Già Thiên
Chương 807: Thái Âm Thần Tử
Bắc Hải ức vạn khoảnh, bao la hùng vĩ khôn cùng. (1 khoảnh = rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6, 6667 hecta)
Diệp Phàm giống như Thần Ma đứng ở trên biển, cầm trong tay huyết mâu sáng ngời, chọc xuyên thi thể kỳ tài ngút trời của Kim Ô tộc, bức họa này mãi đến rất nhiều năm sau, vẫn như cũ khó có thể phai mờ trong lòng mọi người.
Máu trên chiến mâu tuôn chảy, rơi xuống ở trong biển, đó là một mảng đỏ hồng đẹp đẽ. Đầu sò nhỏ tuổi nhất của Kim Ô tộc vĩnh viễn xoá tên khỏi thế gian.
Không ai lên tiếng, phiến hải vực này rơi vào cảnh yên tĩnh, một mâu quá mức kinh khủng, chấn nhiếp mọi người.
Dị tượng của Thánh thể thật đáng sợ, khắc cả thiên hạ, ngay cả Phù Tang cùng Tổ Ô thượng cổ của Kim Ô tộc xuất hiện, đều phải bị tan biến, quy về hư vô.
Cũng không bao lâu, mọi người chợt bừng tỉnh, một tràng tiếng động lớn rầm rĩ, mọi người đều đang bàn tán xôn xao, với uy thế như vậy tiến vào lục địa, Doãn Thiên Đức tất có địch thủ rồi!
Thái Âm thần tử đứng ở xa xa, màn sương mù đen phập phồng, chỗ của hắn vĩnh viễn trong bóng đêm, như một Tà Linh đến từ Địa Ngục.
Tránh đi hay là nghênh chiến, đây là một lựa chọn khó khăn, với loại uy thế của Diệp Phàm trước mắt này mà nói, Thái Âm thần tử cho dù có tự tin vô địch, đi lên thắng hay bại cũng rất khó nói.
Thái Âm thần tử, một nhân vật cường đại khiến người ta sợ run, cùng Tam Khuyết đạo nhân của Trường Sinh Quan Minh Lĩnh thượng cổ, đều là kết nghĩa với chủ nhân Bát Cảnh Cung, thực lực sâu không lường được.
Mà giờ khắc này hắn đã có một tia dao động, không khó tưởng tượng lúc này khí thế của Diệp Phàm bức người biết bao, làm cho nhân vật như hắn cũng có chút kiêng dè.
"Không thể không chiến a." Hắn tự nói trong lòng, không có lựa chọn nào khác, nếu cứ như vậy chạy trốn, đây là một đả kích nghiêm trọng đối với tín niệm vô địch của hắn.
Hơn nữa, cho dù là muốn chạy trốn cũng không có khả năng, bởi vì loại tốc độ của Thánh thể này rành rành trước mắt mọi người, ngay cả Nghịch Long Đăng Thiên Bộ đều không sánh bằng.
Cùng với bị người đuổi giết chỉ tăng thêm nhục nhã. còn không bằng chân chính quyết tử chiến một trận. Dù sao hắn cảm thấy vẫn còn có mấy thành phần thắng, có thể chém chết địch thủ.
Sương mù thổi tới đám mây màu đen bốc hơi, tràn ngập một loại khí tức chí âm chí hàn, ở xa xa không tới gần đã giá lạnh đến thấu xương.
Đây là Thái Âm thánh lực, một loại lực lượng tối căn nguyên, khi vận dụng nó, trước nhất có thể ngược dòng đến thời thái cổ, có biểu hiện quỷ thần khó lường.
Đáng tiếc, sau khi Thái Âm cổ Hoàng tọa hóa, kế thừa của ông ta đã đổi chủ, hậu nhân bị giết sạch sẽ, một tộc khác lại chiếm lấy bảo kinh làm của mình dùng.
Diệp Phàm rung tay hất một cái, thi thể Xích Dương ghim trên mũi mâu màu máu nứt ra thành mười mấy mảnh, giống như những mảnh sao chổi rơi xuống biển rộng.
Bắc Hải cuồn cuộn mãnh liệt, sóng biển đánh lên trời, vọt lên hơn vạn trượng trên bầu trời xanh, tất cả đám mây đều bị đánh tan, tẩy sạch sẽ vòm trời.
Thái Âm thần tử đứng ở xa xa hừ lạnh một tiếng, một cỗ lãnh ý băng lạnh đến xương tủy trong nháy mắt tràn ngập trên trời dưới đất, đông lại vĩnh hằng.
