Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 14: “Giúp tôi...”

255@-

Ngày hôm sau, Diệp Thanh Lan tỉnh dậy trong cơn trướng bụng âm ỉ.

Bên giường phía tay phải đã trống, tối qua nửa đêm cô đánh thức Chu Biệt Hạc, mơ hồ nhớ được rằng sau đó anh đã giúp cô xoa bụng dưới rất lâu.

Cô không còn sức lực gì, lại nằm thêm một lúc nữa, mãi cho đến khi chị Chương tới gõ cửa: “Phu nhân, cô vẫn ổn chứ?”

Diệp Thanh Lan nói: “Mời vào.”

Chị Chương đẩy cửa bước vào, quan sát sắc mặt cô: “Lúc đi Chu tiên sinh có dặn tôi xem tình trạng của cô, đầu bếp đã hầm yến sào với táo đỏ, cô có muốn ăn một chút không?”

Diệp Thanh Lan gật đầu: “Được.”

Diệp Thanh Lan rửa mặt bằng nước ấm, thay một chiếc váy sơ mi đen, thắt thêm một chiếc thắt lưng dạng xích màu bạc. Hôm nay phải họp với người của Tại Tư, cô đứng trước gương cẩn thận tô son, để khiến bản thân trông có vẻ khí sắc tốt hơn.

Sự yếu đuối trong kỳ kinh nguyệt chỉ có thể để lại ở nhà, muốn không bị xem nhẹ trong công việc vì giới tính, thì chỉ có thể bắt đầu từ việc tự mình làm mờ đi ý thức về giới tính.

Khi còn đi học, Diệp Thanh Lan vì xinh đẹp mà từng nhận được không ít “ưu đãi”. Người đẹp thường tự nhiên bị gắn thêm một lớp “bộ lọc bình hoa”, ai cũng cho rằng cô trông yếu đuối, mà sự yếu đuối ấy cũng từng được người ta trân trọng.

Sau này, khi sắp tốt nghiệp đại học, Diệp Thanh Lan đã nộp đơn xin đi dạy hỗ trợ ở nông thôn một năm.

Khi đó cô từng trải qua cú sốc nặng, khá ủ rũ, không còn tâm trí để trang điểm cho mình, mỗi ngày chỉ mặc áo len và quần bò đi dạy, cho đến khi dần dần quen thuộc, có một bé gái đỏ mặt nói với cô vào giờ nghỉ: “Cô Diệp, cô thật xinh đẹp.”

Diệp Thanh Lan từ nhỏ đến lớn đều lớn lên trong những lời khen ngợi như vậy, nên chỉ hơi mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn em.”

Các em nhỏ lớp năm tiểu học, vốn từ không có nhiều, chỉ có một tấm lòng thành: “Thật đó, cô Diệp, chúng em đều thấy cô giống như tiên nữ vậy.”

Cô bị chọc cười, xoa đầu bé gái.

Bé gái cao hơn bục giảng không bao nhiêu, nằm bò lên bục, nhỏ giọng hỏi: “Cô ơi, sau này khi lớn lên em cũng có thể xinh đẹp giống cô không?”

Diệp Thanh Lan đặt cây bút đỏ xuống, suy nghĩ một chút rồi trả lời cô bé: “Tất nhiên rồi, điều đẹp nhất ở một người là vóc dáng và thần thái, chỉ cần em ăn uống đầy đủ, trưởng thành tốt, em cũng sẽ rất xinh đẹp.”

Cô bé kéo kéo ngón tay: “Nhưng em cứ khóc là rất xấu, chẳng đẹp tẹo nào cả.”

“Vậy thì khóc xong hãy lau sạch mặt, em cũng đâu có khóc mãi đâu.”

Nói xong câu đó, Diệp Thanh Lan tự dưng đứng hình một chút.

Lúc ấy, cô đã duy trì trạng thái “khóc” rất lâu rồi.

