Già Thiên
Chương 635: Lấy bằng hết! (Hạ)
Đông Phương Dã ngưng thần, từ mi tâm bắn ra một luồng sáng màu hồng, chìm sâu vào trong cơ thể tên mập, bắt đầu tìm kiếm. Nhưng không lâu sau, hắn liền lui đi ra, thân thể chấn động mãnh liệt, liên tục lui lại phía sau mấy bước.
- Bên trong cái chén bể kia... có một thế giới khác, phong ấn tiên trân kinh thế trong đó, ta nghi rằng...!
Tên dã man nhân này nói không được nữa, không nghi ngờ gì, đó ít nhất cũng là một kiện binh khí của Thánh nhân viễn cổ, nếu không thì cũng không thể tới mức dọa hắn như vậy được.
Vũ Điệp công chúa cùng đi vào tìm kiếm, kết quả cùng bị chấn động mà lui ra ngoài, tràn ngập rung động, sắc mặt tái nhợt, nói:
- Cái chén bể kia... rất dọa người!
Ba người bọn họ phân tích, đều cho rằng có cao thủ tuyệt thế từng giúp đỡ mập mạp, phong ấn cái chén bể này trong mi tâm của hắn, gần như không thể lay chuyển.
- Đoạn mập mạp có thể tự mình huy động nó, tuy nhiên hắn có thể xuất được một thành lực lượng thì cũng là không tồi rồi.
- Nói như vậy, chẳng phải phía sau hắn còn có một chỗ dựa vô cùng khủng bố và vững chắc nữa sao?
- Không được, nhất định ta phải lột cái chén này ra!
- Cái chén bể này hơn phân nửa là cùng tâm thần của hắn tương liên, nếu vậy thì cùng không tốt luyện hóa a!
- Không cần để ý nhiều như vậy, cứ làm rồi tính sau.
Bọn họ quyết không buông tha, tìm mọi cách cố gắng, rốt cục cũng lay động được cái chén bể, đồng thời cũng lôi luôn cái chậu châu báu cạnh nó ra ngoài cùng lúc.
Cái chén này tuyệt đối bị phong ấn lại rồi, hơn nữa còn bị không dưới mấy chục tầng phong ấn.
Ba người đều kinh hãi, mấy chục tầng phong ấn cũng không thể che nổi khí tức của nó, làm cho bọn họ khó có thể chịu đựng được, dường như đang phải đối mặt với một vị Vương thời thái cổ đang ngủ say.
- Trong cái chén bể này có thứ gì đó, nhưng chúng ta lại không thể lay chuyển được.
Bọn họ bất đắc dĩ phát hiện ra sự thực đau lòng này, chi có thể trước tiên quẳng nó sang một bên, bắt đầu phân chia cái ngọc bồn nhiều màu, bên trong đó có thần quang lưu động, sương mù ngập trời.
- Có rất nhiều loại Tụ Bảo Bồn, nhưng đều là phòng chế phẩm, thứ này chẳng lẽ lại là một cái Tụ Bảo Bồn chính phẩm?
Vũ Điệp công chúa vô cùng hoài nghi khả năng này.
Không mở được cái bảo bồn này!
Đông Phương Dã nhíu mày, mặc cho hắn đã nếm thử mọi cách, cũng không có thể mở ra cái ngọc bồn này, nó cũng có phong ấn, hơn nữa lại là loại vô cùng chắc chắn.
Tuy nhiên, lại có thể thấy rõ ràng các loại binh khí bên trong, đều vô cùng bất phàm, vô cùng thần diệu, khẳng định là nhừng báu vật trân quý của tên mập mạp chết tiệt này, hắn còn chưa kịp luyện hóa chúng.
- Đoạn mập mạp rốt cuộc đã đào trộm bao nhiêu mộ của Hoàng chủ và lăng của Thần Vương rồi, tài sản còn hơn cả Thánh chủ vô số lần, một tòa Tiên Phủ chân chính cũng không nhiều hơn số này đâu!
