Già Thiên
Chương 540: Thái Dương Chân Hỏa sinh ra Thần Nha (Thượng)
Lần này lại cần dựa vảo Lão Phong Tử ra tay chữa trị, đại hắc cẩu mới có thể xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, tuy nhiên, bộ lông mượt như tơ của nó lại giống như vừa bị người ta vặt qua một lượt, trông bù xù, nham nhở, không còn chút mềm mại nào sót lại nữa.
- Thật là không có thiên lý mà, tại sao tới cả ta nó cũng đánh xuống, bổn hoàng thật sự là tâm đời xui xẻo sao!
Đại hắc cẩu không ngừng nguyền rủa.
- Ngươi có biết đây là trận văn do cao nhân phương nào bày ra không?
Lý Hắc Thủy nhìn nó với vẻ nghi ngờ.
- đây là Vô Thủy trận văn, ta đã từng nhìn thấy vô cùng rõ ràng quá trình diễn biến của nó trong một quyển sách cổ, làm sao mà vẫn bị sét đánh nhi!
Đại hắc cẩu nghiến răng.
- Nói hươu nói vượn, trận văn của Đại Đế cổ làm sao lại có thể được ghi trong sách cổ, căn bản không có loại "sách cổ" này tồn tại trên thế gian, cho dù có thật sự lưu lại đi nữa, thì tới tận đại năng có nghiên cứu mười đời cũng không hiểu được.
Lý Hắc Thủy bĩu môi không tin.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, hắn nhớ lại đại hắc cẩu đã từng nói qua một chút, hình như năm xưa Vô Thủy Đại Đế đã từng tới nơi này tưởng niệm gì đó.
Nếu thế thì trận văn trước mắt hơn phân nửa là do Vô Thủy Đại Đế lưu lại, tuy nhiên con chó chết bầm này biết nhiều thứ lắm, chẳng lẽ nó thật sự từng đi theo Vô Thủy Đại Đế sao? Nhưng làm sao nó có thể sống đến bây giờ được, ngay cả Đại Đế cổ cũng không sống được nữa là.
Trong suốt quá trình này, Lão Phong Tử cũng không nói câu nào, chi đứng một bên, nhìn chằm chằm vào vùng đất cổ xưa này, giống như đang suy tư về một thứ gì đó.
Đại hắc cẩu không dám đi trước nữa, nó giật dây cho Lý Hắc Thủy đi trước, còn bản thân thì chỉ đường
- Con bà nó, con chó chết nhà ngươi đã không dám tự mình đi, lại còn muốn hại chết tanừa!
Lý Hắc Thủy có bị đánh chết cũng không đồng ý.
cuối cùng, vẫn là đại hắc cẩu tự mình liều mạng, nó bắt Diệp Phàm cho uống một ngụm Thần Tuyền, sau đó tiến lên phía trước.
Ầm... răng rắc...!
Gần như mỗi lần đi được mười mấy bước, đại hắc cẩu lại rú lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, không ngừng bị sét đánh, không biết đã bị gãy xương bao nhiêu lần rồi.
- Đại Đế a, ngày xưa người thường xuyên bị sét đánh, chẳng lẽ oán niệm lại lớn tới vậy sao, tận tít ngoài cùng này mà bố trí trận văn khủng bố đến vậy, sắp đánh ta thành tro rồi đây này!
Đại hắc cẩu nhe răng trợn mắt, vừa đi vừa cằn nhằn, không ngừng nghiến răng.
Rốt cuộc bọn họ cũng đi qua một ngọn núi lớn màu đen, đi tới một vùng đất hư vô mờ mịt, nơi này cũng không có trận văn, nhưng không khí tại đây lại vô cùng quỷ dị.
Đây là một cái thung lũng rất trống trải, nằm giữa những ngọn núi lớn màu đen, tại trung tâm có một hồ nước, giống như một tấm gương nhẵn bóng.
Lúc này, ánh ngng chiều đã nhuộm đỏ cả chân trời, khiến cho hồ nước như được nhuộm một tầng sáng màu vàng chói lóa.
- Là tuyệt thế linh dược, vượt qua hai vạn năm!
Lý Hắc Thủy chỉ vào một hồ nước, trong đó có một cái cây màu lam, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Đại hắc cẩu cũng chạy qua, bọn họ chuẩn bị ngắt lấy gốc cây này, đúng lúc đó, từ trong hồ nước phát ra một tiếng nổ ầm vang, sóng nước phun lên tận trời.