Bị phản bội khiến sự tự tin của cô bị tổn thương nặng, cô không còn tâm trí trang điểm, chăm chút như trước, mặc dù rõ ràng cô vẫn yêu thích sự xinh đẹp.

Quá trình lau khô nước mắt và chỉnh lại trang phục thực ra cũng là quá trình cô từng bước rút ra khỏi nỗi đau.

Vì vậy sau này, dù cuộc sống gặp bất cứ thất bại hay đau khổ gì, cô cũng không để bản thân chìm đắm nữa, ngày hôm sau nhất định sẽ tự chăm chút bản thân thật xinh đẹp để gặp mọi người.



Đến công ty, tham dự cuộc họp sáng và phân công công việc.

Buổi sáng họp với người của Tại Tư để thảo luận ý kiến về bản thảo, đối phương cơ bản không đưa ra yêu cầu khắt khe, hợp tác diễn ra thuận lợi. Buổi chiều, clip quảng bá bước vào giai đoạn hậu kỳ cắt dựng tinh chỉnh.


Cùng lúc đó, hai thực tập sinh phỏng vấn hôm qua đến nhận việc.

Bộ phận hành chính đã cung cấp thiết bị văn phòng cơ bản cho hai người, Phương Nhuận do Lật Tử dẫn dắt, còn Tề Mặc thì do Diệp Thanh Lan trực tiếp hướng dẫn.

Diệp Thanh Lan gửi gói tài liệu hướng dẫn công việc cơ bản cần học khi nhận việc cho Tề Mặc, cả buổi chiều, cậu ta yên lặng ngồi tại chỗ làm để nghiên cứu.

Chàng trai mặc áo nỉ và quần nỉ màu xám, đeo kính không gọng, phong thái sạch sẽ, điềm tĩnh, dễ dàng gây thiện cảm với những người xung quanh.

Bốn giờ, Diệp Thanh Lan được Giang Thư Loan gọi vào văn phòng họp.

Đẩy cửa vào, Lật Tử và các đồng nghiệp phòng tài chính cũng có mặt.

“Giang tổng.”

“Ngồi đi.” Giang Thư Loan quay đầu nói với Lật Tử và người phụ trách tài chính, “Hai người đi ra ngoài trước đi.”

Hai người gật đầu, cúi nhẹ người cùng Diệp Thanh Lan rồi rời đi phía sau. Diệp Thanh Lan kéo ghế ngồi xuống, liếc thấy hũ trà của Giang Thư Loan đã vơi hơn nửa, “Anh uống hết rồi à?”

Giang Thư Loan pha trà cho cô: “Đi đi lại lại tiếp đãi khách, cuối cùng lại bị anh uống hết.”

“Có muốn thêm nữa không?”

“Có tính phí không?”

“Giảm cho anh 20%.”

“Vậy thì anh cũng không uống nổi.” Giang Thư Loan nhếch khóe môi, quay người lấy ra hai hộp trà mới từ trong tủ, “Em là chuyên gia, giúp anh xem trà này thế nào?”

Diệp Thanh Lan mở ra xem một lượt: “Phượng Hoàng Đơn Tùng, Lão Bát Tiên.”

Bát Tiên là dòng hương cao cấp trong trà Phượng Hoàng Đơn Tùng, sản xuất ở Quảng Đông, sau vị đắng có hậu ngọt, giá cũng không rẻ. Giang Thư Loan uống trà vốn chỉ để lấy hình thức, điều này không giống việc anh ấy sẽ mua.

Diệp Thanh Lan đậy nắp lại, im lặng chờ lời tiếp theo.

Quả nhiên, Giang Thư Loan nhìn cô và nói: “Tối nay Quảng tổng tổ chức tiệc ở Phác Đường, em đi một chuyến, đưa hai hộp trà này cho anh ta, tiện thể nhắc họ trả khoản nợ cuối cùng cho chúng ta.”

Diệp Thanh Lan dùng các ngón tay cong đặt lên trán.

