Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 52: Lương Thú cầm mấy ngón tay trắng trẻo lên, cẩn thận vuốt phẳng
123@-A Ninh không khuyên được, đành phải để lại chăn đệm mới của Kiêu Vương điện hạ cho công tử, mình thì ôm chăn cũ chui ra khỏi xe ngựa, vác ra ngoài hỏi thăm xem có ai cần tới không.
Lần này Lương Thú nam hạ chỉ dẫn theo hơn mười thân binh giả trang thành thiếu gia nhà giàu đi du ngoạn. Lúc này mọi người đang ở ven đường nhóm lửa nấu cơm, đột nhiên mọc ra một thiếu niên mặt mày ủ ê ôm chăn đi tới đi lui, ai cũng nhìn cậu cười. Cao Lâm chú ý tới, bước lại gần hỏi thử: “Ngươi muốn trải đệm ngủ dưới đất à?”
“Không phải.” A Ninh đổi vai khiêng chăn, “Công tử nhà ta muốn dùng chăn mới Vương gia đưa, ta đành chuyển cái cũ ra, định xem thử Dương thúc có lấy không.”
Dương thúc là đầu bếp kiêm phụ trách quản lý một phần vật dụng hàng ngày, nhất định sẽ nhận. Nhưng Cao Lâm đời nào để chăn đệm Liễu nhị công tử từng dùng qua rơi vào tay lão Dương, lập tức nói: “Cho ta đi.”
“Hả?” A Ninh do dự, hình như chuyện này không thích hợp cho lắm. Chăn đệm cũ đã dùng qua, nếu đưa cho binh sĩ tầm thường lót tạm thì không sao, đây đường đường là phó tướng, làm sao có thể dùng lại đồ của công tử. Cậu vừa định cự tuyệt, kết quả sau đó Cao Lâm bồi thêm một câu: “Ta mang tặng Vương gia nhà ta.”
A Ninh nghe vậy càng kinh sợ: “Không được không được, như thế quá thất lễ, Vương gia thiếu chăn dùng sao? Hay là để ta trả lại bộ mới cho ngài ấy đi.”
Cao Lâm chấn động, không được làm vậy!
Nhưng trên mặt hắn vẫn rất nghiêm túc giải thích: “Ở quân doanh đâu ra nhiều lễ nghi phiền phức. Tây Nam vào đông ẩm lạnh, Vương gia lo lắng Liễu nhị công tử bị lạnh nên mới nhường chăn cho y, bây giờ nếu Liễu nhị công tử không thiếu, không cần đổi đi đổi lại rườm rà, cứ tùy tiện trải cái này cũng được, đưa cho ta.” Nói xong lập tức cướp chồng chăn đệm từ tay A Ninh như thổ phỉ, cướp xong không nói hai lời đã co chân bỏ chạy như bay về hiến vật quý cho Vương gia.
A Ninh bị bỏ lại cực kỳ rối rắm, bộ chăn đệm kia công tử nhà ta dùng đã lâu, vỏ chăn bị giặt nhiều đến mức chất vải từ dày phẳng biến thành vừa mỏng vừa mềm. Cho dù quân doanh không chú ý câu nệ, thứ này cũng làm gì đủ tiêu chuẩn đưa Vương gia dùng?
Cậu quay trở lại xe ngựa, nhìn công tử quý giá nhà mình không tim không phổi quấn mình trong bộ chăn mới ngủ say sưa, đau đầu không chịu được.
Lương Thú ngồi một mình trong xe ngựa xem quân báo, xem đến thái dương nhói đau, màn xe vừa động một cái, một chồng chăn đệm cũ thình lình xuất hiện trước mắt hắn mang theo dược hương nhàn nhạt quen thuộc, cùng với nửa cái đầu của Cao Lâm thò vào tranh công: “Vương gia, A Ninh nói Liễu nhị công tử muốn dùng bộ chăn mới, bộ cũ không biết để đâu, vốn dĩ định bỏ đi, ta liền mượn cơ hội lấy về.”
Một người là Vương gia, một tên là phó tướng, hai người bày mưu tính kế lừa lấy một bộ chăn đệm cũ của công tử nhà người ta, việc này mà truyền ra ngoài, thiên tử đương triều biết được có khi sẽ ngất luôn tại chỗ. Nhưng xét thấy lúc này mấy tên tráng hán ngự tiền đang nghỉ ngơi ở một đầu khác, cho nên Lương Thú vẫn bình tĩnh ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho người tiến vào xe ngựa: “Nói tỉ mỉ ta nghe.”
