Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại
Chương 35: 35: Chỉ Có Thể Thừa Kế Hoa
Người đàn ông mặc âu phục đi tới trước bàn làm việc, đưa một tay ra phía trước và nói: "Chào hiệu trưởng, chủ tịch chúng tôi còn có mấy cuộc họp quan trọng, thật sự không có thời gian để ghé qua.
Tôi là thư ký của ông ấy, tôi họ Chu, chuyện của Diệu Trạch, tôi có thể toàn quyền phụ trách."
"Được, cảm ơn anh đã tới đây." Hiệu trưởng đứng dậy bắt tay với anh ta.
Thư ký Chu lại quay sang mẹ Lâm.
Mẹ Lâm cũng bắt tay anh ta cho có lệ, sau đó không khiêm tốn cũng không hống hách nói: "Tôi là dì của Giang Thần Phong, thân là dì, tôi cũng có thể toàn quyền phụ trách về chuyện của Tiểu Phong chúng tôi."
Hiệu trưởng mời cả hai ngồi xuống và giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra.
Vụ đánh nhau có tính chất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến phong cách trường học, hai người không những phải bị kỷ luật mà còn bị phê bình để những học sinh khác rút kinh nghiệm.
Không bên nào có ý kiến về điều này.
Để sau này không xảy ra những vụ việc như vậy nữa, cả người đại diện và học sinh đều phải ký giấy cam đoan, bản tự kiểm điểm của hai người đã được nâng từ một ngàn chữ lên ba ngàn chữ, bọn họ phải nhận thức được sai lầm của mình, nếu tái phạm, nhà trường có quyền khuyên can hoặc đuổi học.
Vân Diệu Trạch nhíu mày.
Bị đuổi học hay không không quan trọng, nhưng hắn không thể dễ dàng để học sinh chuyển trường ở cùng trường cùng lớp với Lâm Sóc như vậy được.
"Diêu Trạch, cậu có thể đảm bảo không?" Thư ký Chu hỏi ý hắn.
Vân Diệu Trạch cầm bút ký, thư ký Chu cũng thêm chữ ký của mình sau tên hắn.
Giang Thần Phong cũng không có ý kiến gì, nên liền ký tên với mẹ Lâm.
Hiệu trưởng thu lại hai tờ giấy cam đoan, sau đó bắt đầu công việc giáo dục dài dòng của mình, từ kỷ cương trường học, phong cách trường học đến mục đích giảng dạy, từ mục đích giảng dạy đến lịch sử trường học, mẹ Lâm không khỏi mơ màng sắp ngủ, nụ cười chuyên nghiệp của thư ký Chu dần cứng lại.
Trước khi sự kiên nhẫn hiếm có của Vân Diệu Trạch cạn kiệt, thư ký Chu cuối cùng cũng ngắt lời hiệu trưởng, "Ngài xem, chúng ta có nên thảo luận về vấn đề bồi thường trước không?"
"Phải phải." Hiệu trưởng chuyển chủ đề, "Bàn ghế bị hư, thuốc men trong phòng y tế, tất cả những thứ này đều phải bồi thường."
"Được, ngài cứ liệt kê danh sách, Diệu Trạch sẽ chi trả mọi thứ."
"Điều đó không thể được." Mẹ Lâm không thể để Giang Thần Phong vừa đến đã thấp một bậc, "Nếu là do hai đứa nhỏ đánh nhau, thì tiền bồi thường phải chia đôi, các anh ra tay hào phóng, nhưng chúng tôi không phải không bồi thường nổi."
Thư ký Chu cười cười, không phản bác.
Người phụ nữ này thoạt nhìn không dễ chọc.
Sau khi nói chuyện về vấn đề bồi thường xong, cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc, hai học sinh sẽ trở lại vào buổi chiều và sẽ về lớp vào ngày hôm sau.
