Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 60: Chẳng lẽ công tử còn không tin bản lĩnh của Vương gia?
145@-Đồng Âu nói: “Mấy năm nay biểu hiện của Dư phủ quá mức trong sạch. Theo lý mà nói, những nhà giàu ở vùng này hẳn phải là đối tượng mượn sức số một của Bạch Phúc giáo, cho nên chúng ta luôn quan sát chặt cha con Dư Tông, Dư Trọng. Thế nhưng trước sau vẫn không có phát hiện gì bất thường, gần như không có đệ tử tà giáo tới cửa du thuyết.”
Liễu Huyền An hiểu rõ ý hắn, quá trong sạch không có gì sai, nhưng chỉ hợp lý nếu Bạch Phúc giáo đến nhà mượn sức nhưng không thành, mà không phải giống tình hình hiện tại, rõ ràng là một con dê béo nhưng tà giáo lại hoàn toàn xem như không thấy.
Lương Thú hỏi: “Cho nên các ngươi vẫn chưa tìm được bất kỳ dấu vết nào?”
“Vốn là không có.” Đồng Âu đáp, “Nhưng sau này ta tìm được Vạn thúc, nghe ông ấy nói trước đây Dư Trọng mua quan tài còn mời vu sư, cực lực thúc giục mọi người hạ táng, cảm thấy rất không hợp lý cho nên báo cáo lại tổng thống lĩnh kiểu tra kỹ càng lại Dư gia, cuối cùng tìm được một quyển số ghi chép ngầm có ghi lại một ít việc lui tới của Dư phủ và Bạch Phúc giáo.”
“Chỉ có thế thôi?”
Đồng Âu bị hỏi đến xấu hổ: “Phải, chỉ có như vậy, không đủ để làm chứng cứ.”
Lúc này cũng nhờ câu chuyện mộ phần Vạn Viên bị thiên lôi đánh, quỷ bò lên náo loạn, Đồng Âu mới có cơ hội xin lãnh quân đến đây. Nếu không, dựa theo kế hoạch trước kia, “mồi câu” và tai mắt sắp xếp ở chỗ cha con Dư gia còn phải tốn thêm mấy tháng thu thập chứng cứ.
Nhưng rồi “Vạn Viên” lại từ dưới mồ bò lên, lúc Đồng Âu nghe được chuyện này đã ngẩn cả người, thậm chí còn có một tia ảo tưởng rằng biết đâu ái nhân năm xưa của mình chưa chết, chỉ bị hãm hại không chỗ dừng chân đành giả chết trốn đi nơi khác. Mà dựa theo tính cách của nàng, chắc chắn sẽ có ngày về báo thù, cho nên mới gây ra trận “quỷ nháo” xôn xao.
“Nhưng rồi ta đã nhìn thấy bộ thi hài kia.” Kỳ tích mình mong chờ cuối cùng không xảy ra, giọng Đồng Âu đã khàn khàn, “Là ta hại nàng.”
“Là hung thủ hại nàng.” Liễu Huyền An sửa cho đúng, “Đồng thống lĩnh tra xét tà giáo hơn mười năm, đương nhiên biết rõ bọn họ hoặc là những kẻ cực kỳ thông minh lợi kỷ, hoặc là những người cuồng tín cực độ ngu muội. Người sau bị người trước thao túng, cuối cùng nạn nhân chịu khổ vẫn là bá tánh mong muốn cuộc sống yên ổn bình thường.” Ví dụ như Vạn cô nương trước mắt, hoặc là hàng ngàn hàng vạn cô nương mất tích mà không có bản lĩnh bò dậy từ dưới mồ giống nàng.
Đồng Âu chần chừ: “Ta quả thật không nghĩ ra ai là người giả quỷ gây ra trận nhiễu loạn này.”
Lương Thú nói: “Vậy phải xem mục đích của đối phương là gì đã.”
“Mục đích à,” Liễu Huyền An phân tích, “Trong thành Hoài Trinh vốn sẽ tổ chức Hội Ngũ Thải, nhưng vì sự kiện quỷ nháo nên đã bị hủy bỏ. Có khi nào mục đích của người giả quỷ là ngăn cản lễ hội diễn ra không?”
