóe môi cô: “Có muốn đi tô lại son không?”
Diệp Thanh Lan ngẩng đầu nhìn anh, màu môi anh cũng vì nụ hôn mà nhuốm thêm vài phần diễm lệ, nhưng bởi đường nét xương cốt tuấn tú đoan chính, lại không hề mang vẻ ẻo lả nữ tính.
Cô đưa tay lau nhẹ môi anh, bụng ngón tay liền nhuộm một màu hồng nhạt, chính là màu son của cô.
Chu Biệt Hạc mặc cho cô chạm vào mình.
Diệp Thanh Lan co tay lại: “Em đi tô lại son…”
Khi quay lại nhìn trong gương, hai má đã nhuộm một tầng ửng hồng, Diệp Thanh Lan vỗ nhẹ vào mặt mình, hít sâu mấy hơi, rồi tô lại son môi.
Vừa kéo cửa phòng tắm ra, chuông điện thoại liền vang lên.
Chu Biệt Hạc đưa điện thoại cho cô, tiện tay giúp cô xách túi.
Diệp Thanh Lan nhận điện thoại: “A lô, Tư Hiền.”
Tưởng Tư Hiền nói: “Thanh Lan, tớ với lão Giang đã đến Bệnh viện số Một rồi, cậu ở phòng số mấy, bọn tớ lên.”
Tưởng Tư Hiền nói sẽ đến thăm cô, Diệp Thanh Lan tưởng sẽ muộn hơn một chút, không ngờ vừa tan làm đã tới, cô ngạc nhiên nói: “Hai người ăn tối chưa?”
“Chưa, tớ lo cho cậu, vừa tan làm liền qua đây.”
Cúp máy xong, Diệp Thanh Lan nhìn sang Chu Biệt Hạc: “Anh có ngại thêm hai người cùng ăn không?”
–
Trong sảnh bệnh viện, Tưởng Tư Hiền ôm bó hoa, vừa lơ đãng vừa nói chuyện phiếm với Giang Thư Loan.
“Anh không biết chồng cô ấy là Chu Biệt Hạc à?” Cô buột miệng đầy khó tin, “Sếp Giang, anh không đọc tin tài chính sao?”
“Tin giật gân trên trang đầu cũng không xem à.”
Giang Thư Loan liếc cô ấy: “Đại tiểu thư, không phải ai cũng không cần lo cơm áo, có thời gian suốt ngày theo dõi mấy chuyện thị phi hào môn.”
Tưởng Tư Hiền bật cười, không chút nể nang mà châm chọc anh ấy: “Xin lỗi nhé, quên mất lúc ly hôn anh bị vợ cũ lấy mất hơn nửa gia sản rồi, giờ có nghèo chút cũng bình thường thôi.”
“Nhưng mà lão Giang à——” Cô ấy tựa vào quầy y tá, khẽ nhướng mày, “Chuyện của Mạnh Kha thì tôi không có mối nào. Nhưng anh cũng đừng lo, thứ sẵn có nằm trong tay Thanh Lan rồi. Mạnh Kha kia tuy mắt cao hơn đầu, nhưng xưa nay vẫn tự xưng là gương mặt đại diện độc quyền của Quân Hòa, sẽ không dám không nể mặt Chu tổng đâu.”
Ánh mắt Giang Thư Loan khẽ dao động.
“Tư Hiền——”
Ở cuối hành lang, hai người sóng vai đi tới.
Nghe thấy tiếng động, Tưởng Tư Hiền quay đầu nhìn về phía đó, trong lòng thầm khen một câu “xứng đôi ghê”, rồi đứng thẳng dậy, ôm bó hoa đi tới: “Đỡ hơn chưa? Nhìn khí sắc của cậu thì chắc thuốc cũng không có tác dụng phụ gì.”
Giang Thư Loan thì khách sáo chủ động đưa tay ra: “Chu tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Chu Biệt Hạc khẽ gật đầu: “Giang tổng.”