Giang Thần Phong không định sống trong kí túc xá, bởi vì anh mới đến nên không tìm thấy căn hộ nào tốt, thế nên chỉ có thể sống ở nhà của Lâm Sóc vài ngày, mối quan hệ giữa hai gia đình vốn đã rất tốt, mẹ Lâm cầu còn không được, sau khi mắng vài câu, bà vui vẻ đưa anh về nhà.
Lâm Sóc và Lâm Dao vẫy tay chào tạm biệt ở cổng trường.
Lâm Dao: "Tại sao em cứ cảm thấy giống như mẹ cuối cùng đã tìm thấy đứa con trai lớn thất lạc nhiều năm của mình, còn chúng ta chỉ là người thừa nhỉ?"
Lâm Sóc: "Em chỉ cảm thấy như vậy à?"
Lâm Dao: "Nhưng em rất vui, anh Thần Phong đến rồi, ahhh—"
Lâm Sóc: "Có nghĩa là em lại có thêm một đối tượng có thể lừa đảo, chậc."
"( ˉ) Cắt ~~" Lâm Dao chụm đầu móng tay làm hành động chỉ có tí xíu, "Đây chỉ là lý do nhỏ nhất trong đó thôi, được rồi, anh Thần Phong đến chẳng lẽ anh không vui sao?"
Lâm Sóc lộ ra hàm răng trắng, mắt cong thành hình lưỡi liềm.
Đột nhiên, bên người có một bóng đen bao phủ cậu.
Quay đầu lại, Vân Diệu Trạch chậm rãi bước từ trong trường ra, đi ngang qua bên cạnh cậu, Lâm Sóc lập tức ngừng cười, xoa xoa bả vai xém chút nữa bị đụng, rời khỏi cổng trường không quay đầu lại.
“Diệu Trạch, lên xe.”
Thư ký Chu mở cửa sau.
Vân Diệu Trạch liếc nhìn bóng người xa xa, trầm mặc một lát, mới xoay người ngồi vào trong xe, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm phong cảnh đang chậm rãi lướt qua ngoài cửa sổ.
Tâm trạng bây giờ của hắn cực kỳ khó chịu.
Trước đây đánh nhau là để trút giận, nhưng sau hai trận đánh nhau lần này, hắn vẫn cảm thấy tức giận của mình như bị dồn vào một quả bóng, đấm thế nào cũng trúng bông, tâm trạng xấu lại càng bị tích tụ nhiều hơn.
"Lâm Sóc, Giang Thần Phong..."
Sau khi nói xong hai cái tên, bộp một tiếng.
Một cú đấm nặng nề đập vào cửa sổ xe, cửa sổ xe được làm bằng kính cường lực, có thể chịu được va đập mạnh, dù vậy vẫn bị cú đấm này làm cho rung động, thư ký Chu giật mình, xém chút nữa còn tưởng rằng lốp xe bị nổ.
Từ lúc lên xe, lông mày của Vân Diệu Trạch vẫn luôn nhíu lại.
Thư ký Chu biết tâm trạng hắn không tốt nên cũng không lên tiếng quấy rầy, nhưng nếu bây giờ anh ta không nói gì, sợ lại thêm một nắm đấm ảnh hưởng đến an toàn lái xe.
"Chủ tịch đã nói với tôi rằng hôm nay tôi phải đưa cậu về nhà ăn tối, nên bây giờ tôi sẽ đưa cậu về nhà ngay."
Anh ta đang đề cập đến nơi ở của Vân Hoằng Nghiệp.
"Sao cũng được." Vân Diệu Trạch nói.
Ông ta sống trong một biệt thự cao cấp ở khu Thủy Loan Cảnh, ngoài ông ta ra thì còn có người phụ nữ đã gọi điện thoại lần trước và đứa con trai Vân Anh Triết mới học mẫu giáo của họ.
Cuộc trò chuyện với người phụ nữ qua điện thoại là nửa thật nửa giả, nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, vì ông ta có rất nhiều nhân tình, rất nhiều đứa con ngoài giá thú, mà người kia ỷ rằng mình tuổi trẻ, gió thổi bên gối còn rất lợi hại, nên mới có thể nghênh ngang đưa con trai vào nhà.