Giờ khắc này, các tu sĩ đã chạy tới xa xa vẫn như cũ không kìm nổi run rẩy, cả người run run, không chịu nổi loại giá lạnh dày đặc này.
Ở phía trước xuất hiện một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, sóng biển kia xông lên cao vạn trượng đánh nát đám mây, lúc này toàn bộ ngưng kết biến thành một đỉnh núi băng.
Bắc Hải màu đen cũng như thế, bị đóng băng hoàn toàn, kết thành một khối đại lục màu đen, hàn khí khiếp người, làm cho xương cốt người ta đều sắp vỡ ra.
Đây chính là Thái Âm thánh lực, chí âm chí nhu, đóng băng hết thảy, biến của sinh cơ vạn vật thành tử địa.
Đây là một bức hình ảnh quá mức chấn động, hết thảy tất cả đều ngưng kết lại, dường như trong nháy mắt ngừng lại này, tất cả biến thành vĩnh hằng.
Mỗi một hoa biển, mỗi một sóng lớn đều xinh đẹp mà hùng hồn, như tài nghề điêu luyện của trời xanh khắc ra một hình ảnh như vậy, ngưng thực mà lại không nhúc nhích.
"Ầm!"
Đột nhiên, một cây băng mâu màu đen bay xuyên qua không gian, mang theo hắc vụ vô tận, ngưng tụ vô số Thái Âm thánh lực thành chuỗi phóng thẳng về hướng ngực của Diệp Phàm.
Thái Âm thần tử phát động công kích, tan biến thế giới vừa ngưng đọng này, Thái Âm khí mênh mông cuồn cuộn giáng xuống.
Diệp Phàm đánh ra một quyền, lập tức phát ra tiếng vang như tiếng thủy tinh vỡ tan, băng mâu vỡ thành trăm ngàn mảnh, hóa thành điểm sáng óng ánh đầy trời, chỉ có Thái Âm khí bất diệt, vẫn như cũ vọt tới.
"Vù vù!"
Một tiếng vang nhỏ, bốn phương tám hướng đều là băng mâu, nơi nơi đều là màu đen, mỗi một tấc không gian đều bị tràn ngập như ngàn vạn mũi tên bay vụt đến, tập trung vào một chỗ.
Trong mi tâm Diệp Phàm hào quang nhoáng lên một cái, sáng rực như thần thai, Thái Dương thánh lực lưu động hóa thành ngàn vạn đạo thánh quang lao ra vô cùng tận, va chạm cùng băng mâu màu đen kia.
Trên không trung, phát ra một tràng tiếng vang quỷ dị, Thái Âm và Thái Dương va chạm làm sụp đổ một mảng lớn không gian, trở thành một địa phương rách nát.
"Rầm!"
Sau lưng Thái Âm thần tử hiện ra một cây đại kỳ bay phất phới, tối đen như mực, tràn ngập âm khí vô tận, dường như hắn luyện hóa Cửu u làm của mình dùng.
Thân thể Diệp Phàm phát rùng mình một cái, đây là một loại lạnh lẽo tiến vào linh hồn, đả thương thần hồn, hủy diệt đạo cơ của người ta, vô cùng đáng sợ!
"Ầm!"
Thân thể hắn chấn động, Thánh thể như thiêu đốt lên, huỵết khí màu vàng sôi trào, bắn ra ngoài vầng hào quang hoàng kim rực rỡ, bảo hộ hắn ở trong đó.
Thái Âm thần tử tay cầm cây cờ thô to lạnh như băng, dùng sức lay động, lập tức thiên hôn địa ám, có từng cái từng cái sao băng bị dâp tắt đánh xuống dưới.
Đây là tiểu thế giới ẩn chứa trong lá cờ vọt vào trong hiện thực, mỗi một khối vẫn thạch đều lớn đến khôn cùng, có được lực lượng mang tính hủy diệt, ào ào ập xuống.
"Ầm! Ầm!"...
Diệp Phàm ra tay, mỗi một quyền đều phá hủy một khối vẫn thạch, thanh thế kinh người, hắn như là đang đối kháng với một mảng vũ trụ Thái Âm cổ.
"Rầm!"
Thái Âm thần tử dựng thân trong bóng đêm, đột nhiên chỉ cây đại kỳ xuống phía dưới, nước biển Bắc Hải tan ra, ở dưới rung chuyển của cây đại kỳ toàn bộ đều bốc hơi lên, hóa thành màn sương mù màu đen.