Lương Thú sai người đi thăm hỏi, sau một lát, hộ vệ lên lầu hồi bẩm, Hội Ngũ Thải năm nay đúng là do Dư phủ tổ chức, lấy cớ là đuổi tà ma bệ.nh hoạn. Gần đây thân thể vị Dư lão gia kia không tốt, lâu rồi không thấy ra phố chơi đá kiến nữa.
Liễu Huyền An lần đầu mới được nghe, Hội Ngũ Thải còn có thể đuổi bệnh trừ ma?
Đồng Âu sinh trưởng ở vùng Tây Nam nên đứng ra giải thích, Hội Ngũ Thải có thể lớn có thể nhỏ, trong một thôn trấn chỉ cần có người khởi xướng, còn tình nguyện mở tiệc rượu đãi khách, như vậy thì cho dù lý do chỉ đơn thuần là gia chủ tâm trạng tốt muốn chúc mừng cũng có thể mở tiệc mở hội được.
“Cho nên con quỷ kia có lẽ không muốn Dư phủ đuổi ma thành công.” Liễu Huyền An đứng bên cạnh bàn, “Có khi nào là kẻ thù của Dư Tông bày ra trò khôi hài này để rủa lão ta nhanh chết không nhỉ?”
Lý do hoang đường cỡ nào cũng có khả năng, bởi vì thế gian đúng là có đủ loại người, nhưng vẫn phải tra đủ chứng cứ mới kết luận được.
Lương Thú cho Đồng Âu về phủ nha trước, Liễu Huyền An hỏi: “Vương gia có kế hoạch gì rồi?”
Hắn vốn định nói sẽ sai người đột nhập Dư phủ điều tra, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành “Tối nay ta vào Dư phủ nhìn xem sao”.
“Vương gia muốn đích thân đi?”
“Đúng vậy.”
Liễu Huyền An lên tiếng, chậm rãi đi trên phố cùng hắn một lúc, Lương Thú lại hỏi: “Ngươi có muốn đi không?”
Liễu Huyền An không cần nghĩ ngợi, ta muốn chứ.
“Thế tối nay cùng đi đi.”
“Được.”
Một hỏi một đáp cực kỳ lưu loát tự nhiên, nghe cứ như Dư phủ là điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng nào đó trong thành, ai đến cũng phải ghé thăm một chuyến.
Cửa hàng hai bên đường phố đã mở thêm mấy cái, dù sao mọi người vẫn phải sống tiếp. Hôm nay đến giữa trưa Liễu Huyền An mới rời giường, sau đó cũng chưa ăn gì, đến giờ liền bị mùi hương xào nấu ven đường hấp dẫn, bụng lập tức sôi ùng ục.
Lương thú mua cho y một miếng điểm tâm mềm ngọt: “Lót bụng trước đi, chờ lát nữa chúng ta đi ăn Bích Ảnh Lâu.”
Bích Ảnh Lâu là tửu lâu lớn nhất trong thành, mấy hôm trước luôn đóng cửa. Liễu Huyền An ôm điểm tâm cắn hai miếng rồi không muốn ăn nữa. Lương Thú rất tự nhiên rút bánh khỏi tay y, gặm hai ba cái hết sạch.
Liễu Huyền An nhìn bàn tay to cầm bánh của hắn, lại không khỏi nhớ về giấc mộng ban sáng.
Tuy Kiêu Vương điện hạ thường xuyên không chào hỏi gì đã xông vào ba ngàn thế giới của y, mười lần thì hết tám là không mặc quần áo, nhưng hắn luôn ngâm mình dưới suối nước nóng để tẩy rửa huyết tinh và mỏi mệt trên người, không có gì ái muội, thậm chí còn có chút bi tráng thê lương.
Nhưng không mặc quần áo còn sờ so.ạng mình, hiển nhiên không có nửa xu quan hệ đến chiến tranh giết chóc. Liễu Huyền An suy nghĩ đến nhập thần, dù đã sống đến bốn vạn tám ngàn tuổi thì đây cũng là lĩnh vực xa lạ y chưa từng trải nghiệm qua, bồng bềnh tựa như đang trôi trên muôn vàn ngọn sóng.
