Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 77: Ngồi cùng nhau thế này thôi là đủ!

127@-
Thự Quang Môn ở võ lâm Trung nguyên là môn phái không lớn không nhỏ, chưởng môn nhân Triệu Tương là người quảng giao có tiếng, gặp ai cũng có thể xưng huynh gọi đệ bắt chuyện hai ba câu, giao tình gần như trải dài khắp giang hồ. Một người như vậy bị Bạch Phúc giáo mượn sức không tính là chuyện kỳ quái.

“Triệu thúc thúc.” Thường Tiểu Thu gõ cửa, rất lễ phép hỏi,”Ta có thể vào trong không?”

Triệu Tương mở cửa phòng, lúc này bên trong đã không còn ai nữa, chỉ có hai chén trà chưa nguội hẳn. Gã hỏi: “Có việc gì?”

“Vừa rồi có người vội vàng đến gõ cửa phòng ta, sau đó lại đi mất.” Thường Tiểu Thu nói,”Ta lo lắng có chuyện bất trắc nên qua đây xem thử.”

“Không có gì, vào phòng đi.” Triệu Tương không quá hoài nghi, vì gã biết rõ với công phu của Thường Tiểu Thu tuyệt đối không có khả năng nhảy qua cửa sổ về phòng trong thời gian ngắn như thế, cho nên chỉ cho tiếng động bên ngoài lúc đó là của động vật.

Cửa phòng bị đóng lại.

Trong một gian phòng khác, Liễu Huyền An hỏi: “Vương gia cảm thấy Thường Tiểu Thu có thể thuyết phục đối phương không?”

Lương Thú nói: “Lý ra là không có vấn đề gì, chỉ đi ăn một bữa cơm thôi mà. Trước mắt Thường Tiểu Thu vẫn được xem là giáo đồ Bạch Phúc giáo, nếu Triệu Tương còn muốn moi bạc từ tay Thường Vạn Lý, ngoài mặt sẽ không quá gây khó dễ cay nghiệt.”

Hai người đợi chưa bao lâu đã thấy Thường Tiểu Thu quay trở lại, quả nhiên Triệu Tương không cự tuyệt yêu cầu này, chỉ dặn dò vào tiệc phải giữ quy củ, không được nhìn ngó tùy tiện ăn nói linh tinh. Sắc mặt cậu ta ửng hồng như vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng khó lường, đứng thẳng tắp chờ Kiêu Vương điện hạ giao cho nhiệm vụ mới, còn chủ động hỏi: “Trong lúc ăn cơm ta có cần nói thêm gì không?”

“Không cần, tránh đả thảo kinh xà.” Lương Thú nói, “Bổn vương sẽ đi theo ngươi.”

Thường Tiểu Thu càng kích động hơn nữa làm Liễu Huyền An thật muốn châm cho cậu ta mấy cái, đề phòng cảm xúc thiếu niên dâng quá cao mà ngất xỉu. Nhưng dường như Thường Tiểu Thu không hề để ý, tiếp tục dùng ánh mắt nóng bỏng vừa kinh sợ vừa hưng phấn nhìn Lương Thú. Nếu không phải thời cơ không thích hợp, trong nhà còn một người cha dở sống dở chết đòi tu tiên, có lẽ cậu ta đã thao thao bất tuyệt một bài diễn văn tâm nguyện lớn lao, một lòng ôm chí lớn lập tức cưỡi khoái mã chạy lên Tây Bắc, đeo kiếm mặc giáp trấn giữ biên cương quốc gia.

Cứ như vậy kích động đến tận chiều tối.

Liễu Huyền An không đi cùng mà ở lại khách điếm chờ hai người. Sau một lát, hộ vệ Kiêu Vương phủ vào báo lại, nói là một chiếc xe ngựa đã đưa Triệu Tương và Thường Tiểu Thu đi Dương phủ bên thành bắc.


“Dương phủ?”

“Phải, theo như tin tức điều tra, chủ nhân tòa phủ đệ kia tên Dương Diệu, là thương nhân buôn ngọc thạch nổi tiếng trong thành, luôn qua lại thành Thúy Lệ nhập hàng hóa, quy mô kinh doanh rất lớn. Khách dự tiệc đêm nay ngoại trừ Triệu Tương còn có vài chiếc xe ngựa khác đều xuất phát từ khách điếm trong thành, đếm qua phỏng chừng hai ba mươi người.”

