Gió Lớn Có Chốn Về
Chương 34: Thật đúng là lợi hại!
109@-Lưu Hằng Sướng chạy qua chạy lại nhà thủy tạ liên tiếp hai ngày mới miễn cưỡng hiểu hết toàn bộ chồng đơn chẩn bệnh dày cộp của Liễu Huyền An, trong lòng càng tôn sùng nhị công tử nhà mình thành thế ngoại y tiên. Hắn âm thầm nghĩ sao trên đời lại có người sống lãng mạn như vậy? Phóng khoáng không câu nệ lễ tiết, cũng không cần giao hảo với thế tục, rồi lại có được tình cảm tri âm với vị thống soái tối cao của cả vương triều.
Hắn phán đoán Kiêu Vương điện hạ hẳn cũng cực kỳ thưởng thức công tử, nếu không tuyệt đối sẽ không phí cả một buổi chiều ngồi trong tiểu viện nhắm mắt tập trung nghe tiếng trời tiếng gió, vẻ mặt thư giãn thanh thản cực kỳ. Này chẳng phải là “Khúc tấu lên, Chung Tử Kỳ* dạt dào hứng thú” như người ta hay nói sao? A Sướng bới móc ra được chút tình tri âm, lại tự mình bị cảm động.
*Chỗ này lấy từ truyền thuyết tri âm tri kỷ của Bá Nha – Tử Kỳ
Nhờ sự phối hợp của Lưu Hằng Sướng và Liễu trang chủ, kế hoạch tiến hành hết sức thuận lợi. Ban đầu mọi người chỉ nhận ra không thấy A Sướng trong nhà nữa, cũng không giống như tạm thời phái đi đâu, để lại một đống sự vụ không ai làm, chạy đi hỏi biểu thiếu gia thì chỉ nhận được một đáp án qua loa đến cực điểm. Chuyện trên thế gian, đáng sợ nhất không phải là nói thẳng nói thật, mà là những chuyện lấp lấp lửng lửng, càng che lấp càng khiến người ta phải tò mò tìm hiểu, cho nên rất nhanh đã nổi lên lời đồn đại rằng mấy năm nay A Sướng đi thu mua dược liệu đã ăn chặn không ít tiền, lúc này vì vụ việc táo tàu đen mà bại lộ cho nên bị trang chủ đuổi đi.
Mọi người trong sơn trang đều thổn thức, rõ ràng là một người trẻ tuổi cần mẫn, vì sao lại suy nghĩ thiển cận như vậy.
Nhưng thổn thức xong thì thôi, ai lại quay về làm việc người nấy, bệnh nhân từ bốn phương tám hướng vẫn còn xếp hàng chờ xem bệnh. Đối với đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang, sinh tử chỉ là mây bay gió thoảng, càng đừng nói đến chuyện một người ra đi hay ở lại.
Lưu Hằng Sướng khoác tay nải cưỡi ngựa, một mình rời khỏi thành Bạch Hạc.
Mây đen cuồn cuộn đằng xa tựa như ngàn quân vạn mã nổi cơn lôi đình.
……
Ngược với vụ thả A Sướng, đối với chuyện Kiêu Vương điện hạ muốn dẫn đứa con trai thứ hai của mình cùng đi, Liễu trang chủ có vẻ rối rắm hơn rất nhiều. Liễu phu nhân cũng không muốn đồng ý. Trước kia hai người chỉ mong y ra ngoài vận động nhiều một chút, kết quả đi một chuyến suýt bị người ta bắt cóc giết hại, cha mẹ nhà ai yên tâm cho nổi?
Lại còn đi hẳn Vương thành, đường sá xa xôi không nói, đi rồi chẳng phải lại gặp mặt công chúa sao. Liễu phu nhân cực kỳ sầu lo: “Tính tình của Huyền An cả chàng và ta đều biết rõ, công chúa muốn cưới, tám chín phần nó sẽ trả lời ‘cũng được’. Nhưng nó làm sao kham nổi chức phò mã, quy củ trong hoàng gia lại nhiều, ai cho phép nó cả ngày nằm ườn một chỗ.”