Đây là một sinh vật hình người, tóc trắng như tuyết, da thịt cũng trắng bệch, giống như không có chút huyết sắc nào cả, trông hệt như cương thi, nó vươn bàn tay đầy móng vuốt ra, chộp tới bọn họ.
- Đây là thứ gì vậy?
Mọi người đều kinh hãi, nhanh chóng lui lại.
- Đây là một cái cổ thi, ít nhất cũng chết được mấy vạn năm rồi, gần đây đã thông linh, có tu vi nửa bước đại năng.
Đại hắc cẩu kêu lên.
- Bá bá, mau cứu chúng ta!
Cô bé con rất khẩn trương, vội vàng lay lay ống tay áo của Lão Phong Tử.
Nếu là đám người Diệp Phàm một mình tiến vào đây thì khẳng định là lãnh ít dữ nhiều, với tu vi của bọn họ thì căn bản không thể chống lại nó được.
Xích!
Lão Phong Tử khẽ vung tay, một luồng chỉ lực màu xanh bắn ra, khối cổ thi này lập tức bị cố định lại, không thể nhúc nhích được nữa.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, hồ nước lại chấn động, tiếng xích sát vang lên loảng xoảng, phía dưới đó còn có sinh vật đáng sợ nào đó nữa.
Mọi người đều nhìn thật kỳ về phía hồ nước, lập tức hít một hơi lạnh, từ trong hồ nước lao lên ba khối cổ thi, vẫn là tu vi nửa bước đại năng.
Hơn nữa, sâu trong lòng hồ còn có một cái bóng rất lớn, đó là một cái kiệu thời cổ, phía trên cái kiệu này được mấy sợi xích buộc lại, phát ra tiếng loảng xoảng dọa người.
- Bốn khối cổ thi này lại chỉ là người khiêng kiệu mà thôi, vậy thì trong cái kiệu đó có thứ gì khủng bố nữa?
Mọi người đều kinh hãi, rợn hết tóc gáy lên, nổi da gà.
Xích!
Lão Phong Tử vẫn chỉ khẽ nâng tay, cố định ba khối cổ thi này lại, sau đó nhìn chằm chằm vào chỗ sâu bên trong hồ nước, khẽ quát một tiếng:
- Ngừng!
Lời vừa thốt ra, dường như có sức mạnh to lớn nào đó, giống như thiên thần phục ma, khiến cho hồ nước đang sôi trào lập tức yên lặng lại, cái kiệu sát màu đen lay động vài cái, sau đó rất không cam lòng, nhưng không còn nhúc nhích gì nữa.
Mấy người Diệp Phàm đều sợ hãi, cảm thấy chuyến đi này rất không thuận lợi, vừa mới tới mà đã gặp phải sinh vật khủng bố như vậy rồi, không biết trong đó còn có thứ gì nữa.
- Hắc... hắc... hắc...!
Tiếng cười lạnh âm trầm truyền ra, giống như tiếng của một lão quỷ vạn năm vậy, nó truyền đến từ một ngọn núi màu đen ở phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một sinh vật hình người lóe lên.
Trong đôi mắt trống rỗng của Lão Phong Tử bắn ra hai luồng sáng, xuyên thủng ngọn núi màu đen, sinh vật hình người đó phát ra một tiếng cười lạnh ác độc, sau đó hoàn toàn biến mất.
Bọn họ leo lên một ngọn núi lớn, nhìn về phía xa, trong lòng chợt nhảy dựng lên, phía trước là một ngọn núi màu đen bị chém cụt, vừa nhìn thấy cảnh này, đại hắc cẩu chấn động toàn thân.
- Sao lại thế này, ngọn núi đó bị ai phá hủy vậy, ta vẫn nhớ rõ... à không, theo truyền thuyết thì Vô Thủy Đại Đế từng ở đó khác một chữ "Phong", dùng để trấn áp một sinh vật đáng sợ, nó đã trốn ra được rồi sao?
- Không sao, dù gì thì cũng đã mười mấy vạn năm ữôi qua rồi, ngay cả đó có là nhân vật cái thế gì đi nữa, thì cũng đã hóa thành tro từ lâu rồi, dù vĩ đại tới mức nào thì cũng không ngăn cản được lực lượng thời gian bào mòn đâu.