Đồng thời xuất hiện một hình ảnh kinh thế hài tục, cây đại kỳ mở ra, cũng không biết có bao nhiêu dặm hải vực bị chưng khô, lộ ra dưới đáy biển vạn trượng, nước biển đen ngòm phụt lên không trung bao phủ Diệp Phàm trong đó.
- Băng phong vĩnh hằng!
Hắc vụ đầy trời lại lần nữa biến thành nước biển, rồi lập tức đông lại thành một khối băng màu đen cực lớn, trông giống như một đại lục màu đen, chiếm cứ đầy bầu trời.
Diệp Phàm bị phong ấn ở trong đó, Thái Âm thánh lực vô cùng mãnh liệt, không thấy được bóng dáng hắn.
Phía sau, mọi người nổi lên một lớp da gà, cây đại kỳ màu đen này vừa thi triển ra ẩn chứa trong đó đều là Thái Âm thánh lực, có thể hủy diệt vạn linh, thật đúng là kinh thiên động địa.
"Ầm!"
Đột nhiên, đại lục màu đen đóng băng trên bầu trời vỡ tan, bắn ra hào quang của Thái Dương thánh lực mãnh liệt hừng hực vô tận, Diệp Phàm phá vỡ phong ấn vọt ra.
Cùng lúc đó, trong mi tâm của hắn cũng có điểm điểm ô quang, dẫn động Thái Âm thánh lực đầy trời, luyện hóa làm của mình.
- Ngươi cũng học qua cổ kinh của tộc ta!
Thái Âm thần tử cả kinh, lay động cây đại kỳ.
Lập tức truyền đến thanh âm đinh tai nhức óc, nước biển đen đầy trời rơi xuống, một lần nữa trở về trong biển rộng, lấp bằng cái hố khô cạn vạn trượng kia.
Thái Âm thần tử há mồm phun ra một cái chuông cổ màu đen, không biết là tài liệu gì tạo ra mà lại hấp thu hết thảy ánh sáng, tiếng chuông ngân vang xa tấp, tràn ngập điềm bất tường.
Áp lực, tử vong, lạnh giá, đóng băng, khô cạn... đủ các loại cảm xúc tiêu cực bùng phát ra, đây là một cái Ma Chung khiến cho người ta sinh ra dự cảm bất tường.
Chuông tang của Vương giả!
Đây là binh khí của Vương vô địch ngày xưa luyện hóa ra, lúc này vận chuyển ra các loại lực lượng tiêu cực quái dị, ảnh hưởng tới tâm thần người khác.
Đồng thời, xuất hiện chín cây Minh Trúc trong truyền thuyết, mỗi cây dường như dùng Hắc Kim luyện chế thành, cũng không cao lớn lắm, che chắn trước người hắn, giống như bức tường người bảo hộ hắn ở phía sau.
Mọi người đều kinh sợ, không ngờ loại này thật sự lại có thể bồi dưỡng ra...
Tương truyền, nó mọc ở vùng đất tối tăm u ám, cần phải dùng Thái Âm thánh lực tẩm bổ, mới có thể không ngừng trưởng thành, tiến hóa thành đại sát khí là ước mơ tha thiết của tu sĩ, hôm nay lập tức lại hiện ra chín cây.
Mà đáng sợ nhất là một cái đầu lâu giống như mặc ngọc bay ra, chấn động mọi người. Đầu lâu khô trong suốt, ô quang lấp lóe.
Mặt trên khắc có một số đạo văn đan xen vào nhau dầy đặc, hình thành một đồ án văn lạc phức tạp, bảy khiếu như hang động tối đen phun ra Thái Âm thánh lực căn nguyên, dường như có thể luyện hóa cả thế giới này.
Đầu lâu của Thánh nhân viễn cổ!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, quả thực không dám tin vào ánh mắt của mình, thật đúng là Thánh vật vô giá, ức vạn kim khó cầu.
- Đúng rồi, đó là thuộc về hậu nhân của Thái Âm cổ Hoàng, lúc ấy cơ nghiệp bị mưu đoạt, bản thân cũng bị chém, bị tế luyện thành cái dạng này!
- Không! Đích xác có truyền thuyết như vậy, hắn mặc dù chết đi, nhưng oán hận không tiêu tan không thể luyện thành Thánh binh!
Mọi người nghĩ tới chuyện cũ đã lâu đời kia, ai nấy đều chấn động, đây chính là binh khí có lai lịch rất lớn!
Dưới tình hình chung, đầu của Thánh nhân khẳng định có thể tế luyện thành Thánh binh, nhưng cái đầu này ngoại lệ, oán khí quá nặng không thể thành hình.