Diệp Thanh Lan nhận lấy bó hoa: “Đỡ nhiều rồi, bọn tớ đang định đi ăn tối, cùng đi nhé.”
Tưởng Tư Hiền vốn định nói mình sẽ không làm bóng đèn nữa, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, Giang Thư Loan đã nhận lời trước.
Cô ngạc nhiên liếc anh ấy một cái, cũng không tiện từ chối nữa.
Diệp Thanh Lan gửi tạm bó hoa ở quầy hướng dẫn, bốn người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
“Liễu Phong Lý”, nhà hàng được xây ngay sát hồ, trong màn đêm liễu nước um tùm rủ nhánh xuống như đôi mắt mỹ nhân, từng đợt gió nhẹ lướt qua mặt hồ.
Ông chủ đã giữ sẵn phòng riêng có phong cảnh đẹp nhất, lúc ngồi xuống, Chu Biệt Hạc thuận tay nhận lấy túi của Diệp Thanh Lan, đưa cho phục vụ.
“Muốn ăn gì?” Chu Biệt Hạc lật thực đơn bằng ngón tay thon dài.
Diệp Thanh Lan quét mắt qua từng trang đầy hải sản trên thực đơn, nhìn về phía anh: “Em có thể ăn gì?”
Cô nhớ bác sĩ đã dặn, sau khi rửa dạ dày, tốt nhất trong vòng nửa tháng đều phải chú ý ăn uống thanh đạm.
“Không sao.” Chu Biệt Hạc nói, “Để đầu bếp làm riêng cho em, lượng gia vị đều giảm bớt, ăn ít một chút là được.”
Diệp Thanh Lan: “Được thôi.”
Vài câu đối thoại đơn giản của hai người đã khiến Tưởng Tư Hiền bị “ngược*”. Cô ấy nhìn sang Giang Thư Loan, người này từ sau khi ly hôn hai năm trước thì cứ như đã tu luyện “con đường vô tình”, lúc này sóng yên biển lặng, chẳng chút dao động.
(*) Chứng kiến tình yêu ngọt ngào khiến mình đau lòng hoặc khó chịu như bị hành hạ.
Tưởng Tư Hiền chỉ còn biết tự uống một ngụm nước để kìm nén.
Gọi món xong, Diệp Thanh Lan muốn đi vệ sinh, Tưởng Tư Hiền lập tức khoác tay cô đi cùng.
“Tình cảm của cậu với Chu tổng tiến triển nhanh quá đấy, bảo bối.” Tưởng Tư Hiền nói, “Lần trước mới hôn một cái đã kéo tớ trốn vào trà trang, bây giờ thì tự nhiên hơn nhiều rồi.”
Diệp Thanh Lan nghiêng đầu hỏi: “Sao cậu nhìn ra được vậy?”
Tưởng Tư Hiền giơ một ngón tay ra, lắc lắc một cách thần bí: “Từ trường giữa nam và nữ, chỉ có thể cảm nhận chứ không thể nói rõ. Hồi trước cậu với Đoàn Sướng ở bên nhau, cảm giác khác nhau một trời một vực, Chu Biệt Hạc thì lại khác——”
Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến hành lang kính, va sát vai với một người phụ nữ tóc xoăn đeo kính râm, đối phương không biết vì sao bỗng dừng bước, suýt chút nữa đụng vào Diệp Thanh Lan.
“Xin lỗi.”
Cô ta tháo kính râm xuống, để lộ một đôi mắt đẹp sâu thẳm, vừa lạnh nhạt vừa quyến rũ.
Diệp Thanh Lan nói: “Không sao.”
Sự cố nhỏ rất nhanh trôi qua, hai người tiếp tục đi về phía trước, Tưởng Tư Hiền nhướng mày hỏi: “Cậu không nhận ra à?”
“Ai?”
“Mạnh Kha đó.”
Diệp Thanh Lan ngẩn ra, quay đầu nhìn, hành lang dài đã không còn một ai: “Cô ta chính là Mạnh Kha?”
