Giả Vờ Ngoan
Chương 31: C31: Không hẹn mà gặp
Ngụy Triêm Y không cần nghĩ cũng biết lý do Úc Thanh ở chỗ này, nhất định lại là mấy “con chó săn” trong nhà truyền tin cho anh rồi.
“Không có anh, tôi sống rất rất tốt.”
Thần thái cô bình tĩnh, một lần nữa lấy lọ nước tương khác từ trên kệ bỏ vào trong xe đẩy, đẩy xe đụng vào chân anh một cái: “Tránh ra.”
Úc Thanh đi theo bên cạnh cô, Ngụy Triêm Y lại cúi đầu xem điện thoại, Úc Thanh bỗng nhiên khẽ kéo cô một cái.
“Cẩn thận.”
Cô quay đầu xem, một người phụ nữ có thai đang ôm con nhỏ đi ngang qua, Ngụy Triêm Y vội vàng đẩy xe lùi vào một chút, người phụ nữ mỉm cười nói cảm ơn.
Nhìn người ta đi xa, thanh âm của Úc Thanh kéo thần hồn cô trở về.
“Triêm Triêm của anh thật tốt bụng.”
Ngụy Triêm Y cười lạnh: “Tôi chẳng phải người tốt lành gì.”
Cô cũng không biết từ trước tới nay mình có bao giờ biểu hiện ra hai chữ “tốt bụng” hay không nữa.
Nói thật lòng, ngay cả cô cũng cảm thấy gần đây bản thân quá mức tùy hứng làm bậy.
Sở dĩ như vậy là muốn dùng cách này để ép Úc Thanh lui lại, hơn nữa là bởi vì khúc mắc còn ở đó, cô cũng không biết nên dùng thái độ nào để đối đãi với anh.
“Ban nãy suy nghĩ cái gì?”
Ngụy Triêm Y đẩy xe đi, “Suy nghĩ mang thai thật khó, trong ngực ôm một đứa, trong bụng chứa một đứa, làm phụ nữ quá phiền phức.”
“Rồi sẽ có ngày em được làm mẹ.” Thanh âm anh dịu dàng.
Ngụy Triêm Y như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Đúng là sẽ có ngày đó, nhưng chắc chắn không phải mẹ của con anh, tôi sẽ kết hôn rồi sinh con với người đàn ông khác, để anh nhìn tôi hạnh phúc, sau đó sống quãng đời còn lại thống khổ khi không chiếm được tôi.”
Có lẽ là lời này quá có ảnh hưởng, bước chân Úc Thanh dừng lại, không có theo kịp cô, Ngụy Triêm Y cũng không có quay đầu lại nhìn, trong lòng thầm sảng khoái.
Úc Thanh nhìn bóng dáng của cô, ánh mắt thâm trầm khó lường.
Anh đúng là bị lời nói của Ngụy Triêm Y làm cho tổn thương, trong lòng cô biết rõ ràng anh thích cô tới thế nào, muốn độc chiếm cô nhiều ra sao, ngay cả tưởng tượng một chút thôi cũng không dám nghĩ tới chuyện kia sẽ xảy ra, tâm anh cũng sinh ra ghen ghét đố kỵ, nhưng cô luôn thích nói như vậy, thích muốn dùng thái độ không sao cả đó đối xử với anh, dường như anh là một người có cũng được mà không có cũng chả sao trong cuộc sống của cô, một người không quan trọng vậy.
Nhưng đối với Úc Thanh mà nói thì không phải, Ngụy Triêm Y đã sớm đi vào cuộc sống của anh, là mục tiêu để anh cố gắng, anh yêu, anh hận, anh thống khổ cùng với đ ộng tình, toàn bộ đều là vì cô.
Ngụy Triêm Y bỏ túi trái cây đã được cột chắc vào xe đẩy, có hơi kinh ngạc khi Úc Thanh sao còn chưa tới đây, chẳng lẽ đã đi rồi?
Cô quay đầu lại.
Úc Thanh vẫn còn đứng ở đó, chỉ là ánh mắt đã có chút không thích hợp, mắt kính cũng không che được hốc mắt hồng rực của anh.
Anh nhìn cô, môi vốn đang mím chặt ở ngay lúc cô quay đầu lại nhìn qua, khóe môi liền cong lên, lộ ra nụ cười vô vàn ôn nhu.
Ngụy Triêm Y có hơi ngẩn ra.
Úc Thanh đi tới, tay đặt lên xe đẩy của cô: “Để anh.”
“Hà tất gì phải thế.”
