Già Thiên
Chương 502: Truyền thừa của Thiên Đình (Thượng)
Ầm... ầm...!
Tiếng nước đổ truyền đền, bọn họ vô cùng kinh hãi, phía trước có một con sông lớn màu đen đang đổ xuống, như một mái tóc đen nhánh, không có chút sinh khí nào, khiến người ta nhìn vào mà kinh hãi.
Sóng nước mãnh liệt như một con ác long màu đen sắp sửa bay lên trời, khiến tâm thần con người rung động, không thể bình tĩnh trước mặt nó được, tới cả sinh mệnh căn nguyên cũng đều phải rung động.
- Minh Hà, trên đời này thật sự có loại nước này sao...!
Đại hắc cẩu líu lưỡi nói.
Theo truyền thuyết, đây là một con sông lớn dưới địa phủ ám u, không ngờ bọn họ lại gặp được nó trong đời thực, làm sao bọn họ không kinh hãi cho được.
- Nhìn kia, nơi đó có một dòng nước, trông vàng đến dọa người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Hắc Thủy chỉ tay.
Ngay bên cạnh dòng sông lớn màu đen, có một dòng nước màu vàng như nước trong xác chết chảy ra, vô cùng dọa người, ồ ồ chảy, hình thành nên một hồ nước cách đó không xa.
- Hoàng Tuyền?
Diệp Phàm kinh hãi.
- Đúng vậy, thật sự là Hoàng Tuyền, chẳng lẽ có Cửu U thật sao?
Đại hắc cẩu nghi hoặc.
Hồ nước do Hoàng Tuyền hình thành như một viên Long Châu màu vàng, còn dòng sông màu đen thì giống như một con ác long màu đen, hai thứ ở cùng một chó, hình thành nên một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
-Bất Tử Thần Dược!
- Không sai, mau nhìn kia, thật sự có Bất Tử Thần Dược!
Đám người Bàng Bác, Đồ Phi, Lý Hắc Thủy cả kinh kêu lên, ngay cả đại hắc cẩu cũng chảy nước miếng ra.
Trong Hoàng Tuyền có một gốc thần thảo màu đen từ từ trồi lên, hương thơm bay tới mũi bọn họ, thơm ngát ngào ngạt, khiến người ta khó kiềm chế được, hận không thể lập tức nhào qua đó hái.
Nó giống một gốc u Lan, trong suốt phát sáng, như được dùng ngọc khắc thành, lấp lánh làm say lòng người, bập bềnh trên bề mặt Hoàng Tuyền, có khí vận đại đạo ẩn hiện trong đó.
Mọi người hít một hơi, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, thần thanh khí sảng, như nhận được sự tẩy rửa thanh khiết nhất, phảng phất giống như đang được phi thăng.
- Trời ạ, thật sự là một gốc Bất Tử Thần Dược đã trưởng thành, nếu mà ngắt được nó, tới khi già, thọ Nguyên cạn kiệt mà dùng thì có thể sống thêm một đời người nữa cũng được.
- Nhất định chúng ta phải nghĩ cách hái được nó, nếu mà bỏ qua thánh vật nghịch thiên này thì sẽ tiếc nuối cả đời đấy.
Mọi người đều kích động, Bất Tử Thần Dược chân chính thì còn quý hơn mấy lần so với ngộ đạo thần trà, chỉ có thần quả do Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ ngưng kết ra thì mới có thể sánh được.
Đáng tiếc là sau khi Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ mọc ra thần quả, đúng một ngàn năm sau thì quả này sẽ tự vỡ ra đi mất, mấy chục năm trước không biết là bị sinh vật khủng bố nào trong Bất Tử Sơn hái mất, hay là tự động vỡ ra mà đi.
Nếu nó muốn kết trái một lần nữa thì ít nhất cũng phải năm ngàn năm nữa mới thành thục, thậm chí còn phải hơn vạn năm mới được.
- Liều mạng thôi, chúng ta nhất định phải ngắt lấy gốc Bất Tử Thần Dược này, thứ này khó kiếm a!
Bàng Bác hạ quyết tâm.
- Chờ một chút!