Hai ba mươi người đã có thể coi là đại yến.

Lúc này Dương phủ đã sớm giăng đèn kết hoa, khách khứa ra vào tấp nập. Thường Tiểu Thu đi theo Triệu Tương, tiệc rượu không bày ở tiền sảnh mà phải rẽ qua mấy hành lang liền, hết chín khúc mười tám góc cua mới đến được một căn phòng hơi tối không có cửa sổ. Hai người họ đến nơi đã hơi trễ, trên bàn đã có mười mấy người ngồi sẵn nhưng không ai nói chuyện gì, chỉ yên lặng liếc mắt đánh giá lẫn nhau.

Thường Tiểu Thu thoáng nhìn quanh một vòng rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại. Căn phòng này canh phòng nghiêm mật, cậu ta không biết Vương gia có thể theo vào không, nhưng dù có không vào được cũng không ảnh hưởng gì đến hình tượng Kiêu Vương điện hạ vô địch dũng mãnh trong lòng. Thường Tiểu Thu ngồi thẳng lưng, trong lòng tự mang cho mình sứ mệnh, bởi vì nếu Vương gia không thể theo vào thì toàn bộ chuyện xảy ra tiếp theo chỉ có thể trông cậy vào bản thân!

“Khụ.” Trên chủ vị có người ho khan một tiếng, căn phòng lập tức càng thêm lặng ngắt như tờ. Lúc này một ông già mặc áo gấm chậm rãi đi ra, chính là chủ nhân Dương phủ Dương Diệu. Theo lý mà nói lão ta chỉ là một thương nhân có tiền nhưng không có địa vị, nhưng người trước mắt này xuất hiện lại ra vẻ tôn quý cứ như thổ hoàng đế, mọi người trông thấy còn phải đứng lên hành lễ.

“Tham kiến Dương thánh sử!”

“Chư vị miễn lễ, ngồi đi.” Dương Diệu khoát tay, “Nếu có thể có mặt tại đây, chư vị hẳn đều là những người có cống hiến to lớn cho bổn giáo, người một nhà cả, không cần câu nệ.”

Thường Tiểu Thu ngồi xuống ghế. Thức ăn trong bữa tiệc này chế biến không tồi, màu sắc rực rỡ hương thơm nức mũi nhưng lại chẳng có mấy người động đũa, cũng không ai lên tiếng nói chuyện làm cậu ta nhủ thầm trong lòng không biết mấy người này tụ tập ở đây làm gì?

Đang ngồi nhấp nhổm khó chịu, vị “Dương thánh sử” chủ tọa đã bắt đầu cất tiếng giảng một bài giáo lý nhàm chán vô nghĩa của Bạch Phúc giáo, thêm nửa ngày ca ngợi huynh đệ tỷ muội tương thân tương ái rồi mới đề cập vào chuyện chính, đề nghị mọi người ngồi trong phòng này hãy tháo lớp ngụy trang lộ mặt thật.

Một lời vừa ra, hiện trường vốn tĩnh mịch xuất hiện vài tiếng xì xào bất an. Đúng như Liễu Huyền An phỏng đoán, nếu bọn họ đã lựa chọn giấu mặt tức là địa vị thân phận ở Trung nguyên vốn không thấp, bây giờ Bạch Phúc giáo bị triều đình nhận định là tà giáo, một khi để người ngoài biết được… Thế nên ai cũng có chút do dự, không muốn là người đầu tiên ra tay.

Lúc này Thường Tiểu Thu lại rất thẳng thắng lưu loát, cậu ta sớm đã muốn nhìn xem rốt cuộc đám người trước mặt bộ dạng thế nào mới đi tin vào Thánh nữ Phật mẫu tham lam biế.n thái kia. Thế là cậu ta vỗ bàn đứng dậy kéo mặt nạ trên mặt mình xuống, vung tay hô lớn “Bạch Phúc Phật Mẫu, cứu vớt thế nhân”! Vô cùng tích cực, chủ động thành kính, Triệu Tương muốn ngăn cũng ngăn không kịp, chỉ có thể ngồi một bên giận dữ giương mắt.