Chính Liễu trang chủ cũng thấy khó hiểu, thiên hạ ai chẳng biết Kiêu Vương điện hạ quân vụ bận rộn, lý ra không có thời gian du sơn ngoạn thủy mới đúng, mà con trai nhà mình ngoại trừ du sơn ngoạn thủy —— Thật ra đến du sơn ngoạn thủy còn cần kiệu khiêng đi, cho nên rốt cuộc vì sao cứ khăng khăng muốn đưa theo bên người?
Hai vợ chồng suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cuối cùng đã thống nhất ra kết quả, đó là con mình tốt nhất không nên đi Vương thành.
Vì thế Liễu phu nhân đích thân đi nhà thủy tạ dặn dò con trai giả bệnh, kết quả vừa vào cửa đã thấy trên bàn trải mấy bản vẽ xe ngựa, chiếc này còn xa hoa khí phái hơn chiếc kia. A Ninh thì vùi đầu liệt kê hành lý cần mang theo, danh sách dài dằng dặc như thể muốn dọn luôn toàn bộ gia sản có trong nhà thủy tạ.
Trong miệng Liễu Huyền An ngậm một viên ô mai, mấy hôm trước y giảng giải cho A Sướng quá nhiều, cổ họng lại hơi không thoải mái. Nhưng ở trong mắt Liễu phu nhân, tư thế nằm nghiêng trên giường ăn vặt này càng lười biếng đến không nói nổi. Bà sầu khổ lo lắng ngồi một bên, nắm tay con trai cưng sốt ruột nói: “Nên sớm tìm cho con một cô vợ đi thôi.”
Liễu Huyền An trả lời: “Cũng được.”
Liễu phu nhân tức đến bật cười: “Ai cũng được à?”
Liễu Huyền An dùng đầu lưỡi cắn hạt xí muội: “Ừm, ai cũng được.”
Bước chân Lương Thú dừng bên ngoài cửa nhỏ nhà thủy tạ.
“Nếu muốn cưới vợ thì con phải cần mẫn chút chứ, nếu không lại làm khổ cô nương nhà người ta.” Liễu phu nhân sai A Ninh lấy thêm một cái đệm lót sau thắt lưng y.
Liễu Huyền An giải thích: “Không phải con muốn cưới vợ, ý con là cưới cũng được, nhưng con không nghĩ đến.”
Liễu Huyền An đáp, hai chúng con có thể nằm cùng nhau.
Liễu phu nhân tưởng tượng ra hình ảnh kia mà đầu đau muốn nứt. Hôm nay bà đến tìm con trai đúng là đã chuẩn bị sẵn mấy mối hôn sự muốn cùng y bàn bạc, thành thân sớm một chút cũng đỡ để người khác nhớ thương. Tuy rằng danh tiếng của Liễu nhị công tử rất nát, nhưng dung mạo thật sự quá đẹp, phẩm hạnh cũng không đến nỗi biế.n thái vặn vẹo, hơn nữa sau lưng y còn có Bạch Hạc Sơn Trang chống đỡ, cho nên có không ít tiểu thư môn đăng hộ đối tình nguyện gả.
Nhưng hiện tại Liễu phu nhân cảm thấy vẫn là thôi đi, bản thân chưa quản giáo nổi con trai thì trông mong gì con dâu quản giáo, chỉ sợ đến lúc đó kết không thành thân mà lại thành oán, đành nói: “Lần này Vương gia muốn đưa con đi kinh thành rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Cũng không có gì quan trọng.” Liễu Huyền An đáp, “Mấy ngày trước con luôn đau đầu, ở bên cạnh vương gia thấy thoải mái lên nhiều lắm.”
Liễu phu nhân đánh y một cái: “Hồ nháo, đau đầu sao lại không nói cho cha? Vương gia không phải đại phu, làm sao biết chẩn bệnh.”