Ngụy Triêm Y đi ở đằng trước, “Anh cũng biết rõ tính toán sau này của tôi mà, cuộc sống sau này của tôi sẽ không có anh, giờ anh làm mấy chuyện này cũng chỉ vô dụng mà thôi.”
“Cũng không chắc.”
Ngụy Triêm Y nghi hoặc liếc anh một cái.
Úc Thanh cười nhạt: “Anh sẽ không để em thích người khác, sẽ không để em gả cho người khác, cũng sẽ không để em sinh con cho người khác.”
“Ai biết.”
“Đừng nói linh tinh.” Thái độ anh ôn hòa, giống như đang dạy dỗ một đứa nhỏ không nghe lời, “Chỉ có chuyện này là không được.”
Lại bỗng nhiên nói: “Triêm Triêm, em nói xem, con của chúng ta sẽ giống ai nhỉ?”
Ngụy Triêm Y: “…”
Này mới là lúc nào chứ?
Anh luôn nghĩ tới tương lai rất xa, cũng bởi vậy mà gợi lên hồi ức của Ngụy Triêm Y, ba năm trước ở Úc gia Liêu Thành, anh cũng hỏi cô xem đứa con sau này của hai người tên là gì, thậm chí sau đó còn thảo luận cùng cô chuyện làm thế nào để dạy dỗ trẻ con nữa.
Về tương lai của bọn họ, anh luôn suy nghĩ trước mấy bước, cô là tương lai của Úc Thanh, nhưng Úc Thanh không phải tương lai mà Ngụy Triêm Y muốn, cô đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, mày nhíu một chút.
Úc Thanh thở dài, đầu ngón tay khẽ chạm vào giữa mày cô: “Đừng khổ sở, có anh ở đây đều sẽ tốt lên thôi.”
Ngụy Triêm Y kéo xe đẩy qua xoay người rời đi, có thể tốt hơn hay không cô không biết, cô chỉ biết Úc Thanh từng trêu đùa cô, lừa gạt cô, không tin cô, cố ý ngó lơ cô, này từng việc từng việc một, cái nào mà không đáng để cô tránh xa anh?
Dạo siêu thị xong, Úc Thanh đưa Ngụy Triêm Y trở về, sau khi rời khỏi tiệm cafe, trợ lý Lưu đột nhiên lên tiếng: “Tiệm cafe này của phu nhân, hình như có hơi quạnh quẽ.”
Không phải hơi, là quá mức quạnh quẽ mới đúng.
Úc Thanh không lên tiếng.
***
Hai tay Ngụy Triêm Y khoanh trước ngực, dựa vào cạnh cửa nhìn ba người đang bận rộn trong phòng bếp: “Úc Thanh cho mấy cậu ăn mê hồn dược gì vậy?”
Mạc Khả bình tĩnh: “Sao có thể chứ, à đúng rồi, sao cô lại gặp được anh ta ở siêu thị thế?”
Tô Lăng: “Xem ra hai người rất có duyên nha.”
Dương Hi: “Duyên trời định đấy, cô chủ suy xét chút đi.”
Một đám giả vờ đúng là rất giống, Ngụy Triêm Y lạnh lùng ồ một tiếng, “Các cậu quên anh ta từng đối xử với tôi thế nào rồi?”
Quên chắc chắn là không quên, nhưng ba người vẫn là cảm thấy Ngụy Triêm Y với Úc Thanh chia cách ba năm, không phải chỉ tra tấn mỗi anh mà cũng đang tra tấn cả cô.
Nếu như hai người đều có tình cảm với nhau, có thể giúp thì bọn họ cũng muốn giúp, hy vọng Ngụy Triêm Y có thể trở về là cô gái vô tâm vô phế như trước, sẽ không thường xuyên xuất thần, ngẫu nhiên lại thở dài nữa.
Ba người cúi đầu không lên tiếng, quyết định cố ý giả ngu.
Ngụy Triêm Y nói: “Các cậu hết hy vọng đi.”
Cô xoay người lên lầu.
Mạc Khả thăm dò: “Cô chủ không ăn cơm à?”
Ngụy Triêm Y: “Ăn, sao lại không ăn, tôi phí nhiều sức lực vác đồ về như vậy, sao lại không được ăn?”
Ít nhất thì từ giờ trở đi, cô không muốn lại vì Úc Thanh mà ảnh hưởng tới sinh hoạt của mình nữa, cô muốn ăn ngon uống tốt, sống một cuộc sống thật tốt, chờ trở lại Bắc Lâm, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh.
Một người là Úc tam gia của Liêu Thành, một người là Ngụy tiểu thư của Bắc Lâm, trời nam đất bắc, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, đứng ở hai chiến tuyến song song, không có khả năng lại giao thoa tương ngộ.
