Già Thiên
Chương 661: Kêu gào thiên hạ
Vài vị đại nặng cùng một số Thái thượng trưởng lão khác của Âm Dương Giáo cùng với người của Tiêu gia cũng lập tức chạy như điên. Nhưng mà tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, bí quyết chữ Hành sau khi vận chuyển tới cực hạn, phát động bí quyết chữ Giai.
Hắn vốn đã có tốc độ cực nhanh, lại nhanh thêm gấp mười trong nháy mắt liền đuổi kịp. Đám người này không phải là Thần Chi Niệm, căn bản không có khả năng bỏ rơi hẳn.
Ầm!
Lôi hải buông xuống, không ít người bị sét đánh nhưng lại không dám liều chết chống cự, chỉ sợ chọc tới thiên kiếp của mình. Bọn họ chỉ bị động phòng ngự.
Diệp Phàm trọng điểm nhắm chuẩn Tiêu Vân Thăng cùng Tiêu Chí, đuổi theo bọn họ không bỏ. Mà trong quá trình này, mấy vị Thái thượng trưởng lão của Âm Dương Giáo rốt cục gây ra thiên kiếp của mình.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Bọn họ cả đời đều không trải qua lôi phạt, đây là kiếp nạn chuyên thuộc về người có tư chất yêu nghiệt, lúc này đối kháng với thiên phạt cấp Thái thượng không ngờ khó thể chịu đựng.
Ba người bị cuốn vào trong không bao lâu liền bị bỗ thành tro tàn. Ba vị Thái thượng trưởng lão của Âm Dương Giáo chết oan chết uổng.
- Tiêu Chí ngươi chạy đi đâu!
Diệp Phàm đuổi theo, ở trong lôi kiếp cầm Vạn Thương Cung bắn ra một tên, đương trường gây ra một vùng lôi quang vọt qua.
- A...
Tiêu Chí đối kháng, gây ra lôi kiếp của mình. Đó là thiên phạt thuộc về cấp bậc nửa bước đại năng, khá là mãnh liệt. Hắn đang dốc hết khả năng chống lại.
Nhưng là, chung quy không thể chống đỡ. Không lâu sau, một tiếng "Ầm" vang lên, nửa bả vai hán bị bổ rách, xương cốt trắng ởn5 máu thịt cháy khét, đáng sợ vô cùng.
Ầm!
Lôi quang lại giáng xuống, Tiêu Chí không kiên trì được, xương ngực bị bổ nứt, ngũ tạng đều chấn ra ngoài, cháy đen một mảnh, liên tục kêu thảm thiết.
- A... Tiểu tử họ Diệp, ta không tha cho ngươi!
Ầm!
Lại một đạo thiên kiếp lớn giáng xuống, thân thể của nửa bước đại năng Tiêu Chí bị bổ đứt rời, xương cốt cháy đen nhưng còn chưa tắt thở.
- Ngươi không phải muốn róc sống ta sao?
Diệp Phàm không chút thương hại.
- A...
Ầm!
Năm tầng lôi kiếp đồng thời phủ xuống, đánh ở phía trên đỉnh đầu Tiêu Chí. Đầu của hắn lập tức nổ tung, ngũ lôi oanh đỉnh mà chết.
Cuối cùng Tiêu Chí chỉ còn lại một nhúm cháy đen, hoàn toàn tử vong.
Xa xa mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh. Đây là lôi kiếp đáng sợ, thiên đạo vô tình hủy diệt hết thảy.
Tu sĩ bình thường căn bản không có cách nói độ kiếp, tới chết cũng sẽ không gặp phải thiên kiếp. Chỉ có cực ít hạng người kiệt xuất mới có kiếp nạn.
Hiện nay người chưa từng độ kiếp tự mình trải qua thiên phạt. Đây là một chuyện vô cùng đáng sợ khiến không ít người khiếp sợ.
-Tiêu Chí...
Tiêu Thái sư cặp mắt đỏ bừng, sát khí xông lên tận trời nhìn về phía Diệp Phàm ở xa xa.
Lúc này Diệp Phàm đang đuổi theo Tiêu Vân Thăng. Người này liên tục chỉ trích, muốn diệt hắn, tới lúc này tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
- Cái tên đầu bị cửa kẹp bằng kia, ngươi đứng lại đó cho ta.
Tiêu Vân Thăng nghe câu nói này tức giận suýt hộc máu. Ở trên đài cao vạn trượng hắn cho ràng có thể nghiền chết Diệp Phàm kết quả lại bị đối phương đạp bẹp xương trán.
Lúc này Diệp Phàm gọi như vậy có thể nói là đánh mặt người ta, moi móc chỗ yếu làm Tiêu Vân Thăng tức giận nổi gân xanh, sùi bọt mép.
- Tên đầu bẹp kia, có nghe thấy hay không. Ta nói ngươi đó!
- Tiểu tạp chủng!
Tiêu Vân Thăng thất khiếu bốc khói, mũi như phun lửa. Nếu không có thiên kiếp hắn khẳng định sẽ tiến lên, róc sống đối phương.
- Đây chính là tên yêu nghiệt kia của Đông Hoang a!
- Diệp Già Thiên, Diệp Phàm là cùng một người, là Thánh thể đương thời.
Xa xa tất cả mọi người ngạc nhiên thẩn thờ. Một tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh đuổi sát sau đít một vị đại năng, đây cũng coi như là một kỳ quan.
- Xong rồi, Tiêu Vân Thăng không sống nổi. Hắn bị lôi kiếp đuổi kịp!
Thiên kiếp mãnh liệt, ngàn vạn đạo lôi quang buông xuống rốt cục đuổi kịp Tiêu Vân Thăng, trắng xóa một vùng.
Điện mang kinh thiên bao phủ vùng hư không này, ngọn núi sụp đổ mặt đất lún xuống trở thành một vùng cháy xém không còn một chút sinh cơ.
Vút!
Cùng lúc đó Diệp Phàm cầm Vạn Thương Cung lấp tên bắn, cầu vồng màu vàng mang theo vô cùng lôi quang bán tới phía trước khiến cho lôi phạt càng ngày càng mãnh liệt.
Ầm!
Rốt cục Tiêu Vân Thăng gây ra thiên kiếp của mình, điện quang che trời phủ đất trút xuống, giống như ngân hà đầy trời rơi xuống, có một cỗ khí cơ diệt thế.
Tất cả mọi người đều biết Tiêu Vân Thăng đã xong. Hạo kiếp như vậy từ trên trời giáng xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đúng là đại kiếp nạn địa, hỏa, phong, thủy. Giống như khai thiên lập địa, hỗn độn quang chớp lóe.
- Không đúng. Kiếp nạn này không khỏi lớn quá đáng!
Đây là một loại thiên kiếp siêu cấp lớn, không phải chợt lóe mà qua mà là toàn diện buông xuống. Địa, hỏa, phong, thủy lần lượt động, trung tâm thế giới một vùng hỗn độn, diễn biến ra lực khai thiên không thể chống cự.
- Nhất định là hôm nay thiên kiếp quá nhiều. Trời cao giận thật rồi, kiếp nạn giáng xuống lần sau mạnh hơn lần trước.
Tất cả mọi người tin tưởng Tiêu Vân Thăng xong rồi, gần như không có một chút đường sống, cho dù một vị Yêu thủ tuyệt thế đi lên cũng không đỡ được, lớn hơn rất nhiều lần so với thiên kiếp của Thánh chủ bỉnh thường.
Trong lòng Diệp Phàm cũng rúng động. Loại đại kiếp nạn này khiến hắn cũng có chút sợ hãi. Chỉ một đạo lôi quang bổ xuống khiến cho một tảng lớn ngọn núi trở thành tro bụi, đại địa cháy đen.
Hắn từng nhìn thấy tiểu kiếp địa, hỏa, phong, thủy nhưng là so với loại đại kiếp nạn này thì ngay cả da lông cũng không bằng. Trước mắt nhìn thấy, bốn đại nguyên tố mãnh liệt, hỗn độn lưu động mở ra một vùng tiểu thế giới.
Ầm!