Liễu Huyền An ngồi thẳng lên một chút, vốn muốn giải thích, nhưng tưởng tượng nếu giải thích rõ ràng cho mẹ thì bắt buộc phải mở cái thế giới uyên bác rộng lớn kia ra lần nữa, rồi còn yêu cầu phải miêu tả theo cách người thường có thể nghe hiểu, lập tức cảm thấy mệt, thật sự rất mệt, hoàn toàn không cần thiết. Vì thế y nằm về chỗ cũ, ậm ừ cho có lệ: “Ừm.”
Liễu phu nhân lại hỏi: “Vương gia chữa cho con thế nào?”
Liễu Huyền An đáp: “Bắt con nói rất nhiều.”
Loại liệu pháp này người bình thường nghe xong đều không tin nổi, Liễu phu nhân càng không thể tin, cho rằng con trai lại lười biếng ăn nói bậy bạ. Liễu Huyền An cũng không biện giải, y vốn lười biếng thật mà, cho nên chỉ tung chăn ra trùm kín đầu, đúng lý hợp tình giả bộ ngủ. Chiêu này y thường xuyên dùng từ ngày còn nhỏ, đến bây giờ vẫn rất hữu dụng.
Liễu phu nhân vừa tức vừa buồn cười: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu để cha con nhìn thấy lại đánh cho xem.”
Liễu phu nhân khuyên can nửa ngày vẫn không khuyên được con trai, ngược lại nghe y huyên thuyên mấy lời lung tung lảm nhảm càng thêm mệt mỏi. Bà muốn nói thêm vài câu, A Ninh đã nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, Vương gia tới.”
Lương Thú từ ngoài cửa viện bước vào. Liễu phu nhân đứng dậy hành lễ, nhìn qua tổ tông nhà mình vẫn thấy nằm ườn như cũ, càng tức ngực hơn. Lễ nghĩa hời hợt thế này làm sao đi Vương thành được?
Thế là bà đơn giản đề đạt ý kiến với Vương gia, hy vọng có thể giữ con trai mình ở lại Bạch Hạc Sơn Trang. Để cho câu chuyện thêm sức thuyết phục, bà còn mạnh mẽ lôi cả con trai lớn vào làm cớ, nói bên chỗ đại ca rất thiếu người, muốn phái con trai nhỏ sang hỗ trợ.
Lương Thú chưa nói gì, Liễu Huyền An vừa nghe đã đau đầu trước. Lý do chủ yếu vì đại ca y quá mức nghiêm túc, hiếm khi nở nụ cười, chỉ cần đứng một chỗ đã lập tức biến thành pho tượng Phật đầy mặt đầy lòng là nhiệm vụ cứu vớt thiên hạ chúng sinh. Lương Thú cảm thấy Liễu Huyền An lúc nào cũng có khả năng phi thăng thành tiên, nhưng ở trong mắt toàn bộ bá tánh Đại Diễm, thần tiên thật sự phải là Liễu Huyền Triệt. Mọi người cực kỳ sùng bái tôn kính hắn, thậm chí tin đồn kỳ quái nhất được nghe là đến cái ghế dựa đại công tử sờ qua cũng có khả năng chữa bệnh.
Từ nhỏ đến lớn Liễu Huyền An ăn kha khá đòn của đại ca, tuy sinh tử có thể xem nhẹ, nhưng đánh đòn thì ít trận nào vẫn tốt trận đó. May mắn Lương Thú cũng không định cho y ở nhà tùy tùy tiện tiện thành thân cùng người khác, liền lấy cái cớ gượng ép “vừa gặp đã thân”, thu người vào tay trước rồi tính sau.
Liễu phu nhân buồn rầu cực điểm, trở về phòng lại than thở nửa ngày với tướng công. Hai người này… khác nhau như trời với đất, từ bản tính đến thái độ không có chỗ nào phù hợp, ở đâu ra mà “vừa gặp đã thân”, “thân” gì mà “thân”?
Liễu Phất Thư cũng chẳng biết làm thế nào.
