Già Thiên
Chương 592: Chư hùng giằng co
Trời quang mây tạnh, dưới những đám mây màu vàng sáng chói, cung điện sừng sừng cao lớn, uy nghiêm mà thần thánh.
Hai bên bậc thẳng bằng ngọc thạch sương mù lượn lờ, kỳ hoa nở rộ, thảo mộc đầy đất, các loại linh cầm bay múa, một mảnh huyến lệ.
Diệp Phàm xuất hiện khiến tất cả mọi người nơi này kinh hãi, không ngờ hắn dám thực sự tới đây.
Một thế hệ trẻ không thể tiến vào, chỉ đứng đằng trước, Nơi này có nhiều Thánh tử và Thánh nữ và truyền nhân của các đại giáo mạnh nhất, ai ai cũng nhìn lại.
Diệp Phàm chém Thánh nữ, giết Thánh tử cũng liền thôi nhưng lần này lại gián tiếp khiến một ít hùng chủ mất mạng, chấn động Đông Hoang khiến thần sắc những người này rất phức tạp.
- Họ Diệp kia, tâm ngươi thật độc, hại chết tổ sư nhà ta!
Một gã đệ tử Vạn Sơ Thánh địa kêu lớn, trong mắt tràn ngập vẻ oán độc.
- Ngươi đền mạng cho Giáo chủ ta đây!
Một tên đệ tử Âm Dương Giáo cũng kêu gào, thanh thế hãi nhân.
Thần sắc Diệp Phàm bình tĩnh, căn bản không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn mà đi vào cung điện, đối mặt với hùng chủ khắp nơi nhưng thần sắc trấn tĩnh nói:
- Diệp mỗ tới rồi!
- Sư thúc tổ siết hắn, báo thù cho Thánh chủ!
- Tổ sư nhà ta chết oán, không siết Thánh thể không thể khiến người thiên hạ hết phẫn nộ.
Ở cửa đại điện, rất nhiều đệ tử kêu gào, trong giọng điệu mang đầy sát ý.
- Diệp huynh ngươi sao lại làm thế?! Hại chết nhiều tiền bối như vậy, khiến Đông Hoang ta tổn thất không thể đo lường!
Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi thở dài.
- Đều là những nhân tài thế gian, là hùng chủ một phương, tung hoành thiên thu, kết quả lại chết đi vô nghĩa như vậy!
Đạo Nhất Thánh tử cũng thở dài.
- Giết hắn, còn chờ gì nữa?
- Giết hắn, tế hiến cho những tiền bối đã vì hắn mà bỏ mạng!
Ở cửa đại điện, rất nhiều đệ tử các Thánh địa và đại giáo kêu gào.
- Câm miệng!
Diệp Phàm thản nhiên quét mắt nhìn bọn họ rồi nói:
- Ta cùng đại nhân nhà các ngươi nói chuyện, là chỗ các ngươi được nhiều lời sao?
Ở ngoài đại điện, tất cả mọi người ngẫn ra rồi phẫn nộ, Diệp Phàm không coi bọn họ vào mắt, không ngờ muốn cùng ngồi cùng ăn với trưởng bối trong sư môn!
- Ta đến đây, đưa cô bé ra đi!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào một lão già râu tóc bạc trắng trên đại điện.
Trong cung điện này sương trắng lượn lờ, có rất nhiều bàn ngọc, bên trên đặt các loại trái cây và đồ uống.
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo ngồi sau một bàn ngọc, mặt mũi hiền lành, mây mù lượn lờ, không hề nhúc nhích, như một tiên nhân.
Thần quang trên người hắn nhoáng lên, bên cạnh liền xuất hiện một cô bé, Nó được tự do rồi lập tức chạy tới bên cạnh Diệp Phàm, nắm lấy góc áo hắn, ánh mắt chớp chớp, quay đầu lại nhìn, có vẻ rất sợ bị bắt trở lại.
- Bé không sao chứ?
Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi.
- Không sao! Chỉ có chút nhớ đại ca ca thôi, còn có cẩu cẩu nữa!
Cô bé khờ dại đáp.
- Ngươi thật to gan, tạo ra sát kiếp ngập trời mà còn dám kiêu ngạo, không chịu lễ kính với chư vị tiền bối trong điện!