Dương Diệu cười ha ha vỗ tay khen: “Hay, hay lắm, vị tiểu huynh đệ này rất hay! Ngươi tên gì, xuất thân từ môn phái nào?”

“Tại hạ là thiếu tiêu đầu của Vạn Lý tiêu cục, Thường Tiểu Thu!”

“Hóa ra là Thường thiếu tiêu đầu, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, sảng khoái!” Dương Diệu quét mắt một vòng khắp gian phòng, “Các vị khác thì sao?”

“…”

Không thể trốn được nữa, sau một khoảng dài tĩnh mịch, đã có người thứ hai đứng lên tháo dịch dung.

Người thứ ba.

Thứ tư.

Càng lúc càng có nhiều gương mặt thật lộ ra, Thường Tiểu Thu xem qua một lượt mà âm thầm giật mình, vốn tưởng rằng chỉ có cha mình chịu đả kích tinh thần nên mới bị Bạch Phúc giáo thừa dịp thao túng, nhưng không ngờ nhóm người đến dự tiệc đêm nay có không ít chưởng môn các đại môn phái, chẳng lẽ đầu óc bọn họ bị úng nước hết rồi sao? Úng nước thật thì thôi đi, lại còn cam tâm tình nguyện để cho lão già họ Dương này tùy tiện sai phái, nói gỡ mặt nạ liền gỡ mặt nạ… Chưa bàn đúng hay sai, tà giáo quả là có chút tài năng ở phương diện khống chế lòng người.

“Tối lắm, ha ha ha ha!” Dương Diệu lại cười ha hả, “Thấy rõ mặt thật của nhau mới xem như đệ tử Bạch Phúc chân chính, nào!”

Lão ta vỗ tay một cái, lập tức có hạ nhân ôm một vò rượu lớn đến, mở giấy niêm phong ra cũng chưa vội rót vào chén những người trên bàn tiệc mà rút ra một con dao nhỏ tự cắt đầu ngón tay mình, nhỏ máu tươi vào trong rượu: “Đến lượt chư vị rồi.”

Đệ tử bưng vò rượu bắt đầu từ chủ vị đi dọc xuống để mỗi người lần lượt tự cắt tay nhỏ máu, Thường Tiểu Thu cũng làm theo, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, đừng nói là sẽ… uống cái thứ này đấy chứ?

Sau đó đúng là phải uống thật.

Sau khi tất cả mọi người trong phòng đã cắt tay nhỏ máu, vò rượu màu đỏ nhạt được rót vào mỗi chén. Ngọn đèn lung lay nhảy múa chiếu rọi những cái bóng trên mặt tường thoạt nhìn như một đám dã thú xấu xí. Thường Tiểu Thu bưng chén rượu lên như cầm một bát canh đặc múc từ dưới âm tào địa phủ, dạ dày cuộn lên khó chịu rất muốn tông cửa bỏ chạy.

Tay cậu ta khẽ run lên, khớp ngón tay bị siết trắng bệch.

“Bạch Phúc Phật Mẫu, cứu vớt thế nhân!”

Bên tai có người hô lớn.

……

Đêm đã rất khuya.

Chậu than trong phòng cháy gần hết, Liễu Huyền An vẫn không thấy buồn ngủ bèn mở cửa ra ngoài hít thở không khí. Cả hậu viện này đã được người Kiêu Vương phủ bao hết nên rất yên tĩnh. Y vừa kéo ghế ra định ngồi xuống, trên đầu tường đã xuất hiện hai bóng người, một trong số đó vừa đáp đất đã lảo đảo lao vào một góc tường vừa ho vừa liều mạng nôn mửa làm A Ninh ở trong phòng cũng bị kinh hách, vội vàng chạy ra xem có chuyện gì.

Liễu Huyền An hỏi: “Làm sao thế?”

“Không có gì đâu, chỉ là lỡ ăn uống phải thứ không sạch sẽ thôi.” Lương Thú nói, “Đi lấy nước cho hắn súc miệng đi.”

A Ninh đáp ứng xong liền dìu Thường Tiểu Thu vào phòng trong. Liễu Huyền An ở bên ngoài hỏi: “Ăn phải thứ gì vậy? Chẳng lẽ bữa tiệc kia hạ cả độc trùng vào thức ăn hay sao.”