Người vui nhất chỉ có Liễu Huyền An, A Ninh cũng rất hào hứng, không phải vui vì được ra ngoài chơi, mà bởi vì cậu cảm thấy công tử nhà mình nếu mãi ở trong sơn trang sẽ luôn bị tất cả mọi người xem là con sâu gạo lười biếng ham ăn ham ngủ. Tuy được nhận nhiều yêu thương săn sóc, nhưng đó đâu phải công tử thật! Ngược lại, lúc ở gần Vương gia tuy hơi mệt mỏi vất vả, nhưng công tử luôn dùng thân phận y giả mà tỏa sáng, mọi người cũng thật tâm tôn kính y, dựa dẫm vào y, thế mới đúng chứ.
Liễu Huyền An không quá tán thành cách nhìn nhận này, y cảm thấy ở đâu “ta” cũng là “ta”, vì thế vươn tay vỗ về đầu cậu người hầu, dốc lòng dạy dỗ một phen dùng cái gì hữu dụng rồi dùng cái gì vô dụng. A ninh nghe chỉ ừ à cho có lệ, một bên ghé vào cửa sổ xe thích thú đón gió mát bên ngoài.
Chiếc xe ngựa Kiêu Vương điện hạ mới mua này lớn quá đi.
Sau đó cậu người hầu phát hiện ra, bọn họ cách càng xa thành Bạch Hạc, thời gian cậu ngồi bên ngoài càng dài, tần suất ngày càng cao.
Liễu Huyền An hỏi: “Bên chỗ A Sướng thế nào?”
“Vân Du chưa tìm tới, có điều chúng ta đã rải tin tức. Đối với bọn họ mà nói, trước mắt A Sướng là kẻ duy nhất lưu lạc bên ngoài. Đại phu của Bạch Hạc Sơn Trang trước nay luôn là thịt mỡ trong mắt bầy sói, không thể nào buông tha được.” Lương Thú nói, “Bao giờ có động thái mới, A Nguyệt sẽ nhanh chóng truyền tin về.”
Liễu Huyền An gật đầu, trời đã lập thu nhưng vẫn nóng nực, đặc biệt vào ban ngày càng hực đến mơ màng buồn ngủ, chưa nói được mấy câu y đã lăn ra gà gật.
Lương Thú cầm một viên ô mai lên, nghĩ một chút rồi tự mình gặm, bấm tay gõ y dậy: “Rảnh rỗi không có việc gì, không định đáp xuống thế giới kia lần nữa à?”
Liễu Huyền An phụng phịu lười biếng: “Đau đầu lắm.”
“Đau đầu thì ta gọi ngươi ra.” Lương Thú nói, “Nếu cứ khóa mãi không vào thăm, lỡ như để mấy lão già râu bạc chết đói ——” Nói đến nơi đây, hắn lại cảm thấy chết đói cũng bớt việc, xem như chuyện tốt, vì thế lại đổi cách so sánh, “Lỡ như giam giữ mấy lão già râu bạc đến điên khùng, bắt đầu chạy loạn khắp nơi, ta không có cách nào giúp ngươi bắt bọn họ lại được.” Cho nên nhân lúc còn sớm mà tranh thủ đặt quy tắc, nhét từng nhóm một vào cung phụng trong quỳnh lâu ngọc vũ, như thế hay hơn.
Liễu Huyền An miễn cưỡng ngồi thẳng dậy suy nghĩ một lát, bắt đầu nhíu mày. Lương Thú càng ghé sát vào y hơn, huân hương gỗ đàn trên người thơm ngào ngạt có công hiệu sánh ngang thuốc an thần: “Không cần vội, từ từ thôi.”
Giọng nói truyền vào tai Liễu nhị công tử, mà y ở trong một thế giới khác cũng hốt hoảng trông thấy Kiêu Vương điện hạ.
Hắn vác theo thanh kiếm dài đứng dựa vào một tòa cung điện hoa mỹ, rất mất kiên nhẫn chỉ huy các vị tiên hiền thượng cổ xếp chỉnh tề thành hàng, không cho phép bất kỳ ai chạy loạn. Đưa mắt nhìn một vòng, bốn phương bốn cạnh thẳng thớm quả thật còn chỉnh tề hơn quân đội trên đại mạc.