Trôi một lát, Liễu nhị công tử thở nhẹ một hơi, lại quay đầu ngắm Lương Thú.
Trong tay hắn còn cầm miếng bánh cuối cùng, thấy y cứ mãi nhìn mình liền hỏi: “Có ăn không?”
Liễu Huyền An đáp: “Không ăn.”
Lương Thú nói: “Ngươi chê ta.”
“Ta không đói bụng.”
“Ngươi đang chê ta.”
Liễu Huyền An bị ồn ào không chịu được, đành phải há miệng ăn miếng bánh cuối cùng kia để đổi lấy yên tĩnh. Lương Thú ngắm đôi môi mềm ướt của y lại nổi lên chút tâm tư khác. Thi thư thường nói, môi mỹ nhân như Đan Hà phủ tuyết trắng, ban đầu Lương Thú từng nghĩ, đỏ phối với trắng khác gì quỷ cái, đẹp chỗ nào? Kết quả đến giờ hắn mới mới phát giác là do bản thân chưa hiểu việc đời, hai màu đặt bên nhau thật sự rất đẹp, như anh như tuyết, cổ nhân không hề nói sai.
Liễu Huyền An hỏi: “Vương gia nhìn gì thế?”
Lương Thú vươn ngón cái giúp y lau vụn điểm tâm.
Ngón cái mang theo vết chai mỏng, chạm vào vừa thô ráp vừa dịu dàng. Liễu nhị công tử đã trải nghiệm một hồi trong mộng lại không muốn hé răng, bèn vừa đi đường vừa suy nghĩ lý do vì sao bỗng dưng lại mơ thấy Vương gia, tuy đúng là ai cũng có thể xuất hiện trong mơ được, nhưng thế này không khỏi quá tùy tiện rồi.
Lương Thú hỏi: “Suy nghĩ chuyện Dư phủ à?”
Liễu Huyền An đáp: “Suy nghĩ chuyện ta vừa mơ.”
“Lại nằm mơ.” Lương Thú duỗi tay ôm vai y, “Mấy lão già râu bạc đó vây quanh ngươi nói chuyện gì?”
Liễu Huyền An âm thầm đáp, lúc đó không ai vây quanh cả, phi lễ chớ nhìn.
Hai người dựa vào nhau mà đi, hương gỗ đàn cũng trở nên ngày càng nồng. Liễu Huyền An nghĩ thầm, nếu còn như vậy nữa đêm nay tám phần lại nằm mơ. Đại phu nào cũng biết mơ quá nhiều sẽ hại thân, vì thế y cố tình né tránh qua một bên. Chỉ là khoảng cách một bước chân, nhưng hành động này đối với Kiêu Vương điện hạ vừa chớm mối tình đầu, hận một ngày mười hai canh giờ đều dính lấy người trong lòng mà nói, một bước có thể so với khoảng cách từ Vương thành đến Tây Bắc. Hắn bất mãn thu tay: “Nói chuyện đi, sao lại không để ý tới ta nữa?”
Liễu Huyền An “à” một tiếng, giọng mềm như bông, không muốn nói, ta lười.
Mà Lương Thú lại vô cùng yêu thích phần lười biếng này của y, hễ thấy là muốn chọc ghẹo không ngừng, chọc cho tiên ngủ bản lĩnh vô song cũng không thể bay lên mây được nữa, đành phải kéo suy nghĩ trở về. Y thở ngắn than dài, người này không giống Kiêu Vương điện hạ trong mộng, chi bằng ta cứ tiếp tục ngủ còn hay hơn.
Lương Thú lại hỏi: “Vì sao lại thở dài?”
Liễu Huyền An dùng cả hai tay bịt lỗ tai.
Lương Thú cười ôm y, nhận thua: “Được được được, ta không nói nữa.”
Liễu Huyền An tiếp tục nghĩ, hình như lại có chút giống trong mộng rồi.
