Giả Vờ Ngoan Ngoãn
Chương 73: Bãi đỗ xe
Edit & Beta: Đòe
Ninh Trường Hùng nhìn phản ứng của những người có mặt, càng không khỏi cảm thấy đắc ý.
Ông ta làm bộ làm tịch mà khụ khụ, nói với Tưởng Hàng Đình: "Hàng Đình, nếu đã tới rồi thì ở lại uống một chén rồi hẵng đi nhé?"
Tưởng Hàng Đình còn chưa kịp trả lời đã cảm nhận được Ninh Chu dồn hết lực dựa vào mình, cậu đu trên người hắn rồi còn cọ cọ đầu lên cổ hắn, miệng thì lẩm bẩm nói: "Tưởng tiên sinh, chúng ta về nhà thôi."
Tưởng Hàng Đình vì hành động của Ninh Chu mà dở khóc dở cười, hắn vòng tay qua eo Ninh Chu, đỡ cậu nói: "Được, chúng ta về nhà nhé."
"Tôi sẽ không ở lại." Sau đó hắn nói với những người khác trong phòng riêng: "Chu Chu say rồi, tôi đưa em ấy về nhà trước, xin lỗi không tiếp được."
Ninh Trường Hùng cau mày, ông ta cảm thấy Tưởng Hàng Đình không cho mình mặt mũi. Nhưng cũng không dám nói gì trước mặt Tưởng Hàng Đình, thế nên ông ta liếc mắt với Ninh Chu, ý bảo cậu mở miệng để Tưởng Hàng Đình ở lại.
Nhưng vào lúc này, Ninh Chu đang rúc vào trong ngực Tưởng Hàng Đình, gáy cậu quay về phía Ninh Trường Hùng, hoàn toàn không nhìn thấy ám chỉ của Ninh Trường Hùng.
Ninh Trường Hùng có hơi tức giận rồi, ônhg ta cho rằng Ninh Chu chỉ đang giả say vì suốt quá trình ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, sao có thể không biết Ninh Chu chỉ uống một ly rượu?
Đùa đấy à? Chỉ một chén mà đã say?
Nhưng vì trong phòng còn những người khác nên Ninh Trường Hùng không dám nói gì, chỉ vờ ra dáng một ông bố tốt dặn dò Tưởng Hàng Đình lái xe về nhà cẩn thận.
Tưởng Hàng Đình gật đầu với ông ta rồi ôm lấy Ninh Chu rời đi.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, căn phòng mới trở nên sôi nổi hơn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ninh Trường Hùng lần này đã trở thành trung tâm cuộc trò chuyện, âm dương đan xen, còn có khen ngợi cùng nịnh nọt.
Ninh Trường Hùng nhận đơn thanh toán cho toàn bữa, nụ cười trên mặt vẫn chưa hề biến mất.
- -
Bên kia, Tưởng Hàng Đình đưa Ninh Chu đến bãi đỗ xe.
Một tay hắn ôm Ninh Chu, một tay hắn mở cửa ghế phụ,đang định đỡ cậu lên xe thì Ninh Chu cứ như con bạch tuộc tám chân bám chặt lấy Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình dỗ cậu: "Chu Chu ngoan nhé, chúng ta lên xe về nhà nào."
Ninh Chu không nghe, môi cậu bắt đầu từ cổ Tưởng Hàng Đình hôn lên từng chút một.
Mỗi cái hôn giống như một ngọn lửa, đốt cháy cơ thể Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình hô hấp càng trở nên nặng nề: "Chu Chu, chúng ta về nhà nào em."
Lúc này, nụ hôn của Ninh Chu đã lan đến trên tai Tưởng Hàng Đình, cậu lè lưỡi liếm vành tai hắn rồi cười nhẹ nói: "Em thấy rồi nhá."
"Em thấy cái gì cơ?" Tưởng Hàng Đình siết chặt động tác trên tay để Ninh Chu càng gần mình hơn, hắn cụp mắt xuống nhìn chằm chằm Ninh Chu đang đỏ mặt vì say, hầu kết lên xuống.
Ninh Chu đã vươn tay kéo cà vạt của Tưởng Hàng Đình, giọng nói như một cái móc câu: "Em nhìn thấy hộp bao với gel bôi trơn trong xe rồi, Tưởng tiên sinh bỏ vào từ khi nào á?"
