Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 1: Không khí đêm xuân.

243@-

“Gió nổi lên từ ngọn cỏ xanh, sóng hình thành giữa làn nước lăn tăn.”



Tháng Tư, ánh xuân tươi đẹp rạng ngời.

Diệp Thanh Lan đặt ly matcha latte đã nguội xuống, giơ cổ tay lên xem giờ.

Cô đeo một chiếc đồng hồ nữ của Jaeger-LeCoultre, mặt vuông thanh lịch và giản dị, kim kiểu Thái tử phi* chỉ vào ba giờ mười phút.

(*) Một phong cách thiết kế kim thanh mảnh, quý phái.

Điều này có nghĩa là, vị tiên sinh họ Nhiếp – người sẽ đi xem mắt với cô đã đến trễ mười phút.

Diệp Thanh Lan không chần chừ, gọi phục vụ đến tính tiền.

Nhiếp Phong là đối tượng xem mắt mà mẹ cô – Trần Tố mới giới thiệu không lâu trước, nói là con trai của một người bạn học cũ, bảo cô gặp mặt thử, không phải để xem mắt, coi như là làm quen thêm một người bạn.

Diệp Thanh Lan không muốn xung đột với mẹ nữa, nên dứt khoát đồng ý.


Nhiếp Phong hoạt động trong giới đầu tư khởi nghiệp, sau khi kết bạn với cô đã chu đáo chọn địa điểm gặp mặt là một quán cà phê gần tòa văn phòng công ty cô.

Còn về thời gian, anh ta nói với vẻ rất lịch thiệp:Xin lỗi cô Diệp, tuần này tôi chỉ có thể dành ra một tiếng từ ba đến bốn giờ chiều thứ Sáu.

Xem ra bây giờ, công tử họ Nhiếp ngay cả một tiếng đó cũng không thể dành ra được.

Quay lại tòa văn phòng, Diệp Thanh Lan lên tầng mười hai, quẹt thẻ mở cửa kính.

Trên bức tường bên hông treo dòng chữ nghệ thuật bằng kim loại “Lumisona – Đế Thính”, đây là công ty tư vấn thương hiệu và marketing do đàn anh đại học Giang Thư Loan của cô tự tay sáng lập. Sau khi tốt nghiệp, Diệp Thanh Lan vào làm ở một công ty quảng cáo khá có tiếng trong ngành, hai năm sau mới nhận lời mời của Giang Thư Loan để góp vốn và chuyển sang làm việc tại “Đế Thính”.

Tuy mang danh là cổ đông hợp tác, nhưng việc phát triển bên ngoài và thay đổi nhân sự bên trong chủ yếu đều do Giang Thư Loan phụ trách, còn Diệp Thanh Lan chủ yếu đảm nhận sáng tạo và lên kế hoạch cho các dự án.

Thấy cô đột nhiên quay lại, Lật Tử ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao, chị Thanh Lan, không phải nói là ra ngoài một tiếng à?”

“Bị người ta cho leo cây.” Diệp Thanh Lan nói, “Chị mua cho mọi người chút trà chiều, bảo Tiểu Dương mang vào phòng trà rồi.”

“Chị Thanh Thanh muôn năm!” Lật Tử hoan hô, mái tóc xoăn cả đầu lắc qua lắc lại, “Vậy chị về rồi, cuộc họp bốn giờ rưỡi có cần dời sớm không?”

“Không cần.”

Cô không thích vì chuyện đột xuất của mình mà phá vỡ kế hoạch của người khác.

Diệp Thanh Lan kéo ghế ngồi xuống, Đế Thính mới thành lập được hai năm, quy mô studio không lớn, giữa cấp trên và cấp dưới cũng không quá nghiêm ngặt, văn phòng của cô chỉ là một gian nhỏ ngăn bằng kính trong suốt.

Vừa mở máy tính, trên WeChat liền hiện ra tin nhắn, là Nhiếp Phong gửi tới.

Một tấm ảnh quán cà phê vừa rồi, kèm dòng chữ đầy phong thái quý ông:Không biết hôm nay cô Diệp mặc quần áo màu gì?


Trên điện thoại còn một cuộc gọi nhỡ, xem thời gian thì vừa lúc cô đi, anh ta liền đến.

