Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 30: C30: Tình địch đến
Trung tâm thiết kế đường Trung Nam là một con đường thiết kế nổi tiếng ở thành phố Hán.
Tần Kiệt chạy tới chạy lui cả buổi sáng, nói chuyện với mấy công ty thiết kế, hiệu quả đạt được không tốt lắm, mà cũng không quá phù hợp với tưởng tượng của anh.
Mặc dù là phương án sát sao nhất, anh cũng cảm thấy rất lỗi thời, không được thời thượng cho lắm, cũng không hoàn toàn ăn khớp với định vị về khu vui chơi thể thao trong suy nghĩ của anh.
Không có cách nào khác, Tần Kiệt đành phải đến khoa Thiết kế trường Đại học thành phố Hán xem có ai có thể làm ra kết quả như anh muốn được không.
Ngày hôm sau, Tần Kiệt dậy từ sáng sớm bắt taxi đến trường Đại học thành phố Hán.
Anh đã tìm thấy và nói chuyện trao đổi với một số sinh viên ưu tú của khoa thiết kế Hán Thị.
Anh chọn ra mười sinh viên ưu tú phù hợp nhất và hẹn họ sáng thứ bảy đến tòa nhà Thái Tử Nam Hồ quan sát tình hình thực tế.
Giải quyết xong mọi chuyện, lúc này Tần Kiệt mới vội vàng trở lại đại học Công nghiệp Hồ.
Vừa đến cổng, anh nhận được cuộc gọi của Trương Lâu béo.
“Kiệt Tử, cậu đang ở đâu vậy?”, trong điện thoại, nghe qua giọng nói của Trương Lâu béo có chút lo lắng, thu hút sự chú ý của Tần Kiệt.
“Tôi vừa từ bên ngoài về, sao vậy? Có phải thu gom phế liệu xảy ra vấn đề gì không?”, Tần Kiệt dò hỏi.
“Không liên quan đến việc thu gom phế liệu…”
“Ừm. Không có thì tốt!”, Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng liên quan đến cậu!”, Trương Lâu béo nói tiếp: “Cậu mau chóng về ký túc xá đi, Đường Ba bên khoa tài chính đang tìm cậu đó!”
“Đường Ba?”, Tần Kiệt đã từng nghe qua cái tên này.
Cái tên này nổi tiếng trong khoa tài chính.
Nghe nói sau khi vào đại học, năm nào cậu ta cũng nhận được học bổng, thành tích đứng nhất lớp, là học bá thực thụ.
Nhưng mình chưa từng qua lại, nói chuyện với Đường Ba mà nhỉ?
Nhiều nhất thì chỉ là thỉnh thoảng anh gặp cậu ta ở lớp học môn chung.
Cậu ta đến tìm mình để làm cái gì?
“Ê béo, cậu đợi chút, tôi về bây giờ đây!”
“Ok!”
10 phút sau, Tần Kiệt về đến gần kí túc xá.
Từ xa đã thấy Đường Ba đứng một mình bên ngoài kí túc xá, cậu ta mặc áo sơ mi trắng xắn nửa tay kết hợp với quần tây và giày da đen, trông càng giống như một người thành đạt vậy.
Tần Kiệt bĩu môi, anh nhìn xung quanh, bọn Trương Lâu béo không có ở đây, cũng không thấy người quen nào khác, anh bước nhanh đi về phía Đường Ba.
“Cuối cùng thì cậu cũng về!”
Giọng điệu Đường Ba có chút lạnh lùng!
Shit!
Vẻ mặt Tần Kiệt vô cùng khó chịu.
Giọng điệu này, nói rõ ràng cậu ta đang lên mặt với mình. Mà hình như mình có đắc tội Đường Ba đâu nhỉ?
Cái quái quỷ gì vậy?
“Có chuyện gì nói nhanh lên, chạy vạy cả buổi sáng rồi, tôi muốn mau chóng về kí túc xá tắm rửa!”
Nghe vậy, sắc mặt Đường Ba hơi khó coi.
Vì để áp đảo Tần Kiệt, hôm nay anh cố ý ăn mặc chau chuốt, để khi vừa gặp mặt, anh có thể tác oai tác quái.
Thế mà Tần Kiệt không khiếp sợ, ngược lại còn khó chịu với anh.
Anh nghiêm mặt: “Tần Kiệt, tôi muốn nói chuyện với cậu về chuyện lớn đời người!”
“Chuyện lớn đời người?”, Tần Kiệt ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Hình như tôi không quen cậu, có chuyện lớn đời người gì để nói chứ?”
“Bớt nói nhảm đi, tôi phải về kí túc tắm rửa đây!”, Tần Kiệt không kiên nhẫn thúc giục.
“Theo tôi được biết, gia cảnh nhà cậu rất bình thường. Tuy rằng bố cậu là công nhân xí nghiệp nhà nước, nhưng chỉ là một công nhân phổ thông. Mẹ cậu cũng chỉ là nhân viên dọn dẹp cho một công ty, có thể chu cấp cho cậu học xong đại học loại 3, bố mẹ cậu cũng coi như là đã cố hết sức rồi!”
“Cứ coi như là bố cậu làm việc tốt, sau khi cậu tốt nghiệp được thăng chức, tôi đoán cùng lắm bố cậu chỉ là tổ trưởng mà thôi. Tiền lương một năm được 60 ngàn tệ đã là tốt lắm rồi!”