Diệp Phàm cũng rất động tâm với thứ này, nhưng bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện trước đây.
Khi tuyệt đại Thần Vương sống lại, từng có ba lão yêu nghịch thiên sống hơn bốn ngàn năm xuất hiện, đánh vỡ thọ Nguyên cực hạn hai ngàn năm của các cao thủ tuyệt đỉnh, kéo dài thọ Nguyên ra hơn gấp đôi.
Lúc đó, ba lão yêu này đã từng nói, bốn ngàn năm trước bị Thần Vương đuổi giết, phải chạy vào trong Bất Tử Sơn, đại nạn không chết, lại ăn nhầm U Minh Thảo, do đó mới sống được tới lúc này.
- Đây không phải là Bất Tử Thần Dược, mà chính là U Minh Thảo đáng sợ, ăn vào thì thân thể sẽ biến thành xác thối, chỉ có thần thức còn tồn tại mà thôi.
Diệp Phàm ngăn cả bọn họ.
Hắn đã nhớ lại, ba lão yêu nghịch thiên đã từng nói qua, bọn họ hái được U Minh Thảo từ trong một cái ao màu vàng, hẳn là nơi này rồi.
Sau khi Diệp Phàm kể lại tỉ mỉ, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, U Minh Thảo cũng có một phần đặc tính của Bất Tử Thần Dược, nhưng cũng có tác dụng phụ vô cùng đáng sợ, loại đồ vật này tốt nhất là không nên dính vào.
- Thật là đáng tiếc!
Bàng Bác, Đồ Phi và mọi người đều vô cùng tiếc nuối, đại hắc cẩu thì liên tục nguyền rủa.
Bọn họ không thể không rời đi, tránh xa Minh Hà và Hoàng Tuyền, chúng chính là tuyệt thế hung địa, cách rất xa mà vẫn khiến cho người ta run lên từng cơn sợ hãi.
Tới tận khi cách nơi đó thật xa, bọn họ mới dám thở dài một hơi, áp lực không rõ ràng này rốt cuộc cũng yếu bớt.
Đi được vài dặm về phía trước, các loại cây cỏ đã giảm bớt, còn nham thạch thì lại nhiều lên, bọn họ tiến vào giữa một mãnh dốc đá, cổ thụ cũng chỉ có thưa thớt vài cây.
Nơi này rất khô ráo, khắp nơi đều là đá tảng to lớn, dưới dốc đá, bọn họ phát hiện ra một cổ động do ai đó đào ra, dấu vết đao kiếm rất rõ ràng, thể hiện rõ nơi đây tràn đầy sương gió thời gian.
- Có người đã tới nơi này rồi!
Bọn họ phát hiện ra một bộ xương, trong suốt như ngọc, cũng không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm, nhưng vẫn sáng bóng, bên trên lại còn có ánh sáng lưu chuyển, dựa vào cửa động.
- Đây khẳng định là một vị cao thủ tuyệt đỉnh, hơn phân nửa là muốn tiến vào Bất Tử Sơn để giữ mạng, không ngờ lại chết tại đây.
- Ô, cạnh người hắn có một khối lệnh bài màu vàng này, còn có một cuốn sách cổ nữa, còn chưa mục nát đâu.
Đồ "miệng rộng" có cặp mắt sắc bén, ngay lập tức phát hiện ra điều dị thường bên cạnh khung xương này.
- Là bảo bối, trải qua nhiều năm như vậy mà vẫn không bị hủy, khẳng định là thứ tốt.
Đại hắc cẩu đầu tiên tiến về phía trước.
Cô bé trên lưng đại hắc cẩu chỉ đường, mọi người đều đi theo, tới được bên ngoài động phủ cổ này.
Keng!
Đại hắc cẩu dùng bộ móng vuốt to lớn của mình chộp lấy cái lệnh bài màu vàng, cái lệnh bài này phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, nhưng lại mang theo luồng hơi lạnh thấu tận xương, sát ý vô cùng vô tận tràn ra, khiến nó kinh hãi, lập tức ném lại xuống đất.
Đương!