Khi Vân Diệu Trạch về đến nhà, Vân Anh Triết năm tuổi đang xem phim hoạt hình trên ghế sofa, đôi chân ngắn ngủn trong đôi tất trắng lắc qua lắc lại.
"Yo~ Anh là con trai lớn của ba tôi à?"
Đây là lần đầu tiên nhóc nhìn thấy người anh trai này, bởi vì trước bốn tuổi, nhóc không sống ở đây, vẫn luôn được mẹ nuôi nấng ở bên ngoài, sau khi vào ở mới nghe mẹ nói còn có một người anh trai lớn.
Vân Diệu Trạch không để ý tới nhóc ấy, ngồi ở trên sofa, bác quản gia thấy hắn về nhà thì rất vui, vội vàng đến phòng bếp rót nước trái cây mới vắt ra.
"Cậu Trạch, lần này cậu muốn ở đây bao nhiêu ngày? Phòng của cậu đều được dọn dẹp sạch sẽ mỗi ngày."
"Không ở."
Quản gia thở dài.
Điện thoại trong túi khẽ rung lên, Vân Diệu Trạch lấy ra, Từ Hiến gửi cho hắn mấy tin nhắn.
Từ Hiến: Cậu đã về nhà chưa? Xem diễn đàn trường học, trách cậu quá xúc động, ở trường học đánh nhau hai lần, hình tượng lúc trước của cậu sắp lật xe rồi.
Từ Hiến chụp màn hình một số bình luận, rất nhiều người nói rằng hắn đang giả vờ, nói hắn bề ngoài tính tình tốt nhưng thực chất tính cách không tốt, là một người âm âm dương dương điển hình,..., trong đó không thiếu acc nhỏ vừa mới đăng ký.
Từ Hiến: Tôi cảm thấy giống như có người thuê thủy quân để bôi đen cậu, nếu không thì sao có thể lên men nhanh như vậy được.
Từ Hiến: Có thể là học sinh mới chuyển đến hôm nay không? Chẳng phải cậu ta cũng đã về nhà rồi sao? Có lẽ bây giờ cậu ta đang ngồi thao tác trước máy tính.
Vân Diệu Trạch vẫn giữ thái độ kiên định.
Vân Diệu Trạch: Chẳng sao cả, mặc kệ có phải hay không, tôi vẫn sẽ giết cậu ta.
Từ Hiến: Thật ra, khi còn ở trường học, tôi đã muốn hỏi cậu, tại sao người ta gọi cậu ấy là bảo bối thì cậu lại xúc động như vậy? Là do cậu không thể buông bỏ được Lâm Sóc, hay đơn giản là do cậu chơi chưa đủ?
Vân Diệu Trạch nhìn chằm chằm vào câu hỏi này.
Hắn cũng muốn hỏi chính mình.
Nhưng thói hư tật xấu lâu dài đã sử dụng tư duy của hắn.
Vân Diệu Trạch: Chơi chưa đủ, đột nhiên tôi có hứng thú lại rồi.
Sau khi nhập xong, hắn nhấn gửi.
Bên tai có tiếng gì đó, Vân Diệu Trạch nheo mắt lại, Vân Anh Triết không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt hắn, bĩu môi.
Sau đó, phụt!
Nhổ nước bọt vào giày thể thao của hắn.
"Tôi vừa hỏi anh, sao anh không trả lời, không lễ phép như vậy thì nên bị dìm chết trong nước bọt, ra ngoài nên bị sét đánh chết, hahahaha...!sau này tôi có thể thay thế vị trí của anh, còn có thể thừa kế tài sản của ba, mà anh chỉ có thể kế thừa hoa mà thôi.”
Vân Anh Triết chống nạnh cười ha hả, bên dưới vẻ ngoài thiên sứ là bản chất của một đứa nhóc khiến người ta phát điên..
Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Đầu Lại