Sau này cô với Úc Thanh cũng chỉ có thể là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, là kẻ địch.
Ngụy Triêm Y ngã lên trên giường, trong đầu bỗng vang lên thanh âm thấp thấp trong trẻo của Úc Thanh: “Triêm Triêm, em nói xem, con của chúng ta sẽ giống ai nhỉ?”
Cô xoay người vùi đầu vào gối, thanh âm buồn bã: “Ai muốn sinh con cho anh chứ.”
Trước kia cô từng nghĩ tới, nghĩ tới chuyện sau này, nghĩ tới những cái tên của đứa nhỏ mà anh đã nghĩ ra, cũng từng nghĩ tới đứa bé sẽ giống ai, nghĩ tới cuộc sống sau này của hai người, là định cư ở Liêu Thành hay sẽ về Bắc Lâm, nhưng mà hết thảy còn chưa thực hiện được thì hành động của Úc Thanh đã đánh vỡ giấc mộng này của cô.
Gương vỡ rồi còn có thể dán lại sao?
Dán lại rồi liệu có thể không lưu lại sẹo sao?
Bọn họ dường như, làm cách nào cũng không thể trở về như trước nữa.
Lúc ăn cơm chiều, Ngụy Triêm Y có hơi uể oải ỉu xìu, không ăn được mấy miếng đã rời bàn, một chốc sau lại thấy cô xuống lầu.
Ba người nhìn thấy cô mặc đồ thể dục nhẹ nhàng, bưng bát ngớ người: “Cô định làm gì?”
“Chạy bộ buổi tối.”
“Cô có cái thói quen này từ lúc nào vậy?”
“Bây giờ có.” Ngụy Triêm Y đeo tai nghe lên, lại tháo xuống cảnh cáo bọn họ: “Không được truyền tin cho Úc Thanh nữa.”
Ba người cúi đầu ăn cơm, Nguỵ Triêm Y bĩu môi rời đi.
Mạc Khả cũng không thật sự gọi điện cho Úc Thanh, cô ấy cho rằng khoảng cách cũng sẽ sinh ra tình yêu, giờ hai người đang có mâu thuẫn, ngày ngày gặp mặt thật sự là không hay cho lắm.
Thật ra Úc Thanh vẫn chưa có rời đi, xe vẫn dừng ở gần tiệm cafe, anh nhắm mắt dưỡng thần, vẫn luôn suy nghĩ những lời Ngụy Triêm Y nói lúc ở siêu thị.
Trợ lý Lưu bỗng nhiên lên tiếng: “Tiên sinh, phu nhân ra kìa, hình như là muốn chạy bộ.”
Úc Thanh mở to mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Ngụy Triêm Y mặc đồ thể dục xanh trắng, áo trên rộng rãi, quần bên dưới là ống phồng, tứ chi xinh xắn tinh xảo, vừa đi vừa lấy cột tóc cột một cái đuôi ngựa thấp, để mặt mộc, cực kỳ xinh đẹp.
Anh xuống xe, Ngụy Triêm Y chạy ở lối đi bộ đối diện, giữa hai người cách nhau một con đường, trên đường ngẫu nhiên có xe chạy qua, cô mang tai nghe chậm rãi chạy, không có phát hiện ra anh.
Úc Thanh đi ở phía trước, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn cô.
Hai người cơ hồ là đi song sóng, ở hai con đường khác nhau.
Phía trước là chân trời rộng mở, ráng đỏ mờ nhạt, Úc Thanh quay đầu nhìn Ngụy Triêm Y, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Cô chạy rất chậm, Úc Thanh cùng cô đi bộ một đoạn dài, trước sau cũng không có quấy rầy cô, phía trước là một giao lộ, cô quẹo phải, Úc Thanh quẹo trái.
Ngụy Triêm Y vất vả lắm mới vứt được hết mọi thứ liên quan tới Úc Thanh ra sau đầu, nhưng trong nháy mắt này, cô lại thấy được anh.
Anh đi từ đối diện tới trước mặt cô, bước chân vẫn không nhanh không chậm như cũ, rồi lại kiên định không đổi, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía cô.
Ngụy Triêm Y sững sờ tại chỗ, tim đập nhanh.
Hoàng hôn cắt ngang qua bóng hình của bọn họ, Úc Thanh ôn hòa văn nhã cười nhẹ: “Triêm Triêm, thật trùng hợp.”
