Giấc Mơ Triệu Phú

Chương 4: C4: Đàm phán ở nam hồ

149@-

Nghĩ như vậy, Tần Kiệt không nói hai lời liền lên một chiếc xe bus đi đến Nam Hồ.

Hơn 1 tiếng sau tại một thành phố mới, vườn hoa Nam Hồ.

Năm 2007, vườn hoa Nam Hồ thuộc khu Nam Hồ của thành phố Hán, là một thành phố mới được xây dựng, nhân khẩu không đến 50 nghìn người, có rất nhiều công trình đồng bộ vẫn chưa hoàn thiện.

Sau khi Tần Kiệt kéo một người lại hỏi thăm được vị trí cụ thể của bãi thu gom phế liệu Nam Hồ thì anh đã nhanh chóng tìm được nó.

Có thể nguyên do là vì thành phố mới nên quy mô của bãi thu gom phế liệu Nam Hồ nhỏ hơn rất nhiều, cũng ít người đến bán phế liệu hơn so với 6 nhà lúc trước đi qua.

Rút kinh nghiệm từ những lần trước, lần này Tần Kiệt không ngu ngốc trực tiếp xông vào hỏi thăm ông chủ nữa.

Anh tìm một chỗ từ từ quan sát lượng người ra vào.

Một lúc sau thì anh trà trộn theo những người bán phế liệu đi phía trước rồi lẻn vào trong.

Khi vào đến bên trong anh bắt đầu để ý và ghi chép lại số lượng giao dịch.

Cũng coi như hiểu rõ tình hình tổng thể.

Ví dụ phế liệu sẽ chia thành mấy loại như giấy vụn, sắt đồng vụn, nhựa…

Mà trong đó có hai thứ Tần Kiệt quan tâm nhất chính là chai nhựa và vỏ lon. Chai nhựa mua vào 1 hào, bán cho bãi thu gom được 1 hào 3, vỏ lon bằng nhôm mua vào 2 hào, bán ra được 2 hào 4.

Trong lòng anh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tần Kiệt đi loanh quanh một vòng mua 1 bao thuốc lá Hoàng Hạc Lâu màu xanh giá 17 tệ rồi lại vòng về bãi thu gom phế liệu.

“Ông chủ, chai nhựa và vỏ lon bán như nào?”



Ông chủ đang bận phân chia phế liệu đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên: “Chai nhựa 1 hào 3, vỏ lon 2 hào 4!”

Sau khi Tần Kiệt nghe xong thì yên tâm rồi.

Ông chủ nói như vậy xem ra cũng là người thành thật, ít nhất không có lừa anh.

Anh cũng không nói thêm gì cho đến khi ông chủ xong việc mới lại mở miệng.

“Ông chủ, bây giờ vẫn là tháng 8 nên làm ăn cũng được nhỉ?”

“Cũng tàm tạm thôi. Mùa hè trời nắng nóng chủ yếu là thu mua chai nhựa và vỏ lon”, ông chủ vươn người đứng thẳng lên, nhìn thấy anh thì có chút ngạc nhiên.

Hiển nhiên là cảm thấy Tần Kiệt còn quá trẻ.

Tần Kiệt rút một điếu thuốc trong bao Hoàng Hạc Lâu mới mua ra đưa cho ông chủ, ông chủ sững lại một lúc mới nhận lấy châm một mồi, cười nói: “Nhìn mặt anh bạn rất lạ, vừa mới vào nghề hả?”

Tần Kiệt cũng châm một điếu thuốc hút một hơi, lắc lắc đầu: “Không phải. Chỉ là gần đây thấy thời tiết vẫn nóng nực quá mà trong tay tôi còn chút hàng tồn, số lượng lại lớn, đang suy nghĩ muốn tìm một chỗ để bán đi. Mấy nhà buôn tìm đến trả giá thấp quá nên tôi muốn ra ngoài coi xem sao!”

“À!”

Ông chủ hiểu ý của Tần Kiệt.

Tình trạng như vậy cũng dễ hiểu thôi.