Liễu Huyền An cực kỳ khiếp sợ nghĩ, đúng là lợi hại quá đi mất!
Gió Lớn Có Chốn Về
Hắn phán đoán Kiêu Vương điện hạ hẳn cũng cực kỳ thưởng thức công tử, nếu không tuyệt đối sẽ không phí cả một buổi chiều ngồi trong tiểu viện nhắm mắt tập trung nghe tiếng trời tiếng gió, vẻ mặt thư giãn thanh thản cực kỳ. Này chẳng phải là “Khúc tấu lên, Chung Tử Kỳ* dạt dào hứng thú” như người ta hay nói sao? A Sướng bới móc ra được chút tình tri âm, lại tự mình bị cảm động.
*Chỗ này lấy từ truyền thuyết tri âm tri kỷ của Bá Nha – Tử Kỳ
Nhờ sự phối hợp của Lưu Hằng Sướng và Liễu trang chủ, kế hoạch tiến hành hết sức thuận lợi. Ban đầu mọi người chỉ nhận ra không thấy A Sướng trong nhà nữa, cũng không giống như tạm thời phái đi đâu, để lại một đống sự vụ không ai làm, chạy đi hỏi biểu thiếu gia thì chỉ nhận được một đáp án qua loa đến cực điểm. Chuyện trên thế gian, đáng sợ nhất không phải là nói thẳng nói thật, mà là những chuyện lấp lấp lửng lửng, càng che lấp càng khiến người ta phải tò mò tìm hiểu, cho nên rất nhanh đã nổi lên lời đồn đại rằng mấy năm nay A Sướng đi thu mua dược liệu đã ăn chặn không ít tiền, lúc này vì vụ việc táo tàu đen mà bại lộ cho nên bị trang chủ đuổi đi.
Mọi người trong sơn trang đều thổn thức, rõ ràng là một người trẻ tuổi cần mẫn, vì sao lại suy nghĩ thiển cận như vậy.
Nhưng thổn thức xong thì thôi, ai lại quay về làm việc người nấy, bệnh nhân từ bốn phương tám hướng vẫn còn xếp hàng chờ xem bệnh. Đối với đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang, sinh tử chỉ là mây bay gió thoảng, càng đừng nói đến chuyện một người ra đi hay ở lại.
Lưu Hằng Sướng khoác tay nải cưỡi ngựa, một mình rời khỏi thành Bạch Hạc.
Mây đen cuồn cuộn đằng xa tựa như ngàn quân vạn mã nổi cơn lôi đình.
……
Ngược với vụ thả A Sướng, đối với chuyện Kiêu Vương điện hạ muốn dẫn đứa con trai thứ hai của mình cùng đi, Liễu trang chủ có vẻ rối rắm hơn rất nhiều. Liễu phu nhân cũng không muốn đồng ý. Trước kia hai người chỉ mong y ra ngoài vận động nhiều một chút, kết quả đi một chuyến suýt bị người ta bắt cóc giết hại, cha mẹ nhà ai yên tâm cho nổi?
Lại còn đi hẳn Vương thành, đường sá xa xôi không nói, đi rồi chẳng phải lại gặp mặt công chúa sao. Liễu phu nhân cực kỳ sầu lo: “Tính tình của Huyền An cả chàng và ta đều biết rõ, công chúa muốn cưới, tám chín phần nó sẽ trả lời ‘cũng được’. Nhưng nó làm sao kham nổi chức phò mã, quy củ trong hoàng gia lại nhiều, ai cho phép nó cả ngày nằm ườn một chỗ.”
Chính Liễu trang chủ cũng thấy khó hiểu, thiên hạ ai chẳng biết Kiêu Vương điện hạ quân vụ bận rộn, lý ra không có thời gian du sơn ngoạn thủy mới đúng, mà con trai nhà mình ngoại trừ du sơn ngoạn thủy —— Thật ra đến du sơn ngoạn thủy còn cần kiệu khiêng đi, cho nên rốt cuộc vì sao cứ khăng khăng muốn đưa theo bên người?