Lôi hải sôi trào, ngàn vạn tia điện lóe ra chói mất một vùng, không nhìn thấy gì
Tiêu Vân Thăng rống to. Đợt lôi kiếp thứ nhất hạ xuống, Pháp bảo toàn thân hắn đều bị đánh nát không còn lại dù chỉ một kiện. Đợt thiên phạt thứ hai giáng xuống, toàn thân hắn cháy đen, xương cốt lộ ra ngoài. Đợt thiên kiếp thứ ba bổ xuống, nửa người của hắn rời ra, xương cốt cháy đen, máu khô cạn.
Cứ như vậy, sau tám đợt thiên kiếp qua đi một vị đại năng ngay cả xương cốt cặn bã đều không còn sót, bị đại kiếp địa, hỏa, phong, thủy đánh thành bột phấn, xóa tên khỏi thiên địa.
- Hỏng rồi!
Diệp Phàm đi như bay. Thiên kiếp của hắn sắp kết thúc, nếu không đi thì không còn kịp nữa. Nhưng mà tiểu thế giới này rất nhiễu loạn, trong lúc nhất thời lại không tìm được lối ra.
Cùng lúc đó, một loại uy áp lớn lao đang dao động, Đế binh Cực Đạo sống lại giam cầm không gian, chậm rãi áp chế về phía hắn.
Diệp Phàm biến sắc. Thiên kiếp sắp biến mất, hai Thần triều viễn cổ của Trung Châu không còn kiêng kỵ, bất đầu ra tay ngăn cản hắn rời đi.
- Để lại Thái Hoàng Kinh!
Đại Hạ Hoàng chủ thần sắc lạnh lùng, bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không cho phép có người mang đi dấu ấn thủy tổ để lại. Bằng không, cổ kinh sẽ không còn là bí mật, có người sẽ mượn vào đó khai sáng ra Đại Hạ Thần triều thứ hai.
Một đạo tia chớp cuối cùng biến mất, thiên kiếp hoàn toàn rút đi. Thần sắc Diệp Phàm biến đổi. Lối ra ở phía trước nhưng lại có một con rồng lớn vất ngang trời, quay quanh trong hư vô. Mỗi một đạo hào quang bắn ra đều rực rỡ hơn cả một vàng thái dương.
Đây là Đế binh Cực Đạo Thái Hoàng Kiếm. Ngẩng đầu mà kêu, chư thiên đều động, muôn đời đều chấn, như là một kiếm xuyên thấu diệt cổ kim tương lai, lực công kích độc nhất vô nhị.
Tất cả mọi người run rẩy. Đế binh Cực Đạo đang chậm rãi sống lại, khí tức của Đại đế cổ tràn ngập, ngay cả là một đám đại năng tuyệt đỉnh cũng sắp không nhịn được quỳ sụp xuống.
Diệp Phàm biết nếu muốn mang Thái Hoàng Kinh đi khẳng định không có khả năng. Đây là thứ cực kỳ trọng yểu của Đại Hạ Thần triều, là nguồn gốc truyền thừa của bọn họ, bất kể trả giá lớn cỡ nào cũng không có khả năng để nó rơi vào tay người ngoài.
Cách đó không xa lại một cỗ khí cơ đáng sợ bốc lên lập tức khiến cả thế giới đều rung chuyển.
Cửu Lê Đồ, kiện Đế binh Cực Đạo này có thể phong ấn muôn đời, trấn áp ba ngàn đại thế giới, đủ để luyện hóa hết thảy, lực phòng ngự cổ kim có một không hai.
Trong đó, non sông gấm vóc, sông biển không bờ bến, tráng lệ vô cùng, khí tức Đại đế viễn cổ phi thường bức người. Tương truyền từng thu vào hai vị Thánh linh có thể tranh phong cùng Đại đế, bị tế thành tro bụi.
Khóe miệng Diệp Phàm méo xệch, da đầu run lên, trong lòng phát lạnh, như này còn trốn thế nào? Thiên kiếp không còn, một sợi tiên uy của Đế binh Cực Đạo là có thể khiến hắn thành tro bụi, cho dù hắn có bí chữ Hành cũng không được.
Trong phạm vi như thể này, căn bản là không thể chạy thoát, không thể né tránh. Đế binh Cực Đạo ngay cả thế giới đều có thể lực áp, càng không nói tới hắn.
- Diệp Phàm, Diệp Già Thiên! Ta xem ngươi chạy đi đâu!
Tiêu Thái sư thần sắc lạnh lùng dọa người.
Bên cạnh, Âm Dương Giáo chủ nhìn thẳng Diệp Phàm như nhìn người chết, khóe miệng lộ ra một vẻ tươi cười hung tàn lạnh lẽo, ép tới từng bước một.
Ầm!
Bên kia, thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán sống lại, vô cùng để uy lưu động, Độc Nhân vang dội cổ kim dường như tái sinh, một cỗ khí tức không hiểu tràn ngập.
- Binh khí của Thiên để cổ sống lại!
Tất cả mọi người khẩn trương một hồi. Thôn Thiên Ma Quán thần bí nhất, chia thành hai nửa thời gian dài, gần như không ai biết nó có uy lực lớn cỡ nào.
Phịch!
Xa xa, một đám nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão từ khu vực bên ngoài nhìn vào không kìm nổi quỳ xuống lạy, không chịu nổi uy áp của ba kiện Đế binh.
Đây cũng không phải chuyện xấu hổ gì bởi vì ngay cả rất nhiều đại năng cũng đều sẳp không chịu nổi, thân thể không ngừng run lên, hai chân lay động không ngừng.
Diệp Phàm vọt tới phía dưới thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán. Đối với hắn mà nói, đây là đất lầnh duy nhất, mọi người bên ngoài đều như hổ rinh mồi nhìn hắn, nhằm vào Thái Hoàng Kinh.
- Diệp huynh đệ, hóa ra ngươi chính là vị yêu nghiệt kia của Đông Hoang à. Không trách bổ cho Yến Vân Loạn đến ngu người.
Người dã man đi lên trước.
- Con đại hắc cẩu bên cạnh ngươi đâu?
Thần sắc Đoạn Đức có chút bất thiện. Quá khứ Hắc Hoàng suýt nữa thì cắn rụng cánh tay hắn, kêu gào muốn thu hắn làm nhân sủng.
Giác Hữu Tình áo trắng như tuyết, mái tóc như mây, thần sắc điềm tĩnh như một vị Bồ Tát, trong tay cầm cành Bồ Đề màu xanh, chỉ gật gật đầu cũng không nói thêm gì.
- Đem lạc ấn đại đạo của Thái Hoàng để lại giao ra đi, bằng không Đại Hạ Thần triều sẽ liều mạng, không tiếc dùng Đế binh Cực Đạo quyết đấu.
Lão già mù mở miệng.
- Thật sự là không cam lòng. Thật vất vả giành được một bộ cổ kinh hoàn chỉnh không sứt mẻ...
Diệp Phàm thở dài, nhưng là hắn quả thật không thể giữ được.
Đây là nguồn gốc truyền thừa của Đại Hạ, cho dù liều hết tất cả nội tình, Thần triều cũng tuyệt đối không cho phép truyền ra ngoài.
Huống chi, bên cạnh còn có một bức Cửu Lê Đồ, người của Thần triều cũng đang như hổ rình mồi. Đế binh sống lại, nếu thật sự đánh, vùng tiểu thế giới này đều phải hủy diệt.
Thôn Thiên Ma Quán quả thật cường đại nhưng đồng thời chống lại hai kiện Đế binh sẽ rất gian nan. Chỉ dựa vào mấy người đám lão già mù thúc giục còn xa không đủ.
Nên biết rằng hai phe kia đều có không ít người, có thể liên tục để hai kiện Đế binh bảo trì ở trạng thái sống lại, thậm chí cũng có thể chân chính sống lại về mặt ý nghĩa.
Diệp Phàm nhổ xuống mấy cái đinh đá rồi sau đó dỡ đáy quan tài xuống, run ray ném ra ngoài, lập tức hấp dẫn ánh mất mọi người.
Coong-
Thái Hoàng Kiếm tế ra, chư thiên nổ vang, rồng ngâm rung chuyển năm tháng muôn đời, nháy mất vang vọng thời không. Nguồn truyện: Truyện FULL
Roạt roạt!
