Gió Đông Tỏ Ý Chàng
C10: Chương 10
Không bao lâu sau, gió thu đã thổi. Hoa quế trong khu vườn nhà Cù gia nở rất đẹp, chỉ là chưa được chiêm ngưỡng được mấy ngày đã bị chủ nhân gia ra lệnh hái hết cả. Thêm đường làm mứt hoa, có thể nấu bánh trôi, làm kẹo cuốn gạo nếp. Đây đều là sở thích của Đào Trĩ.
Một phần hoa quế khác thì Đào Trĩ đáp lại tặng cho Cù Tiên để ướp trà. Dù không phải trà ngon, chỉ là nương theo tình ý và hương sắc mùa thu.
Hai người đều vui vẻ nhận lễ vật của nhau. Chỉ tiếc là hoa cúc mùa thu chưa nở rộ, nụ hoa còn chưa trưởng thành, nhưng đã là món ăn trong bát đĩa của hai người.
Lại đến trung thu. Vì Cù gia không còn trưởng bối, nên Cù Tiên đã nhận lời mời của Đào Trĩ, cùng nàng về Đào gia. Một là để ứng với Tết Đoàn Viên, hai là an ủi nỗi nhớ nhà của Đào Trĩ.
Kết hôn được hai tháng, Cù Tiên chưa từng hạn chế nàng về thăm nhà mẹ đẻ, bản thân hắn cũng thường xuyên đến học hỏi với nhạc phụ. Nhưng chỉ vì lễ nghi, Đào Trĩ vẫn không qua lại nhà mẹ thường xuyên.
Chỉ là tuy gặp ít lần, nhưng cũng khiến Đào phu nhân yên tâm hẳn. Thấy nữ nhi da dẻ hồng hào, sắc mặt tươi tắn, bệnh sợ lạnh đã chuyển biến tốt. Cả người như hoa được tưới sương, dáng vẻ trưởng thành hơn nhiều. Không chỉ cao hơn, thân hình cũng mảnh mai hơn. Bà đã hiểu nguyên nhân, nghĩ đến thái độ ngọt ngào của nữ nhi và tiểu tế khi ở bên nhau, cuộc hôn nhân này có vẻ đáp ứng mong đợi tốt đẹp của bọn họ. Đáng quý hơn, tính cách nữ nhi dường như cũng vui vẻ hẳn ra, có phần đảm đang như một hiền thê. Bà dạy con suốt 10 năm mà không thành công, về nhà chồng được hai tháng đã trưởng thành nhiều thế. Hiền tế này thật là tài giỏi, làm mẫu thân như bà vừa mừng vừa chua xót.
Nhưng những cảm xúc ấy cuối cùng cũng không thắng nổi niềm vui và tự hào, trong bữa tiệc sum họp bà cùng con dâu chuẩn bị các món ăn. Đào gia khá giả hơn Cù gia, nhưng cũng chỉ có phu thê Đào học sĩ cùng hai huynh muội Đào Trĩ. Dòng họ có qua lại nhưng quan hệ hơi xa. Hai năm qua có thêm đại tẩu của Đào Trĩ, nay lại thêm Cù Tiên - người một nửa là hiền tế một nửa là học trò thân thiết, bữa cơm gia đình năm nay cũng náo nhiệt hơn. Nghĩ tới sau này, các con đều có cháu, cảnh tượng sẽ còn tươi đẹp hơn nữa.
Đêm đó, cả nhà uống rượu giải đố, ăn bánh ngắm trăng trong vườn. Đào Trĩ cũng đưa ra câu đố, mọi người để Cù Tiên trả lời. Cù Tiên giả vờ suy nghĩ, nhìn vẻ tự hào hiếm hoi của Đào Trĩ liền nhanh chóng uống phạt. Đào học sĩ cười mà không nói, huynh trưởng Đào Trĩ thì chỉ trỏ Cù Tiên cười nói: "Giỏi lắm Cừu Thanh Nhượng! Giỏi lắm!"
Bữa tiệc tàn, đêm đã khuya, hai người liền nghỉ lại trong khuê phòng của Đào Trĩ. Dù sao cũng ở nhạc gia, hơn nữa tối nay uống khá nhiều rượu, Cù Tiên không làm gì cả. Đào Trĩ đã ngủ, hắn lại càng tỉnh táo vì men rượu. Nhìn người bên gối không cần "vận động" mà mặt vẫn hồng hào đáng yêu như hoa sen, đầu óc không bị rượu làm choáng váng của hắn bây giờ lại có phần mơ màng. Trong đêm yên tĩnh, cuối cùng hắn cũng chỉ nhìn nàng yên bình chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau trở về phủ, Cù Tiên có một bất ngờ dành cho Đào Trĩ. Hắn đã sai người mang từ phía nam đến những con cua béo ngậy, hôm qua đã thưởng thức một món ở nhà vợ. Dân kinh thành dù cũng ăn cua theo mùa lễ hội, nhưng cách thưởng thức không đa dạng như ở miền nam. Cua hấp sẽ có mùi tanh khá nặng và ăn khá phiền phức, Đào Trĩ hôm qua không thực sự thích thú lắm, hắn nhận ra nàng có vẻ uể oải, có lẽ là hơi tiếc nuối.
