Gió Qua Miền Nhiệt Đới
17: Trẻ Con Thật Đáng Yêu
Trúc thấy kêu kinh quá nên alo cho nhanh:
- Sốt bao nhiêu độ?
- Không biết, uống panadol rồi.
- Bị lâu chưa?
- Sáng hôm qua bắt đầu thấy gai gai người, giờ thì rét lắm, phải nghỉ ở nhà.
Mệt mà chẳng ngủ được gì cả.
- Panadol gì?
- Là sao?
- Vỉ nó màu gì ý?
- Màu đỏ.
- Thế chả không ngủ được, loại ý có thêm cafein mà, không đọc nhãn thuốc à? Thế có đau người, đau họng hay đau đầu không? Có hắt xì hơi hay chảy mũi không?
Thằng Tùng hơi gắt lên:
- Hỏi lắm thế.
Đau khắp nơi, chắc cảm cúm thôi.
Không có mũi không hắt xì.
Vậy là Trúc phát một tràng, vừa nói vừa giải thích, dặn nó mua Alaxan mà uống, sốt mà đau người thì uống loại này tốt hơn, không uống Panadol đỏ nữa.
Súc miệng liên tục, súc xong uống một ngụm rồi nuốt dần, ăn nhiều hoa quả, nước cam hoặc nước dừa đều tốt.
Nước dừa thành phần cũng có nhiều chất điện giải, lại có thêm một vài chất có tính kháng thể, nâng cao miễn dịch.
Ngoài ra ăn được gì cứ ăn, mà ăn cháo tía tô với hành là ổn nhất, dễ hấp thu lại dễ tiêu, không đầy bụng, ốm thì không thấy đói, ăn nhẹ nhàng tốt hơn.
Nếu đau họng mà có đờm màu xanh mới dùng kháng sinh sau.
Mà tức ngực khó thở hoặc không cắt sốt thì cũng nên đi khám.
Giờ chắc chỉ sốt virus thôi.
Uống thế là được.
Hết sốt sẽ hết lạnh.
Không được dùng thuốc hạ sốt quá nhiều, to như nó thì uống hai viên một lần, uống 2 viên thì hai lần cách nhau ít nhất sáu tiếng, ngày uống không quá ba lần, không sốt thì không uống nữa.
Uống nhiều oresol, đi tiểu liên tục cũng hạ sốt nhanh hơn.
Sốt cao quá thì chườm ấm, không chườm được thì nằm trên giường, thò chân xuống ngâm vào chậu nước ấm, hạ sốt sẽ nhanh hơn.
Hết ấm thì thay nước, nhớ lau khô chân sau khi ngâm.
Thằng Tùng làu nhàu, bảo nói nhiều thế ai mà nhớ được, có phải em bé đâu mà giờ còn bắt ăn cháo.
Trúc đành phải nhắn tin lại nội dung ngắn gọn cho nó để nó tìm người sai đi mua.
Giọng nó nghe thều thào lắm.
Chắc mệt thật.
Trúc bật cười.
Hai hôm sau đã thấy nhắn tin phấn khởi:
- Tùng khỏi rồi, đi làm rồi, Trúc nguy hiểm thật, virus sợ chạy ngay.
Trúc thở dài, bó tay với thằng này:
- Nguy hiểm cái gì, toàn kiến thức phổ thông, chịu khó mà để ý cập nhật đi, dược sĩ mà ấm ớ thế sau này chăm người nhà thế nào.
- Có Trúc rồi mà, lo thừa.
Rồi nó lanh chanh thanh minh là chủ yếu làm cấp phát thuốc, với đoàn hội, đi uống rượu, hát hò, tiếp khách với sếp là chính, làm gì có thời gian mà chuyên với chả môn.
Trúc tặc lưỡi, kể ra xã hội cũng kỳ thật, nhiều người cứ thích bàn việc trên bàn tiệc, không có rượu không đo được sự nhiệt tình, không đánh giá được tâm ý hợp tác.
Biết không tốt vẫn cứ uống, vẫn chúc nhau, không uống là chú không nể anh.
Ừ thì nể, sau này có mỗi thằng hiến gan thì anh em mày ai nể ai.
Đúng là dở người.
Còn đang mải nghĩ thì thấy anh Hoàng hớt hải chạy từ phòng thực hành sang:
- Thầy Chương ơi, cho em về nhà bây giờ nhé, nhà em cháy rồi.
Trúc trông sinh viên hộ anh.
Tất cả mọi người hoảng hốt.
Anh Hoàng không đợi ai hỏi, phi mất dạng.
- Để em đi theo nó xem thế nào.
Trúc với anh Chương để ý sinh viên hộ em nhé.
Anh Lam phi theo, cũng mất hút.
Vậy là lại xì xào, ai cũng tò mò không hiểu ra sao.
Lát sau anh Lam gọi điện thông báo ổn rồi, sẽ về ngay bây giờ.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Chú Chương thấy anh Lam về, phỏng vấn ngay tắp lự:
- Lam báo cáo tình hình đi xem nào.
Anh Lam kể một hơi.
Vừa nói vừa lắc đầu vừa cười kiểu bó tay:
- Hai thằng oắt con chiều nay được nghỉ ở nhà, bố mẹ đi làm hết, bị nhốt bên trong.
Ngủ dậy không có trò gì chơi, sẵn bao diêm, hai thằng rủ nhau quẹt thử.
Trúc phì cười, chắc cô mới cho học tác phẩm cô bé bán diêm.
Bà Hiền chồm lên:
- Thế thì cháy nhà làm sao được.
- Cứ bình tĩnh nào, để kể tiếp.
Quẹt hết bao diêm, hai thằng thành công làm bén nó vào giấy dán tường rồi lửa bắt vào rèm cửa, rèm cháy rơi xuống giường, chăn đệm cháy tiếp.
Chú Chương giật mình: - Thế bọn trẻ có sao không?
- Không sao, hàng xóm thấy khói nghi ngút nên đập cửa xông vào rồi gọi cho bố nó về, trần nhà đen một mảng.
Mọi người thở phào.
Gớm thật.
Mấy ông tướng con.
Trúc tò mò quay ra hỏi:
- Hai đứa nhóc có sợ không anh Lam?
- Cũng được phen hoảng hồn, khóc um lên, thấy mặt mũi tèm lem cả.
Có khi sợ cháy thì ít mà sợ bố nó đánh thì nhiều.
Bọn trẻ con thật đáng yêu, chúng nó không bao giờ ngồi yên được.
Trúc vẫn hâm mộ bọn nhóc, chúng nó sẽ làm bất cứ điều gì chúng thích, chả phải lo nghĩ trước sau gì.
Muốn gì là tìm mọi cách đạt được, làm đến cùng thì thôi.
Giờ thì đố dám để chúng ở nhà một mình, kể cả hai mình (hai đứa trẻ ở với nhau).
Nếu chúng ta vẫn giữ được tính kiên trì như chúng thì thật tốt, tất nhiên là trong những việc khác chứ không phải châm lửa đốt nhà..
Gió Qua Miền Nhiệt Đới