Lệnh bài này chỉ lớn bằng bàn tay, trên mặt có khắc một chữ cổ: Sát.
chỉ một chữ này mà đã phát ra sát ý nhường đó, khiến cho Hắc Hoàng và bọn người Diệp Phàm như rơi xuống hầm băng, có chút khó chịu đựng được, tất cả đều sợ hết hồn.
Sát ý vô cùng đậm đặc, giống như đã được nhiễm máu tươi của ngàn vạn sinh linh, một chữ này xuyên thấu qua bao đời, truyền ra vô tận sát khí, gần như có thể cắt đứt xương cốt người khác.
- Làm sao lại có thể đáng sợ hơn cả tuyệt thế hung binh nữa chứ, rốt cuộc đây là thứ gì?
Bàng Bác rung động.
Nó cũng không phải là binh khí, cũng không được khắc đạo văn, chỉ là một tấm lệnh bài mà thôi, nhưng lại ẩn giấu sát ý muôn đời, chỉ một chữ Sát này đã khiến cho tâm thần bọn họ gần như vỡ tan ra.
- Đây là hung vật cái thế!
Bọn họ trong lòng kiêng kỵ tấm lệnh bài màu vàng này, không dám chạm vảo nói, dường như nó đã dính máu của hơn ngàn vạn sinh linh, sát khí nồng đậm tới mức thấu tận xương tủy con người.
Đại hắc cẩu khều cuốn sách cổ bên dưới khung xương ra, nhưng nó lại dường như bị làm cho kinh hãi, ngay lập tức quang cuốn sách này ra ngoài, sợ hãi tới mức phải thốt lên.
- Chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người đều lui lại.
- Đây là... da người, là da lột xuống từ trên người của Thánh hiền cổ, là thứ da thịt thần thánh mà mười mấy vạn năm còn không mục nát!
Giọng nói của Đại hắc cẩu hơi run run.
- Cái gì, là da của Thánh hiền cổ?
Tẩt cả mọi người đều kinh sợ.
Tấm da của Thánh hiền này vẫn chưa hư hỏng gì cả, không biết đã trải qua bao nhiêu vạn năm rồi, vẫn còn ánh sáng lưu chuyển trên bề mặt, có khắc chi chít những chữ nhỏ.
- Mau nhìn xem, bề mặt nó viết gì đó?
Mọi người đều có chút thở gấp, tâm thần không yên, tấm da của Thánh hiền cổ ghi lại nhiều chữ như vậy, nhất định không phải là vật tầm thường.
Tấm da Thánh hiền này có hình vuông, dài hơn một thước, không có chút khuyết điểm nào, gần như trong suốt, có nhiều điểm sáng bóng bên trên, rất thần bí và quỷ dị, khiến cho lòng người không thể bình tĩnh lại được.
Be mặt nó ghi đầy những chữ nhỏ, ngay cả mặt dưới cũng có khoảng mấy vạn chữ, với thị lực của người bình thường thì căn bản không thể thấy rõ, chữ viết trên đây vô cùng nhỏ.
Những chữ cổ này như là những móc câu bằng bạc, cứng cáp như rồng bay, giống như ngàn vạn thanh đao kiếm bị dán lên trên bề mặt, tấm da Thánh hiền này lộ ra vẻ trong suốt sáng bóng, phát ra sát ý như chém thẳng vào tâm hồn con người.
Lúc này, mọi người phảng phất như đang rơi vào một nơi vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới tận xương tủy, như đang đối mặt với hàng vạn sinh linh đang gào khóc, trước mắt hiện lên hình ảnh xác chất thành núi, máu chảy thành sông, vô cùng đáng sợ.
Rốt cuộc thì ai lột da của Thánh hiền cổ xuống, tế luyện thành một tấm giấy để ghi chữ lên? Thủ đoạn này thật sự tàn nhẫn và đáng sợ, khiến cho ai cũng phải kinh hãi.
Đại hắc cẩu bị sát ý trên tấm da của Thánh hiền cổ dọa sợ, cái móng vuốt to lớn vẫn còn run run, cuối cùng nằm bẹp xuống mặt đất, ngay cả nó cũng không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi, có thể thấy tấm da này khủng bố tới mức nào.