Hắn có một cách thưởng thức mới lạ, có thể khiến nàng được bù đắp cho những thiếu sót của ngày hôm qua.
Đến bữa tối, Đào Trĩ chỉ thấy từ bếp mang lên hai quả cam, nhìn kỹ lại thấy đã được cắt phần đỉnh quả cam để làm thành chiếc bát nhỏ, bên trong không biết đã cho vào cái gì, hương thơm của vỏ cam quyện với mùi vị tươi mới. nàng không kìm được nuốt nước miếng, cảm thấy tò mò và cũng thèm thuồng. "Đây là cái gì vậy?"
Nàng với vẻ mặt háo hức như một chú mèo con đang thèm ăn, Cù Tiên không nhịn được mỉm cười, đưa một quả cam đã được chuẩn bị sẵn đến trước mặt nàng, dùng chiếc muỗng bạc múc lên đưa đến miệng cho nàng, "Thử xem nào, nếu không đoán ra ta sẽ nói cho nàng biết."
Đào Trĩ cúi đầu và nhẹ nhàng nhấm nháp món ăn trong miệng, hương vị tươi ngon của hoa cúc và cam lan tỏa, kèm theo đó là cảm giác giòn tan của củ mã thầy. Phần thịt mềm mại còn lại khiến nàng ăn rất quen thuộc. nàng nhai kỹ lưỡng và suy nghĩ sâu xa, rồi bất ngờ reo lên với niềm vui sướng, "Là cua!"
“Nương tử của ta thật là thông minh, cái lưỡi tinh ý nhất.” Cù Tiên âu yếm quét nhẹ đầu mũi của Đào Trĩ, “Đây là cách làm của người ở Giang Tô, gọi là cua nhồi cam. Nàng thấy có ngon không?”
Đào Trĩ thích ăn nhưng lại ngại phiền phức. Cù Tiên sớm đã hiểu rõ tâm tư của nàng, vì vậy khi hỏi, tự nhiên nhận được câu trả lời như mong đợi. Hắn đưa chiếc thìa bạc cho Đào Trĩ, “Nhưng mặc dù món này ngon, thịt cua vẫn tính hàn, nàng cũng không nên ăn quá nhiều. Lát nữa, uống thêm chén rượu vàng để xua đi cái lạnh.”
Đào Trĩ mới chợt nhận ra rằng mình vừa ăn từ tay Cù Tiên, liền đỏ mặt. Nghe lời dặn dò của Cù Tiên, nàng chỉ gật đầu một cách vội vàng rồi uống vài chén rượu theo lời hắn.
Rượu vàng trong nhà được nấu với quả mơ, khá dễ uống. Sau khi uống vài chén, Đào Trĩ không có gì bất thường ngay lúc đó, nhưng khi trở về phòng liền bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng.
Sau khi dâng hiến cho nương tử của mình một bữa ăn ngon, Cù Tiên - kẻ lúc tốt lúc "xấu" - không thể không tính toán một chút. Hắn cũng phải thưởng thức một bữa tiệc lớn mới được chứ…
Khi lên giường, hắn cởi sạch quần áo, tựa lưng vào gối và nửa nằm nửa ngồi. Đào Trĩ bị hắn cởi đến mức chỉ còn lại cái yếm, còn được hắn hỗ trợ ngồi trên đùi mình. Bây giờ nàng có vẻ như đã say, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào phần dương v*t cương cứng của Cù tiên sinh, thấy nó lớn dần và cứ như đang chào hỏi nàng vậy, nàng thậm chí còn tự đặt tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy, "Ngươi muốn nói chuyện với ta à?"
Cù tiên sinh không ngờ rằng việc này lại kích thích đến thế, hắn nhịn không được mở miệng với giọng khàn khàn, "Nó muốn chào hỏi Trĩ Trĩ đấy," sau đó có chút dụ dỗ, "Trĩ Trĩ nên gọi ta là gì nhỉ, nàng còn nhớ không?"
"Thanh ca ca!" Đào Trĩ trả lời một cách sảng khoái, giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của nàng khiến hạ thể Cù Tiên đau nhức. Đào Trĩ lại nhận ra sự động đậy dưới tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve phần đầu cao ngạo kia, như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Ngoan nào, ngoan nào."