Hai vợ chồng suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cuối cùng đã thống nhất ra kết quả, đó là con mình tốt nhất không nên đi Vương thành.
Vì thế Liễu phu nhân đích thân đi nhà thủy tạ dặn dò con trai giả bệnh, kết quả vừa vào cửa đã thấy trên bàn trải mấy bản vẽ xe ngựa, chiếc này còn xa hoa khí phái hơn chiếc kia. A Ninh thì vùi đầu liệt kê hành lý cần mang theo, danh sách dài dằng dặc như thể muốn dọn luôn toàn bộ gia sản có trong nhà thủy tạ.
Trong miệng Liễu Huyền An ngậm một viên ô mai, mấy hôm trước y giảng giải cho A Sướng quá nhiều, cổ họng lại hơi không thoải mái. Nhưng ở trong mắt Liễu phu nhân, tư thế nằm nghiêng trên giường ăn vặt này càng lười biếng đến không nói nổi. Bà sầu khổ lo lắng ngồi một bên, nắm tay con trai cưng sốt ruột nói: “Nên sớm tìm cho con một cô vợ đi thôi.”
Liễu Huyền An trả lời: “Cũng được.”
Liễu phu nhân tức đến bật cười: “Ai cũng được à?”
Liễu Huyền An dùng đầu lưỡi cắn hạt xí muội: “Ừm, ai cũng được.”
Bước chân Lương Thú dừng bên ngoài cửa nhỏ nhà thủy tạ.
“Nếu muốn cưới vợ thì con phải cần mẫn chút chứ, nếu không lại làm khổ cô nương nhà người ta.” Liễu phu nhân sai A Ninh lấy thêm một cái đệm lót sau thắt lưng y.
Liễu Huyền An giải thích: “Không phải con muốn cưới vợ, ý con là cưới cũng được, nhưng con không nghĩ đến.”
Liễu Huyền An đáp, hai chúng con có thể nằm cùng nhau.
Liễu phu nhân tưởng tượng ra hình ảnh kia mà đầu đau muốn nứt. Hôm nay bà đến tìm con trai đúng là đã chuẩn bị sẵn mấy mối hôn sự muốn cùng y bàn bạc, thành thân sớm một chút cũng đỡ để người khác nhớ thương. Tuy rằng danh tiếng của Liễu nhị công tử rất nát, nhưng dung mạo thật sự quá đẹp, phẩm hạnh cũng không đến nỗi biế.n thái vặn vẹo, hơn nữa sau lưng y còn có Bạch Hạc Sơn Trang chống đỡ, cho nên có không ít tiểu thư môn đăng hộ đối tình nguyện gả.
Nhưng hiện tại Liễu phu nhân cảm thấy vẫn là thôi đi, bản thân chưa quản giáo nổi con trai thì trông mong gì con dâu quản giáo, chỉ sợ đến lúc đó kết không thành thân mà lại thành oán, đành nói: “Lần này Vương gia muốn đưa con đi kinh thành rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Cũng không có gì quan trọng.” Liễu Huyền An đáp, “Mấy ngày trước con luôn đau đầu, ở bên cạnh vương gia thấy thoải mái lên nhiều lắm.”
Liễu phu nhân đánh y một cái: “Hồ nháo, đau đầu sao lại không nói cho cha? Vương gia không phải đại phu, làm sao biết chẩn bệnh.”
Liễu Huyền An ngồi thẳng lên một chút, vốn muốn giải thích, nhưng tưởng tượng nếu giải thích rõ ràng cho mẹ thì bắt buộc phải mở cái thế giới uyên bác rộng lớn kia ra lần nữa, rồi còn yêu cầu phải miêu tả theo cách người thường có thể nghe hiểu, lập tức cảm thấy mệt, thật sự rất mệt, hoàn toàn không cần thiết. Vì thế y nằm về chỗ cũ, ậm ừ cho có lệ: “Ừm.”