Những người tìm đến mua đều là bên trung gian buôn lại, khẳng định sống chết muốn ép giá xuống. Mấy nhà mà có số lượng hàng lớn thường không chấp nhận được nên đương nhiên muốn tự mình đi tìm một chỗ tốt hơn để bán đi.

Xung quanh Nam Hồ cơ bản đều là nông thôn, đất rộng lại hoang vu hẻo lánh, mỗi lần đi ra ngoài thật sự không dễ dàng gì.




“Nghe ý của anh bạn là muốn hợp tác với tôi hả?”

Ông chủ cười nói: “Đừng nhìn mấy đống hàng ở chỗ tôi mà hiểu lầm, thật ra tôi cũng áp lực lắm, hàng mà không đủ thật sự không sống nổi. Anh bạn à, nếu như có số lượng lớn thì bán cho tôi cả đi, tôi ôm được…”

Quả nhiên những người có thể đứng vững trong nghề này tất cả đều đã thành tinh rồi.

Tần Kiệt chỉ thuận miệng nói một câu còn chưa biểu thị ý tứ sâu xa gì người ta đã nghe hiểu rồi, mới bắt đầu đã tố khổ áp lực lớn, rõ ràng là muốn ép giá.

“Aiz, ông chủ Tiêu đừng như thế chứ, vừa rồi tôi đã để ý quan sát rồi, chỉ nửa tiếng thôi mà không dưới 30 người đâu. Trong một ngày khẳng định kiếm không ít. Thế này mà còn có áp lực lớn sao?”

“Sao cậu biết tôi họ Tiêu? Chúng ta quen biết hả?”

Ông chủ có chút ngạc nhiên khi Tần Kiệt biết được họ của mình.

Tần Kiệt đưa tay chỉ xuống tấm biển treo ở bên cạnh, trên biển có số điện thoại và họ của ông chủ.

Ông chủ ngây người một chút rồi cười cười, mời Tần Kiệt vào trong phòng còn đặc biệt rót cho anh một cốc nước.

Sau đó nói: “Anh bạn, nếu cậu đã biết cả rồi thì tôi cũng không giấu cậu nữa. Những người vừa nãy đều là người đã hợp tác lâu năm, giá tôi đưa ra đương nhiên cao hơn chút. Đây là lần đầu tiên gặp mặt tôi còn chưa hiểu rõ về cậu cũng không chắc cậu có thật sự cung cấp được số lượng hàng lớn hay không, lấy đâu ra lý do để trả giá cao cho cậu chứ, đúng không?”

Tần Kiệt hiểu ý ông chủ.

Cũng hiểu cái đạo lý này.


Lần đầu gặp mặt, hai bên đều không hiểu rõ về nhau, không biết gốc rễ ai mà dám trả giá cao.

Thế nhưng anh thật sự muốn hợp tác, không sợ ông chủ không đồng ý.

“Tôi cũng nói thẳng với ông chủ Tiêu như này, một ngày tôi có thể đưa ông 10 nghìn cái chai nhựa vậy ông tính trả bao nhiêu?”

“…”

Ông chủ sững sờ, sau đó cười cười: “Ha ha, cậu không đùa tôi chứ? Một ngày số lượng lớn như thế không dễ làm đâu nhé!”

“Nếu tôi nói làm được thì sao. Ông chủ Tiêu định trả bao nhiêu?”, Tần Kiệt hỏi.

“Ấy?”, ông chủ bây giờ mới ý thức được là Tần Kiệt không có đùa, do dự một lúc: “Nếu như cậu thật sự có thể đảm bảo số lượng vậy chai nhựa 1 hào 4, vỏ lon 2 hào 5”.

Tần Kiệt lập tức đứng dậy muốn rời đi.

Vừa rồi anh đã đặc biệt quan sát, người bán nhiều nhất chai nhựa cũng chỉ được 2000 cái, vỏ lon còn không đến 500 cái đâu.

Giờ trả giá chỉ tăng có 1 phân tiền, còn không bằng anh bán luôn cho những người buôn lại kia cũng đỡ được bao nhiêu sức lực đấy.