Cao Lâm liền thuật lại chi tiết một lần, tuy tường tận đến mấy cũng không lòi ra thêm chút tình ý nào, Lương Thú vẫn cảm thấy người này trông vô cùng thuận mắt. Cao Lâm được cổ vũ, vỗ lên ghế xe: “Vương gia yên tâm, ta nhất định sẽ quan sát kỹ xe ngựa của Liễu nhị công tử xem có dọn dẹp vứt thêm thứ gì nữa không.”
Những lời này nghe vừa cảm động vừa biế.n thái, tràn ngập cảm giác lạ lùng quỷ dị, vì thế Lương Thú quyết định không suy nghĩ kỹ về chuyện này nữa, phất tay tống cổ người ra ngoài, hắn thì dựa lên đống chăn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Mùi dược liệu không nhiều không ít vừa vặn thả lỏng dây thần kinh đang căng chặt, bông nhồi trong chăn cũng rất xốp rất mềm, tựa như đang nằm trên một đám mây.
Các cặp tiểu tình nhân bên ngoài ai cũng tặng khăn tay túi thơm ngọc bội, nắm trong tay giấu trong ngực áo, vừa e lệ ngượng ngùng vừa âm thầm vui sướng, chỉ có Kiêu Vương điện hạ không giống người thường, chưa biết rõ tâm ý đối phương đã vội trao đổi chăn đệm, trói chặt người ta từ đầu đến chân, là một kiểu lãng mạn dung tục mà lại bá đạo kiêu căng như gió lớn miền Tây Bắc.
Rất độc đáo, cũng rất thân mật.
Có chăn mới, tiên ngủ càng lang thang trong mộng quên cả lối về, mà chứng mất ngủ lâu ngày của Lương Thú cũng vì dược hương quanh quẩn bốn phía mà giảm bớt, đôi khi ban ngày nhàn rỗi còn có thể chợp mắt thêm một chút. Cao Lâm thu hết vào mắt, vui mừng hiện lên mặt, cảm khái trong lòng, một bộ chăn đã có công hiệu tuyệt vời như thế, tương lai nếu hai người thành thân thật còn cải thiện đến mức nào.
Lương Thú hỏi: “Đang cười ngu cái gì đấy?”
Cao Lâm đáp: “Ta đang nghĩ đến hôn sự của Vương gia nên trong lòng vui vẻ.”
Hắn nói câu này hơi lớn tiếng, đúng lúc bị Liễu Huyền An tỉnh ngủ chui ra khỏi xe ngựa nghe được, vì thế lập tức quay đầu hỏi A Ninh: “Vương gia muốn thành thân à?”
“Cái gì Vương gia muốn thành thân?” A Ninh mờ mịt, “Không có, công tử nghe ai nói thế?”
Không có sao?
Liễu Huyền An nghi hoặc nhìn qua, Cao Lâm vẫn đang cười, cưỡi trên lưng ngựa cười tươi như hoa cứ như sắp được uống rượu mừng thật. Mà Lương Thú cưỡi ngựa đi song song hắn thoạt nhìn tâm tình cũng rất tốt, đôi mắt nheo lại, dáng người đĩnh bạt, được ánh nắng dát vàng toàn thân trông vô cùng sang quý phong lưu.
Y cũng cưỡi ngựa qua lắng nghe thử.
Liễu nhị công tử không kịp nghe gì, thật sự buồn bực. Lương Thú hỏi y: “Lại ngẩn người làm gì đấy, không ngủ à?”
“Ngủ dậy rồi, choáng đầu.” Liễu Huyền An thu cương ngựa, “Vừa rồi Vương gia nói chuyện gì với Cao phó tướng thế?”
“Nói vài chuyện tương lai sau khi về Vương thành.” Lương Thú nhìn chân trời, “Đằng trước là thành Hoài Trinh, hay để ta đưa ngươi chạy một lúc nhé?”
Kỳ thật Liễu Huyền An muốn hỏi dò thêm một ít chuyện sau khi về Vương thành là chuyện gì, nhưng rồi cảm thấy nghe lén là hành vi không tốt, đành phải chờ cơ hội khác. Thành Hoài Trinh, Liễu Huyền An đã đọc được tên địa danh này trên một cuốn Tây Nam địa chí, hình như có đặc sản là một loại bánh hoa đủ màu sắc rất ngon, liền gật đầu: “Được.”