Ninh Chu luôn rất thoáng với loại chuyện này, giờ cậu còn hơi có men say trong người nên càng không biết ý tứ là gì.
Ngón tay trắng nõn sau khi kéo cà vạt của Tưởng Hàng Đình xuống, cậu ngẩng đầu lên cắn hầu kết của hắn. Nhưng lại không nỡ cắn mạnh mà chỉ nhẹ nhàng dùng răng cọ cọ.
Sau khi để lại dấu của mình trên hầu kết, Ninh Chu mới hài lòng ngước mắt lên, đôi mắt mèo đen láy ẩm ướt nhìn chăm chú Tưởng Hàng Đình.
"Tưởng tiên sinh, anh không muốn sao?" Ninh Chu hỏi.
Ánh mắt đen tối của Tưởng Hàng Đình rơi vào trên môi Ninh Chu, giọng hắn khàn khàn: "Lên xe."
Ninh Chu thành công mỉm cười, thoát khỏi lồng ngực Tưởng Hàng Đình, bò lên xe.
Chỉ chốc lát sau Tưởng Hàng Đình cũng đã có mặt trên xe, Ninh Chu tìm thấy hộp áo mưa mà hắn giấu trong xe, mở hộp ra, cắn gói chiếc áo mưa chưa mở, nhướng mày nhìn Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình "mặc áo mưa" rồi hôn lên môi Ninh Chu.
Động tác trên tay vẫn không dừng, bật chốt hạ thấp ghế xuống.
......
Ở một góc bãi đỗ xe ngầm, có một chiếc ô tô lắc lư nhẹ nhàng, phải rất lâu sau mới dừng lại.
--
Ninh Chu ngồi ở ghế phụ, người ướt đẫm mồ hôi, gần như đã tỉnh rượu, dáng vẻ lười biếng.
Tưởng Hàng Đình mở một chai nước khoáng đưa cho cậu, hắn biết có lẽ cổ họng của Ninh Chu lúc này đã không chịu nổi rồi.
"Không động đậy." Giọng Ninh Chu khàn khàn, sau cơn cực khoái đã để chút lại di chứng, cổ họng khô khốc, hơi không thoải mái.
Tưởng Hàng Đình lập tức hiểu ý, cúi người đút chút nước cho Ninh Chu.
Dòng nước lạnh chảy vào họng, Ninh Chu cảm thấy đã dễ chịu hơn.
Tưởng Hàng Đình thấy dáng vẻ bị ép khô của cậu mà không khỏi bật cười: "Là em quyến rũ anh trước mà."
Ninh Chu cười khẩy, Tưởng Hàng Đình chắc chắn là được lợi rồi còn khoe mẽ.
"Được rồi." Tưởng Hàng Đình hôn lên đôi môi trầy da của Ninh Chu: "Giờ mình về nhà, nhé?"
Ninh Chu không muốn nói chuyện, gật đầu.
Tưởng Hàng Đình khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ, ôm Ninh Chu đang sắp ngủ say về nhà.
Lúc bọn họ về đến tiểu khu, Ninh Chu đã ngủ mất rồi. Tưởng Hàng Đình không đành lòng đánh thức Ninh Chu nên bế cậu vào nhà.
Về đến nhà, Tưởng Hàng Đình lại bế Ninh Chu vào phòng tắm tắm rửa, trong lúc đó Ninh Chu có tỉnh lại một lần nhưng nhìn thấy là Tưởng Hàng Đình, cậu yên tâm chìm vào giấc ngủ.
- -
Sau hôm đó, ngày nào Ninh Chu cũng đi làm đúng giờ, yên phận ngồi trong phòng làm việc của mình, không can thiệp vào việc quản lý của Ninh thị, như thể cậu là một cỗ máy ký tên vô cảm.
Nhưng phòng làm việc của Ninh Chu lại có không ít khách đến thăm, các giám đốc điều hành và giám đốc cấp cao của công ty đều ra vào mỗi ngày.
Ninh Trường Hùng cũng chú ý đến việc này nhưng trợ lý mà ông ta cài ở chỗ Ninh Chu nói rằng là cấp trên và giám đốc chủ động đến thăm Ninh Chu, thường xuyên ra ngoài mà không nói một lời.