Nhưng nó cũng đủ đáng sợ, chỉ kém một bước là từ Vương binh biến thành Thánh binh, hơn xa các binh khí khác.
Thái Âm thần tử không có khả năng để gần người ẩu đả với Diệp Phàm, lại càng không dám thi triển dị tượng, bởi vì như vậy chẳng khác nào tự sát. Một trận chiến này, chỉ có công kích từ xa, dùng pháp lực ngập trời thúc dục đại sát khí diệt địch.
Diệp Phàm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, mấy món binh khí của đối phương rất có lực uy hiếp, mặc dù là hắn cũng phải cẩn thận đối phó bằng không thực có thể sẽ là kết cục tiếc hận.
"Rầm!"
Phía trước Thái Âm thần tử, cây màu đen đại kỳ kia trước hết triển động bay múa, sau đó lá cờ như một mảng vòm trời màu đen che phủ nhật nguyệt thiên địa, như một vũ trụ cổ xưa trấn áp xuống.
Diệp Phàm thần sắc ngưng trọng hẳn lên, mỗi một kiện binh khí của địch thủ đều rất quỷ dị, tất cả đều ẩn chứa thánh lực kỳ bí, hắn quát nhẹ một tiếng, một ngọn núi lớn phong cách cổ xưa bay ra.
Là Huỵền Từ Sạn là một khối "Phác ngọc" đoạt được từ Huyền Nhất lão đạo của Kim Ô tộc. Thần quang huyền từ vừa ra, tất cả binh khí kim tinh đều bị phế bỏ.
"Keng!"
Cây đại kỳ chấn động, cán cờ vỡ nát, nhưng lá cờ hóa thành vũ trụ cổ xưa vẫn chưa bị ảnh hưởng, vẫn như cũ đè ép xuống.
Cùng lúc đó, tiếng chuông vang động trời cao, sóng âm tiếng chuông màu đen xuyên thũng vạn vật, đây là một cái Ma Chung Vương giả, vô cùng đáng sợ, đè ép khắp bầu trời, phủ chụp Diệp Phàm phía dưới.
"Ầm!"
Một tiếng nổ phát ra, Diệp Phàm ném ra trên không trung một bảo trác sáng loáng như ngân nguyệt, thần năng kinh động bốn biển, đây là vũ khí của Bát Cảnh Cung, tuy rằng là một kiện phòng chế phẩm, nhưng cũng là một kiện xứng với cái tên Thần binh Vương giả.
Kim Cương Trác cùng Ma Chung Vương giả va chạm mạnh vào nhau, đây là thần binh đồng cấp quyết đấu, ắt phải có một kiện tan vỡ.
"Xoạt!"
Chín cây Minh Trúc che chắn ở phía trước Thái Âm thần tử toàn bộ nhích động, giống như con người vọt tới, hóa thành chín bóng đen đánh tới phía trước, vô cùng quỷ dị. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Một giọt tinh huyết của Thánh nhân là có thể giết chết một vị đại năng, chín cây Minh Trúc này có sát khí thi thể của Thánh nhân viễn cổ sau khi chết, bọn họ rốt cuộc làm thế nào bồi dưỡng ra Ma Trúc?
Xa xa, mọi người đều kinh sợ, chín cây Minh Trúc này bên trong ẩn chứa Tà Linh vô thượng, còn muốn khủng bố hơn so với mọi người tưởng tượng.
Diệp Phàm cũng là cả kinh, hắn không nghĩ tới, chín cây Minh Trúc hắn cũng không có quan tâm tới này, dường như còn đáng sợ hơn không ít so với Ma Chung Vương giả kia.
Chín cây Minh Trúc như hắc kim luyện chế thành thật sự là tự chạy tới, yêu dị mà khủng bố tuyệt luân, từ rất xa đã truyền tới một đám uy áp của Thánh nhân.
Diệp Phàm há mồm phun ra một cây cờ nhỏ hoàng kim, đón gió mở ra rồi toàn bộ phóng thành lớn, trong phút chốc mặt lá cờ hoàng kim bao phủ bầu trời che lấp đại địa, đây là bảo kỳ của Kim Ô tộc đoạt được từ hóa thân của Lục Nha nơi đó.
Hắn cũng không trông cậy lắm vào những đại kỳ hoàng kim này có thể chống đỡ được chín cây Minh Trúc, mà chỉ hy vọng có thể ngăn cản chừng khoảng nửa khắc tranh thủ cho hắn có thời gian.
"Ầm!"
Đúng lúc này, Thái Âm thần tử lại tế ra một kiện binh khí đáng sợ kia, một cái đầu lâu khô khốc đen nhánh như mặc ngọc thất khiếu tối đen.