Bên kia Cửu Lê Đồ rung chuyển, phong ấn bầu trời, trôi xuống dưới, cũng cuốn về phía dưới thẳng đến Thái Hoàng Kinh.
Những người khác tuy rằng đỏ mất nhưng lại không ai dám lên trước. Hai kiện Đế binh động, ai đi lên đều là tìm chết. Dưới loại uy áp đó rất nhiều nhân vật tuyệt đỉnh ngay cả con kiến cũng không bằng.
- Cửu Lê huynh, chẳng lẽ các ngươi muốn áp bách như vậy sao?
Bên phía Đại Hạ Thần triều truyền âm. Thái Hoàng Kiếm cùng Cửu Lê Đồ cũng không va chạm, cách khoảng không đối lập nhau.
Lúc này mọi người vô cùng khẩn trương. Một khi hai kiện Để binh toàn diện sống lại, va chạm cùng một chỗ, vùng thế giới này sẽ sụp đổ, không còn tồn tại.
Lão già mù toát mồ hôi lạnh, toàn lực thúc giục Thôn Thiên Ma Quán, dùng nó bảo vệ mình. Bằng không sau khi tiểu thể giới diệt vong, ngoài người được Để binh Cực Đạo bảo vệ ra những người khác đều phải chết.
- Thái Hoàng Kinh là bí mật của tộc ta, không thể tiết lộ. Nếu Cửu Lê huynh chịu buông tay, chúng ta có thể cân nhấc cùng nhau đối phó Thần Chi Niệm, đoạt lấy ngũ sắc Thần Băng. Trong đó có da của Bất Tử Thiên Hoàng.
- Còn có chúng ta đây...
Đoạn mập mạp mở miệng, nhắc nhở mọi người không nên quên bọn họ cũng có một kiện Đế binh. Có chỗ tốt cũng phải được một phần.
Hiện trường trầm mặc một hồi, tâm tư mỗi người không giống nhau.
Lúc này tâm niệm Diệp Phàm khẽ động. Bởi vì lối ra tiểu thể giới đã mở ra, Thái Hoàng Kiếm đi xa đang giằng co với Cửu Lê Đồ, hắn cảm thấy có thể rời đi.
Diệp Phàm đem xương cánh tay Thánh nhân màu vàng trả lại cho người dã man rồi sau đó ném một khối Bất Tử Thần Mộc lớn cho mấy người, sau đó hắn chạy như bay mất dạng.
Hiện tại nước quá đục, hơn phân nửa rất nhiều người đều thèm thuồng hắn. Dù sao trên người hắn có đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí, không chừng mập mạp chết tiệt Đoạn Đức cũng đang tính kế. Hắn cảm thấy chuồn là thượng sách.
- Đuổi, đừng để hắn chạy thoát!
Vương Dương Chiến là người đầu tiên đuổi theo. Hắn biết có ba kiện Đế binh Cực Đạo ở đây, hắn rất khó đoạt được cái gì, không có lợi bằng đánh chết Diệp Phàm đoạt thánh vật của hắn.
- Ngươi nạp mạng đây!
Người của Tiêu gia cũng rống to. Mới vừa rồi đã chết một vị đại năng, tất cả đều nhờ Diệp Phàm ban tặng, tự nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua.
Nhưng sau khi bọn họ đuổi ra ngoài, Diệp Phàm đã sớm mất tăm. Hắn chiếm được Cổ kinh Hóa Long Thiên mà mình muốn, không quan tâm gì nữa, dựa vào bí chữ Hành cao bay xa chạy.
Trong những ngày tiếp theo, ngũ vực chấn động, những cụm từ Thần Chi Niệm, Bất Tử Thụ Quan, Thái Hoàng Kinh, ngũ sắc Thần Băng, da của Bất Tử Thiên Hoàng... trở thành tiêu điểm nghị luận của người đời.
Diệp Phàm rời đi, sau đó xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết, các loại lời đồn truyền ra không ai có thể nói rõ.
Ba kiện Để binh Cực Đạo quyết đấu, Thần Chi Niệm bị xóa bỏ, da của Bất Tử Thiên Hoàng xuất thế... Các loại đồn đãi khó phân biệt thật giả.
Lại có người nói Vương của thái cổ đều bị kinh động, tiến đến muốn đòi da của Bất Tử Thiên Hoàng, Cửu Lê Đồ, Thái Hoàng Kiếm, Thôn Thiên Ma Quán thiếu chút nữa đồng loạt trấn áp.
Trong cùng lúc đó Đông Hoang cũng xảy ra một chuyện lớn. Cổ Quáng Thái Sơ dâng lên ráng trời, duy trì nửa tháng, các Thánh địa đều tới.
Lần này Bắc Nguyên, Đông Hoang đều không có thế lực lớn tới, đều bởi vì Cổ Quáng Thái Sơ xảy ra dị động.
Thiên hạ này sắp loạn, tất cả mọi người cảm thấy được những ngày bình tĩnh sắp bị phá vỡ. Thái cổ vạn tộc sắp xuất thể, các loại Tiên Phủ mở rộng, thế gian cấm địa dị thường. Đây là một loại điềm báo nào đó.
Bên ngoài một mảnh sôi tào, người người nghị luận. Nửa tháng sau, Âm Dương Giáo tại Trung Châu có thể sánh ngang Thần triều bố cáo thiên hạ, đuổi giết Diệp Phàm khắp thiên hạ, phàm là người cung cấp manh mối tất có trọng thưởng.
Nhưng Diệp Phàm lại căn bản không sợ, cùng ngày đứng ra trịnh trọng cảnh cáo hai thế lực lớn lập tức hủy bỏ Tất Sát Lệnh bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Thiên hạ ồ lên. Một tiểu tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh thật đúng là dám nói, lên tiếng cảnh cáo đối với truyền thừa bất hủ của Trung Châu, lá gan rốt cục lớn cỡ nào?
Đối với điều này, Âm Dương Giáo phi thường quả quyết, liên tục truyền ra sáu đạo Tất Sát Lệnh, cao thủ đều xuất hiện, muốn bất Diệp Phàm rút hồn trấn áp.
Ai cũng không nghĩ tới Diệp Phàm phản ứng càng kịch liệt. Tuyên bố muốn giết khắp thế hệ trẻ tuổi của Âm Dương Giáo, làm cho bọn họ không dám chọn ra Thánh tử cùng Thánh nữ nữa.
Mà trừ khi gọi tất cả đệ tử trẻ tuổi đi lại ở bên ngoài về, nếu không gặp một người giết một người, gặp hai người giết một đôi.
Khắp thiên hạ ồ lên, yêu nghiệt này của Đông Hoang thật đúng là bạo gan, dám uy hiếp một truyền thừa bất hủ của Trung Châu như vậy.
- Ta có thể giết một tên Âm Dương Thánh tử, có thể giết tên thứ hai. Có thể giết một Âm Dương Thánh nữ, còn có thể tiếp tục giết.
Diệp Phàm kêu gào truyền hơn nửa Trung Châu. Đây là nói móc điểm yếu và uy hiếp trắng ứợn, nhưng mọi người tin tưởng hắn thật sự có thể làm được.
Không quá mấy ngày, toàn thể Âm Dương Giáo tức giận. Nghĩa trang tổ sư bị người ta đào mấy ngôi mộ, bị kẻ trộm thăm hỏi...
Phần mộ tổ tiên của Âm Dương Giáo bị người ta đào, bị kẻ trộm thăm hỏi. Chuyện cười này quá lớn, kinh ngạc rớt cằm, rất nhiều người khóe miệng co giật.
Sau khi Vương Dương Chiến nhận được tin tức, hất đổ bàn, một chưởng đánh sập một vùng cổ điện, tức tai dựng đứng, lỗ mũi phun ra khói trắng.
Đây là kẻ trộm nào làm? Thật sự quá tổn hại. Ra mặt cùng hung cực ác nhưng chưa từng thấy thiểu đạo đức như vậy. Đào huyệt trộm mộ, tai họa phần mộ tổ tiên. Như vậy ai chịu được!
- Khẳng định là tên mập mạp kia!