Diệp Phàm thở dãi.
Sau đó, hắn lại nở nụ cười, lần này là hoàn toàn cướp sạch gia sản của Đoạn Đức, ngay cả một cọng lông cũng không để lại cho hắn.
- Đầu tiên cần rời khỏi nơi này đã rồi nói sau, chúng ta từ từ nghĩ biện pháp mở
nó!
Diệp Phàm thu được Bất Tử Diệu Thụ, thứ này được Đoạn Đức đặt ở trong mi tâm, có thể thấy được đối phương coi trọng nó tới mức nào.
Diệp Phàm, Vũ Điệp, Đông Phương Dã đứng dậy, mang theo cái chén bể cùng Tụ Bảo Bồn bay đi, trong nháy mắt đã chìm sâu vào trong dãy núi vô tận, rồi sau đó tìm một cái cổ động để ẩn thân.
Trận văn mà Diệp Phàm bày ra tự nhiên là những khối ngọc kia mà Hắc Hoàng trước đó đã cho hắn.
- Ngươi chẳng lẽ là muốn đi xem tên mập mạp kia phát điên lên ư?
Vũ Điệp nhẹ nhàng cười, mái tóc đen nhánh, đôi mắt buông lỏng, lông mi vừa dài vừa đậm, cặp môi đò mọng che hàm răng trắng bóng, tiên cơ thần cốt, đẹp khiến cho lòng người lay động.
Diệp Phàm ho khan, hắn quả thật cũng muốn làm vậy, muốn đi xem bộ dáng sau khi tỉnh lại của Đoạn Đức, liệu tên mập này có bốc khói ra thất khiếu hay không.
- Đi, ta với ngươi cùng đi nhìn một cái!
Tên dã man nhân cũng hứng trí bừng bừng, mang theo cái bổng to lớn cũng bước ra ngoài.
Hai người bọn họ dùng bí pháp che dấu khí tức, trốn ở trên ngọn núi cách đó vài dặm, nhìn từ phía xa, ước chừng đợi một lúc lâu thì Đoạn Đức tỉnh lại.
- Tên mập mạp này cũng thật là lợi hại, đã phong ấn toàn thân hắn rồi mà còn vậy, nếu là cao thủ khác thì không có mấy ngày đừng hòng tỉnh lại được.
Đỏng Phương Dã kinh dị.
Đoạn mập mạp hiển nhiên vẫn còn có chút choáng váng mơ hồ, lắc lắc cái đầu rồi đứng lên, sau đó đột nhiên giật mình, hắn phát hiện toàn thân chỉ còn mỗi một cái quần lót.
- Kêu đi, kêu lớn lên đi!
Tên dã man nhân này rất là vô lương, lẩm bẩm mong chờ.
Đoạn Đức ngẩn ra, gió nhẹ thổi tới khiến hắn cảm thấy lạnh cả người, sau khi nhận ra tình huống của mình, hắn phát ra một tiếng "Ngao ô", tê tâm liệt phế, kêu toáng lên.
Bị lột sạch bong, không còn sót lại gì, khiến cho tất cả trước mắt hắn như biến thành màu đen, toàn thân lảo đảo, thiếu chút nữa đã đập đầu xuống đất, rồi sau đó hắn phát ra âm thanh như sói tru, không ngừng kêu thảm thiết, không tin chuyện này là sự thực.
Lúc này, ngoài một cái quần lót thì toàn thân hắn cái gì cũng không còn, ngay cả Thiểm Điện Ngoa cũng bị tên dã man nhân lột đi, mặc luôn trên chân mình.
- Vô lượng Thiên Tôn... con bà nhà ngươi chứ!