Già Thiên
Diệp Phàm giống như Thần Ma đứng ở trên biển, cầm trong tay huyết mâu sáng ngời, chọc xuyên thi thể kỳ tài ngút trời của Kim Ô tộc, bức họa này mãi đến rất nhiều năm sau, vẫn như cũ khó có thể phai mờ trong lòng mọi người.
Máu trên chiến mâu tuôn chảy, rơi xuống ở trong biển, đó là một mảng đỏ hồng đẹp đẽ. Đầu sò nhỏ tuổi nhất của Kim Ô tộc vĩnh viễn xoá tên khỏi thế gian.
Không ai lên tiếng, phiến hải vực này rơi vào cảnh yên tĩnh, một mâu quá mức kinh khủng, chấn nhiếp mọi người.
Dị tượng của Thánh thể thật đáng sợ, khắc cả thiên hạ, ngay cả Phù Tang cùng Tổ Ô thượng cổ của Kim Ô tộc xuất hiện, đều phải bị tan biến, quy về hư vô.
Cũng không bao lâu, mọi người chợt bừng tỉnh, một tràng tiếng động lớn rầm rĩ, mọi người đều đang bàn tán xôn xao, với uy thế như vậy tiến vào lục địa, Doãn Thiên Đức tất có địch thủ rồi!
Thái Âm thần tử đứng ở xa xa, màn sương mù đen phập phồng, chỗ của hắn vĩnh viễn trong bóng đêm, như một Tà Linh đến từ Địa Ngục.
Tránh đi hay là nghênh chiến, đây là một lựa chọn khó khăn, với loại uy thế của Diệp Phàm trước mắt này mà nói, Thái Âm thần tử cho dù có tự tin vô địch, đi lên thắng hay bại cũng rất khó nói.
Thái Âm thần tử, một nhân vật cường đại khiến người ta sợ run, cùng Tam Khuyết đạo nhân của Trường Sinh Quan Minh Lĩnh thượng cổ, đều là kết nghĩa với chủ nhân Bát Cảnh Cung, thực lực sâu không lường được.
Mà giờ khắc này hắn đã có một tia dao động, không khó tưởng tượng lúc này khí thế của Diệp Phàm bức người biết bao, làm cho nhân vật như hắn cũng có chút kiêng dè.
"Không thể không chiến a." Hắn tự nói trong lòng, không có lựa chọn nào khác, nếu cứ như vậy chạy trốn, đây là một đả kích nghiêm trọng đối với tín niệm vô địch của hắn.
Hơn nữa, cho dù là muốn chạy trốn cũng không có khả năng, bởi vì loại tốc độ của Thánh thể này rành rành trước mắt mọi người, ngay cả Nghịch Long Đăng Thiên Bộ đều không sánh bằng.
Cùng với bị người đuổi giết chỉ tăng thêm nhục nhã. còn không bằng chân chính quyết tử chiến một trận. Dù sao hắn cảm thấy vẫn còn có mấy thành phần thắng, có thể chém chết địch thủ.
Sương mù thổi tới đám mây màu đen bốc hơi, tràn ngập một loại khí tức chí âm chí hàn, ở xa xa không tới gần đã giá lạnh đến thấu xương.
Đây là Thái Âm thánh lực, một loại lực lượng tối căn nguyên, khi vận dụng nó, trước nhất có thể ngược dòng đến thời thái cổ, có biểu hiện quỷ thần khó lường.
Đáng tiếc, sau khi Thái Âm cổ Hoàng tọa hóa, kế thừa của ông ta đã đổi chủ, hậu nhân bị giết sạch sẽ, một tộc khác lại chiếm lấy bảo kinh làm của mình dùng.
Diệp Phàm rung tay hất một cái, thi thể Xích Dương ghim trên mũi mâu màu máu nứt ra thành mười mấy mảnh, giống như những mảnh sao chổi rơi xuống biển rộng.
Bắc Hải cuồn cuộn mãnh liệt, sóng biển đánh lên trời, vọt lên hơn vạn trượng trên bầu trời xanh, tất cả đám mây đều bị đánh tan, tẩy sạch sẽ vòm trời.
Thái Âm thần tử đứng ở xa xa hừ lạnh một tiếng, một cỗ lãnh ý băng lạnh đến xương tủy trong nháy mắt tràn ngập trên trời dưới đất, đông lại vĩnh hằng.
Giờ khắc này, các tu sĩ đã chạy tới xa xa vẫn như cũ không kìm nổi run rẩy, cả người run run, không chịu nổi loại giá lạnh dày đặc này.