- khẳng định không phải là da của bộ xương này.
Bởi vì chủ nhân bộ xương này còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh hiền, theo truyền thuyết thì khi Thánh hiền chết đi, ngay cả da thịt cũng không thối rữa chút nào, mà tên này lại chỉ còn mỗi bộ xương mà thôi.
- Đây là... thánh pháp sát nhân.
Đại hắc cẩu vừa đọc những chữ cổ kia, vừa không kìm nổi run lên, nó căn bản không thể bình tĩnh lại được.
Tất cả mọi người đều bước tới gần, cẩn thận đọc từng câu từng chữ một, bọn họ đã trải ra rất nhiều chuyện rồi, nhưng lúc này lại không kiềm chế được, hô hấp dồn dập, kích động tới mức tột đỉnh.
Trên tấm da của Thánh hiền cổ có ghi lại các loại phương pháp giết người, có thể nói là những thánh thuật tuyệt luân, vô cùng đáng sợ, không thứ nào không phải sáng tạo ra để giết người.
- Thật sự là rất khủng bố!
Nhìn qua gần một nửa, bọn họ thấy lạnh run người, dựng hết tóc gáy lên, đây đều là những phương pháp giết người khó mà phòng bị được, bọn họ tự hỏi nếu mà chống lại chúng, thì hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
Sát Nhân Thuật đã diễn biến thành một loại đạo, đây là một con đường khác lạ, giết chết tất cả sinh linh trên thế gian, dùng thanh Thánh kiếm dính máu trong tay để đạt được đại đạo vô thượng.
- Đây là một quyển tà thư, là một quyển sách ma, cần phải hủy nó đi...!
Đồ Phi run giọng.
- Sai rồi, đây là một loại đại đạo vô thượng, có rất nhiều chỗ đáng giá để tham khảo, không dùng để giết người thì dùng để bảo vệ tính mạng bản thân cũng được.
Lý Hắc Thủy nói.
- Ta biết đây là cái gì...!
Đại hắc cẩu nhìn chằm chằm vào tấm da của Thánh hiền và tấm lệnh bài màu vàng, tâm thần chấn động, nó nghĩ tới một loại truyền thừa thời cổ.
- Ngươi biết nó cái gì?
Mọi người đều giật mình, tất cả nhìn chằm chằm vào nó.
- Nó là... Sát Nhân Thánh Thuật của Thiên Đình.
Đại hắc cẩu than nhẹ, trong lòng nó hiện lên ký ức thời xa xưa, trong lòng nổi sóng, khó có thể bình tĩnh lại được.
- Thiên Đình?
Mọi người đều ngạc nhiên, lộ ra vẻ mặt khó tin.
- Thiên Đình này cũng không phải là Thiên Đình chân chính, thời viễn cổ có ba đại Thần Triều Sát Thủ, truyền thừa muôn đời không đứt đoạn, thậm chí còn xa xưa hơn cả Thánh địa của Đông Hoang.
Đại hắc cẩu từ từ kể.
Tổ chức sát thủ dần chuyển thành Thánh địa, sau đó trở thành bất hủ thần triều, có thể thấy bọn họ khủng bố tới mức nào, gần như khiến cho người trong thiên hạ mỗi khi nhắc tới chữ "Sát" thì đều biến sắc.
Các Thánh địa đều e ngại bọn ho, lại không làm gì được, vô cùng kiêng kị, chưa bao giờ dám đi trêu chọc vào, ba đại Thần Triều Sát Thủ này rất khủng bố, ngay cả Thánh hiền cổ thì bọn họ cũng dám ám sát.
- Sát thủ Thánh địa thời viễn cổ này thì các tổ chức sát thủ đời sau hoàn toàn không thể sánh bằng, bọn họ không giết hạng người vô danh, chi giết những kẻ từ nửa bước đại năng trở lên mà thôi.
- Điều này cũng thật sự là dọa người.
Đám người Đồ lộ vẻ sợ hãi.
- Truyền thừa thời viễn cổ, sát sinh đại đạo vô cùng đáng sợ, đúng là không có gì đáng sợ hơn nó cả.
Hắc Hoàng thở dài.