Giang Thư Loan cũng khá bất lực: “Thanh Lan, Khoáng Tâm đã kéo dài việc trả nợ cuối cùng của chúng ta suốt nửa năm, tháng này chính là hạn cuối được ghi trong hợp đồng. Anh không phải là không thể đi theo quy trình pháp lý với họ, hôm nay khi cho Lật Tử đi đàm phán, trợ lý Quảng Dụ nói rằng họ có thể chuyển tiền ngay hôm nay, chỉ cần em đi ăn một bữa với anh ta.”

Quy trình pháp lý kéo dài và kém hiệu quả, so với điều đó, tất nhiên việc cô xuất hiện trực tiếp sẽ thuận tiện hơn.

Hơn nữa, chỉ là một bữa cơm thôi, đi ăn với khách hàng thực ra là chuyện cơm bữa hàng ngày.

“Biết rồi.” Diệp Thanh Lan cầm hai hộp trà lên, không than phiền gì.

Giải dây nơ vẫn phải nhờ người cột dây nơ, nếu không để Quảng Dụ thoả cơn giận, sau này sẽ còn vô số rắc rối.

Công ty văn hoá – du lịch Khoáng Tâm của anh ta chủ yếu làm ngành du lịch cao cấp, năm ngoái khi đấu thầu quảng cáo, Diệp Thanh Lan dẫn theo nhân viên tham gia, ngay vòng đầu tiên đã thắng thầu trực tiếp.


Cô từng nghĩ là vì đối phương tinh mắt nhận ra giá trị, sau này mới biết, người Quảng Dụ để mắt không phải là Đế Thính, mà là chính cô.

Anh ta liên tục lấy lý do công việc để hẹn cô đi ăn, bị từ chối nhiều lần, xấu hổ và tức giận, bắt đầu gây khó dễ trong hợp tác, soi mói từng chi tiết.

Mỗi lần họp xét duyệt tài liệu, đều tìm cách soi mói, bắt lỗi đủ thứ.

Quảng cáo hoàn thiện cuối cùng khi lên sóng đã đạt lượt click vượt mốc một trăm triệu, từng chiếm vị trí dẫn đầu bảng xếp hạng lượt truy cập trên mạng, khiến danh tiếng Khoáng Tâm tăng vọt, nhưng Quảng Dụ lại cố tình trì hoãn trả khoản nợ cuối cùng.

Ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt, cơ thể Diệp Thanh Lan đau nhức, cô cũng không muốn tự lái xe, nên cầm hai hộp trà lên, bắt một chiếc xe đặt qua ứng dụng đi tới câu lạc bộ Phác Đường.

Sáu giờ rưỡi, cô đến đúng giờ.

Xe đặt qua ứng dụng không thể đi thẳng vào bên trong, chỉ có thể dừng ở cửa, trước khi xuống, Diệp Thanh Lan chỉnh lại trang điểm trước điện thoại, cô không muốn bộc lộ điểm yếu trước người như Quảng Dụ.

Phác Ngọc là câu lạc bộ cao cấp, tính riêng tư tuyệt hảo, tại lối vào là một hồ nhân tạo lấp lánh sóng nước, ánh trăng phản chiếu, tạo thành ranh giới phân cách giữa bên trong và bên ngoài.

Diệp Thanh Lan bước đi thản nhiên, trong lòng cô với loại nơi này không có cảm giác gì đặc biệt, dù thiết kế có phô trương kiểu nghệ thuật đến đâu, cũng chỉ là nơi rượu thịt, nâng chén đổi ly mà thôi.

Trong phòng riêng cạnh hồ, Quảng Dụ và hai người bạn ngồi khoanh chân.

“Người ta sẽ đến chứ?” Một người bạn trêu chọc, “Đừng bảo là cậu khoác lác, người ta chẳng hề cho cậu thể diện đâu.”

Quảng Dụ cười khẩy một tiếng, liếc trợ lý.

Trợ lý vội nói: “Diệp tổng bảo cô ấy đang trên đường.”