Diệp Phàm nói.
- Điều này cũng đúng, tuy nhiên ta thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút là hơn, ta vẫn thấy có chút bất an gì đó.
Đại hắc cẩu lộ ra vẻ khẩn trương hiếm thấy.
Từng ngọn núi lớn màu đen nối tiếp nhau, khí tức ám u xưa cũ lượn lờ quanh quẩn đâu đây, nguy nga hùng vĩ, làm cho người ta cảm giác một khí thế chống lại trời đất, khiến tim đập mạnh không kiềm chế được.
Trong số này, ngọn núi màu đen bị chặt đứt đó cực kỳ bắt mắt, giống như có một quái vật khổng lồ vừa phá núi mà ra, khiến cho ngọn núi vỡ tan ra như vậy.
- Ngươi có chắc là Vô Thủy Đại Đế từng phong ấn một sinh vật trong lòng núi không?
Lý Hắc Thủy có vẻ nghi ngờ, nếu điều này là thật, thì không biết sinh vật đó phải lớn tới mức nào.
- Bổn hoàng thèm lừa người làm cái rắm gì?
- Cường đại như Vô Thủy Đại Đế, ngạo thị muôn đời, vậy mà cũng có địch nhân không thể giết chết được sao, lại phải phong ấn tại đây!
Trống ngực Diệp Phàm cũng đập mạnh, không bình tĩnh được.
- Dõi mắt từ kim cổ xưa nay, không có địch thủ nào mà Vô Thủy Đại Đế không tiêu diệt được, cho dù đó có là sinh vật thái cổ hay là Thánh linh cái thế, có là thần tới đây thì cũng chỉ là hòn đá kê chân cho ngài mà thôi, thật là hoài niệm những năm tháng đó a!
Đại hắc cẩu múa mép, nước miếng văng tung tóe.
- Có là thần tới đây...! Sao ngươi không nói là tiên hạ phàm xuống đây luôn đi, mà ngươi hoài niệm cái gì?
Lý Hắc Thủy liếc xéo nó.
Đại hắc cẩu ho khan, nói:
- Ý của bổn hoàng là, được đi bên cạnh Vô Thủy Đại Đế chính là một chuyện vô cùng vui sướng, hoành hành khắp thiên hạ, ai dám tranh phong? Có là rồng thì cũng phải bỏ xuống cho ta, có là Phong Hoàng thì cũng nam sấp xuống để ta...!
- Cẩu cẩu, đừng khoác lác nữa!
Cô bé chặn ngang lời nó, khiến đại hắc cẩu lập tức không nói được câu nào.
- Ngươi có biết sinh vật nào bị nhốt trong này không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không biết, tuy nhiên lúc đó cuộc chiến diễn ra rất thảm thiết, đại chiến tận tít trên trời cao, đánh tới tận một canh giờ mới ngừng lại.
Dựa theo lời đại hắc cẩu thì bình thường Vô Thủy Đại đến chỉ cần phẩy tay là đã có thể trấn áp được địch nhân, cho dù chúng có cường đại đến mấy đi nữa thì cũng chỉ cần mấy chiêu là giải quyết xong, không có mấy lần ngài phải chiến đấu tới tận một canh giờ cả.
- Đó là Vô Thủy Đại Đế a, là một trong những người cường đại nhất từ xưa tới nay, vậy mà lại phải giao chiến tới tận một canh giờ ở ngoài bầuữời...!
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng rung động.
Ngay cả Lão Phong Tử bên cạnh cũng lóe lên ánh sáng trong đôi mắt trống rỗng, hiển nhiên là cũng có chút rung động rồi.
- Vốn là Vô Thủy Đại Đế muốn giết chết nó, nhưng lại cho rằng sau này có thể dùng tới nó, nên mới phong ấn tại đây, người ngoài không biết được nó là thứ gì cả.
- Cụ tổ nó chứ, tên kia mà không phải là Vương của thái cổ thì cũng là Thánh linh, khẳng định là tồn tại ngang hàng với Đại Đế cổ, không cần phải nghĩ nhiều nữa.
Lý Hắc Thủy than thở, nói:
- Đúng là người không thể so được với người, làm đại trượng phu trên đời thì cần noi gương Vô Thủy a, không gì trên đời này có thể ữói buộc được người, có thứ gì dám cản đường thì chỉ cần đạp một nhát là xong.
