Giải Mộng
C72: Chương 72
Lâu Lệ dẫn đầu đi vào nhà Vương Đình Đình, Lâm Tùy Ý đi theo.
Thai mộng không phải là hung mộng. Ánh mặt trời vừa đẹp, những tia nắng từ ban công nhảy nhót vào nhà, căn nhà tràn ngập màu vàng ấm áp.
Thậm chí tâm trạng gấp gáp tìm cửa bị nắng ấm vuốt dịu xuống.
“Bắt đầu đi.” Lâu Lệ nhẹ giọng.
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Vâng.”
Không thương lượng phân công, hai người ăn ý tự chia nhau hành động.
Căn hộ không lớn, Lâu Lệ đi vào hai phòng, Lâm Tùy Ý tới ban công ngập nắng.
Cậu cảm thấy ban công hơi lạ. Vừa rồi đi lên lầu không có cảm giác ánh nắng rất tốt, nhà Vương Đình Đình cũng không hướng mặt trời, vậy mà trong nhà lại ngập đầy ánh mặt trời.
Cũng may điều bất thường này không gây áp lực. Lâm Tùy Ý đẩy cửa kính ban công, hoảng hốt nghe thấy âm thanh rất nhỏ, thình thịch thình thịch… Tiếng tim đập.
Lâm Tùy Ý ngẩng đầu, thấy một cánh cửa đơn ở giữa ban công.
Cửa màu vàng, rất giống màu nắng mặt trời.
Gần như ngay lập tức Lâm Tùy Ý khẳng định đây là cánh cửa bọn họ muốn tìm. Lâm Tùy Ý kêu: “Lâu tiên sinh…”
“Lâu tiên sinh, Lâu tiên sinh…”
“Lâu tiên sinh, tôi tìm được cửa rồi.”
Sau một lúc lâu không được đáp lại, Lâm Tùy Ý thót tim, lo lắng Lâu Lệ xảy ra chuyện, vội vàng xoay người đi tìm Lâu Lệ.
Vừa xoay người thì thấy Lâu Lệ đứng lặng chỗ cửa kéo. Anh đang nhìn cậu chìm trong vầng sáng ấm áp, nhìn đến mức hơi xuất thần. Người xưa nay không lộ cảm xúc ra ngoài, đáy mắt chìm nổi… Lâm Tùy Ý ngẩn người. Cậu dụi hai mắt, tưởng bản thân nhìn lầm, ai ngờ vẫn thấy cảm xúc bi thương trong mắt Lâu Lệ.
“Lâu tiên sinh?” Lâm Tùy Ý khó hiểu.
Lâu Lệ lấy lại tinh thần, cảm xúc trong mắt tan đi, nhưng chưa thể lập tức sửa sang lại thái độ, vô thức lộ ra chút buồn khổ. Lâm Tùy Ý cảm thấy âm sắc của anh có hơi mất mát.
Lâu Lệ ho khan, nói: “Đã nghe.”
Lâm Tùy Ý há miệng thở dốc muốn hỏi, lời đến bên miệng lại biến thành: “Lâu tiên sinh, tìm được cửa rồi.”
Lâu Lệ ngước mắt nhìn cửa.
Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh, đây là cửa thai nhi hả.”
Lâu Lệ không nhìn cậu, chỉ hỏi: “Nguyên nhân?”
“Bởi vì… Màu sắc.” Lâm Tùy Ý nghĩ nói: “Màu sắc giống ánh nắng, làm người ta có cảm giác thoải mái…” Đúng thật như thế, trong giấc mơ, nhà Vương Đình Đình và nhà Trương Tường Y khác nhau một trời một vực. Trong mộng âm hôn Trương Tường Y, Lâm Tùy Ý áp lực đến độ lúc nào cũng căng thẳng thần kinh.
Lâu Lệ không tỏ ý kiến, cũng không khen ngợi cậu.
Lâm Tùy Ý cảm thấy mình kết luận quá qua loa. Cậu đoán Lâu Lệ không đồng ý ý kiến này.