Nàng kéo từ mã mắt ra những sợi bạc chất lỏng, rồi tò mò cho vào miệng, thắc mắc nói, "Nó không mặn, ngươi không khóc, tại sao lại có nước mắt vậy?"
Sự ngây thơ trong sáng như trẻ con của nàng khiến trái tim Cù Tiên cháy bỏng, hắn không nhịn được bật cười, "Nó đã khóc rồi. Trĩ Trĩ ngoan, nàng chơi với nó đi, an ủi nó được không?"
"Ồ." Đào Trĩ rất ngoan ngoãn đáp lại, "Ta phải chơi với nó như thế nào để nó vui lên được hả?"
Nam nhân dẫn nàng quay người ngồi lên bụng mình, "Nàng cứ nhẹ nhàng nắm lấy nó, nhẹ nhàng thực hiện động tác lên xuống, rồi thường xuyên vuốt ve đầu nó, nó thích nhất là được Trĩ Trĩ chạm vào."
Mái tóc rủ xuống, đôi bàn tay mềm mại không xương, làm cho hắn vừa ngứa vừa đau, khá là khó chịu, nhưng miệng vẫn dịu dàng an ủi tiểu cô nương Đào Trĩ, "Tốt lắm, Trĩ Trĩ làm rất tốt... Đúng rồi, vuốt ve nó..."
Bàn tay hắn cũng không ngừng nghỉ, nâng cao cặp mông tròn trịa kia, nhìn về phía cửa ra vào của miền đất hứa phía dưới bụng, và nhẹ nhàng chọc ghẹo. Đào Trĩ cảm thấy ngứa ngáy, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại, khiến cho quý ông không thể kiềm chế được và đưa ngón tay vào.
Đào Trĩ ưm ưm một tiếng, "Ca ca đang làm gì vậy?" Cô bé xoay mông, muốn loại bỏ vật lạ trong cơ thể ra ngoài.
Dù cho ngón tay của Cù Tiên đang cố gắng mở rộng đóa hoa, hắn vẫn không ngừng an ủi nàng, "Trĩ Trĩ có cảm thấy ngứa ngáy bên trong không? Ca ca đang giúp Trĩ Trĩ làm dịu cơn ngứa đấy nhé…"
Tiếng "ca ca" non nớt của Đào Trĩ khiến trái tim Cù Tiên xao động, nhưng đêm nay kích thích quá nhiều khiến hắn bình tĩnh lại một chút, giọng nói dịu dàng càng làm Đào Trĩ lú lẫn hơn. nàng nhắm mắt lại và cảm nhận, quả thực cảm thấy ngứa ngáy phía dưới, nàng nũng nịu cọ cọ, giọng điệu yêu kiều nói, "Cảm ơn ca ca!"
Cù Tiên kìm nén bản thân nhưng không thể kiềm chế phản ứng trực tiếp từ dưới thân. Chỉ nghe Đào Trĩ ngạc nhiên, "Ồ, ca ca, sao nó lại khóc to hơn vậy. Ngoan nào, đừng khóc nữa, đừng khóc…"
Đêm nay, sự nồng nhiệt của Trĩ Trĩ quá đỗi sống động và mời gọi, khiến Cù Tiên không thể kiềm chế mà nhẹ nhàng đưa ngón tay thứ hai vào, khéo léo kích thích nàng. Đào Trĩ mệt mỏi gục xuống, rên rỉ trong sự dịu dàng, cảm giác mềm mại ấy đang chèn ép lên vật nam tính của Cù Tiên.
Bởi sự chăm sóc và niềm vui từ tình yêu, "bình hoa" của Đào Trĩ đã trở nên ẩm ướt với mật dịch chảy tràn, hoa khẩu hơi hé mở, đã sẵn sàng để đón nhận hạnh phúc.
Cù Tiên kéo người quay lại, ngồi đối diện mình. Hắn chơi rất giỏi, cậu nhỏ đang chôn chặt trong thung lũng non tơ của Đào Trĩ, cánh hoa mở ra, ôm lấy thân cột một cách yếu ớt. Nhưng cậu nhỏ ấy lại không ngoan ngoãn, cọ xát thật mạnh vào phần dưới của Đào Trĩ, đầu cậu nhỏ còn nghịch ngợm chọc vào viên ngọc nhỏ trên đỉnh thung lũng hoa. Làm Đào Trĩ không ngồi yên được, phải tựa vào ngực Cù Tiên, với giọng nức nở khẽ gọi, “ Chàng ơi, chàng ơi, ta ngứa…”
Cù Tiên nhẹ nhàng nâng hai bên mông mềm mại của nàng lên, hướng dương v*t từ từ vào bên trong, “ Trĩ Trĩ, nàng làm tốt lắm, ta sẽ giúp nàng giảm ngứa đây.”