Người bạn tỏ ra hứng thú, hỏi trợ lý: “Tiểu Hàn, cậu đã gặp Diệp tổng chưa, thật sự đẹp đến thế sao? Lại làm sếp cậu mê mẩn đến mờ mắt.”

Trợ lý cười ngượng ngùng.

Quảng Dụ phủi phủi lại cà vạt, nhìn về phía những nữ phục vụ đang dùng đôi tay trắng tinh tế pha trà: “Tất cả ra ngoài trước đi.”

Các nữ phục vụ đặt bộ ấm chén xuống, lần lượt nối đuôi nhau ra ngoài.

Người cuối cùng khi đến cửa thì khựng lại, hơi cúi mình, nhường đường cho vị khách bên ngoài.

Trợ lý của Quảng Dụ là người đầu tiên phát hiện: “Cô Diệp!”

Tiếng gọi ấy khiến ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn sang, dưới ánh đèn cổ điển yên tĩnh, người phụ nữ trẻ đi giày cao gót da lộn đen, đôi chân thon dài, mái tóc dài hơi xoăn như mây xõa xuống, bông tai tua rua kim cương lóe sáng ẩn hiện giữa làn tóc.

Vẻ đẹp thanh khiết tuyệt mỹ ấy đập vào mắt, khiến không gian lặng đi trong thoáng chốc.

Mãi đến khi Diệp Thanh Lan mở miệng: “Quảng tổng.”

Quảng Dụ như từ trong mộng tỉnh lại, nhướng mày liếc mấy người bạn một cái, nghiêng người về phía tay vịn sofa nhường ra chỗ: “A Lan, ngồi đi.”

Diệp Thanh Lan lễ phép gật đầu một cái với anh ta, nhưng lại đi vòng qua chỗ đó, ngồi xuống sofa đơn.

Hai người bạn lộ ra vẻ mặt như xem kịch hay.

Diệp Thanh Lan làm ngơ vẻ mặt bỗng chốc khó coi của Quảng Dụ, đặt hai hộp trà lên bàn gỗ, mỉm cười nói: “Đây là trà mà Giang tổng chúng tôi tặng cho ngài, không biết có hợp khẩu vị ngài không.”


Quảng Dụ không giận mà trái lại còn cười: “Pha đi.”

Trợ lý vội vàng bước lên phía trước pha trà.

Ấm trà tử sa rót ra ba chén trà nóng, Quảng Dụ lấy một chai Mao Đài ra mở nắp, hất đổ nửa chén trà, rót thêm rượu trắng vào.

Anh ta vắt chân chữ ngũ, hất cằm lên: “Người minh bạch không nói hai lời, tôi biết tối nay cô đến vì chuyện gì, uống xong, tôi lập tức bảo kế toán chuyển tiền.”

Rượu trắng trộn vào trà, hiện ra một màu hổ phách nhạt.

Diệp Thanh Lan ghét nhất là uống rượu trắng.

Tửu lượng của cô không hề kém, thời đại học thường xuyên cùng Tưởng Tư Hiền đi quán bar, đủ loại rượu nổi tiếng đã nếm không ít, brandy có thể pha chế, rượu vang có thể dùng kèm món ăn, bia thì phân ra bia tươi và bia ủ, duy chỉ có rượu trắng, giống như thứ cồn mạnh thuần túy dùng để làm tê liệt con người.

Huống hồ còn đang trong kỳ kinh nguyệt, hoàn toàn không thể chạm đến rượu.

Trong mắt Quảng Dụ vừa có khinh miệt vừa có d*c v*ng, nhướng mày nói: “Uống hay không? Không uống thì cầu xin tôi đi.”

Diệp Thanh Lan ngẩng mắt: “Nếu tôi uống xong rồi anh lại nuốt lời thì phải làm sao?”

“Cô coi tôi là hạng người gì, rốt cuộc có uống hay không——”

Lời Quảng Dụ còn chưa dứt, Diệp Thanh Lan đã nâng chén trà lên.