- Giết chết hắn, vĩnh viễn trấn áp sinh hồn trong Hải Nhãn!
Ở cửa đại điện, rất nhiều người trẻ tuổi kêu gào.
Diệp Phàm căn bản không hề quan tâm bọn họ, cũng không thèm liếc mắt một cái, tư thái tâm cao khí ngạo khiến nhiều đệ tử bên ngoài tức điên lên.
Đây là khinh thường, trắng trợn khinh thường!
- Lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ, dẫn động đại họa như vậy mà còn dám tới nơi này!
Rốt cục có một vị hùng chủ mở miệng.
- Đỉnh thiên lập địa, không thẹn lương tâm, ta có gì không dám tới?
Diệp Phàm ngẩng cao đầu, không hề có chút sợ hãi.
- Được được được, có đảm phách!
Một gã Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ Thánh địa trầm mặt xuống, Thánh chủ của bọn họ vẫn lạc, là một đại sự kinh thiên, không thể bỏ qua được.
Trong đại điện sát khí xông thiên, rất nhiều người nhìn thẳng Diệp Phàm, sát niệm vô hình bắt đầu khởi động.
- Các ngươi không được khi dễ đại ca ca!
Cô bé nhăn mặt, hai hàng mi khẽ động, thanh âm dịu dàng mà non nót vang lên:
- Phong bá bá nói nếu ai dám hại đại ca ca thì sẽ tìm kẻ đó tính sổ!
Trong đại điện trở nên tĩnh mịch, tất cả mọi người trở nên trầm mặc, Diệp Phàm ngẩn ra, không ngờ cô bé lại thông minh như vậy!
Một đứa bé hai tuổi thì có thể biết được cái gì?! Có lẽ nàng thật sự nghe được có người nói vậy cho nên mới nói ra!
Phong lão nhân của Thiên Tuyền có thể sánh ngang với Thánh nhân viễn cổ, như một ngọn núi lớn đặt trong lòng mọi người, ai không kiêng kị?! Mọi người nơi này đều lâm vào trầm mặc.
- Một tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch biết gì, nói lung tung mà thôi!
Một vị Thái thượng trưởng lão mở miệng nói, không muốn mọi người vì vậy mà kiêng kị. Hắn là một trong những người muốn rút gân đoạn cốt Diệp Phàm nhất.
Nhưng lại không có ai phụ họa với hắn, Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ai ai đều biết Lão Phong Tử từng đi cùng Diệp Phàm, ở Đông Hoang sớm đã là nhân vật vô địch.
Tương truyền Thánh nhân cổ có pháp lực vô biên, không gì không làm được, không ai có thể đo lường, như một thần minh hành tẩu trên đời vậy!
Người như vậy ở thời viễn cổ cũng rất khó có thể sinh ra, bởi vậy mới được xưng là Thánh nhân, trăm tộc cùng ngưỡng, muôn đời cùng tôn!
- Thánh thể phải chết, nếu không khó có thể khiến thiên hạ hết phẫn nộ được!
Một vị Thái thượng trưởng lão của Tử Phủ Thánh địa lên tiếng, Đây là người
thứ hai mở miệng nói chuyện.
Nhưng mà những người khác vẫn chưa tỏ thái độ gì, bởi vì thật sự họ rất kiêng kị Lão Phong Tử.
Thánh nhân cổ chỉ dùng mâu quang cùng đủ tan biến vạn vật, một giọt tinh huyết đủ diệt sát một vị đại năng, ở thời viễn cổ đủ hô phong hoán vũ, không gì không làm được.
Ngay cả một sợi tóc bong ra của bọn họ cũng như thần vật, chấn nhiếp ức vạn quân, chém giết thiên quân vạn mã.
Có thể nói Thánh nhân viễn cổ sánh ngang thần linh, mỗi một giọt máu, mỗi tấc da thịt, mỗi căn xương cốt đều như thần vật vô thượng, thực lực khủng bố tới trình độ không thể tưởng tượng.
- Dù có Thánh nhân che chở cũng phải giảng đạo lý, Người này tâm ngoan thủ lạt, hại chết nhiều đồng đạo như vậy, đều là những bằng hữu của chúng ta, sao có thể buông tha cho hắn được, đáng chém!