Hai người cùng nhau ăn bữa cơm, đều cảm thấy khoảng thời gian hoàng hôn ở bên nhau thế này rất là tuyệt diệu, không có án kiện ma quỷ hay cha con Dư gia làm phiền. Tiểu nhị bưng đồ ăn lên thế mà nhận ra bọn họ, thừa dịp tính tiền ghé lại gần hỏi nhỏ một câu: “Hai vị cơm nước xong chắc là đi Dư phủ nhỉ?”
Nội dung câu hỏi, cả âm sắc thều thào nhanh chóng dựng lên không khí có thể sánh ngang hiện trường quỷ nháo. Liễu Huyền An nghiêng đầu nhìn hắn, Lương Thú cũng buông chén trà trong tay: “Dư phủ?”
“Đúng vậy, không phải nhị vị vào thành bắt quỷ sao?” Tiểu nhị nhanh nhẹn tính tiền, “Vu sư do Dư lão gia mời đã tới rồi, mọi người chắc sẽ ngồi lại một chỗ thương lượng đúng không?”
Liễu Huyền An đáp: “Không đi, chúng ta làm riêng.”
“Làm riêng à? Hành động riêng cũng tốt, có bản lĩnh.” Tiểu nhị rất biết nói chuyện, Lương Thú bèn cho hắn thêm ít tiền thưởng, “Ta nghe nói vị vu sư kia rất lợi hại?”
“Đúng vậy, hàng yêu trừ ma, cầu mưa cầu phúc, rất là linh nghiệm.” Tiểu nhị nói, “Nghe nói ba ngày nữa sẽ tổ chức pháp sự.”
Tin tức này đã truyền khắp toàn thành, mọi người bàn bạc đến ngày đó sẽ cùng nhau đi xem. Ngay cả A Ninh cũng nghe được chuyện này, chờ công tử nhà mình trở về mới nói: “Còn náo nhiệt hơn hát tuồng nữa, có người định bưng cả băng ghế ra chiếm hàng đầu, trận này lại chẳng thấy mọi người sợ hãi gì.”
“Cư dân toàn thành tập trung một chỗ, hơn nữa còn có vu sư nghe nói là ‘cực kỳ lợi hại’ tọa trấn, đương nhiên là lớn gan rồi.” Liễu Huyền An đặt tay nải trong tay lên bàn, A Ninh nhìn thấy liền hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Quần áo Vương gia đưa.”
“Vương gia lại bắt đầu tặng y phục cho công tử?” A Ninh không cảm thấy kỳ quặc, bởi vì trước đó đã có chăn có gối đầu, nhưng Liễu Huyền An lại giải thích: “Là y phục dạ hành, đêm nay ta đi cùng Vương gia vào Dư phủ xem thử.”
A Ninh khó hiểu: “Công tử đâu có công phu gì.”
“Không sao, trước đây ta cũng từng đi do thám rồi.”
“Lần đi thành Xích Hà Thành là vì công tử là đại phu, có ôn dịch đương nhiên phải đi xem, nhưng ở Dư phủ đâu có bị ôn dịch.”
“Ta vẫn phải đi.”
Liễu Huyền An cầm y phục dạ hành ra sau bình phong tự thay. Hộ vệ Kiêu Vương phủ ai cũng có y phục dạ hành, Cao Lâm tìm được cho y một bộ khá mới lại vừa người.
A Ninh thở một hơi thật dài, vòng ra sau hỗ trợ. Đồ đi đêm đương nhiên không đẹp, nhưng thường ngày Liễu nhị công tử mặc bao tải lên người cũng đẹp, một thân đen nhánh càng khiến da y trắng hơn. A Ninh kéo kéo hai cái, cảm thấy bộ đồ này quá mỏng, vì thế lại lấy trong tủ ra một chiếc áo choàng, tranh thủ tẩy não công tử nhà mình: “Cái này cũng do Vương gia tặng, đúng lúc thích hợp với đồ dạ hành.”
Liễu Huyền An đánh giá: “Trừ phi mắt hộ vệ Dư phủ bị tật hết, nếu không thật sự khó mà không phát hiện ra.”
“Không đâu.” A Ninh thành thạo bọc người kín mít lại, “Vương gia lợi hại như thế, dù công tử có xách theo một bộ chiêng trống cũng nhất định không bị ai phát hiện, chẳng lẽ công tử còn chưa tin bản lĩnh của Vương gia?”