Khi Diệp Thanh Lan học cao học ở Hồng Kông, bạn cùng thuê nhà của cô là một cô gái tóc đỏ rực, giỏi giao tiếp, từng vừa sơn móng chân vừa kể cho cô nghe một nguyên tắc hẹn hò mười phút.

Đến sớm hoặc đúng giờ thì trông quá sốt sắng.

Đến muộn quá lâu thì lại trông như chẳng để tâm.

Mười phút, giữ giá vừa đủ, đủ để treo ngược con cá kia.

Trên máy tính, có lẽ vì cô quá lâu chưa trả lời, Nhiếp Phong lại gửi tới một dấu “?”.

Diệp Thanh Lan uống một ngụm nước, trả lời:Tôi đã đợi Nhiếp tổng mười phút.

Nghĩ rằng Nhiếp tổng có thể là tạm thời có việc hoặc chuyện gấp, nên tôi rời đi trước.

Xin lỗi.

Gửi xong ba câu, cô cài WeChat thành chế độ không làm phiền.



Khi cuộc họp kết thúc, trên gương mặt mọi người đều lộ ra vẻ mệt mỏi.

Lần này họ đang làm dự án quảng bá tiếp thị cho dòng gối giường mới ra mắt của một thương hiệu đồ dùng phòng ngủ, đã động não suốt hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa bàn ra phương án hài lòng.

Đến sáu giờ, Diệp Thanh Lan kết thúc cuộc họp.

Lật Tử chạy lại, trên gương mặt là sự phấn khích khi kết thúc một tuần làm việc và chuẩn bị đón cuối tuần: “Chị Thanh Thanh, bọn em định đi ăn ở quán Nhật mới mở dưới lầu, chị có đi cùng không?”

“Chị có việc, các em chơi vui nhé.”

“Được thôi.” Lật Tử có chút thất vọng, lẩm bẩm, “Vậy thì Lorne sẽ không thanh toán cho bọn mình rồi.”

Lorne là tên tiếng Anh của Giang Thư Loan, anh ấy kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt việc duyệt chi tiêu của công ty, nên sau lưng bị mấy người trẻ gọi là “kẻ keo kiệt”.

Diệp Thanh Lan mỉm cười, xách túi đi xuống tầng hầm để lấy xe. Tối thứ Sáu ở Lăng Giang, xe cộ như dòng nước chảy xiết, những đuôi xe đỏ rực nối liền thành cả một dãy đèn trong giờ cao điểm buổi tối của thành phố.

Khi kẹt xe, cô tiện tay mở điện thoại, nhìn thấy lời giải thích của Nhiếp Phong về lý do tại sao anh ta đến muộn, được gửi sau khi chiều nay cô trả lời tin nhắn.

Anh ta tổng cộng gửi ba bốn tin, Diệp Thanh Lan chỉ lướt qua một lượt, trong lòng chẳng gợn sóng.

Cô không trả lời, để mặc suốt cả buổi chiều, mà ngoài lời giải thích ra, Nhiếp Phong cũng không gửi thêm câu nói nào để vãn hồi, rõ ràng là cũng chẳng mấy mặn mà với việc quen biết cô.

Nghĩ lại, e rằng cũng là bị trưởng bối trong nhà ép buộc.

Cô và Nhiếp Phong bằng tuổi, vừa tròn 27, một cái tuổi không còn trẻ, đang ở giai đoạn bị thúc giục cưới gấp rút.



Gió đêm tháng Tư dịu như nước, trong bồn hoa ven đường trồng đầy những khóm hoa nở đón xuân, những đóa hồng nguyệt quế màu hồng đào cùng dạ lan hương trắng nhạt hòa sắc rực rỡ, trải dọc đường một mùi hương dịu dàng.

Diệp Thanh Lan nhìn thêm mấy lần, tầm mắt bỗng bị che khuất bởi một chiếc Bentley màu đen chạy tới từ làn đường bên cạnh.

Phía trước đang kẹt xe, chiếc Bentley ấy chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, thân xe thuần một màu đen, kín đáo mà tao nhã.