Đoạn Đức thất thố, vòng vo tám vòng ngay tại chỗ, sau đó lại nhảy dựng lên, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Hắn hoàn toàn phát điên, ba mươi năm khổ cực tìm tòi sưu tầm, hiện tại không còn chút gì cả, nhừng Pháp bảo đầy người, rất nhiều thần binh Vương giả, tất cả đều không thấy nữa rồi, ngay cả cái quần cũng không để lại cho hắn.
Trong một dãy núi nguyên thủy cách đó vài dặm, Diệp Phàm đứng trên một ngọn núi, nhìn ra phía xa, thấy cảnh này mà không kìm nổi nở nụ cười.
Tên dã man nhân cũng không ngừng cười ngây ngô, lẩm bẩm:
- Đáng đời, ai kêu ngươi không có việc gì lại đi đánh chủ ý tới ta!
- Tên khốn kiếp, thật là ác độc a. ngay cả quần, giầy, tất cũng đều lột của đạo gia ta, con bà nó, còn có thứ gì mà các ngươi không muốn lấy đi nữa hả? Ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu!
Đoạn Đức giơ chân, trên trán nổi đầy gân xanh, liên tục nguyền rủa.
- Ngay cả tất mà ngươi cũng lột lấy sao?
Diệp Phàm hòi Đỏng Phương Dã.
Tên dã man nhân này gãi gãi đầu, nói:
- Đó là dùng thiên tàm ti bện thành, nước lửa không xâm, ngay cả giày lẫn tất ta cũng thay luôn một bộ.
Diệp Phàm:...
Theo hắn đánh giá thì nếu lúc ấy không phải có Vũ Điệp đang ờ đó thì ngay cả cái quần lót của Đoạn Đức cũng không sót lại được, bởi vì thứ này cũng là dùng thiên tàm ti mà bện thành.
- A a a a...!
Đoạn Đức không ngừng kêu to, giống như con vịt bị cắt tiết vậy, hắn thật sự sắp phát điên lên rồi, một thân bảo bối mà hiện tại tới một kiện cũng không còn, hắn hận không thể đập đầu xuống mặt đất, chết đi cho xong.
- Phun khói, thật sự là có khói phun ra kìa!
Tên dã man nhân chỉ về phía trước.
Quả nhiên, từ trong cái mũi, lỗ tai và miệng của Đoạn Đức đều đang phun khói trắng ra ngoài, nói chính xác thì đó là tiên thiên tinh khí, cũng có thể lý giải là hắn quá tức giận, tới mức không kiểm soát được, giận sôi lên bốc khói ra ngoài.
- Cháy lên, cháy lên rồi kìa!
Tên dã man nhân này lại nhìn chằm chằm về phía trước.
Toàn thân Đoạn Đức mênh mông đầy tinh khí, biểu thị hắn đang rất tức giận, thần lực tràn ra, cả người như là đang bốc cháy, mái tóc trên đầu dựng ngược lên, giống như một ngọn đuốc hình người vậy.
- Đông... đông...!
Hắn ra sức đập đầu vào vách đá, hối hận tới mức không chịu được nữa, hiện giờ tới cả ý nghĩ tự sát cũng đã hiện ra trong đầu hắn rồi, một thân bảo bối kia của hắn thì biết bao nhiêu kho tàng của Thánh chủ cũng còn không bằng, vậy mà lại mất sạch sành sanh như vậy, không còn sót lại chút nào.
Lúc này, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là muốn xé xác tên cướp đó ra, rất nhiều thần vật trong đó đều được đão ra từ trong lãng mộ cổ xưa, lúc này lại bị người ta lấy sạch, quả thực so với giết hắn còn muốn khó chịu hơn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đoạn Đức liên tục kêu thảm thiết, hắn thật sự chịu không nổi, nhảy dựng lên, nhàm về phía một vách núi, bắt đầu chạy vòng quanh, nếu mà không giải phóng một chút lửa giận trong lòng, hắn sợ rằng chính bản thân sẽ thật sự điên lên mất.
- Một vòng, hai vòng, ba vòng...!