-o0o-
Già Thiên
Tiếng nước đổ truyền đền, bọn họ vô cùng kinh hãi, phía trước có một con sông lớn màu đen đang đổ xuống, như một mái tóc đen nhánh, không có chút sinh khí nào, khiến người ta nhìn vào mà kinh hãi.
Sóng nước mãnh liệt như một con ác long màu đen sắp sửa bay lên trời, khiến tâm thần con người rung động, không thể bình tĩnh trước mặt nó được, tới cả sinh mệnh căn nguyên cũng đều phải rung động.
- Minh Hà, trên đời này thật sự có loại nước này sao...!
Đại hắc cẩu líu lưỡi nói.
Theo truyền thuyết, đây là một con sông lớn dưới địa phủ ám u, không ngờ bọn họ lại gặp được nó trong đời thực, làm sao bọn họ không kinh hãi cho được.
- Nhìn kia, nơi đó có một dòng nước, trông vàng đến dọa người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Hắc Thủy chỉ tay.
Ngay bên cạnh dòng sông lớn màu đen, có một dòng nước màu vàng như nước trong xác chết chảy ra, vô cùng dọa người, ồ ồ chảy, hình thành nên một hồ nước cách đó không xa.
- Hoàng Tuyền?
Diệp Phàm kinh hãi.
- Đúng vậy, thật sự là Hoàng Tuyền, chẳng lẽ có Cửu U thật sao?
Đại hắc cẩu nghi hoặc.
Hồ nước do Hoàng Tuyền hình thành như một viên Long Châu màu vàng, còn dòng sông màu đen thì giống như một con ác long màu đen, hai thứ ở cùng một chó, hình thành nên một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
-Bất Tử Thần Dược!
- Không sai, mau nhìn kia, thật sự có Bất Tử Thần Dược!
Đám người Bàng Bác, Đồ Phi, Lý Hắc Thủy cả kinh kêu lên, ngay cả đại hắc cẩu cũng chảy nước miếng ra.
Trong Hoàng Tuyền có một gốc thần thảo màu đen từ từ trồi lên, hương thơm bay tới mũi bọn họ, thơm ngát ngào ngạt, khiến người ta khó kiềm chế được, hận không thể lập tức nhào qua đó hái.
Nó giống một gốc u Lan, trong suốt phát sáng, như được dùng ngọc khắc thành, lấp lánh làm say lòng người, bập bềnh trên bề mặt Hoàng Tuyền, có khí vận đại đạo ẩn hiện trong đó.
Mọi người hít một hơi, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, thần thanh khí sảng, như nhận được sự tẩy rửa thanh khiết nhất, phảng phất giống như đang được phi thăng.
- Trời ạ, thật sự là một gốc Bất Tử Thần Dược đã trưởng thành, nếu mà ngắt được nó, tới khi già, thọ Nguyên cạn kiệt mà dùng thì có thể sống thêm một đời người nữa cũng được.
- Nhất định chúng ta phải nghĩ cách hái được nó, nếu mà bỏ qua thánh vật nghịch thiên này thì sẽ tiếc nuối cả đời đấy.
Mọi người đều kích động, Bất Tử Thần Dược chân chính thì còn quý hơn mấy lần so với ngộ đạo thần trà, chỉ có thần quả do Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ ngưng kết ra thì mới có thể sánh được.
Đáng tiếc là sau khi Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ mọc ra thần quả, đúng một ngàn năm sau thì quả này sẽ tự vỡ ra đi mất, mấy chục năm trước không biết là bị sinh vật khủng bố nào trong Bất Tử Sơn hái mất, hay là tự động vỡ ra mà đi.
Nếu nó muốn kết trái một lần nữa thì ít nhất cũng phải năm ngàn năm nữa mới thành thục, thậm chí còn phải hơn vạn năm mới được.
- Liều mạng thôi, chúng ta nhất định phải ngắt lấy gốc Bất Tử Thần Dược này, thứ này khó kiếm a!
Bàng Bác hạ quyết tâm.
- Chờ một chút!
Diệp Phàm cũng rất động tâm với thứ này, nhưng bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện trước đây.