Ninh Trường Hùng không thấy có gì ngạc nhiên, ông ta chỉ cho là những người đó muốn tạo dựng quan hệ với Tưởng Hàng Đình thông qua Ninh Chu.
Từ sau khi Ninh Chu dẫn Tưởng Hàng Đình về nhà, tập đoàn Tưởng thị không còn nhắm vào Ninh thị nữa, mọi vấn đề mà Ninh thị gặp phải trước đó đều được giải quyết.
Nhiều dự án được đầu tư trước đây cũng phát huy hiệu quả rất tốt trong giai đoạn này, Ninh thị thu thu được nhiều lô hàng tốt, toàn bộ Ninh thị đang từng bước hướng tới mục tiêu thịnh vượng.
Khó khăn đã được giải quyết, công ty lại kiếm được tiền và Ninh Trường Hùng có nhiều vốn hơn để thực hiện các dự án khác.
Vừa hay trong khoảng thời gian trước Ninh Trường Hùng có hứng thú với một dự án nhưng khi ấy không có đủ kinh phí nên chỉ có thể nhìn. Còn giờ thì phần lớn vốn của công ty đã được hồi lại, ông ta cảm thấy mình có thể tựa lưng vào cái cây cổ thụ Tưởng thị để tận hưởng bóng mát nên đã nghiến răng nghiến lợi đầu tư một số tiền lớn vào dự án này.
Tục ngữ có câu người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, cho nên Ninh Trường Hùng cảm thấy gần thấy gần đây mọi việc diễn ra rất tốt đẹp.
Trước đây, mỗi khi ông ta có một vài đề xuất đầu tư sẽ luôn vấp phải sự phản đối của những người trong công ty. Nhưng sau khi kiến nghị được đưa ra, các giám đốc từng phản đối ông ta đều bỏ phiếu ủng hộ.
Nếu là trước đây, Ninh Trường Hùng có lẽ sẽ còn nghi ngờ không biết đây có phải một âm mưu gì đó đang đợi mình không. Nhưng giờ ông ta đã có chỗ dựa lưng là Tưởng thị, ai có thể trở thành thành viên ban giám đốc của Ninh thị đều không phải đồ ngu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đương nhiên phải đi theo sự dẫn dắt của ông ta.
Bây giờ ông ta đang ở độ xuân phong đắc ý nhất và nhìn ai cũng hợp mắt.
Vì vậy, khi biết bộ phim truyền hình "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" do Ninh Chu đóng vai chính đã được phát sóng trên Waterdrop, ông ta không những không tức giận mà còn thay đổi thái độ thường ngày là phản đối việc Ninh Chu gia nhập làng giải trí, thậm chí còn nhận lời chủ động giúp cậu quảng bá để nhiều người quen biết ủng hộ cậu hơn.
- -
Vào ngày 10 tháng 7, bộ phim truyền hình đầu tiên "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" của Ninh Chu đã lọt vào khung giờ vàng trên Waterdrop. Đồng thời, ba trang web video đã mua bản quyền phát sóng "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" và chỉ đợi các đài truyền hình phát sóng xong sẽ chiếu lại trên Internet.
Với tư cách là biên kịch chính, Vương Nhất Thanh là tấm danh thiếp sống của "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc", nhiều người qua đường bật TV để xem Dư Sinh dựa trên danh thiếp của Hãng phim và Truyền hình Nhất Thanh.
Ngoài ra, "Thanh xuân ngợi ca" của Trương Ly đã để lại ấn tượng tốt với nhiều người nên dù nam chính và nữ chính của "Để phần còn lại của tôi được hạnh phúc" đều là người mới nhưng tập đầu tiên khi lên sóng vẫn đạt ratings cao.
Đây là một khởi đầu tốt.
Còn việc làm thế nào để tiếp tục khởi đầu tốt đẹp này và tốt hơn nữa trong tương lai thì còn phụ thuộc vào chất lượng của bộ phim hoàn thiện "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc".
Vương Nhất Thanh có thể trở thành biên kịch vàng trong làng giải trí và tất nhiên năng lực của anh rất đáng nể. Dư Sinh (1) đã thu hút sự chú ý của khán giả ngay từ tập đầu tiên, từ cốt truyện đến tính logic và nhịp điệu của câu chuyện, từng bước khiến người xem cảm thấy vô cùng thoải mái và hấp dẫn.