Nhìn Lâu Lệ giơ tay chạm vào cửa, Lâm Tùy Ý cả kinh: “Lâ…”
Lâu Lệ không chỉ cảm thụ tiếng tim đập, còn thử đẩy cửa. Lâm Tùy Ý đứng phía sau thấy xương bả vai anh hơi hơi gồ lên vì động tác đẩy cửa, khiến vải áo căng thành đường nét xinh đẹp.
Lâu Lệ: “Cửa khóa.”
Anh thu tay, lấy khăn lụa lau ngón tay.
Lời Lâu Lệ không khó lý giải. Cửa nằm trong nhà – nơi Vương Đình Đình sinh hoạt hàng ngày. Hiện tại bọn họ không biết Vương Đình Đình đã tiếp xúc với cửa hay chưa, nhưng theo thông tin trước mắt, Vương Đình Đình chưa dùng chìa khóa mở cánh cửa này.
Tuy nhiên điều này không phải chuyện xấu. Chưa thể xác định cánh cửa này là cửa thai nhi hay cửa bà lão, phán đoán dựa vào màu nắng quá gượng ép.
Lâm Tùy Ý: “Lâu tiên sinh, kế tiếp chúng ta đi quầy bán quà vặt hả?”
Nếu cửa xuất hiện ở gần Vương Đình Đình, muốn phán đoán có cánh cửa thứ hai xuất hiện hay không cần đến quầy bán quà vặt coi thử. Quầy bán quà vặt là nơi thứ hai Vương Đình Đình quen thuộc nhất.
Lâu Lệ đáp ừm. Lâm Tùy Ý đang cân nhắc khi nào Vương Đình Đình sẽ từ quầy bán quà vặt trở về, dư quang thấy dưới ban công có vài bóng người đi đến gần.
Lâm Tùy Ý sốt ruột: “Lâu tiên sinh, bọn họ về nhà!”
Khi nói chuyện, Vương Đình Đình và bác Vương đã đi vào lầu một.
Nhà ở lầu hai, hiện tại bọn họ đi ra ngoài chắc chắn sẽ đụng mặt bác Vương và Vương Đình Đình. Tuy nói mộng là hỉ mộng, nhưng chủ mộng vẫn nguy hiểm. Tìm được cửa chỉ hoàn thành một bước nhỏ, họ còn phải đi tìm thai nhi và điềm lành bà lão hóa thành, huống hồ hiện tại bọn họ chỉ tìm được một cánh cửa.
Không thể để chủ mộng nhìn thấy bọn họ, càng không thể để chủ mộng nghĩ bọn họ là đám người kỳ lạ, bằng không hành động kế tiếp khó có thể triển khai.
Dưới tình thế cấp bách, Lâm Tùy Ý thò đầu ra ban công, dùng ánh mắt đo đạc độ cao.
Là độ cao cậu có thể nhảy xuống.
Không biết Lâu Lệ có thể nhảy lầu hay không. Cơ thể Lâu Lệ không tốt, hơn nữa vết thương trên người chưa lành, miệng vết thương đang kết vảy, Lâm Tùy Ý lo động tác biên độ lớn sẽ làm rách miệng vết thương.
Vậy cậu nhảy xuống trước, sau đó đỡ Lâu Lệ.
Bởi vì gấp gáp, Lâm Tùy Ý không có thời gian thương lượng cùng Lâu Lệ, cậu chống hai tay lên lan can, đạp chân, đang muốn nhảy qua, bỗng nghe thấy một tiếng rất nhẹ.
Giống tiếng bướm đậu nhụy hoa.
Lâu Lệ bay xuống lầu trước cậu, uyển chuyển nhẹ nhàng đáp đất.
Lâm Tùy Ý mím môi trầm mặc: “…”
Lâu tiên sinh quả nhiên là Lâu tiên sinh, là cậu tự nghĩ Lâu Lệ yếu đuối. Ngẫm lại cũng đúng, nếu Lâu Lệ yếu đuối thì đâu thể nào rời khỏi giấc mơ dễ dàng được.