Rốt cục, một vị đại năng của Hoàng Kim gia tộc mở miệng, ngồi hùng dũng nơi đó, lời nói chính nghĩa, quyết giết Diệp Phàm.
Thọ nguyên lão Giáo chủ Âm Dương Giáo không còn nhiều nhưng pháp lực ngập trời khiến lòng người kinh hãi, Lúc này hắn bình thản, lời nói lạnh lùng vang lên:
- Chém giết người này, tế oan hồn, không có lỗi với Thánh nhân, Chư vị cần gì phải lo lắng nhiều, bất cứ ai cũng có thể diệt hắn!
Trong đại điện, sương trắng trên mặt đất bắt đầu khởi động, không vượt quá đầu gối người, Phía sau mỗi bàn ngọc đều có một vị hùng chủ ngồi, như man long đang ngủ đông, trong cơ thể ẩn chứa khí huyết dọa người, thấu phát ra dao động đáng sợ.
Lúc này, tất cả mọi người ý động, có sát khí ngập trời, Rất nhiều người bắt đầu lên tiếng phụ họa.
- Hiện tại, ngay cả Thánh chủ mà cũng dám hại chết, nếu để hắn trưởng thành thì không phải sẽ ném cả Đông Hoang đi sao?! Không giết hắn sao có thể yên lòng người!?
- Dẫn hùng chủ khắp nơi vào trong bẫy rập, âm mưu ám hại, giết chết nhiều người như vậy làm sao không giết hắn được?! Làm sao tiêu tan phẫn nộ!?
Những vị hùng chủ kia không mở miệng nhưng những trưởng lão dưới trướng bọn hắn lại đều mở miệng, yêu cầu chém giết Diệp Phàm.
- Các ngươi đều là người xấu, đều khi dễ đại ca ca, Phong bá bá sẽ tới cứu chúng ta!
Cô bé nhăn mũi, âm thanh non nót vang lên trong đại điện.
Diệp Phàm cười cười, đảo qua mọi người nói:
- Các ngươi vì sao lại đi Vạn Long Sào?
- Tự nhiên là ngươi dẫn chúng ta tới đó!
Một gà Thái thượng trưởng lão của Tử Phủ quát.
- Là ai bức ta phải dẫn đường đi tẩy sạch sự thanh bạch?!
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.
Rất nhiều người không biết trả lời như thế nào, chỉ còn lại sát khí.
- Là ai lặp đi lặp lại nói rằng đó là nơi đại hung, không thể đi?
Diệp Phàm không hề kinh hãi, như đang nói một chuyện không hề quan hệ tới mình.
- Ngươi biết rõ nơi đó có đại nạn phát sinh, vì sao không nói rõ ràng, ngăn cản mọi người?
Tên Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ Thánh địa gào lên.
- Là ai nói ta là người kế thừa Độc Nhân? Ta đã nói rõ, lại bị người ta bắt đi, muốn chém giết ta? Có cơ hội cho ta nói rõ sao?
Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng.
- Thật hữu lý!? Hại chết nhiều hùng chủ như vậy lại còn muốn trong sạch, không siết ngươi thiên lý bất dung!
Một gà Chân Ma Điện khiển trách.
Vạn Sơ Thánh địa, Phó Giáo chủ Âm Dương Giáo, đệ đệ ruột của Gia chủ Hoàng Kim gia tộc, Điện chủ Chân Ma Điện đều đã chết.
Tử Phủ Thánh chủ cũng chỉ còn lại phần đầu, Thái thượng trưởng lão của các thế lực lại chết không kể xiết, những người này tất nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.
Diệp Phàm cũng không nói sỉ, chỉ lấy ra một khối mỹ ngọc, cố định nó giữa hư không, trong đó hiện ra vài hình ảnh, còn có ngôn ngừ của mọi người.
- Vì sao tiến vào Vạn Long Sào, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nơi này ghi lại rõ ràng!
Đây là Diệp Phàm dùng thần ngọc ghi chép hết thảy, những gì phát sinh ngày đó nhanh chóng tái hiện, Rõ ràng có thể nhận ra rằng hắn bị bắt buộc mọi đường.