Lương Thú túm tay y, nhẹ nhàng kéo người sang lưng ngựa mình. Các tướng sĩ đã nhìn cảnh này đến quen, vội nghiêng người nhường đường, Huyền Giao phi nhanh như một tia chớp, trên đường còn đi ngang qua một thôn nhỏ, khói bếp lượn lờ trông rất yên vui hòa thuận. Thật ra một khi đã rời khỏi lưu vực Bạch Hà, những phần còn lại của Đại Diễm vẫn giàu có yên ổn, bao gồm cả Tây Nam —— dù trước mắt tà giáo hoành hành, nhưng ít ra thứ gì nên có vẫn có đủ.
Liễu Huyền An đang nghĩ như vậy, Huyền Giao đã dừng bước chân. Cách đó không xa là tường thành đá xanh ẩn hiện, đây xem như là tòa thành lớn đầu tiên sau khi mọi người tiến vào đất Tây Nam.
Bụng Liễu nhị công tử đúng lúc sôi lên ùng ục.
Lương Thú bật cười ấn bụng y một phen: “Đi, đưa ngươi đi ăn cơm.”
Huyền Giao nhẹ nhàng chạy chậm, thủ quan cửa thành không nhận ra Kiêu Vương điện hạ, nhưng có thể nhận ra thân phận địa vị hai người này không thấp, hẳn là xuất thân từ gia đình phú quý, liền hạ giọng nhắc nhở: “Hai vị thiếu gia vào thành xem Hội Ngũ Thải đúng không? Lễ hội bị hủy rồi, không có náo nhiệt mà xem đâu, chớ nên vào thành, quay về vẫn tốt hơn.”
Tây Nam phồn hoa như biển, bá tánh lại giỏi ca múa cho nên thường xuyên tổ chức nhiều lễ hội ca múa linh đình, mùa có hoa gọi là Ngũ Thải, không có hoa thì bện dây vải nhiều màu sặc sỡ treo lên cũng gọi là Ngũ Thải. Hội Ngũ Thải không có thời gian tổ chức cố định, cũng không có địa điểm cố định, chỉ cần có người có ca hát có rượu ngon là mở tiệc chúc mừng được rồi.
Lương Thú hỏi: “Vì sao phải hủy bỏ?”
Thủ quan thở dài, xua tay nói: “Không phải chuyện gì tốt, thiếu gia đừng hỏi thì hơn. Trời sắp tối rồi, mau trở về đi thôi.”
Lương Thú móc từ trong tay áo ra ít bạc vụn: “Chúng ta đã đi cả ngày đường, bụng thật sự rất đói, dù trong thành không có Hội Ngũ Thải nhưng chắc vẫn ăn được một bữa cơm chứ.”
“Không không không, ý ta không phải như vậy, thiếu gia mau cất tiền đi.” Thủ quan vội vàng cự tuyệt, thấy hai người khăng khăng muốn vào thành, căn bản khuyên không được, đành phải nói thật, “Trong thành gần đây đang có quỷ nháo, còn cực kỳ hung hiểm, chuyện này… ây dà.”
Lương Thú và Liễu Huyền An liếc nhau, quỷ nháo?
Hai người vẫn không nghe thủ quan khuyên can, đi vào thành Hoài Trinh như cũ. Lúc này thái dương đã khuất sau núi, trời tranh tối tranh sáng, trên đường phố đến nửa bóng người cũng không thấy, chỉ có mấy con chó hoang lùng sục khắp nơi gừ gừ uy hiếp. Mái hiên các nhà vẫn treo dây vải ngũ sắc chưa kịp gỡ xuống bị gió thổi bay lất phất, không thấy nửa phần vui mừng, ngược lại thêm mấy phần kinh dị.
Liễu Huyền An không khỏi rùng mình một cái.
Lương Thú ôm hai vai y, kéo người vào sát ngực mình: “Hay để ta đưa ngươi ra khỏi thành trước?”
“Không cần.” Liễu Huyền An nói, “Nơi này nhìn thật sự cổ quái, chúng ta đi tìm khách điế.m đi.”
Hai người theo lời chỉ dẫn của quan thủ thành, tìm được khách đi.ếm lớn nhất thành. Gõ cửa một lúc lâu, trong nhà mới có tiếng bước chân vọng ra, sau đó là tiếng chống ván cửa lên dò hỏi: “Ai đó?”
“Ở trọ.” Lương Thú lên tiếng, “Xin hỏi còn kinh doanh không?”