Liễu Huyền An bị hắn bọc đến khó thở, nghĩ thầm, ta tin lắm chứ bộ.
Gió Lớn Có Chốn Về
Liễu Huyền An hiểu rõ ý hắn, quá trong sạch không có gì sai, nhưng chỉ hợp lý nếu Bạch Phúc giáo đến nhà mượn sức nhưng không thành, mà không phải giống tình hình hiện tại, rõ ràng là một con dê béo nhưng tà giáo lại hoàn toàn xem như không thấy.
Lương Thú hỏi: “Cho nên các ngươi vẫn chưa tìm được bất kỳ dấu vết nào?”
“Vốn là không có.” Đồng Âu đáp, “Nhưng sau này ta tìm được Vạn thúc, nghe ông ấy nói trước đây Dư Trọng mua quan tài còn mời vu sư, cực lực thúc giục mọi người hạ táng, cảm thấy rất không hợp lý cho nên báo cáo lại tổng thống lĩnh kiểu tra kỹ càng lại Dư gia, cuối cùng tìm được một quyển số ghi chép ngầm có ghi lại một ít việc lui tới của Dư phủ và Bạch Phúc giáo.”
“Chỉ có thế thôi?”
Đồng Âu bị hỏi đến xấu hổ: “Phải, chỉ có như vậy, không đủ để làm chứng cứ.”
Lúc này cũng nhờ câu chuyện mộ phần Vạn Viên bị thiên lôi đánh, quỷ bò lên náo loạn, Đồng Âu mới có cơ hội xin lãnh quân đến đây. Nếu không, dựa theo kế hoạch trước kia, “mồi câu” và tai mắt sắp xếp ở chỗ cha con Dư gia còn phải tốn thêm mấy tháng thu thập chứng cứ.
Nhưng rồi “Vạn Viên” lại từ dưới mồ bò lên, lúc Đồng Âu nghe được chuyện này đã ngẩn cả người, thậm chí còn có một tia ảo tưởng rằng biết đâu ái nhân năm xưa của mình chưa chết, chỉ bị hãm hại không chỗ dừng chân đành giả chết trốn đi nơi khác. Mà dựa theo tính cách của nàng, chắc chắn sẽ có ngày về báo thù, cho nên mới gây ra trận “quỷ nháo” xôn xao.
“Nhưng rồi ta đã nhìn thấy bộ thi hài kia.” Kỳ tích mình mong chờ cuối cùng không xảy ra, giọng Đồng Âu đã khàn khàn, “Là ta hại nàng.”
“Là hung thủ hại nàng.” Liễu Huyền An sửa cho đúng, “Đồng thống lĩnh tra xét tà giáo hơn mười năm, đương nhiên biết rõ bọn họ hoặc là những kẻ cực kỳ thông minh lợi kỷ, hoặc là những người cuồng tín cực độ ngu muội. Người sau bị người trước thao túng, cuối cùng nạn nhân chịu khổ vẫn là bá tánh mong muốn cuộc sống yên ổn bình thường.” Ví dụ như Vạn cô nương trước mắt, hoặc là hàng ngàn hàng vạn cô nương mất tích mà không có bản lĩnh bò dậy từ dưới mồ giống nàng.
Đồng Âu chần chừ: “Ta quả thật không nghĩ ra ai là người giả quỷ gây ra trận nhiễu loạn này.”
Lương Thú nói: “Vậy phải xem mục đích của đối phương là gì đã.”
“Mục đích à,” Liễu Huyền An phân tích, “Trong thành Hoài Trinh vốn sẽ tổ chức Hội Ngũ Thải, nhưng vì sự kiện quỷ nháo nên đã bị hủy bỏ. Có khi nào mục đích của người giả quỷ là ngăn cản lễ hội diễn ra không?”
Lương Thú sai người đi thăm hỏi, sau một lát, hộ vệ lên lầu hồi bẩm, Hội Ngũ Thải năm nay đúng là do Dư phủ tổ chức, lấy cớ là đuổi tà ma bệ.nh hoạn. Gần đây thân thể vị Dư lão gia kia không tốt, lâu rồi không thấy ra phố chơi đá kiến nữa.