Khi tuyệt đại Thần Vương sống lại, từng có ba lão yêu nghịch thiên sống hơn bốn ngàn năm xuất hiện, đánh vỡ thọ Nguyên cực hạn hai ngàn năm của các cao thủ tuyệt đỉnh, kéo dài thọ Nguyên ra hơn gấp đôi.
Lúc đó, ba lão yêu này đã từng nói, bốn ngàn năm trước bị Thần Vương đuổi giết, phải chạy vào trong Bất Tử Sơn, đại nạn không chết, lại ăn nhầm U Minh Thảo, do đó mới sống được tới lúc này.
- Đây không phải là Bất Tử Thần Dược, mà chính là U Minh Thảo đáng sợ, ăn vào thì thân thể sẽ biến thành xác thối, chỉ có thần thức còn tồn tại mà thôi.
Diệp Phàm ngăn cả bọn họ.
Hắn đã nhớ lại, ba lão yêu nghịch thiên đã từng nói qua, bọn họ hái được U Minh Thảo từ trong một cái ao màu vàng, hẳn là nơi này rồi.
Sau khi Diệp Phàm kể lại tỉ mỉ, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, U Minh Thảo cũng có một phần đặc tính của Bất Tử Thần Dược, nhưng cũng có tác dụng phụ vô cùng đáng sợ, loại đồ vật này tốt nhất là không nên dính vào.
- Thật là đáng tiếc!
Bàng Bác, Đồ Phi và mọi người đều vô cùng tiếc nuối, đại hắc cẩu thì liên tục nguyền rủa.
Bọn họ không thể không rời đi, tránh xa Minh Hà và Hoàng Tuyền, chúng chính là tuyệt thế hung địa, cách rất xa mà vẫn khiến cho người ta run lên từng cơn sợ hãi.
Tới tận khi cách nơi đó thật xa, bọn họ mới dám thở dài một hơi, áp lực không rõ ràng này rốt cuộc cũng yếu bớt.
Đi được vài dặm về phía trước, các loại cây cỏ đã giảm bớt, còn nham thạch thì lại nhiều lên, bọn họ tiến vào giữa một mãnh dốc đá, cổ thụ cũng chỉ có thưa thớt vài cây.
Nơi này rất khô ráo, khắp nơi đều là đá tảng to lớn, dưới dốc đá, bọn họ phát hiện ra một cổ động do ai đó đào ra, dấu vết đao kiếm rất rõ ràng, thể hiện rõ nơi đây tràn đầy sương gió thời gian.
- Có người đã tới nơi này rồi!
Bọn họ phát hiện ra một bộ xương, trong suốt như ngọc, cũng không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm, nhưng vẫn sáng bóng, bên trên lại còn có ánh sáng lưu chuyển, dựa vào cửa động.
- Đây khẳng định là một vị cao thủ tuyệt đỉnh, hơn phân nửa là muốn tiến vào Bất Tử Sơn để giữ mạng, không ngờ lại chết tại đây.
- Ô, cạnh người hắn có một khối lệnh bài màu vàng này, còn có một cuốn sách cổ nữa, còn chưa mục nát đâu.
Đồ "miệng rộng" có cặp mắt sắc bén, ngay lập tức phát hiện ra điều dị thường bên cạnh khung xương này.
- Là bảo bối, trải qua nhiều năm như vậy mà vẫn không bị hủy, khẳng định là thứ tốt.
Đại hắc cẩu đầu tiên tiến về phía trước.
Cô bé trên lưng đại hắc cẩu chỉ đường, mọi người đều đi theo, tới được bên ngoài động phủ cổ này.
Keng!
Đại hắc cẩu dùng bộ móng vuốt to lớn của mình chộp lấy cái lệnh bài màu vàng, cái lệnh bài này phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, nhưng lại mang theo luồng hơi lạnh thấu tận xương, sát ý vô cùng vô tận tràn ra, khiến nó kinh hãi, lập tức ném lại xuống đất.
Đương!
Lệnh bài này chỉ lớn bằng bàn tay, trên mặt có khắc một chữ cổ: Sát.
chỉ một chữ này mà đã phát ra sát ý nhường đó, khiến cho Hắc Hoàng và bọn người Diệp Phàm như rơi xuống hầm băng, có chút khó chịu đựng được, tất cả đều sợ hết hồn.