“Ấy, anh bạn đừng đi vội”.

Ông chủ cảm thấy khá gấp gáp, ông ấy mới khai trương không lâu hơn nữa lại ở thành phố mới còn đang lo lắng không có khách hàng lớn, nếu bỏ lỡ khách hàng lần này thì ông không còn cơ hội tìm lại được rồi, vậy nên ông lập tức đuổi theo: “Vậy cậu nói xem bao nhiêu thì được?”

“Chai nhựa 1 hào 7, vỏ lon 2 hào 8, còn những phế liệu khác dựa theo tình hình thực tế mà lên xuống!”, Tần Kiệt nói.

“Hả? Tăng nhiều vậy? Có đắt quá không? Tôi bán cho bên trên cũng không kiếm được nhiều như thế đâu!”, ông chủ cảm thán giá Tần Kiệt đưa ra quá cao, không chấp nhận nổi.

“Đối đãi của khách hàng lớn và khách hàng nhỏ phải khác nhau chứ ông chủ Tiêu. Vừa rồi những người kia đều là khách hàng nhỏ và vừa, số lượng của tôi lớn ông làm như vậy thật sự là không thành thật chút nào!”


Tần Kiệt nói thẳng, nếu như đàm phán giá cả không thành thì anh trực tiếp bán cho bên thu mua trung gian, chỉ cần kiếm được tiền là được lo lắng gì đâu.



“Ít nhất trong 3 tháng không vấn đề gì!”, Tần Kiệt giơ ra ba ngón tay: “Những mùa khác cũng không ít hơn những khách hàng vừa và nhỏ đâu!”

“Ít nhất 3 tháng?”, ông chủ suy nghĩ tình hình hiện tại của bản thân: “Nếu như vậy, chai nhựa 1 hào 6, vỏ lon 2 hào 7, những cái khác sẽ bàn kỹ lại sau được không? Thật sự không thể cao hơn nữa!”

Tần Kiệt liếc nhìn ánh mắt của ông chủ một cái, từ trong đó có thể nhìn ra cái giá này hẳn là giới hạn cuối cùng của ông ta rồi.

Do dự một lúc anh nói: “Được rồi, vậy cứ quyết định như này đi, hôm khác tôi mang hợp đồng đến được chứ?”

“Hợp đồng? Phiền phức như vậy làm gì?”, ông chủ sững lại: “Mua bán nhỏ thì đơn giản một chút thôi, tôi viết cho cậu tờ giấy chứng minh”.

Tần Kiệt cười cười.

Mặc dù nói tờ giấy này chẳng có tác dụng gì về mặt pháp luật.

Nhưng đây chỉ là mua bán thu gom phế liệu.

Cái loại như hợp đồng trong mắt những người làm ăn buôn bán nhỏ còn không bằng tờ giấy chính tay mình viết đâu.

“Như vậy cũng được!”, Tần Kiệt gật gật đầu.

Ông chủ lấy ra một tờ giấy và một cái bút đang định đặt bút viết gì đó, nói: “Anh bạn, cậu xem chúng ta sắp trở thành đối tác làm ăn rồi mà tôi còn chưa biết cậu tên họ là gì, cũng không biết là người nơi nào? Có phải nên giới thiệu chút không!”

“Tôi họ Tần, là sinh viên của đại học CN Hồ. Vốn dĩ tôi dám bảo đảm số lượng là vì muốn làm trong trường học. Đến con át chủ bài của tôi ông chủ Tiêu cũng đã biết rồi, vậy có phải nên đặt cọc trước một khoản tiền không?”

“Hả? Chúng tôi làm thu gom phế liệu đều là nhận hàng rồi mới thanh toán!”, ông chủ khua tay, không quá đồng ý.

- ---------------------------



Giấc Mơ Triệu Phú
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giấc Mơ Triệu Phú Truyện Giấc Mơ Triệu Phú Story Chương 4: C4: Đàm phán ở nam hồ
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...