“Kẹt” một tiếng, cửa gỗ bị mở ra một khe hở nhỏ, tiểu nhị nhìn hai người từ trên xuống dưới: “Vì sao lại đến thành Hoài Trinh? Chẳng lẽ hai vị không nghe nói… những việc gần đây sao?”
“Sắp đến cổng thành mới nghe, nhưng sắc trời đã tối, muốn chạy cũng không còn kịp rồi.” Lương Thú nói, “Trước khi vào thành chỉ cho là lời đồn đãi lung tung, đến nơi nhìn cảnh tượng mới biết sự tình đúng là không nhỏ.”
“Đâu chỉ không nhỏ.” Tiểu nhị mở cửa cho hai người vào tiệm, “Nữ nhân đã chết bảy tám năm đột nhiên bò ra khỏi mồ đi loạn khắp thành, kể ra ai mà không sợ hãi!”
Liễu Huyền An hỏi: “Cuối cùng cô ta đi đến chỗ nào?”
“Không biết, đại nhân đang tổ chức người đi tìm, đến giờ vẫn không tìm thấy.” Tiểu nhị nói, “Tin tức vừa truyền ra, ngày hôm sau khách khứa bỏ chạy hết sạch, hai gian thượng phòng bên trên coi như tính lời cho hai vị, mời đi bên này.”
“Ta còn mang theo một ít tùy tùng, có lẽ nửa canh giờ nữa sẽ vào thành.” Lương Thú ném qua một thỏi bạc, “Khách đi.ếm này chúng ta bao hết, làm phiền chuẩn bị chút thức ăn.”
Tiểu nhị nhận ra là khách sộp thì vui mừng khôn xiết. Khách đi.ếm trống rỗng cuối cùng đã có nhân khí, có nhân khí mới tốt, nhân khí trấn quỷ! Nghĩ vậy liền vội vàng đi xuống chuẩn bị. Lương Thú đưa Liễu Huyền An lên lầu, chọn cho y gian phòng nhìn ra đường phố, thuận tiện hỏi: “Từ dưới mồ bò lên, là cổ trùng đúng không?”
“Có thì đúng là có, nhưng khả năng lớn hơn là người sống giả quỷ.” Liễu Huyền An nói, “Một thi thể bị cổ trùng thao túng, có thể đi lại đã là cực hạn, nếu còn có đầu óc biết trốn tránh quan phủ thì cần gì chết nữa, sống tiếp luôn cũng được.”
Lương Thú cười lắc đầu: “Người ta đang bị quỷ nháo, ngươi thì ngược lại phân tích rất bình tĩnh. Nói thử xem, thế gian này có thứ gì làm ngươi sợ hãi được không?”
Tất nhiên là có chứ. Liễu Huyền An lục tìm, ví dụ như thước của đại ca. Gậy của cha ta tuy nhìn tương đối đáng sợ, nhưng ông ấy không đánh thật, ngược lại đại ca mà đánh thì đánh rất nghiêm túc. Nhắc tới chuyện này, y lại xòe tay ra tố khổ: “Có một lần ta bị đánh sưng vù cả lên.”
Lương Thú nắm mấy ngón tay trắng trẻo, cẩn thận vuốt phẳng lòng bàn tay y: “Còn đau hay không?”
Những lời này rõ ràng là dư thừa, nhưng tình thoại ấy mà, mười câu thì hết chín câu rưỡi là dư thừa, dư thừa mới thú vị, nửa câu ít ỏi còn lại tạm tính là chính sự.
Mà hiệu quả cũng rất rõ rệt, chỉ một câu “Có đau hay không”, hơn nữa lúc này Kiêu Vương điện hạ còn nhíu mày, ánh mắt săn sóc quan tâm đúng là thành công gợi lên ký ức đau nhức thời thơ ấu của Liễu nhị công tử. Y dài giọng cứ như phải chịu ấm ức to bằng trời, đúng lý hợp tình lớn tiếng cáo trạng: “Đau chứ, tay cầm đũa còn không xong, đại ca lại đuổi ta đi dược phòng cắt vỏ cây.”
Lương Thú ôm chặt hai tay y: “Sau này nếu ai còn dám đánh ngươi, ta đi tìm hắn tính sổ.”
Liễu trang chủ và Liễu đại công tử ở cách xa trăm dặm đồng thời đánh mấy cái hắt xì liên tiếp.
Mũi Liễu Huyền An hơi ngưa ngứa, y nhìn Lương Thú gần trong gang tấc, mặt mày dịu dàng, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, vì thế dùng sức rút tay ra, quay đầu làm như không có việc gì: “Chúng ta vẫn nên phân tích vụ quỷ nháo một chút đi.”