Đầu óc bỗng nhiên hiện lên hình ảnh: Ở giấc mơ thứ nhất, lần đầu tiên cậu chứng kiến cái chết ngay trước mặt, đơ người ngồi cả đêm, mãi đến khi Lâu Lệ trở về, cơ thể mới thả lỏng, sau đó…
Sau đó thế nào?
Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ, hình như cậu ngã vào lòng Lâu Lệ.
‘Răng rắc’, phía sau vang tiếng mở khoá cửa, Lâm Tùy Ý lập tức duỗi chân nhảy xuống từ lầu hai.
Cậu như đi vào cõi thần tiên, thêm việc không muốn đụng trúng Lâu Lệ nên cố tình nhảy xuống chỗ xa hơn, kết quả mu bàn chân không biết cọ vào đâu, tư thế rơi xuống đất bị thay đổi. Nếu đáp đất kiểu này tất nhiên sẽ ngã như chó gặm phân, tiếp đất bằng cằm.
Lâm Tùy Ý đoán trước được kết quả, cậu nhắm mắt chờ cơ thể va chạm mặt đất.
Nhưng mà…
Chóp mũi có mùi hương nhàn nhạt.
Đau đớn đoán trước không đến. Cậu ngã vào một cái ôm cứng đờ có độ ấm.
Cơ thể cự quậy, đỉnh đầu truyền đến thanh âm Lâu Lệ, như cũ không có cảm tình: “Đứng vững không?”
Lâm Tùy Ý căng thẳng cả người, ý thức được mình đang ở trong lòng Lâu Lệ, hơn nữa hai cái móng vuốt đang nắm chặt cánh tay Lâu Lệ, một móng vuốt một cánh tay, không cái nào nhàn rỗi.
Cậu không biết mình duỗi móng heo vào Lâu Lệ từ khi nào, chờ cậu phản ứng lại, cậu đã ôm chặt Lâu Lệ.
Ôm chặt Lâu Lệ là động tác cầu cứu theo bản năng, sức lực toàn thân tập trung hết vào tay. Lâm Tùy Ý hơi nhấc đầu, liền thấy quần áo Lâu Lệ bị cậu kéo lộn xộn, hai tay cậu đang túm chặt bả vai Lâu Lệ, sức lớn như muốn chọc thủng da thịt người ta. Không phải móng tay vô ý cắt qua da thịt, mà là như đầu ngón tay dùng sức quá mức ghim sâu vào da thịt.
Lâm Tùy Ý vô thức liên tưởng đến hai người giấy trong mộng âm hôn Trương Tường Y. Cậu đã dùng ngón tay phá giấy, chọc vào miệng chúng nó.
Lâm Tùy Ý đột nhiên cứng người, mãi hồi lâu vẫn không hiểu vì sao mình liên tưởng đến người giấy.
Có lẽ…
Có lẽ là vì cậu nghe từ miệng Cây Trúc về kỹ năng thao tác người giấy của Lâu Lệ đỉnh nhất giới giải mộng, đỉnh đến mức lừa được âm sai.
Cậu cứng đờ, nhưng cơ thể đứng vững vàng.
Lâu Lệ thấy Lâm Tùy Ý đã đứng vững, buông cậu ra, nói: “Cửa ban công không đóng.”
Cửa ban công vốn đóng kín, lúc Lâm Tùy Ý đi ra ngoài ban công đã kéo cửa ra. Chờ Vương Đình Đình về đến nhà sẽ phát hiện cửa kéo bị mở, sẽ biết có người đã vào nhà, thậm chí sẽ nhìn xuống từ ban công.
Lâu Lệ nói: “Trốn trước đã.”
Lâm Tùy Ý ném liên tưởng không thể hiểu được ra khỏi đầu. Cậu theo Lâu Lệ nấp dưới mái hiên lầu một. Ngay khi bọn họ vừa trốn vào, ban công lầu hai liền truyền đến giọng bác Vương: “Kỳ lạ, bố nhớ lúc ra ngoài đã đóng cửa ban công, sao lại mở ra thế này. Chả lẽ quên đóng?”