Xe do tài xế lái, cửa kính hàng ghế sau bật chế độ chống nhìn trộm, không thể thấy rõ người bên trong. Diệp Thanh Lan cũng không có ý muốn nhìn, đồng thời kéo kính xe mình lên để ngăn tầm mắt.

Mười phút sau, dòng xe chậm rãi nhích lên.

Cô lái xe chủ yếu để vững tay, không bận tâm thời gian, dù sao cô cũng đang đến nhà ông nội Diệp Bỉnh Sơn ăn cơm, mà ông thì sẽ chẳng giục cô.

Chiếc Bentley kia ban đầu đi cùng tốc độ với cô, nhưng tay lái của tài xế rõ ràng giỏi hơn cô, sau hai ngã rẽ thì đã không còn thấy đèn hậu của đối phương.

Nhà họ Diệp kinh doanh trà, sau khi Diệp Bỉnh Sơn đã có tuổi, liền giao việc kinh doanh của gia đình cho con trai quản lý, còn mình thì sống ở trang viên trà ngoài ngoại ô thành phố.

Cuối tuần, nếu không có việc gì, Diệp Thanh Lan đều sẽ qua đó thăm ông, cùng ăn một bữa cơm.

Xe trên đường chầm chậm chạy hơn một tiếng, đến ngã rẽ trước trang viên trà thì có một bóng đèn đường bị hỏng, cây long não đổ xuống bóng rợp dày đặc. Nơi này yên tĩnh thanh nhàn, ngoại trừ người đến nghỉ dưỡng, bình thường hiếm có bóng người.

Vì thế, Diệp Thanh Lan có chút buông lỏng thần kinh, lười biếng xoay vô lăng, rẽ thẳng vào trong.

Giây tiếp theo, trước mắt lóe lên hai luồng ánh đèn xe trắng toát, chói mắt.

Diệp Thanh Lan biết ngay là không ổn, một tay che mắt, một tay nắm chặt vô-lăng, mạnh mẽ đạp phanh gấp.

Đầu xe vừa kịp dừng trước cây long não.

Cô toát mồ hôi lạnh, nhìn về phía trước.

Đối diện là một chiếc Bentley màu đen, chủ xe phản ứng nhanh hơn cô, tuy cũng phanh gấp nhưng dừng lại rất vững vàng.

Cũng may là đối phương tay lái đủ tốt, nên mới không vì sự sơ ý của cô mà khiến hai xe “tiếp xúc thân mật”.

Diệp Thanh Lan hạ cửa kính xuống, thò đầu ra nói: “Xin lỗi.”

Giọng cô trong trẻo, hơi lạnh, vì tính cách nên lại xen chút dịu dàng, lan tỏa trong không khí đêm xuân, khiến người nghe chợt rung động trong lòng.

Người trong xe rõ ràng đã nghe thấy lời xin lỗi của cô, tài xế lùi về phía sau bên phải một chút, nhường đường cho cô.

Một vụ va chạm đã được hóa giải trong im lặng, Diệp Thanh Lan ngồi lại vào xe, khởi động lại và lái xe vào trong.

Khi đi ngang chiếc Bentley đó, như bị ma xui quỷ khiến lại liếc thêm một cái, cứ cảm thấy có chút quen mắt, giống hệt chiếc vừa rồi lúc kẹt xe đã chắn trước bồn hoa.

Rồi lại mỉm cười khẽ, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.

Xuống xe, trang viên trà được xây dựa theo vườn trà, tường trắng ngói đen, dưới mái hiên trước cửa treo hai chiếc đèn mát đan bằng tre, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp và dịu nhẹ như đom đóm.


Người ra đón cô là bác Nguyên: “Thanh Lan đến rồi à, đúng lúc, khách của lão gia vừa mới đi.”

Diệp Thanh Lan thấy mãi thành quen: “Lại có người đến thăm ông à.”

Khi còn trẻ, Diệp Bỉnh Sơn tay trắng lập nên cơ nghiệp, giao du rộng rãi, rất khéo đối nhân xử thế, vì thế dù đã về hưu, cứ dăm ba bữa lại có người đến thăm.

“Lần này không giống như trước.” Bác Nguyên nói, “Lần này người đến là của nhà họ Chu, không nhằm vào lão gia, mà nhằm vào cháu.”