Điều này khiến mọi người á khẩu, không biết nói gì, Bằng lương tâm, bọn họ đều tự tìm chết, chỉ có hai từ "đáng kiếp" mới đủ hình dung!
- Mặc kệ ngươi nói gì, ngươi hại chết nhiều người như vậy, phải dùng mạng đền mạng!
Một gà Thái thượng trưởng lão Âm Dương Giáo quát lớn.
Người của Vạn Sơ Thánh địa, Tử Phủ Thánh địa. Hoàng Kim gia tộc đều phụ họa, lời lẽ lạnh lùng.
- Đền đền cái đều mẹ các ngươi ấy!
Đại hắc cẩu lẩm bẩm, thanh âm rất nhỏ nhưng những người nơi này là ai, nhiều người đã nghe rõ.
- Con chó này từ đâu ra vậy, đánh chết nó!
Tên Thái thượng trưởng lão của Âm Dương Giáo kia giận dữ.
- Câm miệng ngươi lại!
Con khỉ cầm hung binh sắp vỡ nát đánh mạnh xuống đất, phát ra một tiếng vanglớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hiện tại ai ai cũng biết Vương tộc thái cổ sắp xuất thế, đối với hắn đều có kiêng kị trong lòng, Thật đúng là sợ hắn ngày sau triệu hồi tới mấy Vương đáng sợ.
- Chư vị, ta đã phục chế khối thần ngọc này làm nhiều phần, truyền ra khắp thiên hạ rồi!
Diệp Phàm lại nói:
- Nếu các ngươi cảm thấy ta không đúng, hãy để những thần ngọc kia truyền lưu trên đời, để người trong thiên hạ phán xét đi!
Vẻ mặt mọi người bị kiềm hãm, không ai mở miệng nói gì, Diệp Phàm nếu là chết đi, đại giáo khắp nơi có thể tùy tiện thêu dệt vài tội danh.
Nhưng khi mà chứng cứ rõ ràng truyền đi thì sẽ khiến rất nhiều thế lực lớn sứt đầu mẻ trán.
-o0o-
Già Thiên
Hai bên bậc thẳng bằng ngọc thạch sương mù lượn lờ, kỳ hoa nở rộ, thảo mộc đầy đất, các loại linh cầm bay múa, một mảnh huyến lệ.
Diệp Phàm xuất hiện khiến tất cả mọi người nơi này kinh hãi, không ngờ hắn dám thực sự tới đây.
Một thế hệ trẻ không thể tiến vào, chỉ đứng đằng trước, Nơi này có nhiều Thánh tử và Thánh nữ và truyền nhân của các đại giáo mạnh nhất, ai ai cũng nhìn lại.
Diệp Phàm chém Thánh nữ, giết Thánh tử cũng liền thôi nhưng lần này lại gián tiếp khiến một ít hùng chủ mất mạng, chấn động Đông Hoang khiến thần sắc những người này rất phức tạp.
- Họ Diệp kia, tâm ngươi thật độc, hại chết tổ sư nhà ta!
Một gã đệ tử Vạn Sơ Thánh địa kêu lớn, trong mắt tràn ngập vẻ oán độc.
- Ngươi đền mạng cho Giáo chủ ta đây!
Một tên đệ tử Âm Dương Giáo cũng kêu gào, thanh thế hãi nhân.
Thần sắc Diệp Phàm bình tĩnh, căn bản không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn mà đi vào cung điện, đối mặt với hùng chủ khắp nơi nhưng thần sắc trấn tĩnh nói:
- Diệp mỗ tới rồi!
- Sư thúc tổ siết hắn, báo thù cho Thánh chủ!
- Tổ sư nhà ta chết oán, không siết Thánh thể không thể khiến người thiên hạ hết phẫn nộ.
Ở cửa đại điện, rất nhiều đệ tử kêu gào, trong giọng điệu mang đầy sát ý.
- Diệp huynh ngươi sao lại làm thế?! Hại chết nhiều tiền bối như vậy, khiến Đông Hoang ta tổn thất không thể đo lường!
Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi thở dài.