Âm Dương Giáo chủ lập tức nghĩ tới Đoạn Đức, nghĩ tới đủ loại chuyện ngày đó.
Hắn suýt nữa phát điên, vốn tưởng rằng tên mập mạp họ Đoạn kia chỉ là nói miệng vậy thôi, không nghĩ tới hắn lại cực phẩm như vậy, thật sự động thủ.
Ngoại giới một mảnh ầm ĩ, không ít người nghe danh mà tới, đi thăm quan nghĩa trang của Âm Dương Giáo, khiến cho giáo phái này tức giận rất nhiều danh tức suýt nữa thì giết người.
- Đừng tức giận, nhìn một cái rồi đi liền.
-Cút!
- Lớn tuổi như vậy rồi, giận quá hại người. Đừng nóng giận!
-Cút!
- Người anh em này thật là người tài ba. Các ngươi xem cái hốc kia, tụ tập thần vạn đại đạo, khí tượng phi phàm.
-Cút!
Trước lăng một cổ của Âm Dương Giáo mỗi ngày đều có người nghe danh mà đến, người coi lăng hùng hùng hổ hổ, bực dọc không chịu nổi, gần như bị bệnh dễ nổi cáu.
Rất nhiều người rất không phúc hậu, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói mát hết lời.
- Là ai làm vậy, dường như hơi quá rồi, khiến Âm Dương Giáo mất hết mặt mũi.
Ngươi đi trộm thứ gì của người sống thì cũng được, cướp gia sản tổ tông người ta...
Không ít người đều không nói gì, thật sự nghĩ không ra đây là vị nào làm, phong cách hành sự khiến người ta choáng váng.
Đương nhiên càng nhiều người là cười trộm. Một người cực phẩm như vậy, thật sự là thiếu đạo đức có chút đáng yêu.
Ba ngày sau lại có tin tức truyền ra: Phần mộ tổ tiên của Tiêu gia cũng bị người ta đào bới khiến vài vị đại năng nổi trận lôi đình, đuổi giết người thích đào mộ khắp thế giới.
- Vẫn là Âm Dương Giáo người ta trấn định, tuy rằng bị ừộm nhưng vẫn không kích động như thế nha!
- Ngươi thật là đứng nói không đau thắt lưng. Kẻ trộm này quá chọc người giận, còn để lại chữ.
Mọi người kinh ngạc hiểu biết thêm một sự thật. Kẻ trộm kia khắc một hàng chữ ở đầu mộ bị bới lên: Các ngươi ngay cả một vật bồi táng ra hồn cũng không có, kém Âm Dương Giáo quá xa.
- Những lời này vừa lưu truyền ra, không chỉ người của Tiêu gia phát điên ngay cả Âm Dương Giáo cũng không chịu nổi, đuổi giết khắp thế giới, muốn bất lấy tên Đoạn mập mạp kia. Tuyệt đối là tên mập mạp chết tiệt kia.
Một đám người răng đau, sôi gan, nóng ruột lặng thầm nguyền rủa nhưng lại cũng không có cách nào. Tìm không được người, không thể động thủ.
Lại nói, mối hận của bọn họ đối với Đoạn mập mạp quả thật là tăng lên "Vù vù", quả thật sấp đặt ngang hàng với Diệp Phàm.
Con bà nó, chưa từng thấy người nào báo thù như vậy. Đây là lời trong lòng của một đám người hàm răng ngứa ngáy, muốn lột da sống hắn.
Quả thật hết thảy đều là do Đoạn mập mạp làm. Nói được thì làm được, không dông dài chút nào.
Đây là tính tình của hắn, cho tới bây giờ chưa từng là một kẻ chịu thiệt. Hơn nữa báo thù phải làm ngay, không có thuyết pháp quân tử báo thù mười năm không muộn.
Hắn ngay cả đàn tràng của Độc Nhân đều từng thăm hỏi, đánh mất chín cái mạng đào ra nắp của Thôn Thiên Ma Quán, còn có lăng mộ cổ nào mà không dám trộm chứ? Theo như lời của chính Đoạn mập mạp: Vào phần mộ tổ tiên của Tiêu gia như nơi đất bằng, căn bản không tính là gì.
Mọi người nghĩ đến mọi chuyện gần đây, đều cảm thấy Âm Dương Giáo xui xẻo tám đời, gặp phải hai tên cực phẩm. Một tên trộm huyệt đào mộ, đối phó người già. Một tên khác lại càng ác độc, tuyên bố muốn giết người trẻ của bọn họ.
- Tên đào mộ đã yên tĩnh, phỏng chừng đã trút hết giận. Còn yêu nghiệt kia của Đông Hoang khẳng định không thể lành.
- Hắn to gan lớn mật, chống lại Âm Dương Giáo không biết sẽ có phong ba như thế nào đây?
Ân oán của Diệp Phàm cùng Âm Dương Giáo sớm truyền tới Trung Châu, tuyệt đối không có khả năng làm lành. Hắn giết không ít người của Âm Dương Giáo. Thánh tử Thánh nữ thì cũng thôi, ngay cả Phó giáo chủ đều chết ở Vạn Long Sào.
Đây là mâu thuẫn không thể điều hòa, không chết không ngớt. Nhất là Diệp Phàm là Thánh thể, Âm Dương Giáo không thể để hắn trưởng thành, nếu không tương lai sẽ ép bọn họ không thể thở nổi.
Diệp Phàm rời khỏi thế giới Tiên Phủ, từng dùng một gương mặt khác tiến vào Lư Thành, nhìn thấy người của Tiêu gia vào chiếm lại. Rồi sau đó hắn lại đi Hoang Lư, cũng nhìn thấy không ít người khả nghi, rất hiển nhiên đang đợi hắn xuất hiện.
Hắn cũng không e ngại, nắm giữ bí chữ Hành, thiên hạ đều có thể đi, không có mấy người biết được tốc độ hắn rốt cục nhanh cỡ nào. Đây là một con bài chưa lật của hắn.
Hoang Lư, có một vị Đại đế lúc tuổi già ẩn cư nơi này, hơn phân nửa chính là Thái Hoàng. Diệp Phàm đã chiếm được cổ kinh Hóa Long Thiên, đối với điều này cũng không để ý bao nhiêu.
Hắn cũng không rời đi quá xa, bế quan trên một tuyệt nhai cách Kỳ Sĩ Phủ ngoài hai ngàn dặm. Đói bụng ăn hạt thông, khát uống nước suối, cũng là rất thoải mái.
- Ngọc khối vỡ rồi...
Diệp Phàm sờ cằm. Đây là trận văn Hắc Hoàng khắc cho hắn, có thể ngăn cách thiên cơ.
Lúc trước hai Sát Thủ Thần Triều viễn cổ Nhân Thế Gian cùng Địa Ngục bao vây tiễu trừ hắn là bởi vì bọn họ có người thiên cơ thần toán có thể thôi diễn ra vị trí của hắn.
Không bao lâu trước đây khi hắn độ kiếp ba khối ngọc vỡ nát, lúc ấy ngộ đạo nhập thần quên thu hồi chỉ kịp bảo vệ sáu khối.
Diệp Phàm cân nhấc, không biết có phải có người bởi vậy mà tính toán ra hắn đang ở phương nào hay không. Nếu có cao thủ như vậy có lẽ sẽ rất phiền toái.
- Mấy ngày qua, ta ngày ngày ngộ đạo, bế quan như vậy đã vô dụng rồi. Nếu bọn họ tìm tới cửa ta liền đại chiến cùng bọn họ, vừa hay để tôi luyện.
Nhoáng một cái lại trôi qua nửa tháng. Theo làn gió nhẹ, trên vách núi từng đợt thông reo, suối chảy róc rách. Diệp Phàm ngồi xếp bằng dưới một gốc cổ tùng, tâm thần không linh.
Trong những ngày này hắn yên lặng thể ngộ Thái Hoàng Kinh, cảm nhận được một loại bác đại tinh thâm, rèn luyện đại long trong cơ thể người, có nhiều ảo diệu thiên địa tạo hóa.
Khó trách lực công kích Hoàng Đạo Long Khí của Đại Hạ độc nhất vô nhị, cùng Hóa Long Thiên có liên hệ lớn lao. Đây là một bộ phận ngọn nguồn lực lượng rất mấu chốt.