Ở phía trước xuất hiện một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, sóng biển kia xông lên cao vạn trượng đánh nát đám mây, lúc này toàn bộ ngưng kết biến thành một đỉnh núi băng.
Bắc Hải màu đen cũng như thế, bị đóng băng hoàn toàn, kết thành một khối đại lục màu đen, hàn khí khiếp người, làm cho xương cốt người ta đều sắp vỡ ra.
Đây chính là Thái Âm thánh lực, chí âm chí nhu, đóng băng hết thảy, biến của sinh cơ vạn vật thành tử địa.
Đây là một bức hình ảnh quá mức chấn động, hết thảy tất cả đều ngưng kết lại, dường như trong nháy mắt ngừng lại này, tất cả biến thành vĩnh hằng.
Mỗi một hoa biển, mỗi một sóng lớn đều xinh đẹp mà hùng hồn, như tài nghề điêu luyện của trời xanh khắc ra một hình ảnh như vậy, ngưng thực mà lại không nhúc nhích.
"Ầm!"
Đột nhiên, một cây băng mâu màu đen bay xuyên qua không gian, mang theo hắc vụ vô tận, ngưng tụ vô số Thái Âm thánh lực thành chuỗi phóng thẳng về hướng ngực của Diệp Phàm.
Thái Âm thần tử phát động công kích, tan biến thế giới vừa ngưng đọng này, Thái Âm khí mênh mông cuồn cuộn giáng xuống.
Diệp Phàm đánh ra một quyền, lập tức phát ra tiếng vang như tiếng thủy tinh vỡ tan, băng mâu vỡ thành trăm ngàn mảnh, hóa thành điểm sáng óng ánh đầy trời, chỉ có Thái Âm khí bất diệt, vẫn như cũ vọt tới.
"Vù vù!"
Một tiếng vang nhỏ, bốn phương tám hướng đều là băng mâu, nơi nơi đều là màu đen, mỗi một tấc không gian đều bị tràn ngập như ngàn vạn mũi tên bay vụt đến, tập trung vào một chỗ.
Trong mi tâm Diệp Phàm hào quang nhoáng lên một cái, sáng rực như thần thai, Thái Dương thánh lực lưu động hóa thành ngàn vạn đạo thánh quang lao ra vô cùng tận, va chạm cùng băng mâu màu đen kia.
Trên không trung, phát ra một tràng tiếng vang quỷ dị, Thái Âm và Thái Dương va chạm làm sụp đổ một mảng lớn không gian, trở thành một địa phương rách nát.
"Rầm!"
Sau lưng Thái Âm thần tử hiện ra một cây đại kỳ bay phất phới, tối đen như mực, tràn ngập âm khí vô tận, dường như hắn luyện hóa Cửu u làm của mình dùng.
Thân thể Diệp Phàm phát rùng mình một cái, đây là một loại lạnh lẽo tiến vào linh hồn, đả thương thần hồn, hủy diệt đạo cơ của người ta, vô cùng đáng sợ!
"Ầm!"
Thân thể hắn chấn động, Thánh thể như thiêu đốt lên, huỵết khí màu vàng sôi trào, bắn ra ngoài vầng hào quang hoàng kim rực rỡ, bảo hộ hắn ở trong đó.
Thái Âm thần tử tay cầm cây cờ thô to lạnh như băng, dùng sức lay động, lập tức thiên hôn địa ám, có từng cái từng cái sao băng bị dâp tắt đánh xuống dưới.
Đây là tiểu thế giới ẩn chứa trong lá cờ vọt vào trong hiện thực, mỗi một khối vẫn thạch đều lớn đến khôn cùng, có được lực lượng mang tính hủy diệt, ào ào ập xuống.
"Ầm! Ầm!"...
Diệp Phàm ra tay, mỗi một quyền đều phá hủy một khối vẫn thạch, thanh thế kinh người, hắn như là đang đối kháng với một mảng vũ trụ Thái Âm cổ.
"Rầm!"
Thái Âm thần tử dựng thân trong bóng đêm, đột nhiên chỉ cây đại kỳ xuống phía dưới, nước biển Bắc Hải tan ra, ở dưới rung chuyển của cây đại kỳ toàn bộ đều bốc hơi lên, hóa thành màn sương mù màu đen.
Đồng thời xuất hiện một hình ảnh kinh thế hài tục, cây đại kỳ mở ra, cũng không biết có bao nhiêu dặm hải vực bị chưng khô, lộ ra dưới đáy biển vạn trượng, nước biển đen ngòm phụt lên không trung bao phủ Diệp Phàm trong đó.