- Đều là những nhân tài thế gian, là hùng chủ một phương, tung hoành thiên thu, kết quả lại chết đi vô nghĩa như vậy!
Đạo Nhất Thánh tử cũng thở dài.
- Giết hắn, còn chờ gì nữa?
- Giết hắn, tế hiến cho những tiền bối đã vì hắn mà bỏ mạng!
Ở cửa đại điện, rất nhiều đệ tử các Thánh địa và đại giáo kêu gào.
- Câm miệng!
Diệp Phàm thản nhiên quét mắt nhìn bọn họ rồi nói:
- Ta cùng đại nhân nhà các ngươi nói chuyện, là chỗ các ngươi được nhiều lời sao?
Ở ngoài đại điện, tất cả mọi người ngẫn ra rồi phẫn nộ, Diệp Phàm không coi bọn họ vào mắt, không ngờ muốn cùng ngồi cùng ăn với trưởng bối trong sư môn!
- Ta đến đây, đưa cô bé ra đi!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào một lão già râu tóc bạc trắng trên đại điện.
Trong cung điện này sương trắng lượn lờ, có rất nhiều bàn ngọc, bên trên đặt các loại trái cây và đồ uống.
Lão Giáo chủ Âm Dương Giáo ngồi sau một bàn ngọc, mặt mũi hiền lành, mây mù lượn lờ, không hề nhúc nhích, như một tiên nhân.
Thần quang trên người hắn nhoáng lên, bên cạnh liền xuất hiện một cô bé, Nó được tự do rồi lập tức chạy tới bên cạnh Diệp Phàm, nắm lấy góc áo hắn, ánh mắt chớp chớp, quay đầu lại nhìn, có vẻ rất sợ bị bắt trở lại.
- Bé không sao chứ?
Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi.
- Không sao! Chỉ có chút nhớ đại ca ca thôi, còn có cẩu cẩu nữa!
Cô bé khờ dại đáp.
- Ngươi thật to gan, tạo ra sát kiếp ngập trời mà còn dám kiêu ngạo, không chịu lễ kính với chư vị tiền bối trong điện!
- Giết chết hắn, vĩnh viễn trấn áp sinh hồn trong Hải Nhãn!
Ở cửa đại điện, rất nhiều người trẻ tuổi kêu gào.
Diệp Phàm căn bản không hề quan tâm bọn họ, cũng không thèm liếc mắt một cái, tư thái tâm cao khí ngạo khiến nhiều đệ tử bên ngoài tức điên lên.
Đây là khinh thường, trắng trợn khinh thường!
- Lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ, dẫn động đại họa như vậy mà còn dám tới nơi này!
Rốt cục có một vị hùng chủ mở miệng.
- Đỉnh thiên lập địa, không thẹn lương tâm, ta có gì không dám tới?
Diệp Phàm ngẩng cao đầu, không hề có chút sợ hãi.
- Được được được, có đảm phách!
Một gã Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ Thánh địa trầm mặt xuống, Thánh chủ của bọn họ vẫn lạc, là một đại sự kinh thiên, không thể bỏ qua được.
Trong đại điện sát khí xông thiên, rất nhiều người nhìn thẳng Diệp Phàm, sát niệm vô hình bắt đầu khởi động.
- Các ngươi không được khi dễ đại ca ca!
Cô bé nhăn mặt, hai hàng mi khẽ động, thanh âm dịu dàng mà non nót vang lên:
- Phong bá bá nói nếu ai dám hại đại ca ca thì sẽ tìm kẻ đó tính sổ!
Trong đại điện trở nên tĩnh mịch, tất cả mọi người trở nên trầm mặc, Diệp Phàm ngẩn ra, không ngờ cô bé lại thông minh như vậy!
Một đứa bé hai tuổi thì có thể biết được cái gì?! Có lẽ nàng thật sự nghe được có người nói vậy cho nên mới nói ra!
Phong lão nhân của Thiên Tuyền có thể sánh ngang với Thánh nhân viễn cổ, như một ngọn núi lớn đặt trong lòng mọi người, ai không kiêng kị?! Mọi người nơi này đều lâm vào trầm mặc.
- Một tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch biết gì, nói lung tung mà thôi!