Già Thiên
Hắn vốn đã có tốc độ cực nhanh, lại nhanh thêm gấp mười trong nháy mắt liền đuổi kịp. Đám người này không phải là Thần Chi Niệm, căn bản không có khả năng bỏ rơi hẳn.
Ầm!
Lôi hải buông xuống, không ít người bị sét đánh nhưng lại không dám liều chết chống cự, chỉ sợ chọc tới thiên kiếp của mình. Bọn họ chỉ bị động phòng ngự.
Diệp Phàm trọng điểm nhắm chuẩn Tiêu Vân Thăng cùng Tiêu Chí, đuổi theo bọn họ không bỏ. Mà trong quá trình này, mấy vị Thái thượng trưởng lão của Âm Dương Giáo rốt cục gây ra thiên kiếp của mình.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Bọn họ cả đời đều không trải qua lôi phạt, đây là kiếp nạn chuyên thuộc về người có tư chất yêu nghiệt, lúc này đối kháng với thiên phạt cấp Thái thượng không ngờ khó thể chịu đựng.
Ba người bị cuốn vào trong không bao lâu liền bị bỗ thành tro tàn. Ba vị Thái thượng trưởng lão của Âm Dương Giáo chết oan chết uổng.
- Tiêu Chí ngươi chạy đi đâu!
Diệp Phàm đuổi theo, ở trong lôi kiếp cầm Vạn Thương Cung bắn ra một tên, đương trường gây ra một vùng lôi quang vọt qua.
- A...
Tiêu Chí đối kháng, gây ra lôi kiếp của mình. Đó là thiên phạt thuộc về cấp bậc nửa bước đại năng, khá là mãnh liệt. Hắn đang dốc hết khả năng chống lại.
Nhưng là, chung quy không thể chống đỡ. Không lâu sau, một tiếng "Ầm" vang lên, nửa bả vai hán bị bổ rách, xương cốt trắng ởn5 máu thịt cháy khét, đáng sợ vô cùng.
Ầm!
Lôi quang lại giáng xuống, Tiêu Chí không kiên trì được, xương ngực bị bổ nứt, ngũ tạng đều chấn ra ngoài, cháy đen một mảnh, liên tục kêu thảm thiết.
- A... Tiểu tử họ Diệp, ta không tha cho ngươi!
Ầm!
Lại một đạo thiên kiếp lớn giáng xuống, thân thể của nửa bước đại năng Tiêu Chí bị bổ đứt rời, xương cốt cháy đen nhưng còn chưa tắt thở.
- Ngươi không phải muốn róc sống ta sao?
Diệp Phàm không chút thương hại.
- A...
Ầm!
Năm tầng lôi kiếp đồng thời phủ xuống, đánh ở phía trên đỉnh đầu Tiêu Chí. Đầu của hắn lập tức nổ tung, ngũ lôi oanh đỉnh mà chết.
Cuối cùng Tiêu Chí chỉ còn lại một nhúm cháy đen, hoàn toàn tử vong.
Xa xa mọi người hít sâu một ngụm khí lạnh. Đây là lôi kiếp đáng sợ, thiên đạo vô tình hủy diệt hết thảy.
Tu sĩ bình thường căn bản không có cách nói độ kiếp, tới chết cũng sẽ không gặp phải thiên kiếp. Chỉ có cực ít hạng người kiệt xuất mới có kiếp nạn.
Hiện nay người chưa từng độ kiếp tự mình trải qua thiên phạt. Đây là một chuyện vô cùng đáng sợ khiến không ít người khiếp sợ.
-Tiêu Chí...
Tiêu Thái sư cặp mắt đỏ bừng, sát khí xông lên tận trời nhìn về phía Diệp Phàm ở xa xa.
Lúc này Diệp Phàm đang đuổi theo Tiêu Vân Thăng. Người này liên tục chỉ trích, muốn diệt hắn, tới lúc này tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
- Cái tên đầu bị cửa kẹp bằng kia, ngươi đứng lại đó cho ta.
Tiêu Vân Thăng nghe câu nói này tức giận suýt hộc máu. Ở trên đài cao vạn trượng hắn cho ràng có thể nghiền chết Diệp Phàm kết quả lại bị đối phương đạp bẹp xương trán.
Lúc này Diệp Phàm gọi như vậy có thể nói là đánh mặt người ta, moi móc chỗ yếu làm Tiêu Vân Thăng tức giận nổi gân xanh, sùi bọt mép.
- Tên đầu bẹp kia, có nghe thấy hay không. Ta nói ngươi đó!
- Tiểu tạp chủng!
Tiêu Vân Thăng thất khiếu bốc khói, mũi như phun lửa. Nếu không có thiên kiếp hắn khẳng định sẽ tiến lên, róc sống đối phương.
- Đây chính là tên yêu nghiệt kia của Đông Hoang a!
- Diệp Già Thiên, Diệp Phàm là cùng một người, là Thánh thể đương thời.
Xa xa tất cả mọi người ngạc nhiên thẩn thờ. Một tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh đuổi sát sau đít một vị đại năng, đây cũng coi như là một kỳ quan.
- Xong rồi, Tiêu Vân Thăng không sống nổi. Hắn bị lôi kiếp đuổi kịp!
Thiên kiếp mãnh liệt, ngàn vạn đạo lôi quang buông xuống rốt cục đuổi kịp Tiêu Vân Thăng, trắng xóa một vùng.
Điện mang kinh thiên bao phủ vùng hư không này, ngọn núi sụp đổ mặt đất lún xuống trở thành một vùng cháy xém không còn một chút sinh cơ.
Vút!
Cùng lúc đó Diệp Phàm cầm Vạn Thương Cung lấp tên bắn, cầu vồng màu vàng mang theo vô cùng lôi quang bán tới phía trước khiến cho lôi phạt càng ngày càng mãnh liệt.
Ầm!
Rốt cục Tiêu Vân Thăng gây ra thiên kiếp của mình, điện quang che trời phủ đất trút xuống, giống như ngân hà đầy trời rơi xuống, có một cỗ khí cơ diệt thế.
Tất cả mọi người đều biết Tiêu Vân Thăng đã xong. Hạo kiếp như vậy từ trên trời giáng xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đúng là đại kiếp nạn địa, hỏa, phong, thủy. Giống như khai thiên lập địa, hỗn độn quang chớp lóe.
- Không đúng. Kiếp nạn này không khỏi lớn quá đáng!
Đây là một loại thiên kiếp siêu cấp lớn, không phải chợt lóe mà qua mà là toàn diện buông xuống. Địa, hỏa, phong, thủy lần lượt động, trung tâm thế giới một vùng hỗn độn, diễn biến ra lực khai thiên không thể chống cự.
- Nhất định là hôm nay thiên kiếp quá nhiều. Trời cao giận thật rồi, kiếp nạn giáng xuống lần sau mạnh hơn lần trước.
Tất cả mọi người tin tưởng Tiêu Vân Thăng xong rồi, gần như không có một chút đường sống, cho dù một vị Yêu thủ tuyệt thế đi lên cũng không đỡ được, lớn hơn rất nhiều lần so với thiên kiếp của Thánh chủ bỉnh thường.
Trong lòng Diệp Phàm cũng rúng động. Loại đại kiếp nạn này khiến hắn cũng có chút sợ hãi. Chỉ một đạo lôi quang bổ xuống khiến cho một tảng lớn ngọn núi trở thành tro bụi, đại địa cháy đen.
Hắn từng nhìn thấy tiểu kiếp địa, hỏa, phong, thủy nhưng là so với loại đại kiếp nạn này thì ngay cả da lông cũng không bằng. Trước mắt nhìn thấy, bốn đại nguyên tố mãnh liệt, hỗn độn lưu động mở ra một vùng tiểu thế giới.
Ầm!