Mọi người lại tiếp tục tiến về phía trước, đoạn đường này cũng không có trận văn xuất hiện, khá là thuận lợi, khi bọn họ đi tới trước ngọn núi màu đen bị gãy, liền lập tức cảm nhận được một loại khí tức rất quỷ dị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
dường như có một sinh vật khổng lồ mới vừa rời khỏi đây, nhiệt độ và khí tức của nó vẫn còn vương vấn nơi này, khiến cho bọn họ không kim được phát run lén.
- Con bà nó, thứ này... chang lẽ là đã qua mười mấy vạn năm rồi mà nó vẫn còn sống sao? vẫn còn ở trong khu vực Thánh Nhai màu đen này...!
Ngay cả đại hắc cẩu cũng không bình tĩnh nổi.
- Khí tức này đã quanh quẩn tại đây rất lâu rồi, để lại dấu vết không thể xóa nhòa được.
Lão Phong Tử nói, hắn chỉ bước ra một bước, đã hiện lên trên đỉnh ngọn núi cụt này, nhìn xuống phía dưới.
- Hắn lại không bị ảnh hưởng, vẫn có thể phi thiên độn địa như thường, cấm địa đáng sợ này lại không thể ảnh hưởng tới hắn, trong khi chúng ta muốn nhảy lên không trung cũng không làm được.
Lý Hắc Thủy vô cùng hám mộ.
Nhóm Diệp Phàm chỉ đành thành thật trèo lên núi, nơi này là vô số loạn thạch ngổn ngang, phủ đầy dấu vết thời gian, trong khe đá ngẫu nhiên có thể thấy một hai gốc linh thảo mọc ra, đều là các linh dược thời cổ cả.
- Ta cảm giác được khí tức của tồn tại vô thượng kia, thật sự không thích hợp chút nào cả!
Đại hắc cẩu càng lúc càng bất an.
Bọn họ đứng trên đỉnh ngọn núi cụt này, nhìn xuống lòng núi trống rỗng, như một cái vực sâu không đáy, tối om, không nhìn tới đáy được.
- Có bảo vật kia!
Lý Hắc Thủy nói, hắn chỉ tay về phía dưới, sâu bên trong bóng tối đen kịt đó có một luồng ánh sáng lóe ra.
Lão Phong Tử quơ tay, cách không tóm lấy điểm sáng đó lôi lên, quáng xuống đất, phát ra tiếng leng keng.
- Chính là loại khí tức này!
Đại hắc cẩu kêu lên một cách sợ hãi, toàn thân như nhũn ra, nhanh chóng lùi lại.
Đám người Diệp Phàm như bị một thanh kiếm tuyệt thế gác lên cổ, hàn mang lạnh lẽo tới tận xương tủy, khiến người ta phát run, không tự chủ được lùi về sau.
Đây là một chiếc lân phiến màu bạc, lớn bằng bàn tay, nhìn hơi trong suốt, có ngọn lửa màu bạc đang bừng cháy trên đó, phát ra dao động khiến người ta phải kinh sợ.
- Đây là vảy của sinh vật vô thượng đã giao chiến với Đại Đế.
Mặc dù toàn thân vẫn đang run rẩy, nhưng đại hắc cẩu lại trào nước miếng ra, lập tức nhào về phía trước, vồ lấy cái lân phiến này, kêu lớn:
- Thứ này bổn hoàng muốn!
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thánh vật luyện khí, thế gian khó tìm, một cái lân phiến này có giá hơn cả trăm vạn cân Nguyên. Nó cũng giống như cái sừng màu vàng bên trong Thần Nguyên mà Diệp Phàm đưa cho Phong tộc Thánh chủ, không thể đo lường giá trị của nó được.
Lão Phong Tử nhíu mày, chủ động mở miệng lẩm bẩm:
- Thật là sinh vật cường đại!
Bỗng nhiên Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào một tảng đá, sau đó gõ nó một cái, một tiếng "phốc" vang lên, ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng phát ra.
Đây là một khối Nguyên giống như ngôi sao vậy, lớn bằng nắm tay, vô cùng trong suốt, lơ lửng giữa không trung, không rơi xuống.
- Thần Nguyên!
Lý Hắc Thủy cả kinh kêu lên.