(1) Nhắc lại sợ mọi người quên thì đây là tên gọi tắt của bộ phim (gọi tắt bằng 2 từ đầu).
Cùng với phong cách trong trẻo và ấm áp độc đáo của Trương Ly, mọi khung hình của bộ phim truyền hình đều giống như một hình nền.
Hình ảnh đẹp, cốt truyện hay, kỹ năng diễn xuất tốt...
Không thể nào mà một bộ phim truyền hình như thế này lại không thành công.
Vì vậy "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" đã trở nên hoàn toàn nổi tiếng. Xã giao trên mạng, trên diễn đàn...... Cốt truyện của "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" và khả năng diễn xuất của các diễn viên đang được bàn luận khắp nơi trên mạng xã hội và các diễn đàn.
Suốt tháng 7, tưởng chừng như người tối cổ nếu không biết đến "Để phần còn lại của tôi được hạnh phúc".
Là vai chính của Dư Sinh , Ninh Chu đương nhiên trở nên nổi tiếng cùng với bộ phim.
Khi trailer của Dư Sinh được tung ra, các fan đều cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Ninh Chu rất tốt, họ ôm vài tấm ảnh chụp màn hình thả rắm cầu vồng siêu to bự.
Khi ấy có rất nhiều người qua đường cảm thấy ngỡ ngàng trong phút chốc, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Suy cho cùng, một đoạn trailer chưa đầy bốn phút không thể dễ dàng phản ánh kỹ năng diễn xuất của một diễn viên và một vài cảnh cũng không thể nói lên được điều gì.
Nhưng sau khi Dư Sinh được phát sóng, nhiều khán giả đã rất ngạc nhiên trước khả năng diễn xuất của Ninh Chu, họ không ngờ rằng một người mới chưa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh lại có khả năng diễn xuất tốt như vậy.
Ninh Chu muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn kỹ năng diễn xuất có kỹ năng diễn xuất, nhờ sự nổi tiếng của Dư Sinh , cậu cũng trở nên nổi tiếng.
Số lượng fans trên weibo tăng theo cấp số nhân, ngày càng có nhiều người biết đến và yêu thích cậu.
Nhưng các fan nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề —— Ninh Chu quá điệu thấp.
Kể từ khi Dư Sinh phát sóng đến nay, Ninh Chu chỉ đăng một bài weibo để giúp quảng bá Dư Sinh , sau đó thì không còn gì nữa, ngay cả động thái quảng cáo cũng không có.
Theo lý thì bây giờ là lúc lưu lượng của Ninh Chu lớn nhất, thông thường vào thời điểm này, các diễn viên sẽ nhân cơ hội này để nhận một vài đại ngôn và hợp tác thương mại...... Vừa kiếm tiền từ lưu lượng, đồng thời tăng độ hiện diện trước công chúng, nhưng Ninh Chu thì không có gì cả.
Weibo của cậu vẫn bình lặng như nước, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cho dù Ninh Chu có bình lặng đến đâu thì sau khi trở nên nổi tiếng, vẫn sẽ có rắc rối tìm đến cậu.
Một studio Paparazzi nổi tiếng đã tung ra một đoạn video, nhân vật chính của video là Ninh Chu.
Nội dung video ghi lại cảnh Ninh Chu đến khách sạn ăn tối với một số doanh nhân ở thành phố A. Vì góc nhìn nghiêng nên cậu có vẻ rất thân thiết với một số doanh nhân.
Studio Paparazzi đã trực tiếp đặt câu hỏi: Phải chăng có giao dịch bí mật nào đó đằng sau một người mới nổi tiếng, để mà có thể nhận được vai chính trong một kịch bản do Vương Nhất Thanh viết ngay khi mới ra mắt?
Tác giả có lời muốn nói: Chu Chu say không chỉ đáng yêu mà còn rất tình ~
-----
Ôi trời tôi thích cái từ "rất tình" quóoooo, eo ôi nhìn cái nghĩ ngay đến Gumria =)))
Giả Vờ Ngoan Ngoãn
Ninh Trường Hùng nhìn phản ứng của những người có mặt, càng không khỏi cảm thấy đắc ý.