- Băng phong vĩnh hằng!
Hắc vụ đầy trời lại lần nữa biến thành nước biển, rồi lập tức đông lại thành một khối băng màu đen cực lớn, trông giống như một đại lục màu đen, chiếm cứ đầy bầu trời.
Diệp Phàm bị phong ấn ở trong đó, Thái Âm thánh lực vô cùng mãnh liệt, không thấy được bóng dáng hắn.
Phía sau, mọi người nổi lên một lớp da gà, cây đại kỳ màu đen này vừa thi triển ra ẩn chứa trong đó đều là Thái Âm thánh lực, có thể hủy diệt vạn linh, thật đúng là kinh thiên động địa.
"Ầm!"
Đột nhiên, đại lục màu đen đóng băng trên bầu trời vỡ tan, bắn ra hào quang của Thái Dương thánh lực mãnh liệt hừng hực vô tận, Diệp Phàm phá vỡ phong ấn vọt ra.
Cùng lúc đó, trong mi tâm của hắn cũng có điểm điểm ô quang, dẫn động Thái Âm thánh lực đầy trời, luyện hóa làm của mình.
- Ngươi cũng học qua cổ kinh của tộc ta!
Thái Âm thần tử cả kinh, lay động cây đại kỳ.
Lập tức truyền đến thanh âm đinh tai nhức óc, nước biển đen đầy trời rơi xuống, một lần nữa trở về trong biển rộng, lấp bằng cái hố khô cạn vạn trượng kia.
Thái Âm thần tử há mồm phun ra một cái chuông cổ màu đen, không biết là tài liệu gì tạo ra mà lại hấp thu hết thảy ánh sáng, tiếng chuông ngân vang xa tấp, tràn ngập điềm bất tường.
Áp lực, tử vong, lạnh giá, đóng băng, khô cạn... đủ các loại cảm xúc tiêu cực bùng phát ra, đây là một cái Ma Chung khiến cho người ta sinh ra dự cảm bất tường.
Chuông tang của Vương giả!
Đây là binh khí của Vương vô địch ngày xưa luyện hóa ra, lúc này vận chuyển ra các loại lực lượng tiêu cực quái dị, ảnh hưởng tới tâm thần người khác.
Đồng thời, xuất hiện chín cây Minh Trúc trong truyền thuyết, mỗi cây dường như dùng Hắc Kim luyện chế thành, cũng không cao lớn lắm, che chắn trước người hắn, giống như bức tường người bảo hộ hắn ở phía sau.
Mọi người đều kinh sợ, không ngờ loại này thật sự lại có thể bồi dưỡng ra...
Tương truyền, nó mọc ở vùng đất tối tăm u ám, cần phải dùng Thái Âm thánh lực tẩm bổ, mới có thể không ngừng trưởng thành, tiến hóa thành đại sát khí là ước mơ tha thiết của tu sĩ, hôm nay lập tức lại hiện ra chín cây.
Mà đáng sợ nhất là một cái đầu lâu giống như mặc ngọc bay ra, chấn động mọi người. Đầu lâu khô trong suốt, ô quang lấp lóe.
Mặt trên khắc có một số đạo văn đan xen vào nhau dầy đặc, hình thành một đồ án văn lạc phức tạp, bảy khiếu như hang động tối đen phun ra Thái Âm thánh lực căn nguyên, dường như có thể luyện hóa cả thế giới này.
Đầu lâu của Thánh nhân viễn cổ!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, quả thực không dám tin vào ánh mắt của mình, thật đúng là Thánh vật vô giá, ức vạn kim khó cầu.
- Đúng rồi, đó là thuộc về hậu nhân của Thái Âm cổ Hoàng, lúc ấy cơ nghiệp bị mưu đoạt, bản thân cũng bị chém, bị tế luyện thành cái dạng này!
- Không! Đích xác có truyền thuyết như vậy, hắn mặc dù chết đi, nhưng oán hận không tiêu tan không thể luyện thành Thánh binh!
Mọi người nghĩ tới chuyện cũ đã lâu đời kia, ai nấy đều chấn động, đây chính là binh khí có lai lịch rất lớn!
Dưới tình hình chung, đầu của Thánh nhân khẳng định có thể tế luyện thành Thánh binh, nhưng cái đầu này ngoại lệ, oán khí quá nặng không thể thành hình.
Nhưng nó cũng đủ đáng sợ, chỉ kém một bước là từ Vương binh biến thành Thánh binh, hơn xa các binh khí khác.