“Hơn nữa, so với tôi, cả về học thức và ngoại hình, cậu đều thua xa, sau khi tốt nghiệp, dựa vào gia thế của tôi, tìm được một công việc tốt dễ hơn cậu nhiều!”
“Còn có…”
Tần Kiệt kiên nhẫn nghe Đường Ba bi bi bô bô nói một hồi.
Lúc thì cậu ta khoe điều kiện nhà mình tốt như thế nào, lúc thì nói bản thân có ngoại hình của Phan An, tài năng của Đường Bá Hổ.
Tất cả đều là những lời nói có cánh khen ngợi Đường Ba.
Đồng thời cậu ta cũng không quên chế nhạo anh.
Cậu ta nói là điều kiện nhà anh không tốt, ngoại hình thì cũng không ra gì, học không giỏi thành tích không tốt…
Tóm lại, Đường Ba tư nâng mình lên và hạ thấp giá trị con người anh.
Nghe cậu ta nói một hồi, thực sự Tần Kiệt không có hứng thú nghe tiếp, anh ngáp một cái, ngắt lời: “Tôi nói này Đường Ba, cậu khoe khoang tự xưng là có tài năng của Đường Bá Hổ. Cậu lảm nhảm nói cả buổi rồi, rốt cuộc cậu có ý gì, tôi van cậu nói thẳng ra đi có được không? Tôi thật sự phải về tắm rửa đây, không có thời gian rảnh rỗi đứng phơi nắng với cậu”.
Đường Ba sửng sốt một chút, sau đó lập tức nén cơn giận lại, nói: “Tôi nói nhiều như vậy, chỉ có một mục đích. Chính là hy vọng cậu tránh xa Tần Tuyết ra một chút, bởi vì cậu không xứng với Tần Tuyết!”
Tần Kiệt: “…”
F*ck.
Nói cả nửa ngày.
Hóa ra đến đây là vì Tần Tuyết.
Nói như vậy có lẽ Đường Ba đang yêu thầm Tần Tuyết.
Cậu ta coi anh là tình địch.
Thú vị đấy.
Tần Kiệt đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào Đường Ba, một lúc lâu sau anh mới cười nhạo: “Cậu có biết dáng vẻ cậu nói chuyện ban nãy, giống cái gì không?”
“Giống cái gì?”, Đường Ba hỏi.
“Bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi!”, Tần Kiệt vừa cười vừa nói.
“Shit. Bố mày…”, nói xong, Đường Ba tức giận giơ nắm đấm muốn động chân động tay đánh Tần Kiệt.
Nhưng ngay khi nắm đấm vừa giơ lên liền dừng lại giữa không trung.
Bởi vì cậu ta nhớ ra đây là bên ngoài kí túc xá, chỗ này chỉ cách kí túc xá một hàng rào sắt, một khi động tay động chân bị người khác nhìn thấy thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
“Không phải cậu muốn đánh tôi sao? Sao lại không đánh nữa? Giơ nắm đấm lên rồi, không đánh không được đâu. Đánh đi. Tôi kêu cậu đánh tôi đi”, đương nhiên Tần Kiệt nhìn thấu tâm tư của Đường Ba, anh duỗi cổ ra, khiêu khích Đường Ba.
Đường Ba vô cùng xấu hổ.
Đâm lao thì phải theo lao.
Nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người thì bây giờ ánh mắt của cậu ta đủ để lập tức giế t chết Tần Kiệt.
Cái tên Tần Kiệt này thật không biết xấu hổ.
Còn vô lại nữa.
Phẩm chất đạo đức quá kém.
Sao Tần Tuyết lại có thể hẹn hò với một kẻ vô đạo đức như Tần Kiệt chứ.
Thật ghê tởm.
Đường Ba nghiến răng nghiến lợi.
Tần Kiệt ngẩng đầu nhìn Đường Ba đang vô cùng tức giận, anh cảm thấy rất vô vị.
Anh ngáp một cái, nói câu tạm biệt sau đó đi về kí túc xá.
Anh vốn cho rằng Đường Ba còn dám động chân động tay nữa chứ.
Kết quả cậu ta lại không dám làm gì.
Còn khoe khoang là mình có tài năng của Đường Bá Hổ.
Tài năng cái rắm.
Người đàn ông thật sự có tài, có bản lĩnh khi đối mặt với tình địch.
Hoặc là trực tiếp vung một đống tiền ra, dùng tiền để loại bỏ tình địch, dùng tiền để mở đường.
Hoặc là cùng lúc dùng cả sự uy nghiêm và lòng bao dung của mình để xử lý tình địch.
Nhưng tên ngốc Đường Ba thì sao chứ?
Vừa bắt đầu đã khoe khoang điều kiện gia đình, thành tích, ngoại hình của mình với anh.
Cậu ta còn đứng khoe khoang một mình, thế mà không kéo mấy bạn nữ đến làm khán giả quần chúng.
Loại người có chỉ số IQ như vậy còn muốn theo đuổi Tần Tuyết sao?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Thôi về tắm rửa rồi đi ngủ vậy.
Một lát sau, Tần Kiệt về đến kí túc xá.
Chỉ còn lại một mình Đường Ba đứng bên ngoài kí túc xá, khuôn mặt cậu ta gần như tái xanh vì tức giận.
Tần Kiệt không biết những thứ này.
Đi đến hành lang kí túc xá, dòng suy nghĩ của anh quay lại chuyện thiết kế và trang trí tòa nhà Thái Tử…
- ---------------------------
Giấc Mơ Triệu Phú