Cô còn đang suy nghĩ, bọn họ là hai đường thẳng song song, một người nam một người bắc, mãi mãi sẽ không giao nhau, nhưng Úc Thanh luôn có cách đi tới trước mặt cô, lấy phương thức mà cô không thể dự đoán, vào thời gian mà cô không hề lường trước được, luôn là không hẹn mà gặp.
Ngụy Triêm Y sửng sốt hồi lâu, cúi đầu tháo tai nghe xuống: “Sao anh lại ở chỗ này, đám Mạc Khả lại nói với anh?”
“Không phải, anh tùy tiện đi dạo thôi.”
“…”
Tùy tiện đi dạo mà cũng gặp được cô?
“Anh đưa em về nhé?” Úc Thanh nhìn chằm chằm lông mi rũ xuống của cô, tần suất rung động của lông mi cô có hơi quái lạ.
Úc Thanh nhẹ nhíu mày.
Ngụy Triêm Y: “Không cần.”
Cô nghe được tiếng bước chân đi tới rất nhanh của anh, muốn lui về sau, cằm bỗng nhiên bị nâng lên, trong mắt còn có nước mắt cố nén không rơi xuống, đong đầy toàn bộ hốc mắt, khi nhìn thấy anh, trong chớp mắt liền lăn xuống dừng ở trên tay Úc Thanh, tay anh hơi run nhẹ một chút, “Triêm Triêm, sao lại khóc rồi?”
Ngụy Triêm Y nghiêng đầu, thật sự không biết bản thân làm sao mà lại rơi giọt nước mắt đáng giá như thế này, nhưng cô nhịn không được nhớ tới những ngày tháng ba năm qua, cô ở một thành phố khác trải qua xuân hạ thu đông, đi trên con phố xa lạ, nhìn thấy các ngã rẽ thì sẽ luôn suy nghĩ, liệu cô đi qua đó có thể gặp được Úc Thanh hay không, liệu anh có thể đột nhiên xuất hiện trước mắt cô hay không?
Thật sự là nực cười, giữa bọn họ đã thành như vậy rồi, cô lại nhịn không được mà nhớ nhung, cho nên mới càng thêm hận anh, hận anh phá hủy lý trí của bản thân, cũng hận chính mình không có tiền đồ, chung quy cũng không thể buông bỏ dứt khoát được.
Hôm nay ở chỗ rẽ y hệt, trong nháy mắt cô bắt đầu sinh ra ý tưởng y hệt trước đây, liệu có phải chỉ cần cô rẽ một cái là có thể gặp được anh hay không? Vốn cho rằng vẫn là thất vọng, nhưng anh thật sự đã tới rồi, thân khoác dư ôn của chạng vạng, ánh mắt ôn nhu đi tới, chỉ nói một câu thật trùng hợp, tai nghe nhạc của cô lại đúng lúc hát tới đoạn cao trào, vì thế mọi thứ đều vừa vặn trùng khớp.
Cô không biết là bị tình ca đả động hay là vẫn còn đang sống ở quá khứ, nhịn không được mà rơi nước mắt.
Ngụy Triêm Y suy nghĩ hồi lâu, nghĩ ra một cái lý do sứt sẹo: “Bài hát quá hay.”
“Anh không cần để ý tới tôi.”
Cô hít mũi một cái: “Tôi muốn đi về, anh buông tôi ra.”
Úc Thanh nhìn hai mắt đẫm lệ mông lung của cô, nào có chịu buông cô ra? Anh hơi run tay nhẹ nhàng lau đuôi mắt cho cô, lau đi nước mắt ướt át của cô.
Anh biết, bản thân Ngụy Triêm Y quật cường tới mức nào, cô lại ghét khóc nhiều ra sao, trước kia cô diễn kịch giả khóc, Úc Thanh cũng từng nghĩ tới, liệu sẽ có một ngày cô thật sự rơi nước mắt vì anh chứ?
Đúng là ngày này tới rồi, nhưng anh lại đau.
Anh hoảng loạn ôm cô vào lòng, Úc Thanh khẽ vuốt v e sợi tóc của cô: “Đừng khóc, anh sai rồi.”
“Được không, Triêm Bảo, anh sai rồi.”
Úc Thanh nhẹ nhàng từng chút từng chút hôn lên trán cô: “Là anh xấu xa, không nên lừa gạt em, không nên không tin em, không nên ngó lơ em, anh sẽ không như vậy nữa, mãi mãi sẽ không.”
Vốn là thời khắc lửa tình hừng hực, Ngụy Triêm Y lại phát giác ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của những người qua đường đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng cô cho dù có chút buông lỏng nhưng giờ lại bị ma diệt hết, chỉ còn lại có xấu hổ vô cùng, cô nhanh chóng đẩy anh ra: “Nói sau đi, còn đang ở ngoài đường.”