Liễu Huyền An lần đầu mới được nghe, Hội Ngũ Thải còn có thể đuổi bệnh trừ ma?
Đồng Âu sinh trưởng ở vùng Tây Nam nên đứng ra giải thích, Hội Ngũ Thải có thể lớn có thể nhỏ, trong một thôn trấn chỉ cần có người khởi xướng, còn tình nguyện mở tiệc rượu đãi khách, như vậy thì cho dù lý do chỉ đơn thuần là gia chủ tâm trạng tốt muốn chúc mừng cũng có thể mở tiệc mở hội được.
“Cho nên con quỷ kia có lẽ không muốn Dư phủ đuổi ma thành công.” Liễu Huyền An đứng bên cạnh bàn, “Có khi nào là kẻ thù của Dư Tông bày ra trò khôi hài này để rủa lão ta nhanh chết không nhỉ?”
Lý do hoang đường cỡ nào cũng có khả năng, bởi vì thế gian đúng là có đủ loại người, nhưng vẫn phải tra đủ chứng cứ mới kết luận được.
Lương Thú cho Đồng Âu về phủ nha trước, Liễu Huyền An hỏi: “Vương gia có kế hoạch gì rồi?”
Hắn vốn định nói sẽ sai người đột nhập Dư phủ điều tra, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành “Tối nay ta vào Dư phủ nhìn xem sao”.
“Vương gia muốn đích thân đi?”
“Đúng vậy.”
Liễu Huyền An lên tiếng, chậm rãi đi trên phố cùng hắn một lúc, Lương Thú lại hỏi: “Ngươi có muốn đi không?”
Liễu Huyền An không cần nghĩ ngợi, ta muốn chứ.
“Thế tối nay cùng đi đi.”
“Được.”
Một hỏi một đáp cực kỳ lưu loát tự nhiên, nghe cứ như Dư phủ là điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng nào đó trong thành, ai đến cũng phải ghé thăm một chuyến.
Cửa hàng hai bên đường phố đã mở thêm mấy cái, dù sao mọi người vẫn phải sống tiếp. Hôm nay đến giữa trưa Liễu Huyền An mới rời giường, sau đó cũng chưa ăn gì, đến giờ liền bị mùi hương xào nấu ven đường hấp dẫn, bụng lập tức sôi ùng ục.
Lương thú mua cho y một miếng điểm tâm mềm ngọt: “Lót bụng trước đi, chờ lát nữa chúng ta đi ăn Bích Ảnh Lâu.”
Bích Ảnh Lâu là tửu lâu lớn nhất trong thành, mấy hôm trước luôn đóng cửa. Liễu Huyền An ôm điểm tâm cắn hai miếng rồi không muốn ăn nữa. Lương Thú rất tự nhiên rút bánh khỏi tay y, gặm hai ba cái hết sạch.
Liễu Huyền An nhìn bàn tay to cầm bánh của hắn, lại không khỏi nhớ về giấc mộng ban sáng.
Tuy Kiêu Vương điện hạ thường xuyên không chào hỏi gì đã xông vào ba ngàn thế giới của y, mười lần thì hết tám là không mặc quần áo, nhưng hắn luôn ngâm mình dưới suối nước nóng để tẩy rửa huyết tinh và mỏi mệt trên người, không có gì ái muội, thậm chí còn có chút bi tráng thê lương.
Nhưng không mặc quần áo còn sờ so.ạng mình, hiển nhiên không có nửa xu quan hệ đến chiến tranh giết chóc. Liễu Huyền An suy nghĩ đến nhập thần, dù đã sống đến bốn vạn tám ngàn tuổi thì đây cũng là lĩnh vực xa lạ y chưa từng trải nghiệm qua, bồng bềnh tựa như đang trôi trên muôn vàn ngọn sóng.
Trôi một lát, Liễu nhị công tử thở nhẹ một hơi, lại quay đầu ngắm Lương Thú.
Trong tay hắn còn cầm miếng bánh cuối cùng, thấy y cứ mãi nhìn mình liền hỏi: “Có ăn không?”
Liễu Huyền An đáp: “Không ăn.”