Lôi hải sôi trào, ngàn vạn tia điện lóe ra chói mất một vùng, không nhìn thấy gì
Tiêu Vân Thăng rống to. Đợt lôi kiếp thứ nhất hạ xuống, Pháp bảo toàn thân hắn đều bị đánh nát không còn lại dù chỉ một kiện. Đợt thiên phạt thứ hai giáng xuống, toàn thân hắn cháy đen, xương cốt lộ ra ngoài. Đợt thiên kiếp thứ ba bổ xuống, nửa người của hắn rời ra, xương cốt cháy đen, máu khô cạn.
Cứ như vậy, sau tám đợt thiên kiếp qua đi một vị đại năng ngay cả xương cốt cặn bã đều không còn sót, bị đại kiếp địa, hỏa, phong, thủy đánh thành bột phấn, xóa tên khỏi thiên địa.
- Hỏng rồi!
Diệp Phàm đi như bay. Thiên kiếp của hắn sắp kết thúc, nếu không đi thì không còn kịp nữa. Nhưng mà tiểu thế giới này rất nhiễu loạn, trong lúc nhất thời lại không tìm được lối ra.
Cùng lúc đó, một loại uy áp lớn lao đang dao động, Đế binh Cực Đạo sống lại giam cầm không gian, chậm rãi áp chế về phía hắn.
Diệp Phàm biến sắc. Thiên kiếp sắp biến mất, hai Thần triều viễn cổ của Trung Châu không còn kiêng kỵ, bất đầu ra tay ngăn cản hắn rời đi.
- Để lại Thái Hoàng Kinh!
Đại Hạ Hoàng chủ thần sắc lạnh lùng, bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không cho phép có người mang đi dấu ấn thủy tổ để lại. Bằng không, cổ kinh sẽ không còn là bí mật, có người sẽ mượn vào đó khai sáng ra Đại Hạ Thần triều thứ hai.
Một đạo tia chớp cuối cùng biến mất, thiên kiếp hoàn toàn rút đi. Thần sắc Diệp Phàm biến đổi. Lối ra ở phía trước nhưng lại có một con rồng lớn vất ngang trời, quay quanh trong hư vô. Mỗi một đạo hào quang bắn ra đều rực rỡ hơn cả một vàng thái dương.
Đây là Đế binh Cực Đạo Thái Hoàng Kiếm. Ngẩng đầu mà kêu, chư thiên đều động, muôn đời đều chấn, như là một kiếm xuyên thấu diệt cổ kim tương lai, lực công kích độc nhất vô nhị.
Tất cả mọi người run rẩy. Đế binh Cực Đạo đang chậm rãi sống lại, khí tức của Đại đế cổ tràn ngập, ngay cả là một đám đại năng tuyệt đỉnh cũng sắp không nhịn được quỳ sụp xuống.
Diệp Phàm biết nếu muốn mang Thái Hoàng Kinh đi khẳng định không có khả năng. Đây là thứ cực kỳ trọng yểu của Đại Hạ Thần triều, là nguồn gốc truyền thừa của bọn họ, bất kể trả giá lớn cỡ nào cũng không có khả năng để nó rơi vào tay người ngoài.
Cách đó không xa lại một cỗ khí cơ đáng sợ bốc lên lập tức khiến cả thế giới đều rung chuyển.
Cửu Lê Đồ, kiện Đế binh Cực Đạo này có thể phong ấn muôn đời, trấn áp ba ngàn đại thế giới, đủ để luyện hóa hết thảy, lực phòng ngự cổ kim có một không hai.
Trong đó, non sông gấm vóc, sông biển không bờ bến, tráng lệ vô cùng, khí tức Đại đế viễn cổ phi thường bức người. Tương truyền từng thu vào hai vị Thánh linh có thể tranh phong cùng Đại đế, bị tế thành tro bụi.
Khóe miệng Diệp Phàm méo xệch, da đầu run lên, trong lòng phát lạnh, như này còn trốn thế nào? Thiên kiếp không còn, một sợi tiên uy của Đế binh Cực Đạo là có thể khiến hắn thành tro bụi, cho dù hắn có bí chữ Hành cũng không được.
Trong phạm vi như thể này, căn bản là không thể chạy thoát, không thể né tránh. Đế binh Cực Đạo ngay cả thế giới đều có thể lực áp, càng không nói tới hắn.
- Diệp Phàm, Diệp Già Thiên! Ta xem ngươi chạy đi đâu!
Tiêu Thái sư thần sắc lạnh lùng dọa người.
Bên cạnh, Âm Dương Giáo chủ nhìn thẳng Diệp Phàm như nhìn người chết, khóe miệng lộ ra một vẻ tươi cười hung tàn lạnh lẽo, ép tới từng bước một.
Ầm!
Bên kia, thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán sống lại, vô cùng để uy lưu động, Độc Nhân vang dội cổ kim dường như tái sinh, một cỗ khí tức không hiểu tràn ngập.
- Binh khí của Thiên để cổ sống lại!
Tất cả mọi người khẩn trương một hồi. Thôn Thiên Ma Quán thần bí nhất, chia thành hai nửa thời gian dài, gần như không ai biết nó có uy lực lớn cỡ nào.
Phịch!
Xa xa, một đám nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão từ khu vực bên ngoài nhìn vào không kìm nổi quỳ xuống lạy, không chịu nổi uy áp của ba kiện Đế binh.
Đây cũng không phải chuyện xấu hổ gì bởi vì ngay cả rất nhiều đại năng cũng đều sẳp không chịu nổi, thân thể không ngừng run lên, hai chân lay động không ngừng.
Diệp Phàm vọt tới phía dưới thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán. Đối với hắn mà nói, đây là đất lầnh duy nhất, mọi người bên ngoài đều như hổ rinh mồi nhìn hắn, nhằm vào Thái Hoàng Kinh.
- Diệp huynh đệ, hóa ra ngươi chính là vị yêu nghiệt kia của Đông Hoang à. Không trách bổ cho Yến Vân Loạn đến ngu người.
Người dã man đi lên trước.
- Con đại hắc cẩu bên cạnh ngươi đâu?
Thần sắc Đoạn Đức có chút bất thiện. Quá khứ Hắc Hoàng suýt nữa thì cắn rụng cánh tay hắn, kêu gào muốn thu hắn làm nhân sủng.
Giác Hữu Tình áo trắng như tuyết, mái tóc như mây, thần sắc điềm tĩnh như một vị Bồ Tát, trong tay cầm cành Bồ Đề màu xanh, chỉ gật gật đầu cũng không nói thêm gì.
- Đem lạc ấn đại đạo của Thái Hoàng để lại giao ra đi, bằng không Đại Hạ Thần triều sẽ liều mạng, không tiếc dùng Đế binh Cực Đạo quyết đấu.
Lão già mù mở miệng.
- Thật sự là không cam lòng. Thật vất vả giành được một bộ cổ kinh hoàn chỉnh không sứt mẻ...
Diệp Phàm thở dài, nhưng là hắn quả thật không thể giữ được.
Đây là nguồn gốc truyền thừa của Đại Hạ, cho dù liều hết tất cả nội tình, Thần triều cũng tuyệt đối không cho phép truyền ra ngoài.
Huống chi, bên cạnh còn có một bức Cửu Lê Đồ, người của Thần triều cũng đang như hổ rình mồi. Đế binh sống lại, nếu thật sự đánh, vùng tiểu thế giới này đều phải hủy diệt.
Thôn Thiên Ma Quán quả thật cường đại nhưng đồng thời chống lại hai kiện Đế binh sẽ rất gian nan. Chỉ dựa vào mấy người đám lão già mù thúc giục còn xa không đủ.
Nên biết rằng hai phe kia đều có không ít người, có thể liên tục để hai kiện Đế binh bảo trì ở trạng thái sống lại, thậm chí cũng có thể chân chính sống lại về mặt ý nghĩa.
Diệp Phàm nhổ xuống mấy cái đinh đá rồi sau đó dỡ đáy quan tài xuống, run ray ném ra ngoài, lập tức hấp dẫn ánh mất mọi người.
Coong-
Thái Hoàng Kiếm tế ra, chư thiên nổ vang, rồng ngâm rung chuyển năm tháng muôn đời, nháy mất vang vọng thời không. Nguồn truyện: Truyện FULL
Roạt roạt!
Bên kia Cửu Lê Đồ rung chuyển, phong ấn bầu trời, trôi xuống dưới, cũng cuốn về phía dưới thẳng đến Thái Hoàng Kinh.