Cô đeo tai nghe lên đi ra xa, Úc Thanh không có giữ khoảng cách nữa, đuổi theo cô, dắt lấy tay cô, Ngụy Triêm Y trừng mắt giãy giụa, động tác này của hai người lại nhận được vô số ánh mắt “phán xét”.
Úc Thanh ôn thanh: “Triêm Bảo, còn đang ở ngoài đường đó.”
Ngụy Triêm Y trợn mắt nhìn anh một cái, cố nén lại xúc động, Úc Thanh niết lòng bàn tay cô, đem cô kéo tới bên cạnh, cách mình càng gần hơn, “Em khóc rất đẹp, cũng khiến anh cảm thấy rung động, nhưng đừng khóc nữa nhé, anh đau lòng lắm.”
Ngụy Triêm Y mặt không cảm xúc: “Khóc mà anh cũng rung động được, vậy lúc tôi cười thì sao?”
“Mỗi một giây.”
Úc Thanh thấp giọng, “Đều rung động.”
Trái tim thiếu nữ của Ngụy Triêm Y khẽ nảy lên một chút, cô ra vẻ thong dong, đi tới gần tiệm cafe liền lập tức hất tay anh ra.
Cửa kính ở tiệm là kính phản quang, lúc cô mở cửa còn có thể nhìn thấy Úc Thanh đang đứng ở đằng sau nhìn mình, Ngụy Triêm Y lại nhẫn tâm không quay đầu xem anh.
Úc Thanh cúi đầu nhìn tay mình, nhẹ vân vê, độ ấm từ nước mắt của cô thực sự khiến anh không hề dễ chịu, ngực anh cũng đau đớn khó nhịn.
Trở về Úc gia, Úc Thanh đứng trong căn phòng trống tối tăm âm u, viện tường vi Ngụy Triêm Y ở trước kia cũng trống vắng, anh đi vào nhà mở một bình rượu vang đỏ.
Sau nửa đêm tâm thần khó an, khi nhắm mắt lại thì liền nhớ tới bộ dáng rơi nước mắt của cô, Úc Thanh rút điếu thuốc ra ngậm ở trong miệng.
Chung quy lại, vẫn là mất ngủ.
***
Úc Thanh trở thành vị khách duy nhất của tiệm cafe, mỗi ngày đều ghé thăm, sáng trưa chiều đều tới một lần, gọi một ly ngồi ở một góc, có thể gặp được Nguỵ Triêm Y, tâm tình của anh sẽ rất tốt, nếu như cô không ở đây, khi rời đi anh nhất định là sẽ nhíu chặt chân mày.
Ba vị chủ nhân của tiệm cafe vô cùng để bụng đối với vị khách duy nhất này, mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ bưng trà rót nước, Úc Thanh kiệm lời, ngày nào mà biết Ngụy Triêm Y sẽ không tới thì chỉ ngồi có một lát liền rời đi, nhưng lần sau anh vẫn sẽ tới, vô cùng kiên trì bền bỉ.
Mối làm ăn của tiệm cafe xuất hiện sự thay đổi vào ngày hôm sau, sau khi Úc Thanh tới chưa được bao lâu, trong tiệm cũng có rất nhiều vị khách ăn mặc đồ công sở trắng giống như là tinh anh trong giới thương nhân tới ủng hộ, ba người Mạc Khả đột nhiên lu bu công việc lên, bởi vì nhân thủ không đủ cho nên liền liên hoàn call tới Ngụy Triêm Y, bảo cô tới đây hỗ trợ.
Lúc Ngụy Triêm Y tới cửa tiệm, quả nhiên là người kín hết chỗ, làm cho người ta ngạc nhiên chính là tất cả khách trong tiệm hình như đều là cùng một nhóm người, đây là thế nào?
Mạc Khả vẫy tay với cô: “Triêm Triêm, cô đem ly cafe này đưa cho khách bàn số 6 đi.”
Ngụy Triêm Y đáp một tiếng rồi bưng cafe qua, đi qua mấy cái bàn, khách lại nhanh chóng đứng lên khom lưng với cô.
Ngụy Triêm Y:???
Mặt cô đầy nghi hoặc đi tới bàn số 6.
Đó là lô ghế đôi, nhưng cho dù khách trong tiệm có nhiều đến đâu đi nữa thì cũng không ai dám vào đây ngồi, bởi vì Úc Thanh đang ở đây.
Ngụy Triêm Y nhìn thấy anh, nụ cười công nghiệp hóa dùng để phục vụ thượng đế trong tức khắc liền thu lại, “Sao anh lại tới nữa?”