Lương Thú nói: “Ngươi chê ta.”
“Ta không đói bụng.”
“Ngươi đang chê ta.”
Liễu Huyền An bị ồn ào không chịu được, đành phải há miệng ăn miếng bánh cuối cùng kia để đổi lấy yên tĩnh. Lương Thú ngắm đôi môi mềm ướt của y lại nổi lên chút tâm tư khác. Thi thư thường nói, môi mỹ nhân như Đan Hà phủ tuyết trắng, ban đầu Lương Thú từng nghĩ, đỏ phối với trắng khác gì quỷ cái, đẹp chỗ nào? Kết quả đến giờ hắn mới mới phát giác là do bản thân chưa hiểu việc đời, hai màu đặt bên nhau thật sự rất đẹp, như anh như tuyết, cổ nhân không hề nói sai.
Liễu Huyền An hỏi: “Vương gia nhìn gì thế?”
Lương Thú vươn ngón cái giúp y lau vụn điểm tâm.
Ngón cái mang theo vết chai mỏng, chạm vào vừa thô ráp vừa dịu dàng. Liễu nhị công tử đã trải nghiệm một hồi trong mộng lại không muốn hé răng, bèn vừa đi đường vừa suy nghĩ lý do vì sao bỗng dưng lại mơ thấy Vương gia, tuy đúng là ai cũng có thể xuất hiện trong mơ được, nhưng thế này không khỏi quá tùy tiện rồi.
Lương Thú hỏi: “Suy nghĩ chuyện Dư phủ à?”
Liễu Huyền An đáp: “Suy nghĩ chuyện ta vừa mơ.”
“Lại nằm mơ.” Lương Thú duỗi tay ôm vai y, “Mấy lão già râu bạc đó vây quanh ngươi nói chuyện gì?”
Liễu Huyền An âm thầm đáp, lúc đó không ai vây quanh cả, phi lễ chớ nhìn.
Hai người dựa vào nhau mà đi, hương gỗ đàn cũng trở nên ngày càng nồng. Liễu Huyền An nghĩ thầm, nếu còn như vậy nữa đêm nay tám phần lại nằm mơ. Đại phu nào cũng biết mơ quá nhiều sẽ hại thân, vì thế y cố tình né tránh qua một bên. Chỉ là khoảng cách một bước chân, nhưng hành động này đối với Kiêu Vương điện hạ vừa chớm mối tình đầu, hận một ngày mười hai canh giờ đều dính lấy người trong lòng mà nói, một bước có thể so với khoảng cách từ Vương thành đến Tây Bắc. Hắn bất mãn thu tay: “Nói chuyện đi, sao lại không để ý tới ta nữa?”
Liễu Huyền An “à” một tiếng, giọng mềm như bông, không muốn nói, ta lười.
Mà Lương Thú lại vô cùng yêu thích phần lười biếng này của y, hễ thấy là muốn chọc ghẹo không ngừng, chọc cho tiên ngủ bản lĩnh vô song cũng không thể bay lên mây được nữa, đành phải kéo suy nghĩ trở về. Y thở ngắn than dài, người này không giống Kiêu Vương điện hạ trong mộng, chi bằng ta cứ tiếp tục ngủ còn hay hơn.
Lương Thú lại hỏi: “Vì sao lại thở dài?”
Liễu Huyền An dùng cả hai tay bịt lỗ tai.
Lương Thú cười ôm y, nhận thua: “Được được được, ta không nói nữa.”
Liễu Huyền An tiếp tục nghĩ, hình như lại có chút giống trong mộng rồi.
Hai người cùng nhau ăn bữa cơm, đều cảm thấy khoảng thời gian hoàng hôn ở bên nhau thế này rất là tuyệt diệu, không có án kiện ma quỷ hay cha con Dư gia làm phiền. Tiểu nhị bưng đồ ăn lên thế mà nhận ra bọn họ, thừa dịp tính tiền ghé lại gần hỏi nhỏ một câu: “Hai vị cơm nước xong chắc là đi Dư phủ nhỉ?”
Nội dung câu hỏi, cả âm sắc thều thào nhanh chóng dựng lên không khí có thể sánh ngang hiện trường quỷ nháo. Liễu Huyền An nghiêng đầu nhìn hắn, Lương Thú cũng buông chén trà trong tay: “Dư phủ?”