Thái Âm thần tử không có khả năng để gần người ẩu đả với Diệp Phàm, lại càng không dám thi triển dị tượng, bởi vì như vậy chẳng khác nào tự sát. Một trận chiến này, chỉ có công kích từ xa, dùng pháp lực ngập trời thúc dục đại sát khí diệt địch.
Diệp Phàm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, mấy món binh khí của đối phương rất có lực uy hiếp, mặc dù là hắn cũng phải cẩn thận đối phó bằng không thực có thể sẽ là kết cục tiếc hận.
"Rầm!"
Phía trước Thái Âm thần tử, cây màu đen đại kỳ kia trước hết triển động bay múa, sau đó lá cờ như một mảng vòm trời màu đen che phủ nhật nguyệt thiên địa, như một vũ trụ cổ xưa trấn áp xuống.
Diệp Phàm thần sắc ngưng trọng hẳn lên, mỗi một kiện binh khí của địch thủ đều rất quỷ dị, tất cả đều ẩn chứa thánh lực kỳ bí, hắn quát nhẹ một tiếng, một ngọn núi lớn phong cách cổ xưa bay ra.
Là Huỵền Từ Sạn là một khối "Phác ngọc" đoạt được từ Huyền Nhất lão đạo của Kim Ô tộc. Thần quang huyền từ vừa ra, tất cả binh khí kim tinh đều bị phế bỏ.
"Keng!"
Cây đại kỳ chấn động, cán cờ vỡ nát, nhưng lá cờ hóa thành vũ trụ cổ xưa vẫn chưa bị ảnh hưởng, vẫn như cũ đè ép xuống.
Cùng lúc đó, tiếng chuông vang động trời cao, sóng âm tiếng chuông màu đen xuyên thũng vạn vật, đây là một cái Ma Chung Vương giả, vô cùng đáng sợ, đè ép khắp bầu trời, phủ chụp Diệp Phàm phía dưới.
"Ầm!"
Một tiếng nổ phát ra, Diệp Phàm ném ra trên không trung một bảo trác sáng loáng như ngân nguyệt, thần năng kinh động bốn biển, đây là vũ khí của Bát Cảnh Cung, tuy rằng là một kiện phòng chế phẩm, nhưng cũng là một kiện xứng với cái tên Thần binh Vương giả.
Kim Cương Trác cùng Ma Chung Vương giả va chạm mạnh vào nhau, đây là thần binh đồng cấp quyết đấu, ắt phải có một kiện tan vỡ.
"Xoạt!"
Chín cây Minh Trúc che chắn ở phía trước Thái Âm thần tử toàn bộ nhích động, giống như con người vọt tới, hóa thành chín bóng đen đánh tới phía trước, vô cùng quỷ dị. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Một giọt tinh huyết của Thánh nhân là có thể giết chết một vị đại năng, chín cây Minh Trúc này có sát khí thi thể của Thánh nhân viễn cổ sau khi chết, bọn họ rốt cuộc làm thế nào bồi dưỡng ra Ma Trúc?
Xa xa, mọi người đều kinh sợ, chín cây Minh Trúc này bên trong ẩn chứa Tà Linh vô thượng, còn muốn khủng bố hơn so với mọi người tưởng tượng.
Diệp Phàm cũng là cả kinh, hắn không nghĩ tới, chín cây Minh Trúc hắn cũng không có quan tâm tới này, dường như còn đáng sợ hơn không ít so với Ma Chung Vương giả kia.
Chín cây Minh Trúc như hắc kim luyện chế thành thật sự là tự chạy tới, yêu dị mà khủng bố tuyệt luân, từ rất xa đã truyền tới một đám uy áp của Thánh nhân.
Diệp Phàm há mồm phun ra một cây cờ nhỏ hoàng kim, đón gió mở ra rồi toàn bộ phóng thành lớn, trong phút chốc mặt lá cờ hoàng kim bao phủ bầu trời che lấp đại địa, đây là bảo kỳ của Kim Ô tộc đoạt được từ hóa thân của Lục Nha nơi đó.
Hắn cũng không trông cậy lắm vào những đại kỳ hoàng kim này có thể chống đỡ được chín cây Minh Trúc, mà chỉ hy vọng có thể ngăn cản chừng khoảng nửa khắc tranh thủ cho hắn có thời gian.
"Ầm!"
Đúng lúc này, Thái Âm thần tử lại tế ra một kiện binh khí đáng sợ kia, một cái đầu lâu khô khốc đen nhánh như mặc ngọc thất khiếu tối đen.
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 807: Thái Âm Thần Tử
8.4/10 từ 36 lượt.