Úc Thanh đón lấy tách cafe trong tay cô, nâng mắt lên.
Tạp dề của cô buộc xiêu xiêu vẹo vẹo, hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn anh còn có vẻ ghét bỏ thiếu kiên nhẫn, nhưng lại thêm một vẻ bất đắc dĩ cùng tính kiêu căng nhỏ “tôi sớm biết anh sẽ lại ở đây mà, chắc chắn là tới xem bổn đại mỹ nữ đúng không.”
Úc Thanh nhẹ cong môi: “Triêm Triêm, có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
“Tôi bận lắm, một giây phải trên dưới mấy chục tỷ đấy, nhìn thấy không, việc làm ăn của tiệm chúng tôi rất tốt.”
Cô nghiêng người, giơ tay ý bảo anh nhìn cho kỹ khách ở trong tiệm: “Anh cảm thấy tôi rảnh ngồi nói chuyện phiếm với anh à?”
Ánh mắt Úc Thanh an tĩnh nhìn cô, ngón tay chậm rãi vân vê miệng ly cafe, cười, “Anh nghĩ bọn họ có thể tự đi pha cafe, không cần em.”
“Anh cho rằng anh là ai chứ?” Ngụy Triêm Y khinh thường.
Khách ở bàn gần đó dường như nghe được cuộc đối thoại của hai người, tự giác đứng lên: “Phu nhân thật sự không cần phục vụ chúng tôi đâu, chúng tôi có thể tự làm, cô cứ ngồi với Úc tổng là được.”
Ngụy Triêm Y:????
Phu nhân?
Úc tổng?
Ngụy Triêm Y cứng đờ nhìn về phía Úc Thanh, anh ôn nhu nói: “Em ngồi xuống nghỉ ngơi đi, chỉ cần lo đếm tiền là được rồi.”
Ngụy Triêm Y có chút ngẩn ra, quay đầu lại nhìn một đám khách trong cửa hàng đều mặc một thân công sở màu trắng đầy nghiêm túc, “Anh đừng nói với tôi, đây đều là nhân viên của anh đấy?”
“Đúng thế.”
“…”
Mới vừa rồi, cô còn diễu võ dương oai khinh bỉ anh, kết quả giờ lại tự vả vào mặt mình, sắc mặt Ngụy Triêm Y rất khó coi.
Úc Thanh: “Anh thấy việc làm ăn trong tiệm các em không tốt lắm, cho nên bảo nhân viên tới đây làm việc sẵn tiện ủng hộ, anh vốn chỉ thuận miệng nhắc tới, cũng không nghĩ bọn họ lại kính nghiệp yêu nghề tới vậy.”
Nghe xem! Nghe xem đây có phải là lời mà một ông chủ nên nói không?
Dựa theo hiểu biết của Ngụy Triêm Y đối với Úc Thanh, sao anh lại chỉ có thể là tùy tiện nhắc tới chứ, tùy tiện nhắc tới mà lại có nhiều người tới như vậy sao?
Ha ha.
“Đừng nói với tôi, anh chỉ là muốn giúp tiệm chúng tôi kiếm tiền.”
“Anh muốn gặp em.” Úc Thanh đỡ cô ngồi xuống, ngón tay vén sợi tóc bên vai của cô lên, hơi xoa nhẹ đầu cô, ánh mắt gần như là lưu luyến mê muội, “Chúng ta đã mấy ngày không gặp, anh thật sự có chút nhịn không nổi.”
“Anh nghĩ làm như vậy, em sẽ qua đây, anh có thể nhìn thấy em.”
“Triêm Triêm, anh tăng tiền lương gấp ba cho nhân viên, bọn họ ngày ngày đều sẽ tới đây, trong tiệm nhất định sẽ bận rộn, em cũng sẽ ở đây, nói như vậy, mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em rồi.”
“Em vui không?”
Vui cái con khỉ!
Bi3n thái không hổ là bi3n thái, bàn tay đang sờ tóc cô có hơi run run, giống như là đang khắc chế gì đó.
“Anh có thể bình thường chút được không?”
Úc Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú, “Em để anh gặp em mỗi ngày, anh mới có thể bình thường.”
Ngụy Triêm Y cẩn thận nhớ lại, giống như đúng là như vậy, ngày nào Úc Thanh gặp cô là hành vi cử chỉ của anh sẽ luôn giữ vẻ thân sĩ thỏa đáng, nếu mà mấy ngày không gặp anh, anh sẽ làm ra việc gì đó rất khác người, có chút bệnh trạng, có chút cố chấp, cũng có chút âm trầm mà anh cố ý giấu đi không để cho cô biết.