“Đúng vậy, không phải nhị vị vào thành bắt quỷ sao?” Tiểu nhị nhanh nhẹn tính tiền, “Vu sư do Dư lão gia mời đã tới rồi, mọi người chắc sẽ ngồi lại một chỗ thương lượng đúng không?”
Liễu Huyền An đáp: “Không đi, chúng ta làm riêng.”
“Làm riêng à? Hành động riêng cũng tốt, có bản lĩnh.” Tiểu nhị rất biết nói chuyện, Lương Thú bèn cho hắn thêm ít tiền thưởng, “Ta nghe nói vị vu sư kia rất lợi hại?”
“Đúng vậy, hàng yêu trừ ma, cầu mưa cầu phúc, rất là linh nghiệm.” Tiểu nhị nói, “Nghe nói ba ngày nữa sẽ tổ chức pháp sự.”
Tin tức này đã truyền khắp toàn thành, mọi người bàn bạc đến ngày đó sẽ cùng nhau đi xem. Ngay cả A Ninh cũng nghe được chuyện này, chờ công tử nhà mình trở về mới nói: “Còn náo nhiệt hơn hát tuồng nữa, có người định bưng cả băng ghế ra chiếm hàng đầu, trận này lại chẳng thấy mọi người sợ hãi gì.”
“Cư dân toàn thành tập trung một chỗ, hơn nữa còn có vu sư nghe nói là ‘cực kỳ lợi hại’ tọa trấn, đương nhiên là lớn gan rồi.” Liễu Huyền An đặt tay nải trong tay lên bàn, A Ninh nhìn thấy liền hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Quần áo Vương gia đưa.”
“Vương gia lại bắt đầu tặng y phục cho công tử?” A Ninh không cảm thấy kỳ quặc, bởi vì trước đó đã có chăn có gối đầu, nhưng Liễu Huyền An lại giải thích: “Là y phục dạ hành, đêm nay ta đi cùng Vương gia vào Dư phủ xem thử.”
A Ninh khó hiểu: “Công tử đâu có công phu gì.”
“Không sao, trước đây ta cũng từng đi do thám rồi.”
“Lần đi thành Xích Hà Thành là vì công tử là đại phu, có ôn dịch đương nhiên phải đi xem, nhưng ở Dư phủ đâu có bị ôn dịch.”
“Ta vẫn phải đi.”
Liễu Huyền An cầm y phục dạ hành ra sau bình phong tự thay. Hộ vệ Kiêu Vương phủ ai cũng có y phục dạ hành, Cao Lâm tìm được cho y một bộ khá mới lại vừa người.
A Ninh thở một hơi thật dài, vòng ra sau hỗ trợ. Đồ đi đêm đương nhiên không đẹp, nhưng thường ngày Liễu nhị công tử mặc bao tải lên người cũng đẹp, một thân đen nhánh càng khiến da y trắng hơn. A Ninh kéo kéo hai cái, cảm thấy bộ đồ này quá mỏng, vì thế lại lấy trong tủ ra một chiếc áo choàng, tranh thủ tẩy não công tử nhà mình: “Cái này cũng do Vương gia tặng, đúng lúc thích hợp với đồ dạ hành.”
Liễu Huyền An đánh giá: “Trừ phi mắt hộ vệ Dư phủ bị tật hết, nếu không thật sự khó mà không phát hiện ra.”
“Không đâu.” A Ninh thành thạo bọc người kín mít lại, “Vương gia lợi hại như thế, dù công tử có xách theo một bộ chiêng trống cũng nhất định không bị ai phát hiện, chẳng lẽ công tử còn chưa tin bản lĩnh của Vương gia?”
Liễu Huyền An bị hắn bọc đến khó thở, nghĩ thầm, ta tin lắm chứ bộ.
Gió Lớn Có Chốn Về
Đánh giá:
Truyện Gió Lớn Có Chốn Về
Story
Chương 60: Chẳng lẽ công tử còn không tin bản lĩnh của Vương gia?
10.0/10 từ 14 lượt.