“Đúng thế.” Tưởng Tư Hiền nói, “Trên đường tới bệnh viện, lão Giang còn cho tớ xem ảnh của cô ta, nói các cậu muốn mời cô ta quay quảng cáo, hỏi tớ có quen bạn bè của cô ta không, cậu định dùng cô ta quay quảng cáo, vậy mà lại không nhận ra cô ta?”
Diệp Thanh Lan lắc đầu giải thích: “Đó là ý của bên A thôi, tớ đã nói với Giang Thư Loan rồi, tớ không định dùng cô ta. Tứ Mạc là thương hiệu thể thao ngoài trời bình dân, khí chất của Mạnh Kha lại lộng lẫy, rực rỡ, cảm giác về câu chuyện của cô ta không phù hợp với phong cách đoạn phim mà tớ muốn làm.”
Tưởng Tư Hiền lấy làm lạ: “Vậy mà lão Giang còn đến hỏi tớ.”
“Chắc anh ấy quên rồi.”
Trong một phòng riêng khác, mặt hồ phản chiếu ánh trăng.
Chiếc đồng hồ cát lặng lẽ chảy, Quý Chuẩn đang ung dung uống trà, nghe thấy tiếng cửa mở cũng chẳng buồn ngẩng mắt, nhàn nhạt nói: “Ngôi sao lớn, cô trễ gần nửa tiếng rồi.”
Mạnh Kha giẫm giày cao gót bước vào, kéo kính râm xuống, hất tóc một cái: “Trên đường kẹt xe, để anh phải đợi lâu rồi.”
“Không sao.” Quý Chuẩn nhướn mày, “Kẹt xe thôi mà, sắc mặt này là sao?”
Mạnh Kha không nói gì, tự rót cho mình một tách trà, uống nửa tách rồi mới nói: “Chu Biệt Hạc cũng ở đây.”
Lúc này Quý Chuẩn ngồi thẳng hơn một chút: “Trùng hợp vậy sao? Hai người gặp nhau à?”
Mạnh Kha im lặng một lúc, nhạt nhẽo nói: “Không, tôi thấy xe của anh ấy trong sân, rồi lại gặp vợ anh ấy ở hành lang.”
“Chị dâu?”
Quý Chuẩn ngạc nhiên, liếc nhìn cô ta: “Gặp rồi à?”
“Ừ.” Mạnh Kha nói, “Gặp rồi.”
Cô ta chạm tay vào cốc: “Một lát nữa anh đi cùng tôi xem thêm lần nữa nhé.”
Làn mây chiều tối u ám dần dần bao trùm cả Liễu Phong Lý, không khí ngột ngạt, như mực đậm dính chặt lên da thịt.
Đồng hồ sắp đến chín giờ, khách đã ăn xong lần lượt rời đi, Quý Chuẩn và Mạnh Kha đứng trong phòng kính, nhìn ra ngoài tường kính, trong sân, những người dưới bầu trời đêm.
Họ đang tiễn bạn, dáng lưng trông thanh quý và xứng đôi, dây thắt eo bên hông váy của cô bay vào lòng bàn tay anh, anh nắm lấy, cô định kéo ra, bị anh cúi người ôm chặt.
Chiếc váy dài trắng muốt xinh đẹp tràn ngập vòng tay người đàn ông, trong trẻo và rực rỡ như tuyết.
Từ góc nhìn của Mạnh Kha, vừa vặn nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi Chu Biệt Hạc, thứ mà cô ta chưa từng thấy, sự dịu dàng và che chở của anh.
Có lẽ chính anh cũng chưa nhận ra.
Mạnh Kha khẽ nhắm mắt lại.
Diệp Thanh Lan và Chu Biệt Hạc trở về bệnh viện, cô theo chỉ dẫn của bác sĩ uống thuốc trước, sau đó rửa mặt.
Nằm xuống giường bệnh, cô không hề cảm thấy buồn ngủ.