“Anh rất muốn em.” Anh nhẹ nhàng nói.
Ngụy Triêm Y nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, dời tầm mắt đi, “Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ của một công ty lớn, cả ngày chỉ biết yêu với đương, có dở hơi hay không?”
“Đúng là dở hơi thật.”
“Mệt cho anh còn biết anh dở hơi.”
“Anh biết, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc anh tiếp tục dở hơi.”
“…”
Ngụy Triêm Y: “Anh đúng là tùy hứng.”
Úc Thanh cười nhẹ, trong ánh mắt có nhiệt độ bất thường: “Cho đến hôm nay, anh cái gì cũng có rồi, nếu còn không thể tùy hứng thích làm gì thì làm, vậy anh cố gắng nhiều như vậy có ý nghĩa gì chứ?”
Ngụy Triêm Y nhất thời cũng không tìm được lời nào để phản bác, cũng không có đoán được câu tiếp theo của Úc Thanh sẽ là, “Triêm Triêm, gả cho anh, em muốn cái gì cũng có, em muốn củng cố Ngụy gia, anh giúp em. Em muốn kiếm tiền, anh cho em. Cho dù em muốn cái gì cũng được, anh đều sẽ dung túng nuông chiều em, cái gì cũng cho em hết, cái gì cũng đều nghe theo em.”
Ngụy Triêm Y:?
Lời dụ hoặc này có chút mê người, rốt cuộc thì giá trị con người ba năm trước của Úc Thanh so với hiện tại thì đâu đáng để nhắc tới, nhưng mà Ngụy Triêm Y cô là người dễ bị tiền tài dụ hoặc đến thế sao?
“Cho nên, hôm nay anh tới là cố ý muốn mê hoặc nhân tâm?”
“Ừ.” Anh thấp giọng đáp, chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, ngón tay cuốn lấy sợi tóc của cô đùa nghịch, ánh mắt dưới thấu kính ôn nhu, mười phần mê hoặc: “Ở bên anh có được không?”
Ngụy Triêm Y kéo sợi tóc của mình về, cũng cười: “Ngại quá, tôi đã sớm không còn hứng thú với anh.”
Cô đứng dậy đi xa.
Úc Thanh c**ng cứng một lúc, tuy biết cô sẽ không đồng ý, nhưng mà bị từ chối, trong lòng chung quy vẫn không hề dễ chịu.
***
Việc làm ăn của cửa tiệm cafe bởi vì nhân viên ở Minh Tín mà đã tốt lên trông thấy, giống như Úc Thanh nói, bởi vì người nhiều nên Ngụy Triêm Y không thể không thời thời khắc khắc ở lại tiệm, tuy rằng nhóm người kia không cần cô pha cafe cho họ, hơn nữa còn rất khách khí xưng hô “phu nhân” với cô, nhưng Ngụy Triêm Y cũng không thật sự sẽ phủi tay mặc kệ, cho nên cần giúp thì cô vẫn sẽ giúp.
Úc Thanh là khách quen số một của quán.
Quán cafe này cơ hồ đã trở thành nơi “trú ẩn” thường xuyên của nhân viên Minh Tín.
Cho tới một ngày nào đó có mấy cô gái trẻ tuổi có ngoại hình xinh đẹp đi vào trong quán, sau khi gọi đồ xong liền ngồi ở cái bàn gần bàn Úc Thanh ngồi, sau đó…
Nhìn lén anh.
Các cô gái khi thì khe khẽ nói nhỏ, khi thì đỏ mặt cúi đầu.
Mạc Khả với Dương Hi đứng đối diện nhìn qua, “Cô nói xem, kia có được tính là tình địch của cô chủ không?”
Dương Hi: “Sao có thể không tính chứ? Cô không thấy tròng mắt của mấy cô gái đó sắp mọc rễ trên người Úc Thanh rồi à?”
Mạc Khả: “Chậc, đàn ông nhìn đẹp quá cũng không có cảm giác an toàn, chúng ta có cần gọi Triêm Triêm ra không?”
Dương Hi: “Còn cần cô gọi à, Tô Lăng đã sớm đi rồi.”
Mạc Khả: “Cậu ta định nói thế nào? Đừng nói là bảo tình địch tới nhé?”
Dương Hi: “Đương nhiên là không, chỉ bảo cô ấy tới giúp ép nước hoa quả thôi.”