“Nhằm vào cháu ạ?” Diệp Thanh Lan muốn bật cười, “Cháu có gì chứ, là nhà họ Chu nào?”

Họ vừa nói chuyện vừa bước qua sân, đi vào gian trong tràn ngập hương trà, Diệp Bỉnh Sơn ngồi trên một chiếc ghế vòng gỗ hoàng hoa lê, khẽ ho một tiếng, rồi nâng tách trà lên.

Diệp Thanh Lan vội vàng bước mấy bước đóng cửa sổ lại: “Còn chưa đến mùa hè mà, ban đêm gió lớn, ông lại mở cửa sổ để gió lùa vào.”

Khóe mắt Diệp Bỉnh Sơn thoáng hiện một nếp nhăn già nua: “Hồi còn trẻ thì bị bà nội cháu quản, về già bà mất, cuối cùng lại bị cháu gái quản.”

Diệp Thanh Lan quay người, không vui liếc ông lão một cái, lại hỏi bác Nguyên: “Bác Nguyên, trong bếp còn cơm tối không?”

Chưa đợi bác Nguyên trả lời, Diệp Bỉnh Sơn đã đứng dậy: “Có, cơm canh vẫn đang hâm nóng, chỉ đợi cháu về để cùng ăn thôi.”

“Ông vẫn chưa ăn cơm à? Chẳng phải nói là có khách đến sao?”

“Có đến thật, nhưng nghe nói cháu sắp tới nên người ta đi trước rồi.”

Diệp Thanh Lan đang đỡ tay Diệp Bỉnh Sơn thì khựng lại, khẽ “ừm” một tiếng: “Cháu lại không được người ta ưa đến thế sao.”

Diệp Bỉnh Sơn mỉm cười, vỗ nhẹ lên cháu gái: “Người ta là sợ làm phiền cháu thôi, cháu tới đúng lúc thế, vừa nãy có gặp xe nhà họ Chu không?”

“Gặp rồi.” Diệp Thanh Lan nhớ tới chiếc Bentley đó, không phải chỉ gặp, mà suýt đụng vào. Cô giữ vẻ bình thản, không nhắc tới, tiếp tục hỏi, “Nhà họ Chu nào? Là bạn cũ của ông mà cháu không quen à?”

“Cháu biết.” Diệp Bỉnh Sơn lại ho một tiếng, chậm rãi nói, “Tổ tiên nhà ông ấy vốn là thương nhân mũ đỏ*, sau đó dũng cảm rút lui, thành lập Tập đoàn Quân Hòa, Chủ tịch Tập đoàn Quân Hòa hiện nay, Chu Hoài Sơn, cháu không biết sao?”

(*) Ý chỉ thương nhân giàu có thời Thanh, được ban phẩm hàm như quan lại, đội mũ có chóp đỏ.

Doanh nhân nổi tiếng, khách quen của các bản tin tài chính – kinh tế, đương nhiên là biết.

“Chiều nay đến thăm ông là vợ ông ấy, Hướng Vân Khanh.”

Diệp Thanh Lan gật đầu.

Diệp Bỉnh Sơn liếc nhìn cô một cái: “Ông và ba của Hướng Vân Khanh, hồi còn trẻ quan hệ rất thân, ông ấy mất sớm, sau đó thì không còn qua lại nữa. Hôm nay Hướng Vân Khanh bỗng đến thăm ông, cháu đoán là vì sao?”

Ông cháu hai người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng ăn, mông của Diệp Thanh Lan còn chưa chạm vào ghế thì nghe thấy câu này, trong đầu đột nhiên hiện lên lời bác Nguyên đã nói.

Cô sững người, nghe thấy ông nói: “Thanh Lan, bà ấy nghe nói mẹ cháu đang giới thiệu đối tượng xem mắt cho cháu, nên mới đến.”

Lúc này Diệp Thanh Lan thật sự sững người.

Nhà họ Diệp tuy có làm chút việc buôn bán trà, nhưng so với nhà họ Chu thì kém xa, Diệp Bỉnh Sơn vừa nãy nói về sau không còn qua lại nhiều, chính là vì thật sự không thể với tới được.

Chu…

Cô cau mày: “Bà ấy muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho cháu sao?”