Tên dã man rất là vô lương tâm, đứng yên mà đếm số vòng mà Đoạn Đức chạy, có vẻ rất kiên nhẫn.
Già Thiên
- Bên trong cái chén bể kia... có một thế giới khác, phong ấn tiên trân kinh thế trong đó, ta nghi rằng...!
Tên dã man nhân này nói không được nữa, không nghi ngờ gì, đó ít nhất cũng là một kiện binh khí của Thánh nhân viễn cổ, nếu không thì cũng không thể tới mức dọa hắn như vậy được.
Vũ Điệp công chúa cùng đi vào tìm kiếm, kết quả cùng bị chấn động mà lui ra ngoài, tràn ngập rung động, sắc mặt tái nhợt, nói:
- Cái chén bể kia... rất dọa người!
Ba người bọn họ phân tích, đều cho rằng có cao thủ tuyệt thế từng giúp đỡ mập mạp, phong ấn cái chén bể này trong mi tâm của hắn, gần như không thể lay chuyển.
- Đoạn mập mạp có thể tự mình huy động nó, tuy nhiên hắn có thể xuất được một thành lực lượng thì cũng là không tồi rồi.
- Nói như vậy, chẳng phải phía sau hắn còn có một chỗ dựa vô cùng khủng bố và vững chắc nữa sao?
- Không được, nhất định ta phải lột cái chén này ra!
- Cái chén bể này hơn phân nửa là cùng tâm thần của hắn tương liên, nếu vậy thì cùng không tốt luyện hóa a!
- Không cần để ý nhiều như vậy, cứ làm rồi tính sau.
Bọn họ quyết không buông tha, tìm mọi cách cố gắng, rốt cục cũng lay động được cái chén bể, đồng thời cũng lôi luôn cái chậu châu báu cạnh nó ra ngoài cùng lúc.
Cái chén này tuyệt đối bị phong ấn lại rồi, hơn nữa còn bị không dưới mấy chục tầng phong ấn.
Ba người đều kinh hãi, mấy chục tầng phong ấn cũng không thể che nổi khí tức của nó, làm cho bọn họ khó có thể chịu đựng được, dường như đang phải đối mặt với một vị Vương thời thái cổ đang ngủ say.
- Trong cái chén bể này có thứ gì đó, nhưng chúng ta lại không thể lay chuyển được.
Bọn họ bất đắc dĩ phát hiện ra sự thực đau lòng này, chi có thể trước tiên quẳng nó sang một bên, bắt đầu phân chia cái ngọc bồn nhiều màu, bên trong đó có thần quang lưu động, sương mù ngập trời.
- Có rất nhiều loại Tụ Bảo Bồn, nhưng đều là phòng chế phẩm, thứ này chẳng lẽ lại là một cái Tụ Bảo Bồn chính phẩm?
Vũ Điệp công chúa vô cùng hoài nghi khả năng này.
Không mở được cái bảo bồn này!
Đông Phương Dã nhíu mày, mặc cho hắn đã nếm thử mọi cách, cũng không có thể mở ra cái ngọc bồn này, nó cũng có phong ấn, hơn nữa lại là loại vô cùng chắc chắn.
Tuy nhiên, lại có thể thấy rõ ràng các loại binh khí bên trong, đều vô cùng bất phàm, vô cùng thần diệu, khẳng định là nhừng báu vật trân quý của tên mập mạp chết tiệt này, hắn còn chưa kịp luyện hóa chúng.
- Đoạn mập mạp rốt cuộc đã đào trộm bao nhiêu mộ của Hoàng chủ và lăng của Thần Vương rồi, tài sản còn hơn cả Thánh chủ vô số lần, một tòa Tiên Phủ chân chính cũng không nhiều hơn số này đâu!
Diệp Phàm thở dãi.
Sau đó, hắn lại nở nụ cười, lần này là hoàn toàn cướp sạch gia sản của Đoạn Đức, ngay cả một cọng lông cũng không để lại cho hắn.