Một vị Thái thượng trưởng lão mở miệng nói, không muốn mọi người vì vậy mà kiêng kị. Hắn là một trong những người muốn rút gân đoạn cốt Diệp Phàm nhất.
Nhưng lại không có ai phụ họa với hắn, Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ai ai đều biết Lão Phong Tử từng đi cùng Diệp Phàm, ở Đông Hoang sớm đã là nhân vật vô địch.
Tương truyền Thánh nhân cổ có pháp lực vô biên, không gì không làm được, không ai có thể đo lường, như một thần minh hành tẩu trên đời vậy!
Người như vậy ở thời viễn cổ cũng rất khó có thể sinh ra, bởi vậy mới được xưng là Thánh nhân, trăm tộc cùng ngưỡng, muôn đời cùng tôn!
- Thánh thể phải chết, nếu không khó có thể khiến thiên hạ hết phẫn nộ được!
Một vị Thái thượng trưởng lão của Tử Phủ Thánh địa lên tiếng, Đây là người
thứ hai mở miệng nói chuyện.
Nhưng mà những người khác vẫn chưa tỏ thái độ gì, bởi vì thật sự họ rất kiêng kị Lão Phong Tử.
Thánh nhân cổ chỉ dùng mâu quang cùng đủ tan biến vạn vật, một giọt tinh huyết đủ diệt sát một vị đại năng, ở thời viễn cổ đủ hô phong hoán vũ, không gì không làm được.
Ngay cả một sợi tóc bong ra của bọn họ cũng như thần vật, chấn nhiếp ức vạn quân, chém giết thiên quân vạn mã.
Có thể nói Thánh nhân viễn cổ sánh ngang thần linh, mỗi một giọt máu, mỗi tấc da thịt, mỗi căn xương cốt đều như thần vật vô thượng, thực lực khủng bố tới trình độ không thể tưởng tượng.
- Dù có Thánh nhân che chở cũng phải giảng đạo lý, Người này tâm ngoan thủ lạt, hại chết nhiều đồng đạo như vậy, đều là những bằng hữu của chúng ta, sao có thể buông tha cho hắn được, đáng chém!
Rốt cục, một vị đại năng của Hoàng Kim gia tộc mở miệng, ngồi hùng dũng nơi đó, lời nói chính nghĩa, quyết giết Diệp Phàm.
Thọ nguyên lão Giáo chủ Âm Dương Giáo không còn nhiều nhưng pháp lực ngập trời khiến lòng người kinh hãi, Lúc này hắn bình thản, lời nói lạnh lùng vang lên:
- Chém giết người này, tế oan hồn, không có lỗi với Thánh nhân, Chư vị cần gì phải lo lắng nhiều, bất cứ ai cũng có thể diệt hắn!
Trong đại điện, sương trắng trên mặt đất bắt đầu khởi động, không vượt quá đầu gối người, Phía sau mỗi bàn ngọc đều có một vị hùng chủ ngồi, như man long đang ngủ đông, trong cơ thể ẩn chứa khí huyết dọa người, thấu phát ra dao động đáng sợ.
Lúc này, tất cả mọi người ý động, có sát khí ngập trời, Rất nhiều người bắt đầu lên tiếng phụ họa.
- Hiện tại, ngay cả Thánh chủ mà cũng dám hại chết, nếu để hắn trưởng thành thì không phải sẽ ném cả Đông Hoang đi sao?! Không giết hắn sao có thể yên lòng người!?
- Dẫn hùng chủ khắp nơi vào trong bẫy rập, âm mưu ám hại, giết chết nhiều người như vậy làm sao không giết hắn được?! Làm sao tiêu tan phẫn nộ!?
Những vị hùng chủ kia không mở miệng nhưng những trưởng lão dưới trướng bọn hắn lại đều mở miệng, yêu cầu chém giết Diệp Phàm.
- Các ngươi đều là người xấu, đều khi dễ đại ca ca, Phong bá bá sẽ tới cứu chúng ta!
Cô bé nhăn mũi, âm thanh non nót vang lên trong đại điện.
Diệp Phàm cười cười, đảo qua mọi người nói:
- Các ngươi vì sao lại đi Vạn Long Sào?
- Tự nhiên là ngươi dẫn chúng ta tới đó!