Diệp Bỉnh Sơn uống nước làm ẩm cổ họng, phổi của ông không tốt nên giọng nói khi nói chuyện hơi có vẻ già nua: “Đừng giả vờ ngốc trước mặt ông nội, chẳng lẽ cháu chưa từng nghe qua cái tên Chu Biệt Hạc. Chu Hoài Sơn từ lâu đã làm ông chủ buông tay rồi, người nắm quyền thực tế hiện nay của Quân Hòa là Chu Biệt Hạc.”

Diệp Thanh Lan: “Ồ.”

“Chiếc xe mà con gặp vừa nãy, chính là Chu Biệt Hạc đến đón mẹ cậu ấy. Nghe nói con sắp tới, Hướng Vân Khanh đặc biệt bỏ cả bữa cơm mà đi ngay, chỉ sợ gặp mặt đột ngột như vậy sẽ quá đường đột.”

Cô vẫn im lặng.

Diệp Bỉnh Sơn nói: “Nhà họ Chu chỉ có hai người con trai, em trai cậu ấy say mê y học, không có chuyện tranh quyền đoạt lợi. Mẹ cậu ấy cũng coi như là ông nhìn mà lớn lên, từ nhỏ đã là người an nhàn giàu sang, dễ nói chuyện, dễ hòa đồng. Nhà họ Chu đơn giản, hòa nhã, gia giáo lại nghiêm, sẽ không làm chuyện hỗn láo như ba cháu đâu.”

Diệp Thanh Lan chậm rãi khuấy canh, hàng mi cụp xuống.

Diệp Bỉnh Sơn gõ bàn.

Cô uống một ngụm canh, khẽ nói: “Ông nội, cháu không muốn kết hôn.”

Cô cúi đầu, cơ thể biểu hiện tư thế chống đối. Diệp Bỉnh Sơn nhìn thấy rõ, lặng lẽ thở dài một hơi, trong lòng tức giận mắng con trai là đồ khốn.

Rõ ràng là vợ chồng ân ái, vậy mà cứ phải ở bên ngoài sinh ra một đứa con riêng.

Có một người ba như thế, Diệp Thanh Lan phản cảm với hôn nhân cũng không phải là không có lý do.

Nhưng.

Diệp Bỉnh Sơn chậm rãi nói: “Năm đó ông đã nói với ba cháu, 26% cổ phần của Diệp thị sau này sẽ thuộc về cháu. Ba cháu đồng ý với ông, đợi cháu tốt nghiệp và kết hôn sẽ chuyển cổ phần do ba cháu đứng tên hộ cho cháu. Thỏa thuận này tuy đã qua công chứng, nhưng nếu một ngày nào đó ông không còn nữa, cháu muốn lấy được——”

“Ông nội!” Diệp Thanh Lan bất chợt cắt ngang lời ông, “Đừng nói những lời không may mắn.”

Diệp Bỉnh Sơn thở dài một hơi, bình thản nói: “Thanh Lan, ông đã già rồi, không biết ngày nào mở mắt ra lần nữa lại không tỉnh dậy. Nếu có thể nhìn thấy cháu lập gia đình, dưới suối vàng ông cũng có thể yên lòng với bà nội của cháu.”

Thìa chạm vào thành bát, vang lên tiếng giòn tan.

Diệp Thanh Lan im lặng.

Diệp Bỉnh Sơn đứng dậy: “Ông nội cũng không ép cháu, sáng mai Chu Biệt Hạc sẽ đến thăm ông, muốn gặp hay không, cháu cứ suy nghĩ.”

Bên ngoài song cửa gỗ mở đôi là dãy núi xanh nối tiếp, ban đêm sương mù bao phủ, mịt mờ không rõ phương hướng, chỉ có tiếng chuông khánh vang xa từng hồi từng hồi.

Diệp Thanh Lan một mình ăn xong bữa tối trong phòng ăn, cô đã đồng ý với mẹ sẽ gặp Nhiếp Phong, đến chỗ ông nội thì cũng không thể thiên vị bên này mà lạnh nhạt bên kia.

Chu Biệt Hạc.

Cô lặng lẽ nhẩm lại một lần cái tên quen thuộc này trong lòng.


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 1: Không khí đêm xuân.
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...