Hai người lặng lẽ dừng tám chuyện, Ngụy Triêm Y đã đi tới, cô cúi đầu cắt trái cây, nhìn thấy Mạc Khả với Dương Hi nhìn chằm chằm về một phía liền tò mò đi qua đó, nhìn thấy mấy cô gái đang nhìn lén Úc Thanh, một người trong đó đang xúi giục một người khác tới gần.
Ngụy Triêm Y nhướng mày, lực đạo cắt trái cây bỗng nhiên mạnh hơn vài phần, dao nhỏ cắt xuống, thanh âm thực vang.
Mạc Khả với Dương Hi giật thót, quay đầu nhìn qua, “Cô sao thế, ghen à?”
“Ghen cái gì.” Cô bổ quả dưa hấu chỉ bằng một nhát.
Dương Hi sợ run lên, trốn ra sau lưng Mạc Khả.
Dư quang Ngụy Triêm Y nhìn thấy Úc Thanh đứng lên, đi tới trước mặt mấy cô gái kia, mấy cô gái xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Anh dường như là nói với họ cái gì đó, mấy cô gái mặt đầy áy náy, thậm chí còn có phần sợ hãi, nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi, trong đó có một người nhìn thấy Ngụy Triêm Y liền đánh bạo chạy tới, khom lưng với cô: “Em xin lỗi, bọn em không biết là anh ấy đã kết hôn, không có ý mạo phạm đâu ạ.”
Nói xong liền chạy.
Ngụy Triêm Y giơ con dao, ngẩn cả người.
Úc Thanh đứng tại chỗ nhìn cô, mặt cô có hơi nóng, cúi đầu tiếp tục cắt trái cây.
Dương Hi hỏi: “Úc tiên sinh nói gì với họ thế?”
“Tôi nói…” Giọng điệu anh kéo dài, thanh âm chứa ý cười chậm rãi đi tới: “Bảo bọn họ đừng nhìn tôi nữa, vợ tôi đang ghen, tính tình cô ấy lại không tốt, nói không chừng sẽ xông tới chém người.”
Ngụy Triêm Y:???
Cô ngẩng đầu phản bác: “Ai là vợ anh? Ai tính tình không tốt?”
“Triêm Triêm, hình như Úc tiên sinh cũng đâu có nói là ai đâu.” Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của bạn bè.
Ngụy Triêm Y ngẩn ra trong chớp mắt, đúng thế, không có nói là ai, cho nên cô cần gì phải phản ứng lớn như vậy?
Ngụy Triêm Y tức giận tới mức bùng nổ, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ hoảng loạn, trong nháy mắt liền cảm thấy tủi thân, buông dao muốn đi.
Úc Thanh túm chặt cánh tay cô, “Nói em đó.”
“Vợ anh không phải em còn có thể là ai chứ?”
Ngụy Triêm Y quay đầu lại, nhìn thấy nhân viên của Minh Tín đang rầm rộ đi từ bên ngoài vào, tính toán thời gian, giờ là lúc công ty họ tan tầm.
Nhóm nhân viên nhìn thấy tình hình trong tiệm, đứng tại chỗ không tiến lên, cũng không có ra tiếng quấy rầy, cả đám người đứng đực ở đằng đó.
Ngụy Triêm Y có chút thẹn: “Được rồi, biết rồi, anh bỏ ra trước đã.”
Úc Thanh lại như mở ra chốt mở gì đó.
“Muốn biết anh nói với bọn họ cái gì không?”
“Xin lỗi, ban nãy chỉ lừa em thôi, anh không có nói mấy lời đó.”
“Anh nói với bọn họ là, anh kết hôn rồi, anh rất yêu vợ anh, nhưng vợ anh lại không yêu anh, ngày nào anh cũng tới đây chỉ muốn làm cô nhìn anh nhiều thêm một cái.”
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lời anh nói ra sến sẩm vô cùng, trên mặt Ngụy Triêm Y nóng như thiêu đốt, hoảng loạn không nhìn đường mà rời đi, lại trái đụng Dương Hi, phải đụng Mạc Khả, lúc xoay người còn đâm vào Tô Lăng.
Úc Thanh cúi đầu cười khẽ.
Dương Hi còn lâu mới tin Úc Thanh sẽ nói nhiều lời thật lòng với đám con gái xa lạ đó, do dự hỏi: “… Úc tiên sinh, ban nãy anh rốt cuộc nói với họ cái gì thế?”
Úc Thanh nhẹ nâng mắt kính, cười văn nhã, “Cũng không có gì.”
Anh ôn hòa nói: “Tôi chỉ nói.”
“Còn nhìn nữa, sẽ móc mắt bọn họ ra.”
———
Shmily: Móc mắt giờ:)))
Giả Vờ Ngoan