Ông ta làm bộ làm tịch mà khụ khụ, nói với Tưởng Hàng Đình: "Hàng Đình, nếu đã tới rồi thì ở lại uống một chén rồi hẵng đi nhé?"
Tưởng Hàng Đình còn chưa kịp trả lời đã cảm nhận được Ninh Chu dồn hết lực dựa vào mình, cậu đu trên người hắn rồi còn cọ cọ đầu lên cổ hắn, miệng thì lẩm bẩm nói: "Tưởng tiên sinh, chúng ta về nhà thôi."
Tưởng Hàng Đình vì hành động của Ninh Chu mà dở khóc dở cười, hắn vòng tay qua eo Ninh Chu, đỡ cậu nói: "Được, chúng ta về nhà nhé."
"Tôi sẽ không ở lại." Sau đó hắn nói với những người khác trong phòng riêng: "Chu Chu say rồi, tôi đưa em ấy về nhà trước, xin lỗi không tiếp được."
Ninh Trường Hùng cau mày, ông ta cảm thấy Tưởng Hàng Đình không cho mình mặt mũi. Nhưng cũng không dám nói gì trước mặt Tưởng Hàng Đình, thế nên ông ta liếc mắt với Ninh Chu, ý bảo cậu mở miệng để Tưởng Hàng Đình ở lại.
Nhưng vào lúc này, Ninh Chu đang rúc vào trong ngực Tưởng Hàng Đình, gáy cậu quay về phía Ninh Trường Hùng, hoàn toàn không nhìn thấy ám chỉ của Ninh Trường Hùng.
Ninh Trường Hùng có hơi tức giận rồi, ônhg ta cho rằng Ninh Chu chỉ đang giả say vì suốt quá trình ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, sao có thể không biết Ninh Chu chỉ uống một ly rượu?
Đùa đấy à? Chỉ một chén mà đã say?
Nhưng vì trong phòng còn những người khác nên Ninh Trường Hùng không dám nói gì, chỉ vờ ra dáng một ông bố tốt dặn dò Tưởng Hàng Đình lái xe về nhà cẩn thận.
Tưởng Hàng Đình gật đầu với ông ta rồi ôm lấy Ninh Chu rời đi.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, căn phòng mới trở nên sôi nổi hơn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ninh Trường Hùng lần này đã trở thành trung tâm cuộc trò chuyện, âm dương đan xen, còn có khen ngợi cùng nịnh nọt.
Ninh Trường Hùng nhận đơn thanh toán cho toàn bữa, nụ cười trên mặt vẫn chưa hề biến mất.
- -
Bên kia, Tưởng Hàng Đình đưa Ninh Chu đến bãi đỗ xe.
Một tay hắn ôm Ninh Chu, một tay hắn mở cửa ghế phụ,đang định đỡ cậu lên xe thì Ninh Chu cứ như con bạch tuộc tám chân bám chặt lấy Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình dỗ cậu: "Chu Chu ngoan nhé, chúng ta lên xe về nhà nào."
Ninh Chu không nghe, môi cậu bắt đầu từ cổ Tưởng Hàng Đình hôn lên từng chút một.
Mỗi cái hôn giống như một ngọn lửa, đốt cháy cơ thể Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình hô hấp càng trở nên nặng nề: "Chu Chu, chúng ta về nhà nào em."
Lúc này, nụ hôn của Ninh Chu đã lan đến trên tai Tưởng Hàng Đình, cậu lè lưỡi liếm vành tai hắn rồi cười nhẹ nói: "Em thấy rồi nhá."
"Em thấy cái gì cơ?" Tưởng Hàng Đình siết chặt động tác trên tay để Ninh Chu càng gần mình hơn, hắn cụp mắt xuống nhìn chằm chằm Ninh Chu đang đỏ mặt vì say, hầu kết lên xuống.
Ninh Chu đã vươn tay kéo cà vạt của Tưởng Hàng Đình, giọng nói như một cái móc câu: "Em nhìn thấy hộp bao với gel bôi trơn trong xe rồi, Tưởng tiên sinh bỏ vào từ khi nào á?"