Khối Nguyên này giống như khối Thần Nguyên phong ấn thiếu nữ cắt ra từ trong Huyết Tế Thai, như ánh sáng của các vì sao ngưng tụ thành, rất khác so với các khối Thần Nguyên bình thường.
-o0o-
Già Thiên
- Thật là không có thiên lý mà, tại sao tới cả ta nó cũng đánh xuống, bổn hoàng thật sự là tâm đời xui xẻo sao!
Đại hắc cẩu không ngừng nguyền rủa.
- Ngươi có biết đây là trận văn do cao nhân phương nào bày ra không?
Lý Hắc Thủy nhìn nó với vẻ nghi ngờ.
- đây là Vô Thủy trận văn, ta đã từng nhìn thấy vô cùng rõ ràng quá trình diễn biến của nó trong một quyển sách cổ, làm sao mà vẫn bị sét đánh nhi!
Đại hắc cẩu nghiến răng.
- Nói hươu nói vượn, trận văn của Đại Đế cổ làm sao lại có thể được ghi trong sách cổ, căn bản không có loại "sách cổ" này tồn tại trên thế gian, cho dù có thật sự lưu lại đi nữa, thì tới tận đại năng có nghiên cứu mười đời cũng không hiểu được.
Lý Hắc Thủy bĩu môi không tin.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, hắn nhớ lại đại hắc cẩu đã từng nói qua một chút, hình như năm xưa Vô Thủy Đại Đế đã từng tới nơi này tưởng niệm gì đó.
Nếu thế thì trận văn trước mắt hơn phân nửa là do Vô Thủy Đại Đế lưu lại, tuy nhiên con chó chết bầm này biết nhiều thứ lắm, chẳng lẽ nó thật sự từng đi theo Vô Thủy Đại Đế sao? Nhưng làm sao nó có thể sống đến bây giờ được, ngay cả Đại Đế cổ cũng không sống được nữa là.
Trong suốt quá trình này, Lão Phong Tử cũng không nói câu nào, chi đứng một bên, nhìn chằm chằm vào vùng đất cổ xưa này, giống như đang suy tư về một thứ gì đó.
Đại hắc cẩu không dám đi trước nữa, nó giật dây cho Lý Hắc Thủy đi trước, còn bản thân thì chỉ đường
- Con bà nó, con chó chết nhà ngươi đã không dám tự mình đi, lại còn muốn hại chết tanừa!
Lý Hắc Thủy có bị đánh chết cũng không đồng ý.
cuối cùng, vẫn là đại hắc cẩu tự mình liều mạng, nó bắt Diệp Phàm cho uống một ngụm Thần Tuyền, sau đó tiến lên phía trước.
Ầm... răng rắc...!
Gần như mỗi lần đi được mười mấy bước, đại hắc cẩu lại rú lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, không ngừng bị sét đánh, không biết đã bị gãy xương bao nhiêu lần rồi.
- Đại Đế a, ngày xưa người thường xuyên bị sét đánh, chẳng lẽ oán niệm lại lớn tới vậy sao, tận tít ngoài cùng này mà bố trí trận văn khủng bố đến vậy, sắp đánh ta thành tro rồi đây này!
Đại hắc cẩu nhe răng trợn mắt, vừa đi vừa cằn nhằn, không ngừng nghiến răng.
Rốt cuộc bọn họ cũng đi qua một ngọn núi lớn màu đen, đi tới một vùng đất hư vô mờ mịt, nơi này cũng không có trận văn, nhưng không khí tại đây lại vô cùng quỷ dị.
Đây là một cái thung lũng rất trống trải, nằm giữa những ngọn núi lớn màu đen, tại trung tâm có một hồ nước, giống như một tấm gương nhẵn bóng.
Lúc này, ánh ngng chiều đã nhuộm đỏ cả chân trời, khiến cho hồ nước như được nhuộm một tầng sáng màu vàng chói lóa.
- Là tuyệt thế linh dược, vượt qua hai vạn năm!
Lý Hắc Thủy chỉ vào một hồ nước, trong đó có một cái cây màu lam, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Đại hắc cẩu cũng chạy qua, bọn họ chuẩn bị ngắt lấy gốc cây này, đúng lúc đó, từ trong hồ nước phát ra một tiếng nổ ầm vang, sóng nước phun lên tận trời.
Đây là một sinh vật hình người, tóc trắng như tuyết, da thịt cũng trắng bệch, giống như không có chút huyết sắc nào cả, trông hệt như cương thi, nó vươn bàn tay đầy móng vuốt ra, chộp tới bọn họ.