Một gà Thái thượng trưởng lão của Tử Phủ quát.
- Là ai bức ta phải dẫn đường đi tẩy sạch sự thanh bạch?!
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.
Rất nhiều người không biết trả lời như thế nào, chỉ còn lại sát khí.
- Là ai lặp đi lặp lại nói rằng đó là nơi đại hung, không thể đi?
Diệp Phàm không hề kinh hãi, như đang nói một chuyện không hề quan hệ tới mình.
- Ngươi biết rõ nơi đó có đại nạn phát sinh, vì sao không nói rõ ràng, ngăn cản mọi người?
Tên Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ Thánh địa gào lên.
- Là ai nói ta là người kế thừa Độc Nhân? Ta đã nói rõ, lại bị người ta bắt đi, muốn chém giết ta? Có cơ hội cho ta nói rõ sao?
Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng.
- Thật hữu lý!? Hại chết nhiều hùng chủ như vậy lại còn muốn trong sạch, không siết ngươi thiên lý bất dung!
Một gà Chân Ma Điện khiển trách.
Vạn Sơ Thánh địa, Phó Giáo chủ Âm Dương Giáo, đệ đệ ruột của Gia chủ Hoàng Kim gia tộc, Điện chủ Chân Ma Điện đều đã chết.
Tử Phủ Thánh chủ cũng chỉ còn lại phần đầu, Thái thượng trưởng lão của các thế lực lại chết không kể xiết, những người này tất nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.
Diệp Phàm cũng không nói sỉ, chỉ lấy ra một khối mỹ ngọc, cố định nó giữa hư không, trong đó hiện ra vài hình ảnh, còn có ngôn ngừ của mọi người.
- Vì sao tiến vào Vạn Long Sào, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nơi này ghi lại rõ ràng!
Đây là Diệp Phàm dùng thần ngọc ghi chép hết thảy, những gì phát sinh ngày đó nhanh chóng tái hiện, Rõ ràng có thể nhận ra rằng hắn bị bắt buộc mọi đường.
Điều này khiến mọi người á khẩu, không biết nói gì, Bằng lương tâm, bọn họ đều tự tìm chết, chỉ có hai từ "đáng kiếp" mới đủ hình dung!
- Mặc kệ ngươi nói gì, ngươi hại chết nhiều người như vậy, phải dùng mạng đền mạng!
Một gà Thái thượng trưởng lão Âm Dương Giáo quát lớn.
Người của Vạn Sơ Thánh địa, Tử Phủ Thánh địa. Hoàng Kim gia tộc đều phụ họa, lời lẽ lạnh lùng.
- Đền đền cái đều mẹ các ngươi ấy!
Đại hắc cẩu lẩm bẩm, thanh âm rất nhỏ nhưng những người nơi này là ai, nhiều người đã nghe rõ.
- Con chó này từ đâu ra vậy, đánh chết nó!
Tên Thái thượng trưởng lão của Âm Dương Giáo kia giận dữ.
- Câm miệng ngươi lại!
Con khỉ cầm hung binh sắp vỡ nát đánh mạnh xuống đất, phát ra một tiếng vanglớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hiện tại ai ai cũng biết Vương tộc thái cổ sắp xuất thế, đối với hắn đều có kiêng kị trong lòng, Thật đúng là sợ hắn ngày sau triệu hồi tới mấy Vương đáng sợ.
- Chư vị, ta đã phục chế khối thần ngọc này làm nhiều phần, truyền ra khắp thiên hạ rồi!
Diệp Phàm lại nói:
- Nếu các ngươi cảm thấy ta không đúng, hãy để những thần ngọc kia truyền lưu trên đời, để người trong thiên hạ phán xét đi!
Vẻ mặt mọi người bị kiềm hãm, không ai mở miệng nói gì, Diệp Phàm nếu là chết đi, đại giáo khắp nơi có thể tùy tiện thêu dệt vài tội danh.
Nhưng khi mà chứng cứ rõ ràng truyền đi thì sẽ khiến rất nhiều thế lực lớn sứt đầu mẻ trán.
-o0o-
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 592: Chư hùng giằng co
8.4/10 từ 36 lượt.