- Đầu tiên cần rời khỏi nơi này đã rồi nói sau, chúng ta từ từ nghĩ biện pháp mở
nó!
Diệp Phàm thu được Bất Tử Diệu Thụ, thứ này được Đoạn Đức đặt ở trong mi tâm, có thể thấy được đối phương coi trọng nó tới mức nào.
Diệp Phàm, Vũ Điệp, Đông Phương Dã đứng dậy, mang theo cái chén bể cùng Tụ Bảo Bồn bay đi, trong nháy mắt đã chìm sâu vào trong dãy núi vô tận, rồi sau đó tìm một cái cổ động để ẩn thân.
Trận văn mà Diệp Phàm bày ra tự nhiên là những khối ngọc kia mà Hắc Hoàng trước đó đã cho hắn.
- Ngươi chẳng lẽ là muốn đi xem tên mập mạp kia phát điên lên ư?
Vũ Điệp nhẹ nhàng cười, mái tóc đen nhánh, đôi mắt buông lỏng, lông mi vừa dài vừa đậm, cặp môi đò mọng che hàm răng trắng bóng, tiên cơ thần cốt, đẹp khiến cho lòng người lay động.
Diệp Phàm ho khan, hắn quả thật cũng muốn làm vậy, muốn đi xem bộ dáng sau khi tỉnh lại của Đoạn Đức, liệu tên mập này có bốc khói ra thất khiếu hay không.
- Đi, ta với ngươi cùng đi nhìn một cái!
Tên dã man nhân cũng hứng trí bừng bừng, mang theo cái bổng to lớn cũng bước ra ngoài.
Hai người bọn họ dùng bí pháp che dấu khí tức, trốn ở trên ngọn núi cách đó vài dặm, nhìn từ phía xa, ước chừng đợi một lúc lâu thì Đoạn Đức tỉnh lại.
- Tên mập mạp này cũng thật là lợi hại, đã phong ấn toàn thân hắn rồi mà còn vậy, nếu là cao thủ khác thì không có mấy ngày đừng hòng tỉnh lại được.
Đỏng Phương Dã kinh dị.
Đoạn mập mạp hiển nhiên vẫn còn có chút choáng váng mơ hồ, lắc lắc cái đầu rồi đứng lên, sau đó đột nhiên giật mình, hắn phát hiện toàn thân chỉ còn mỗi một cái quần lót.
- Kêu đi, kêu lớn lên đi!
Tên dã man nhân này rất là vô lương, lẩm bẩm mong chờ.
Đoạn Đức ngẩn ra, gió nhẹ thổi tới khiến hắn cảm thấy lạnh cả người, sau khi nhận ra tình huống của mình, hắn phát ra một tiếng "Ngao ô", tê tâm liệt phế, kêu toáng lên.
Bị lột sạch bong, không còn sót lại gì, khiến cho tất cả trước mắt hắn như biến thành màu đen, toàn thân lảo đảo, thiếu chút nữa đã đập đầu xuống đất, rồi sau đó hắn phát ra âm thanh như sói tru, không ngừng kêu thảm thiết, không tin chuyện này là sự thực.
Lúc này, ngoài một cái quần lót thì toàn thân hắn cái gì cũng không còn, ngay cả Thiểm Điện Ngoa cũng bị tên dã man nhân lột đi, mặc luôn trên chân mình.
- Vô lượng Thiên Tôn... con bà nhà ngươi chứ!
Đoạn Đức thất thố, vòng vo tám vòng ngay tại chỗ, sau đó lại nhảy dựng lên, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Hắn hoàn toàn phát điên, ba mươi năm khổ cực tìm tòi sưu tầm, hiện tại không còn chút gì cả, nhừng Pháp bảo đầy người, rất nhiều thần binh Vương giả, tất cả đều không thấy nữa rồi, ngay cả cái quần cũng không để lại cho hắn.