Ninh Chu luôn rất thoáng với loại chuyện này, giờ cậu còn hơi có men say trong người nên càng không biết ý tứ là gì.
Ngón tay trắng nõn sau khi kéo cà vạt của Tưởng Hàng Đình xuống, cậu ngẩng đầu lên cắn hầu kết của hắn. Nhưng lại không nỡ cắn mạnh mà chỉ nhẹ nhàng dùng răng cọ cọ.
Sau khi để lại dấu của mình trên hầu kết, Ninh Chu mới hài lòng ngước mắt lên, đôi mắt mèo đen láy ẩm ướt nhìn chăm chú Tưởng Hàng Đình.
"Tưởng tiên sinh, anh không muốn sao?" Ninh Chu hỏi.
Ánh mắt đen tối của Tưởng Hàng Đình rơi vào trên môi Ninh Chu, giọng hắn khàn khàn: "Lên xe."
Ninh Chu thành công mỉm cười, thoát khỏi lồng ngực Tưởng Hàng Đình, bò lên xe.
Chỉ chốc lát sau Tưởng Hàng Đình cũng đã có mặt trên xe, Ninh Chu tìm thấy hộp áo mưa mà hắn giấu trong xe, mở hộp ra, cắn gói chiếc áo mưa chưa mở, nhướng mày nhìn Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình "mặc áo mưa" rồi hôn lên môi Ninh Chu.
Động tác trên tay vẫn không dừng, bật chốt hạ thấp ghế xuống.
......
Ở một góc bãi đỗ xe ngầm, có một chiếc ô tô lắc lư nhẹ nhàng, phải rất lâu sau mới dừng lại.
--
Ninh Chu ngồi ở ghế phụ, người ướt đẫm mồ hôi, gần như đã tỉnh rượu, dáng vẻ lười biếng.
Tưởng Hàng Đình mở một chai nước khoáng đưa cho cậu, hắn biết có lẽ cổ họng của Ninh Chu lúc này đã không chịu nổi rồi.
"Không động đậy." Giọng Ninh Chu khàn khàn, sau cơn cực khoái đã để chút lại di chứng, cổ họng khô khốc, hơi không thoải mái.
Tưởng Hàng Đình lập tức hiểu ý, cúi người đút chút nước cho Ninh Chu.
Dòng nước lạnh chảy vào họng, Ninh Chu cảm thấy đã dễ chịu hơn.
Tưởng Hàng Đình thấy dáng vẻ bị ép khô của cậu mà không khỏi bật cười: "Là em quyến rũ anh trước mà."
Ninh Chu cười khẩy, Tưởng Hàng Đình chắc chắn là được lợi rồi còn khoe mẽ.
"Được rồi." Tưởng Hàng Đình hôn lên đôi môi trầy da của Ninh Chu: "Giờ mình về nhà, nhé?"
Ninh Chu không muốn nói chuyện, gật đầu.
Tưởng Hàng Đình khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ, ôm Ninh Chu đang sắp ngủ say về nhà.
Lúc bọn họ về đến tiểu khu, Ninh Chu đã ngủ mất rồi. Tưởng Hàng Đình không đành lòng đánh thức Ninh Chu nên bế cậu vào nhà.
Về đến nhà, Tưởng Hàng Đình lại bế Ninh Chu vào phòng tắm tắm rửa, trong lúc đó Ninh Chu có tỉnh lại một lần nhưng nhìn thấy là Tưởng Hàng Đình, cậu yên tâm chìm vào giấc ngủ.
- -
Sau hôm đó, ngày nào Ninh Chu cũng đi làm đúng giờ, yên phận ngồi trong phòng làm việc của mình, không can thiệp vào việc quản lý của Ninh thị, như thể cậu là một cỗ máy ký tên vô cảm.
Nhưng phòng làm việc của Ninh Chu lại có không ít khách đến thăm, các giám đốc điều hành và giám đốc cấp cao của công ty đều ra vào mỗi ngày.
Ninh Trường Hùng cũng chú ý đến việc này nhưng trợ lý mà ông ta cài ở chỗ Ninh Chu nói rằng là cấp trên và giám đốc chủ động đến thăm Ninh Chu, thường xuyên ra ngoài mà không nói một lời.