Vương Đình Đình đi tới: “Con cũng nhớ đã khóa.”
Cha con liếc nhau, sau đó bám lan can ban công nhìn xuống, tìm xem có ai bất thường không.
Mái hiên lầu một là góc khuất tầm nhìn ban công lầu hai. Biết bác Vương và Vương Đình Đình đang tìm ‘người tới nhà không chào hỏi’, cậu có tật giật mình thả chậm hơi thở, thậm chí còn nín thở vài giây.
Qua một hồi lâu, Lâu Lệ nói: “Đi từ bên này.”
Phương hướng Lâu Lệ nói là bên kia nhà Vương Đình Đình. Lâm Tùy Ý gật đầu.
Chờ bọn họ rời khỏi tòa chung cư, vừa lúc gặp ba người Lý Dịch.
Tuy rằng số lượng dân cư trên đường Kim Hoa không nhiều, nhưng vài người đứng giữa đường nói chuyện vẫn khá gây chú ý. Nên bọn tìm một góc khuất trao đổi manh mối đã tìm được.
Lý Dịch nói trước: “Chúng tôi không tìm được cửa, nhưng có…”
Còn chưa nói xong, Liễu Kiệt nhìn trên dưới Lâm Tùy Ý, phát hiện quần áo Lâu Lệ bị Lâm Tùy Ý lôi kéo lộn xộn, nói: “Đừng nói hai người không tìm được cửa ngược lại kinh động chủ mộng?”
Lý Dịch cau mày quát lớn: “Liễu Kiệt!”
Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ, rồi nói: “Chúng tôi tìm được cửa rồi.”
Ba người lập tức hỏi: “Mấy cái!”
Lâm Tùy Ý: “Một cái.”
Liễu Kiệt vừa định nói, Liễu Nhân bịt miệng hắn lại, giành nói: “Chúng tôi tìm rất cẩn thận, chắc là không có để sót. Cửa không có ở nửa khu trên, tôi nghĩ nằm ở nửa khu dưới. Hai vị tiền bối, hai người chỉ tìm được một cánh cửa? Hay là chỉ có một cánh cửa?”
Một cửa và hai cửa có ý nghĩa bất đồng. Một cánh cửa, nghĩa là bà lão không vào mộng quấy phá, người sống và người trong mộng đều vui mừng. Hai cánh cửa thì khác.
Là chỉ có một cánh cửa, hay là chỉ tìm được một cánh cửa, đây là hai vấn đề. Lâm Tùy Ý không thể trực tiếp kết luận, đang muốn trả lời mình không rõ thì Lâu Lệ tiếp lời.
“Chưa rõ.” Đúng lý hợp tình, sau đó Lâu Lệ nhìn về phía Lý Dịch: “Vừa rồi muốn nói gì?”
Hồi nãy Lý Dịch chưa nói xong thì bị Liễu Kiệt ngắt lời.
Hiện tại Lâu Lệ nhắc tới, Lý Dịch tiếp tục nói: “Nhưng chúng tôi phát hiện một chỗ kỳ quái.”
Lý Dịch miêu tả chỗ đó kỳ quái thế nào và địa điểm. Lâm Tùy Ý bất giác nhìn về phía Lâu Lệ.
Thấy tay áo Lâu Lệ nhăn nheo, tim cậu đập nhanh hơn một chút, đáy lòng như bị con nai húc sừng vào.
Lâm Tùy Ý biết câu hỏi của Liễu Nhân không dễ trả lời, ăn ngay nói thật phỏng chừng sẽ bị chê cười. Cậu vốn không biết kiến thức liên quan thai mộng nên bị vị thành niên coi khinh, nếu nói không biết có bao nhiêu cánh cửa, chỉ sợ lại bị châm biếm.
Lâu Lệ thay cậu giải vây.
Giải Mộng