- Đây là thứ gì vậy?
Mọi người đều kinh hãi, nhanh chóng lui lại.
- Đây là một cái cổ thi, ít nhất cũng chết được mấy vạn năm rồi, gần đây đã thông linh, có tu vi nửa bước đại năng.
Đại hắc cẩu kêu lên.
- Bá bá, mau cứu chúng ta!
Cô bé con rất khẩn trương, vội vàng lay lay ống tay áo của Lão Phong Tử.
Nếu là đám người Diệp Phàm một mình tiến vào đây thì khẳng định là lãnh ít dữ nhiều, với tu vi của bọn họ thì căn bản không thể chống lại nó được.
Xích!
Lão Phong Tử khẽ vung tay, một luồng chỉ lực màu xanh bắn ra, khối cổ thi này lập tức bị cố định lại, không thể nhúc nhích được nữa.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, hồ nước lại chấn động, tiếng xích sát vang lên loảng xoảng, phía dưới đó còn có sinh vật đáng sợ nào đó nữa.
Mọi người đều nhìn thật kỳ về phía hồ nước, lập tức hít một hơi lạnh, từ trong hồ nước lao lên ba khối cổ thi, vẫn là tu vi nửa bước đại năng.
Hơn nữa, sâu trong lòng hồ còn có một cái bóng rất lớn, đó là một cái kiệu thời cổ, phía trên cái kiệu này được mấy sợi xích buộc lại, phát ra tiếng loảng xoảng dọa người.
- Bốn khối cổ thi này lại chỉ là người khiêng kiệu mà thôi, vậy thì trong cái kiệu đó có thứ gì khủng bố nữa?
Mọi người đều kinh hãi, rợn hết tóc gáy lên, nổi da gà.
Xích!
Lão Phong Tử vẫn chỉ khẽ nâng tay, cố định ba khối cổ thi này lại, sau đó nhìn chằm chằm vào chỗ sâu bên trong hồ nước, khẽ quát một tiếng:
- Ngừng!
Lời vừa thốt ra, dường như có sức mạnh to lớn nào đó, giống như thiên thần phục ma, khiến cho hồ nước đang sôi trào lập tức yên lặng lại, cái kiệu sát màu đen lay động vài cái, sau đó rất không cam lòng, nhưng không còn nhúc nhích gì nữa.
Mấy người Diệp Phàm đều sợ hãi, cảm thấy chuyến đi này rất không thuận lợi, vừa mới tới mà đã gặp phải sinh vật khủng bố như vậy rồi, không biết trong đó còn có thứ gì nữa.
- Hắc... hắc... hắc...!
Tiếng cười lạnh âm trầm truyền ra, giống như tiếng của một lão quỷ vạn năm vậy, nó truyền đến từ một ngọn núi màu đen ở phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một sinh vật hình người lóe lên.
Trong đôi mắt trống rỗng của Lão Phong Tử bắn ra hai luồng sáng, xuyên thủng ngọn núi màu đen, sinh vật hình người đó phát ra một tiếng cười lạnh ác độc, sau đó hoàn toàn biến mất.
Bọn họ leo lên một ngọn núi lớn, nhìn về phía xa, trong lòng chợt nhảy dựng lên, phía trước là một ngọn núi màu đen bị chém cụt, vừa nhìn thấy cảnh này, đại hắc cẩu chấn động toàn thân.
- Sao lại thế này, ngọn núi đó bị ai phá hủy vậy, ta vẫn nhớ rõ... à không, theo truyền thuyết thì Vô Thủy Đại Đế từng ở đó khác một chữ "Phong", dùng để trấn áp một sinh vật đáng sợ, nó đã trốn ra được rồi sao?
- Không sao, dù gì thì cũng đã mười mấy vạn năm ữôi qua rồi, ngay cả đó có là nhân vật cái thế gì đi nữa, thì cũng đã hóa thành tro từ lâu rồi, dù vĩ đại tới mức nào thì cũng không ngăn cản được lực lượng thời gian bào mòn đâu.
Diệp Phàm nói.
- Điều này cũng đúng, tuy nhiên ta thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút là hơn, ta vẫn thấy có chút bất an gì đó.
Đại hắc cẩu lộ ra vẻ khẩn trương hiếm thấy.