Gió Lớn Có Chốn Về
Lần này Lương Thú nam hạ chỉ dẫn theo hơn mười thân binh giả trang thành thiếu gia nhà giàu đi du ngoạn. Lúc này mọi người đang ở ven đường nhóm lửa nấu cơm, đột nhiên mọc ra một thiếu niên mặt mày ủ ê ôm chăn đi tới đi lui, ai cũng nhìn cậu cười. Cao Lâm chú ý tới, bước lại gần hỏi thử: “Ngươi muốn trải đệm ngủ dưới đất à?”
“Không phải.” A Ninh đổi vai khiêng chăn, “Công tử nhà ta muốn dùng chăn mới Vương gia đưa, ta đành chuyển cái cũ ra, định xem thử Dương thúc có lấy không.”
Dương thúc là đầu bếp kiêm phụ trách quản lý một phần vật dụng hàng ngày, nhất định sẽ nhận. Nhưng Cao Lâm đời nào để chăn đệm Liễu nhị công tử từng dùng qua rơi vào tay lão Dương, lập tức nói: “Cho ta đi.”
“Hả?” A Ninh do dự, hình như chuyện này không thích hợp cho lắm. Chăn đệm cũ đã dùng qua, nếu đưa cho binh sĩ tầm thường lót tạm thì không sao, đây đường đường là phó tướng, làm sao có thể dùng lại đồ của công tử. Cậu vừa định cự tuyệt, kết quả sau đó Cao Lâm bồi thêm một câu: “Ta mang tặng Vương gia nhà ta.”
A Ninh nghe vậy càng kinh sợ: “Không được không được, như thế quá thất lễ, Vương gia thiếu chăn dùng sao? Hay là để ta trả lại bộ mới cho ngài ấy đi.”
Cao Lâm chấn động, không được làm vậy!
Nhưng trên mặt hắn vẫn rất nghiêm túc giải thích: “Ở quân doanh đâu ra nhiều lễ nghi phiền phức. Tây Nam vào đông ẩm lạnh, Vương gia lo lắng Liễu nhị công tử bị lạnh nên mới nhường chăn cho y, bây giờ nếu Liễu nhị công tử không thiếu, không cần đổi đi đổi lại rườm rà, cứ tùy tiện trải cái này cũng được, đưa cho ta.” Nói xong lập tức cướp chồng chăn đệm từ tay A Ninh như thổ phỉ, cướp xong không nói hai lời đã co chân bỏ chạy như bay về hiến vật quý cho Vương gia.
A Ninh bị bỏ lại cực kỳ rối rắm, bộ chăn đệm kia công tử nhà ta dùng đã lâu, vỏ chăn bị giặt nhiều đến mức chất vải từ dày phẳng biến thành vừa mỏng vừa mềm. Cho dù quân doanh không chú ý câu nệ, thứ này cũng làm gì đủ tiêu chuẩn đưa Vương gia dùng?
Cậu quay trở lại xe ngựa, nhìn công tử quý giá nhà mình không tim không phổi quấn mình trong bộ chăn mới ngủ say sưa, đau đầu không chịu được.
Lương Thú ngồi một mình trong xe ngựa xem quân báo, xem đến thái dương nhói đau, màn xe vừa động một cái, một chồng chăn đệm cũ thình lình xuất hiện trước mắt hắn mang theo dược hương nhàn nhạt quen thuộc, cùng với nửa cái đầu của Cao Lâm thò vào tranh công: “Vương gia, A Ninh nói Liễu nhị công tử muốn dùng bộ chăn mới, bộ cũ không biết để đâu, vốn dĩ định bỏ đi, ta liền mượn cơ hội lấy về.”
Một người là Vương gia, một tên là phó tướng, hai người bày mưu tính kế lừa lấy một bộ chăn đệm cũ của công tử nhà người ta, việc này mà truyền ra ngoài, thiên tử đương triều biết được có khi sẽ ngất luôn tại chỗ. Nhưng xét thấy lúc này mấy tên tráng hán ngự tiền đang nghỉ ngơi ở một đầu khác, cho nên Lương Thú vẫn bình tĩnh ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho người tiến vào xe ngựa: “Nói tỉ mỉ ta nghe.”
Cao Lâm liền thuật lại chi tiết một lần, tuy tường tận đến mấy cũng không lòi ra thêm chút tình ý nào, Lương Thú vẫn cảm thấy người này trông vô cùng thuận mắt. Cao Lâm được cổ vũ, vỗ lên ghế xe: “Vương gia yên tâm, ta nhất định sẽ quan sát kỹ xe ngựa của Liễu nhị công tử xem có dọn dẹp vứt thêm thứ gì nữa không.”