Một chén uống cạn, cô lật ngược miệng chén, bình tĩnh nhìn về phía Quảng Dụ.

Hai người bạn của Quảng Dụ liếc nhau một cái, reo hò: “Cô Diệp, còn đây nữa này.”

Quảng Dụ cũng nói: “Còn lại hai chén nữa.”

Anh ta lại bắt chước cách cũ mà làm ra hai chén còn lại, Diệp Thanh Lan lần lượt uống hết, gắng đè nén cơn khó chịu sắp trào dâng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Quảng Dụ.

Quảng Dụ nhìn chằm chằm cô, gần như nghiến răng mà cười: “A Lan tửu lượng thật tốt, Tiểu Hàn, báo cho kế toán chuyển tiền.”

Trợ lý Tiểu Hàn nuốt một ngụm nước bọt, móc điện thoại ra bấm gọi một cuộc.

Dạ dày như bị lửa thiêu đốt, lập tức có phản ứng, nóng rát đến mức ngực và cổ họng đều đau. Diệp Thanh Lan chống tay lên tay vịn gỗ óc chó đứng dậy, gượng gạo mỉm cười: “Cảm ơn Quảng tổng giữ lời hứa.”

Câu này nói ra đầy châm biếm, Tiểu Hàn quan sát sắc mặt của Quảng Dụ, đưa tay định đỡ Diệp Thanh Lan, nhưng Diệp Thanh Lan đẩy anh ta ra, sắc mặt lạnh nhạt rời đi.

Vừa mới bước ra khỏi phòng bao, lập tức không chống đỡ nổi nữa.

Từng đợt nóng rát từ trong dạ dày dâng lên, bụng dưới lạnh buốt khó chịu, Diệp Thanh Lan chống tay vào tường, dạ dày bỏng rát dữ dội.

Cô nghỉ ngơi một lúc, càng lúc càng khó chịu, muốn tìm nhà vệ sinh để nôn rượu ra trước.

Chưa đi được mấy bước, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng màu sẫm, giây tiếp theo, cô đâm thẳng vào vòng ngực rộng lớn của một người đàn ông.

Trước cả khi ý thức được, mùi trầm hương ấm áp mà lạnh lẽo quen thuộc đã bao trùm lấy cô.


Bờ vai đang căng cứng của Diệp Thanh Lan, khi ngẩng đầu nhìn thấy Chu Biệt Hạc thì bỗng chốc thả lỏng. Đôi môi cô ẩm ướt, gương mặt hơi ửng đỏ, mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với hương nước hoa ùa vào trong ngực anh, tạo thành một luồng khí tức quyến rũ khác thường.

Chu Biệt Hạc dùng một cánh tay đỡ lấy eo cô: “Uống rượu rồi à?”

Anh vẫn còn nhớ dáng vẻ cô đêm qua uống rượu đau đến mức phải cuộn người lại.

Diệp Thanh Lan gật gật đầu, vừa định mở miệng nói thì lông mày nhíu lại, gục vào khuỷu tay anh nôn khan.

Chu Biệt Hạc vẫy tay, Trình Phụng đi theo sau lập tức sai người đi rót nước, miệng cốc thủy tinh đưa tới bên môi Diệp Thanh Lan, anh trầm giọng nói: “Uống một ngụm, rồi nhổ ra.”

Diệp Thanh Lan làm theo, cả cơ thể dồn hết trọng lượng vào một cánh tay Chu Biệt Hạc, cồn trào ngược lên tận cổ họng vẫn không nhổ ra được, cô khó chịu đến mức hàng mi run rẩy, nắm chặt ống tay áo vest của Chu Biệt Hạc: “Không nhổ ra được… giúp tôi…”

Cơ thể cô đang nóng bừng, Chu Biệt Hạc đặt cốc thủy tinh xuống, đầu ngón tay vén cổ áo váy sơ mi của cô, khẽ dùng lực ấn vào vị trí giữa xương quai xanh.