Từng ngọn núi lớn màu đen nối tiếp nhau, khí tức ám u xưa cũ lượn lờ quanh quẩn đâu đây, nguy nga hùng vĩ, làm cho người ta cảm giác một khí thế chống lại trời đất, khiến tim đập mạnh không kiềm chế được.
Trong số này, ngọn núi màu đen bị chặt đứt đó cực kỳ bắt mắt, giống như có một quái vật khổng lồ vừa phá núi mà ra, khiến cho ngọn núi vỡ tan ra như vậy.
- Ngươi có chắc là Vô Thủy Đại Đế từng phong ấn một sinh vật trong lòng núi không?
Lý Hắc Thủy có vẻ nghi ngờ, nếu điều này là thật, thì không biết sinh vật đó phải lớn tới mức nào.
- Bổn hoàng thèm lừa người làm cái rắm gì?
- Cường đại như Vô Thủy Đại Đế, ngạo thị muôn đời, vậy mà cũng có địch nhân không thể giết chết được sao, lại phải phong ấn tại đây!
Trống ngực Diệp Phàm cũng đập mạnh, không bình tĩnh được.
- Dõi mắt từ kim cổ xưa nay, không có địch thủ nào mà Vô Thủy Đại Đế không tiêu diệt được, cho dù đó có là sinh vật thái cổ hay là Thánh linh cái thế, có là thần tới đây thì cũng chỉ là hòn đá kê chân cho ngài mà thôi, thật là hoài niệm những năm tháng đó a!
Đại hắc cẩu múa mép, nước miếng văng tung tóe.
- Có là thần tới đây...! Sao ngươi không nói là tiên hạ phàm xuống đây luôn đi, mà ngươi hoài niệm cái gì?
Lý Hắc Thủy liếc xéo nó.
Đại hắc cẩu ho khan, nói:
- Ý của bổn hoàng là, được đi bên cạnh Vô Thủy Đại Đế chính là một chuyện vô cùng vui sướng, hoành hành khắp thiên hạ, ai dám tranh phong? Có là rồng thì cũng phải bỏ xuống cho ta, có là Phong Hoàng thì cũng nam sấp xuống để ta...!
- Cẩu cẩu, đừng khoác lác nữa!
Cô bé chặn ngang lời nó, khiến đại hắc cẩu lập tức không nói được câu nào.
- Ngươi có biết sinh vật nào bị nhốt trong này không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không biết, tuy nhiên lúc đó cuộc chiến diễn ra rất thảm thiết, đại chiến tận tít trên trời cao, đánh tới tận một canh giờ mới ngừng lại.
Dựa theo lời đại hắc cẩu thì bình thường Vô Thủy Đại đến chỉ cần phẩy tay là đã có thể trấn áp được địch nhân, cho dù chúng có cường đại đến mấy đi nữa thì cũng chỉ cần mấy chiêu là giải quyết xong, không có mấy lần ngài phải chiến đấu tới tận một canh giờ cả.
- Đó là Vô Thủy Đại Đế a, là một trong những người cường đại nhất từ xưa tới nay, vậy mà lại phải giao chiến tới tận một canh giờ ở ngoài bầuữời...!
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng rung động.
Ngay cả Lão Phong Tử bên cạnh cũng lóe lên ánh sáng trong đôi mắt trống rỗng, hiển nhiên là cũng có chút rung động rồi.
- Vốn là Vô Thủy Đại Đế muốn giết chết nó, nhưng lại cho rằng sau này có thể dùng tới nó, nên mới phong ấn tại đây, người ngoài không biết được nó là thứ gì cả.
- Cụ tổ nó chứ, tên kia mà không phải là Vương của thái cổ thì cũng là Thánh linh, khẳng định là tồn tại ngang hàng với Đại Đế cổ, không cần phải nghĩ nhiều nữa.
Lý Hắc Thủy than thở, nói:
- Đúng là người không thể so được với người, làm đại trượng phu trên đời thì cần noi gương Vô Thủy a, không gì trên đời này có thể ữói buộc được người, có thứ gì dám cản đường thì chỉ cần đạp một nhát là xong.
Mọi người lại tiếp tục tiến về phía trước, đoạn đường này cũng không có trận văn xuất hiện, khá là thuận lợi, khi bọn họ đi tới trước ngọn núi màu đen bị gãy, liền lập tức cảm nhận được một loại khí tức rất quỷ dị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
dường như có một sinh vật khổng lồ mới vừa rời khỏi đây, nhiệt độ và khí tức của nó vẫn còn vương vấn nơi này, khiến cho bọn họ không kim được phát run lén.