Thực ra bây giờ đã rất muộn rồi, nhưng vì ban ngày ngủ quá lâu, đến giờ cô vẫn còn tỉnh táo.
Cô cố ép bản thân nhắm mắt, nằm lâu vẫn không ngủ được, nên quay người nhìn Chu Biệt Hạc.
Anh vẫn đang ngủ trên ghế sofa, thoải mái hơn giường phụ.
Đèn đã tắt, ánh trăng lờ mờ chiếu vào, Diệp Thanh Lan nhờ vào ánh sáng yếu ớt và mờ nhạt này, lặng lẽ quan sát khuôn mặt Chu Biệt Hạc.
Anh trước mặt cô không tỏ ra mệt mỏi, thực ra cả ngày hôm nay rất bận, vừa xử lý chuyện của cô, vừa các công việc khác.
Anh không đắp chăn, chỉ khoác chiếc áo vest lên người.
Dù trời nóng, nhưng một khi đã ngủ, không đắp chăn thì vẫn sẽ lạnh.
Diệp Thanh Lan lật góc chăn lên, nhẹ nhàng xuống giường, từ tủ lấy ra một chiếc chăn mỏng, đi tới cạnh sofa đắp cho Chu Biệt Hạc.
Cô nghĩ mình không phát ra tiếng động, nào ngờ vừa cúi người xuống, cổ tay bỗng bị Chu Biệt Hạc giữ lại, rơi vào lòng anh.
“Anh——” Diệp Thanh Lan giật mình, “Anh chưa ngủ à?”
Chu Biệt Hạc không mở mắt, giọng nói lười biếng vang trên đầu cô: “Sắp ngủ rồi, lúc em đến thì anh tỉnh.”
“Làm anh tỉnh à, xin lỗi.”
Cô nằm úp lên người anh, tư thế này thật kỳ quặc, Diệp Thanh Lan chợt nhận ra, vòng tay Chu Biệt Hạc đặt ở eo cô, anh không có ý buông ra.
Cô nghe thấy nhịp tim tràn đầy sức sống và mạnh mẽ của anh.
“Chu Biệt Hạc.”
“Ừm?”
“Anh có muốn lên giường ngủ không?”
Chu Biệt Hạc mở mắt, hơi nâng người dựa vào tay vịn sofa, cúi đầu nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Diệp Thanh Lan: “Còn em thì sao?”
“Em ngủ trên ghế sofa, chỗ này vừa đủ cho em.”
Anh mỉm cười, áp trán vào trán cô: “Thanh Lan, để bệnh nhân ngủ trên ghế sofa, còn một gã đàn ông như anh đi ngủ giường, em thấy có hợp lý không?”
Giọng anh hơi khàn nhẹ, Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, trong khoảnh khắc giữa đêm khuya mà chẳng ai để ý, cô từ từ dùng đầu ngón tay, theo đường xương hàm Chu Biệt Hạc mà vẽ nét mặt anh.
Từ lâu đã muốn làm như vậy.
Ngay từ lần đầu tiên, khi anh mở tấm rèm hạt cườm của trà trang, bóng nắng lung linh, chiếu ra khuôn mặt nghiêng rõ nét và gọn gàng của anh.
Khi chạm vào môi, ngón tay bỗng bị anh nắm chặt.
Chu Biệt Hạc cúi đầu, ánh mắt u tối.
Diệp Thanh Lan khoác tay lên cổ anh, tiếp tục nụ hôn thoáng qua trước đó.
Tiếng thở ấm áp, đầy quyến rũ nảy sinh trong không gian tĩnh lặng, không biết đã hôn bao lâu, cô hơi thiếu oxy, áp người vào ngực anh để điều hòa nhịp thở.
Dần dần, nhịp thở của Diệp Thanh Lan trở nên đều đặn…
Cô ngủ thiếp đi.
Hơi thở của Chu Biệt Hạc nặng nề.
Anh che mắt bằng mu bàn tay, nhắm mắt lại một chút, rồi đứng dậy, bế cô về giường bệnh.
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính