Giáo Sư Của Tôi Là Tên Cầm Thú
C10: Làm gái
Bây giờ nhà của cô đã không còn là căn biệt thự sang trọng nữa rồi. Mẹ và em gái đang phải sống trong một căn nhà tồi tàn chỉ vừa đủ cho bọn họ có chỗ sinh hoạt. Mà như vậy cũng là may mắn lắm rồi, ít ra bọn họ cũng chưa phải bỏ ra ngoài đường mà sinh sống.
Vừa bước vào trong, mẹ cô đã nước mắt ngắn nước mắt dài ra cầm lấy tay cô. Dù bà là mẹ kế nhưng trước nay sống vô cùng tình cảm. Khiến cô cũng nể trọng mà gọi một tiếng mẹ.
Bà rưng rưng nói.
“ Y Y à, con đã tìm ra cách gì cứu được ba con chưa? Mẹ và em ở nhà mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên. Vừa lo cho con vừa lo cho ba. Con xem, mới xảy ra chuyện có mấy ngày mà sắc mặt đã xanh xao nhợt nhạt như vậy.. không lẽ vì chuyện của ba mà con lại làm việc quá sức a?”
Diệp Y Y vỗ lấy tay bà, rất hiểu cảm xúc của bà lúc này. Vội vã an ủi mặc cho cô mới là người đang chịu tổn thương..
“Mẹ à, mẹ đừng quá lo lắng, bằng mọi giá con nhất định sẽ tìm cách đưa ba ra khỏi đó mà..”
Mắt bà sáng rỡ lên.
“Thật sao? Con đã tìm ra cách gì rồi sao..”
Diệp Y Y cũng không dám nói sự thật này với bà, cô chỉ lắc đầu nói.
“Con vẫn đang tìm cách ạ, nhưng mà sẽ nhanh thôi mẹ.”
Bà khẽ gật gật đầu, kéo lấy cánh tay Diệp Y Y đi.
“Nào, con vào đây mẹ kiếm chút gì nấu cho con ăn. Sắc mặt con kém quá.”
Cuối cùng trong nhà cũng chẳng còn gì, bà chỉ nấu cho cô được bát cháo trắng. Cô chẳng chê bai gì, ngược lại còn ăn hết rồi nói muốn vào phòng mà nằm nghỉ một chút.
Ở dưới nhà, cô em gái Tuyết Nghi và mẹ cô đang ngồi nói chuyện. Vẻ mặt của Tuyết Nghi cau có khó chịu, trên mặt đầy vẻ chê bai, không ngừng phủi tay khua gió. Cô gái tựa vào chiếc ghế gỗ thô kệch cứng đờ, trong lòng đầy hậm hực.
“Mẹ, hay là chúng ta rời khỏi đây đi. Con không sống nổi trong này nữa đâu. Mẹ mau thu xếp đồ đạc, chúng ta ra khách sạn ngủ đi mà mẹ! Chỗ này vừa hôi vừa nóng, con sắp biến thành con gián rồi đây này”
Bà ta rất thương con gái, nhưng cũng chỉ đành nhẹ giọng mà khuyên bảo.
“Con gái à, con chịu khổ một chút. Chị con thương ba con như vậy, nhất định sẽ có cách đưa ông ấy ra khỏi đó cho dù là có phải bán cả thân xác của mình. Đợi đến lúc ba con về, lấy lại được chút sự nghiệp, mẹ sẽ xin lại hôn ước cho con, gả cho Liêu gia. Chỉ cần con ngoan ngoãn chịu khổ một chút, chị con đã lo hết rồi”
..
Diệp Y Y mệt quá nên đã đánh thẳng một giấc đến tối, cũng không thấy ai hỏi han xem cô có mệt mỏi, buồn phiền gì trong người. Nhưng thú thật ngủ được một giấc dài như vậy khiến cô cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều.
Cảm giác này chưa được bao lâu thì chuông điện thoại cô đổ đến. Diệp Y Y đưa lên bắt máy, ngay sau đó, giọng nói không lẫn vào đâu được của Lăng Dương Thần vọng đến.
“Em không ở nhà mà đi đâu?”
Diệp Y Y chột dạ, sợ làm anh tức giận không vui.
“Em..em chỉ về nhà một chút thôi”
Lăng Dương Thần trầm mặc một lúc. Cuối cùng hơi thở nặng nề cùng giọng nói trầm thấp vang lên.
“Tôi cho em mười phút để có mặt ở nhà tôi. Nếu không, hậu quả em tự chịu.”
Không kịp để Diệp Y Y nói gì thêm, anh ta đã cúp ngang máy. Cô chỉ có thể vội vã đứng dậy mang theo đồ của mình đi chạy về nhà anh ta, vừa nhẩm thời gian về nhà. Từ đây đến đó mười phút? Anh ta giết cô luôn đi cho rồi!!
Thấy Diệp Y Y đột nhiên vội vã rời đi ngay, mẹ và em gái cô cũng xuất hiện mà hỏi thăm.
“ Y Y à, đêm hôm như vậy con không ở nhà mà còn vội đi đâu?”
Cô vừa xỏ dép vừa nói nhanh một lượt.
“Mẹ à, con có việc nên phải đi ngay. Lúc nào rảnh con sẽ lại về.” Nói rồi cô quay lưng chạy ra ngoài.
Tuyết Nghi theo bóng lưng cô nheo mắt sâu xa, đột nhiên quay sang nhìn mẹ mình, hai mắt rực lên.
“Mẹ, nửa đêm nửa hôm chị lại ra ngoài, chẳng lẽ là đã cùng đường đến mức làm gái rồi chứ? Có khi là vì khách gọi nên chị mới gáp rời đi như thế”
Bà ta cũng nhướn mày suy nghĩ, lại nhớ đến vẻ mặt nhợt nhạt của cô lúc mới về nhà. Ngẫm lại cũng tự bật cười một tiếng.
“A như vậy càng tốt. Nuôi cô ta lớn chừng này cuối cùng cũng có ngày có ích rồi. Ban đầu lúc vỡ nợ, ba con vốn định bán chị con đi, nào ngờ công ty đổ xuống, mọi chuyện trong tối đều bị vạch trần, ba con phải ngồi tù,nên mới phải gác lại chuyện kia để chị con đưa ông ta ra trước! Bây giờ không cần ba con ra mặt, cô ta cũng tự bán mình. Nghi à, hôn ước nhà ta với Liêu gia đã nắm chắc phần con, cô ta tự vấy bẩn mình như vậy, ai có đầu óc mà rước về chứ!”
“Bao nhiêu năm qua ta sống nhẫn nhịn một chút đúng là cũng không thiệt thòi mà!”
Giáo Sư Của Tôi Là Tên Cầm Thú