Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 33: Phần 2: Mồi lửa thần bí - [Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao] Chương 33: Tiến vào cô nhi viện

An Ngung nhặt cuốn “Thơ tiên đoán” bị ném xuống đất lên. Đang định gấp lại, tầm mắt cậu vô tình lướt qua tên của bài thơ vừa đọc.

“Nơi thu lưu”

“Một người loạn thời gian
Kinh hoàng trong im lặng

Cái chết lặng lẽ trôi
Theo dòng sông chảy mãi.

Đám người loạn thời gian


Tất cả ồn ào trôi
Theo dòng sông tĩnh lặng.”

Nơi thu lưu…

Ma xui quỷ khiến, cậu vô thức đi tới nhà thờ.

Thi sĩ ngồi trên sô pha, đang nhẹ nhàng đưa cọ trên tấm bảng vẽ.

“Thật ngại quá, tôi cũng không lý giải được bài thơ này.” Anh ta mỉm cười ái ngại, “Thường xuyên có những ý tưởng bất thình lình xuất hiện nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi có thể hiểu rõ tất cả. Tôi đã viết ra tất cả những gì tôi nhận được rồi.”

“Thôi vậy.” An Ngung thở dài. “Tôi sắp phải đi một chuyến, nếu anh có thể nghĩ ra điều gì đó thì có thể tới tiệm bánh mì gặp Hứa Song Song nhé.”

“Thành phố chính xin đợi cậu trở về.” Thi sĩ mỉm cười ấm áp. “Nhắc đến tiệm bánh mì, hôm qua, một người phụ nữ tới đây cầu nguyện đã tặng tôi một chiếc Bánh đậu xưa cũ. Dường như nó thật sự đưa tôi trở về quá khứ, khiến tôi nhớ lại tâm trạng khi sáng tác bài thơ ấy.”

An Ngung thuận miệng hỏi: “Bài nào?”

“Đừng tự cao tự tại


Thân xác mượn được lại trống trơn
Hòa vào nhau, nhoáng lên một cái
Xuất hiện gương mặt mới tinh tươm…”

Phía sau màn tuyết tán loạn khắp trời, một loạt bóng người nho nhỏ từ từ xuất hiện. Giữa những người đó, dẫn đầu là một người trưởng thành.

Nghe xong, Tần Tri Luật nhíu mày: “Sao tôi cảm thấy bài đồng dao này cứ sai sai nhỉ.”

“Tôi nhớ hồi trước nó tên là “Con người bé nhỏ”.” An Ngung ngừng lại một lát, “Giờ câu từ bị sửa lại rồi, có lẽ tên cũng nên đổi luôn… gọi là “Sinh vật biến dị bé nhỏ”.”

Đám người phía xa càng ngày càng gần, hình dạng cũng trở nên rõ ràng hơn.

Rất nhiều những cái tay, cái chân không phải của con người, làn da phản quang một cách quái dị cũng bởi vậy mà càng thu hút hơn.

An Ngung bất chợt nghĩ đến “Nhà trẻ siêu biến dị” mà người phụ trách liên hệ bên phía Tháp Đen thường lấy ra để trò chuyện cùng cậu.

Xung quanh vô cùng trống trải, không có bất kỳ vật cản nào có thể ẩn nấp.

An Ngung vừa nhìn đám sinh vật biến dị con đang không ngừng tiến lại gần, vừa quan sát xung quanh.

“Đang nhìn gì thế?” Tần Tri Luật hỏi.

“Trưởng quan, có lẽ tôi sẽ giấu ngài đi trước.” An Ngung nói, “Một khi bị kiểm tra, ngài vừa không có ID, vừa phá hỏng cả thiết bị đo entropy gen của nơi này, chắc chắn chúng ta sẽ bị truy nã khắp cô nhi viện.”

Tần Tri Luật nhíu mày, “Giấu? Giấu thế nào?”

An Ngung li.ếm môi.

Cậu cảm thấy chắc chắn trưởng quan sẽ không đồng ý nên cũng không cố gắng giải thích nhiều.

Một phút sau, người trưởng thành rời khỏi đám trẻ phía đối diện, bước nhanh tới trước mặt An Ngung.

Đó là một người phụ nữ trung niên phốp pháp, là một trong những giáo viên tuần tra có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trong cô nhi viện.

Bà ta nhíu mày, quan sát xung quanh An Ngung, “Ban nãy tôi thấy phía này có hai người cơ mà.”

“Hai ấy ạ?” An Ngung sửng sốt, đôi mắt vàng hồn nhiên mà ngơ ngác, “Làm gì có hai người đâu ạ, cô đừng dọa con, lâu lắm rồi con mới quay về đây mà…”

“Chắc tại tuyết lớn quá… Ồ, về thăm viện à? Bảo sao trông khá lớn.” Giáo viên tuần tra nói, “Để cô giám định thân phận nhé.”

An Ngung ngoan ngoãn để bà ta quét mống mắt.

“ID số 21301222, entropy gen 0,2.”

Người phụ nữ cau mày: “Con cũng tệ quá… Nào, kiểm tra gen.”

An Ngung chìa tay tới để bà ta áp thiết bị vào cổ tay mình.

“Sao chỉ số chẳng thay đổi gì thế nhỉ?” Giáo viên tuần tra nhíu mày gõ vào thiết bị nhưng dù có gõ thế nào, trên màn hình vẫn mãi là con số 0 tròn trĩnh.