Trong một dãy núi nguyên thủy cách đó vài dặm, Diệp Phàm đứng trên một ngọn núi, nhìn ra phía xa, thấy cảnh này mà không kìm nổi nở nụ cười.
Tên dã man nhân cũng không ngừng cười ngây ngô, lẩm bẩm:
- Đáng đời, ai kêu ngươi không có việc gì lại đi đánh chủ ý tới ta!
- Tên khốn kiếp, thật là ác độc a. ngay cả quần, giầy, tất cũng đều lột của đạo gia ta, con bà nó, còn có thứ gì mà các ngươi không muốn lấy đi nữa hả? Ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu!
Đoạn Đức giơ chân, trên trán nổi đầy gân xanh, liên tục nguyền rủa.
- Ngay cả tất mà ngươi cũng lột lấy sao?
Diệp Phàm hòi Đỏng Phương Dã.
Tên dã man nhân này gãi gãi đầu, nói:
- Đó là dùng thiên tàm ti bện thành, nước lửa không xâm, ngay cả giày lẫn tất ta cũng thay luôn một bộ.
Diệp Phàm:...
Theo hắn đánh giá thì nếu lúc ấy không phải có Vũ Điệp đang ờ đó thì ngay cả cái quần lót của Đoạn Đức cũng không sót lại được, bởi vì thứ này cũng là dùng thiên tàm ti mà bện thành.
- A a a a...!
Đoạn Đức không ngừng kêu to, giống như con vịt bị cắt tiết vậy, hắn thật sự sắp phát điên lên rồi, một thân bảo bối mà hiện tại tới một kiện cũng không còn, hắn hận không thể đập đầu xuống mặt đất, chết đi cho xong.
- Phun khói, thật sự là có khói phun ra kìa!
Tên dã man nhân chỉ về phía trước.
Quả nhiên, từ trong cái mũi, lỗ tai và miệng của Đoạn Đức đều đang phun khói trắng ra ngoài, nói chính xác thì đó là tiên thiên tinh khí, cũng có thể lý giải là hắn quá tức giận, tới mức không kiểm soát được, giận sôi lên bốc khói ra ngoài.
- Cháy lên, cháy lên rồi kìa!
Tên dã man nhân này lại nhìn chằm chằm về phía trước.
Toàn thân Đoạn Đức mênh mông đầy tinh khí, biểu thị hắn đang rất tức giận, thần lực tràn ra, cả người như là đang bốc cháy, mái tóc trên đầu dựng ngược lên, giống như một ngọn đuốc hình người vậy.
- Đông... đông...!
Hắn ra sức đập đầu vào vách đá, hối hận tới mức không chịu được nữa, hiện giờ tới cả ý nghĩ tự sát cũng đã hiện ra trong đầu hắn rồi, một thân bảo bối kia của hắn thì biết bao nhiêu kho tàng của Thánh chủ cũng còn không bằng, vậy mà lại mất sạch sành sanh như vậy, không còn sót lại chút nào.
Lúc này, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là muốn xé xác tên cướp đó ra, rất nhiều thần vật trong đó đều được đão ra từ trong lãng mộ cổ xưa, lúc này lại bị người ta lấy sạch, quả thực so với giết hắn còn muốn khó chịu hơn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đoạn Đức liên tục kêu thảm thiết, hắn thật sự chịu không nổi, nhảy dựng lên, nhàm về phía một vách núi, bắt đầu chạy vòng quanh, nếu mà không giải phóng một chút lửa giận trong lòng, hắn sợ rằng chính bản thân sẽ thật sự điên lên mất.
- Một vòng, hai vòng, ba vòng...!
Tên dã man rất là vô lương tâm, đứng yên mà đếm số vòng mà Đoạn Đức chạy, có vẻ rất kiên nhẫn.
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 635: Lấy bằng hết! (Hạ)
8.4/10 từ 36 lượt.