Ninh Trường Hùng không thấy có gì ngạc nhiên, ông ta chỉ cho là những người đó muốn tạo dựng quan hệ với Tưởng Hàng Đình thông qua Ninh Chu.
Từ sau khi Ninh Chu dẫn Tưởng Hàng Đình về nhà, tập đoàn Tưởng thị không còn nhắm vào Ninh thị nữa, mọi vấn đề mà Ninh thị gặp phải trước đó đều được giải quyết.
Nhiều dự án được đầu tư trước đây cũng phát huy hiệu quả rất tốt trong giai đoạn này, Ninh thị thu thu được nhiều lô hàng tốt, toàn bộ Ninh thị đang từng bước hướng tới mục tiêu thịnh vượng.
Khó khăn đã được giải quyết, công ty lại kiếm được tiền và Ninh Trường Hùng có nhiều vốn hơn để thực hiện các dự án khác.
Vừa hay trong khoảng thời gian trước Ninh Trường Hùng có hứng thú với một dự án nhưng khi ấy không có đủ kinh phí nên chỉ có thể nhìn. Còn giờ thì phần lớn vốn của công ty đã được hồi lại, ông ta cảm thấy mình có thể tựa lưng vào cái cây cổ thụ Tưởng thị để tận hưởng bóng mát nên đã nghiến răng nghiến lợi đầu tư một số tiền lớn vào dự án này.
Tục ngữ có câu người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, cho nên Ninh Trường Hùng cảm thấy gần thấy gần đây mọi việc diễn ra rất tốt đẹp.
Trước đây, mỗi khi ông ta có một vài đề xuất đầu tư sẽ luôn vấp phải sự phản đối của những người trong công ty. Nhưng sau khi kiến nghị được đưa ra, các giám đốc từng phản đối ông ta đều bỏ phiếu ủng hộ.
Nếu là trước đây, Ninh Trường Hùng có lẽ sẽ còn nghi ngờ không biết đây có phải một âm mưu gì đó đang đợi mình không. Nhưng giờ ông ta đã có chỗ dựa lưng là Tưởng thị, ai có thể trở thành thành viên ban giám đốc của Ninh thị đều không phải đồ ngu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đương nhiên phải đi theo sự dẫn dắt của ông ta.
Bây giờ ông ta đang ở độ xuân phong đắc ý nhất và nhìn ai cũng hợp mắt.
Vì vậy, khi biết bộ phim truyền hình "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" do Ninh Chu đóng vai chính đã được phát sóng trên Waterdrop, ông ta không những không tức giận mà còn thay đổi thái độ thường ngày là phản đối việc Ninh Chu gia nhập làng giải trí, thậm chí còn nhận lời chủ động giúp cậu quảng bá để nhiều người quen biết ủng hộ cậu hơn.
- -
Vào ngày 10 tháng 7, bộ phim truyền hình đầu tiên "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" của Ninh Chu đã lọt vào khung giờ vàng trên Waterdrop. Đồng thời, ba trang web video đã mua bản quyền phát sóng "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" và chỉ đợi các đài truyền hình phát sóng xong sẽ chiếu lại trên Internet.
Với tư cách là biên kịch chính, Vương Nhất Thanh là tấm danh thiếp sống của "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc", nhiều người qua đường bật TV để xem Dư Sinh dựa trên danh thiếp của Hãng phim và Truyền hình Nhất Thanh.
Ngoài ra, "Thanh xuân ngợi ca" của Trương Ly đã để lại ấn tượng tốt với nhiều người nên dù nam chính và nữ chính của "Để phần còn lại của tôi được hạnh phúc" đều là người mới nhưng tập đầu tiên khi lên sóng vẫn đạt ratings cao.
Đây là một khởi đầu tốt.
Còn việc làm thế nào để tiếp tục khởi đầu tốt đẹp này và tốt hơn nữa trong tương lai thì còn phụ thuộc vào chất lượng của bộ phim hoàn thiện "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc".
Vương Nhất Thanh có thể trở thành biên kịch vàng trong làng giải trí và tất nhiên năng lực của anh rất đáng nể. Dư Sinh (1) đã thu hút sự chú ý của khán giả ngay từ tập đầu tiên, từ cốt truyện đến tính logic và nhịp điệu của câu chuyện, từng bước khiến người xem cảm thấy vô cùng thoải mái và hấp dẫn.