Những lời này nghe vừa cảm động vừa biế.n thái, tràn ngập cảm giác lạ lùng quỷ dị, vì thế Lương Thú quyết định không suy nghĩ kỹ về chuyện này nữa, phất tay tống cổ người ra ngoài, hắn thì dựa lên đống chăn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Mùi dược liệu không nhiều không ít vừa vặn thả lỏng dây thần kinh đang căng chặt, bông nhồi trong chăn cũng rất xốp rất mềm, tựa như đang nằm trên một đám mây.
Các cặp tiểu tình nhân bên ngoài ai cũng tặng khăn tay túi thơm ngọc bội, nắm trong tay giấu trong ngực áo, vừa e lệ ngượng ngùng vừa âm thầm vui sướng, chỉ có Kiêu Vương điện hạ không giống người thường, chưa biết rõ tâm ý đối phương đã vội trao đổi chăn đệm, trói chặt người ta từ đầu đến chân, là một kiểu lãng mạn dung tục mà lại bá đạo kiêu căng như gió lớn miền Tây Bắc.
Rất độc đáo, cũng rất thân mật.
Có chăn mới, tiên ngủ càng lang thang trong mộng quên cả lối về, mà chứng mất ngủ lâu ngày của Lương Thú cũng vì dược hương quanh quẩn bốn phía mà giảm bớt, đôi khi ban ngày nhàn rỗi còn có thể chợp mắt thêm một chút. Cao Lâm thu hết vào mắt, vui mừng hiện lên mặt, cảm khái trong lòng, một bộ chăn đã có công hiệu tuyệt vời như thế, tương lai nếu hai người thành thân thật còn cải thiện đến mức nào.
Lương Thú hỏi: “Đang cười ngu cái gì đấy?”
Cao Lâm đáp: “Ta đang nghĩ đến hôn sự của Vương gia nên trong lòng vui vẻ.”
Hắn nói câu này hơi lớn tiếng, đúng lúc bị Liễu Huyền An tỉnh ngủ chui ra khỏi xe ngựa nghe được, vì thế lập tức quay đầu hỏi A Ninh: “Vương gia muốn thành thân à?”
“Cái gì Vương gia muốn thành thân?” A Ninh mờ mịt, “Không có, công tử nghe ai nói thế?”
Không có sao?
Liễu Huyền An nghi hoặc nhìn qua, Cao Lâm vẫn đang cười, cưỡi trên lưng ngựa cười tươi như hoa cứ như sắp được uống rượu mừng thật. Mà Lương Thú cưỡi ngựa đi song song hắn thoạt nhìn tâm tình cũng rất tốt, đôi mắt nheo lại, dáng người đĩnh bạt, được ánh nắng dát vàng toàn thân trông vô cùng sang quý phong lưu.
Y cũng cưỡi ngựa qua lắng nghe thử.
Liễu nhị công tử không kịp nghe gì, thật sự buồn bực. Lương Thú hỏi y: “Lại ngẩn người làm gì đấy, không ngủ à?”
“Ngủ dậy rồi, choáng đầu.” Liễu Huyền An thu cương ngựa, “Vừa rồi Vương gia nói chuyện gì với Cao phó tướng thế?”
“Nói vài chuyện tương lai sau khi về Vương thành.” Lương Thú nhìn chân trời, “Đằng trước là thành Hoài Trinh, hay để ta đưa ngươi chạy một lúc nhé?”
Kỳ thật Liễu Huyền An muốn hỏi dò thêm một ít chuyện sau khi về Vương thành là chuyện gì, nhưng rồi cảm thấy nghe lén là hành vi không tốt, đành phải chờ cơ hội khác. Thành Hoài Trinh, Liễu Huyền An đã đọc được tên địa danh này trên một cuốn Tây Nam địa chí, hình như có đặc sản là một loại bánh hoa đủ màu sắc rất ngon, liền gật đầu: “Được.”
Lương Thú túm tay y, nhẹ nhàng kéo người sang lưng ngựa mình. Các tướng sĩ đã nhìn cảnh này đến quen, vội nghiêng người nhường đường, Huyền Giao phi nhanh như một tia chớp, trên đường còn đi ngang qua một thôn nhỏ, khói bếp lượn lờ trông rất yên vui hòa thuận. Thật ra một khi đã rời khỏi lưu vực Bạch Hà, những phần còn lại của Đại Diễm vẫn giàu có yên ổn, bao gồm cả Tây Nam —— dù trước mắt tà giáo hoành hành, nhưng ít ra thứ gì nên có vẫn có đủ.