Đào Trĩ liền được Cù Tiên giúp ngồi thẳng lên, dương v*t của hắn đi sâu vào bên trong, cả hai đều rên khẽ một tiếng. Cù Tiên nhẹ nhàng ra vào vài cái, thấy Đào Trĩ không có vẻ gì khó chịu, “Trĩ Trĩ, nàng thấy chỗ nào ngứa thì tự mình di chuyển, cọ cọ xem sao, được không?”
Đào Trĩ chỉ cảm thấy phần dưới cơ thể ngứa ngáy và căng tràn, nàng bèn vặn vẹo eo lưng, thứ bên trong cơ thể nhẹ nhàng chuyển động, có vẻ như quả nhiên làm dịu được cảm giác ngứa. Nàng liền không lừa dối bản thân mình nữa, Đào Trĩ thực sự bắt đầu đung đưa eo lưng qua lại. Nhưng nàng chỉ lung lay một cách vô tổ chức, không hề mang lại sự an ủi cho những chỗ nhạy cảm bên trong, ngược lại còn khiến cho chúng trở nên ngứa ngáy hơn. Đào Trĩ mất hết sức lực, nàng đáng thương nằm gục trên ngực của Cù Tiên, "Ca ca..."
Cù Tiên an ủi hôn lên đôi môi hơi chúm chím, "Không sao, ca ca biết phần dưới Trĩ Trĩ rất ngứa, để ca ca giúp nàng làm dịu đi." Phần dưới của hắn bắt đầu mạnh mẽ va chạm, một tay hắn mở tung chiếc yếm của Đào Trĩ rồi ném sang một bên, sau đó nắm lấy tay Đào Trĩ, ổn định cơ thể nàng theo những con sóng dâng trào.
Trước ngực của Đào Trĩ, hai chú thỏ tuyết càng trở nên tự do, nhảy nhót một cách vui vẻ. Dáng người đã lớn hơn một chút và quả đỏ thắm nhọn nhọn càng thêm rực rỡ, trong tiếng rên rỉ dịu dàng của Đào Trĩ, tự do phác họa, tạo nên những con sóng thịt, vẽ ra hai đường màu đỏ thắm. Cù Tiên không kiềm chế được nữa, ngẩng đầu và chôn mình vào đám tuyết ấy, lần lượt trêu chọc và dạy dỗ hai đứa trẻ nghịch ngợm.
Đào Trĩ nhắm mắt, ngửa đầu, lồng ngực không tự chủ mà đưa về phía trước, đẩy thịt mềm vào miệng của Cù Tiên. Lúc này nàng không biết gì cả, chỉ cảm thấy phần dưới cơ thể mình tê dại không thể tả, chỉ lo lắng mà rên rỉ trong nửa vui nửa buồn. Trong khi đó, thung lũng hoa như có ý thức vậy, tự mình hút lấy vật nam tính của Cù Tiên, dù bị nó ép phải giải phóng vài đợt, yếu đi vài lần, nhưng sau đó lại càng trở nên mềm mại và siết chặt hơn, cuối cùng ép cho vật nam tính ấy bắn tung tóe sâu trong thung lũng hoa. Nó cuối cùng cũng đạt tới cao trào một lần nữa, co thắt chặt chẽ, từ thung lũng hoa tiết ra nhiều mật hoa hơn, và từ lỗ nhỏ bên ngoài cũng phun ra từng dòng chất lỏng trong veo.
Khi cơ thể mềm nhũn của Đào Trĩ gục xuống, đôi gò bồng đảo của nàng đã chạm vào mặt Cù Tiên. Và phía dưới, vật nam tính của Cù Tiên vẫn chưa rút ra, trong sự vuốt ve nhẹ nhàng của thịt hoa lê mềm mại, lại bắt đầu cứng lên từ từ, Đào Trĩ dường như cảm nhận được và rên khẽ một tiếng.
Bàn tay lớn của Cù Tiên ôm lấy và nắn bóp đôi "thỏ tuyết", trong khi đôi môi hắn hôn lên má Đào Trĩ, nhẹ nhàng cắn và an ủi. Đôi mắt Đào Trĩ đỏ hoe, nàng mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập sự quyến rũ và ánh sóng yêu kiều, "ca ca…"
Cù Tiên không thể kiềm chế và bắt đầu vòng tấn công thứ hai, chiếc giường lại tiếp tục rung chuyển, rèm cửa lay động tạo nên bóng dáng mờ ám, từ bên trong truyền ra tiếng nói khẽ của hắn, "...Rượu thật là thứ tốt..."
Ngoài cửa sổ là vầng trăng tròn thứ mười sáu, rải rác ánh bạc. Đêm vẫn còn dài lắm.
Gió Đông Tỏ Ý Chàng