Những người khác tuy rằng đỏ mất nhưng lại không ai dám lên trước. Hai kiện Đế binh động, ai đi lên đều là tìm chết. Dưới loại uy áp đó rất nhiều nhân vật tuyệt đỉnh ngay cả con kiến cũng không bằng.
- Cửu Lê huynh, chẳng lẽ các ngươi muốn áp bách như vậy sao?
Bên phía Đại Hạ Thần triều truyền âm. Thái Hoàng Kiếm cùng Cửu Lê Đồ cũng không va chạm, cách khoảng không đối lập nhau.
Lúc này mọi người vô cùng khẩn trương. Một khi hai kiện Để binh toàn diện sống lại, va chạm cùng một chỗ, vùng thế giới này sẽ sụp đổ, không còn tồn tại.
Lão già mù toát mồ hôi lạnh, toàn lực thúc giục Thôn Thiên Ma Quán, dùng nó bảo vệ mình. Bằng không sau khi tiểu thể giới diệt vong, ngoài người được Để binh Cực Đạo bảo vệ ra những người khác đều phải chết.
- Thái Hoàng Kinh là bí mật của tộc ta, không thể tiết lộ. Nếu Cửu Lê huynh chịu buông tay, chúng ta có thể cân nhấc cùng nhau đối phó Thần Chi Niệm, đoạt lấy ngũ sắc Thần Băng. Trong đó có da của Bất Tử Thiên Hoàng.
- Còn có chúng ta đây...
Đoạn mập mạp mở miệng, nhắc nhở mọi người không nên quên bọn họ cũng có một kiện Đế binh. Có chỗ tốt cũng phải được một phần.
Hiện trường trầm mặc một hồi, tâm tư mỗi người không giống nhau.
Lúc này tâm niệm Diệp Phàm khẽ động. Bởi vì lối ra tiểu thể giới đã mở ra, Thái Hoàng Kiếm đi xa đang giằng co với Cửu Lê Đồ, hắn cảm thấy có thể rời đi.
Diệp Phàm đem xương cánh tay Thánh nhân màu vàng trả lại cho người dã man rồi sau đó ném một khối Bất Tử Thần Mộc lớn cho mấy người, sau đó hắn chạy như bay mất dạng.
Hiện tại nước quá đục, hơn phân nửa rất nhiều người đều thèm thuồng hắn. Dù sao trên người hắn có đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí, không chừng mập mạp chết tiệt Đoạn Đức cũng đang tính kế. Hắn cảm thấy chuồn là thượng sách.
- Đuổi, đừng để hắn chạy thoát!
Vương Dương Chiến là người đầu tiên đuổi theo. Hắn biết có ba kiện Đế binh Cực Đạo ở đây, hắn rất khó đoạt được cái gì, không có lợi bằng đánh chết Diệp Phàm đoạt thánh vật của hắn.
- Ngươi nạp mạng đây!
Người của Tiêu gia cũng rống to. Mới vừa rồi đã chết một vị đại năng, tất cả đều nhờ Diệp Phàm ban tặng, tự nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua.
Nhưng sau khi bọn họ đuổi ra ngoài, Diệp Phàm đã sớm mất tăm. Hắn chiếm được Cổ kinh Hóa Long Thiên mà mình muốn, không quan tâm gì nữa, dựa vào bí chữ Hành cao bay xa chạy.
Trong những ngày tiếp theo, ngũ vực chấn động, những cụm từ Thần Chi Niệm, Bất Tử Thụ Quan, Thái Hoàng Kinh, ngũ sắc Thần Băng, da của Bất Tử Thiên Hoàng... trở thành tiêu điểm nghị luận của người đời.
Diệp Phàm rời đi, sau đó xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết, các loại lời đồn truyền ra không ai có thể nói rõ.
Ba kiện Để binh Cực Đạo quyết đấu, Thần Chi Niệm bị xóa bỏ, da của Bất Tử Thiên Hoàng xuất thế... Các loại đồn đãi khó phân biệt thật giả.
Lại có người nói Vương của thái cổ đều bị kinh động, tiến đến muốn đòi da của Bất Tử Thiên Hoàng, Cửu Lê Đồ, Thái Hoàng Kiếm, Thôn Thiên Ma Quán thiếu chút nữa đồng loạt trấn áp.
Trong cùng lúc đó Đông Hoang cũng xảy ra một chuyện lớn. Cổ Quáng Thái Sơ dâng lên ráng trời, duy trì nửa tháng, các Thánh địa đều tới.
Lần này Bắc Nguyên, Đông Hoang đều không có thế lực lớn tới, đều bởi vì Cổ Quáng Thái Sơ xảy ra dị động.
Thiên hạ này sắp loạn, tất cả mọi người cảm thấy được những ngày bình tĩnh sắp bị phá vỡ. Thái cổ vạn tộc sắp xuất thể, các loại Tiên Phủ mở rộng, thế gian cấm địa dị thường. Đây là một loại điềm báo nào đó.
Bên ngoài một mảnh sôi tào, người người nghị luận. Nửa tháng sau, Âm Dương Giáo tại Trung Châu có thể sánh ngang Thần triều bố cáo thiên hạ, đuổi giết Diệp Phàm khắp thiên hạ, phàm là người cung cấp manh mối tất có trọng thưởng.
Nhưng Diệp Phàm lại căn bản không sợ, cùng ngày đứng ra trịnh trọng cảnh cáo hai thế lực lớn lập tức hủy bỏ Tất Sát Lệnh bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Thiên hạ ồ lên. Một tiểu tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh thật đúng là dám nói, lên tiếng cảnh cáo đối với truyền thừa bất hủ của Trung Châu, lá gan rốt cục lớn cỡ nào?
Đối với điều này, Âm Dương Giáo phi thường quả quyết, liên tục truyền ra sáu đạo Tất Sát Lệnh, cao thủ đều xuất hiện, muốn bất Diệp Phàm rút hồn trấn áp.
Ai cũng không nghĩ tới Diệp Phàm phản ứng càng kịch liệt. Tuyên bố muốn giết khắp thế hệ trẻ tuổi của Âm Dương Giáo, làm cho bọn họ không dám chọn ra Thánh tử cùng Thánh nữ nữa.
Mà trừ khi gọi tất cả đệ tử trẻ tuổi đi lại ở bên ngoài về, nếu không gặp một người giết một người, gặp hai người giết một đôi.
Khắp thiên hạ ồ lên, yêu nghiệt này của Đông Hoang thật đúng là bạo gan, dám uy hiếp một truyền thừa bất hủ của Trung Châu như vậy.
- Ta có thể giết một tên Âm Dương Thánh tử, có thể giết tên thứ hai. Có thể giết một Âm Dương Thánh nữ, còn có thể tiếp tục giết.
Diệp Phàm kêu gào truyền hơn nửa Trung Châu. Đây là nói móc điểm yếu và uy hiếp trắng ứợn, nhưng mọi người tin tưởng hắn thật sự có thể làm được.
Không quá mấy ngày, toàn thể Âm Dương Giáo tức giận. Nghĩa trang tổ sư bị người ta đào mấy ngôi mộ, bị kẻ trộm thăm hỏi...
Phần mộ tổ tiên của Âm Dương Giáo bị người ta đào, bị kẻ trộm thăm hỏi. Chuyện cười này quá lớn, kinh ngạc rớt cằm, rất nhiều người khóe miệng co giật.
Sau khi Vương Dương Chiến nhận được tin tức, hất đổ bàn, một chưởng đánh sập một vùng cổ điện, tức tai dựng đứng, lỗ mũi phun ra khói trắng.
Đây là kẻ trộm nào làm? Thật sự quá tổn hại. Ra mặt cùng hung cực ác nhưng chưa từng thấy thiểu đạo đức như vậy. Đào huyệt trộm mộ, tai họa phần mộ tổ tiên. Như vậy ai chịu được!
- Khẳng định là tên mập mạp kia!
Âm Dương Giáo chủ lập tức nghĩ tới Đoạn Đức, nghĩ tới đủ loại chuyện ngày đó.