Liễu Huyền An đang nghĩ như vậy, Huyền Giao đã dừng bước chân. Cách đó không xa là tường thành đá xanh ẩn hiện, đây xem như là tòa thành lớn đầu tiên sau khi mọi người tiến vào đất Tây Nam.
Bụng Liễu nhị công tử đúng lúc sôi lên ùng ục.
Lương Thú bật cười ấn bụng y một phen: “Đi, đưa ngươi đi ăn cơm.”
Huyền Giao nhẹ nhàng chạy chậm, thủ quan cửa thành không nhận ra Kiêu Vương điện hạ, nhưng có thể nhận ra thân phận địa vị hai người này không thấp, hẳn là xuất thân từ gia đình phú quý, liền hạ giọng nhắc nhở: “Hai vị thiếu gia vào thành xem Hội Ngũ Thải đúng không? Lễ hội bị hủy rồi, không có náo nhiệt mà xem đâu, chớ nên vào thành, quay về vẫn tốt hơn.”
Tây Nam phồn hoa như biển, bá tánh lại giỏi ca múa cho nên thường xuyên tổ chức nhiều lễ hội ca múa linh đình, mùa có hoa gọi là Ngũ Thải, không có hoa thì bện dây vải nhiều màu sặc sỡ treo lên cũng gọi là Ngũ Thải. Hội Ngũ Thải không có thời gian tổ chức cố định, cũng không có địa điểm cố định, chỉ cần có người có ca hát có rượu ngon là mở tiệc chúc mừng được rồi.
Lương Thú hỏi: “Vì sao phải hủy bỏ?”
Thủ quan thở dài, xua tay nói: “Không phải chuyện gì tốt, thiếu gia đừng hỏi thì hơn. Trời sắp tối rồi, mau trở về đi thôi.”
Lương Thú móc từ trong tay áo ra ít bạc vụn: “Chúng ta đã đi cả ngày đường, bụng thật sự rất đói, dù trong thành không có Hội Ngũ Thải nhưng chắc vẫn ăn được một bữa cơm chứ.”
“Không không không, ý ta không phải như vậy, thiếu gia mau cất tiền đi.” Thủ quan vội vàng cự tuyệt, thấy hai người khăng khăng muốn vào thành, căn bản khuyên không được, đành phải nói thật, “Trong thành gần đây đang có quỷ nháo, còn cực kỳ hung hiểm, chuyện này… ây dà.”
Lương Thú và Liễu Huyền An liếc nhau, quỷ nháo?
Hai người vẫn không nghe thủ quan khuyên can, đi vào thành Hoài Trinh như cũ. Lúc này thái dương đã khuất sau núi, trời tranh tối tranh sáng, trên đường phố đến nửa bóng người cũng không thấy, chỉ có mấy con chó hoang lùng sục khắp nơi gừ gừ uy hiếp. Mái hiên các nhà vẫn treo dây vải ngũ sắc chưa kịp gỡ xuống bị gió thổi bay lất phất, không thấy nửa phần vui mừng, ngược lại thêm mấy phần kinh dị.
Liễu Huyền An không khỏi rùng mình một cái.
Lương Thú ôm hai vai y, kéo người vào sát ngực mình: “Hay để ta đưa ngươi ra khỏi thành trước?”
“Không cần.” Liễu Huyền An nói, “Nơi này nhìn thật sự cổ quái, chúng ta đi tìm khách điế.m đi.”
Hai người theo lời chỉ dẫn của quan thủ thành, tìm được khách đi.ếm lớn nhất thành. Gõ cửa một lúc lâu, trong nhà mới có tiếng bước chân vọng ra, sau đó là tiếng chống ván cửa lên dò hỏi: “Ai đó?”
“Ở trọ.” Lương Thú lên tiếng, “Xin hỏi còn kinh doanh không?”
“Kẹt” một tiếng, cửa gỗ bị mở ra một khe hở nhỏ, tiểu nhị nhìn hai người từ trên xuống dưới: “Vì sao lại đến thành Hoài Trinh? Chẳng lẽ hai vị không nghe nói… những việc gần đây sao?”
“Sắp đến cổng thành mới nghe, nhưng sắc trời đã tối, muốn chạy cũng không còn kịp rồi.” Lương Thú nói, “Trước khi vào thành chỉ cho là lời đồn đãi lung tung, đến nơi nhìn cảnh tượng mới biết sự tình đúng là không nhỏ.”