Hai mươi giây sau, Diệp Thanh Lan nôn ra vào chiếc thùng rác vân gỗ.

Nôn xong thấy dễ chịu hơn nhiều, Diệp Thanh Lan thở hổn hển mấy hơi, cảm giác mồ hôi rịn ra khắp người, có chút kiệt sức, may mà Chu Biệt Hạc luôn đỡ ngang lấy cô, khiến cô không bị mềm chân ngã xuống.

Chu Biệt Hạc lại bưng một cốc nước đến: “Súc miệng đi.”

Lúc này Diệp Thanh Lan mới thấy phía sau anh còn có Trình Phụng và một nữ phục vụ bưng khay đi theo.

Không cần nghĩ cũng biết dáng vẻ mình lúc này vô cùng chật vật, Diệp Thanh Lan cúi đầu súc miệng, sau một phen giày vò vừa rồi, nhịp tim cô nhanh hơn hẳn thường ngày.

Lúc này, từ không xa vang lên tiếng cửa phòng bao bị đẩy ra.

Động tĩnh lớn thế này, mấy người Quảng Dụ tất nhiên đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.

Ánh sáng dưới hành lang chập chờn, chỉ thấy một bóng dáng cao ráo, tuấn nhã, áo vest khoác hờ, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ.

Diệp Thanh Lan quay lưng về phía anh ta, tựa vào lòng người đàn ông kia, tư thế thân mật đến mức dễ khiến người ta liên tưởng xa xôi.

Quảng Dụ khựng lại, còn chưa kịp nhìn kỹ hai giây thì chợt cảm nhận được ánh mắt nhàn nhạt quét tới từ người kia, khiến sống lưng lạnh buốt.

Một người bạn bên cạnh Quảng Dụ kinh ngạc kêu lên: “Chu tổng?”

Chu Biệt Hạc chưa chắc đã quen biết bọn họ, nhưng bọn họ thì lại biết Chu Biệt Hạc. Tập đoàn Quân Hòa có nền tảng sâu dày, phức tạp, ngành chính là phát triển bất động sản thương mại, nắm trong tay hàng chục thương hiệu khách sạn cao cấp trong và ngoài nước, cũng có dấn thân vào thương mại bán lẻ và ẩm thực, còn các khoản đầu tư ở ngành nghề khác thì lại nhiều không kể xiết.

Công ty Du lịch Văn hóa Khoáng Tâm trong tay Quảng Dụ cũng có hợp tác với một số thương hiệu con của Quân Hòa, có thể lấy được mức giá thỏa thuận của khách sạn.

Ánh mắt Quảng Dụ lóe lên, liền thay bằng nụ cười thường dùng để làm thân trong những buổi rượu tiệc: “Chu tổng, trùng hợp quá, ngài cũng ở đây sao?”

Ánh mắt Chu Biệt Hạc bình thản không gợn sóng lướt qua ba người kia, không buồn đáp lại, rồi quay trở lại dừng trên người Diệp Thanh Lan. Tóc cô dày, anh vừa xoay đầu, môi cách làn tóc tỏa hương của cô chỉ một li khoảng cách.

“Không phải đang trong kỳ kinh nguyệt sao, sao còn uống rượu?”

Hơi thở trầm thấp của người đàn ông mang theo cảm giác tê dại lướt qua vành tai, cảm giác nóng rát nơi ngực Diệp Thanh Lan dịu đi đôi chút, cô tự nhiên nghe ra trong giọng nói của mấy người Quảng Dụ chứa sự kính sợ.

Chuyện cậy thế h**p người vốn dĩ không hề có công bằng, chỉ xem lợi ích của ai cần phải ngẩng mặt ngước nhìn kẻ khác.

Cô hơi liếc ra sau, quay đầu nhìn Chu Biệt Hạc, hàng mi dài khẽ rủ xuống: “Chu Biệt Hạc.”

“Là anh ta ép tôi uống.”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 14: “Giúp tôi...”
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...