- Con bà nó, thứ này... chang lẽ là đã qua mười mấy vạn năm rồi mà nó vẫn còn sống sao? vẫn còn ở trong khu vực Thánh Nhai màu đen này...!
Ngay cả đại hắc cẩu cũng không bình tĩnh nổi.
- Khí tức này đã quanh quẩn tại đây rất lâu rồi, để lại dấu vết không thể xóa nhòa được.
Lão Phong Tử nói, hắn chỉ bước ra một bước, đã hiện lên trên đỉnh ngọn núi cụt này, nhìn xuống phía dưới.
- Hắn lại không bị ảnh hưởng, vẫn có thể phi thiên độn địa như thường, cấm địa đáng sợ này lại không thể ảnh hưởng tới hắn, trong khi chúng ta muốn nhảy lên không trung cũng không làm được.
Lý Hắc Thủy vô cùng hám mộ.
Nhóm Diệp Phàm chỉ đành thành thật trèo lên núi, nơi này là vô số loạn thạch ngổn ngang, phủ đầy dấu vết thời gian, trong khe đá ngẫu nhiên có thể thấy một hai gốc linh thảo mọc ra, đều là các linh dược thời cổ cả.
- Ta cảm giác được khí tức của tồn tại vô thượng kia, thật sự không thích hợp chút nào cả!
Đại hắc cẩu càng lúc càng bất an.
Bọn họ đứng trên đỉnh ngọn núi cụt này, nhìn xuống lòng núi trống rỗng, như một cái vực sâu không đáy, tối om, không nhìn tới đáy được.
- Có bảo vật kia!
Lý Hắc Thủy nói, hắn chỉ tay về phía dưới, sâu bên trong bóng tối đen kịt đó có một luồng ánh sáng lóe ra.
Lão Phong Tử quơ tay, cách không tóm lấy điểm sáng đó lôi lên, quáng xuống đất, phát ra tiếng leng keng.
- Chính là loại khí tức này!
Đại hắc cẩu kêu lên một cách sợ hãi, toàn thân như nhũn ra, nhanh chóng lùi lại.
Đám người Diệp Phàm như bị một thanh kiếm tuyệt thế gác lên cổ, hàn mang lạnh lẽo tới tận xương tủy, khiến người ta phát run, không tự chủ được lùi về sau.
Đây là một chiếc lân phiến màu bạc, lớn bằng bàn tay, nhìn hơi trong suốt, có ngọn lửa màu bạc đang bừng cháy trên đó, phát ra dao động khiến người ta phải kinh sợ.
- Đây là vảy của sinh vật vô thượng đã giao chiến với Đại Đế.
Mặc dù toàn thân vẫn đang run rẩy, nhưng đại hắc cẩu lại trào nước miếng ra, lập tức nhào về phía trước, vồ lấy cái lân phiến này, kêu lớn:
- Thứ này bổn hoàng muốn!
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thánh vật luyện khí, thế gian khó tìm, một cái lân phiến này có giá hơn cả trăm vạn cân Nguyên. Nó cũng giống như cái sừng màu vàng bên trong Thần Nguyên mà Diệp Phàm đưa cho Phong tộc Thánh chủ, không thể đo lường giá trị của nó được.
Lão Phong Tử nhíu mày, chủ động mở miệng lẩm bẩm:
- Thật là sinh vật cường đại!
Bỗng nhiên Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào một tảng đá, sau đó gõ nó một cái, một tiếng "phốc" vang lên, ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng phát ra.
Đây là một khối Nguyên giống như ngôi sao vậy, lớn bằng nắm tay, vô cùng trong suốt, lơ lửng giữa không trung, không rơi xuống.
- Thần Nguyên!
Lý Hắc Thủy cả kinh kêu lên.
Khối Nguyên này giống như khối Thần Nguyên phong ấn thiếu nữ cắt ra từ trong Huyết Tế Thai, như ánh sáng của các vì sao ngưng tụ thành, rất khác so với các khối Thần Nguyên bình thường.
-o0o-
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 540: Thái Dương Chân Hỏa sinh ra Thần Nha (Thượng)
8.4/10 từ 36 lượt.