“Sợ còn không bằng độc trùng.” Lương Thú giản lược thuật lại mọi chuyện xảy ra trong tối nay một lần, “Hắn dám cắn răng uống hết cho nên mới không khiến người ngoài nhìn ra chỗ khác thường.”

“Thành phần dự tiệc có những ai?”

“Toàn bộ đều là người giang hồ giống Triệu Tương, có mấy người địa vị còn cao hơn gã nữa.” Lương Thú nói, “Lúc trước chúng ta còn mất công phán đoán vì sao phải tổ chức địa điểm diện kiến Thánh nữ trên ngọn núi hiểm trở, bây giờ đã có đáp án rồi, hóa ra không phải để khảo nghiệm tín đồ. Bọn họ mượn sức nhiều võ lâm nhân sĩ Trung nguyên như vậy, mục đích tạo sóng gió cho triều đình gần như viết thẳng lên mặt rồi.”

Một khi võ lâm Trung nguyên sinh loạn, hậu quả đương nhiên còn nghiêm trọng hơn gây loạn một thôn trấn, một tòa thành rất nhiều.


Liễu Huyền An hỏi: “Thế bước tiếp theo Vương gia có kế hoạch gì chưa?”

Lương Thú đáp: “Đi gặp mặt vị Thánh nữ có thể mê hoặc lòng người kia một chuyến trước đã.”

Liễu Huyền An nhắc nhở: “Nhưng lần này Vương gia muốn âm thầm theo đuôi sợ là hơi khó.”

Y kéo tay áo Lương Thú vào nhà, trên bàn đang trải một tấm bản đồ: “Vừa rồi ta có thử nghiên cứu địa thế trên đỉnh Bạch Đầu, một ngọn núi đơn độc giống như một cây bút lông cắm trên đất bằng chỉ có hai con đường nhỏ là leo được lên đỉnh, dù người Bạch Phúc giáo có ngu muội cỡ nào cũng biết phải canh phòng nghiêm ngặt cả hai, Vương gia chỉ có thể lên núi từ chỗ này.”

Lương Thú hỏi: “Nơi đó không được à?”

“Được, nhưng rất nguy hiểm.” Liễu Huyền An nhíu mày, “Rừng gai chướng độc đều tập trung hết ở khu vực này, đến động vật cũng khó lòng sống nổi.”

Lương Thú trầm ngâm một lát: “Thật ra cũng không nhất thiết phải đi con đường đó.”

Liễu Huyền An lại nhìn bản đồ lần nữa: “Nhưng đâu còn đường nào khác.”

Lương Thú ghé sát mặt vào y: “Hôn một cái đi, hôn xong ta sẽ tiết lộ đường ở chỗ nào.”

Ở phương diện này Liễu nhị công tử rất phóng khoáng, bởi vì chính y cũng muốn hôn nên không tính là chịu lỗ, vì thế hôn hẳn cái cái rồi hỏi: “Đường đâu?”

Lương Thú bị thủ pháp hôn lướt như chuồn chuồn kia cọ ngứa hết lòng mề, liền kéo người ngồi hẳn lên đùi mình, đòi ôm bằng được mới chịu nói. Liễu Huyền An nhất thời không ngồi vững, một tay ôm bả vai Lương Thú, tay kia đỡ bàn, ngẩng đầu lên đã thấy Thường Tiểu Thu bước vào, liền hỏi cậu ta: “Thường thiếu tiêu đầu đã khỏe hơn chưa?”

Thường Tiểu Thu vừa nôn một trận trời đất điên đảo, toàn thân suy yếu, đầu óc cũng không quá thanh tỉnh nên chỉ thoi thóp “ừ” được một tiếng, kéo ghế ngồi xuống xong mới nhìn lên hai người trước mặt.

Vẫn chưa cảm thấy tư thế ngồi của Kiêu Vương điện hạ và Liễu thần y có chỗ nào không ổn.
Gió Lớn Có Chốn Về
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Lớn Có Chốn Về Truyện Gió Lớn Có Chốn Về Story Chương 77: Ngồi cùng nhau thế này thôi là đủ!
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...