“Đâu chỉ không nhỏ.” Tiểu nhị mở cửa cho hai người vào tiệm, “Nữ nhân đã chết bảy tám năm đột nhiên bò ra khỏi mồ đi loạn khắp thành, kể ra ai mà không sợ hãi!”
Liễu Huyền An hỏi: “Cuối cùng cô ta đi đến chỗ nào?”
“Không biết, đại nhân đang tổ chức người đi tìm, đến giờ vẫn không tìm thấy.” Tiểu nhị nói, “Tin tức vừa truyền ra, ngày hôm sau khách khứa bỏ chạy hết sạch, hai gian thượng phòng bên trên coi như tính lời cho hai vị, mời đi bên này.”
“Ta còn mang theo một ít tùy tùng, có lẽ nửa canh giờ nữa sẽ vào thành.” Lương Thú ném qua một thỏi bạc, “Khách đi.ếm này chúng ta bao hết, làm phiền chuẩn bị chút thức ăn.”
Tiểu nhị nhận ra là khách sộp thì vui mừng khôn xiết. Khách đi.ếm trống rỗng cuối cùng đã có nhân khí, có nhân khí mới tốt, nhân khí trấn quỷ! Nghĩ vậy liền vội vàng đi xuống chuẩn bị. Lương Thú đưa Liễu Huyền An lên lầu, chọn cho y gian phòng nhìn ra đường phố, thuận tiện hỏi: “Từ dưới mồ bò lên, là cổ trùng đúng không?”
“Có thì đúng là có, nhưng khả năng lớn hơn là người sống giả quỷ.” Liễu Huyền An nói, “Một thi thể bị cổ trùng thao túng, có thể đi lại đã là cực hạn, nếu còn có đầu óc biết trốn tránh quan phủ thì cần gì chết nữa, sống tiếp luôn cũng được.”
Lương Thú cười lắc đầu: “Người ta đang bị quỷ nháo, ngươi thì ngược lại phân tích rất bình tĩnh. Nói thử xem, thế gian này có thứ gì làm ngươi sợ hãi được không?”
Tất nhiên là có chứ. Liễu Huyền An lục tìm, ví dụ như thước của đại ca. Gậy của cha ta tuy nhìn tương đối đáng sợ, nhưng ông ấy không đánh thật, ngược lại đại ca mà đánh thì đánh rất nghiêm túc. Nhắc tới chuyện này, y lại xòe tay ra tố khổ: “Có một lần ta bị đánh sưng vù cả lên.”
Lương Thú nắm mấy ngón tay trắng trẻo, cẩn thận vuốt phẳng lòng bàn tay y: “Còn đau hay không?”
Những lời này rõ ràng là dư thừa, nhưng tình thoại ấy mà, mười câu thì hết chín câu rưỡi là dư thừa, dư thừa mới thú vị, nửa câu ít ỏi còn lại tạm tính là chính sự.
Mà hiệu quả cũng rất rõ rệt, chỉ một câu “Có đau hay không”, hơn nữa lúc này Kiêu Vương điện hạ còn nhíu mày, ánh mắt săn sóc quan tâm đúng là thành công gợi lên ký ức đau nhức thời thơ ấu của Liễu nhị công tử. Y dài giọng cứ như phải chịu ấm ức to bằng trời, đúng lý hợp tình lớn tiếng cáo trạng: “Đau chứ, tay cầm đũa còn không xong, đại ca lại đuổi ta đi dược phòng cắt vỏ cây.”
Lương Thú ôm chặt hai tay y: “Sau này nếu ai còn dám đánh ngươi, ta đi tìm hắn tính sổ.”
Liễu trang chủ và Liễu đại công tử ở cách xa trăm dặm đồng thời đánh mấy cái hắt xì liên tiếp.
Mũi Liễu Huyền An hơi ngưa ngứa, y nhìn Lương Thú gần trong gang tấc, mặt mày dịu dàng, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, vì thế dùng sức rút tay ra, quay đầu làm như không có việc gì: “Chúng ta vẫn nên phân tích vụ quỷ nháo một chút đi.”
Gió Lớn Có Chốn Về
Đánh giá:
Truyện Gió Lớn Có Chốn Về
Story
Chương 52: Lương Thú cầm mấy ngón tay trắng trẻo lên, cẩn thận vuốt phẳng
10.0/10 từ 14 lượt.