Sát ý vô cùng đậm đặc, giống như đã được nhiễm máu tươi của ngàn vạn sinh linh, một chữ này xuyên thấu qua bao đời, truyền ra vô tận sát khí, gần như có thể cắt đứt xương cốt người khác.
- Làm sao lại có thể đáng sợ hơn cả tuyệt thế hung binh nữa chứ, rốt cuộc đây là thứ gì?
Bàng Bác rung động.
Nó cũng không phải là binh khí, cũng không được khắc đạo văn, chỉ là một tấm lệnh bài mà thôi, nhưng lại ẩn giấu sát ý muôn đời, chỉ một chữ Sát này đã khiến cho tâm thần bọn họ gần như vỡ tan ra.
- Đây là hung vật cái thế!
Bọn họ trong lòng kiêng kỵ tấm lệnh bài màu vàng này, không dám chạm vảo nói, dường như nó đã dính máu của hơn ngàn vạn sinh linh, sát khí nồng đậm tới mức thấu tận xương tủy con người.
Đại hắc cẩu khều cuốn sách cổ bên dưới khung xương ra, nhưng nó lại dường như bị làm cho kinh hãi, ngay lập tức quang cuốn sách này ra ngoài, sợ hãi tới mức phải thốt lên.
- Chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người đều lui lại.
- Đây là... da người, là da lột xuống từ trên người của Thánh hiền cổ, là thứ da thịt thần thánh mà mười mấy vạn năm còn không mục nát!
Giọng nói của Đại hắc cẩu hơi run run.
- Cái gì, là da của Thánh hiền cổ?
Tẩt cả mọi người đều kinh sợ.
Tấm da của Thánh hiền này vẫn chưa hư hỏng gì cả, không biết đã trải qua bao nhiêu vạn năm rồi, vẫn còn ánh sáng lưu chuyển trên bề mặt, có khắc chi chít những chữ nhỏ.
- Mau nhìn xem, bề mặt nó viết gì đó?
Mọi người đều có chút thở gấp, tâm thần không yên, tấm da của Thánh hiền cổ ghi lại nhiều chữ như vậy, nhất định không phải là vật tầm thường.
Tấm da Thánh hiền này có hình vuông, dài hơn một thước, không có chút khuyết điểm nào, gần như trong suốt, có nhiều điểm sáng bóng bên trên, rất thần bí và quỷ dị, khiến cho lòng người không thể bình tĩnh lại được.
Be mặt nó ghi đầy những chữ nhỏ, ngay cả mặt dưới cũng có khoảng mấy vạn chữ, với thị lực của người bình thường thì căn bản không thể thấy rõ, chữ viết trên đây vô cùng nhỏ.
Những chữ cổ này như là những móc câu bằng bạc, cứng cáp như rồng bay, giống như ngàn vạn thanh đao kiếm bị dán lên trên bề mặt, tấm da Thánh hiền này lộ ra vẻ trong suốt sáng bóng, phát ra sát ý như chém thẳng vào tâm hồn con người.
Lúc này, mọi người phảng phất như đang rơi vào một nơi vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới tận xương tủy, như đang đối mặt với hàng vạn sinh linh đang gào khóc, trước mắt hiện lên hình ảnh xác chất thành núi, máu chảy thành sông, vô cùng đáng sợ.
Rốt cuộc thì ai lột da của Thánh hiền cổ xuống, tế luyện thành một tấm giấy để ghi chữ lên? Thủ đoạn này thật sự tàn nhẫn và đáng sợ, khiến cho ai cũng phải kinh hãi.
Đại hắc cẩu bị sát ý trên tấm da của Thánh hiền cổ dọa sợ, cái móng vuốt to lớn vẫn còn run run, cuối cùng nằm bẹp xuống mặt đất, ngay cả nó cũng không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi, có thể thấy tấm da này khủng bố tới mức nào.
- khẳng định không phải là da của bộ xương này.