Hắn suýt nữa phát điên, vốn tưởng rằng tên mập mạp họ Đoạn kia chỉ là nói miệng vậy thôi, không nghĩ tới hắn lại cực phẩm như vậy, thật sự động thủ.
Ngoại giới một mảnh ầm ĩ, không ít người nghe danh mà tới, đi thăm quan nghĩa trang của Âm Dương Giáo, khiến cho giáo phái này tức giận rất nhiều danh tức suýt nữa thì giết người.
- Đừng tức giận, nhìn một cái rồi đi liền.
-Cút!
- Lớn tuổi như vậy rồi, giận quá hại người. Đừng nóng giận!
-Cút!
- Người anh em này thật là người tài ba. Các ngươi xem cái hốc kia, tụ tập thần vạn đại đạo, khí tượng phi phàm.
-Cút!
Trước lăng một cổ của Âm Dương Giáo mỗi ngày đều có người nghe danh mà đến, người coi lăng hùng hùng hổ hổ, bực dọc không chịu nổi, gần như bị bệnh dễ nổi cáu.
Rất nhiều người rất không phúc hậu, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói mát hết lời.
- Là ai làm vậy, dường như hơi quá rồi, khiến Âm Dương Giáo mất hết mặt mũi.
Ngươi đi trộm thứ gì của người sống thì cũng được, cướp gia sản tổ tông người ta...
Không ít người đều không nói gì, thật sự nghĩ không ra đây là vị nào làm, phong cách hành sự khiến người ta choáng váng.
Đương nhiên càng nhiều người là cười trộm. Một người cực phẩm như vậy, thật sự là thiếu đạo đức có chút đáng yêu.
Ba ngày sau lại có tin tức truyền ra: Phần mộ tổ tiên của Tiêu gia cũng bị người ta đào bới khiến vài vị đại năng nổi trận lôi đình, đuổi giết người thích đào mộ khắp thế giới.
- Vẫn là Âm Dương Giáo người ta trấn định, tuy rằng bị ừộm nhưng vẫn không kích động như thế nha!
- Ngươi thật là đứng nói không đau thắt lưng. Kẻ trộm này quá chọc người giận, còn để lại chữ.
Mọi người kinh ngạc hiểu biết thêm một sự thật. Kẻ trộm kia khắc một hàng chữ ở đầu mộ bị bới lên: Các ngươi ngay cả một vật bồi táng ra hồn cũng không có, kém Âm Dương Giáo quá xa.
- Những lời này vừa lưu truyền ra, không chỉ người của Tiêu gia phát điên ngay cả Âm Dương Giáo cũng không chịu nổi, đuổi giết khắp thế giới, muốn bất lấy tên Đoạn mập mạp kia. Tuyệt đối là tên mập mạp chết tiệt kia.
Một đám người răng đau, sôi gan, nóng ruột lặng thầm nguyền rủa nhưng lại cũng không có cách nào. Tìm không được người, không thể động thủ.
Lại nói, mối hận của bọn họ đối với Đoạn mập mạp quả thật là tăng lên "Vù vù", quả thật sấp đặt ngang hàng với Diệp Phàm.
Con bà nó, chưa từng thấy người nào báo thù như vậy. Đây là lời trong lòng của một đám người hàm răng ngứa ngáy, muốn lột da sống hắn.
Quả thật hết thảy đều là do Đoạn mập mạp làm. Nói được thì làm được, không dông dài chút nào.
Đây là tính tình của hắn, cho tới bây giờ chưa từng là một kẻ chịu thiệt. Hơn nữa báo thù phải làm ngay, không có thuyết pháp quân tử báo thù mười năm không muộn.
Hắn ngay cả đàn tràng của Độc Nhân đều từng thăm hỏi, đánh mất chín cái mạng đào ra nắp của Thôn Thiên Ma Quán, còn có lăng mộ cổ nào mà không dám trộm chứ? Theo như lời của chính Đoạn mập mạp: Vào phần mộ tổ tiên của Tiêu gia như nơi đất bằng, căn bản không tính là gì.
Mọi người nghĩ đến mọi chuyện gần đây, đều cảm thấy Âm Dương Giáo xui xẻo tám đời, gặp phải hai tên cực phẩm. Một tên trộm huyệt đào mộ, đối phó người già. Một tên khác lại càng ác độc, tuyên bố muốn giết người trẻ của bọn họ.
- Tên đào mộ đã yên tĩnh, phỏng chừng đã trút hết giận. Còn yêu nghiệt kia của Đông Hoang khẳng định không thể lành.
- Hắn to gan lớn mật, chống lại Âm Dương Giáo không biết sẽ có phong ba như thế nào đây?
Ân oán của Diệp Phàm cùng Âm Dương Giáo sớm truyền tới Trung Châu, tuyệt đối không có khả năng làm lành. Hắn giết không ít người của Âm Dương Giáo. Thánh tử Thánh nữ thì cũng thôi, ngay cả Phó giáo chủ đều chết ở Vạn Long Sào.
Đây là mâu thuẫn không thể điều hòa, không chết không ngớt. Nhất là Diệp Phàm là Thánh thể, Âm Dương Giáo không thể để hắn trưởng thành, nếu không tương lai sẽ ép bọn họ không thể thở nổi.
Diệp Phàm rời khỏi thế giới Tiên Phủ, từng dùng một gương mặt khác tiến vào Lư Thành, nhìn thấy người của Tiêu gia vào chiếm lại. Rồi sau đó hắn lại đi Hoang Lư, cũng nhìn thấy không ít người khả nghi, rất hiển nhiên đang đợi hắn xuất hiện.
Hắn cũng không e ngại, nắm giữ bí chữ Hành, thiên hạ đều có thể đi, không có mấy người biết được tốc độ hắn rốt cục nhanh cỡ nào. Đây là một con bài chưa lật của hắn.
Hoang Lư, có một vị Đại đế lúc tuổi già ẩn cư nơi này, hơn phân nửa chính là Thái Hoàng. Diệp Phàm đã chiếm được cổ kinh Hóa Long Thiên, đối với điều này cũng không để ý bao nhiêu.
Hắn cũng không rời đi quá xa, bế quan trên một tuyệt nhai cách Kỳ Sĩ Phủ ngoài hai ngàn dặm. Đói bụng ăn hạt thông, khát uống nước suối, cũng là rất thoải mái.
- Ngọc khối vỡ rồi...
Diệp Phàm sờ cằm. Đây là trận văn Hắc Hoàng khắc cho hắn, có thể ngăn cách thiên cơ.
Lúc trước hai Sát Thủ Thần Triều viễn cổ Nhân Thế Gian cùng Địa Ngục bao vây tiễu trừ hắn là bởi vì bọn họ có người thiên cơ thần toán có thể thôi diễn ra vị trí của hắn.
Không bao lâu trước đây khi hắn độ kiếp ba khối ngọc vỡ nát, lúc ấy ngộ đạo nhập thần quên thu hồi chỉ kịp bảo vệ sáu khối.
Diệp Phàm cân nhấc, không biết có phải có người bởi vậy mà tính toán ra hắn đang ở phương nào hay không. Nếu có cao thủ như vậy có lẽ sẽ rất phiền toái.
- Mấy ngày qua, ta ngày ngày ngộ đạo, bế quan như vậy đã vô dụng rồi. Nếu bọn họ tìm tới cửa ta liền đại chiến cùng bọn họ, vừa hay để tôi luyện.
Nhoáng một cái lại trôi qua nửa tháng. Theo làn gió nhẹ, trên vách núi từng đợt thông reo, suối chảy róc rách. Diệp Phàm ngồi xếp bằng dưới một gốc cổ tùng, tâm thần không linh.
Trong những ngày này hắn yên lặng thể ngộ Thái Hoàng Kinh, cảm nhận được một loại bác đại tinh thâm, rèn luyện đại long trong cơ thể người, có nhiều ảo diệu thiên địa tạo hóa.
Khó trách lực công kích Hoàng Đạo Long Khí của Đại Hạ độc nhất vô nhị, cùng Hóa Long Thiên có liên hệ lớn lao. Đây là một bộ phận ngọn nguồn lực lượng rất mấu chốt.
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 661: Kêu gào thiên hạ
8.4/10 từ 36 lượt.