Liễu phu nhân lại hỏi: “Vương gia chữa cho con thế nào?”
Liễu Huyền An đáp: “Bắt con nói rất nhiều.”
Loại liệu pháp này người bình thường nghe xong đều không tin nổi, Liễu phu nhân càng không thể tin, cho rằng con trai lại lười biếng ăn nói bậy bạ. Liễu Huyền An cũng không biện giải, y vốn lười biếng thật mà, cho nên chỉ tung chăn ra trùm kín đầu, đúng lý hợp tình giả bộ ngủ. Chiêu này y thường xuyên dùng từ ngày còn nhỏ, đến bây giờ vẫn rất hữu dụng.
Liễu phu nhân vừa tức vừa buồn cười: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu để cha con nhìn thấy lại đánh cho xem.”
Liễu phu nhân khuyên can nửa ngày vẫn không khuyên được con trai, ngược lại nghe y huyên thuyên mấy lời lung tung lảm nhảm càng thêm mệt mỏi. Bà muốn nói thêm vài câu, A Ninh đã nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, Vương gia tới.”
Lương Thú từ ngoài cửa viện bước vào. Liễu phu nhân đứng dậy hành lễ, nhìn qua tổ tông nhà mình vẫn thấy nằm ườn như cũ, càng tức ngực hơn. Lễ nghĩa hời hợt thế này làm sao đi Vương thành được?
Thế là bà đơn giản đề đạt ý kiến với Vương gia, hy vọng có thể giữ con trai mình ở lại Bạch Hạc Sơn Trang. Để cho câu chuyện thêm sức thuyết phục, bà còn mạnh mẽ lôi cả con trai lớn vào làm cớ, nói bên chỗ đại ca rất thiếu người, muốn phái con trai nhỏ sang hỗ trợ.
Lương Thú chưa nói gì, Liễu Huyền An vừa nghe đã đau đầu trước. Lý do chủ yếu vì đại ca y quá mức nghiêm túc, hiếm khi nở nụ cười, chỉ cần đứng một chỗ đã lập tức biến thành pho tượng Phật đầy mặt đầy lòng là nhiệm vụ cứu vớt thiên hạ chúng sinh. Lương Thú cảm thấy Liễu Huyền An lúc nào cũng có khả năng phi thăng thành tiên, nhưng ở trong mắt toàn bộ bá tánh Đại Diễm, thần tiên thật sự phải là Liễu Huyền Triệt. Mọi người cực kỳ sùng bái tôn kính hắn, thậm chí tin đồn kỳ quái nhất được nghe là đến cái ghế dựa đại công tử sờ qua cũng có khả năng chữa bệnh.
Từ nhỏ đến lớn Liễu Huyền An ăn kha khá đòn của đại ca, tuy sinh tử có thể xem nhẹ, nhưng đánh đòn thì ít trận nào vẫn tốt trận đó. May mắn Lương Thú cũng không định cho y ở nhà tùy tùy tiện tiện thành thân cùng người khác, liền lấy cái cớ gượng ép “vừa gặp đã thân”, thu người vào tay trước rồi tính sau.
Liễu phu nhân buồn rầu cực điểm, trở về phòng lại than thở nửa ngày với tướng công. Hai người này… khác nhau như trời với đất, từ bản tính đến thái độ không có chỗ nào phù hợp, ở đâu ra mà “vừa gặp đã thân”, “thân” gì mà “thân”?
Liễu Phất Thư cũng chẳng biết làm thế nào.
Người vui nhất chỉ có Liễu Huyền An, A Ninh cũng rất hào hứng, không phải vui vì được ra ngoài chơi, mà bởi vì cậu cảm thấy công tử nhà mình nếu mãi ở trong sơn trang sẽ luôn bị tất cả mọi người xem là con sâu gạo lười biếng ham ăn ham ngủ. Tuy được nhận nhiều yêu thương săn sóc, nhưng đó đâu phải công tử thật! Ngược lại, lúc ở gần Vương gia tuy hơi mệt mỏi vất vả, nhưng công tử luôn dùng thân phận y giả mà tỏa sáng, mọi người cũng thật tâm tôn kính y, dựa dẫm vào y, thế mới đúng chứ.