Bởi vì chủ nhân bộ xương này còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh hiền, theo truyền thuyết thì khi Thánh hiền chết đi, ngay cả da thịt cũng không thối rữa chút nào, mà tên này lại chỉ còn mỗi bộ xương mà thôi.
- Đây là... thánh pháp sát nhân.
Đại hắc cẩu vừa đọc những chữ cổ kia, vừa không kìm nổi run lên, nó căn bản không thể bình tĩnh lại được.
Tất cả mọi người đều bước tới gần, cẩn thận đọc từng câu từng chữ một, bọn họ đã trải ra rất nhiều chuyện rồi, nhưng lúc này lại không kiềm chế được, hô hấp dồn dập, kích động tới mức tột đỉnh.
Trên tấm da của Thánh hiền cổ có ghi lại các loại phương pháp giết người, có thể nói là những thánh thuật tuyệt luân, vô cùng đáng sợ, không thứ nào không phải sáng tạo ra để giết người.
- Thật sự là rất khủng bố!
Nhìn qua gần một nửa, bọn họ thấy lạnh run người, dựng hết tóc gáy lên, đây đều là những phương pháp giết người khó mà phòng bị được, bọn họ tự hỏi nếu mà chống lại chúng, thì hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
Sát Nhân Thuật đã diễn biến thành một loại đạo, đây là một con đường khác lạ, giết chết tất cả sinh linh trên thế gian, dùng thanh Thánh kiếm dính máu trong tay để đạt được đại đạo vô thượng.
- Đây là một quyển tà thư, là một quyển sách ma, cần phải hủy nó đi...!
Đồ Phi run giọng.
- Sai rồi, đây là một loại đại đạo vô thượng, có rất nhiều chỗ đáng giá để tham khảo, không dùng để giết người thì dùng để bảo vệ tính mạng bản thân cũng được.
Lý Hắc Thủy nói.
- Ta biết đây là cái gì...!
Đại hắc cẩu nhìn chằm chằm vào tấm da của Thánh hiền và tấm lệnh bài màu vàng, tâm thần chấn động, nó nghĩ tới một loại truyền thừa thời cổ.
- Ngươi biết nó cái gì?
Mọi người đều giật mình, tất cả nhìn chằm chằm vào nó.
- Nó là... Sát Nhân Thánh Thuật của Thiên Đình.
Đại hắc cẩu than nhẹ, trong lòng nó hiện lên ký ức thời xa xưa, trong lòng nổi sóng, khó có thể bình tĩnh lại được.
- Thiên Đình?
Mọi người đều ngạc nhiên, lộ ra vẻ mặt khó tin.
- Thiên Đình này cũng không phải là Thiên Đình chân chính, thời viễn cổ có ba đại Thần Triều Sát Thủ, truyền thừa muôn đời không đứt đoạn, thậm chí còn xa xưa hơn cả Thánh địa của Đông Hoang.
Đại hắc cẩu từ từ kể.
Tổ chức sát thủ dần chuyển thành Thánh địa, sau đó trở thành bất hủ thần triều, có thể thấy bọn họ khủng bố tới mức nào, gần như khiến cho người trong thiên hạ mỗi khi nhắc tới chữ "Sát" thì đều biến sắc.
Các Thánh địa đều e ngại bọn ho, lại không làm gì được, vô cùng kiêng kị, chưa bao giờ dám đi trêu chọc vào, ba đại Thần Triều Sát Thủ này rất khủng bố, ngay cả Thánh hiền cổ thì bọn họ cũng dám ám sát.
- Sát thủ Thánh địa thời viễn cổ này thì các tổ chức sát thủ đời sau hoàn toàn không thể sánh bằng, bọn họ không giết hạng người vô danh, chi giết những kẻ từ nửa bước đại năng trở lên mà thôi.
- Điều này cũng thật sự là dọa người.
Đám người Đồ lộ vẻ sợ hãi.
- Truyền thừa thời viễn cổ, sát sinh đại đạo vô cùng đáng sợ, đúng là không có gì đáng sợ hơn nó cả.
Hắc Hoàng thở dài.
-o0o-
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 502: Truyền thừa của Thiên Đình (Thượng)
8.4/10 từ 36 lượt.