“Entropy gen của con thấp quá, thiết bị cũ thường không đo được.” An Ngung rũ mắt nhìn xuống đất, giọng nhỏ xíu như sắp bị gió thổi tan, “Con thành thật xin lỗi… Gen của con quá kém cỏi…”

“Aizz…” Giáo viên tuần tra thở dài một tiếng, “Chuyện này không trách con được, đứa trẻ đáng thương. Con xem, trông con xinh trai thế này cơ mà, tuy là nhan sắc cũng chẳng có giá trị gì.”

“… Cảm ơn cô đã an ủi.” An Ngung cười gượng, “Trùng hợp thật đấy, sau khi tới thành phố “mồi”, hàng xóm của con cũng nói vậy.”

Dường như giáo viên tuần tra kia chẳng hề nhận thức được rằng hành vi kiểm tra biến dị ngẫu nhiên đặt bên cạnh việc dẫn theo một đám sinh vật biến dị con vừa đi vừa hát mâu thuẫn đến mức nào. Sau khi kiểm tra An Ngung xong, bà ta một lần nữa chấn chỉnh lại đám quái vật nhỏ đang la hét ầm ĩ kia, hát bài hát sinh vật biến dị đi xa dần.

An Ngung thở phào một hơi thật dài.

Một giọng nói không vui bỗng vang lên trong tai nghe.

“Giờ cậu đúng là không biết trên biết dưới gì cả.”

“Ô…” An Ngung kinh ngạc. “Hóa ra không gian bị bẻ cong không ảnh hưởng đến việc truyền tín hiệu… Phải rồi, tôi vẫn luôn tò mò không biết cảm giác khi ở trong không gian bị bẻ cong rốt cuộc là như thế nào?”

Tần Tri Luật im lặng chừng một phút mới lạnh lùng nói: “Không khác gì so với không gian bình thường, chỉ là có thêm một đường biên giới thôi.”

Hắn ngừng một lát, lại nói: “Nhưng hình như phần nền của không gian này vẫn luôn rung chuyển một cách có quy luật, lại còn có âm thanh nữa. Cậu đưa tôi vào đâu?”

“Thành thật xin lỗi, tôi không mang hũ đựng mật theo, thật sự không tìm được vật chứa nào để đưa ngài vào.” An Ngung nhỏ giọng nói, tay trái chạm nhẹ lên băng vải đang quấn trên cổ tay phải.

“Vùng không gian nhỏ khi nãy ngài đứng hiện tại đang nằm trong đoạn băng vải quấn quanh cổ tay tôi.” Cậu khẽ nói. “Vậy nên âm thanh ngài nghe thấy có lẽ tiếng tim tôi đập.”

Tần Tri Luật lại im lặng.

An Ngung tiếp tục tiến về phía trước, càng đi càng cảm thấy chột dạ.

Trưởng quan không nói tiếng nào suốt từ nãy đến giờ khiến cậu cảm thấy bản thân thật sự sắp xong đời rồi.

Cậu bỗng nghĩ: Nếu không thể khiến trưởng quan nguôi giận, vậy thì… có nên thả ngài ấy ra nữa không?

Thực chất, kể cả Tần Tri Luật có chết đói trong đoạn băng vải của cậu, có lẽ cũng chẳng ai phát hiện được chân tướng.

Suy nghĩ đáng sợ ấy vừa lóe lên, một tiếng cười khẽ bỗng truyền tới qua tai nghe.

“Vậy thì giờ cậu đang rất hoảng.”

Giọng nói bông đùa kia nghe có vẻ khá thoải mái, “Qua tai nghe có nghe thấy không? Thình thịch, thình thịch.”

An Ngung sững người: “Thình thịch gì cơ ạ?”

“Tiếng tim cậu đập.” Tần Tri Luật thoải mái nói. “Ban nãy, khi bị kiểm tra, nó cũng không đập nhanh đến thế.”


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 23 – Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao

Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao được thành lập vào năm 2122, cũng chính là năm thảm họa bắt đầu phát sinh.

Trong 8 năm đầu sau khi thành lập, khoảng 10% những đứa trẻ đã vào đây sẽ dần dần biến dị trong quá trình lớn lên. Tất cả chúng đều nhanh chóng bị phát hiện và xử lý.

Hơn nữa, trong số 10% này, phần lớn chúng đều bị lây nhiễm do sinh vật biến dị bên ngoài xâm nhập bệnh viện, một điều khó lòng nào tránh khỏi kể cả khi sinh sống ở thành phố “mồi” thông thường.

Mọi người đều cảm thấy tỉ lệ này không có gì đáng sợ, hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Trong 8 năm sau đó, bằng một cách vô cùng thần kỳ, không có bất kỳ sinh vật biến dị nào ở bên ngoài xâm nhập, tỉ lệ biến dị của cô nhi viện hạ xuống mức dưới 1%.

Cho đến khi cô nhi viện gặp chuyện không may.

Không rõ là con người phát hiện quá muộn hay chuyện phát sinh ở nơi đó quá kỳ lạ.

Chỉ trong một đêm, nó từ một góc gần như bị người ta lãng quên biến thành tồn tại khiến ai nghe qua cũng sợ khiếp vía.

Sau này, khi con người nhìn lại thời kỳ Chống Cự, họ kinh ngạc phát hiện ra rằng thế giới đã mở ra một chương mới của sự hỗn loạn chính từ sự kiện đó.

Bạo loạn gen chính thức biến thành một mồi lửa thần bí.



Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu Truyện Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu Story Chương 33: Phần 2: Mồi lửa thần bí - [Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao] Chương 33: Tiến vào cô nhi viện
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...