Liễu Huyền An không quá tán thành cách nhìn nhận này, y cảm thấy ở đâu “ta” cũng là “ta”, vì thế vươn tay vỗ về đầu cậu người hầu, dốc lòng dạy dỗ một phen dùng cái gì hữu dụng rồi dùng cái gì vô dụng. A ninh nghe chỉ ừ à cho có lệ, một bên ghé vào cửa sổ xe thích thú đón gió mát bên ngoài.
Chiếc xe ngựa Kiêu Vương điện hạ mới mua này lớn quá đi.
Sau đó cậu người hầu phát hiện ra, bọn họ cách càng xa thành Bạch Hạc, thời gian cậu ngồi bên ngoài càng dài, tần suất ngày càng cao.
Liễu Huyền An hỏi: “Bên chỗ A Sướng thế nào?”
“Vân Du chưa tìm tới, có điều chúng ta đã rải tin tức. Đối với bọn họ mà nói, trước mắt A Sướng là kẻ duy nhất lưu lạc bên ngoài. Đại phu của Bạch Hạc Sơn Trang trước nay luôn là thịt mỡ trong mắt bầy sói, không thể nào buông tha được.” Lương Thú nói, “Bao giờ có động thái mới, A Nguyệt sẽ nhanh chóng truyền tin về.”
Liễu Huyền An gật đầu, trời đã lập thu nhưng vẫn nóng nực, đặc biệt vào ban ngày càng hực đến mơ màng buồn ngủ, chưa nói được mấy câu y đã lăn ra gà gật.
Lương Thú cầm một viên ô mai lên, nghĩ một chút rồi tự mình gặm, bấm tay gõ y dậy: “Rảnh rỗi không có việc gì, không định đáp xuống thế giới kia lần nữa à?”
Liễu Huyền An phụng phịu lười biếng: “Đau đầu lắm.”
“Đau đầu thì ta gọi ngươi ra.” Lương Thú nói, “Nếu cứ khóa mãi không vào thăm, lỡ như để mấy lão già râu bạc chết đói ——” Nói đến nơi đây, hắn lại cảm thấy chết đói cũng bớt việc, xem như chuyện tốt, vì thế lại đổi cách so sánh, “Lỡ như giam giữ mấy lão già râu bạc đến điên khùng, bắt đầu chạy loạn khắp nơi, ta không có cách nào giúp ngươi bắt bọn họ lại được.” Cho nên nhân lúc còn sớm mà tranh thủ đặt quy tắc, nhét từng nhóm một vào cung phụng trong quỳnh lâu ngọc vũ, như thế hay hơn.
Liễu Huyền An miễn cưỡng ngồi thẳng dậy suy nghĩ một lát, bắt đầu nhíu mày. Lương Thú càng ghé sát vào y hơn, huân hương gỗ đàn trên người thơm ngào ngạt có công hiệu sánh ngang thuốc an thần: “Không cần vội, từ từ thôi.”
Giọng nói truyền vào tai Liễu nhị công tử, mà y ở trong một thế giới khác cũng hốt hoảng trông thấy Kiêu Vương điện hạ.
Hắn vác theo thanh kiếm dài đứng dựa vào một tòa cung điện hoa mỹ, rất mất kiên nhẫn chỉ huy các vị tiên hiền thượng cổ xếp chỉnh tề thành hàng, không cho phép bất kỳ ai chạy loạn. Đưa mắt nhìn một vòng, bốn phương bốn cạnh thẳng thớm quả thật còn chỉnh tề hơn quân đội trên đại mạc.
Liễu Huyền An cực kỳ khiếp sợ nghĩ, đúng là lợi hại quá đi mất!
Gió Lớn Có Chốn Về
Đánh giá:
Truyện Gió Lớn Có Chốn Về
Story
Chương 34: Thật đúng là lợi hại!
10.0/10 từ 14 lượt.