(1) Nhắc lại sợ mọi người quên thì đây là tên gọi tắt của bộ phim (gọi tắt bằng 2 từ đầu).
Cùng với phong cách trong trẻo và ấm áp độc đáo của Trương Ly, mọi khung hình của bộ phim truyền hình đều giống như một hình nền.
Hình ảnh đẹp, cốt truyện hay, kỹ năng diễn xuất tốt...
Không thể nào mà một bộ phim truyền hình như thế này lại không thành công.
Vì vậy "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" đã trở nên hoàn toàn nổi tiếng. Xã giao trên mạng, trên diễn đàn...... Cốt truyện của "Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc" và khả năng diễn xuất của các diễn viên đang được bàn luận khắp nơi trên mạng xã hội và các diễn đàn.
Suốt tháng 7, tưởng chừng như người tối cổ nếu không biết đến "Để phần còn lại của tôi được hạnh phúc".
Là vai chính của Dư Sinh , Ninh Chu đương nhiên trở nên nổi tiếng cùng với bộ phim.
Khi trailer của Dư Sinh được tung ra, các fan đều cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Ninh Chu rất tốt, họ ôm vài tấm ảnh chụp màn hình thả rắm cầu vồng siêu to bự.
Khi ấy có rất nhiều người qua đường cảm thấy ngỡ ngàng trong phút chốc, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Suy cho cùng, một đoạn trailer chưa đầy bốn phút không thể dễ dàng phản ánh kỹ năng diễn xuất của một diễn viên và một vài cảnh cũng không thể nói lên được điều gì.
Nhưng sau khi Dư Sinh được phát sóng, nhiều khán giả đã rất ngạc nhiên trước khả năng diễn xuất của Ninh Chu, họ không ngờ rằng một người mới chưa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh lại có khả năng diễn xuất tốt như vậy.
Ninh Chu muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn kỹ năng diễn xuất có kỹ năng diễn xuất, nhờ sự nổi tiếng của Dư Sinh , cậu cũng trở nên nổi tiếng.
Số lượng fans trên weibo tăng theo cấp số nhân, ngày càng có nhiều người biết đến và yêu thích cậu.
Nhưng các fan nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề —— Ninh Chu quá điệu thấp.
Kể từ khi Dư Sinh phát sóng đến nay, Ninh Chu chỉ đăng một bài weibo để giúp quảng bá Dư Sinh , sau đó thì không còn gì nữa, ngay cả động thái quảng cáo cũng không có.
Theo lý thì bây giờ là lúc lưu lượng của Ninh Chu lớn nhất, thông thường vào thời điểm này, các diễn viên sẽ nhân cơ hội này để nhận một vài đại ngôn và hợp tác thương mại...... Vừa kiếm tiền từ lưu lượng, đồng thời tăng độ hiện diện trước công chúng, nhưng Ninh Chu thì không có gì cả.
Weibo của cậu vẫn bình lặng như nước, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cho dù Ninh Chu có bình lặng đến đâu thì sau khi trở nên nổi tiếng, vẫn sẽ có rắc rối tìm đến cậu.
Một studio Paparazzi nổi tiếng đã tung ra một đoạn video, nhân vật chính của video là Ninh Chu.
Nội dung video ghi lại cảnh Ninh Chu đến khách sạn ăn tối với một số doanh nhân ở thành phố A. Vì góc nhìn nghiêng nên cậu có vẻ rất thân thiết với một số doanh nhân.
Studio Paparazzi đã trực tiếp đặt câu hỏi: Phải chăng có giao dịch bí mật nào đó đằng sau một người mới nổi tiếng, để mà có thể nhận được vai chính trong một kịch bản do Vương Nhất Thanh viết ngay khi mới ra mắt?
Tác giả có lời muốn nói: Chu Chu say không chỉ đáng yêu mà còn rất tình ~
-----
Ôi trời tôi thích cái từ "rất tình" quóoooo, eo ôi nhìn cái nghĩ ngay đến Gumria =)))
Giả Vờ Ngoan Ngoãn
Đánh giá:
Truyện Giả Vờ Ngoan Ngoãn
Story
Chương 73: Bãi đỗ xe
10.0/10 từ 11 lượt.